Hạ Tử Nhiễm mau chóng lấy lại bình tĩnh ra lệnh.

"Đưa cô ấy lên xe mau."

Âm thanh băng lãnh vừa vang lên, tài xế và trợ lí không ngừng hoạt động, rốt cuộc cũng đem đại minh tinh còn đang mê man vào ghế sau rồi ngồi vào ghế lái thở dốc.

Hạ Tử Nhiễm lôi điện thoại ra từ trong túi xách bấm nút gọi. Chuông vang được hai tiếng thì bên kia đã có người trả lời.

"Alo" Một giọng nói trầm thấp mang theo vẻ ngái ngủ.

"Trầm Giai, tôi cho cậu 20 phút, lập tức có mặt trước biệt thự nhà tôi."

Giọng nói bên kia chưa kịp đáp thì Hạ Tử Nhiễm đã cúp điện thoại. Chiếc limousine lao như tên lửa về biệt thự Hạ gia nằm ở ngoại ô.

Dừng lại trước một tòa "lâu đài" nhỏ, đó là biệt thự Hạ gia, đúng hơn là nhà riêng của Hạ tổng. Tài xế và trợ lí nhanh chóng bế đại minh tinh xuống xe, theo sau là tiếng giày cao gót nền gấp gáp xuống sàn của Hạ tổng.

"Đem cô ấy lên phòng tôi."

Mọi người trong nhà mặc dù đã khuya nhưng nghe thấy cô chủ trở về, ai nấy đều đứng vào vị trí làm việc của mình.Từ hoa viên, mọi người lại nhìn thấy cô chủ mang về một mỹ nhân mê man, trên mặt cô chủ lại có chút biến sắc mà hiếm khi thấy được khiến không khí đã rối nay còn rối hơn.

Từ cửa chính, một thanh niên lao vào vội vàng đến mấy giọt mồ hôi còn vương trên trán. Thấy vậy dì Lục dẫn Trầm Giai lên phòng cô chủ. Dừng lại ở trước một gian phòng cực kì xa xỉ, Trầm Giai bắt đầu thở gấp rồi oán trách với ngữ điệu bất mãn

"Nhiễm Nhiễm, chuyện quái gì thế?"

"Xem cô ấy có sao không."

Hạ Tử Nhiễm chỉ tay về phía Tần Sở Hàm không còn ý thức nằm trên giường. Trầm Giai lập tức hiểu ra, chạy nhanh đến bên giường lôi dụng cụ y khoa lúc nào cũng đem bên người theo. "Hắn" là bác sĩ chuyên khoa tim mạch, nhưng bệnh gì cũng có thể chữa được. Sở dĩ gọi hắn, bởi vì bề ngoài Trầm Giai không khác nam nhân là mấy. Mái tóc đen ngắn với cái sân bay là ví dụ. Nếu dùng 2 có thể tả được bác sĩ Trầm, rất có thể là tuấn tú... hay.... trăng hoa.

Sau khi kiểm tra toàn bộ cho Tần Sở Hàm, Trầm Giai rút ống nghe ra rồi thở nhẹ.

"Mỹ nhân của cậu không sao đâu, do kiệt sức cộng với bong gân nhẹ mà ngất xỉu."

Đôi chân mày nhíu chặt từ nãy của Hạ Tử Nhiễm dãn ra đi theo tiếng thở có phần điều hòa. Tất cả được thu vào mắt bác sĩ Trầm. Trầm Giai cong khóe môi bắt đầu trêu đùa

"Hóa ra băng sơn nữ vương họ Hạ cậu cũng có lúc này. Lo lắng cho mỹ nhân đến nỗi đôi chân mày cũng nhíu lại luôn."

Trầm Giai ngã ngớn bông đùa, tay còn giúp Hạ Tử Nhiễm xoa xoa khoảng giữa hai đôi chân mày. Hạ tổng gạt tay bác sĩ Trầm ra, quay đi chỗ khác. Lát sau khi lấy lại bình tĩnh, nàng nhìn thấy Trầm Giai đã băng chân xong cho Tần Sở Hàm. Bất giác lên tiếng

"Đã khuya rồi, ở lại đi."

"Có phải tớ được ngủ cùng cậu không?"

Trầm Giai lại tiếp tục trêu đùa, khóe miệng không giấu được nụ cười đê tiện.

"Cậu còn đùa, ngày mai tôi sẽ kêu viện trưởng Vương đuổi việc cậu"

Hạ Tử Nhiễm đe dọa khiến bác sĩ Trầm nhà chúng ta co rúm. Ai ai cũng biết thế lực Hạ gia không hề đơn giản, chọc đến Hạ chủ tịch còn có thể dung thứ, chọc đến Hạ đại tiểu thư thì coi như có bỏ mạng cũng không thể nào còn đường lui. Trầm Giai đã là bằng hữu của vị Hạ tổng hơn 20 năm, sao lại không hiểu việc này. Rồi Trầm Giai cười to, bước chân sáo ra khỏi phòng, trước khi đi, còn không quên để lại câu nói vạn phần ám muội

"Đừng có lợi dụng người ta ăn đậu hũ đó"

Hạ Tử Nhiễm lập tức bắn tia sát ý về phía cửa thì tên quỷ kia thân ảnh đã không còn thấy đâu. Thở dài nhìn lại Tần Sở Hàm nằm trên giường với đôi mày nhíu chặt, có vẻ rất khó chịu, gương măt lại lấm lem đất cát. Hạ Tử Nhiễm là đại tiểu thư mắc bệnh khiết phích rất nặng, nàng nhanh chóng vào nhà tắm bưng ra một chậu nước ấm. Hạ Tử Nhiễm bắt đầu lau mặt cho đại minh tinh. Dưới ánh trăng, từng đường nét hoàn mỹ của mỹ nữ họ Tần hiện ra càng vi diệu. Hạ Tử Nhiễm quan sát thật kĩ, thật lâu, đột nhiên nhận ra nữ nhân này cũng rất xinh đẹp [lạy hồn chị Hạ, người ta là đại minh tinh đó T_T] .

Hồi sau, Hạ gia đều chìm trong im lặng, từng ánh đèn vụt tắt, nhường chỗ lại cho màn đêm tĩnh mịch vốn có.

-----------------------------------

Tần Sở Hàm cảm thấy được ánh nắng ấm áp chiếu thẳng lên mặt mình nên bèn mở mắt thăm dò. Tay mò mò tìm tiểu Háo tử (con chuột bông của bả) như thường lệ, tìm mãi cũng không thấy, lại có mùi hương rất lạ xộc thẳng vào mũi khiến đại minh tinh bừng tĩnh, mở to con mắt dáo dác tìm kiếm.

Đây là đâu, đây là nơi nào? Vội vàng nhấc chăn lên, may mắn quần áo vẫn còn nguyên... Nhưng không lẽ mình bị bắt cóc... Trong khi Tần đại minh tinh còn đang choáng váng suy diễn đủ thứ, âm thanh ôn nhu từ đâu vang lên

"Tần tiểu thư, sớm."

Tần Sở Hàm mau chóng quay về hướng thanh âm kia, bất ngờ thay, dưới ánh nắng ban mai, thân ảnh một mỹ nhân mang theo vài đường nét quen thuộc đập ngay vào mắt Tần Sở Hàm. Nàng nhíu chân mày hồi lâu, như ngộ ra điều gì liền lên tiếng.

"Hạ tổng...Đây là..."

Hạ Tử Nhiễm giọng không biến sắc, đứng dậy khỏi cái ghế dựa làm khổ cô cả đêm.

"Đây là biệt thự của tôi. Đêm qua cô ngất xỉu trước xe tôi, tôi đưa cô về đây. Còn nữa, chân trái bị thương, tôi đã nhờ bác sĩ chăm sóc rồi"

Tần Sở Hàm nghe thấy mình ngất xỉu trên đường, còn là trước xe Hạ tổng, đôi má trắng noãn bỗng chốc trở nên hồng hào bối rối. Dù là băng sơn nữ vương, Tần đại minh tinh cũng không đến nỗi bị liệt cơ mặt hay dây thần kinh cảm xúc mà không biết xấu hổ.

"Hạ tổng, thật ngại quá, tôi đã làm phiền người cả đêm..."

Chưa kịp nói hết câu đa tạ, cửa phòng đột ngột bị đẩy vào. Theo sau chính là bác sĩ Trầm hớn hở mang theo vẻ mong chờ hiện trường buổi sáng tung tăng đi vào. Thế nhưng khi trông thấy trang phục ai cũng chỉnh tề thì lập tức mất hứng.

"Ai da, Nhiễm Nhiễm, không lẽ cậu bị yếu...à?"

Hạ Tử Nhiễm trừng mắt nạt lại

"Im ngay cho tôi, cút ra khỏi phòng."

Trầm Giai không hề để ý đến thái độ vạn phần sinh khí kia mà đi thẳng lại giường. Khóe môi cong lên đến cực điểm, đưa bàn tay ra chào hỏi

"Xin chào mỹ nhân, tôi là Trầm Giai, cũng chính là bác sĩ hôm qua chăm sóc cho cô kiêm bạn nối khố của Hạ tổng."

Nói rồi Trầm Giai nâng tay Tần Sở Hàm đặt lên đó một nụ hôn kiểu hoàng tử hôn tay công chúa. Tần đại minh tinh cười nhạt, rút nhanh tay về

"Đa tạ ngài, bác sĩ Trầm."

"Không hiểu sao, mỹ nữ này có phần quen mắt nhỉ Nhiễm Nhiễm?"

Trầm Giai mặt dày đứng thẳng bắt đầu gãi cằm suy nghĩ. Hai người còn lại vẫn thủy chung im lặng, bác sĩ Trầm lại một lần nữa hét lên

"A....A.....a.....Cô là....đại minh tinh Tần Sở Hàm mà...!!!!!"

Giọng nói lắp bắp với con ngươi mở to không khỏi khiến Tần Sở Hàm không hảo cảm. Nàng nhẹ nhàng gật đầu xác nhận.

"Nhiễm Nhiễm, ghê quá nha! Câu dẫn được cả đại minh tinh về nhà!"

Hạ Tử Nhiễm nhíu chặt đôi mày... Nhịn nhịn nhịn...

"Còn náo loạn, tôi sẽ bảo Nhiếp đại tiểu thư trừng trị cậu."

"Đừng có nhắc đến nữ nhân đồi bại đó nữa"

Bác sĩ Trầm vung tay tức giận.

"Cô ta chê tôi, đi theo tên nam nhân họ Hoắc kia rồi! Các cậu nói đi Nhiễm Nhiễm, Sở Hàm, tôi có cái gì không bằng nam nhân? Tôi có sự nghiệp, có tiền, có tấm lòng chân thành, chỉ có không cho cô ta hài tử được! Gừ! Nữ nhân đáng ghét"

Nói rồi bỏ ra khỏi phòng, để lại Hạ tổng với vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Tần đại minh vẫn còn kinh ngạc.

Hạ Tử Nhiễm cảm thấy sáng nay đã đủ phiền rồi, bèn bóp trán rồi lên tiếng

"Tần tiểu thư, mọi thứ tôi đã chuẩn bị, xong rồi xuống dùng điểm tâm."

Tần đại minh tinh gật đầu, trong lòng vẫn còn rối ren... Cái tên bác sĩ kia nói hắn không phải nam nhân... Nhưng... Nhưng... *Thâm tâm gào thét*

Hạ tổng bước đến cửa không quên quay đầu dặn dò

"Cẩn thận chân trái, tuy không nặng nhưng đừng vận động mạnh."

Nói rồi Hạ tổng đóng cánh cửa lại, để lại Tần Sở Hàm mấy chục loại cảm xúc đan xen. Phiền nhiễu? Xấu hổ? Bối rối? Bất quá, thật ấm áp. Đã lâu lắm rồi, cô không có được một buổi sáng phiền như thế này!

P/s: An An tuần này thi 6 môn chuyên ngành... có lẽ không ra chương mới... nhưng 10/1 xong, chắc chắn sẽ có chương mới T_T huhu

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện