Diệp Thanh đang ngủ mê man, chợt tỉnh lại, phát hiện mình biến thành một khối quế hoa cao thật lớn.
Toàn thân y mềm mềm, tản ra mùi hoa quế nhàn nhạt, tay chân không thể động đậy… Không phải, lúc này y căn bản không có tay chân, chỉ có một đôi mắt đang chớp chớp được đính lên trên khối quế hoa cao.
Ngước mắt nhìn, thứ đầu tiên đập vào mắt là nóc nhà đơn sơ, bài biện cũ kỹ cùng với – một đôi môi đang cười xán lạn, Trương Triệu Huyền đang nhìn về phía y, chảy nước miếng.
Diệp Thanh chợt cảm thấy choáng váng.
Chỉ cần nhìn bộ dáng của người nào đó, đã biết đây không phải mộng cảnh của y, mà là hiện thực.
… Không cẩn thận biến thành quế hoa cao, hiện thực phũ phàng.
Diệp Thanh hít sâu một hơi, thật vất vả mới trấn định lại, mở miệng hỏi, “Ngươi tìm cái gì làm cơ thể phụ cho ta?”
Thanh âm mềm mại, ngọt ngào hơn nhiều so với bình thường.
Trương Triệu Huyền lúc này mới hồi phục tinh thần, trên mặt vẫn là vẻ si mê, đáp, “Quế hoa cao a. Diệp công tử, ngươi đã hôn mê mấy ngày rồi, ta lo lắng gần chết.”
Vừa nói, ánh mắt vừa lướt lên người Diệp Thanh một vòng.
Bộ dáng kia, có chỗ nào nào là lo lắng, rõ ràng chỉ muốn ăn sạch y.
Diệp Thanh đau đầu, nhưng lại không thể đưa tay ra xoa, chỉ đành thở dài, nói, “Ta nói phải thế thân, đương nhiên là muốn ngươi đi tìm một thi thể cho ta dùng, sao ngươi lại tìm khối quế hoa cao?”
“Di? Ngươi lúc đó cũng chưa nói muốn tìm một người đến thế thân, ta còn tưởng rằng, ngươi hẳn sẽ thích quế hoa cao a.” Trương Triệu Huyền hùng hồn đáp lại, mắt sáng lên, cười lộ ra một hàm răng trắng, “Diệp công tử, ngươi không biết, ta tìm được khối quế hoa cao lớn như vậy cũng mất rất nhiều công sức…”
Tiếp đó lại thao thao bất tuyệt.
Cụ thể là miêu tả lại hắn mua hoa quế cao như thế nào, lại chở về núi Lạc Hà như thế nào, lại giúp Diệp Thanh như thế nào. Trong lúc kể, mắt không ngừng nhìn qua nhìn lại trên người Diệp Thanh, nước miếng chảy ròng ròng.
Diệp Thanh nghe xong dở khóc dở cười.
Y thiên tân vạn khổ tính toán kỹ tất cả, lại quên một chuyện trọng yếu nhất — Trương Triệu Huyền này căn bản không đáng tin cậy! Đem giao phó cho hắn chuyện thế thân, sai hoàn toàn!
Hắn mắc phải nhiều sát nghiệt như vậy, mạo hiểm hồn phi phách tán mà thành ma, kết quả chân thân lại trở thành một khối quế hoa cao.
Quế hoa cao!
Quế hoa cao dinh dính mềm, hương vị ngọt ngào!
Nói ra chẳng phải sẽ khiến người ta cười đến chết sao? Thân thể Diệp Thanh mềm mại vô lực nằm trên giường, giật giật, không thể làm gì ngoài nhắm mắt lại, tiếp tục thở dài.
Trương Triệu Huyền nhìn thấy, tim đập không ngừng, chầm chậm tới bên giường, thận trọng mở miệng kêu, “Diệp công tử…”
“Làm sao?” Biết lỗi rồi?
“Ngươi nếu đa tỉnh lại, có nghĩa là nguyên thần đã trở về vị trí cũ rồi, ta cắn một cái được không?” Dừng một chút, thêm một câu, “Một ngụm nho nhỏ là được.”
Diệp Thanh cười khổ ra tiếng.
Xem ra người nào đó chẳng những không hối hận, ngược lại còn rất vui vì y biến thành quế hoa cao thứ thiệt.
Nghĩ lại, tuy trong lòng buồn bực, trong con ngươi lại sinh ra vẻ cưng chìu, con ngươi trầm xuống, ôn nhu nói, “Ngươi đừng quá tham lam, nếu như một hơi ăn hết rồi, về sau có muốn cũng không còn.”
Trương Triệu Huyền liên tục gật đầu, lập tức nhào trên người Diệp Thanh, đầu tiên là hôn mắt y, sau đó tìm đúng chỗ gần khuôn mặt, mở miệng cắn.
Hắn mặc dù thèm nhỏ dãi hoa quế cao Diệp Thanh đã lâu, nhưng ăn một lần thì tiếc, nên chỉ nhẹ nhàng cắn lên thật khẽ rồi ngừng lại, hôn lên.
“Diệp công tử, người ngươi thơm quá…” Giọng hắn trầm thấp khàn khàn, hai tay ôm Diệp Thanh không thả, ngay cả thân thể dần nóng lên.
Diệp Thanh chấn động, con ngươi đen nhánh chợt đổi, bỗng nhiên đọc lên một chữ, “Biến.”
Chỉ chớp mắt sau, ánh sáng đột nhiên lóe lên.
Trương Triệu Huyền chỉ cảm thấy thân thể trong ngực biến hóa, tia sáng kia tán đi, Diệp Thanh đã khôi phục về tướng mạo trước kia – mi thanh mục tú, dung nhan như họa, tóc đen tán trên đầu vai, vô cùng động nhân.
Trương Triệu Huyền chuyển mắt, tai nóng tim đập, rồi tiếc nuối, nói, “Sao lại biến về rồi?”
Diệp Thanh mỉm cười, vì vừa phục hồi, thân thể vẫn mềm nhũn, nói, “Ta nếu không khôi phục hình người, sợ rằng sẽ bị ngươi ăn sạch.”
Mặt Trương Triệu Huyền phiếm hồng, đầy vẻ ủy khuất, nhưng cũng không mở miệng phản bác, chỉ nắm ngón tay Diệp Thanh gặm gặm, buồn bã không nói lời nào.
Diệp Thanh thấp giọng cười, giương mắt nhìn bốn phía, hỏi, “Chúng ta vẫn đang ở núi Lạc Hà?”
“Ân, nơi này phong cảnh đẹp, hơn nữa an tĩnh, rất thích hợp để chúng ta ẩn cư.”
“Không sợ thần tiên tới truy giết?”
“Hắc, một tiểu tiên nhàn hạ như ta, người khác sao có thể chú ý tới? Ngoại trừ cái vị Bích Linh bảo thủ khó chịu kia, sẽ không có ai để ý tới.”
Diệp Thanh hé mắt, trầm ngâm một hồi, đưa tay vò rối tóc Trương Triệu Huyền, nhẹ nhàng nói, “Cũng đúng.”
Trương Triệu Huyền thấy y thần sắc bất định, lo lắng hỏi, “Diệp công tử, ngươi rất ghét núi Lạc Hà?”
“Bình thường thôi.”
“Ách, vì sao lại ghét?”
Diệp Thanh biến sắc, nhìn Trương Triệu Huyền, muốn nói lại thôi. Cách một lúc lâu, mới quay đầu đi, thờ ơ đáp, “Trước kia ngươi không từ mà biệt, có lẽ là do phong thủy nơi này không tốt, ta tự nhiên… cũng không thích.”
A!
Trương Triệu Huyền ngẩn ngơ, thế mới biết Diệp Thanh không muốn đặt chân lên núi Lạc Hà, vẫn là vì mình.
Nhưng mà, hình như hiểu nhầm rồi.
Hắn liền vội vàng ôm Diệp Thanh sát hơn, nói lại đầu đuôi chuyện ba trăm năm trước một lần, sau cùng còn mắng chửi cuốn tiên thư.
Diệp Thanh lẳng lặng nghe, nét mặt không có biểu tình gì, nhãn thần lại dần mềm mại hơn, đáy mắt như ảo mộng, “Nói như vậy, ngươi đã thích ta từ trước?”
“Không sai.” Trương Triệu Huyền nhìn thấy, trong lòng ngứa ngáy, không kìm được mà nghiêng người hôn y, nói từng chữ, “Diệp Thanh, ta thích ngươi.”
Thân thể Diệp Thanh cũng theo đó mà nóng lên, đưa tay ôm cổ của hắn, đáp lại nụ hôn này.
Bỏ lỡ trọn ba trăm năm, đến lúc này mới hiểu ý nhau.
Nụ hôn qua đi, Trương Triệu Huyền há mồm thở dốc, con ngươi đen như sáng thêm vài phần, nhìn chằm chằm Diệp Thanh.
“Làm sao?” Diệp Thanh tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn hắn, nói, “Lại muốn ăn ta một miếng? ”
Trương Triệu Huyền gật đầu, rồi lại lắc đầu, mở miệng cắn cắn gò má Diệp Thanh, thì thào nói nhỏ, “Ngươi bình thường đẹp như vậy, cho dù biến thành quế hoa cao, cũng ngon hơn nhiều so với các loại điểm tâm khác, ta làm sao nhịn được? ”
Sách, cái này là gì?
Dỗ ngon dỗ ngọt?
Diệp Thanh nghe được, ngẩn ngơ, vừa bực mình vừa buồn cười, nói, “Ngươi sẽ cố ý biến ta thành quế hoa cao a!?”
Nghe vậy, nụ cười Trương Triệu Huyền chợt vụt tắt, nhưng lập tức khôi phục lại, thậm chí còn cười xán lạn hơn, chớp mắt vô tội.
Diệp Thanh tự nhiên không nghi ngờ gì, chỉ tự trách mình trước đây không chuẩn bị kỹ, không nói rõ ràng, mà cứ thế làm. Vì vậy chỉ cười một cái, nhẹ nhàng chuyển sang đề tài khác, nói, “Quên đi, ngươi thích là tốt rồi.”
Trương Triệu Huyền vui vẻ, sáp lại gần người Diệp Thanh, tiếp tục hôn y.
Hắc hắc, trước giờ hắn gây họa, đều có đồ đệ Vân Phong thu dọn, về sau nha… Đương nhiên phải dựa vào Diệp Thanh rồi.
Toàn thân y mềm mềm, tản ra mùi hoa quế nhàn nhạt, tay chân không thể động đậy… Không phải, lúc này y căn bản không có tay chân, chỉ có một đôi mắt đang chớp chớp được đính lên trên khối quế hoa cao.
Ngước mắt nhìn, thứ đầu tiên đập vào mắt là nóc nhà đơn sơ, bài biện cũ kỹ cùng với – một đôi môi đang cười xán lạn, Trương Triệu Huyền đang nhìn về phía y, chảy nước miếng.
Diệp Thanh chợt cảm thấy choáng váng.
Chỉ cần nhìn bộ dáng của người nào đó, đã biết đây không phải mộng cảnh của y, mà là hiện thực.
… Không cẩn thận biến thành quế hoa cao, hiện thực phũ phàng.
Diệp Thanh hít sâu một hơi, thật vất vả mới trấn định lại, mở miệng hỏi, “Ngươi tìm cái gì làm cơ thể phụ cho ta?”
Thanh âm mềm mại, ngọt ngào hơn nhiều so với bình thường.
Trương Triệu Huyền lúc này mới hồi phục tinh thần, trên mặt vẫn là vẻ si mê, đáp, “Quế hoa cao a. Diệp công tử, ngươi đã hôn mê mấy ngày rồi, ta lo lắng gần chết.”
Vừa nói, ánh mắt vừa lướt lên người Diệp Thanh một vòng.
Bộ dáng kia, có chỗ nào nào là lo lắng, rõ ràng chỉ muốn ăn sạch y.
Diệp Thanh đau đầu, nhưng lại không thể đưa tay ra xoa, chỉ đành thở dài, nói, “Ta nói phải thế thân, đương nhiên là muốn ngươi đi tìm một thi thể cho ta dùng, sao ngươi lại tìm khối quế hoa cao?”
“Di? Ngươi lúc đó cũng chưa nói muốn tìm một người đến thế thân, ta còn tưởng rằng, ngươi hẳn sẽ thích quế hoa cao a.” Trương Triệu Huyền hùng hồn đáp lại, mắt sáng lên, cười lộ ra một hàm răng trắng, “Diệp công tử, ngươi không biết, ta tìm được khối quế hoa cao lớn như vậy cũng mất rất nhiều công sức…”
Tiếp đó lại thao thao bất tuyệt.
Cụ thể là miêu tả lại hắn mua hoa quế cao như thế nào, lại chở về núi Lạc Hà như thế nào, lại giúp Diệp Thanh như thế nào. Trong lúc kể, mắt không ngừng nhìn qua nhìn lại trên người Diệp Thanh, nước miếng chảy ròng ròng.
Diệp Thanh nghe xong dở khóc dở cười.
Y thiên tân vạn khổ tính toán kỹ tất cả, lại quên một chuyện trọng yếu nhất — Trương Triệu Huyền này căn bản không đáng tin cậy! Đem giao phó cho hắn chuyện thế thân, sai hoàn toàn!
Hắn mắc phải nhiều sát nghiệt như vậy, mạo hiểm hồn phi phách tán mà thành ma, kết quả chân thân lại trở thành một khối quế hoa cao.
Quế hoa cao!
Quế hoa cao dinh dính mềm, hương vị ngọt ngào!
Nói ra chẳng phải sẽ khiến người ta cười đến chết sao? Thân thể Diệp Thanh mềm mại vô lực nằm trên giường, giật giật, không thể làm gì ngoài nhắm mắt lại, tiếp tục thở dài.
Trương Triệu Huyền nhìn thấy, tim đập không ngừng, chầm chậm tới bên giường, thận trọng mở miệng kêu, “Diệp công tử…”
“Làm sao?” Biết lỗi rồi?
“Ngươi nếu đa tỉnh lại, có nghĩa là nguyên thần đã trở về vị trí cũ rồi, ta cắn một cái được không?” Dừng một chút, thêm một câu, “Một ngụm nho nhỏ là được.”
Diệp Thanh cười khổ ra tiếng.
Xem ra người nào đó chẳng những không hối hận, ngược lại còn rất vui vì y biến thành quế hoa cao thứ thiệt.
Nghĩ lại, tuy trong lòng buồn bực, trong con ngươi lại sinh ra vẻ cưng chìu, con ngươi trầm xuống, ôn nhu nói, “Ngươi đừng quá tham lam, nếu như một hơi ăn hết rồi, về sau có muốn cũng không còn.”
Trương Triệu Huyền liên tục gật đầu, lập tức nhào trên người Diệp Thanh, đầu tiên là hôn mắt y, sau đó tìm đúng chỗ gần khuôn mặt, mở miệng cắn.
Hắn mặc dù thèm nhỏ dãi hoa quế cao Diệp Thanh đã lâu, nhưng ăn một lần thì tiếc, nên chỉ nhẹ nhàng cắn lên thật khẽ rồi ngừng lại, hôn lên.
“Diệp công tử, người ngươi thơm quá…” Giọng hắn trầm thấp khàn khàn, hai tay ôm Diệp Thanh không thả, ngay cả thân thể dần nóng lên.
Diệp Thanh chấn động, con ngươi đen nhánh chợt đổi, bỗng nhiên đọc lên một chữ, “Biến.”
Chỉ chớp mắt sau, ánh sáng đột nhiên lóe lên.
Trương Triệu Huyền chỉ cảm thấy thân thể trong ngực biến hóa, tia sáng kia tán đi, Diệp Thanh đã khôi phục về tướng mạo trước kia – mi thanh mục tú, dung nhan như họa, tóc đen tán trên đầu vai, vô cùng động nhân.
Trương Triệu Huyền chuyển mắt, tai nóng tim đập, rồi tiếc nuối, nói, “Sao lại biến về rồi?”
Diệp Thanh mỉm cười, vì vừa phục hồi, thân thể vẫn mềm nhũn, nói, “Ta nếu không khôi phục hình người, sợ rằng sẽ bị ngươi ăn sạch.”
Mặt Trương Triệu Huyền phiếm hồng, đầy vẻ ủy khuất, nhưng cũng không mở miệng phản bác, chỉ nắm ngón tay Diệp Thanh gặm gặm, buồn bã không nói lời nào.
Diệp Thanh thấp giọng cười, giương mắt nhìn bốn phía, hỏi, “Chúng ta vẫn đang ở núi Lạc Hà?”
“Ân, nơi này phong cảnh đẹp, hơn nữa an tĩnh, rất thích hợp để chúng ta ẩn cư.”
“Không sợ thần tiên tới truy giết?”
“Hắc, một tiểu tiên nhàn hạ như ta, người khác sao có thể chú ý tới? Ngoại trừ cái vị Bích Linh bảo thủ khó chịu kia, sẽ không có ai để ý tới.”
Diệp Thanh hé mắt, trầm ngâm một hồi, đưa tay vò rối tóc Trương Triệu Huyền, nhẹ nhàng nói, “Cũng đúng.”
Trương Triệu Huyền thấy y thần sắc bất định, lo lắng hỏi, “Diệp công tử, ngươi rất ghét núi Lạc Hà?”
“Bình thường thôi.”
“Ách, vì sao lại ghét?”
Diệp Thanh biến sắc, nhìn Trương Triệu Huyền, muốn nói lại thôi. Cách một lúc lâu, mới quay đầu đi, thờ ơ đáp, “Trước kia ngươi không từ mà biệt, có lẽ là do phong thủy nơi này không tốt, ta tự nhiên… cũng không thích.”
A!
Trương Triệu Huyền ngẩn ngơ, thế mới biết Diệp Thanh không muốn đặt chân lên núi Lạc Hà, vẫn là vì mình.
Nhưng mà, hình như hiểu nhầm rồi.
Hắn liền vội vàng ôm Diệp Thanh sát hơn, nói lại đầu đuôi chuyện ba trăm năm trước một lần, sau cùng còn mắng chửi cuốn tiên thư.
Diệp Thanh lẳng lặng nghe, nét mặt không có biểu tình gì, nhãn thần lại dần mềm mại hơn, đáy mắt như ảo mộng, “Nói như vậy, ngươi đã thích ta từ trước?”
“Không sai.” Trương Triệu Huyền nhìn thấy, trong lòng ngứa ngáy, không kìm được mà nghiêng người hôn y, nói từng chữ, “Diệp Thanh, ta thích ngươi.”
Thân thể Diệp Thanh cũng theo đó mà nóng lên, đưa tay ôm cổ của hắn, đáp lại nụ hôn này.
Bỏ lỡ trọn ba trăm năm, đến lúc này mới hiểu ý nhau.
Nụ hôn qua đi, Trương Triệu Huyền há mồm thở dốc, con ngươi đen như sáng thêm vài phần, nhìn chằm chằm Diệp Thanh.
“Làm sao?” Diệp Thanh tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn hắn, nói, “Lại muốn ăn ta một miếng? ”
Trương Triệu Huyền gật đầu, rồi lại lắc đầu, mở miệng cắn cắn gò má Diệp Thanh, thì thào nói nhỏ, “Ngươi bình thường đẹp như vậy, cho dù biến thành quế hoa cao, cũng ngon hơn nhiều so với các loại điểm tâm khác, ta làm sao nhịn được? ”
Sách, cái này là gì?
Dỗ ngon dỗ ngọt?
Diệp Thanh nghe được, ngẩn ngơ, vừa bực mình vừa buồn cười, nói, “Ngươi sẽ cố ý biến ta thành quế hoa cao a!?”
Nghe vậy, nụ cười Trương Triệu Huyền chợt vụt tắt, nhưng lập tức khôi phục lại, thậm chí còn cười xán lạn hơn, chớp mắt vô tội.
Diệp Thanh tự nhiên không nghi ngờ gì, chỉ tự trách mình trước đây không chuẩn bị kỹ, không nói rõ ràng, mà cứ thế làm. Vì vậy chỉ cười một cái, nhẹ nhàng chuyển sang đề tài khác, nói, “Quên đi, ngươi thích là tốt rồi.”
Trương Triệu Huyền vui vẻ, sáp lại gần người Diệp Thanh, tiếp tục hôn y.
Hắc hắc, trước giờ hắn gây họa, đều có đồ đệ Vân Phong thu dọn, về sau nha… Đương nhiên phải dựa vào Diệp Thanh rồi.
Danh sách chương