Nhật kí #26
(Tiếp theo)
QUILLAN
Đường tới ông Pop vừa xa vừa phức tạp. Có thể cảm giác càng xa hơn vì mình và Nevva phải bịt mắt. Họ bảo tất cả vì lý do an ninh. Càng nhiều người biết ông Pop và nơi ông trú ẩn, càng nhiều cơ hội để Blok tìm ra ông ta. Tylee giải thích, điều đó sẽ gây ra nhiều tổn hại. Phục hưng phải đối đầu với nhiều trở ngại để sống còn. Nếu ban quản trị của Blok biết chắc ông Pop có thật và khám phá ra nơi ông trú ẩn, ông sẽ bị giết và phục hưng sẽ bị bóp nát.
Người ta nói về ông như một huyền thoại sống, nhưng thận trọng không nhắc tới tên ông quá lớn, vì sợ làm ông có vẻ như quá thật. Các đấu thủ nâng ly chúc tụng ông. Những người phục hưng nói ông là đại diện cho tương lai Quillan. Mình không thể tưởng tượng nổi vì sao một con người có thể có quá nhiều quyền lực và đại diện cho cả một tương lai. Ông ta là một cự vương? Một tổng thống? Có thể là một nhà thơ, với những vần thơ ca tụng tự do, hoặc là một nhà lãnh đạo sáng suốt, biết cách xây dựng một Quillan mới. Mỗi khi hỏi về ông, mình chỉ nhận được những câu trả lời mơ hồ. Chẳng câu nào xác thực, như “Ông là một nhà chiến thuật quân sự vĩ đại, biết phải tiêu diệt an ninh dado như thế nào” hoặc “Ông là một lãnh đạo khôn ngoan với tầm nhìn sắc sảo về một chính phủ mới”. Luôn luôn chỉ là những câu nói mơ hồ như “Ông là tương lai của chúng tôi”. Hoặc “Ông là nguồn cảm hứng để chúng tôi theo đuổi”. Tất cả đều khó hiểu, không thuyết phục. Mình khao khát được biết, con người này có kế hoạch gì để kéo lại Quillan từ bờ vực thẳm.
Nevva cũng rất hồi hộp. Hay lo lắng? Dù thế nào, cô ta không nói một lời trong suốt chuyến đi. Thật không giống cô một chút nào. Mình đoán, cô đang bị choáng ngợp với ý nghĩ, sau cùng thì cũng có cơ hội gặp mặt nhân vật quan trọng đó. Trên đường đi, Tylee cho chúng mình biết một manh mối duy nhất là, đang ra khỏi thành phố. Cô ta nói, những thế hệ trong quá khứ, nhiều người sống ngoài thành phố và đi lại bằng tàu hỏa. Cô ta chẳng cần giải thích thêm, vì mình quá biết cuộc sống ở ngoại ô, đi tàu hỏa vào thành phố như thế nào. Hai bạn biết bao nhiêu lần chúng mình đi tàu từ Stony Brook vào Manhattan rồi mà. Có vẻ như ông Pop là dân ngoại ô. Tốt. Mình cũng thế.
Hai đứa mình bị bịt mắt ngay khi ra khỏi rạp hát trong khu thương mại. Trước hết họ đưa chúng mình lên xe chạy bằng điện, phóng qua lòng đất trong nhiều phút. Dù không thể nhìn, nhưng mình cảm thấy an ninh rất chặt chẽ. Mình nghe nhiều giọng nói luôn thay đổi, dường như họ bàn giao chúng mình từ nhóm này sang nhóm khác. Tylee giải thích, đó là một biện pháp an ninh khác. Càng ít người biết chúng mình đi đâu càng tốt. Tất cả là để giữ bí mật nơi ở của ông Pop, kể cả với đa số người trong phục hưng. Ngay khi ra khỏi xe điện, chúng mình được đưa lên băng ghế sau một xe ô tô. Nhiều phút sau lại đổi xe. Mình cho rằng chúng mình đã đi ngược lại, và theo hình chữ chi, làm tất cả để che giấu vết. Chắc người ta không thường tới thăm ông Pop. Đường quá xa.
Sau cùng mình hỏi Nevva, vì không quen với chuyện cô ta im lặng quá lâu:
- Cô không sao chứ? - Không sao.
Cô trả lời ngắn gọn và dịu dàng. Mình nhấn mạnh:
- Hình như cô có vẻ không ổn.
- Thật tình tôi hơi sờ sợ. Tất cả cứ như một giấc mơ.
Mình mình đang ở quê nhà và đang được đưa tới gặp tổng thống, đức giáo hoàng, hoặc một nhân vật nào quan trọng cỡ đó, mình cũng sẽ bị căng thẳng. Thật ra, vụ này lớn hơn nhiều. Chúng mình không chỉ đến gặp một người quan trọng. Chúng mình đang tới gặp một nhân vật huyền thoại mà Nevva mới chỉ được nghe kể về ông. Mình nghĩ, giống như đang được đưa tới gặp ông già Noel hơn. Đúng, điều đó làm mình hơi hoảng.
Cảm giác như đã di chuyển ít nhất là mấy giờ đồng hồ, sau cùng Tylee mới lên tiếng:
- Tới rồi.
Mình cảm thấy Nevva trở nên căng thẳng. Chắc mình cũng vậy. Mấy bàn tay mạnh mẽ đưa hai đứa mình ra khỏi xe, đi mấy trăm mét dưới nắng. Dù không thấy, nhưng mình biết là không còn ở trong thành phố nữa. Mọi âm thanh đều khác hẳn. Dù đây là đâu, chúng mình đã ra khỏi thế giới văn minh. m thanh duy nhất mình nghe là tiếng bước chân của chính chúng mình nghiến trên sỏi và… tiếng chim. Đúng vậy, trên Quillan có chim. Nghe tiếng chim, tinh thần mình phấn chấn hẳn lên. Ngoài thành phố chết vẫn còn sự sống.
Tylee giải thích:
- Bây giờ chúng ta đang ở một nơi từng là một khu công nghiệp liên hợp, nhưng đã bỏ hoang từ lâu. Ngoài thành phố có hàng ngàn kiến trúc như thế này. Nếu anh muốn chạy trốn thì đây là một nơi lý tưởng.
Mình hỏi:
- Dado không tới đây?
- Không cần thiết. Blok đã đóng cửa tất cả các xưởng. Tàu không chạy nữa. Không việc làm, người ta phải chuyển vào thành phố. Đó là nguyên nhân làm Rune quá đông đúc.
Nevva nói thêm:
- Đó cũng là một cách nữa để công ty kiểm soát đời sống người dân. Trên toàn Quillan, chúng lùa dân chúng vào thành phố, nơi chúng có thể theo dõi từng cử động của chúng tôi
Chúng mình đứng lại. Mình nghe tiếng cửa sắt nặng nề đang mở. Đi tới đâu cũng thấy sự bảo đảm an ninh. Mình hỏi:
- Vậy là ông Pop sống đâu đó giữa vùng này?
Không ai trả lời. Mình nghĩ là sẽ hỏi chính ông ta.
Chúng mình bước vào tòa nhà. Nghe tiếng bước chân vang lên trong nhiều phút, mình đoán là một hành lang. Sau cùng thì chuyến đi dài và bí ẩn cũng kết thúc khi Tylee lên tiếng:
- Bây giờ hai người có thể lột khăn che mắt được rồi.
Lột bỏ miếng vải, mình thấy đang đứng trước một cửa thép màu bạc. Một thang máy. Nevva cắn môi, lo lắng nhìn quanh
Mình nói ngay:
- Không sao đâu. Đây là chuyện tốt mà.
Cô gật, nhưng rõ ràng không yên tâm, hít thở mấy hơi để lấy lại bình tĩnh. Chúng mình bước vào. Thang máy chạy xuống, và chỉ một lúc sau rùng mình, ngừng lại. Nhưng cửa vẫn đóng.
Quay lại hai đứa mình, Tylee nói:
- Pendragon, Nevva, hai người sắp được thấy một điều mà hiếm người được biết. Đó là một điều đáng xấu hổ. Hi vọng mọi sự sẽ sớm thay đổi. Trong phục hưng có một nhóm được gọi là giám hộ. Tôi là một trong số họ. Chúng tôi được trao một công việc quan trọng nhất, chưa từng có trong lịch sử Quillan. Suốt nhiều thế hệ, chúng tôi được giao phó trách nhiệm săn sóc và bảo vệ ông Pop. Giám hộ thà chết hơn là tiết lộ bí mật về ông. Tôi không ngại ngùng phải thú thật là, đã có mấy người dọa tiết lộ sự thật về ông Pop và đã bị hành quyết ngay lập tức. Đó là mức độ quan trọng trong công việc của chúng tôi.
Mình bảo:
- Đúng là lời lẽ đanh thép.
- Anh sẽ hiểu ngay khi bước qua cánh cửa này
- Khoan. Giám hộ đã bảo vệ ông Pop suốt mấy thế hệ? Vậy thì ông ấy bao nhiêu tuổi rồi?
Tylee mỉm cười:
- Bằng tuổi Quillan
Mình và Nevva bối rối nhìn nhau. Tylee hỏi:
- Hai người có muốn gặp ông ấy không?
Hai đứa mình ngơ ngẩn gật đầu. Thình lình mình cũng cảm thấy sờ sợ. Tylee bước tránh sang một bên, ấn một nút trên bảng kiểm soát. Cánh cửa bạc êm ả mở ra. Cô ta nói:
- Nevva, Pendragon, đây là ông Pop." align="justify">Chúng mình bước ra khỏi thang máy, vào một thế giới khác. Đó là một nhà kho mênh mông dưới lòng đất. Công trình này có vẻ rộng hơn nhà kho chứa đầy thùng gỗ dẫn tới cổng ống dẫn. Phải nói là rộng mênh mông. Nhưng mình không hết hồn về không gian rộng mênh mông, mà vì những gì chứa trong đó. Ngay khi cửa mở, mình đã hiểu tất cả. Mình biết vì sao an ninh quá chặt chẽ như thế. Mình biết vì sao ông Pop đã được nói tới trong vòng bí mật. Mình biết ông ta sẽ dẫn dắt nhân dân Quillan hướng tới tương lai bằng cách nào. Mình biết vì sao họ không muốn Blok biết sự tồn tại của ông ta. Biết vì sao người ta chết để bảo vệ bí mật của ông. Biết vì sao Tylee nói: bảo vệ ông là công việc quan trọng nhất chưa từng có trong lịch sử Quillan. Vì những gì chúng mình thấy chính là lịch sử của Quillan.
Ông Pop không là một con người, mà là một nền văn minh.
Mình nhìn Nevva. Mắt mở thao láo, cô ta kinh ngạc chẳng thua mình. Mình hỏi:
- Cô chưa biết?
Nevva chỉ lắc đầu, không có ý kiến gì.
Cái kho rộng lớn lạ thường này lưu giữ những đồ vật tạo tác, xác định lịch sử của một lãnh địa. Tất cả những gì đã bị quét sạch – bởi quyền năng tối thượng của Blok – đều có tại đây. Mình không biết phải bắt đầu kể với hai bạn từ đâu. Mình chỉ còn cách nhìn thấy gì thì tả lại: những tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp, đủ mọi trường phái – hiện thực, ấn tượng, hiện đại. Tranh, tranh tường và phác họa được trưng bày trong một khu rộng lớn. Kế đó là thư viện với những kệ cao đụng trần chứa nhiều ngàn quyển sách. Đây là văn bản và tư tưởng của con người trên Quillan. Đây là những gì Blok đã – hay cố – hủy hoại.
Mình và Nevva lẳng lặng theo Tylee dạo qua khu lưu trữ lạ lùng này. Một khu dành cho âm nhạc. m thanh từa tựa nhạc cổ điển của Trái Đất Thứ Hai. Những thùng đầy đĩa nhỏ ghi âm tất cả những bản nhạc đã được sáng tác và thu âm trên lãnh địa.
Khu khác chứa hàng mấy trăm ma-nơ-canh, nhưng không đáng sợ và buồn thảm như những cửa hàng trong khu thương mại. Những ma-nơ-canh này mặc trang phục của tất cả mọi thời kì khác nhau trong lịch sử Quillan. Mẫu mã và màu sắc sống động. Có nhừng mẫu táo bạo và thậm chí có thể làm người trên Trái Đất Thứ Hai cũng phải giật mình. Không hề thấy một bộ áo thô kệch, xám xịt nào.
Mình cứ như trôi dạt trong một viện bảo tàng kì lạ. Không biết cảm giác của Nevva ra sao. Đây là lịch sử của cô. Một lịch sử cô chưa bao giờ được biết Quillan. Chúng mình đi qua những chiếc xe, những mẫu nhà đủ kiểu, những mẫu bàn ghế và nhà bếp với nhiều niên đại khác nhau. Thậm chí có cả những đồ tạo tác từ nền văn hóa cổ Quillan. Mình thấy những thuyền độc mộc và những dụng cụ thô sơ. Chúng mình đi qua một khu treo hàng trăm bức chân dung. Tylee đã giải thích từng người đã gây dựng danh tiếng như thế nào trong thời đại của họ. Dưới mỗi chân dung đều có chi tiết tiểu sử và những cống hiến của ông ta, hoặc bà ta, trong lichuj sử Quillan. Nghệ sĩ và lực sĩ, chính trị gia và vua chúa, khoa học gia và những kẻ ssongs ngoài vòng luật pháp. Không diện mạo nào trong lịch sử Quillan bị bỏ qua, dù là tốt hay xấu. Kẻ tội phạm khét tiếng cũng được đối xử như học giả danh tiếng.
Thỉnh thoảng chúng mình đi qua những người đang lặng lẽ với công việc bảo quản hiện vật. Tất cả đều mặc áo choàng màu xanh lục sẫm, làm họ giống như các bác sĩ, hay các nhà khoa học. Tylee cho biết họ là những giám sát viên bảo quản tất cả những gì giữa những bức tường này. Một người đàn ông đang chỉnh sửa một bức chân dung sơn dầu cổ đã bắt đầu xuống màu. Một người đàn bà đang vá một chiếc đầm dài bị rách vai. Hai người đàn ông vừa chữa xong một ô tô. Đạp cần khởi động cho máy nổ, rồi họ ôm chầm lấy nhau như vừa biểu diễn một trò kì diệu. Mình nghĩ, trên một phương diện nào đó, quả thật họ đã làm một điều kì diệu.
Chúng mình đi qua đủ mọi loại hình điêu khắc. Có những tác phẩm hiện thực tả người, những tác phẩm khác trông rất hiện đại với hình dáng và kết cấu bề mặt thật mê hoặc. Một tượng cẩm thạch cao tới trần. Đó là một bàn tau đồ sộ cầm một nhúm nhỏ lông vũ, Tuy to lớn như thế, nhưng bàn tay trông thật nhẹ nhàng. Mình thấy những cái bình, nón mũ, hoa, đồ trang sức, tuyển tập thơ ca, đồ chơi và, và, và… không thể kể xiết. Chúng mình đi một vòng khoảng một giờ mà mới chỉ lướt qua bề mặt. Lý do Tylee dẫn tụi mình tới đây đã rõ ràng. Cô ta muốn hai đứa mình thấy một thời Quillan đã từng trải qua. Cô ta muốn mình thấy một thời của Quillan.
Sau cùng mình nới:
- Vậy là ông Pop không là một nhân vật?
Tylee trả lời:
- Chúng tôi đã tạo ra một cái tên. Đó là cách đơn giản để đề cập đến bộ sưu tập này mà không gây nghi ngờ.
- Dân chúng cần phải thấy nơi này.
- Tất nhiên họ cần được thấy. Những gì anh đang nhìn tại đây không chỉ là lịch sử của chúng tôi. Nó còn là tinh túy, là sự sống của chúng tôi. Căn phòng này chất chứ thảm kịch và vinh quang. Anh có thể tra cứu mọi sự kiện trong một thư viện. Không chỉ là những sự kiện lớn, mà cả những điều nhỏ nhặt làm nên cuộc sống. Những sáng tạo, những cá tính độc đáo đều có tại đây. Tất cả những gì chúng tôi đã có và đã mất. Không, không đúng. Chúng tôi không mất, mà chỉ bị tước đoạt. Anh nói đúng, nhân dân vô cùng cần thiết phải nhìn thấy điều này. Họ phải học hỏi từ đó. Họ cần phải nhớ là chúng tôi đã sống ra sao và chúng tôi sẽ có thể trở lại cuộc sống đó như thế nào. Mục tiêu của chúng tôi là bảo tồn nơi này, để chuẩn bị cho thời điểm nhân dân sẵn sàng lấy lại cuộc sống của họ. Nơi này sẽ là sự hướng dẫn chúng tôi vào tương lai. Hy vọng là chúng tôi có thể phục hồi cuộc sống mà chúng tôi đã phải từ bỏ, mà không mắc sai lầm như trước nữa.
- Nhưng đa số không biết sự tồn tại của nơi này.
- Họ chỉ phỏng đoán. Họ nghe nói về ông Pop sẽ dẫn đường cho chúng tôi. Ông là biểu tượng trong hình dáng một con người. Điều đó cho người dân hi vọng vào sự tốt đẹp hơn cái tương lai ảm đạm Blok đã tạo ra. Khi phục hưng khởi động, và chúng tôi có thể bảo đảm bộ sưu tập này được an toàn, những hiện vật này sẽ được chia sẻ cùng toàn thể người dân Quillan.
Nevva đang khóc. Đó là niềm xúc động khi thấy đáng lẽ đời sống phải như thế nào. Không thể trách cô, nhưng mình thấy cô có vẻ ngượng ngùng tỏ ra xúc động trước mặt mình và Tylee. Cô nói:
- Tôi cần ở riêng một lát.
Nói xong, Nevva bước đi. Tylee nói:
- Nevva đã giúp phục hưng bằng rất nhiều cách. Cô ấy biết trước khi có thể cải tạo Quillan, chúng tôi phải lấy lại ý chí và trí tưởng tượng của nhân dân. Chúng tôi thật sự tin tưởng ý kiến của cô ấy về chuyện tạo ra một người hùng của nhân dân, người sẽ chiến thắng trong Đại hội X. Đó là một cách hiển hách để khơi gợi xúc cảm của dân chúng. Anh đã rõ mục đích đó là gì. Nhưng tôi hiểu anh còn lưỡng lự. Dù sao, tôi vẫn sẽ tôn trọng sự quyết định của anh. Bây giờ, tôi để anh khám phá nơi này và… suy nghĩ.
Cô ta để mình lại một mình. Thú thật, mình bị chấn động. Cho đến trước thời điểm này, tất cả những gì mình thấy chỉ là sự khủng khiếp của Quillan. Nhưng tại đây, bên trong những bức tường này, mình thấy niềm hi vọng. Nghĩ đến những đám đông xác ướp biết đi ngoài phố, mình không khỏi tự hỏi: những con người với bộ não chết đó sẽ nghĩ gì nếu thấy ông Pop. Chẳng khác nào người hang động lần đầu tiên thấy lửa. Mình tin khi biết sự thật, đời sống trên Quillan sẽ đổi thay. Đứng một mình trong kho lưu trữ đó, thật tình mình chưa biết
Một giọng nói vui vẻ vang lên:
- Cần một thứ gì đặc biệt không?
Đó là một bà già, mái tóc bạc thả dài và đôi mắt nâu ấm áp. Bà ta cũng mặc áo choàng xanh như mấy người kia. Mình trả lời:
- Có chứ ạ. Cần cảm hứng.
Nhìn sâu vào mắt mình một lúc, bà già nói:
- Theo ta.
Mình theo bà ta qua một đường vòng trong lịch sử Quillan. Bà lão hỏi:
- Đây là lần đầu tiên thăm ông Pop?
Gật đầu, mình chỉ thốt được một câu diễn tả những gì đang nghĩ:
- Thật sửng sốt.
- Điều sửng sốt duy nhất là nơi này cần tồn tại bằng mọi cách.
Bà đưa mình vào một khu trưng bày chân dung khác, tương tự khu đầu tiên mình đã thấy. Chỉ một điều khác là trong khu triển lãm này toàn hình ảnh trẻ em. Mình hỏi:
- Họ là ai?
- Những đứa trẻ bình thường, phải đối mặt với những hãi hùng như tất cả chúng ta. Hy vọng cháu tìm được điều cháu đang tìm kiếm.
Bà ta nhoẻn nụ cười thân thiện, rồi để mình lại một mình. Mình bước vào phòng triển lãm, nhìn từng khuôn mặt trên những bức chân dung. Đủ mọi lứa tuổi, từ chập chững đi, tới tuổi thiếu niên. Mình đọc qua tiểu sử in bên dưới chân dung. Đây là những đứa trẻ bình thường nhưng đã làm được một điều đặc biệt. Một cậu đã vượt qua cảnh đui mù để tiến lên nhất lớp. Một bé gái trông khoảng mười hai tuổi là vô địch bơi lội. Một bé trai là tác giả nhiều tập thơ được xuất bản. Có những chuyện thật ấn tượng, như cô bé sống sót sau suốt thời gian dài trong một nơi hoang dã. Có những chuyện đơn giản hơn, như một cậu bé nuôi dạy thú cưng để phụ giúp người khuyết tật. Một đứa trẻ thiết kế một món đồ chơi giản dị trở nên rất phổ biến. Một cậu bé giúp người mẹ độc thân nuôi dạy các em. Hầu hết không là những chuyện làm thay đổi lãnh địa, nhưng đều có chung một điểm: chúng là những đứa trẻ không sợ cố gắng." align="justify">Mình đã khóc khi ra khỏi phòng triển lãm, vì biết Quillan không còn những đứa trẻ như thế nữa. Tệ hơn, cha mẹ đem con cái cá cược cờ bạc, với hi vọng có được một mức sống khá hơn. Không còn gì có thể tồi tệ hơn.
Tylee và Nevva chờ mình tại thang máy. Họ nhìn mình như đang đợi một câu trả lời. Mình không có câu trả lời. Thật sự mình không biết phải làm gì. Mình chỉ nói:
- Chúng ta trở lại thôi
Mình cảm thấy sự thất vọng của họ, nhưng họ không nói gì.
Tylee bảo mình và Nevva bịt mắt lại. Mình có thể nói là tụi mình đi ngược lại đúng đường cũ, ra xe, rồi trở lại Rune. Suốt dọc đường không ai nói gì. Tốt. Mình cần suy nghĩ. Quá nhiều cảm xúc và nỗi lo trái ngược nhau trong mình. Hai đứa mình phải bịt mắt cho tới khi vào trung tâm thành phố. Khi được nhìn lại, mình thấy đang ở bên một con đường đâu đó trong lòng thành phố.
Tylee nói:
- Pendragon, tôi biết quyết định này không dễ với anh. Khi nào anh quyết định muốn làm gì, Nevva sẽ liên hệ với chúng tôi, và chúng ra sẽ bàn tiếp.
Cô ta gật đầu với Nevva rồi bước đi. Mình muốn có thêm thời gian suy nghĩ, dù không biết suy nghĩ thêm để làm gì. Sự việc vẫn không thay đổi. Tất cả tùy thuộc vào mình. Ngay khi Nevva nắm cánh tay mình định kéo đi, tiếng nhạc bỗng oang oang khắp đường phố. Những màn hình phía trên đầu sống dậy. Hai đứa mình tiến lại một góc đường, ngước lên nhìn màn hình gần nhất. Chung quanh tụi mình, tất cả người dân Rune cũng đều nhìn lên.
Tiếng nhạc điện tử vang ra từ các màn hình, lôi kéo sự chú ý của mọi người. Những hình ký hà nhảy nhót trên màn hình.
Mình hỏi:
- Chuyện gì vậy? Lại một trò chơi khác sao?
- Không. Trừ khi họ đã thay đổi lịch thi đấu.
Hình ảnh tiếp theo là một hình ảnh quen thuộc Veego và LaBerge. Veego trông vẫn đanh thép như bản chất bình thường của mụ. LaBerge vẫn nhố nhăng như bản chất bình thường của hắn. Hắn không thể ngồi yên khi ê a hát: “Trốn chui trốn nhủi. Hốt hoảng chạy dài. tên tuổi ô danh. Hèn nhát cực kỳ. Là Đấu thủ Đỏ.”
Nevva nhìn mình. Mắt không rời khỏi màn hình. Hình ảnh thay đổi bằng một khuôn mặt quen thuộc khác. Đấu thủ Xanh Lục. Đám đông hoan hô rần rần. Con người nổi tiếng này dường như đang nhìn thẳng vào mình khi nói: “Tránh xa ta ra chú nhóc khiếp đảm. Mi sợ vì biết không thể hạ ta? Đó là lý do mi chạy trốn? Đấu thủ Đỏ, chúng ta đang cười nhạo mi. Tất cả chúng ta cười nhạo mi. Điều gì làm mi nghĩ có thể tỉ thí cùng ta trong Đại hội X? Ta là nhà vô địch vĩ đại nhất trong lịch sử Blok. Trước đây mi là con số không và mi lại trở về con số không. Cảm ơn đã không làm mất thời giờ của ta. Còn ai khác đủ dũng cảm để đấu cùng tôi không? Đại hội X đã cận kề. Ai đủ can đảm đương đầu với tôi? Hoặc có thể tôi nên nói là: có ai đủ ngu ngốc không?” Đấu thủ Xanh Lục ha hả cười và đám đông gào lên tán thưởng. Màn hình tối lại.
Mình quay lại Nevva, nói:
- Tôi sẽ tham gia.
Mình chấm dứt nhật kí này tại đây. Mình sắp bước vào Đại hội X. Nghe có vẻ điên rồ. Mình sắp làm chính xác điều Saint Dane muốn. Nhưng làm sao có thể quay lưng lại với những con người này đây? Nhìn cái thư viện họ gọi là ông Pop đó đã làm mình quyết định. Quillan đã từng có đời sống thực sự. Mình nghĩ, nếu những người phục hưng thành công, lãnh địa sẽ xoay chiều. Nevva có lý, đây rõ ràng là bước ngoặt của Quillan. Theo mình, Saint Dane đã nói dối. Quillan không bị mất. Chưa mất. Dường như đã tới thời điểm mọi sự biến chuyển tốt hơn. Tất cả là ở những người phục hưng, và nếu họ nghĩ cuộc thi đấu của mình trong Đại hội X sẽ giúp được họ, thì mình sẽ làm. Đó là những gì mình cần phải làm. Đúng, mình nghĩ đó là… chuyện phải thế thôi.
Không thể nói là mình không lo sợ. Sợ chứ. Nhưng mình cũng tự tin. Mình có thể hạ gã đó. Mình biết là có thể. Tất nhiên mọi chuyện đều có thể xảy ra, nhưng nếu mọi sự diễn ra công bằng, mình biết là có thể hạ hắn. Hiệu quả tích cực dành cho phục hưng là lý do chính làm mình muốn hạ hắn. Nhưng cũng còn một nguyên nhân khác nữa. Hắn là kẻ đã giết một Lữ khách. Dù là trong một trò chơi. Hắn đã giết một Lữ khách. Mình đã chán phải đắn đo suy nghĩ rồi. Mình sẽ đập hắn te tua thành từng mảnh.
Và… mình cũng không quên đề nghị của Saint Dane. Hắn đã nói, nếu mình thi đấu trong Đại hội X, hắn sẽ tiết lộ cho mình biết nguồn gốc của Lữ khách. Mình tin hắn không hả? Không thật sự tin. Nhưng nếu thắng, mình sẽ làm mọi cách để có thể bắt hắn phải giữ lời. Mình đang bắt đầu hiểu gã này. Mình đã có khả năng giỡn mặt hắn không thua những gì hắn đã làm với mình. Nếu mình thi đấu mà hắn không giữ đúng lời cam kết, mình có thể sử dụng điều đó như bằng chứng bản chất yếu hèn của h Saint Dane căm ghét điều đó. Hắn muốn thắng mình. Không, hắn cần phải thắng mình. Hắn sẽ không làm được điều đó.
Đó là lý do mình nghĩ, đây là khởi đầu cho hồi kết cuộc. Hoặc đây là kết cuộc của khởi đầu cuộc đời Lữ khách của mình. Chiến thắng trong Đại hội X, mình sẽ không chỉ giúp những người phục hưng cứu Quillan, mà mình còn tiến thêm một bước trong việc ngăn chặn vĩnh viễn Saint Dane.
Nhưng trước hết, mình phải ngăn chặn Đấu thủ Xanh Lục.
Hãy bắt đầu từ đó.
CHẤM DỨT NHẬT KÍ #26
(Tiếp theo)
QUILLAN
Đường tới ông Pop vừa xa vừa phức tạp. Có thể cảm giác càng xa hơn vì mình và Nevva phải bịt mắt. Họ bảo tất cả vì lý do an ninh. Càng nhiều người biết ông Pop và nơi ông trú ẩn, càng nhiều cơ hội để Blok tìm ra ông ta. Tylee giải thích, điều đó sẽ gây ra nhiều tổn hại. Phục hưng phải đối đầu với nhiều trở ngại để sống còn. Nếu ban quản trị của Blok biết chắc ông Pop có thật và khám phá ra nơi ông trú ẩn, ông sẽ bị giết và phục hưng sẽ bị bóp nát.
Người ta nói về ông như một huyền thoại sống, nhưng thận trọng không nhắc tới tên ông quá lớn, vì sợ làm ông có vẻ như quá thật. Các đấu thủ nâng ly chúc tụng ông. Những người phục hưng nói ông là đại diện cho tương lai Quillan. Mình không thể tưởng tượng nổi vì sao một con người có thể có quá nhiều quyền lực và đại diện cho cả một tương lai. Ông ta là một cự vương? Một tổng thống? Có thể là một nhà thơ, với những vần thơ ca tụng tự do, hoặc là một nhà lãnh đạo sáng suốt, biết cách xây dựng một Quillan mới. Mỗi khi hỏi về ông, mình chỉ nhận được những câu trả lời mơ hồ. Chẳng câu nào xác thực, như “Ông là một nhà chiến thuật quân sự vĩ đại, biết phải tiêu diệt an ninh dado như thế nào” hoặc “Ông là một lãnh đạo khôn ngoan với tầm nhìn sắc sảo về một chính phủ mới”. Luôn luôn chỉ là những câu nói mơ hồ như “Ông là tương lai của chúng tôi”. Hoặc “Ông là nguồn cảm hứng để chúng tôi theo đuổi”. Tất cả đều khó hiểu, không thuyết phục. Mình khao khát được biết, con người này có kế hoạch gì để kéo lại Quillan từ bờ vực thẳm.
Nevva cũng rất hồi hộp. Hay lo lắng? Dù thế nào, cô ta không nói một lời trong suốt chuyến đi. Thật không giống cô một chút nào. Mình đoán, cô đang bị choáng ngợp với ý nghĩ, sau cùng thì cũng có cơ hội gặp mặt nhân vật quan trọng đó. Trên đường đi, Tylee cho chúng mình biết một manh mối duy nhất là, đang ra khỏi thành phố. Cô ta nói, những thế hệ trong quá khứ, nhiều người sống ngoài thành phố và đi lại bằng tàu hỏa. Cô ta chẳng cần giải thích thêm, vì mình quá biết cuộc sống ở ngoại ô, đi tàu hỏa vào thành phố như thế nào. Hai bạn biết bao nhiêu lần chúng mình đi tàu từ Stony Brook vào Manhattan rồi mà. Có vẻ như ông Pop là dân ngoại ô. Tốt. Mình cũng thế.
Hai đứa mình bị bịt mắt ngay khi ra khỏi rạp hát trong khu thương mại. Trước hết họ đưa chúng mình lên xe chạy bằng điện, phóng qua lòng đất trong nhiều phút. Dù không thể nhìn, nhưng mình cảm thấy an ninh rất chặt chẽ. Mình nghe nhiều giọng nói luôn thay đổi, dường như họ bàn giao chúng mình từ nhóm này sang nhóm khác. Tylee giải thích, đó là một biện pháp an ninh khác. Càng ít người biết chúng mình đi đâu càng tốt. Tất cả là để giữ bí mật nơi ở của ông Pop, kể cả với đa số người trong phục hưng. Ngay khi ra khỏi xe điện, chúng mình được đưa lên băng ghế sau một xe ô tô. Nhiều phút sau lại đổi xe. Mình cho rằng chúng mình đã đi ngược lại, và theo hình chữ chi, làm tất cả để che giấu vết. Chắc người ta không thường tới thăm ông Pop. Đường quá xa.
Sau cùng mình hỏi Nevva, vì không quen với chuyện cô ta im lặng quá lâu:
- Cô không sao chứ? - Không sao.
Cô trả lời ngắn gọn và dịu dàng. Mình nhấn mạnh:
- Hình như cô có vẻ không ổn.
- Thật tình tôi hơi sờ sợ. Tất cả cứ như một giấc mơ.
Mình mình đang ở quê nhà và đang được đưa tới gặp tổng thống, đức giáo hoàng, hoặc một nhân vật nào quan trọng cỡ đó, mình cũng sẽ bị căng thẳng. Thật ra, vụ này lớn hơn nhiều. Chúng mình không chỉ đến gặp một người quan trọng. Chúng mình đang tới gặp một nhân vật huyền thoại mà Nevva mới chỉ được nghe kể về ông. Mình nghĩ, giống như đang được đưa tới gặp ông già Noel hơn. Đúng, điều đó làm mình hơi hoảng.
Cảm giác như đã di chuyển ít nhất là mấy giờ đồng hồ, sau cùng Tylee mới lên tiếng:
- Tới rồi.
Mình cảm thấy Nevva trở nên căng thẳng. Chắc mình cũng vậy. Mấy bàn tay mạnh mẽ đưa hai đứa mình ra khỏi xe, đi mấy trăm mét dưới nắng. Dù không thấy, nhưng mình biết là không còn ở trong thành phố nữa. Mọi âm thanh đều khác hẳn. Dù đây là đâu, chúng mình đã ra khỏi thế giới văn minh. m thanh duy nhất mình nghe là tiếng bước chân của chính chúng mình nghiến trên sỏi và… tiếng chim. Đúng vậy, trên Quillan có chim. Nghe tiếng chim, tinh thần mình phấn chấn hẳn lên. Ngoài thành phố chết vẫn còn sự sống.
Tylee giải thích:
- Bây giờ chúng ta đang ở một nơi từng là một khu công nghiệp liên hợp, nhưng đã bỏ hoang từ lâu. Ngoài thành phố có hàng ngàn kiến trúc như thế này. Nếu anh muốn chạy trốn thì đây là một nơi lý tưởng.
Mình hỏi:
- Dado không tới đây?
- Không cần thiết. Blok đã đóng cửa tất cả các xưởng. Tàu không chạy nữa. Không việc làm, người ta phải chuyển vào thành phố. Đó là nguyên nhân làm Rune quá đông đúc.
Nevva nói thêm:
- Đó cũng là một cách nữa để công ty kiểm soát đời sống người dân. Trên toàn Quillan, chúng lùa dân chúng vào thành phố, nơi chúng có thể theo dõi từng cử động của chúng tôi
Chúng mình đứng lại. Mình nghe tiếng cửa sắt nặng nề đang mở. Đi tới đâu cũng thấy sự bảo đảm an ninh. Mình hỏi:
- Vậy là ông Pop sống đâu đó giữa vùng này?
Không ai trả lời. Mình nghĩ là sẽ hỏi chính ông ta.
Chúng mình bước vào tòa nhà. Nghe tiếng bước chân vang lên trong nhiều phút, mình đoán là một hành lang. Sau cùng thì chuyến đi dài và bí ẩn cũng kết thúc khi Tylee lên tiếng:
- Bây giờ hai người có thể lột khăn che mắt được rồi.
Lột bỏ miếng vải, mình thấy đang đứng trước một cửa thép màu bạc. Một thang máy. Nevva cắn môi, lo lắng nhìn quanh
Mình nói ngay:
- Không sao đâu. Đây là chuyện tốt mà.
Cô gật, nhưng rõ ràng không yên tâm, hít thở mấy hơi để lấy lại bình tĩnh. Chúng mình bước vào. Thang máy chạy xuống, và chỉ một lúc sau rùng mình, ngừng lại. Nhưng cửa vẫn đóng.
Quay lại hai đứa mình, Tylee nói:
- Pendragon, Nevva, hai người sắp được thấy một điều mà hiếm người được biết. Đó là một điều đáng xấu hổ. Hi vọng mọi sự sẽ sớm thay đổi. Trong phục hưng có một nhóm được gọi là giám hộ. Tôi là một trong số họ. Chúng tôi được trao một công việc quan trọng nhất, chưa từng có trong lịch sử Quillan. Suốt nhiều thế hệ, chúng tôi được giao phó trách nhiệm săn sóc và bảo vệ ông Pop. Giám hộ thà chết hơn là tiết lộ bí mật về ông. Tôi không ngại ngùng phải thú thật là, đã có mấy người dọa tiết lộ sự thật về ông Pop và đã bị hành quyết ngay lập tức. Đó là mức độ quan trọng trong công việc của chúng tôi.
Mình bảo:
- Đúng là lời lẽ đanh thép.
- Anh sẽ hiểu ngay khi bước qua cánh cửa này
- Khoan. Giám hộ đã bảo vệ ông Pop suốt mấy thế hệ? Vậy thì ông ấy bao nhiêu tuổi rồi?
Tylee mỉm cười:
- Bằng tuổi Quillan
Mình và Nevva bối rối nhìn nhau. Tylee hỏi:
- Hai người có muốn gặp ông ấy không?
Hai đứa mình ngơ ngẩn gật đầu. Thình lình mình cũng cảm thấy sờ sợ. Tylee bước tránh sang một bên, ấn một nút trên bảng kiểm soát. Cánh cửa bạc êm ả mở ra. Cô ta nói:
- Nevva, Pendragon, đây là ông Pop." align="justify">Chúng mình bước ra khỏi thang máy, vào một thế giới khác. Đó là một nhà kho mênh mông dưới lòng đất. Công trình này có vẻ rộng hơn nhà kho chứa đầy thùng gỗ dẫn tới cổng ống dẫn. Phải nói là rộng mênh mông. Nhưng mình không hết hồn về không gian rộng mênh mông, mà vì những gì chứa trong đó. Ngay khi cửa mở, mình đã hiểu tất cả. Mình biết vì sao an ninh quá chặt chẽ như thế. Mình biết vì sao ông Pop đã được nói tới trong vòng bí mật. Mình biết ông ta sẽ dẫn dắt nhân dân Quillan hướng tới tương lai bằng cách nào. Mình biết vì sao họ không muốn Blok biết sự tồn tại của ông ta. Biết vì sao người ta chết để bảo vệ bí mật của ông. Biết vì sao Tylee nói: bảo vệ ông là công việc quan trọng nhất chưa từng có trong lịch sử Quillan. Vì những gì chúng mình thấy chính là lịch sử của Quillan.
Ông Pop không là một con người, mà là một nền văn minh.
Mình nhìn Nevva. Mắt mở thao láo, cô ta kinh ngạc chẳng thua mình. Mình hỏi:
- Cô chưa biết?
Nevva chỉ lắc đầu, không có ý kiến gì.
Cái kho rộng lớn lạ thường này lưu giữ những đồ vật tạo tác, xác định lịch sử của một lãnh địa. Tất cả những gì đã bị quét sạch – bởi quyền năng tối thượng của Blok – đều có tại đây. Mình không biết phải bắt đầu kể với hai bạn từ đâu. Mình chỉ còn cách nhìn thấy gì thì tả lại: những tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp, đủ mọi trường phái – hiện thực, ấn tượng, hiện đại. Tranh, tranh tường và phác họa được trưng bày trong một khu rộng lớn. Kế đó là thư viện với những kệ cao đụng trần chứa nhiều ngàn quyển sách. Đây là văn bản và tư tưởng của con người trên Quillan. Đây là những gì Blok đã – hay cố – hủy hoại.
Mình và Nevva lẳng lặng theo Tylee dạo qua khu lưu trữ lạ lùng này. Một khu dành cho âm nhạc. m thanh từa tựa nhạc cổ điển của Trái Đất Thứ Hai. Những thùng đầy đĩa nhỏ ghi âm tất cả những bản nhạc đã được sáng tác và thu âm trên lãnh địa.
Khu khác chứa hàng mấy trăm ma-nơ-canh, nhưng không đáng sợ và buồn thảm như những cửa hàng trong khu thương mại. Những ma-nơ-canh này mặc trang phục của tất cả mọi thời kì khác nhau trong lịch sử Quillan. Mẫu mã và màu sắc sống động. Có nhừng mẫu táo bạo và thậm chí có thể làm người trên Trái Đất Thứ Hai cũng phải giật mình. Không hề thấy một bộ áo thô kệch, xám xịt nào.
Mình cứ như trôi dạt trong một viện bảo tàng kì lạ. Không biết cảm giác của Nevva ra sao. Đây là lịch sử của cô. Một lịch sử cô chưa bao giờ được biết Quillan. Chúng mình đi qua những chiếc xe, những mẫu nhà đủ kiểu, những mẫu bàn ghế và nhà bếp với nhiều niên đại khác nhau. Thậm chí có cả những đồ tạo tác từ nền văn hóa cổ Quillan. Mình thấy những thuyền độc mộc và những dụng cụ thô sơ. Chúng mình đi qua một khu treo hàng trăm bức chân dung. Tylee đã giải thích từng người đã gây dựng danh tiếng như thế nào trong thời đại của họ. Dưới mỗi chân dung đều có chi tiết tiểu sử và những cống hiến của ông ta, hoặc bà ta, trong lichuj sử Quillan. Nghệ sĩ và lực sĩ, chính trị gia và vua chúa, khoa học gia và những kẻ ssongs ngoài vòng luật pháp. Không diện mạo nào trong lịch sử Quillan bị bỏ qua, dù là tốt hay xấu. Kẻ tội phạm khét tiếng cũng được đối xử như học giả danh tiếng.
Thỉnh thoảng chúng mình đi qua những người đang lặng lẽ với công việc bảo quản hiện vật. Tất cả đều mặc áo choàng màu xanh lục sẫm, làm họ giống như các bác sĩ, hay các nhà khoa học. Tylee cho biết họ là những giám sát viên bảo quản tất cả những gì giữa những bức tường này. Một người đàn ông đang chỉnh sửa một bức chân dung sơn dầu cổ đã bắt đầu xuống màu. Một người đàn bà đang vá một chiếc đầm dài bị rách vai. Hai người đàn ông vừa chữa xong một ô tô. Đạp cần khởi động cho máy nổ, rồi họ ôm chầm lấy nhau như vừa biểu diễn một trò kì diệu. Mình nghĩ, trên một phương diện nào đó, quả thật họ đã làm một điều kì diệu.
Chúng mình đi qua đủ mọi loại hình điêu khắc. Có những tác phẩm hiện thực tả người, những tác phẩm khác trông rất hiện đại với hình dáng và kết cấu bề mặt thật mê hoặc. Một tượng cẩm thạch cao tới trần. Đó là một bàn tau đồ sộ cầm một nhúm nhỏ lông vũ, Tuy to lớn như thế, nhưng bàn tay trông thật nhẹ nhàng. Mình thấy những cái bình, nón mũ, hoa, đồ trang sức, tuyển tập thơ ca, đồ chơi và, và, và… không thể kể xiết. Chúng mình đi một vòng khoảng một giờ mà mới chỉ lướt qua bề mặt. Lý do Tylee dẫn tụi mình tới đây đã rõ ràng. Cô ta muốn hai đứa mình thấy một thời Quillan đã từng trải qua. Cô ta muốn mình thấy một thời của Quillan.
Sau cùng mình nới:
- Vậy là ông Pop không là một nhân vật?
Tylee trả lời:
- Chúng tôi đã tạo ra một cái tên. Đó là cách đơn giản để đề cập đến bộ sưu tập này mà không gây nghi ngờ.
- Dân chúng cần phải thấy nơi này.
- Tất nhiên họ cần được thấy. Những gì anh đang nhìn tại đây không chỉ là lịch sử của chúng tôi. Nó còn là tinh túy, là sự sống của chúng tôi. Căn phòng này chất chứ thảm kịch và vinh quang. Anh có thể tra cứu mọi sự kiện trong một thư viện. Không chỉ là những sự kiện lớn, mà cả những điều nhỏ nhặt làm nên cuộc sống. Những sáng tạo, những cá tính độc đáo đều có tại đây. Tất cả những gì chúng tôi đã có và đã mất. Không, không đúng. Chúng tôi không mất, mà chỉ bị tước đoạt. Anh nói đúng, nhân dân vô cùng cần thiết phải nhìn thấy điều này. Họ phải học hỏi từ đó. Họ cần phải nhớ là chúng tôi đã sống ra sao và chúng tôi sẽ có thể trở lại cuộc sống đó như thế nào. Mục tiêu của chúng tôi là bảo tồn nơi này, để chuẩn bị cho thời điểm nhân dân sẵn sàng lấy lại cuộc sống của họ. Nơi này sẽ là sự hướng dẫn chúng tôi vào tương lai. Hy vọng là chúng tôi có thể phục hồi cuộc sống mà chúng tôi đã phải từ bỏ, mà không mắc sai lầm như trước nữa.
- Nhưng đa số không biết sự tồn tại của nơi này.
- Họ chỉ phỏng đoán. Họ nghe nói về ông Pop sẽ dẫn đường cho chúng tôi. Ông là biểu tượng trong hình dáng một con người. Điều đó cho người dân hi vọng vào sự tốt đẹp hơn cái tương lai ảm đạm Blok đã tạo ra. Khi phục hưng khởi động, và chúng tôi có thể bảo đảm bộ sưu tập này được an toàn, những hiện vật này sẽ được chia sẻ cùng toàn thể người dân Quillan.
Nevva đang khóc. Đó là niềm xúc động khi thấy đáng lẽ đời sống phải như thế nào. Không thể trách cô, nhưng mình thấy cô có vẻ ngượng ngùng tỏ ra xúc động trước mặt mình và Tylee. Cô nói:
- Tôi cần ở riêng một lát.
Nói xong, Nevva bước đi. Tylee nói:
- Nevva đã giúp phục hưng bằng rất nhiều cách. Cô ấy biết trước khi có thể cải tạo Quillan, chúng tôi phải lấy lại ý chí và trí tưởng tượng của nhân dân. Chúng tôi thật sự tin tưởng ý kiến của cô ấy về chuyện tạo ra một người hùng của nhân dân, người sẽ chiến thắng trong Đại hội X. Đó là một cách hiển hách để khơi gợi xúc cảm của dân chúng. Anh đã rõ mục đích đó là gì. Nhưng tôi hiểu anh còn lưỡng lự. Dù sao, tôi vẫn sẽ tôn trọng sự quyết định của anh. Bây giờ, tôi để anh khám phá nơi này và… suy nghĩ.
Cô ta để mình lại một mình. Thú thật, mình bị chấn động. Cho đến trước thời điểm này, tất cả những gì mình thấy chỉ là sự khủng khiếp của Quillan. Nhưng tại đây, bên trong những bức tường này, mình thấy niềm hi vọng. Nghĩ đến những đám đông xác ướp biết đi ngoài phố, mình không khỏi tự hỏi: những con người với bộ não chết đó sẽ nghĩ gì nếu thấy ông Pop. Chẳng khác nào người hang động lần đầu tiên thấy lửa. Mình tin khi biết sự thật, đời sống trên Quillan sẽ đổi thay. Đứng một mình trong kho lưu trữ đó, thật tình mình chưa biết
Một giọng nói vui vẻ vang lên:
- Cần một thứ gì đặc biệt không?
Đó là một bà già, mái tóc bạc thả dài và đôi mắt nâu ấm áp. Bà ta cũng mặc áo choàng xanh như mấy người kia. Mình trả lời:
- Có chứ ạ. Cần cảm hứng.
Nhìn sâu vào mắt mình một lúc, bà già nói:
- Theo ta.
Mình theo bà ta qua một đường vòng trong lịch sử Quillan. Bà lão hỏi:
- Đây là lần đầu tiên thăm ông Pop?
Gật đầu, mình chỉ thốt được một câu diễn tả những gì đang nghĩ:
- Thật sửng sốt.
- Điều sửng sốt duy nhất là nơi này cần tồn tại bằng mọi cách.
Bà đưa mình vào một khu trưng bày chân dung khác, tương tự khu đầu tiên mình đã thấy. Chỉ một điều khác là trong khu triển lãm này toàn hình ảnh trẻ em. Mình hỏi:
- Họ là ai?
- Những đứa trẻ bình thường, phải đối mặt với những hãi hùng như tất cả chúng ta. Hy vọng cháu tìm được điều cháu đang tìm kiếm.
Bà ta nhoẻn nụ cười thân thiện, rồi để mình lại một mình. Mình bước vào phòng triển lãm, nhìn từng khuôn mặt trên những bức chân dung. Đủ mọi lứa tuổi, từ chập chững đi, tới tuổi thiếu niên. Mình đọc qua tiểu sử in bên dưới chân dung. Đây là những đứa trẻ bình thường nhưng đã làm được một điều đặc biệt. Một cậu đã vượt qua cảnh đui mù để tiến lên nhất lớp. Một bé gái trông khoảng mười hai tuổi là vô địch bơi lội. Một bé trai là tác giả nhiều tập thơ được xuất bản. Có những chuyện thật ấn tượng, như cô bé sống sót sau suốt thời gian dài trong một nơi hoang dã. Có những chuyện đơn giản hơn, như một cậu bé nuôi dạy thú cưng để phụ giúp người khuyết tật. Một đứa trẻ thiết kế một món đồ chơi giản dị trở nên rất phổ biến. Một cậu bé giúp người mẹ độc thân nuôi dạy các em. Hầu hết không là những chuyện làm thay đổi lãnh địa, nhưng đều có chung một điểm: chúng là những đứa trẻ không sợ cố gắng." align="justify">Mình đã khóc khi ra khỏi phòng triển lãm, vì biết Quillan không còn những đứa trẻ như thế nữa. Tệ hơn, cha mẹ đem con cái cá cược cờ bạc, với hi vọng có được một mức sống khá hơn. Không còn gì có thể tồi tệ hơn.
Tylee và Nevva chờ mình tại thang máy. Họ nhìn mình như đang đợi một câu trả lời. Mình không có câu trả lời. Thật sự mình không biết phải làm gì. Mình chỉ nói:
- Chúng ta trở lại thôi
Mình cảm thấy sự thất vọng của họ, nhưng họ không nói gì.
Tylee bảo mình và Nevva bịt mắt lại. Mình có thể nói là tụi mình đi ngược lại đúng đường cũ, ra xe, rồi trở lại Rune. Suốt dọc đường không ai nói gì. Tốt. Mình cần suy nghĩ. Quá nhiều cảm xúc và nỗi lo trái ngược nhau trong mình. Hai đứa mình phải bịt mắt cho tới khi vào trung tâm thành phố. Khi được nhìn lại, mình thấy đang ở bên một con đường đâu đó trong lòng thành phố.
Tylee nói:
- Pendragon, tôi biết quyết định này không dễ với anh. Khi nào anh quyết định muốn làm gì, Nevva sẽ liên hệ với chúng tôi, và chúng ra sẽ bàn tiếp.
Cô ta gật đầu với Nevva rồi bước đi. Mình muốn có thêm thời gian suy nghĩ, dù không biết suy nghĩ thêm để làm gì. Sự việc vẫn không thay đổi. Tất cả tùy thuộc vào mình. Ngay khi Nevva nắm cánh tay mình định kéo đi, tiếng nhạc bỗng oang oang khắp đường phố. Những màn hình phía trên đầu sống dậy. Hai đứa mình tiến lại một góc đường, ngước lên nhìn màn hình gần nhất. Chung quanh tụi mình, tất cả người dân Rune cũng đều nhìn lên.
Tiếng nhạc điện tử vang ra từ các màn hình, lôi kéo sự chú ý của mọi người. Những hình ký hà nhảy nhót trên màn hình.
Mình hỏi:
- Chuyện gì vậy? Lại một trò chơi khác sao?
- Không. Trừ khi họ đã thay đổi lịch thi đấu.
Hình ảnh tiếp theo là một hình ảnh quen thuộc Veego và LaBerge. Veego trông vẫn đanh thép như bản chất bình thường của mụ. LaBerge vẫn nhố nhăng như bản chất bình thường của hắn. Hắn không thể ngồi yên khi ê a hát: “Trốn chui trốn nhủi. Hốt hoảng chạy dài. tên tuổi ô danh. Hèn nhát cực kỳ. Là Đấu thủ Đỏ.”
Nevva nhìn mình. Mắt không rời khỏi màn hình. Hình ảnh thay đổi bằng một khuôn mặt quen thuộc khác. Đấu thủ Xanh Lục. Đám đông hoan hô rần rần. Con người nổi tiếng này dường như đang nhìn thẳng vào mình khi nói: “Tránh xa ta ra chú nhóc khiếp đảm. Mi sợ vì biết không thể hạ ta? Đó là lý do mi chạy trốn? Đấu thủ Đỏ, chúng ta đang cười nhạo mi. Tất cả chúng ta cười nhạo mi. Điều gì làm mi nghĩ có thể tỉ thí cùng ta trong Đại hội X? Ta là nhà vô địch vĩ đại nhất trong lịch sử Blok. Trước đây mi là con số không và mi lại trở về con số không. Cảm ơn đã không làm mất thời giờ của ta. Còn ai khác đủ dũng cảm để đấu cùng tôi không? Đại hội X đã cận kề. Ai đủ can đảm đương đầu với tôi? Hoặc có thể tôi nên nói là: có ai đủ ngu ngốc không?” Đấu thủ Xanh Lục ha hả cười và đám đông gào lên tán thưởng. Màn hình tối lại.
Mình quay lại Nevva, nói:
- Tôi sẽ tham gia.
Mình chấm dứt nhật kí này tại đây. Mình sắp bước vào Đại hội X. Nghe có vẻ điên rồ. Mình sắp làm chính xác điều Saint Dane muốn. Nhưng làm sao có thể quay lưng lại với những con người này đây? Nhìn cái thư viện họ gọi là ông Pop đó đã làm mình quyết định. Quillan đã từng có đời sống thực sự. Mình nghĩ, nếu những người phục hưng thành công, lãnh địa sẽ xoay chiều. Nevva có lý, đây rõ ràng là bước ngoặt của Quillan. Theo mình, Saint Dane đã nói dối. Quillan không bị mất. Chưa mất. Dường như đã tới thời điểm mọi sự biến chuyển tốt hơn. Tất cả là ở những người phục hưng, và nếu họ nghĩ cuộc thi đấu của mình trong Đại hội X sẽ giúp được họ, thì mình sẽ làm. Đó là những gì mình cần phải làm. Đúng, mình nghĩ đó là… chuyện phải thế thôi.
Không thể nói là mình không lo sợ. Sợ chứ. Nhưng mình cũng tự tin. Mình có thể hạ gã đó. Mình biết là có thể. Tất nhiên mọi chuyện đều có thể xảy ra, nhưng nếu mọi sự diễn ra công bằng, mình biết là có thể hạ hắn. Hiệu quả tích cực dành cho phục hưng là lý do chính làm mình muốn hạ hắn. Nhưng cũng còn một nguyên nhân khác nữa. Hắn là kẻ đã giết một Lữ khách. Dù là trong một trò chơi. Hắn đã giết một Lữ khách. Mình đã chán phải đắn đo suy nghĩ rồi. Mình sẽ đập hắn te tua thành từng mảnh.
Và… mình cũng không quên đề nghị của Saint Dane. Hắn đã nói, nếu mình thi đấu trong Đại hội X, hắn sẽ tiết lộ cho mình biết nguồn gốc của Lữ khách. Mình tin hắn không hả? Không thật sự tin. Nhưng nếu thắng, mình sẽ làm mọi cách để có thể bắt hắn phải giữ lời. Mình đang bắt đầu hiểu gã này. Mình đã có khả năng giỡn mặt hắn không thua những gì hắn đã làm với mình. Nếu mình thi đấu mà hắn không giữ đúng lời cam kết, mình có thể sử dụng điều đó như bằng chứng bản chất yếu hèn của h Saint Dane căm ghét điều đó. Hắn muốn thắng mình. Không, hắn cần phải thắng mình. Hắn sẽ không làm được điều đó.
Đó là lý do mình nghĩ, đây là khởi đầu cho hồi kết cuộc. Hoặc đây là kết cuộc của khởi đầu cuộc đời Lữ khách của mình. Chiến thắng trong Đại hội X, mình sẽ không chỉ giúp những người phục hưng cứu Quillan, mà mình còn tiến thêm một bước trong việc ngăn chặn vĩnh viễn Saint Dane.
Nhưng trước hết, mình phải ngăn chặn Đấu thủ Xanh Lục.
Hãy bắt đầu từ đó.
CHẤM DỨT NHẬT KÍ #26
Danh sách chương