Võ tướng Ách thị triệu tới mang A Đẩu vào thành Ba Trung, dọc đường vậy mà không người nào cản trở, A Đẩu thầm phỏng đoán, địa vị người này trong trận doanh Trương Lỗ hoặc Tào Tháo nhất định rất cao.

Nhưng vô luận hắn gặng hỏi thế nào, võ tướng cũng cự tuyệt không chịu tiết lộ thân phận của mình.

Bọn họ xuống ngựa trước một gian phủ đệ, võ tướng kia nói: “Huyền Đức Công đang ở chỗ này, ngươi cứ vào đi, đừng kinh động tới người khác. Sáng sớm mai ta sẽ tới đây đón ngươi, chở ngươi về doanh”

Trong phủ ánh đèn dầu le lói như hạt đậu, Lưu Bị bày vài quyển kinh ố vàng trước án, lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy A Đẩu, lập tức như gặp phải sấm giữa trời quang.

“Ai kêu ngươi tới đây? Là ý của quân sư sao?” Lưu Bị trầm giọng nói.

A Đẩu đáp: “Con tự tới”

“Nghiệt tử!” Lưu Bị giận tím mặt, cầm cục chặn giấy bằng đá cẩm thạch nặng trịch lên ném qua Lưu Thiện!

“Chủ công bớt giận!” Mã Siêu sợ hãi nói, bước dài lên phía trước, xoay người bảo hộ A Đẩu, một tiếng trầm đục vang lên, sau tai bị cạnh đá cẩm thạch bén nhọn xé rách một đường.

“Ông…” A Đẩu vô luận thế nào cũng không ngờ Lưu Bị lại ra tay độc ác đến vậy, cái chặn giấy kia nặng hơn cả cân, nếu nện trúng trán mình e rằng sẽ lập tức hôn mê.

Hắn đẩy Mã Siêu ra, xông lại gần Lưu Bị nói: “Cha đừng có không biết điều! Mẹ nó ta đây là lo cho cha!”

“Càn rỡ!” Lưu Bị gầm thét: “Hành động lỗ mãng như vậy! Ngươi muốn ta tuyệt hậu phải không!” Lập tức giơ tay hung hăng tát Lưu Thiện một cái.

Tuy võ kỹ của Lưu Bị không tinh xảo như Triệu Vân, Quan Vũ, nhưng lúc còn trẻ cũng từng khắc khổ tập võ, bằng không sao lại bảo rằng tam anh chiến Lữ Bố? Cái tát đó dưới cơn thịnh nộ vung toàn lực, tức khắc khiến A Đẩu trời đất quay cuồng, bất tỉnh.

Pháp Chính nghe tiếng vội vã chạy vào trong sảnh, kinh hãi nói: “Sao chủ công lại ra tay tàn nhẫn như vậy!” Vội tiến lên đỡ Lưu Thiện, rồi lấy tay áo thấm ướt trà nguội, nhu tới nhu lui trên mặt A Đẩu.

A Đẩu hoảng hồn chưa định thở dốc tỉnh lại, trong não vẫn còn ông ông, đầu đau muốn nôn.

Đó là lần đầu tiên hắn chứng kiến cơn thịnh nộ của Lưu Bị, nhưng hắn bất chấp hết thảy, vùng vẫy bò tới một bên thính đường, bắt đầu lớn tiếng nôn mửa.

Não hắn đã bị cái bạt tai kia đánh cho chấn động ở cường độ thấp.

“Lão ba…Ông muốn đánh chết ta sao…” Lúc quay đầu lại A Đẩu thù hằn nhìn sang Lưu Bị, thở dốc mấy hơi, cảm giác buồn nôn đã giảm bớt, A Đẩu cắn răng nói: “Ta quả nhiên, không nên tới đây…”

Nếu có Gia Cát Lượng, Triệu Vân ở đây thì tình hình sẽ khác đi rồi. Thấy phụ tử bất hòa, Mã Siêu Pháp Chính đều không dám tới khuyên bảo.

Hai mắt Lưu Bị đỏ bừng, kịch liệt thở gấp, A Đẩu bất chấp, mắng: “Lão tử chịu đánh, bằng không ta xem ông chết rồi…Làm sao công đạo với mẹ ta!”

“Câm miệng!” Mã Siêu rốt cuộc tức giận quát.

Lưu Bị một tay nắm quyền, chống đỡ trán, ho dữ dội mấy tiếng, một ngụm máu tươi phun lên kinh quyển trên án.

Gần nửa canh giờ sau, cơn choáng và buồn nôn của A Đẩu mới qua khỏi, uống vài ngụm trà, thoáng đè nén tức giận.

Pháp Chính bưng một chén thuốc mùi vị gay mũi qua cho Lưu Bị uống.

A Đẩu hữu khí vô lực tựa vào lưng ghế, cuối cùng lên tiếng: “Cha đang xem cái gì?”

Lưu Bị đáp: “Tàng kinh của Thiên sư giáo, sử sách”

“Ai mang ngươi tới đây_____”

“Con chuẩn bị thế này_____”

Phụ tử hai người đồng thời mở miệng, Lưu Bị lạnh lùng bảo: “Nói đi”

A Đẩu báo cho Lưu Bị biết mưu kế mà mình và Khương Duy nghĩ ra lúc trước, lại nói: “Đến lúc đó sư phụ đánh nghi binh Tào doanh, cầm chân binh mã Tào Tháo trước, con và Khương Bá Ước tới phá thành, Mã Siêu tiểu sư phụ mang theo một ít binh giết ra mở cổng thành…”

Lưu Bị chẳng ừ hử gì, nói tiếp: “Triệu Tử Long bảo hộ ngươi vào thành à?”

A Đẩu tức giận nói: “Đừng quản cái đó được không? Con vào được thì nhất định cũng ra được, cha đừng quá coi thường con, Pháp tiên sinh thấy sao?” Nói xong liếc qua Pháp Chính.

Pháp Chính nói: “Kế này hung hiểm, nhưng vẫn có thể xem là kỳ mưu. Bằng không đợi lúc Trương Lỗ tới, Mã tướng quân chế trụ hắn, rồi điểm đủ bốn trăm thân binh thành Tây, một đường giết ra ngoài thành?”

Lưu Bị nói: “Không ổn, gần đây Trương Lỗ đã có ý hàng, mỗi ngày đều nói chuyện dài lâu với vi phụ, nếu lỗ mãng hành sự, sợ sẽ tổn hại sinh linh”

Mãi đến lúc này, Lưu Bị mới chân chính xem A Đẩu là tham mưu, chỉ thấy Lưu Bị trầm ngâm chốc lát, như đang ngẫm nghĩ tính khả thi của đề nghị, lại nói: “Kế này tuy cần thương lượng cân nhắc, nhưng cũng không phải không đáng học hỏi, nếu người dẫn ngươi tới đây có thể giúp phụ tử chúng ta…”

Ngoài sân vang lên tiếng bước chân lộn xộn, Lưu Bị, Mã Siêu, Pháp chính đồng thời biến sắc, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lưu Bị trở tay kéo cửa tủ sau lưng ra, Mã Siêu kéo Lưu Thiện, không nói hai lời đồng thời cùng hắn trốn vào trong tủ.

Pháp Chính trở tay nhấc kinh quyển trên bàn lên, che đi vết máu Lưu Bị ho ra lúc trước.

Trương Lỗ tới, nghe tiếng cước bộ kia hình như không chỉ có một mình lão.

Trong tủ những quyển kinh lâu năm đóng đầy bụi bặm, A Đẩu mấy lần muốn hắt xì, nhưng lại ráng nhịn xuống, chen chúc cùng Mã Siêu trong không gian chật chội, A Đẩu thập phần nghi hoặc, biết Trương Lỗ tới, giấu kỹ mình cũng đúng đi, nhưng Mã Siêu cũng theo núp vào làm gì? A Đẩu nhỏ giọng nói: “Tiểu sư phụ, để ta xem thử”

Mã Siêu lùi vào trong chút xíu, máu từ vết thương bên tai rỉ ra, A Đẩu đã minh bạch, nếu Mã Siêu mang thương tích chắc chắn sẽ kỳ quái, sợ khiến Trương Lỗ nghi ngờ.

“Mã Mạnh Khởi tướng quân đâu?” Tráng hán sau lưng Trương Lỗ thô lỗ nói.

Sắc mặt tráng hán vàng bủng, hoàn toàn không giống bộ dạng khỏe mạnh, nhưng lại cứ trung khí mười phần, hai tay A Đẩu ôm eo Mã Siêu, hiếu kỳ nghiêng đầu qua, theo cửa tủ thoáng nhìn ra ngoài, tức khắc run rẩy dữ dội, Mã Siêu nháy mắt đưa tay bịt mũi miệng A Đẩu lại, cực nhỏ giọng mắng: “Lúc này rồi mà còn phát điên!”

Tiếng cười lớn như sấm của A Đẩu bị chẹn trong cổ họng, rất khó chịu, chỉ vì thấy cái mặt vàng vuông vắn của tráng hán kia, hai hàng mày chữ bát rậm y như mực, miệng thì rộng toẹt.

A Đẩu suýt nữa cười đến tắt thở, đó rõ ràng là một cái mặt 囧! Tướng dê gù! Thần chú ơi~~! Người này rốt cuộc là ai? Mặt vàng, không lẽ là Điển Vi!!

Đột nhiên phát giác không ổn, sao Điển Vi lại tới đây? Hắn vội quay đầu lại, chợt cùng Mã Siêu chạm môi nhau, hai người xấu hổ vô cùng, nhưng A Đẩu không quan tâm nhiều như vậy, vội ôm cổ Mã Siêu, kề sát bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Nguy to rồi, Trương Lỗ đã đầu hàng Tào Tháo”

Lưu Bị thản nhiên nói: “Đêm khuya tới thăm, không biết Điển tướng quân có chuyện gì? Hôm trước Mạnh Khởi đột nhiên nhiễm phong hàn, bệnh nhẹ trên giường” Nói xong liếc nhìn chén thuốc trên bàn.

Trương Lỗ gật đầu nói: “Xuân hạ chuyển mùa, thời tiết thất thường, phải phòng bị cho sớm mới được” Trong lời nói có ý ám chỉ, giống như đang nhắc nhở Lưu Bị gì đó.

“Ngươi đánh thắng Điển Vi không?” A Đẩu khẽ hỏi bên tai Mã Siêu: “Chúng ta trói Trương Lỗ, giết ra ngoài thành?”

Mã Siêu nhỏ giọng nói: “Nghe chủ công phân phó, không được lỗ mãng”

A Đẩu nhíu mày thầm nghĩ, sai sử Mã Siêu không được, thật sự phiền toái, vạn nhất Điển Vi bắt ngược lại Lưu Bị làm con tin…Quả nhiên lời Trương Lỗ vừa dứt, Điển Vi liền nói: “Tào Chân tướng quân cho mời, Huyền Đức Công thỉnh đi theo ta”

Trương Lỗ bị Giả Hủ bức hàng?! Lúc này tới bắt Lưu Bị làm con tin?! A Đẩu mấy lần muốn xông ra ngoài, nhưng lại bị Mã Siêu sống chết giữ chặt.

“Đừng làm bậy!” Mã Siêu cắn răng nói.

Chỉ nghe Lưu Bị vui vẻ đáp: “Thế thì thật tốt, Bị đang có chuyện muốn gặp Tào thế chất để nói đây” Xong đứng dậy, tuy Điển Vi không gặp Mã Siêu, nhưng cũng không dám trì hoãn, sợ phát sinh thêm biến cố, đưa mắt nhìn Lưu Bị Pháp Chính chỉnh y quan bào đái, Pháp Chính lại nói: “Mã tướng quân đang ngủ ở sương phòng, gọi hắn đi cùng chứ?”

Lưu Bị cười nói: “Không sao, để Mạnh Khởi ở lại đây chuẩn bị, ngày mai đưa hắn trở về là được”

Câu “Đưa hắn trở về” kia nói kiểu lấp lửng, giống như ý muốn kêu Mã Siêu dẫn thị vệ tùy thân xuất thành, vừa cởi bỏ nghi tâm của Điển Vi, vừa đồng thời truyền mệnh lệnh, sai hắn hộ tống A Đẩu rời đi. Trong lúc nói Lưu Bị và Pháp Chính không hề liếc nhìn về phía tủ đứng lấy một lần, đi theo Điển Vi.

Trong sảnh vắng lặng, A Đẩu từ trong tủ chui ra, ách xì liền liền mấy cái, mờ mịt nhìn sang Mã Siêu.

“Đi theo ta” Mã Siêu đã minh bạch ủy thác của Lưu Bị, vội ra ngoài viện cởi cương ngựa, nói: “Không thể tiếp tục trì hoãn nữa!”

“Chờ đã, cứ theo kế hoạch ban đầu mà làm!” A Đẩu hít một hơi, biết Mã Siêu tính tình quật cường này chỉ nghe lời mỗi mình Lưu Bị, muốn nói động đến hắn thực sự phải phí một phen lời lẽ, trong nháy mắt tâm niệm chuyển nhanh như chớp, cuối cùng thấu triệt đầu mối, nói: “Tiểu sư phụ, ngươi đi điểm binh”

Quả nhiên Mã Siêu quát mắng: “Ta chỉ nghe mệnh lệnh của chủ công, lên ngựa!” Nói xong đưa tay tới kéo Lưu Thiện, nhưng A Đẩu lại lui một bước, nói: “Ngươi cảm thấy cha ta có khả năng sống sót sao?”

Không đợi Mã Siêu hồi đáp, A Đẩu nói tiếp: “Nếu ngươi không làm theo những gì ta nói, ông ấy nhất định sẽ chết, đến lúc đó ta chính là Thục vương, ngươi vẫn phải nghe ta thôi. Nếu ngươi làm theo kế hoạch của ta, ông ấy sẽ không chết. Nghĩ thông suốt cho ta!”

Mã Siêu hít sâu, trầm mặc đứng tại chỗ, A Đẩu biết trong lòng hắn đang đấu tranh, lại nói: “Ta có nội ứng, hắn đưa ta tới, đương nhiên cũng có thể đón ta đi. Ngươi có nhớ trước khi chúng ta núp trong tủ, câu cuối cùng của lão ba là gì hay không? Hắn tán đồng đề nghị của ta, hiện giờ ngươi cần phải tin tưởng ta, đi điểm binh, các ngươi mang theo bốn trăm người vào thành à?”

Mã Siêu trầm giọng nói: “Bốn trăm thị vệ, đều là tinh binh”

A Đẩu nói: “Tản ra mai phục trong thành môn, chừng nào nghe thấy ta và Khương Duy công thành thì giết chết cung thủ, mở cổng thành”

“Đi mau!”  Đột nhiên A Đẩu quát.

Lúc này Mã Siêu không còn lựa chọn nào khác, tung mình lên ngựa, quay đầu lại liếc nhìn, trong mắt pha chút thâm ý, kế tiếp giật cương ngựa, rời phủ đệ, phi về phía doanh địa trú quân của thị vệ ở thành Đông.

A Đẩu đi ra đình viện, nhìn thấy ánh rạng đông xúc mục kinh tâm phía chân trời kia, mới ý thức được mình đã đặt bao nhiêu tiền cược.

Vạn nhất tên võ tướng nọ không tới đón, hắn sẽ bị vây khốn trong thành Ba Trung, lúc này Thục doanh nhất định là đã loạn như nồi cháo, tìm không được mình, ai sẽ phát binh? Hắn không thể quay về, kế hoạch bại lộ thì hậu quả khó tưởng tượng nổi.

Hết thảy điều kiện đều được thành lập dưới tiền đề có thể hồi doanh, hơi sơ suất chút thôi thì Lưu Bị, Pháp Chính, Mã Siêu, kể cả mình sẽ đi tong một lượt.

Kết quả xấu nhất là, phụ tử toi đời quy thiên, Ích Châu không còn hậu duệ Lưu gia nữa, tan đàn xẻ nghé, Gia Cát Lượng mang mọi người trở về cày ruộng.

Triệu Vân đương nhiên là vội tới trả thù cho mình rồi, giết sạch những kẻ đáng chết, giết đến nhuyễn tay, rồi đâm đầu vào cổng thành mà chết? Khương Duy bé nhỏ…Ách ba…Ừm…A Đẩu miên man suy nghĩ, nhớ tới Ách thị, trong lòng yên tâm không ít. Người đó nhất định sẽ tới.

Sự tin tưởng mà hắn dành cho Trầm Kích gần như mù quáng, nếu không ai tới đón, thì nhất định là do tên võ tướng kia phản bội hắn chứ không phải Trầm Kích.

A Đẩu nhịn không được lẩm bẩm: “Ách ba, ván cược này đều đặt lên mình ngươi, lão tử mà ngoẻo ngươi sẽ thê lương lắm đó, còn có lão mẹ tử quỷ kia của ta nữa…Ngàn vạn phù hộ chút đi…”

Hắn giương mắt nhìn về phía con hẻm nhỏ, lúc này đang là bình minh, hàng rong bên đường đã rối rít khai trương, bánh bao mới rời lò bày trên sạp, thỉnh thoảng có khất cái bệnh tật đi ăn xin dọc đường.

Người tiếp ứng vẫn chưa tới.

Cuối hẻm, một tiểu nữ hài toàn thân mưng mủ đang ngồi, có vẻ bệnh nặng không nhà để về, huynh của nàng cực kỳ kích động chạy tới, đốt một lá bùa, hòa tro vào nước, ôm tiểu hài trọng bệnh kia lên đút vào, giữa mi mục có thể nhìn thấy vẻ vui mừng, hẳn là đang thấp giọng nói đại loại rằng uống hết nước bùa đạo gia này, bệnh sẽ khỏi hẳn.

Sinh bệnh không uống thuốc mà chỉ cầu thần thì sao khỏi được? A Đẩu sinh lòng đồng cảm, móc《Thanh nang kinh》ra, từ xa ngắm nhìn bệnh dung của nữ hài, đang muốn đúng bệnh hốt thuốc một phen.

“Nhân dịp trước khi chết…Phi” A Đẩu tự lẩm bẩm một mình: “Tích chút đức trước, lão thiên giúp ta a, mau để cho tên kia tới đón ta”

Chợt nghe tiếng tuấn mã lộc cộc, tiếng kinh hô nổi lên tứ phía trong thành, giống như nảy sinh đột biến, mấy chục tên binh sĩ Hán Trung từ phố Bắc chạy tới, dọc đường đụng đổ vô số gian hàng.

“Tiểu sư phụ đã bắt đầu đoạt cổng thành rồi sao?” A Đẩu trầm ngâm chốc lát, lại có một con chiến mã từ xa phi tới, giẫm qua tiểu nữ hài kia, thân thể gầy yếu của nàng không ngừng đau đớn lăn lộn, chắc không sống nổi nữa.

Hắn tiện tay nhét sách vào trong ngực, lẩm bẩm: “Người chết đã vậy rồi, người sống, chờ đấy, ta sẽ cấp cho các ngươi một Hán Trung không còn đau ốm nữa”

Bèn quát lớn một tiếng, thình lình rút Thanh hồng kiếm bên hông ra bổ ngang, hung hăng chém vào tên kỵ binh lạc đàn sau cùng kia, máu tươi bắn tung tóe, tức khắc chém hắn té ngựa, A Đẩu đoạt chiến mã, một đường đuổi hướng cổng thành.

“Phá thành rồi_____!”

Trong thành ngoài thành tiếng hô rung trời, A Đẩu đột nhiên cả kinh trong lòng, chỉ thấy tinh kỳ tung bay, trên đề chữ “Khương” lớn, gần ngàn kỵ binh xông ào tới.

Máu đọng vũng khắp nơi, quân Hán Trung chưa kịp tới điều cung thủ thì đã bị Mã Siêu và Khương Duy nội ngoại giáp kích, cướp lấy thành môn. Kỵ binh tách rời mấy đạo phòng tuyến của quân Hán Trung ra, bách tính gào khóc khắp nơi, đuốc thiêu đốt nhà, chiến mã hí vang, chi đứt bay tán loạn.

A Đẩu hô: “Bá Ước! Ngươi quá dữ rồi!”

Tướng cầm đầu chính là Khương Duy, trong nháy mắt hội họp cùng Mã Siêu, Khương Duy liền nghe được tiếng hô của A Đẩu, mờ mịt quay đầu tìm tiếng hô kia. A Đẩu vội giục ngựa phi về phía hắn.

Mã Siêu cao giọng nói: “Hạng chiến*! Không được lơi lỏng!” Ngồi ngựa lao qua bên cạnh Khương Duy, đoạt lệnh tiễn của hắn, quát: “Chúng tướng nghe lệnh! Dựa cổng thành chuẩn bị chiến!”[*trận chiến diễn ra trên đường phố]

Mã Siêu tiếp nhận quyền chỉ huy, Khương Duy và A Đẩu mới thở phào nhẹ nhõm, biết có hắn tọa trấn, quân Hán Trung sẽ không cách nào phản công được nữa. A Đẩu hô: “Sao ngươi biết mà tới công thành vào ngay lúc này vậy?”

Khương Duy cười nói: “Chúng ta tâm ý tương thông mà!”

Không đợi A Đẩu hỏi lại, mặt Khương Duy hơi hiện vẻ phẫn nộ, nói: “Đêm qua sau khi Ách ba đưa ngươi đi lập tức bị sư phụ ngăn lại! Tên khốn đó là một con dã lang! Tính kế hại ngươi, sư phụ liền đánh nhau với hắn!”

Trong lòng A Đẩu lộp bộp một tiếng, giận dữ cắt ngang: “Không thể nào!”

Khương Duy giục ngựa tới gần hơn chút, nói: “Sư phụ gấp muốn chết rồi, vậy mà ngươi còn đi tin ngoại nhân? Thế tên gian tế mang ngươi tới có đón ngươi về không?”

A Đẩu chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu không nói nên lời, hỏi: “Sư phụ đâu?”

Khương Duy đáp: “Bàng quân sư sai y đi hãm chân đại quân Tào doanh của Điển Vi, để ta tới cứu ngươi”

A Đẩu nói: “Sao Ách ba lại động thủ cùng sư phụ vậy? Ngươi nói rõ cho ta biết”

Đối với chuyện này Khương Duy cũng chỉ biết sơ sơ, nói: “Tiểu đạo sĩ ngươi mang về từ Giang Đông, hắn vừa tới dưới chân núi Định Quân tìm ngươi, gặp sư phụ và Ách ba đang đánh nhau…”

A Đẩu nghi hoặc hỏi: “Vu Cát cũng tới rồi?”

Khương Duy gật đầu nói: “Ách ba bỏ chạy cùng hắn rồi”

Hắn quyết không cách nào tin Ách thị mang lòng mưu hại, mỗi ngày Trầm Kích đều có cơ hội giết mình, tại sao lại muốn quanh quẩn một vòng lớn như vậy? Chỉ có thể chờ Triệu Vân đánh nghi binh Điển Vi trở về mới hỏi cho ra lẽ được…Nghĩ tới Điển Vi, A Đẩu thất thanh nói: “Điển Vi đang ở trong thành! Đây nhất định là do Giả Hủ đã an bài hảo!”

Khương Duy cũng sững sờ, liền minh bạch, Giả Hủ hẳn đã đoán được kế sách lấy Triệu Vân, Trương Phi, Hoàng Trung giam chân quân đội chủ lực, rồi phân binh phái người tấn công thành Ba Trung, nên mới phái Điển Vi tới đây, uy hiếp Trương Lỗ vào khuôn khổ, bắt trói Lưu Bị làm con tin!

“Chờ đã!” Khương Duy quát, nhưng A Đẩu đã phóng ngựa như bay, đi xa rồi.

Phi gấp một vòng, A Đẩu mới bình tĩnh lại, nhìn con phố dài xa lạ, bách tính đã sớm chạy không còn bóng dáng.

Bại rồi, ngàn tính vạn tính, vẫn là bại dưới tay Giả Hủ.

Chiến lượt sai sót, không liên quan tới chiến thuật. Điển Vi bắt Lưu Bị đi, Trương Lỗ hàng Tào, nên dốc hết sức lực sau cuối, rút bảy ngàn quân đội do Khương Duy và Mã Siêu xuất lĩnh, bảo toàn tính mạng binh sĩ, hay là tử chiến tới cùng, liều chết một trận đây?

A Đẩu xoay đầu ngựa, nhưng trong ánh lửa tro tàn lại loáng thoáng có tiếng người truyền tới, giống như mị thuật, lại như chú văn.

Đây là đạo pháp của Thiên sư giáo? Mình đúng là thất bại thảm hại mà, cư nhiên chưa tính Trương Lỗ vào!

“Hoàng huyền chi sơ, binh nhung chi khí, hàn quang túc sát…vạn binh…” Đó là giọng Trương Lỗ, truyền khắp toàn thành.

Trên nền con phố xuất hiện vô số viên châu nhỏ bé mà ánh kim quang, giống như viên dịch thể quỷ dị tụ về phía hắn.

A Đẩu mang theo ánh mắt sợ hãi nhìn mấy chục viên châu bao vây lấy mình, khói bụi bình địa nổi dậy! Kim châu lại hóa thành binh sĩ hai mắt đỏ máu, tràn về phía hắn.

Con ngựa kinh hoảng hí vang, hất hắn xuống.

Trong nháy mắt đó, từ ngõ hẻm lao ra một con ngựa, võ sĩ trên ngựa đưa tay túm chặt cổ áo hắn, để hắn ngồi sau lưng mình.

“Ách ba! Vu Cát!” A Đẩu vui mừng khôn xiết, hô lớn: “Ta thao! Các ngươi chơi trò gì vậy?”

Ách thị tay cầm cương sóc, vận lực quét ngang một vòng, tức khắc đem binh sĩ vây lên đồng loạt bổ thành hai nửa!

Vu Cát từ sau lưng Ách thị nhảy xuống ngựa, cười nói: “Chúng ta tới cứu ngươi!”

“Có yêu pháp…Vu Cát ngươi cẩn thận chút…” A Đẩu chưa kịp nói xong thì Ách thị đã lấy hai chân kẹp bụng ngựa, mang hắn lao vào biển lửa, phi về phía phủ Hán Trung – chỗ của Trương Lỗ.

Vu Cát cười nói: “Rải đậu thành binh, trò trẻ con. Con cháu của Trương Đạo Lăng thật không chút tiến bộ, mất sạch mặt mũi nhà ngươi”

Nói xong Vu Cát tế khởi cờ phướn Đạn chỉ thiên cơ, khua lên không trung, quát: “Phá!”

Trong binh hoang mã lạc, giọng đồng âm thanh thúy kia lại rõ ràng vô cùng, truyền khắp toàn thành.

Sắc mặt Trương Lỗ biến đổi, lồng ngực như trúng phải đòn đại chùy nghiêm trọng, phun ra một ngụm máu tươi.

Vu Cát đưa tay rải ra một lá bùa, lá bùa bay trong không trung, nổ vang thành vô số huyết nha* tán loạn, mang theo tiếng kêu chói tai lao về chân trời, rồi lại đồng loạt bổ nhào xuống, xông vào tế đàn! [*quạ]

“Ách ba” A Đẩu ngồi sau ngựa, hưng phấn kích động khó đè nén, chỉ lặp đi lặp lại: “Ta biết không phải vậy mà, ta biết…ngươi sẽ không phản bội ta”

“Ách ba tay ngươi bị sao vậy?” A Đẩu chú ý tới cánh tay trái vô lực của Trầm Kích, chỉ dùng một tay điều khiển cương, thất thanh nói: “Sao lại chảy nhiều máu như vậy…”

Hắn thuận tay sờ, lòng bàn tay thấm ướt một tầng huyết dịch sềnh sệch, lúc trước Ách thị đánh nhau kịch liệt với Triệu Vân một trận, hẳn đã tiêu hao quá nhiều sức lực.

“Chúng ta trở về trước đi, hội hợp cùng sư phụ rồi hẳn tới…Chờ đã!”

Tuấn mã đã xông tới gần cửa phủ, Ách thị vung cương sóc, A Đẩu sợ hãi kêu: “Ngươi muốn làm gì?”

“Ôm chặt”

Đồng tử A Đẩu đột nhiên co rút, xuất hiện thần sắc khó tin.

“Ngươi có thể nói chuyện!”

“Trương Văn Viễn ở đâu!” Trầm Kích gầm thét, trường thương nộ chấn, một kích oanh vỡ cửa phủ Hán Trung, thế xông mà ngay cả tuấn mã cũng vô pháp ngăn cản phá mở hai phiến đại môn sơn đỏ, văng ngang ra ngoài!

Trong não A Đẩu trống rỗng, dọc đường cột gẫy, vụn gỗ bay tung tóe, ngưa hí dài vang dội, lao ra cửa sau phủ Hán Trung, hai người một ngựa đâm đầu vào gần ngàn Tào quân đang áp giải con tin!

Sau xe ngựa, võ tướng bị trói gô kia chính là người đã mang mình vào thành Ba Trung, bộ hạ cũ của Trầm Kích – Trương Liêu.

Điển Vi vừa thấy biến cố nảy sinh, quát lớn: “Giơ khiên! Ngăn chặn hắn!”

Tiếc rằng thế xông của Trầm Kích quá mạnh, ngân quang bùng nổ, đơn kỵ xung kích, đánh cho đội ngũ Tào quân tán loạn!

Điển Vi hốt hoảng lui ra sau, tụ họp tàn binh, Ách thị vung cương sóc, cắt đứt dây trói trên người Trương Liêu, lạnh lùng nói:

“Huyền Đức Công, thỉnh xuống xe”

Trong ánh mắt của binh sĩ xung quanh hiện lên thần sắc kinh sợ, đánh giá nhân vật như chiến thần này, không một ai dám xông lên.

“Lão ba!” A Đẩu tung mình xuống đất, bất chấp Điển Vi như hổ đói rình mồi bên cạnh, tìm chiến mã tới, chia nhau đỡ Lưu Bị và Pháp Chính lên ngựa.

Lưu Bị kịch liệt thở dốc, ánh mắt không dám rời khỏi Trầm Kích dù chỉ một khắc. Cũng không đi ngay, nói: “Ngươi…ngươi…”

Liên tục mấy lần mà vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.

Cả đời Tào Tháo, Lưu Bị sợ nhất chính là người này!

“Các ngươi đi mau!” A Đẩu nói: “Tới cổng thành, Khương Duy và Mã Siêu đang chờ ở đó!”

Trầm Kích hoàn toàn coi Điển Vi như vật vô hình, chỉ cúi đầu nhìn Lưu Thiện.

Hồi lâu sau, hắn dịu dàng nói: “Trương Văn Viễn, mang hắn đi”

“Mạt tướng tuân lệnh!”

Trầm Kích chậm rãi nói: “Chủ công…Bảo trọng!”

“Đợi đã!” A Đẩu bị Trương Liêu sống chết đè lại, vừa nghe câu “Chủ công” kia nhất thời tim thắt lại, điên cuồng hét lớn: “Ách ba! Ngươi đừng chết!”

Giọng nói truyền tới tai xa xôi mà hư ảo, khiến A Đẩu không dằn lòng được thất thanh khóc ròng.

Điển Vi rung song phủ*, giận dữ hét: “Tướng tới báo danh!” [*búa]

Chiến thần tay cầm cương sóc, mạnh mẽ vung nghiêng, hơi ngẩng đầu, nhìn sâu vào hai mắt tràn ngập sợ hãi của Điển Vi.

Một kích trong tay, vạn phu chớ cản; mảnh giáp che thân, ngàn người khó địch.

Tiếng quát lớn vang vọng đồng hoang!

“Cửu Nguyên Lữ Phụng Tiên ở đây_____tiến lên chịu chết_____!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện