Sau đó Triệu Địa tế xuất mười mấy đạo Hỏa Xà phù, giữa không trung hóa thành mười mấy con hỏa xà. Những hỏa xà này cũng không phải là đánh tới Khiếu Phong Lang, mà quấn vào nhau, tạo thành một con hỏa mãng dài hơn một trượng, to như thùng nước.
Sau khi Triệu Địa sử dụng Hỏa Xà phù rất nhiều lần, ngộ ra được một ít thủ pháp biến hóa.
Triệu Địa điều khiển hỏa mãng há miệng to như chậu máu này cuốn về phía một con Khiếu Phong Lang.
Hiển nhiên linh trí của yêu thú cấp thấp không thể nào sánh bằng con người. Trước mặt hỏa mãng uy mãnh, Khiếu Phong Lang này chẳng những không né tránh, còn há miệng phun ra một đạo Phong Nhận thuật, đánh vào hỏa mãng.
Hỏa mãng chẳng qua là bị phong nhận ngăn cản một chút, sau đó vẫn tiếp tục ào tới, nuốt chửng con Khiếu Phong Lang này. Khiếu Phong Lang không kịp phát ra một tiếng kêu nào, đã hóa thành tro bụi bên trong hỏa mãng.
Đám Khiếu Phong Lang còn lại nhìn thấy cảnh này, điên cuồng gào thét mấy tiếng, sau đó vội vàng chạy thục mạng tứ tán.
Yêu thú cấp thấp này ngoại trừ da chúng có thể sử dụng làm phù lục, trị giá vài khối hạ phẩm linh thạch ra, cũng không còn tác dụng gì khác, tự nhiên Triệu Địa cũng không có hứng thú đuổi giết, mặc cho chúng bỏ chạy.
Rời đi Tinh Ngọc phong đã một ngày một đêm, hắn mới đi được một nửa quãng đường, xem ra còn phải mất một ngày nữa mới có thể đến Bích Hàn đàm.
Triệu Địa đang đi trong rừng cây, thần thức mà hắn vẫn phóng xuất ra bên ngoài thình lình phát hiện ra một tu sĩ đang vội vàng chạy về phía mình. Mà sau lưng người này chừng mấy chục trượng, lại có hai tu sĩ có tốc độ nhanh hơn một chút đuổi theo.
Tính Triệu Địa vốn cẩn thận, lập tức phóng xuất Nặc Linh thuật che giấu linh lực toàn thân mình, sau đó trốn lên trên một cây đại thụ gần đó.
Chỉ trong thoáng chốc đã có một nam hai nữ xông vào cánh rừng nhỏ này.
Nam nhân này không ai xa lạ, chính là sát tinh Bách Xảo môn trước đó đuổi Triệu Địa đi khỏi Tinh Ngọc phong. Lúc này sắc mặt y đã biến thành đen sạm, dường như bị thương, có vẽ hao tổn linh khí rất nhiều.
Chẳng biết tại sao y không sử dụng phi hành pháp khí thuyền độc mộc cực nhanh kia, mà là toàn lực chạy trốn trên mặt đất, vừa chạy vừa kêu:
- Hỡi vị đạo hữu trong rừng cây, tại hạ là đệ tử Bách Xảo môn, đang bị Lãm Nguyệt tông đuổi giết. Nếu đạo hữu chịu ra tay tương trợ, tại hạ bằng lòng tặng một khối trung phẩm Phát Tinh Thạch! Nói xong lời này, y ngừng lại trong rừng, xoay người đối mặt với hai vị nữ tu sĩ đuổi theo.
Hai người đuổi theo là hai thiếu nữ áo đỏ quần đỏ dáng vẻ yểu điệu, chính là tu sĩ Lãm Nguyệt tông mà nam nhân kia nói.
Triệu Địa đã gặp một người trong đó, chính là người cùng tìm bảo với hắn ở Tinh Ngọc phong.
Hai người này thấy nam tử ngừng lại, cũng không tiếp tục truy kích, bèn dừng bước ở chỗ đối diện nam tử chừng bảy tám trượng.
Một thiếu nữ có vẻ tuổi tác lớn hơn một chút ngẩng đầu nhìn vào rừng cao giọng hô to.
- Vị đạo hữu kia, đây là chuyện riêng của Lãm Nguyệt tông chúng ta. Nếu đạo hữu không nhúng tay, hai tỷ muội chúng ta vô cùng cảm kích, vui lòng tặng một viên Hợp Hoan đan, để cho đạo hữu hưởng thụ cảm giác cực lạc một phen. Hợp Hoan đan này chỉ có Lãm Nguyệt tông chúng ta mới có thể luyện chế ra.
Những người này dùng thần thức cảm ứng được trong rừng cây có một tu sĩ, nhưng lúc này căn bản không phát hiện được bóng dáng người nào, trong lòng vừa kinh hãi vừa nghi hoặc, vội vàng lên tiếng lôi kéo.
Triệu Địa nấp trên cây đại thụ, thu liễm tất cả linh khí toàn thân, quan sát hết sức rõ ràng tình huống trong rừng. Nháy mắt hắn đã suy luận được hết bảy tám phần mối quan hệ giữa những người này.
Hiển nhiên là tu sĩ trung niên kia từng đại chiến một trận với đôi tỷ muội này, tám thành là vì một món bảo vật mà xảy ra tranh chấp. Mà không biết trong trường đại chiến này, tu sĩ trung niên kia bị thủ đoạn quỷ dị nào đó đánh lén làm cho bị thương, thực lực giảm mạnh, chỉ còn đường ra sức chạy trốn.
Mà trong quá trình chạy trốn, hiển nhiên tu sĩ trung niên này cũng phát hiện trong rừng cây có tu sĩ khác, bèn coi đó như cọng rơm cứu mạng, hy vọng có thể thuyết phục người này cùng nhau đối địch với mình.
Mà đôi tỷ muội này cũng không biết lai lịch thân phận người trong rừng cây, cũng không dám tùy tiện động thủ, nhất thời cục diện trở nên giằng co. Tu sĩ trung niên cũng không dám xoay người mà chạy, đôi tỷ muội này cũng không dám trực tiếp động thủ giết người. Mà Triệu Địa đã trở thành biến số trong cuộc đuổi giết này.
Thấy “cao nhân” trong rừng không chịu hiện thân, tu sĩ trung niên lại hô:
- Nếu đạo hữu chịu cứu tại hạ một mạng, tại hạ nguyện dâng tặng hết mười khối trung phẩm linh thạch trong tay!
Mười khối trung phẩm linh thạch! Đây rõ ràng là toàn bộ tài sản của một tu sĩ Luyện Khí kỳ cao cấp giàu có, có một ít tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ nghèo cũng không thể lấy ra nhiều linh thạch như vậy.
Nhưng “cao nhân” trong rừng vẫn bất động thanh sắc, vẫn không có ý hiện thân.
- Ha ha, quả nhiên đạo hữu là người sáng suốt, chỉ cần không nhúng tay vào chuyện này. tỷ muội chúng ta giết tặc nhân này xong nhất định sẽ xoay người rời đi, sẽ không gây phiền toái gì thêm cho đạo hữu!
Nữ tu sĩ Lãm Nguyệt tông thấy mười khối trung phẩm linh thạch cũng không thể đả động vị tu sĩ nấp trong rừng, bèn cho rằng đối phương là kẻ nhát gan sợ chuyện, nhất thời cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Dù là như vậy, hai nàng cũng không lập tức xuất thủ, mà là kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ thêm một khắc nữa, sắc mặt tu sĩ trung niên dần dần trở nên trắng hơn một chút, hơn nữa có vẻ như linh lực đã khôi phục được một chút. Thì ra y thừa dịp đối phương đang e ngại người trong rừng, lén lấy ra một khối trung phẩm linh thạch nắm trong tay, từ từ hồi phục một ít linh lực.
Hai thiếu nữ Lãm Nguyệt tông hiển nhiên cũng chú ý tới điểm này, bèn đưa mắt ra hiệu với nhau, tranh thủ ra tay trước.
Một mũi dùi nhọn hoắt xanh biếc cùng với một chiếc kim thoa minh châu màu đỏ lửa, hai món thượng phẩm pháp khí hiếm thấy bay về phía tu sĩ trung niên.
Tu sĩ trung niên ném ra một tiểu thuẫn màu vàng sẫm, một lệnh bài màu tím, chia ra nghênh đón hai món pháp khí công tới, đồng thời xoay người lại, toàn lực chạy trốn.
Y quyết định thà rằng bỏ qua pháp khí, để cố gắng tranh thủ thời gian. Bởi vì y cho là chỉ cần cho y thêm một hai canh giờ, y cũng có thể trừ đi kịch độc trong cơ thể, khôi phục một ít linh lực. Đến lúc đó đối mặt hai thiếu nữ này, ai thua ai thắng còn chưa biết chắc.
Chỉ tiếc tu sĩ trung niên mới vừa chạy mấy bước, một thanh trường kiếm sáng chói kim quang thình lình đánh tới ngay mặt, suýt chút nữa chém trúng y.
Tu sĩ trung niên kinh hãi, vội vàng cố hết sức đẩy thân thể mình chếch sang bên, đồng thời cũng tế xuất một thanh phi đao màu vàng đất, từ mé bên ngăn cản trường kiếm màu vàng kia.
Một tiếng keng trong trẻo vang lên, sau khi kim kiếm hoàng đao chạm vào nhau, bên nào cũng dội ngược trở lại, trường kiếm màu vàng gần như bay sát qua thân thể tu sĩ trung niên.
Tu sĩ trung niên còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm vì suýt chết trong gang tấc, chợt thấy một con hỏa mãng to bằng thùng nước dài hơn một thước đang ập vào người mình.
Tu sĩ trung niên chỉ kịp xuất ra một đạo phù lục phòng ngự, trong mắt toát ra thần sắc tuyệt vọng mà lại oán hận, đã bị hỏa mãng kia nuốt chửng, hóa thành tro bụi.
Tu sĩ trung niên tế xuất mấy món pháp khí, bởi vì mất đi chủ nhân chỉ huy, trôi lơ lửng trên không trung, không nhúc nhích.
Hai tiếng bốp vang lên, sau khi hỏa mãng nuốt chửng tu sĩ trung niên biến mất, tại chỗ có hai túi trữ vật rơi xuống. Ngay sau đó một bóng người lướt qua, thu hai túi trữ vật vào lồng ngực, chính là Triệu Địa nãy giờ vẫn ẩn nấp trên cây.
Từ lúc Triệu Địa đột nhiên tế xuất Công Bố kiếm cùng mấy đạo Hỏa Xà phù giết chết tu sĩ trung niên, đến khi hai túi trữ vật vào tay hắn chỉ trôi qua thời gian một lần hô hấp. Hai thiếu nữ Lãm Nguyệt tông không kịp có bất cứ phản ứng gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn túi trữ vật mà mình mơ ước rơi vào trong tay người khác.
Sau khi Triệu Địa sử dụng Hỏa Xà phù rất nhiều lần, ngộ ra được một ít thủ pháp biến hóa.
Triệu Địa điều khiển hỏa mãng há miệng to như chậu máu này cuốn về phía một con Khiếu Phong Lang.
Hiển nhiên linh trí của yêu thú cấp thấp không thể nào sánh bằng con người. Trước mặt hỏa mãng uy mãnh, Khiếu Phong Lang này chẳng những không né tránh, còn há miệng phun ra một đạo Phong Nhận thuật, đánh vào hỏa mãng.
Hỏa mãng chẳng qua là bị phong nhận ngăn cản một chút, sau đó vẫn tiếp tục ào tới, nuốt chửng con Khiếu Phong Lang này. Khiếu Phong Lang không kịp phát ra một tiếng kêu nào, đã hóa thành tro bụi bên trong hỏa mãng.
Đám Khiếu Phong Lang còn lại nhìn thấy cảnh này, điên cuồng gào thét mấy tiếng, sau đó vội vàng chạy thục mạng tứ tán.
Yêu thú cấp thấp này ngoại trừ da chúng có thể sử dụng làm phù lục, trị giá vài khối hạ phẩm linh thạch ra, cũng không còn tác dụng gì khác, tự nhiên Triệu Địa cũng không có hứng thú đuổi giết, mặc cho chúng bỏ chạy.
Rời đi Tinh Ngọc phong đã một ngày một đêm, hắn mới đi được một nửa quãng đường, xem ra còn phải mất một ngày nữa mới có thể đến Bích Hàn đàm.
Triệu Địa đang đi trong rừng cây, thần thức mà hắn vẫn phóng xuất ra bên ngoài thình lình phát hiện ra một tu sĩ đang vội vàng chạy về phía mình. Mà sau lưng người này chừng mấy chục trượng, lại có hai tu sĩ có tốc độ nhanh hơn một chút đuổi theo.
Tính Triệu Địa vốn cẩn thận, lập tức phóng xuất Nặc Linh thuật che giấu linh lực toàn thân mình, sau đó trốn lên trên một cây đại thụ gần đó.
Chỉ trong thoáng chốc đã có một nam hai nữ xông vào cánh rừng nhỏ này.
Nam nhân này không ai xa lạ, chính là sát tinh Bách Xảo môn trước đó đuổi Triệu Địa đi khỏi Tinh Ngọc phong. Lúc này sắc mặt y đã biến thành đen sạm, dường như bị thương, có vẽ hao tổn linh khí rất nhiều.
Chẳng biết tại sao y không sử dụng phi hành pháp khí thuyền độc mộc cực nhanh kia, mà là toàn lực chạy trốn trên mặt đất, vừa chạy vừa kêu:
- Hỡi vị đạo hữu trong rừng cây, tại hạ là đệ tử Bách Xảo môn, đang bị Lãm Nguyệt tông đuổi giết. Nếu đạo hữu chịu ra tay tương trợ, tại hạ bằng lòng tặng một khối trung phẩm Phát Tinh Thạch! Nói xong lời này, y ngừng lại trong rừng, xoay người đối mặt với hai vị nữ tu sĩ đuổi theo.
Hai người đuổi theo là hai thiếu nữ áo đỏ quần đỏ dáng vẻ yểu điệu, chính là tu sĩ Lãm Nguyệt tông mà nam nhân kia nói.
Triệu Địa đã gặp một người trong đó, chính là người cùng tìm bảo với hắn ở Tinh Ngọc phong.
Hai người này thấy nam tử ngừng lại, cũng không tiếp tục truy kích, bèn dừng bước ở chỗ đối diện nam tử chừng bảy tám trượng.
Một thiếu nữ có vẻ tuổi tác lớn hơn một chút ngẩng đầu nhìn vào rừng cao giọng hô to.
- Vị đạo hữu kia, đây là chuyện riêng của Lãm Nguyệt tông chúng ta. Nếu đạo hữu không nhúng tay, hai tỷ muội chúng ta vô cùng cảm kích, vui lòng tặng một viên Hợp Hoan đan, để cho đạo hữu hưởng thụ cảm giác cực lạc một phen. Hợp Hoan đan này chỉ có Lãm Nguyệt tông chúng ta mới có thể luyện chế ra.
Những người này dùng thần thức cảm ứng được trong rừng cây có một tu sĩ, nhưng lúc này căn bản không phát hiện được bóng dáng người nào, trong lòng vừa kinh hãi vừa nghi hoặc, vội vàng lên tiếng lôi kéo.
Triệu Địa nấp trên cây đại thụ, thu liễm tất cả linh khí toàn thân, quan sát hết sức rõ ràng tình huống trong rừng. Nháy mắt hắn đã suy luận được hết bảy tám phần mối quan hệ giữa những người này.
Hiển nhiên là tu sĩ trung niên kia từng đại chiến một trận với đôi tỷ muội này, tám thành là vì một món bảo vật mà xảy ra tranh chấp. Mà không biết trong trường đại chiến này, tu sĩ trung niên kia bị thủ đoạn quỷ dị nào đó đánh lén làm cho bị thương, thực lực giảm mạnh, chỉ còn đường ra sức chạy trốn.
Mà trong quá trình chạy trốn, hiển nhiên tu sĩ trung niên này cũng phát hiện trong rừng cây có tu sĩ khác, bèn coi đó như cọng rơm cứu mạng, hy vọng có thể thuyết phục người này cùng nhau đối địch với mình.
Mà đôi tỷ muội này cũng không biết lai lịch thân phận người trong rừng cây, cũng không dám tùy tiện động thủ, nhất thời cục diện trở nên giằng co. Tu sĩ trung niên cũng không dám xoay người mà chạy, đôi tỷ muội này cũng không dám trực tiếp động thủ giết người. Mà Triệu Địa đã trở thành biến số trong cuộc đuổi giết này.
Thấy “cao nhân” trong rừng không chịu hiện thân, tu sĩ trung niên lại hô:
- Nếu đạo hữu chịu cứu tại hạ một mạng, tại hạ nguyện dâng tặng hết mười khối trung phẩm linh thạch trong tay!
Mười khối trung phẩm linh thạch! Đây rõ ràng là toàn bộ tài sản của một tu sĩ Luyện Khí kỳ cao cấp giàu có, có một ít tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ nghèo cũng không thể lấy ra nhiều linh thạch như vậy.
Nhưng “cao nhân” trong rừng vẫn bất động thanh sắc, vẫn không có ý hiện thân.
- Ha ha, quả nhiên đạo hữu là người sáng suốt, chỉ cần không nhúng tay vào chuyện này. tỷ muội chúng ta giết tặc nhân này xong nhất định sẽ xoay người rời đi, sẽ không gây phiền toái gì thêm cho đạo hữu!
Nữ tu sĩ Lãm Nguyệt tông thấy mười khối trung phẩm linh thạch cũng không thể đả động vị tu sĩ nấp trong rừng, bèn cho rằng đối phương là kẻ nhát gan sợ chuyện, nhất thời cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Dù là như vậy, hai nàng cũng không lập tức xuất thủ, mà là kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ thêm một khắc nữa, sắc mặt tu sĩ trung niên dần dần trở nên trắng hơn một chút, hơn nữa có vẻ như linh lực đã khôi phục được một chút. Thì ra y thừa dịp đối phương đang e ngại người trong rừng, lén lấy ra một khối trung phẩm linh thạch nắm trong tay, từ từ hồi phục một ít linh lực.
Hai thiếu nữ Lãm Nguyệt tông hiển nhiên cũng chú ý tới điểm này, bèn đưa mắt ra hiệu với nhau, tranh thủ ra tay trước.
Một mũi dùi nhọn hoắt xanh biếc cùng với một chiếc kim thoa minh châu màu đỏ lửa, hai món thượng phẩm pháp khí hiếm thấy bay về phía tu sĩ trung niên.
Tu sĩ trung niên ném ra một tiểu thuẫn màu vàng sẫm, một lệnh bài màu tím, chia ra nghênh đón hai món pháp khí công tới, đồng thời xoay người lại, toàn lực chạy trốn.
Y quyết định thà rằng bỏ qua pháp khí, để cố gắng tranh thủ thời gian. Bởi vì y cho là chỉ cần cho y thêm một hai canh giờ, y cũng có thể trừ đi kịch độc trong cơ thể, khôi phục một ít linh lực. Đến lúc đó đối mặt hai thiếu nữ này, ai thua ai thắng còn chưa biết chắc.
Chỉ tiếc tu sĩ trung niên mới vừa chạy mấy bước, một thanh trường kiếm sáng chói kim quang thình lình đánh tới ngay mặt, suýt chút nữa chém trúng y.
Tu sĩ trung niên kinh hãi, vội vàng cố hết sức đẩy thân thể mình chếch sang bên, đồng thời cũng tế xuất một thanh phi đao màu vàng đất, từ mé bên ngăn cản trường kiếm màu vàng kia.
Một tiếng keng trong trẻo vang lên, sau khi kim kiếm hoàng đao chạm vào nhau, bên nào cũng dội ngược trở lại, trường kiếm màu vàng gần như bay sát qua thân thể tu sĩ trung niên.
Tu sĩ trung niên còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm vì suýt chết trong gang tấc, chợt thấy một con hỏa mãng to bằng thùng nước dài hơn một thước đang ập vào người mình.
Tu sĩ trung niên chỉ kịp xuất ra một đạo phù lục phòng ngự, trong mắt toát ra thần sắc tuyệt vọng mà lại oán hận, đã bị hỏa mãng kia nuốt chửng, hóa thành tro bụi.
Tu sĩ trung niên tế xuất mấy món pháp khí, bởi vì mất đi chủ nhân chỉ huy, trôi lơ lửng trên không trung, không nhúc nhích.
Hai tiếng bốp vang lên, sau khi hỏa mãng nuốt chửng tu sĩ trung niên biến mất, tại chỗ có hai túi trữ vật rơi xuống. Ngay sau đó một bóng người lướt qua, thu hai túi trữ vật vào lồng ngực, chính là Triệu Địa nãy giờ vẫn ẩn nấp trên cây.
Từ lúc Triệu Địa đột nhiên tế xuất Công Bố kiếm cùng mấy đạo Hỏa Xà phù giết chết tu sĩ trung niên, đến khi hai túi trữ vật vào tay hắn chỉ trôi qua thời gian một lần hô hấp. Hai thiếu nữ Lãm Nguyệt tông không kịp có bất cứ phản ứng gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn túi trữ vật mà mình mơ ước rơi vào trong tay người khác.
Danh sách chương