Choang...

Thiên Tinh bị Hầu Hùng đánh bay ra xa một khoảng, rời khỏi trạng thái ẩn thân. Hầu Hùng nói:

- Ngươi nên tập trung vào chiến đấu, nếu không ngươi sẽ chết rất thảm.

Thiên Tinh liếc nhìn Tiêu Ngọc và tên Yêu Tộc còn lại chạy thẳng tới Kim Trì Sơn, trái tim hơi nhảy lên một nhịp. Nó bắt đầu cảm thấy quyết định để Phụng Nhi một mình là sai lầm. Cô bé vẫn còn thương tên tiểu tử Tiêu Ngọc rất nhiều.

- Chuẩn bị đi. - Thiên Tinh thủ thế, một tay nó để sau lưng bắt ấn quyết.

Hầu Hùng cười to:

- Sẵn sàng phụng bồi.

***

Đâu đó trong Hắc Phong Lâm.

Từng đàn quạ đang rỉa thi thể của Song Thiên Lãnh.

Rắc... rắc...

Đàn quạ bị đánh động, bay tung tóe khắp nơi.

Một cánh tay đầy sẹo phá đất trồi lên.

Ầm...

Một bóng người xuất hiện. Một cái phất tay, cả một khoảng đất xung quanh bị quét sạch. Toàn bộ tan biến, bao gồm cả thi thể Song Thiên Lãnh, đàn quạ đang bay trên không trung, cây cối...

- Tiêu Ngọc, Tiêu Ngọc, Tiêu Ngọc!!!

***

Kim Trì Sơn!

Tiêu Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, ngọn núi to lớn, cao vút trong mây. Cho dù là ai, khi đến đây lần đầu tiên cũng thán phục sự hùng vĩ của nó. Nơi này gắn liền với rất nhiều truyền thuyết, cũng là nơi hắn, Tiêu Ngọc, sẽ chấm dứt đoạn tình cảm với Nhân Tộc.

Tên Yêu Tộc nói:

- Ngươi mau cầm máu cho ta, ta cần hồi phục một chút... A!

Một tay Tiêu Ngọc bịt miệng, một tay dùng chủy thủ cứa cổ hắn. Nhanh, chuẩn, độc. Tên Yêu Tộc sợ hãi vùng vẫy, nhưng Tiêu Ngọc ôm hắn rất chặt, cả hai cũng ngã ra đất lăn lộn. Chỉ một khắc sau, hắn đã vĩnh viễn không thể giãy dụa nữa.

Tiêu Ngọc thở hổn hển, gọi to:

- Phụng tỷ, là đệ đây, Ngọc đệ đệ đây!

- Phụng tỷ, đệ biết tỷ đang ở gần đây. Tỷ mau ra đây gặp đệ.

- Phụng tỷ, đệ có nỗi khổ riêng, là bọn chúng ép đệ phải uống độc dược, đệ không thể phản kháng được.

- Phụng tỷ, đệ đã giết tên Yêu Tộc này rồi, báo thù cho những huynh đệ bị chúng sát hại...

Phụng Nhi đang ẩn nấp ở gần đó, tất cả những gì Tiêu Ngọc làm cô bé đều nhìn thấy hết. Tiểu cô nương rất muốn nhảy ra, nhưng nhớ lại lời Thiên Tinh, nên ngồi thụp xuống, lấy tay che hai tai lại.

Tiêu Ngọc nói khô cả miệng, không thấy có phản ứng nào. Hắn bắt đầu nghi ngờ suy đoán của mình. Nhưng nếu hắn là Thiên Tinh đại ca, hắn cũng sẽ giấu Phụng tỷ ở đây.

Hắn ép ra vài giọt nước mắt, gào lên:

- Phụng tỷ, đệ sắp chết rồi! Thuốc sắp phát tác rồi, đệ không thể gặp tỷ được nữa...

- Ngươi nói cái gì đó!

Phụng Nhi đột ngột xuất hiện, một thanh chủy thủ kề vào cổ Tiêu Ngọc. Tay còn lại của nàng vội vàng lấy ra một viên đan dược:

- Mau há miệng, nhanh!

- Phụng Nhi, không!!!

Từ rất xa, Thiên Tinh đang lao về phía này với tốc độ nhanh nhất có thể. Một chân nó đã bị đánh nát, làm nó chậm hơn bình thường rất nhiều. Ngay sát phía sau nó là Hầu Hùng đang truy đuổi. Hầu Hùng cũng không hơn gì, cánh tay trái đã bị chém đứt.

Phụng Nhi ngẩng đầu lên nhìn thấy Thiên Tinh, miệng há ra định nói gì đó.

Tiêu Ngọc lạnh lùng rút ra một thanh chủy thủ!

Thiên Tinh khóe mắt như muốn nứt ra, gào lên:

- Phụng Nhi, không, không!!!

Một đạo ánh sáng lóe lên, một chiêu đâm cực kỳ đơn giản, là chiêu thức đầu tiên của Ám Sát Tổ dạy cho đệ tử. Một dao thấu tim!

Phụng Nhi ngẩn ngơ ngã xuống, cô bé vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ là đau, đau quá.

Thiên Tinh điên cuồng hét lên:

- Không được, không được!

Nó bắt đầu thiêu đốt khí của bản thân, có bao nhiêu thì đốt, đốt bằng hết. Nó không quan tâm Hầu Hùng, nó không quan tâm Tiêu Ngọc, nó cũng không quan tâm tới cái Tam Tinh Chiến chết tiệt này. Nó chỉ muốn đến bên cạnh Phụng Nhi của nó.

Tiêu Ngọc sợ hãi rút tay lại, hắn dùng cả hai tay lẫn hai chân còn đang trọng thương bò ra xa. Nó run run nhìn bàn tay thấm đẫm máu của Phụng Nhi, người quan tâm, yêu thương nó nhất.

Mắt Hầu Hùng lóe lên. Hắn khinh thường cách làm của Tiêu Ngọc, nhưng đây là Tam Tinh Chiến. Chỉ cần giết hết đối phương, thủ đoạn một chút không thành vấn đề. Thiên Tinh đang đến bên bờ vực tan vỡ tinh thần, tẩu hỏa nhập ma. Đây là thời điểm tốt để chấm dứt lần Tam Tinh Chiến này. Hắn dùng gậy như một thanh trường thương, phóng thật mạnh về phía lưng Thiên Tinh. Chỉ cần Thiên Tinh chết, mọi việc sẽ kết thúc.

Choang!

- Cái gì!? - Hầu Hùng sửng sốt. Thiên Tinh không hề hấn gì lao thẳng đến nơi Phụng Nhi ngã xuống. Một tay nó run rẩy cẩm máu cho tiểu cô nương, một tay lấy ra một đan dược bóp nát, cố gắng cho cô bé uống.

Sau lưng Thiên Tinh, một bóng người sừng sững xuất hiện, không những bắt được vũ khí của Hầu Hùng ngay trên đường bay, mà còn không bị tổn thương chút nào.

- Hầu Hùng, chúng ta lại gặp nhau.

- Ngươi! Ngươi là Lam Hàn, hay Lam Hi? - Ta? - Bóng người dần dần ngầng đầu lên, đó là một khuôn mặt rất kinh khủng, một nửa là khuôn mặt thanh tú của Lam Hi, một nửa là khuôn mặt bị tàn phá bởi di chứng Quỷ Ảnh Phệ Hồn của Lam Hàn. Sự kết hợp này có vẻ không chỉ là khuôn mặt, vì một cánh tay của người này là lành lặn bình thường, cánh tay kia là cánh tay đầy sẹo. Rất khủng bố. - Ta không phải Lam Hàn, cũng không phải Lam Hi, ngươi có thể gọi ta là Lam Ngư!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện