Trói…chặt quá” A Đẩu kịch liệt thở dốc, không ngừng lấy Thanh hồng kiếm chém mạnh lên thiết liên, hắn tốn rất nhiều khí lực để đè nén nước mắt của mình, nhưng vô luận thế nào cũng khống chế không được, đành phải mặc kệ nó ào ạt chảy xuống.
Lữ Bố hờ hững nói: “Trói hổ đương nhiên phải chặt”
A Đẩu chém gãy cây thiết liên kiên cố nhất, tâm thần hơi định, nói: “Ta kéo ra…Ngươi chịu đựng” Lập tức rút cây xích xuyên trên xương quai xanh của Lữ Bố ra. Lữ Bố kêu đau một tiếng, A Đẩu thấy xiềng xích kia mang theo huyết nhục chậm rãi mài ra, trong lòng đau đớn, nước mắt chảy ròng.
Đến khi xiềng xích toàn thân được cởi bỏ toàn bộ, lưng A Đẩu cũng đã đổ đầy mồ hôi lạnh, giống như hư thoát.
Hắn chọn ra một ít thảo dược từ trong chiếc túi móc được lúc trước, nhét vào trong miệng, vừa khóc vừa nhai, đứt quãng nói: “Không sao, qua vài ngày nữa vết thương sẽ tốt lên…Ngươi là thiên hạ đệ nhất…”
Lữ Bố nhìn A Đẩu, thật lâu sau nói: “Gân tay, gân chân ta đều đã đứt cả rồi, võ kỹ mất hết, giết ta đi, trở về cũng là một tên phế nhân thôi”
A Đẩu mờ mịt lắc lắc đầu, hít mũi, nói:
“Về nhà ngươi cứ ngồi đó, chuyện gì cũng đừng làm, ngươi không thể cử động, về sau mỗi ngày ta đút ngươi ăn cơm, được không? Ngươi không chết là tốt rồi”
“Giết ta đi, nghe lời” Lữ Bố nói.
A Đẩu lắc lắc đầu, làm như không nghe thấy, lau nước mắt, đem thảo dược đắp lên miệng vết thương trên xương quai xanh Lữ Bố, máu từ từ ngừng chảy.
A Đẩu khoác một tay của Lữ Bố lên vai mình, nhặt lấy kiếm Thanh hồng, kéo hắn ra khỏi lao tù.
Thân thể Lữ Bố nặng trĩu, nhưng lúc này A Đẩu lại tràn đầy dũng khí dùng không hết, cắn răng nửa cõng hắn ra tù lao, đi ra bên ngoài.
A Đẩu đứt quãng nói: “Ta…Lát nữa bị Tào Tháo bắt…Ta sẽ một kiếm đâm chết ngươi, rồi sau đó một kiếm đâm chết chính mình…”
Lữ Bố chỉ yên lặng nghe, giống như đang mơ một giấc mộng xa vời.
Lát sau, lỗ tai Lữ Bố hơi giật giật, nói: “Có người tới, đâm”
A Đẩu mờ mịt nói: “Ngươi nghe được sao?”
Lữ Bố không đáp, A Đẩu bèn quay người lại, khiêng hắn đi qua đầu thông đạo khác.
A Đẩu choáng váng đầu óc, lại nói: “…Muộn chút nữa hả chết, khó khăn lắm mới có thể nói chuyện cùng ngươi mà”
Tiếng cước bộ truyền vào hành lang dài, quả thật có binh sĩ đi xuống.
A Đẩu hoàn toàn mặc kệ truy binh, thở dốc mấy hơi, nói: “Vừa rồi sao ngươi biết là ta tới, ngươi nghe được ta nói chuyện sao?”
Lữ Bố hờ hững nói: “Làm thị vệ lâu như vậy, nên nhận ra tiếng bước chân của ngươi”
A Đẩu đáp: “Ừm, y như chó”
A Đẩu lại cười nói: “Ngươi nói chuyện êm tai quá, ta muốn…”
Tiếng binh sĩ ồn ào, có lẽ đã phát hiện vết máu kéo dài trên mặt đất, “Chúng đã vào rồi!” Giọng Tào Chân truyền tới.
A Đẩu kiệt sức rã rời, đặt Lữ Bố ở cuối hành lang Phược hổ lao, dựa vào vai hắn, lẩm bẩm: “Ta không hối hận, chỉ là…thật xin lỗi, sư phụ”
Lữ Bố trầm mặc nhìn hắn, A Đẩu giơ tay giúp hắn lau nước mắt, ngồi trước người hắn, kéo tay hắn ôm lấy mình.
A Đẩu hơi ngẩng đầu ra sau, tựa lên bả vai hắn, nói: “Ngươi ôm ta, ta đâm kiếm xuống. Chết rồi…sẽ không lạnh”
Không đợi hắn nói xong, Lữ Bố đã thấp giọng cắt ngang lời hắn, đáp: “Ta cũng không hối hận”
Lữ Bố hao hết khí lực, giơ một tay lên, sờ soạng vách tường sau lưng, đụng tới một cục gạch trên đỉnh đầu, dùng lực ấn xuống.
Một cánh cửa ngầm vô thanh vô tức bật ra, đồng tử A Đẩu đột nhiên co rút, hai người ngửa mặt ngã vào trong phủ đạo đen kịt kia. Cửa ngầm lập tức khép lại, phát ra một tiếng vang khẽ, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Cùng lúc đó, bên bờ Lạc Thủy, vầng mặt trời gay gắt đến nỗi cả đại địa cơ hồ muốn tan chảy, không khí bốc hơi dưới nhiệt độ cao khiến cảnh vật méo mó, thuyền rồng hạ thủy, tiếng trống vang rền, trên cầu Lạc Thủy đã sớm dọn ra một con đường, xe ngựa của quan lại quyền quý xếp thành một hàng. Các quý phụ tiểu thư tay nâng khăn lụa che trên đầu, để ngăn ánh mặt trời.
Tào Tháo chống đỡ cơ thể bệnh tật, nheo hai mắt, xung quanh ngự lâm quân vây đến nước chảy không lọt, ông ta mơ mơ màng màng ngắm nhìn thuyền rồng sặc sỡ màu sắc dưới nước.
Tào Tháo thở ra một hơi trọc khí, hỏi người bên cạnh: “Chân nhi đi đâu rồi?”
Tào Phi cười nói: “Đêm qua mê rượu, phỏng chừng muộn vài canh giờ…”
Tào Tháo “Ừm” một tiếng, Chân Mật lại nói: “Đoan ngọ năm nay sao lại nóng như vậy, công công trở về nghỉ ngơi trước đi”
Tào Tháo nói: “Không sao” Mọi người không nói nữa. Tào Tháo đưa mắt nhìn thuyền rồng nhập thủy, nói: “Tử Hoàn, ngươi có còn nhớ năm đó, mấy huynh đệ ngươi tới xem thuyền rồng…”
Tào Phi cười tiếp lời: “Sao phụ thân lại nhớ tới chuyện cũ năm xưa”
Tào Tháo thở dài: “Già cả rồi, tự nhiên nhớ lại nhiều thứ, chuyện Trùng nhi bị ngươi đẩy xuống nước, té ướt như chuột lột, ngươi đã quên rồi, nhưng vi phụ còn nhớ rất rõ”
Trong lời nói có ẩn ý, Chân Mật nghe vậy thầm kinh hãi, Tào Phi đang muốn tiếp lời, nhưng Chân Mật đã dùng khuỷu tay huých huých hắn, dịu dàng cười nói: “Tử Hoàn khi nhỏ cũng tinh nghịch như vậy sao, vẫn là Tử Kiến nghe lời hơn”
Tào Phi lập tức hiểu ý, Tào Tháo là đang mượn chuyện này cảnh cáo mình, không được gây thêm phiền phức cho Tào Thực nữa, vội nói: “Giờ trưởng thành rồi, đương nhiên không làm mấy chuyện gàn dở đó nữa”
Tào Tháo chẳng ừ hử gì, giống như đang suy tư chuyện gì, trên mặt sông nhịp trống thùng thùng, mấy trăm chiếc thuyền cùng nổi trống mà tiếng vang đâu vào đấy, tụ thành một làn sóng âm, nặng nề truyền tới. Tim Tào Tháo bị tiếng trống kia ảnh hưởng mà đập kịch liệt.
Nhịp trống kinh tâm động phách ùn ùn không ngừng, cảnh vật trước mắt liên tục mơ hồ, thần trí ông ta hoảng hốt, loáng thoáng cảm giác được có chuyện gì đó sắp phát sinh, nhưng lại nói không rõ.
Ông hơi nhíu mày, nhìn về phía thuyền rồng trên mặt sông, người dẫn trống giơ dùi cao cao.
Dưới ánh nắng chói chang, lưu động thời gian dường như trở nên vô cùng chậm chạp, dùi trống vẽ ra một đạo vòng cung, theo bắp thịt cuồn cuộn căng cứng của tráng hán ở mũi thuyền nặng nề khua xuống.
Lại nhìn trong đám người, một mũi tên thép rời cung, giữa không trung, tiễn vũ kéo theo giọt mồ hôi trong suốt của người xạ tiễn, vô thanh vô tức lướt qua mặt sông.
Dùi trống chậm rãi rơi xuống, tiễn tới trước mặt, bắn trúng trán thị vệ.
Dùi trống đánh lên mặt trống. Tiễn thép kích khởi vô số tiên huyết, xuyên qua thị vệ trước mặt Tào Tháo, rồi lại xuyên tiếp một người.
Tiễn thép ghim vào bên tai Tào Tháo.
Dùi chạm trống, phát ra một tiếng “Thùng”
Trên cầu nháy mắt sôi trào, “Có thích khách!” Tào Phi kinh hoảng hét lớn.
Chân Mật thét chói tai: “Bảo hộ thừa tướng_____!”
“Phụ thân_____!”
Triệu Vân duỗi hai ngón tay, huýt sáo một cái, sau đó xoay người, một đạo bạch ảnh lướt qua đám người, hấp dẫn ánh mắt của tất cả.
“Đưa thừa tướng hồi cung!” Tào Phi khàn giọng hét: “Truy bắt thích khách!”
“Chậm đã!” Tào Tháo trầm giọng nói, nhưng thân vệ của Tào Phi không nói hai lời đẩy Tào Tháo vào trong xe ngựa. “Lớn mật! Các ngươi muốn làm gì!” Tào Tháo ra sức quát, chợt biến sắc.
Giọng Tào Phi mơ hồ truyền lại, “Thừa tướng bị ám sát!”
Lúc này giữa sông, bờ sông, trên cầu, trong thành đều là một mảnh hỗn loạn, bách tính xô đẩy lẫn nhau, lại có thuộc hạ dưới trướng Triệu Vân lẫn trong đám người hô lớn: “Thừa tướng bị ám sát thân vong_____!”
“Tào Tháo chết rồi_____!”
“Tào Mạnh Đức bị ám sát thân vong!!”
Tào Phi nhíu mày nói: “Sao không phải người của chúng ta?”
Chân Mật và Tào Phi liếc mắt nhìn nhau, Chân Mật nói: “Thật kỳ quái, người ngươi phái tới đâu…” Chợt biết lỡ lời, im miệng, nhìn mặt sông hồi lâu, lại nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Lạc hà bốc hơi như nước sôi sủi bọt, trong nước chui ra vô số trường xà, rối rít lên bờ, bầy rắn dầy đặc lao vào thành Lạc Dương, Chân Mật thét chói tai: “Sao lại có đạo thuật!”
Tào Phi nói: “Thế cục có biến, mau thỉnh tiên sinh tới trấn giữ!”
Con đường chính thành Lạc Dương.
Đám người sợ hãi bỏ chạy tứ tán, một đứa hài đồng mặc đạo bào minh hoàng vòng qua con phố, vô số ánh mắt kinh ngạc nghi ngờ rơi trên người nó.
Trên vai Vu Cát vác cây cờ phướn Đạn chỉ thiên cơ ước chừng cao hơn hắn một cái đầu, trên trán đầy mồ hôi to như hạt đậu, một tay biến đổi chỉ quyết liên tục, chỉ huy rắn nước chui loạn khắp thành.
Nhất định phải rời khỏi nơi này trước khi người đó xuất hiện…Mắt Vu Cát tan rã, thở ra một hơi huyết khí nóng hổi.
Song ngay lúc hắn xoay người, giọng một lão già khàn khàn vang lên ở thành môn: “Ta nói không biết Chân Cơ bị vật gì quấy nhiễu hứng thú”
Đồng tử Vu Cát đột nhiên co rút, một cơn ớn lạnh tràn lên sống lưng, rốt cuộc đã kinh động tới Tả Từ rồi.
Tả Tử râu tóc hoa râm, trên đầu đội cái mũ rơm rách nát, bộ đạo bào đầy dầu mỡ như khất cái, trên tay lão cầm một cây quải trượng, trong móng tay đầy ghét bẩn. Lão chặn ở thành môn khiến Vu Cát thấp thỏm không yên.
“Chúc mừng sư huynh…thu được một đứa đồ nhi mới” Vu Cát khiêng cờ phướn, lo sợ cúi đầu trước Tả Từ.
Tả Từ thuận tay gõ cây gậy cong kia xuống đất, giễu cợt: “Đã biết là sư huynh, tại sao còn vào Lạc Dương?” Nửa đoạn dưới của cây gậy vỡ ra, cư nhiên là một thanh đoản kiếm phong mang như tuyết.
Theo kiếm của Tả Từ vững vàng ghim vào khe gạch, một luồng khói đen ngất trời, phun lên cao, hóa thành ngàn vạn con quạ đen xé họng kêu gào, bổ nhào về phía thủy xà trong thành.
Đạo pháp bị phá, Vu Cát sợ hãi lui một bước, gậy cong trong tay Tả Tử tương tự cờ phướn của Vu Cát, có tên “Quải tử kiếm”, đều là pháp bảo cực lợi hại, năm đó tam đồ tự rời sư môn rèn luyện, chỉ có Hoa Đà không đem theo pháp bảo, nhưng lại được hai viên trường sinh đan.
Nhớ tới Hoa Đà, trong lòng Vu Cát hơi bình tĩnh lại, nói: “Sinh tử chính là thiên mệnh, Hoa Đà trốn tránh ngươi lâu như vậy, cuối cùng còn không phải bị sư huynh mượn đao giết chết sao”
Tả Từ nâng Quải tử kiếm chỉa vào Vu Cát nói: “Đã biết như thế, sao ngươi còn tới tìm chết?”
Vu Cát chỉ đáp: “Sư huynh, lần này ta đến Thành Đô, đã gặp nữ đồ đệ kia của ngươi…nàng không giao đan dược và tờ Thanh nang kinh cuối cùng cho ngươi sao?” Lời vừa dứt, gần như đồng thời một tay chắp sau lưng, mở to song nhãn.
Lời này đánh trúng tâm bệnh của Tả Từ, ngay lập tức chọc giận lão, Tả Từ mắng: “Con tiện nhân kia nói gì với ngươi!” Nháy mắt Tả Từ vô thanh vô tức lao tới trước mặt, một kiếm đâm xuyên lồng ngực Vu Cát!
Ngay sau đó, Quả trượng kiếm xuyên trúng bù nhìn rơm, Vu Cát tế khởi đạo pháp, lướt ra xa mấy chục dặm, ngã mạnh bên bờ Lạc Thủy.
Vu Cát che ngực, tuy thoát kịp thời, nhưng chỗ đó vẫn bị kiếm xuyên vào chút ít, máu rỉ ra. Hắn chưa hết hoảng hồn, may mà Tả Tử chưa kịp tu bổ kết giới của thuật ngăn trở súc địa*, bằng không lần này thực sự chạy không thoát. [*là thuật hóa khoảng cách xa thành gần]
Trong thành khói đen dâng mù mịt, vô số quạ đen bay về phía hắn, Vu Cát hít một hơi, vội vẫy cờ phướn. Thình lình một tiếng ngựa hí vang, Vu Cát bị cánh tay hữu lực của Triệu Vân xách lên, đặt sau ngựa.
Triệu Vân cưỡi Xích thố, đưa mắt nhìn truy binh và bầy quạ đầy trời trong thành, quát: “Công Tự đâu? Sao ngươi lại ở đây?”
“Hắn không sao! Chạy mau! Tả Từ tới rồi!” Vu Cát kinh hoàng hét.
Tiếng nước trên sông truyền xuống tới lòng đất.
“Ngươi dẫn đầu”
“Dẫn đầu…cái gì?” A Đẩu mờ mịt hỏi: “Sao ngươi biết ở đó có cửa ngầm?”
Lữ Bố lại trầm mặc.
A Đẩu biết lúc này vẫn chưa thoát hiểm, đành phải không ngừng sờ soạng trong bóng tối, nỗ lực tìm đường thoát.
May thay đây không phải là một thạch thất khép kín, phía xa có chút gió nhẹ thổi tới, nhất định là một cái thông đạo.
A Đẩu ngẫm nghĩ rồi nói: “Phải rồi, trước kia…chuyện của Đổng Trác, sau khi ông ta chết đi, ngươi và Vương Doãn lên làm lão đại của Lạc Dương. Đã từng làm hoàng đế một lần rồi, nên ngươi biết…Ta ngốc thật” Hắn cười cười.
A Đẩu nhịn không được hỏi: “Lữ Bố, ngươi còn sống không?”
Lữ Bố đáp trong bóng tối: “Ngươi biết cũng nhiều thật”
“Ngươi là thần tượng của ta mà” A Đẩu nhẹ giọng nói.
Lữ Bố thắc mắc: “Thần tượng?”
A Đẩu cười lắc lắc đầu.
Đi hồi lâu, trước mắt A Đẩu dần dần mông lung, hai người đồng thời nheo mắt, thích ứng với tia sáng hừng hực xuất hiện đột ngột, A Đẩu nói: “Đây là Lạc hà” Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn phía đều là rắn trườn bò, không khỏi sợ hãi trong lòng.
May mà đám rắn vòng qua hai người bọn hắn, bò vào trong thành, A Đẩu đã hiểu, nói: “Đạo thuật của Vu Cát, chúng ta đi” Sau đó cắn răng khiêng Lữ Bố, lựa chỗ ít người chạy đi.
Ngoại thành đã loạn thành một đoàn, không ai chú ý tới hai người bọn hắn, A Đẩu không ngừng tiêu hao thể lực của mình, mỗi một khắc đều cho rằng mình sẽ ngã xuống, nhưng ngay sau đó lại kỳ tích mà tiếp tục chống đỡ.
Đã gần hai ngày qua hắn chưa được bỏ bụng thứ gì, đêm qua chỉ ăn có chút hạch đào trong phòng Tào Chân, hiện tại đói đến đầu váng mắt hoa, lảo đảo sắp ngã. Cả người đẫm mồ hôi, như mới được vớt từ dưới nước lên.
Vào hoàng hôn, bọn họ tìm tới một rừng cây, bèn cắm đầu chạy vào.
Nơi này đã cách thành Lạc Dương khá xa, ánh chiều tà còn sót lại ôn nhu hắt xuống giữa những chạc cây.
A Đẩu rốt cuộc tiêu hao hết thể lực, thở không ra hơi ngã xuống.
“Ách ba, ta đi không nổi nữa…” A Đẩu nằm trên lớp bùn đất và lá rụng ẩm ướt, ngẩng đầu nhìn màn trời màu tím lam.
Nơi đó có một ngôi sao rực rỡ đang tỏa sáng.
Lữ Bố dán tai xuống mặt đất, chốc lát sau, hắn lấy khuỷu tay chống đỡ thân thể, thân hình cao lớn che trên người A Đẩu.
Đồng tử A Đẩu đột nhiên co rút, hô hấp trở nên dồn dập, Lữ Bố cực khẽ giọng nói: “Đừng lên tiếng”
Gió lạnh thổi qua ngọn cây, một phiến lá cây rơi lên lưng Lữ Phụng Tiên, ngoài rừng cây vang lên một tiếng “két” khẽ, âm thanh sàn sạt như mưa phùn truyền đến.
Đó là cái gì? A Đẩu cảm thấy thân thể Lữ Bố hơi chấn động, trở tay ôm lấy cổ hắn.
Đó là Tán thiên tiễn, binh khí do Tư Mã Ý đích thân đốc thúc chế tạo thành.
Lạc tiễn chỉ vang lên có vài giây ngắn ngủi, bốn bề liền an tĩnh trở lại. Ngoài rừng cây truyện tới giọng của Tào Chân.
“Không có ở đây, chỗ kế tiếp”
A Đẩu cực lực thở ra không khí trong phổi, muốn đứng dậy kiểm tra thương thế của Lữ Bố, nhưng lại bị hắn gắt gao đè chặt.
Lại qua một hồi, tiếng vó ngựa dần tiếp cận, lượn vài vòng trong rừng cây rồi mới phi khỏi, Tào Chân nói: “Đi thôi”
Lữ Bố khàn giọng chậm rãi nói bên tai A Đẩu: “Ngươi…về sau cẩn thận, không thể…khinh địch”
A Đẩu mấy lần muốn đưa tay sờ lưng Lữ Bố, nhưng lại dậy không nổi dũng khí, máu tươi theo cổ Lữ Bố chảy xuống, nhỏ trên mặt hắn.
Không biết qua bao lâu, trong rừng cây tĩnh mịch như tờ.
“Đau không? Tào Chân đi rồi sao?”
Lữ Bố càng ngày càng nặng, A Đẩu nỗ lực bứt người ra, lắc lắc hắn, nói: “Lữ Phụng Tiên”
“Ách ba?”
“Trầm Kích”
“Trầm Kích, Trầm Kích…Lữ Phụng Tiên…”
Nhãn thần A Đẩu trống rỗng, mờ mịt lay lay thị vệ duy nhất của mình, trên vai lưng Lữ Bố ghim mấy chục mũi tên nhọn.
Lữ Bố đã chết.
Lữ Bố hờ hững nói: “Trói hổ đương nhiên phải chặt”
A Đẩu chém gãy cây thiết liên kiên cố nhất, tâm thần hơi định, nói: “Ta kéo ra…Ngươi chịu đựng” Lập tức rút cây xích xuyên trên xương quai xanh của Lữ Bố ra. Lữ Bố kêu đau một tiếng, A Đẩu thấy xiềng xích kia mang theo huyết nhục chậm rãi mài ra, trong lòng đau đớn, nước mắt chảy ròng.
Đến khi xiềng xích toàn thân được cởi bỏ toàn bộ, lưng A Đẩu cũng đã đổ đầy mồ hôi lạnh, giống như hư thoát.
Hắn chọn ra một ít thảo dược từ trong chiếc túi móc được lúc trước, nhét vào trong miệng, vừa khóc vừa nhai, đứt quãng nói: “Không sao, qua vài ngày nữa vết thương sẽ tốt lên…Ngươi là thiên hạ đệ nhất…”
Lữ Bố nhìn A Đẩu, thật lâu sau nói: “Gân tay, gân chân ta đều đã đứt cả rồi, võ kỹ mất hết, giết ta đi, trở về cũng là một tên phế nhân thôi”
A Đẩu mờ mịt lắc lắc đầu, hít mũi, nói:
“Về nhà ngươi cứ ngồi đó, chuyện gì cũng đừng làm, ngươi không thể cử động, về sau mỗi ngày ta đút ngươi ăn cơm, được không? Ngươi không chết là tốt rồi”
“Giết ta đi, nghe lời” Lữ Bố nói.
A Đẩu lắc lắc đầu, làm như không nghe thấy, lau nước mắt, đem thảo dược đắp lên miệng vết thương trên xương quai xanh Lữ Bố, máu từ từ ngừng chảy.
A Đẩu khoác một tay của Lữ Bố lên vai mình, nhặt lấy kiếm Thanh hồng, kéo hắn ra khỏi lao tù.
Thân thể Lữ Bố nặng trĩu, nhưng lúc này A Đẩu lại tràn đầy dũng khí dùng không hết, cắn răng nửa cõng hắn ra tù lao, đi ra bên ngoài.
A Đẩu đứt quãng nói: “Ta…Lát nữa bị Tào Tháo bắt…Ta sẽ một kiếm đâm chết ngươi, rồi sau đó một kiếm đâm chết chính mình…”
Lữ Bố chỉ yên lặng nghe, giống như đang mơ một giấc mộng xa vời.
Lát sau, lỗ tai Lữ Bố hơi giật giật, nói: “Có người tới, đâm”
A Đẩu mờ mịt nói: “Ngươi nghe được sao?”
Lữ Bố không đáp, A Đẩu bèn quay người lại, khiêng hắn đi qua đầu thông đạo khác.
A Đẩu choáng váng đầu óc, lại nói: “…Muộn chút nữa hả chết, khó khăn lắm mới có thể nói chuyện cùng ngươi mà”
Tiếng cước bộ truyền vào hành lang dài, quả thật có binh sĩ đi xuống.
A Đẩu hoàn toàn mặc kệ truy binh, thở dốc mấy hơi, nói: “Vừa rồi sao ngươi biết là ta tới, ngươi nghe được ta nói chuyện sao?”
Lữ Bố hờ hững nói: “Làm thị vệ lâu như vậy, nên nhận ra tiếng bước chân của ngươi”
A Đẩu đáp: “Ừm, y như chó”
A Đẩu lại cười nói: “Ngươi nói chuyện êm tai quá, ta muốn…”
Tiếng binh sĩ ồn ào, có lẽ đã phát hiện vết máu kéo dài trên mặt đất, “Chúng đã vào rồi!” Giọng Tào Chân truyền tới.
A Đẩu kiệt sức rã rời, đặt Lữ Bố ở cuối hành lang Phược hổ lao, dựa vào vai hắn, lẩm bẩm: “Ta không hối hận, chỉ là…thật xin lỗi, sư phụ”
Lữ Bố trầm mặc nhìn hắn, A Đẩu giơ tay giúp hắn lau nước mắt, ngồi trước người hắn, kéo tay hắn ôm lấy mình.
A Đẩu hơi ngẩng đầu ra sau, tựa lên bả vai hắn, nói: “Ngươi ôm ta, ta đâm kiếm xuống. Chết rồi…sẽ không lạnh”
Không đợi hắn nói xong, Lữ Bố đã thấp giọng cắt ngang lời hắn, đáp: “Ta cũng không hối hận”
Lữ Bố hao hết khí lực, giơ một tay lên, sờ soạng vách tường sau lưng, đụng tới một cục gạch trên đỉnh đầu, dùng lực ấn xuống.
Một cánh cửa ngầm vô thanh vô tức bật ra, đồng tử A Đẩu đột nhiên co rút, hai người ngửa mặt ngã vào trong phủ đạo đen kịt kia. Cửa ngầm lập tức khép lại, phát ra một tiếng vang khẽ, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Cùng lúc đó, bên bờ Lạc Thủy, vầng mặt trời gay gắt đến nỗi cả đại địa cơ hồ muốn tan chảy, không khí bốc hơi dưới nhiệt độ cao khiến cảnh vật méo mó, thuyền rồng hạ thủy, tiếng trống vang rền, trên cầu Lạc Thủy đã sớm dọn ra một con đường, xe ngựa của quan lại quyền quý xếp thành một hàng. Các quý phụ tiểu thư tay nâng khăn lụa che trên đầu, để ngăn ánh mặt trời.
Tào Tháo chống đỡ cơ thể bệnh tật, nheo hai mắt, xung quanh ngự lâm quân vây đến nước chảy không lọt, ông ta mơ mơ màng màng ngắm nhìn thuyền rồng sặc sỡ màu sắc dưới nước.
Tào Tháo thở ra một hơi trọc khí, hỏi người bên cạnh: “Chân nhi đi đâu rồi?”
Tào Phi cười nói: “Đêm qua mê rượu, phỏng chừng muộn vài canh giờ…”
Tào Tháo “Ừm” một tiếng, Chân Mật lại nói: “Đoan ngọ năm nay sao lại nóng như vậy, công công trở về nghỉ ngơi trước đi”
Tào Tháo nói: “Không sao” Mọi người không nói nữa. Tào Tháo đưa mắt nhìn thuyền rồng nhập thủy, nói: “Tử Hoàn, ngươi có còn nhớ năm đó, mấy huynh đệ ngươi tới xem thuyền rồng…”
Tào Phi cười tiếp lời: “Sao phụ thân lại nhớ tới chuyện cũ năm xưa”
Tào Tháo thở dài: “Già cả rồi, tự nhiên nhớ lại nhiều thứ, chuyện Trùng nhi bị ngươi đẩy xuống nước, té ướt như chuột lột, ngươi đã quên rồi, nhưng vi phụ còn nhớ rất rõ”
Trong lời nói có ẩn ý, Chân Mật nghe vậy thầm kinh hãi, Tào Phi đang muốn tiếp lời, nhưng Chân Mật đã dùng khuỷu tay huých huých hắn, dịu dàng cười nói: “Tử Hoàn khi nhỏ cũng tinh nghịch như vậy sao, vẫn là Tử Kiến nghe lời hơn”
Tào Phi lập tức hiểu ý, Tào Tháo là đang mượn chuyện này cảnh cáo mình, không được gây thêm phiền phức cho Tào Thực nữa, vội nói: “Giờ trưởng thành rồi, đương nhiên không làm mấy chuyện gàn dở đó nữa”
Tào Tháo chẳng ừ hử gì, giống như đang suy tư chuyện gì, trên mặt sông nhịp trống thùng thùng, mấy trăm chiếc thuyền cùng nổi trống mà tiếng vang đâu vào đấy, tụ thành một làn sóng âm, nặng nề truyền tới. Tim Tào Tháo bị tiếng trống kia ảnh hưởng mà đập kịch liệt.
Nhịp trống kinh tâm động phách ùn ùn không ngừng, cảnh vật trước mắt liên tục mơ hồ, thần trí ông ta hoảng hốt, loáng thoáng cảm giác được có chuyện gì đó sắp phát sinh, nhưng lại nói không rõ.
Ông hơi nhíu mày, nhìn về phía thuyền rồng trên mặt sông, người dẫn trống giơ dùi cao cao.
Dưới ánh nắng chói chang, lưu động thời gian dường như trở nên vô cùng chậm chạp, dùi trống vẽ ra một đạo vòng cung, theo bắp thịt cuồn cuộn căng cứng của tráng hán ở mũi thuyền nặng nề khua xuống.
Lại nhìn trong đám người, một mũi tên thép rời cung, giữa không trung, tiễn vũ kéo theo giọt mồ hôi trong suốt của người xạ tiễn, vô thanh vô tức lướt qua mặt sông.
Dùi trống chậm rãi rơi xuống, tiễn tới trước mặt, bắn trúng trán thị vệ.
Dùi trống đánh lên mặt trống. Tiễn thép kích khởi vô số tiên huyết, xuyên qua thị vệ trước mặt Tào Tháo, rồi lại xuyên tiếp một người.
Tiễn thép ghim vào bên tai Tào Tháo.
Dùi chạm trống, phát ra một tiếng “Thùng”
Trên cầu nháy mắt sôi trào, “Có thích khách!” Tào Phi kinh hoảng hét lớn.
Chân Mật thét chói tai: “Bảo hộ thừa tướng_____!”
“Phụ thân_____!”
Triệu Vân duỗi hai ngón tay, huýt sáo một cái, sau đó xoay người, một đạo bạch ảnh lướt qua đám người, hấp dẫn ánh mắt của tất cả.
“Đưa thừa tướng hồi cung!” Tào Phi khàn giọng hét: “Truy bắt thích khách!”
“Chậm đã!” Tào Tháo trầm giọng nói, nhưng thân vệ của Tào Phi không nói hai lời đẩy Tào Tháo vào trong xe ngựa. “Lớn mật! Các ngươi muốn làm gì!” Tào Tháo ra sức quát, chợt biến sắc.
Giọng Tào Phi mơ hồ truyền lại, “Thừa tướng bị ám sát!”
Lúc này giữa sông, bờ sông, trên cầu, trong thành đều là một mảnh hỗn loạn, bách tính xô đẩy lẫn nhau, lại có thuộc hạ dưới trướng Triệu Vân lẫn trong đám người hô lớn: “Thừa tướng bị ám sát thân vong_____!”
“Tào Tháo chết rồi_____!”
“Tào Mạnh Đức bị ám sát thân vong!!”
Tào Phi nhíu mày nói: “Sao không phải người của chúng ta?”
Chân Mật và Tào Phi liếc mắt nhìn nhau, Chân Mật nói: “Thật kỳ quái, người ngươi phái tới đâu…” Chợt biết lỡ lời, im miệng, nhìn mặt sông hồi lâu, lại nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Lạc hà bốc hơi như nước sôi sủi bọt, trong nước chui ra vô số trường xà, rối rít lên bờ, bầy rắn dầy đặc lao vào thành Lạc Dương, Chân Mật thét chói tai: “Sao lại có đạo thuật!”
Tào Phi nói: “Thế cục có biến, mau thỉnh tiên sinh tới trấn giữ!”
Con đường chính thành Lạc Dương.
Đám người sợ hãi bỏ chạy tứ tán, một đứa hài đồng mặc đạo bào minh hoàng vòng qua con phố, vô số ánh mắt kinh ngạc nghi ngờ rơi trên người nó.
Trên vai Vu Cát vác cây cờ phướn Đạn chỉ thiên cơ ước chừng cao hơn hắn một cái đầu, trên trán đầy mồ hôi to như hạt đậu, một tay biến đổi chỉ quyết liên tục, chỉ huy rắn nước chui loạn khắp thành.
Nhất định phải rời khỏi nơi này trước khi người đó xuất hiện…Mắt Vu Cát tan rã, thở ra một hơi huyết khí nóng hổi.
Song ngay lúc hắn xoay người, giọng một lão già khàn khàn vang lên ở thành môn: “Ta nói không biết Chân Cơ bị vật gì quấy nhiễu hứng thú”
Đồng tử Vu Cát đột nhiên co rút, một cơn ớn lạnh tràn lên sống lưng, rốt cuộc đã kinh động tới Tả Từ rồi.
Tả Tử râu tóc hoa râm, trên đầu đội cái mũ rơm rách nát, bộ đạo bào đầy dầu mỡ như khất cái, trên tay lão cầm một cây quải trượng, trong móng tay đầy ghét bẩn. Lão chặn ở thành môn khiến Vu Cát thấp thỏm không yên.
“Chúc mừng sư huynh…thu được một đứa đồ nhi mới” Vu Cát khiêng cờ phướn, lo sợ cúi đầu trước Tả Từ.
Tả Từ thuận tay gõ cây gậy cong kia xuống đất, giễu cợt: “Đã biết là sư huynh, tại sao còn vào Lạc Dương?” Nửa đoạn dưới của cây gậy vỡ ra, cư nhiên là một thanh đoản kiếm phong mang như tuyết.
Theo kiếm của Tả Từ vững vàng ghim vào khe gạch, một luồng khói đen ngất trời, phun lên cao, hóa thành ngàn vạn con quạ đen xé họng kêu gào, bổ nhào về phía thủy xà trong thành.
Đạo pháp bị phá, Vu Cát sợ hãi lui một bước, gậy cong trong tay Tả Tử tương tự cờ phướn của Vu Cát, có tên “Quải tử kiếm”, đều là pháp bảo cực lợi hại, năm đó tam đồ tự rời sư môn rèn luyện, chỉ có Hoa Đà không đem theo pháp bảo, nhưng lại được hai viên trường sinh đan.
Nhớ tới Hoa Đà, trong lòng Vu Cát hơi bình tĩnh lại, nói: “Sinh tử chính là thiên mệnh, Hoa Đà trốn tránh ngươi lâu như vậy, cuối cùng còn không phải bị sư huynh mượn đao giết chết sao”
Tả Từ nâng Quải tử kiếm chỉa vào Vu Cát nói: “Đã biết như thế, sao ngươi còn tới tìm chết?”
Vu Cát chỉ đáp: “Sư huynh, lần này ta đến Thành Đô, đã gặp nữ đồ đệ kia của ngươi…nàng không giao đan dược và tờ Thanh nang kinh cuối cùng cho ngươi sao?” Lời vừa dứt, gần như đồng thời một tay chắp sau lưng, mở to song nhãn.
Lời này đánh trúng tâm bệnh của Tả Từ, ngay lập tức chọc giận lão, Tả Từ mắng: “Con tiện nhân kia nói gì với ngươi!” Nháy mắt Tả Từ vô thanh vô tức lao tới trước mặt, một kiếm đâm xuyên lồng ngực Vu Cát!
Ngay sau đó, Quả trượng kiếm xuyên trúng bù nhìn rơm, Vu Cát tế khởi đạo pháp, lướt ra xa mấy chục dặm, ngã mạnh bên bờ Lạc Thủy.
Vu Cát che ngực, tuy thoát kịp thời, nhưng chỗ đó vẫn bị kiếm xuyên vào chút ít, máu rỉ ra. Hắn chưa hết hoảng hồn, may mà Tả Tử chưa kịp tu bổ kết giới của thuật ngăn trở súc địa*, bằng không lần này thực sự chạy không thoát. [*là thuật hóa khoảng cách xa thành gần]
Trong thành khói đen dâng mù mịt, vô số quạ đen bay về phía hắn, Vu Cát hít một hơi, vội vẫy cờ phướn. Thình lình một tiếng ngựa hí vang, Vu Cát bị cánh tay hữu lực của Triệu Vân xách lên, đặt sau ngựa.
Triệu Vân cưỡi Xích thố, đưa mắt nhìn truy binh và bầy quạ đầy trời trong thành, quát: “Công Tự đâu? Sao ngươi lại ở đây?”
“Hắn không sao! Chạy mau! Tả Từ tới rồi!” Vu Cát kinh hoàng hét.
Tiếng nước trên sông truyền xuống tới lòng đất.
“Ngươi dẫn đầu”
“Dẫn đầu…cái gì?” A Đẩu mờ mịt hỏi: “Sao ngươi biết ở đó có cửa ngầm?”
Lữ Bố lại trầm mặc.
A Đẩu biết lúc này vẫn chưa thoát hiểm, đành phải không ngừng sờ soạng trong bóng tối, nỗ lực tìm đường thoát.
May thay đây không phải là một thạch thất khép kín, phía xa có chút gió nhẹ thổi tới, nhất định là một cái thông đạo.
A Đẩu ngẫm nghĩ rồi nói: “Phải rồi, trước kia…chuyện của Đổng Trác, sau khi ông ta chết đi, ngươi và Vương Doãn lên làm lão đại của Lạc Dương. Đã từng làm hoàng đế một lần rồi, nên ngươi biết…Ta ngốc thật” Hắn cười cười.
A Đẩu nhịn không được hỏi: “Lữ Bố, ngươi còn sống không?”
Lữ Bố đáp trong bóng tối: “Ngươi biết cũng nhiều thật”
“Ngươi là thần tượng của ta mà” A Đẩu nhẹ giọng nói.
Lữ Bố thắc mắc: “Thần tượng?”
A Đẩu cười lắc lắc đầu.
Đi hồi lâu, trước mắt A Đẩu dần dần mông lung, hai người đồng thời nheo mắt, thích ứng với tia sáng hừng hực xuất hiện đột ngột, A Đẩu nói: “Đây là Lạc hà” Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn phía đều là rắn trườn bò, không khỏi sợ hãi trong lòng.
May mà đám rắn vòng qua hai người bọn hắn, bò vào trong thành, A Đẩu đã hiểu, nói: “Đạo thuật của Vu Cát, chúng ta đi” Sau đó cắn răng khiêng Lữ Bố, lựa chỗ ít người chạy đi.
Ngoại thành đã loạn thành một đoàn, không ai chú ý tới hai người bọn hắn, A Đẩu không ngừng tiêu hao thể lực của mình, mỗi một khắc đều cho rằng mình sẽ ngã xuống, nhưng ngay sau đó lại kỳ tích mà tiếp tục chống đỡ.
Đã gần hai ngày qua hắn chưa được bỏ bụng thứ gì, đêm qua chỉ ăn có chút hạch đào trong phòng Tào Chân, hiện tại đói đến đầu váng mắt hoa, lảo đảo sắp ngã. Cả người đẫm mồ hôi, như mới được vớt từ dưới nước lên.
Vào hoàng hôn, bọn họ tìm tới một rừng cây, bèn cắm đầu chạy vào.
Nơi này đã cách thành Lạc Dương khá xa, ánh chiều tà còn sót lại ôn nhu hắt xuống giữa những chạc cây.
A Đẩu rốt cuộc tiêu hao hết thể lực, thở không ra hơi ngã xuống.
“Ách ba, ta đi không nổi nữa…” A Đẩu nằm trên lớp bùn đất và lá rụng ẩm ướt, ngẩng đầu nhìn màn trời màu tím lam.
Nơi đó có một ngôi sao rực rỡ đang tỏa sáng.
Lữ Bố dán tai xuống mặt đất, chốc lát sau, hắn lấy khuỷu tay chống đỡ thân thể, thân hình cao lớn che trên người A Đẩu.
Đồng tử A Đẩu đột nhiên co rút, hô hấp trở nên dồn dập, Lữ Bố cực khẽ giọng nói: “Đừng lên tiếng”
Gió lạnh thổi qua ngọn cây, một phiến lá cây rơi lên lưng Lữ Phụng Tiên, ngoài rừng cây vang lên một tiếng “két” khẽ, âm thanh sàn sạt như mưa phùn truyền đến.
Đó là cái gì? A Đẩu cảm thấy thân thể Lữ Bố hơi chấn động, trở tay ôm lấy cổ hắn.
Đó là Tán thiên tiễn, binh khí do Tư Mã Ý đích thân đốc thúc chế tạo thành.
Lạc tiễn chỉ vang lên có vài giây ngắn ngủi, bốn bề liền an tĩnh trở lại. Ngoài rừng cây truyện tới giọng của Tào Chân.
“Không có ở đây, chỗ kế tiếp”
A Đẩu cực lực thở ra không khí trong phổi, muốn đứng dậy kiểm tra thương thế của Lữ Bố, nhưng lại bị hắn gắt gao đè chặt.
Lại qua một hồi, tiếng vó ngựa dần tiếp cận, lượn vài vòng trong rừng cây rồi mới phi khỏi, Tào Chân nói: “Đi thôi”
Lữ Bố khàn giọng chậm rãi nói bên tai A Đẩu: “Ngươi…về sau cẩn thận, không thể…khinh địch”
A Đẩu mấy lần muốn đưa tay sờ lưng Lữ Bố, nhưng lại dậy không nổi dũng khí, máu tươi theo cổ Lữ Bố chảy xuống, nhỏ trên mặt hắn.
Không biết qua bao lâu, trong rừng cây tĩnh mịch như tờ.
“Đau không? Tào Chân đi rồi sao?”
Lữ Bố càng ngày càng nặng, A Đẩu nỗ lực bứt người ra, lắc lắc hắn, nói: “Lữ Phụng Tiên”
“Ách ba?”
“Trầm Kích”
“Trầm Kích, Trầm Kích…Lữ Phụng Tiên…”
Nhãn thần A Đẩu trống rỗng, mờ mịt lay lay thị vệ duy nhất của mình, trên vai lưng Lữ Bố ghim mấy chục mũi tên nhọn.
Lữ Bố đã chết.
Danh sách chương