"Ngươi chủ động tìm ta lại không nói lời nào, ý của ngươi là gì a?" Tống Ngôn Khê làm việc luôn luôn mạnh mẽ vang dội, tính nôn nóng ở mặt trên trò chuyện cũng không muốn chờ.

Nàng tựa ở trên giường hưởng thụ lấy dư vị thân thể lưu lại, thấy Thẩm Khanh Vãn bên cạnh đã đưa lưng về phía chính mình ngủ thiếp đi, Tống Ngôn Khê dứt khoác cầm điện thoại đi tới ban công, ngồi trên xích đu ở ban công, hút thuốc dư vị cảm giác vừa rồi.
"Không có gì, chính là không nghĩ tới muốn nói gì, hôm nay người mẫu ta chụp hình muốn truy cầu ta." Quý Thanh Cừ cau mày nói qua, kỳ thực chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên nàng gặp phải, nhưng không biết làm sao, hôm nay nàng vậy mà có dục vọng muốn bộc lộ.

Quý Thanh Cừ thừa nhận nàng chỉ là muốn tìm câu chuyện nói, vừa rồi cảm giác gọi video với Quý Hâm Thư quá kỳ diệu, là tạo thành nguyên nhân chủ yếu nàng mất ngủ.
"Tiểu Cừ Cừ, ta cảm thấy ngươi không cần thiết dùng loại cảm giác nghi vấn này mà nói câu nói này.

Ở trong mấy loại người của giới người đẹp nhất, ngươi cũng là một người trong đó."
"Ta? Nhưng ta là nữ thẳng, các nàng yêu thích ta cái gì a.." Quý Thanh Cừ thực sự không hiểu cơ* giới là cái giới gì, nếu như hôm nay Anne là cơ giới, Quý Thanh Cừ không thể không cho cái giới này dán nhãn như hổ như sói.
(*) Cơ: Chỉ người phục nữ đẹp thời xưa.
"Cục cưng, loại hình nữ nhân có rất nhiều loại, thế nhưng loại hình được nữ nhân thích nhất thì nhiều hơn như thế.

Hoặc là chính là nữ vương lạnh nhạt, loại chỉ dịu dàng đối với ngươi.

Nếu không nữa thì chính là giống như ngươi vậy, phong tình lại mê người.

Cục cưng, ngươi sẽ không cảm thấy ngươi đối với nữ nhân hoàn toàn không có sức hấp dẫn chứ? Nếu như ngươi thật sự nghĩ như vậy, chính là sai lầm to rồi.

Nói thế nào hai chúng ta cũng có chút tương tự, ta là rất được hoan nghênh." Tống Ngôn Khê vểnh chân lên, ngậm thuốc lá cười đến một mặt hài lòng, nàng xuyên thấu qua cửa sổ nhìn Thẩm Khanh Vãn đã ngủ, trong mắt mang theo sủng nịch mà bản thân nàng cũng không từng phát giác.

"Ngươi được hoan nghênh, không cần cường điệu.

Ta chính là cảm thấy, ta không có khả năng sẽ thích nữ nhân lắm." Quý Thanh Cừ thấp giọng nói qua, cũng không biết làm sao, trong óc bỗng nhiên lóe qua gương mặt của Quý Hâm Thư, để nàng chột dạ không tên.

"Nhưng mà ta nghe nói, mỗi một nữ nhân trước khi tự xưng là nữ thẳng, đều là bởi vì không gặp phải nữ nhân làm cho nàng động tâm.

Ngươi nói xem, có phải là hình dáng người mẫu hôm nay kia chẳng ra gì? Vóc người đẹp không?" Tống Ngôn Khê nhắc đến người mẫu, hứng thú bỗng nhiên tăng vọt, nghe được nàng nói như vậy, Quý Thanh Cừ nhớ lại Anne một chút.
Thân là người mẫu, Anne nắm giữ vóc người xuất sắc, tướng mạo cũng rất cao cấp, vô cùng phù hợp thẩm mỹ của người Âu châu, cũng sẽ không để người châu Á cảm thấy đột ngột.

Nhưng mà..

Bộ ngực thật sự là quá nhỏ.

Quý Thanh Cừ suy nghĩ miên man, theo bản năng trả lời một câu: "Không tốt như tỷ ta." Đây là ý tưởng chân thật nhất trong lòng nàng, không trải qua đại não suy nghĩ thì gửi ra ngoài, Tống Ngôn Khê nhìn câu nói này, có chút không nói gì, ngay sau đó thì thấy được một cái tin tức đối phương thu hồi.
"Ngươi thu hồi cũng vô dụng, ta thấy được rồi, ngươi luyến tỷ nghiện rồi." Tống Ngôn Khê nói xong câu đó, còn phối thêm một biểu tình cười bỉ ổi.

Quý Thanh Cừ vốn là đang ảo não mình tại sao gửi ra lời nói như thế, nghe được Tống Ngôn Khê trả lời, nhất thời cảm thấy trên mặt càng nóng.

Nàng suy nghĩ dù sao cũng không cách cứu vãn lại, bể rồi cho nát luôn thì được rồi.
"Vốn dĩ chính là vóc người tỷ tỷ ta đẹp, luyến tỷ phát nghiện là cái quỷ gì a, chúng ta là chị em ruột, tại sao có thể có những khả năng khác." Quý Thanh Cừ cố ý giải thích một hồi, lại làm cho Tống Ngôn Khê nhìn ra đầu óc mơ hồ, nàng cũng không có nói hai người trái phải quan hệ bình thường a, người này đang cố ý giải thích cái gì a? Tống Ngôn Khê mờ mịt gõ ba cái dấu chấm hỏi qua, Quý Thanh Cừ bị nàng làm cho có chút xù lông rồi.
"Ngươi đừng hỏi." Quý Thanh Cừ đỏ mặt nằm ở trên giường, trong óc lung tung thổi qua hình ảnh mới vừa rồi gọi video với Quý Hâm Thư, lại liên tiếp đến cảnh tượng hai người thân mật, quấy nhiễu cho nàng toàn thân nóng lên.


"Được được được, không hỏi, nhưng mà ta cảm thấy, ngươi và chị ngươi loại mạnh mẽ dính nhau này thật là hiếm thấy, không biết còn cho rằng các ngươi đang yêu nhau." Tống Ngôn Khê lại gửi một câu, đoạn văn này để Quý Thanh Cừ nhíu mày, nàng chưa bao giờ cảm giác mình ở chung với Quý Hâm Thư có cái vấn đề gì, làm sao bị Tống Ngôn Khê vừa nói, trở nên ám muội như thế chứ?
"Ngươi nói tinh tinh cái gì chứ? Ta và chị ta chính là hình thức tỷ muội bình thường ở chung a, nơi nào kì quái."
"Tỷ muội bình thường nào có như các ngươi như vậy? Cùng nhau gác cổng cho nhau còn vui mừng trong đó, còn có khi các ngươi ở cùng nhau, loại bầu không khí kia quả thực khiến người ta không chen vào lọt.

Tỷ muội ta biết, cũng sẽ không giống như các ngươi như vậy."
Tống Ngôn Khê lập tức trả lời một chuỗi lớn lời nói qua, thấy lời của nàng, Quý Thanh Cừ có chút mờ mịt, lẽ nào thật sự như đối phương nói như vậy, hình thức mình và tỷ tỷ ở chung rất kỳ quái? Quý Thanh Cừ chăm chú suy tư, cũng quên trả lời Tống Ngôn Khê, cứ như vậy mơ mơ màng màng cầm điện thoại ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Quý Thanh Cừ còn chưa tỉnh ngủ đã bị Tống Ngôn Khê đánh thức, nói là hôm nay muốn cùng chính mình đi gặp mặt chơi vận động cực hạn.

Hai người ở phương diện yêu thích như nhau, đều yêu thích một ít hoạt động kích thích.

Quý Thanh Cừ nghe được âm thanh tinh thần đầy đủ của nàng, bỗng nhiên có chút hoài nghi, lẽ nào thật sự là sinh hoạt tình dục tốt, cả thân thể cũng tốt? Quý Thanh Cừ biểu thị hoài nghi mà nhìn Tống Ngôn Khê sắc mặt hồng hào, nhìn lại một chút Thẩm Khanh Vãn điềm tĩnh dịu dàng một bên.
"Tống Ngôn Khê, ngươi không giới thiệu một chút cho ta?" Quý Thanh Cừ ngồi ở đối diện Thẩm Khanh Vãn, bị nàng nhắc nhở như thế, Tống Ngôn Khê lúc này mới nghĩ tới đây hai người còn không có chính thức quen biết nhau.
"Đây là Khanh Khanh nhà ta, Thẩm Khanh Vãn, ngươi chắc nghe qua tên của nàng.

Đây là Quý Thanh Cừ, nhà nhiếp ảnh thời thượng." Tống Ngôn Khê làm giới thiệu cho hai người, Thẩm Khanh Vãn biểu hiện rất bình tĩnh, ngược lại Quý Thanh Cừ sau khi nghe được tên của cô, hơi nhíu nhíu mày.
Thẩm Khanh Vãn cái tên này lẫn vào người của giới thời trang đại thể từng nghe qua, liên quan với tin đồn của con người này nàng cũng có nghe, biết show lần này là tác phẩm xuất sơn của Thẩm Khanh Vãn.

Chỉ là nàng không nghĩ tới, Tống Ngôn Khê có thể cùng Thẩm Khanh Vãn thông đồng ở cùng nhau, cũng không nghĩ tới Thẩm Khanh Vãn thì ra là loại hình ôn nhu không lộ tài năng như vậy.
Quý Thanh Cừ gật đầu nở nụ cười với Thẩm Khanh Vãn, sau khi ba người ăn qua bửa sáng đơn giản, liền khởi hành đi tới cảnh khu đối diện khách sạn, bên trong đúng lúc có một câu lạc bộ vận động cực hạn, Tống Ngôn Khê tới ngày thứ nhất thì làm thẻ hội viên

"Các ngươi đi chơi đi, ta không quá am hiểu những thứ này." Đến được câu lạc bộ, Thẩm Khanh Vãn không dự định thử nghiệm những thứ đồ này, Tống Ngôn Khê biết cô không thích, cũng không có ép buộc cô, chỉ gọi cho cô ly cà phê, để cô ở khu nghỉ ngơi đọc sách.

Quý Thanh Cừ và Tống Ngôn Khê đến khu leo vách núi, hai người vận động làm nóng người, lại bỏ thêm phòng hộ, liếc nhìn đôi bên nóng lòng muốn thử.
"Đã lâu không so một trận rồi." Tống Ngôn Khê nhíu mày nhìn Quý Thanh Cừ, người sau gật gù.

Sự ăn ý của hai người không cần phải nói, các nàng đồng thời dừng lại, sau khi bắt đầu, lập tức leo lên về phía đỉnh cao nhất.

Quý Thanh Cừ vẫn duy trì thói quen tập thể hình, cùng Tống Ngôn Khê loại người hoang dâm quá mức thì quên tập thể hình vẫn có chênh lệch.
Mắt thấy Quý Thanh Cừ từ từ kéo dài khoảng cách với mình, Tống Ngôn Khê tức giận mà liếc nhìn Thẩm Khanh Vãn ngồi ở xa xa không hề liếc mắt nhìn chính mình, nàng cảm thấy nếu như Khanh Khanh cổ vũ mình, chính mình không chừng còn có thể thắng đó.

Tống Ngôn Khê thu tầm mắt lại tiếp tục leo lên phía trên, Quý Thanh Cừ quay đầu lại nhìn nàng một cái, vừa định cười nàng một hồi, kết quả một khối vách đá nàng đặt chân bỗng nhiên rơi xuống, làm cho nàng một bước này trực tiếp giẫm hụt.
Người chơi leo vách núi đều biết, bước giẫm hụt như vậy là cực kỳ nguy hiểm, Quý Thanh Cừ mất đi cân bằng, không cẩn thận bong gân bờ vai.

Nàng không có biểu hiện ra hoảng loạn, lập tức giữ vững thân thể, lúc này công nhân viên cũng vội qua, đem nàng từ phía trên dẫn xuống.
"Ngươi không sao chứ? Bị thương có nghiêm trọng không? Ta dẫn ngươi đi bệnh viện." Tống Ngôn Khê thấy được Quý Thanh Cừ bị thương, xông lại đầu tiên, Thẩm Khanh Vãn cũng chú ý tới tình huống ở bên này, cầm điện thoại di động lên chuẩn bị gọi xe cứu thương.

Quý Thanh Cừ nhìn dáng vẻ kinh ngạc của các nàng phất tay một cái, nàng cũng không phải tiểu bạch cái gì cũng không hiểu, bờ vai chỉ là bong gân nhẹ nhàng, vấn đề không lớn.
"Thẩm lão sư, ta không sao, không cần gọi xe cứu thương, một lúc đi bệnh viện gần đây thì được rồi, không phải rất nghiêm trọng." Quý Thanh Cừ an ủi Tống Ngôn Khê và Thẩm Khanh Vãn, thấy nàng là thật sự không sao.

Hai người lúc này mới yên lòng lại.

Lần này ngược lại tốt, vốn là tháng ngày ra ngoài thư thả, lại sinh ra phiền phức không tất yếu.

Sắc mặt Tống Ngôn Khê không tốt lắm, trầm mặt gọi điện thoại cho người của câu lạc bộ, nàng cũng không phải muốn truy cứu vấn đề tổn thất gì, chỉ là Quý Thanh Cừ bị thương ở đây, còn là chính mình mời nàng đi, trong lòng Tống Ngôn Khê không thoải mái, luôn muốn lấy lại công đạo cho Quý Thanh Cừ.

Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ chụp X quang bờ vai cho Quý Thanh Cừ, không có thương tổn xương, chỉ là bong gân nhẹ nhàng, vài ngày sau sẽ khỏi hẳn.

Ba người cũng không có tâm tình gì đi chỗ khác nữa, trực tiếp về khách sạn nghỉ ngơi, chờ buổi tối ăn chút gì nữa.

Bây giờ suy nghĩ một chút, Quý Thanh Cừ đối với bất ngờ vừa rồi sản sinh một ít nghĩ mà sợ.
Tuy biện pháp bảo vệ làm được rất toàn diện, thế nhưng nếu như khi mình không kịp phản ứng, rất có thể sẽ ở thời điểm rơi xuống đụng vào trên tường vách núi, nếu như bị thương mặt của mình, không phải chuyện tốt đẹp gì.

Trong lòng nàng tồn tại vui mừng, cảm thấy vẩn may Quý Hâm Thư không có đến, không biết chuyện mình bị thương, bằng không không chắc sẽ nổi nóng làm sao.

Ngay ở thời khắc Quý Thanh Cừ vui mừng, nàng vừa bước vào khách sạn, ngay lập tức thì phát hiện ở phòng khách khách sạn ngồi một người.
Quý Hâm Thư ngồi dựa vào vị trí ở trong góc, bên cạnh để thùng đựng hành lý hình con nhộng đơn giản, Đường Khởi ngồi ở đối diện cô, tựa hồ đang cùng cô báo cáo chuyện công việc.

Trong lòng Quý Thanh Cừ thầm kêu không tốt, vừa định trốn đi, Đường Khởi liền phát hiện chính mình.

Quý Thanh Cừ vội vàng đem thuốc trên tay giấu đi, vẫn bị Quý Hâm Thư thấy được.

Mắt thấy vẻ mặt tỷ tỷ nhà mình lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được trầm xuống, Quý Thanh Cừ mím môi, kinh sợ rồi.
"Tỷ, sao chị lại tới đây?" Quý Thanh Cừ thấy được Quý Hâm Thư, nhỏ giọng thầm thì, nàng cảm giác Quý Hâm Thư đi tới trước mặt mình, nhẹ nhàng đem thuốc mình giấu đi lấy qua xem, đầu cũng không dám ngẩng.

"Một ngày chị không có tới em thì bị thương rồi, nếu như chị thật sự để một mình em ở đây mấy ngày, em trở lại là dạng gì?" Quý Hâm Thư thấp giọng nói qua, áp lực thấp để Tống Ngôn Khê một bên căng thẳng thần kinh, nàng chọt chọt Thẩm Khanh Vãn, ra hiệu cô cùng mình rời đi trước.
"Tỷ, lần này là tai nạn, Tống Ngôn Khê mời em đi leo vách núi, cũng không nghĩ tới phương tiện lại đột nhiên gặp sự cố." Quý Thanh Cừ nhẹ giọng nói qua, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt sống không thể yêu của Tống Ngôn Khê, nàng dùng ánh mắt xem đồng đội heo nhìn Quý Thanh Cừ, sau một khắc, Quý Hâm Thư đã xoay đầu lại nhìn chính mình.
"Tống tổng, cảm tạ ngươi chăm sóc đối với muội muội ta.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện