Hạ Tử Nhiễm trút hết khí lực nằm vật trên giường không buồn đáp lại Tần Sở Hàm nữa. Mắt nàng khép hờ đầu hàng trước độ mãnh liệt của mỹ nhân kia. Hạ tổng có thể cảm thấy hạ thân dường như không còn là của nàng, tự nhiên hùa theo nhịp ra vào của ngón tay xấu xa nơi tư mặt mà vô thức tiếp nhận khoái cảm.

"Dừng... tôi... xin chị...ahhh..."

Sau tiếng gào bởi một thanh âm khàn đặc thì Hạ tổng chính thức mê man. Tần Sở Hàm ngón tay cũng run rẩy đến tê liệt, thế nhưng khi nhìn thấy điệu bộ kia của Hạ Tử Nhiễm, nàng không kìm được một nụ cười thỏa mãn mà ngã bên cạnh Hạ tổng. Hai tay Tần đại minh tinh vươn ra ôm lấy thân thể ngọc ngà nằm sấp trên giường, truyền hơi ấm, mặc cho mồ hôi và ái dịch còn dính dính khắp người, hai mỹ nhân lăn ra thiếp đi. Lúc này đã gần 5 giờ sáng.

------
Buổi trưa tỉnh dậy, Tần Sở Hàm là người tỉnh táo trước. Nàng lặng lẽ cảm thấy cánh trái như lìa khỏi cơ thể do bị đè bởi Hạ Tử Nhiễm vẫn còn ngủ ngon lành kế bên. Tần Sở Hàm không vội rời giường, cũng không nhúc nhích cánh tay vì sợ sẽ đánh thức mỹ nhân ngủ trong rừng, nàng im lặng quan sát bộ dáng kia đang đều đặn nhịp thở. Hạ Tử Nhiễm thật sự rất đẹp, mái tóc màu đen tuyền tự nhiên xõa lung tung trên lưng như làm nổi bật làn da trắng noãn đến không tì vết. Tần Sở Hàm giơ tay trái lên sửa lại vài cọng tóc không nghe lời che mất sườn mặt Hạ Tử Nhiễm.

"Ưm..."

Hạ tổng nhẹ nhàng trở mình, quán tính nép vào lòng Tần Sở Hàm gắt gao hơn. Quan sát hồi lâu, Tần Sở Hàm cuối cùng cũng tách ra "thằn lằn" xinh đẹp để đi tắm. Xong xuôi nàng vội ra phòng bếp nấu một bữa thật ngon bồi bổ cho Hạ Tử Nhiễm, dù sao hôm qua bị nàng hành hạ suốt 5 tiếng cũng rất đáng thương rồi.

Mùi thức ăn thơm ngào ngạt bốc lên đi theo tiếng nồi niêu xoong chảo va chạm. Vốn dĩ Tần Sở Hàm không cần ra ngoài mua nguyên liệu bởi nhà nàng có mọi thứ cần thiết cho một bữa ăn. Nhưng vẫn là nên có một chút hoa hồng sẽ tăng thêm lãng mạn chăng?

Nghĩ liền làm, Tần Sở Hàm thay đồ nhanh rồi đeo lên chiếc kính râm bản to, rảo bước xuống tiểu khu đến tiệm bán hoa nhỏ ở góc phố.

"Tiểu thư, hoa bách hợp thật tươi hôm nay. Người mua một bó nhé!"

Cô bé bán hoa thấy Tần Sở Hàm nhìn chằm chằm vào một chậu hoa màu trắng tinh khôi đang tỏa hương ngào ngạt thì lên tiếng. Tần Sở Hàm tựa tiếu phi tiếu nghĩ đến người còn mê man ở nhà mà bất giác khóe môi cong lên.

"Vậy liền một bó."

Tần Sở Hàm rút tiền đưa cho cô bé bán hoa, từ đầu đến cuối vẫn là bộ dáng tủm tỉm khiến cô bé kia đỏ mặt ngại ngùng. Nữ nhân mua hoa kia có chút quen mặt, lại xinh đẹp như thế. Mặc dù ăn mặc qua loa quần jeans và áo thun nhưng không làm mất đi dáng vẻ sang trọng yêu kiều.

Tần Sở Hàm mau chóng quay lại tiểu khu thì Hạ Tử Nhiễm vẫn chưa tỉnh dậy. Tần đại minh tinh kiếm một cái bình hoa nhỏ xinh rồi cẩn thận cắt tỉa đám hoa bách hợp, chăm chú cắm vào bình. Sau khi vừa ý thì đi vào phòng ngủ gọi con lợn kia dậy.

"Tử Nhiễm, dậy di em!"

Tần Sở Hàm nhẹ lay người lõa thể kia. Chỉ thấy Hạ Tử Nhiễm rên rỉ một tiếng, mắt không mở ra mà tiếp tục mộng đẹp.

"Em không dậy tôi lại tiếp tục ăn em đó."

Hạ Tử Nhiễm nghe thấy ăn ăn cũng hơi có phản ứng, đem cơ thể xoay xoay mấy cái, mắt mở hờ hờ, miệng còn hừ hừ vài tiếng. Tần đại minh tinh đành dùng biện pháp mạnh, tay bắt đầu làm loạn trước hai khỏa. Hạ Tử Nhiễm lúc này mới kinh hô chụp hai tay của Tần sắc lang mà bất mãn nói

"Vô sỉ! Đêm qua chị hại tôi ngất đi, còn không no sao?"

"Bây giờ không dậy liền đói đó!"

Tần Sở Hàm phát hiện trêu chọc Hạ tổng rất là vui nga~

"Được được, dậy dậy!"

Hạ Tử Nhiễm ngồi dậy thì thấy đầu óc nặng trĩu như có búa tạ, hạ thân đồng dạng nhức mỏi đến khó tả. Nàng đặt hai chân xuống nền gạch, đứng lên chưa được hai giây liền bủn rủn muốn ngã. May mà Tần đại minh tinh đoán được liền với tay đỡ lấy.

"Đau chết tôi! Tại chị đấy..."

Hạ Tử Nhiễm vừa được dìu về phòng tắm vừa rủa Tần Sở Hàm sắc lang, thắt lưng nàng bây gìơ như lìa khỏi cơ thể rồi. Tần Sở Hàm bình thường khó có ai dám mắng, cư nhiên hôm nay cưng chiều "tiểu thụ" đáng yêu kia mà chỉ cười cười hôn má Hạ tổng, không trách một câu.

Hạ Tử Nhiễm khó khăn bước vào bồn tắm, thấy người kia vẫn chưa có ý muốn đi liền bĩu môi lườm

"Chị muốn nhìn tôi tắm?"

"Tôi phát hiện, cái vỏ bọc Hạ tổng băng lãnh của em là giả phải không?"

Tần Sở Hàm sau một đêm và một ngày quan sát Hạ tổng liền rút ra kết luận:Hạ Tử Nhiễm là vạn niên thụ. Cứ nhìn vào điệu bộ đáng yêu làm nũng kia thì thấy ngay.

"Muốn thử băng?"

Hạ Tử Nhiễm lấy lại khí thế thường ngày nhưng lại mất đi mấy phần khí tức, đối lập với gương mặt ửng hồng lúc này đáp trả.

"Được rồi. Hắc hắc tôi đi chuẩn bị cơm cho em."

Tần Sở Hàm cười đến muốn sặc bước ra khỏi phòng tắm. Bỏ lại là người kia dáng vẻ hung ác trừng mắt nhìn cái đại sắc lang kia!!!! Đáng ghét, dám lưu lại trên người ta nhiều dấu hôn ngân thế này. Nhìn chính mình trong gương mà Hạ tổng tuyên thề, nhất định có một ngày lật lại khi dễ họ Tần kia đến ngất mới thôi. Thù này không báo, ắt không họ Hạ!!!!!

Hạ Tử Nhiễm tắm rửa xong xuôi liền mặc bộ đồ Tần đại sắc lang chuẩn bị sẵn. Rõ ràng chơi mình mà... Nội y màu hồng nhạt, váy ngủ hồng nhạt có hình trái tim sến súa!!!! Hạ tổng ấm ức nhưng cũng ráng mặc vô bước ra, trên mặt là ngàn tia hắc tuyến.

"Không ngờ em mặc thật hợp nha!"

Tần Sở Hàm không nhịn được cười khi thấy Hạ tổng bình thường uy nghiêm bao nhiêu thì bây giờ lại như con mèo con xù lông.

"Chị nhớ đấy, thù này tôi sẽ..."

Báo. Chưa kịp nói ra thì một nụ hôn ấm áp liền ngăn lại câu nói. Tần Sở Hàm say sưa mút lấy môi Hạ Tử Nhiễm. Chính là hai cánh hoa này rõ ràng đêm qua bị ăn đến sưng đỏ nhưng không ngấy, ngược lại càng quyến rũ người khác khi dễ nhiều hơn. Tay Tần đại minh tinh vòng qua eo người kia, liền tốc lên luồn vào bên trong xoa mông Hạ tổng...

"Chị...thắt lưng tôi muốn gãy đến nơi rồi."

Hạ Tử Nhiễm cố dứt ra nụ hôn kia lí nhí nói bên tai cuồng dâm đại nhân kia. Tần Sở Hàm nhu hòa buông Hạ tổng ra, tay dắt tay bước đến bàn ăn.

Vừa đến đã nghe thấy mùi thức ăn ngào ngạt thơm. Hạ Tử Nhiễm tức thời nhận ra món cơm hải sản Trung Quốc mà mình thích nhất, bên cạnh lại có hai chai rượu Tây...

"Này hình như...Đông Tây không hài hòa..."

Tần Sở Hàm liếc mắt nhìn khó tính đại nhân một cái, Hạ tổng chỉ biết co rúm ngồi xuống ghế cái rụp.

"Những thứ này là chị làm sao?"

"Thế ai làm?"

"Tôi tưởng chị đi mua."

"Chê? Thế đừng ăn!"

"Ah không có!"

Nói xong Hạ tổng liền cầm muỗng bắt đầu xúc lia lịa. Ăn được 1/3 thì Hạ Tử Nhiễm ngẩng đầu nhìn Tần Sở Hàm nãy giờ vẫn chưa đụng vào dĩa cơm.

"Sao chị không ăn?"

Tần Sở Hàm không trả lại, nhẹ nhàng nâng tay trái lên vuốt khóe miệng Hạ tổng, lấy ra một hột cơm liền cho vào miệng chính mình. Hạ Tử Nhiễm đột nhiên xấu hổ đến đỏ mặt. Đường đường một tổng tài nổi tiếng thanh thoát ưu tú, trước mặt Tần sắc lang đột nhiên biến thành hài tử ngốc...

"Ăn đi...Ngon lắm!"

Hạ Tử Nhiễm lại cúi đầu cắm cúi ăn.

Tần Sở Hàm vui vẻ cười rộ lên, cũng bắt đầu thưởng thức. Sau khi cả hai ăn xong, Hạ Tử Nhiễm xung phong rửa chén, Tần Sở Hàm cũng không dành, bèn ra phòng khách gọt trái cây chờ đợi.

Nửa tiếng sau thì Hạ Tử Nhiễm rửa xong hai cái dĩa và 2 cái muỗng... liền tiến ra phòng khách ngồi nghỉ ngơi

"Xong? Tưởng em ngủ ở trỏng rồi."

"Chị giỏi rửa đi a! Mệt chết tôi."

"Em đòi mà."

"..."

"Mau ăn trái cây đi."

Hạ Tử Nhiễm ủy khuất gặm miếng táo mạnh bạo như có thù.

"Giờ là 4g hơn rồi, hôm nay chị không đi làm sao?"

Hạ Tử Nhiễm thắc mắc nhìn Tần Sở Hàm ung dung ngồi ăn táo kia.

"Tôi xin nghỉ, không nỡ bỏ em ở nhà một mình. Nhất là..."

Câu nói được kéo dài mang theo ý ái muội. Hạ Tử Nhiễm trừng mắt mắng

"Không đứng đắn chút nào!"

"Hắc hắc... Tốn cả một ngày phục vụ em, liền bị mắng từ lúc mở mắt đến giờ. Em xem ai ủy khuất hơn ai a?"

Tần Sở Hàm bày ra vẻ tội nghiệp hướng Hạ tổng chớp chớp mấy cái.

"Chị muốn sao? "

"Đền cho tôi."

Tần Sở Hàm đột nhiên dán thân thể với Hạ Tử Nhiễm đang ngậm táo. Nàng cúi xuống cắn lấy phần táo còn lòi ra ngoài một cách quyển rũ...

Rõ ràng câu dẫn

Hạ Tử Nhiễm nuốt khan một ngụm nước bọt, sợ hãi đông cứng cơ thể...

"Chị...chị...có biết vận...vận động quá sức sẽ... bị... đột tử...không?"

"Biết."

Mị lực bắn ra, Tần mị mị lại nói

"Nhưng người ta cũng muốn thoải mái a..."

Hạ Tử Nhiễm trợn mắt nhìn Tần Sở Hàm cảnh xuân lấp ló trước mắt mà dần hiểu ra. Không hiểu từ đâu khí lực bế Tần Sở Hàm vào phòng ngủ...

Đây là buổi chiều, buổi chiềuuuuu!!!!
Cảnh xuân dạt dào!!!!! Tiếng thở dốc rên rỉ trong phòng lại một lần nữa nồng nhiệt....chỉ có...đảo ngược vị trí thôi!

Thù này, ắt đã báo xong =)))

--------

"Giai, chúng ta đi ăn lẩu đi."

Lý Á Kỳ ngồi bên ghế phụ hí hửng đề nghị. Nguyên lai từ tối qua đồng ý ở một chỗ với Trầm Giai, liền phát hiện người kia tuấn tú và ga lăng hơn bình thường nha! Sáng nay lại được chị Tần vĩ đại cho nghỉ một hôm không đi làm, Trầm Giai liền bốc tiểu Kỳ dạo phố từ 8g sáng đến chiều tối. Tiểu Kỳ nhiều khi thật thắc mắc, nhà nước trả lương cho tên bác sĩ lười này nhiều thế làm gì...Toàn thấy hắn rảnh rang đi câu dẫn mình!Hai người mua không bao nhiêu, chủ yếu đi...cãi lộn.

-----

Số là cái gì hai người cũng bất đồng. Chỉ có việc mua cái cà vạt cho Trầm Giai mà cũng cãi nhau ầm ỹ.

"Màu đỏ, hợp với Giai."

"Liền thôi đi, như nhúng tiết canh đem lên cổ. Đen đi!"

"Không, u ám, xấu chết. Đỏ"

"Đen."

Rốt cuộc hai người mua cái màu lam!

----

"Ừ được, tôi biết quán lẩu rất ngon nha, đưa em đi thử."

"Được nha!"

Hai người có một cái thật hay, đó là vừa cãi nhau xong liền có thể làm hòa như chưa có chuyện gì.

"Giai, chị mấy tuổi?"

Tiểu Kỳ hiếu kì thăm dò. Kì thực từ khi quen biết, nàng cũng chưa từng biết gì về Trầm Giai. Trầm Giai thì ngược lại, mọi sở thích thói quen của tiểu Kỳ đều được nàng ghi chép kỹ lưỡng, đem khắc vào não.

"Em có biết hỏi tuổi nữ nhân là không nên không?"

Bác sĩ Trầm nhướn mi châm chọc tiểu Kỳ dần bí xị mặt mày.

"So với em hơn 3 tuổi."

"Em năm nay 24... Ah... Chị 27 nha!"

"Sao? Chê tôi già?"

"Đâu có, người ta nói tình nhân hơn kém 3 tuổi là tốt nhất á!"

"Thật?"

Tiểu Kỳ bất ngờ đặt nụ hôn lên má Trầm Giai. Rồi tinh ranh gật đầu một cái thật mạnh đến nỗi bác sĩ Trầm không cần quay đầu cũng biết được.

"Đừng rộn nha, tôi đang lái xe..."

"Hừ..."

Tiểu Kỳ mất hứng dựa vào ghế, thầm mắng tên đầu gỗ kia! Đột nhiên nhớ tới Tần đại minh tinh được mệnh danh nữ vương cuồng công việc cư nhiên xin nghỉ một ngày... Có là hơi kì lạ...

"Không biết giờ này chị Sở Hàm đang làm gì ha?"

Tiểu Kỳ vu vơ hỏi.

---- *bên kia*

Ách xìiiiiii

Tần Sở Hàm khó khăn thở ra lại bị hắt xì.

"Không sao chứ?"

Hạ Tử Nhiễm đang làm càn đột nhiên nghe thấy tiếng hắt xì thì ngẩng mặt dính đầy ái dịch hỏi.

Tần Sở Hàm lắc đầu nhẹ, gương mặt ửng hồng vì động tình khiến Hạ Tử Nhiễm kích thích không thôi. Liền kéo hai chân Tần đại minh tinh mở rộng

"Vậy tiếp tục..."

"Ưmmm...ahhh..."

P/s: hôm nay up trễ bởi An An quên T_T lo chép tiếng Tào nên quên lên wattpad...

Huhu xin lỗi mọi ngườiiii!!!!

Bù lại chương này nhiều hơn bình thường nha :">

Các bạn đọc xong comment cho An An động lực đi ạ T_T *khóc lóc*


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện