Dịch giả: Tùy Phong
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Ngoại trừ vòng xoáy sấm sét này, dọc theo con đường này Hàn Lập còn hiểu biết thêm về lôi bạo sương mù, lôi bạo vòi rồng là các loại lôi bạo còn đáng sợ hơn.
Nhưng mà, theo như lời Tôn Khắc nói, chiếc Lôi chu vượt biển này chắc chắn vô cùng, tuy rằng gặp phải một ít mạo hiểm, nhưng đều hữu kinh vô hiểm bình an vượt qua.
Lôi chu vượt biển tiếp tục bay đến phía trước. Sau mấy hơi thở, nó liền bay ra mấy trăm dặm để hết thảy vòng xoáy tầng mây giữa không trung ở lại phía sau.
Sau khi qua cánh rừng phóng sấm sét, những tầng ngoài cũng của vòng xoáy tầng mây bắt đầu chậm rãi tiêu biến, rất nhanh chỉ còn lại một lỗ thủng màu đen ở giữa, cũng sắp tiêu tán.
Hàn Lập định không nhìn nữa, nhưng đúng vào lúc này, khi liếc vào giữa lỗ thủng màu đen, hắn thấy có một cái bóng mơ hồ hiện lên.
Tuy nhiên, vì khoảng cách quá xa, giữa không trung có một chút sấm sét còn sót lại quấy nhiễu, nên hắn nhìn không rõ lắm.
Tâm niệm vừa động, hắn lập tức thả thần thức ra, tràn tới phía lỗ thủng màu đen.
Nơi này đã ở sâu trong đại dương Lôi bạo, tràn ngập sương mù trong hư không, lực áp chế không gian rất mạnh. Mặc dù là thần thức của hắn thì cũng chỉ có thể tràn ra mấy trăm dặm, khó khăn lắm mới tràn được vào trong lỗ thủng màu đen kia.
Sắc mặt Hàn Lập đột nhiên biến đổi, thiếu chút nữa hắn phải nhảy dựng lên.
Thần thức của hắn cảm ứng được cái bóng bên trong lỗ thủng màu đen kia rõ ràng là một con mắt khổng lồ.
Con mắt khổng lồ kia lớn chừng mấy trăm trượng, có màu da cam, giữa con ngươi to lớn có một đường vân thẳng đứng dài nhỏ, lạnh như băng, lóe lên ánh sáng chói.
Thần thức Hàn Lập phủ đến đây đã là cực hạn, không có cách nào tiếp tục tra xét toàn cảnh chủ nhân của con mắt này.
Tuy nhiên, chỉ từ độ lớn của con mắt màu da cam này, thì có thể phán đoán bản thể của nó tuyệt đối to lớn vượt xa bất cứ sinh vật nào Hàn Lập đã gặp qua trước đây.
Vào thời khắc này, con mắt màu da cam tựa hồ cảm ứng được thần thức Hàn Lập, có chút hơi giật mình, hướng về phía hắn “nhìn” lại.
Trong lòng Hàn Lập có chút hồi hộp, dâng lên một cảm giác bất an khó hiểu, đang định thu hồi thần thức, nhưng đã muộn.
Một cỗ khí tức đáng sợ cách không truyền đến, phảng phất như một cái búa tạ đập vào thần hồn của hắn.
"Bụp!" Hắn há mồm phun ra một búng máu tươi lớn. Trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch.
Thần hồn của hắn run rẩy kịch liệt phảng phất như ánh nến trong cuồng phong, lập tức muốn tán loạn ra.
Trong hoàn cảnh chỉ mành treo chuông, hắn vội vã bảo vệ chặt chẽ tâm thần, vận hành luyện thần thuật.
Lực lượng thần thức trong đầu đều vận chuyển, hóa thành vô số sợi tơ óng ánh bao trùm thần hồn đang nhất thời không ngừng run rẩy.
Những sợi tơ óng ánh quấn vào nhau, rồi dung hợp lại, hóa thành từng sợi xiềng xích óng ánh, thành từng lớp từng lớp trói buộc thần hồn.
Một cổ lực trói buộc cường đại bao phủ xuống, rốt cục thần hồn miễn cưỡng ổn định lại.
Hắn mở to mắt, nhanh chóng lấy một đan dược ăn vào, đồng thời lật tay lấy ra một bình ngọc nhỏ. Bên trong là nửa bình chất lỏng màu tím nhạt, tỏa ra một mùi thơm ngát kỳ dị.
Lập tức Hàn Lập ngửa đầu uống một hớp lớn.
Trước đây, sau khi hắn luyện chế hóa thân Địa Chích, hắn dùng một chút nhựa còn lại của Đản Hồn Hoa chế thành một loại linh dịch dưỡng hồn. Đối với việc khôi phục thần hồn bị tổn thương có tác dụng không nhỏ.
Dưới tác dụng của đan dược và linh dịch, sắc mặt của hắn mới trở nên tốt hơn một chút.
Sau khi hít sâu một hơi, hắn liếc mắt nhìn ra bên ngoai một lần nữa.
Tốc độ phi hành của Lôi chu vượt biển cực nhanh. Lúc này, nó đã hoàn toàn bay khỏi vùng hải vực kia. Lỗ thủng màu đen cũng bị tầng mây khác che lấp, đã không thể nhìn thấy mảy may gì.
Nhưng Hàn Lập không dám khinh thường chút nào, vung cánh tay lên.
Mấy trăm tia sáng bắn ra, hạ xuống các nơi bên trong phòng, mở ra hết cấm chế đến các cấm chế khác.
Trong tay hắn lóe lên ánh sáng rực rỡ, xuất hiện một thanh trường đao màu đen. Chính là vật lấy được từ tên Phương Bàn.
Những ngày qua hắn đã kiểm tra, thanh đao này chính là một thanh Hậu Thiên Tiên Khí phẩm chất tốt, ẩn chứa một lực pháp tắc phá hoại cường đại, cho nên mới có thể phá được tầng phòng ngự cường hãn của Sơn Nhạc Cự Viên do hắn biến thân.
Tuy nhiên, trước mắt hắn hoàn toàn không hiểu rõ nó thuộc về loại pháp tắc nào.
Đồng thời, bên cạnh hắn cũng hiện ra một số món linh bảo, bay lượn vờn quanh, sẵn sàng đề phòng.
Lôi chu theo gió vượt sóng bay nhanh về phía trước. Thời gian từng giờ trôi qua, trong nháy mắt đã qua gần nửa canh giờ.
Xung quanh gió êm sóng lặng, cũng không có bất kỳ thứ gì khác thường.
Đến tận bây giờ, hắn mới chậm rãi thả lỏng, thu thanh đao màu đen và vài món linh bảo khác vào, nhưng không thu hồi cấm chế xung quanh.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, một vầng hào quang màu xanh sáng lên, bao phủ thân thể hắn.
Mấy ngày sau, vầng hào quang màu xanh tiêu tán, hiện ra thân thể Hàn Lập.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi. Khí sắc đã tốt hơn rất nhiều, tổn thương thần hồn cũng khôi phục được non nửa.
"Con mắt khổng lồ kia rốt cuộc là cái gì..." Lúc này Hàn Lập vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Mặc dù chỉ là mới vừa hơi tiếp xúc, nhưng hắn cảm thấy rõ ràng chênh lệch giữa mình và chủ nhân con mắt khổng lồ kia cách nhau cả một khoảng trời vậy, phảng phất như con kiến và người khổng lồ. Chỉ một ánh mắt của đối phương thiếu chút nữa khiến cho hắn hồn phi phách tán.
Hắn có nghe qua Tôn Khắc nơi nào đó trong đại dương Lôi bạo có một ít lôi thú kỳ dị sinh sống, trời sinh đã có năng lực điều khiển lôi điện lực, lợi hại phi thường.
Tuy nhiên, căn cứ theo sự miêu tả của gã, những con lôi thú này mạnh nhất cũng chỉ tương đương với tu sĩ Chân Tiên cảnh, so với chủ nhân của con mắt khổng lồ kia thì thực sự chênh lệch quá xa.
Vừa nhớ tới đấy, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra ngày đó Tôn Khắc có nhắc đến câu nói nào đó mà trong bộ dã sử đã từng đề cập. Đại dương Lôi bạo này theo lời đồn sở dĩ xuất hiện tình cảnh có lực áp chế không gian là bởi vì có một con cự thú di thiên bỗng nhiên chiếm giữ nơi này bố trí ra.
Chẳng lẽ lời đồn này là sự thật, cự thú di thiên kia chính là bản thể của con mắt khổng lồ? Trong đầu Hàn Lập quay cuồng, nhưng lập tức lắc đầu.
Việc này suy nghĩ nhiều vô ích, hắn vất vả lắm mới hữu kinh vô hiểm mà tránh thoát một kiếp, cũng không muốn gặp lại cự thú đáng sợ đó.
Khoảng nửa năm sau.
Trên tầng cao nhất của Lôi chu vượt biển, có một căn phòng rộng chừng mấy chục trượng.
Ở trong có bày một vài cái bàn, có một ít bồn cảnh tinh xảo, còn có bình phong ngăn cách giữa các bàn, mang dáng dấp tửu lâu của địa phương.
Cửa sổ xung quanh căn phòng vừa rộng lại vừa cao, dùng vật liệu trong suốt chế tạo, nên từ nơi này có khả năng thấy rõ tình huống bên ngoài.
Để đi qua toàn bộ đại dương Lôi bạo phải cần thời gian mấy năm, ở mãi trong phòng sẽ rất nhàm chán. Vì vậy trên Lôi chu cũng sắp đặt một chỗ như là tửu lâu, phòng trà để giải sầu.
Trải qua một ít khu vực nguy hiểm ban đầu, người trên thuyền cũng dần dần quen với việc thỉnh thoảng có sấm chớp rền vang bên ngoài, bắt đầu đã có người ở đây uống rượu, tán chuyện phiếm.
Tại một cái bàn, Tôn Khắc và Hàn Lập ngồi đối diện nhau.
Tôn Khắc nở nụ cười, gã cầm trong tay một bình rượu tinh xảo màu đỏ thẩm, đưa chén để hai người rót rượu.
"Lệ huynh, đây là rượu Hồng Hạc nổi danh quê hương ta, mùi vị không tệ, mời nếm thử." Tôn Khắc cười nói ha hả.
Hàn Lập nghe vậy, cũng không nói thêm gì, bưng chén rượu lên, nếm thử một ngụm.
Tôn Khắc thích rượu, trong pháp khí trữ vật chứa đủ các loại rượu ngon nhưng uống rượu chỉ có một mình thì thật vô vị nên gã thường lôi kéo Hàn Lập uống cùng.
Bởi sau khi uống rượu, Tôn Khắc thường thổ lộ một ít các loại kỳ văn dị sự tiên giới mà gã tìm hiểu trong điển tịch. Vì vậy, Hàn Lập cũng vui vẻ thỉnh thoảng bồi tiếp gã.
Rượu này thuần vị cam, uống êm, thấm sâu vào trong bụng. Sau khi uống xong, vùng đan điền hơi nóng lên, thật ra lại rất có ích đối với việc tu luyện của tu sĩ cấp trung nhưng đối với Hàn Lập mà nói thì lại không có tác dụng gì lớn.
Hắn bưng ly rượu, ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài.
Xuyên qua cửa sổ trong suốt, có thể thấy rõ bên ngoài càng thêm dày đặc sấm chớp. Từng luồng sét to lớn sáng trắng xé rách hư không, làm cho người nhìn cũng có cảm giác rợn tóc gáy.
Nơi này đã là vùng ở sâu giữa trung tâm đại dương Lôi bạo, cấm chế bên ngoài Lôi chu vượt biển đã khuếch đại ra mạnh nhất, tốc độc bay so với lúc trước cũng chậm hơn rất nhiều.
"Cảnh thế giới Lôi Đình thật đẹp. Chỉ tiếc thực lực ta hơi yếu, bằng không nhất định phải thăm dò thật kỹ một chút đại dương Lôi bạo này. Từng có tiên nhân lưu lại trong bút đàm có nhắc đến vùng biển này mặc dù nguy hiểm nhưng cũng chính vì nguyên nhân như vậy mà tạo ra vô số tài liệu lôi điện quý hiếm mà ngoại giới căn bản vô duyên nhìn thấy. Thậm chí nghe nói còn có trân bảo hiếm thấy ẩn chứa pháp tắc lôi điện." Tôn Khắc cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, than thở.
"Cơ duyên tạo hóa vốn là cùng tồn tại với nguy hiểm. Chính là mạo hiểm càng lớn thì thứ đoạt được cuối cùng sẽ càng nhiều. Đương nhiên, bị ngã xuống khi mạo hiểm cũng sẽ tăng thêm." Hàn Lập nghe vậy, gật đầu nói.
"Lệ huynh nói rất đúng! Ha ha, uống rượu, uống rượu!" Tôn Khắc nghe vậy cười ha ha, vội vã đứng dậy thay Hàn Lập rót đầy.
Ầm ầm.
Vào thời khắc này, lôi vân phía ngoài đột nhiên quay cuồng lên một lần nữa. Trong tầm mắt, tất cả lôi vân đều đang chấn động với phạm vi lớn hơn trước, phảng phất như trời sắp sập.
"Lôi bạo lại nổi lên...!" Tôn Khắc thấy vậy, hơi kinh hãi.
Hàn Lập cũng theo đó đứng lên, đi đến phía cửa căn tửu lâu.
Nơi này ở trên cao nhất của Lôi chu vượt biển nên khi lôi bạo nổi lên thì chịu chấn động lớn nhất. Chính vì thế, mỗi lần lôi bạo nổi lên thì người ở đây đều phải rút khỏi.
Vô số sấm sét hội tụ, hình thành từng luồng sét giống như những con rắn lớn. Mỗi luồng đều dài mấy trăm trượng, từ trên đám mây sét trên trời mà đánh thẳng xuống hải vực phía dưới.
Ầm ầm.
Chỗ ngoài khơi bị luồng lôi xà đánh trúng trực tiếp nổ tung.
"Là Du Xà Lôi Bạo!"
Mọi người ở đây biến sắc, đều rời khỏi tửu lâu, trốn xuống phía dưới chiếc thuyền lớn.
Du Xà lôi bạo thể hiện uy lực lôi bạo lớn nhất, Lôi chu vượt biển cũng phải dừng bay, tận lực sang phải sang trái tránh né, sợ bị lôi xà to lớn trực tiếp đánh trúng.
"Thực sự là mất hứng. Lệ huynh, ta đi về trước." Tôn Khắc không còn chút hứng thú nào, lên tiếng chào Hàn Lập, rồi về phòng của mình.
Hàn Lập qua cửa sổ, nhìn ra bên ngoài sấm sét đang tàn phá bừa bãi, bản thân hắn cũng định xoay người rời đi, nhưng ánh mắt chợt chăm chú nhìn, rồi hắn phóng thần thức ra.
Chỗ cách chiếc thuyền lớn chừng năm sáu trăm dặm ở ngoài khơi đột nhiên quay cuồng, hiện ra một vòng xoáy khổng lồ.
Một vật màu xanh lam, lớn vài trăm trượng từ trong vòng xoáy hiện ra, là một con trai biển vô cùng to lớn. Vỏ trai có màu xanh nhạt hiện ra từng đường vân hình tia sét. Khí tức khổng lồ trên thân thể nó tản ra thì rõ ràng là cấp Chân tiên.
Vỏ trai khổng lồ từ từ mở ra, có hai cái vòi giống như vòi voi lấp lóe ánh tím ở sâu bên trong. Từ trong lỗ thủng phun ra từng làn sương mù màu tím.
Vèo!
Một ánh sáng tím từ bên trong vỏ trai bắn ra, là một vật lớn to cỡ đầu người.
Từng tia chớp to lớn màu tím quấn quanh vật đó, vì tia chớp màu tím sáng chói mắt nên không thể thấy rõ đồ vật bên trong, nhưng dường như là một viên châu.
Viên châu lôi điện màu tím vừa xuất hiện, lập tức sấm sét xung quanh quay cuồng.
Từng luồng sấm sét to lớn đều hội tụ về phía viên cầu,rồi dung nhập trong đó.
Càng hấp thụ nhiều luồng sấm sét, viên châu tỏa ra tia chớp màu tím càng chói mắt.
Âm thanh quái dị rất lớn liên tiếp phát ra từ trong vỏ trai, dường như là con trai khổng lồ này đang hưng phấn, gầm nhẹ.
"Ngọc trai..." Trong lòng Hàn Lập khẽ động.
Ở khoảng cách rất xa, thần thức của hắn miễn cưỡng lắm mới dò xét ra được đến đó nhưng lại cảm ứng được rõ ràng chấn động mạnh mẽ tản ra từ viên châu màu tím kia.
Viên châu kia không biết có phải là ngọc trai của con trai khổng lồ kia hay không, nhưng bên trong chắc chắn ẩn chứa pháp tắc lôi điện cực kỳ mãnh liệt.
Hắn hơi trầm ngâm, bước nhanh về phòng của mình, phất tay tế ra một cây trận kỳ, bày ra mấy trận pháp cấm chế ở bên trong phòng.
Lập tức thân hình hắn lóe một cái, hóa thành hư ảnh, nhanh chóng bay ra phía bên ngoài.
Xung quanh chiếc thuyền lớn tuy có một ít cấm chế nhưng tất nhiên là không có tác dụng gì với hắn.
Hàn Lập vừa rời khỏi Lôi chu, liền lật tay lấy ra Thái Nhất Hóa Thanh Phù, dễ dàng trở nên xuyên thấu, bay tới chỗ con trai khổng lồ.
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Ngoại trừ vòng xoáy sấm sét này, dọc theo con đường này Hàn Lập còn hiểu biết thêm về lôi bạo sương mù, lôi bạo vòi rồng là các loại lôi bạo còn đáng sợ hơn.
Nhưng mà, theo như lời Tôn Khắc nói, chiếc Lôi chu vượt biển này chắc chắn vô cùng, tuy rằng gặp phải một ít mạo hiểm, nhưng đều hữu kinh vô hiểm bình an vượt qua.
Lôi chu vượt biển tiếp tục bay đến phía trước. Sau mấy hơi thở, nó liền bay ra mấy trăm dặm để hết thảy vòng xoáy tầng mây giữa không trung ở lại phía sau.
Sau khi qua cánh rừng phóng sấm sét, những tầng ngoài cũng của vòng xoáy tầng mây bắt đầu chậm rãi tiêu biến, rất nhanh chỉ còn lại một lỗ thủng màu đen ở giữa, cũng sắp tiêu tán.
Hàn Lập định không nhìn nữa, nhưng đúng vào lúc này, khi liếc vào giữa lỗ thủng màu đen, hắn thấy có một cái bóng mơ hồ hiện lên.
Tuy nhiên, vì khoảng cách quá xa, giữa không trung có một chút sấm sét còn sót lại quấy nhiễu, nên hắn nhìn không rõ lắm.
Tâm niệm vừa động, hắn lập tức thả thần thức ra, tràn tới phía lỗ thủng màu đen.
Nơi này đã ở sâu trong đại dương Lôi bạo, tràn ngập sương mù trong hư không, lực áp chế không gian rất mạnh. Mặc dù là thần thức của hắn thì cũng chỉ có thể tràn ra mấy trăm dặm, khó khăn lắm mới tràn được vào trong lỗ thủng màu đen kia.
Sắc mặt Hàn Lập đột nhiên biến đổi, thiếu chút nữa hắn phải nhảy dựng lên.
Thần thức của hắn cảm ứng được cái bóng bên trong lỗ thủng màu đen kia rõ ràng là một con mắt khổng lồ.
Con mắt khổng lồ kia lớn chừng mấy trăm trượng, có màu da cam, giữa con ngươi to lớn có một đường vân thẳng đứng dài nhỏ, lạnh như băng, lóe lên ánh sáng chói.
Thần thức Hàn Lập phủ đến đây đã là cực hạn, không có cách nào tiếp tục tra xét toàn cảnh chủ nhân của con mắt này.
Tuy nhiên, chỉ từ độ lớn của con mắt màu da cam này, thì có thể phán đoán bản thể của nó tuyệt đối to lớn vượt xa bất cứ sinh vật nào Hàn Lập đã gặp qua trước đây.
Vào thời khắc này, con mắt màu da cam tựa hồ cảm ứng được thần thức Hàn Lập, có chút hơi giật mình, hướng về phía hắn “nhìn” lại.
Trong lòng Hàn Lập có chút hồi hộp, dâng lên một cảm giác bất an khó hiểu, đang định thu hồi thần thức, nhưng đã muộn.
Một cỗ khí tức đáng sợ cách không truyền đến, phảng phất như một cái búa tạ đập vào thần hồn của hắn.
"Bụp!" Hắn há mồm phun ra một búng máu tươi lớn. Trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch.
Thần hồn của hắn run rẩy kịch liệt phảng phất như ánh nến trong cuồng phong, lập tức muốn tán loạn ra.
Trong hoàn cảnh chỉ mành treo chuông, hắn vội vã bảo vệ chặt chẽ tâm thần, vận hành luyện thần thuật.
Lực lượng thần thức trong đầu đều vận chuyển, hóa thành vô số sợi tơ óng ánh bao trùm thần hồn đang nhất thời không ngừng run rẩy.
Những sợi tơ óng ánh quấn vào nhau, rồi dung hợp lại, hóa thành từng sợi xiềng xích óng ánh, thành từng lớp từng lớp trói buộc thần hồn.
Một cổ lực trói buộc cường đại bao phủ xuống, rốt cục thần hồn miễn cưỡng ổn định lại.
Hắn mở to mắt, nhanh chóng lấy một đan dược ăn vào, đồng thời lật tay lấy ra một bình ngọc nhỏ. Bên trong là nửa bình chất lỏng màu tím nhạt, tỏa ra một mùi thơm ngát kỳ dị.
Lập tức Hàn Lập ngửa đầu uống một hớp lớn.
Trước đây, sau khi hắn luyện chế hóa thân Địa Chích, hắn dùng một chút nhựa còn lại của Đản Hồn Hoa chế thành một loại linh dịch dưỡng hồn. Đối với việc khôi phục thần hồn bị tổn thương có tác dụng không nhỏ.
Dưới tác dụng của đan dược và linh dịch, sắc mặt của hắn mới trở nên tốt hơn một chút.
Sau khi hít sâu một hơi, hắn liếc mắt nhìn ra bên ngoai một lần nữa.
Tốc độ phi hành của Lôi chu vượt biển cực nhanh. Lúc này, nó đã hoàn toàn bay khỏi vùng hải vực kia. Lỗ thủng màu đen cũng bị tầng mây khác che lấp, đã không thể nhìn thấy mảy may gì.
Nhưng Hàn Lập không dám khinh thường chút nào, vung cánh tay lên.
Mấy trăm tia sáng bắn ra, hạ xuống các nơi bên trong phòng, mở ra hết cấm chế đến các cấm chế khác.
Trong tay hắn lóe lên ánh sáng rực rỡ, xuất hiện một thanh trường đao màu đen. Chính là vật lấy được từ tên Phương Bàn.
Những ngày qua hắn đã kiểm tra, thanh đao này chính là một thanh Hậu Thiên Tiên Khí phẩm chất tốt, ẩn chứa một lực pháp tắc phá hoại cường đại, cho nên mới có thể phá được tầng phòng ngự cường hãn của Sơn Nhạc Cự Viên do hắn biến thân.
Tuy nhiên, trước mắt hắn hoàn toàn không hiểu rõ nó thuộc về loại pháp tắc nào.
Đồng thời, bên cạnh hắn cũng hiện ra một số món linh bảo, bay lượn vờn quanh, sẵn sàng đề phòng.
Lôi chu theo gió vượt sóng bay nhanh về phía trước. Thời gian từng giờ trôi qua, trong nháy mắt đã qua gần nửa canh giờ.
Xung quanh gió êm sóng lặng, cũng không có bất kỳ thứ gì khác thường.
Đến tận bây giờ, hắn mới chậm rãi thả lỏng, thu thanh đao màu đen và vài món linh bảo khác vào, nhưng không thu hồi cấm chế xung quanh.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, một vầng hào quang màu xanh sáng lên, bao phủ thân thể hắn.
Mấy ngày sau, vầng hào quang màu xanh tiêu tán, hiện ra thân thể Hàn Lập.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi. Khí sắc đã tốt hơn rất nhiều, tổn thương thần hồn cũng khôi phục được non nửa.
"Con mắt khổng lồ kia rốt cuộc là cái gì..." Lúc này Hàn Lập vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Mặc dù chỉ là mới vừa hơi tiếp xúc, nhưng hắn cảm thấy rõ ràng chênh lệch giữa mình và chủ nhân con mắt khổng lồ kia cách nhau cả một khoảng trời vậy, phảng phất như con kiến và người khổng lồ. Chỉ một ánh mắt của đối phương thiếu chút nữa khiến cho hắn hồn phi phách tán.
Hắn có nghe qua Tôn Khắc nơi nào đó trong đại dương Lôi bạo có một ít lôi thú kỳ dị sinh sống, trời sinh đã có năng lực điều khiển lôi điện lực, lợi hại phi thường.
Tuy nhiên, căn cứ theo sự miêu tả của gã, những con lôi thú này mạnh nhất cũng chỉ tương đương với tu sĩ Chân Tiên cảnh, so với chủ nhân của con mắt khổng lồ kia thì thực sự chênh lệch quá xa.
Vừa nhớ tới đấy, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra ngày đó Tôn Khắc có nhắc đến câu nói nào đó mà trong bộ dã sử đã từng đề cập. Đại dương Lôi bạo này theo lời đồn sở dĩ xuất hiện tình cảnh có lực áp chế không gian là bởi vì có một con cự thú di thiên bỗng nhiên chiếm giữ nơi này bố trí ra.
Chẳng lẽ lời đồn này là sự thật, cự thú di thiên kia chính là bản thể của con mắt khổng lồ? Trong đầu Hàn Lập quay cuồng, nhưng lập tức lắc đầu.
Việc này suy nghĩ nhiều vô ích, hắn vất vả lắm mới hữu kinh vô hiểm mà tránh thoát một kiếp, cũng không muốn gặp lại cự thú đáng sợ đó.
Khoảng nửa năm sau.
Trên tầng cao nhất của Lôi chu vượt biển, có một căn phòng rộng chừng mấy chục trượng.
Ở trong có bày một vài cái bàn, có một ít bồn cảnh tinh xảo, còn có bình phong ngăn cách giữa các bàn, mang dáng dấp tửu lâu của địa phương.
Cửa sổ xung quanh căn phòng vừa rộng lại vừa cao, dùng vật liệu trong suốt chế tạo, nên từ nơi này có khả năng thấy rõ tình huống bên ngoài.
Để đi qua toàn bộ đại dương Lôi bạo phải cần thời gian mấy năm, ở mãi trong phòng sẽ rất nhàm chán. Vì vậy trên Lôi chu cũng sắp đặt một chỗ như là tửu lâu, phòng trà để giải sầu.
Trải qua một ít khu vực nguy hiểm ban đầu, người trên thuyền cũng dần dần quen với việc thỉnh thoảng có sấm chớp rền vang bên ngoài, bắt đầu đã có người ở đây uống rượu, tán chuyện phiếm.
Tại một cái bàn, Tôn Khắc và Hàn Lập ngồi đối diện nhau.
Tôn Khắc nở nụ cười, gã cầm trong tay một bình rượu tinh xảo màu đỏ thẩm, đưa chén để hai người rót rượu.
"Lệ huynh, đây là rượu Hồng Hạc nổi danh quê hương ta, mùi vị không tệ, mời nếm thử." Tôn Khắc cười nói ha hả.
Hàn Lập nghe vậy, cũng không nói thêm gì, bưng chén rượu lên, nếm thử một ngụm.
Tôn Khắc thích rượu, trong pháp khí trữ vật chứa đủ các loại rượu ngon nhưng uống rượu chỉ có một mình thì thật vô vị nên gã thường lôi kéo Hàn Lập uống cùng.
Bởi sau khi uống rượu, Tôn Khắc thường thổ lộ một ít các loại kỳ văn dị sự tiên giới mà gã tìm hiểu trong điển tịch. Vì vậy, Hàn Lập cũng vui vẻ thỉnh thoảng bồi tiếp gã.
Rượu này thuần vị cam, uống êm, thấm sâu vào trong bụng. Sau khi uống xong, vùng đan điền hơi nóng lên, thật ra lại rất có ích đối với việc tu luyện của tu sĩ cấp trung nhưng đối với Hàn Lập mà nói thì lại không có tác dụng gì lớn.
Hắn bưng ly rượu, ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài.
Xuyên qua cửa sổ trong suốt, có thể thấy rõ bên ngoài càng thêm dày đặc sấm chớp. Từng luồng sét to lớn sáng trắng xé rách hư không, làm cho người nhìn cũng có cảm giác rợn tóc gáy.
Nơi này đã là vùng ở sâu giữa trung tâm đại dương Lôi bạo, cấm chế bên ngoài Lôi chu vượt biển đã khuếch đại ra mạnh nhất, tốc độc bay so với lúc trước cũng chậm hơn rất nhiều.
"Cảnh thế giới Lôi Đình thật đẹp. Chỉ tiếc thực lực ta hơi yếu, bằng không nhất định phải thăm dò thật kỹ một chút đại dương Lôi bạo này. Từng có tiên nhân lưu lại trong bút đàm có nhắc đến vùng biển này mặc dù nguy hiểm nhưng cũng chính vì nguyên nhân như vậy mà tạo ra vô số tài liệu lôi điện quý hiếm mà ngoại giới căn bản vô duyên nhìn thấy. Thậm chí nghe nói còn có trân bảo hiếm thấy ẩn chứa pháp tắc lôi điện." Tôn Khắc cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, than thở.
"Cơ duyên tạo hóa vốn là cùng tồn tại với nguy hiểm. Chính là mạo hiểm càng lớn thì thứ đoạt được cuối cùng sẽ càng nhiều. Đương nhiên, bị ngã xuống khi mạo hiểm cũng sẽ tăng thêm." Hàn Lập nghe vậy, gật đầu nói.
"Lệ huynh nói rất đúng! Ha ha, uống rượu, uống rượu!" Tôn Khắc nghe vậy cười ha ha, vội vã đứng dậy thay Hàn Lập rót đầy.
Ầm ầm.
Vào thời khắc này, lôi vân phía ngoài đột nhiên quay cuồng lên một lần nữa. Trong tầm mắt, tất cả lôi vân đều đang chấn động với phạm vi lớn hơn trước, phảng phất như trời sắp sập.
"Lôi bạo lại nổi lên...!" Tôn Khắc thấy vậy, hơi kinh hãi.
Hàn Lập cũng theo đó đứng lên, đi đến phía cửa căn tửu lâu.
Nơi này ở trên cao nhất của Lôi chu vượt biển nên khi lôi bạo nổi lên thì chịu chấn động lớn nhất. Chính vì thế, mỗi lần lôi bạo nổi lên thì người ở đây đều phải rút khỏi.
Vô số sấm sét hội tụ, hình thành từng luồng sét giống như những con rắn lớn. Mỗi luồng đều dài mấy trăm trượng, từ trên đám mây sét trên trời mà đánh thẳng xuống hải vực phía dưới.
Ầm ầm.
Chỗ ngoài khơi bị luồng lôi xà đánh trúng trực tiếp nổ tung.
"Là Du Xà Lôi Bạo!"
Mọi người ở đây biến sắc, đều rời khỏi tửu lâu, trốn xuống phía dưới chiếc thuyền lớn.
Du Xà lôi bạo thể hiện uy lực lôi bạo lớn nhất, Lôi chu vượt biển cũng phải dừng bay, tận lực sang phải sang trái tránh né, sợ bị lôi xà to lớn trực tiếp đánh trúng.
"Thực sự là mất hứng. Lệ huynh, ta đi về trước." Tôn Khắc không còn chút hứng thú nào, lên tiếng chào Hàn Lập, rồi về phòng của mình.
Hàn Lập qua cửa sổ, nhìn ra bên ngoài sấm sét đang tàn phá bừa bãi, bản thân hắn cũng định xoay người rời đi, nhưng ánh mắt chợt chăm chú nhìn, rồi hắn phóng thần thức ra.
Chỗ cách chiếc thuyền lớn chừng năm sáu trăm dặm ở ngoài khơi đột nhiên quay cuồng, hiện ra một vòng xoáy khổng lồ.
Một vật màu xanh lam, lớn vài trăm trượng từ trong vòng xoáy hiện ra, là một con trai biển vô cùng to lớn. Vỏ trai có màu xanh nhạt hiện ra từng đường vân hình tia sét. Khí tức khổng lồ trên thân thể nó tản ra thì rõ ràng là cấp Chân tiên.
Vỏ trai khổng lồ từ từ mở ra, có hai cái vòi giống như vòi voi lấp lóe ánh tím ở sâu bên trong. Từ trong lỗ thủng phun ra từng làn sương mù màu tím.
Vèo!
Một ánh sáng tím từ bên trong vỏ trai bắn ra, là một vật lớn to cỡ đầu người.
Từng tia chớp to lớn màu tím quấn quanh vật đó, vì tia chớp màu tím sáng chói mắt nên không thể thấy rõ đồ vật bên trong, nhưng dường như là một viên châu.
Viên châu lôi điện màu tím vừa xuất hiện, lập tức sấm sét xung quanh quay cuồng.
Từng luồng sấm sét to lớn đều hội tụ về phía viên cầu,rồi dung nhập trong đó.
Càng hấp thụ nhiều luồng sấm sét, viên châu tỏa ra tia chớp màu tím càng chói mắt.
Âm thanh quái dị rất lớn liên tiếp phát ra từ trong vỏ trai, dường như là con trai khổng lồ này đang hưng phấn, gầm nhẹ.
"Ngọc trai..." Trong lòng Hàn Lập khẽ động.
Ở khoảng cách rất xa, thần thức của hắn miễn cưỡng lắm mới dò xét ra được đến đó nhưng lại cảm ứng được rõ ràng chấn động mạnh mẽ tản ra từ viên châu màu tím kia.
Viên châu kia không biết có phải là ngọc trai của con trai khổng lồ kia hay không, nhưng bên trong chắc chắn ẩn chứa pháp tắc lôi điện cực kỳ mãnh liệt.
Hắn hơi trầm ngâm, bước nhanh về phòng của mình, phất tay tế ra một cây trận kỳ, bày ra mấy trận pháp cấm chế ở bên trong phòng.
Lập tức thân hình hắn lóe một cái, hóa thành hư ảnh, nhanh chóng bay ra phía bên ngoài.
Xung quanh chiếc thuyền lớn tuy có một ít cấm chế nhưng tất nhiên là không có tác dụng gì với hắn.
Hàn Lập vừa rời khỏi Lôi chu, liền lật tay lấy ra Thái Nhất Hóa Thanh Phù, dễ dàng trở nên xuyên thấu, bay tới chỗ con trai khổng lồ.
Danh sách chương