“Không phải chuyện gì lớn lắm, chỉ là có một văn kiện cần Tổng Giám đốc Hạ ký tên.” Trợ lý Giang nào dám nói là vì chuyện của cô Cố.
Cúp điện thoại.
Trợ lý Giang có hơi sốt ruột.
Cố Uyên lại lần nữa sốt cao, vừa mới đỡ được một chút thì ngày thứ hai đã sốt lại nên gầy đi rất nhiều. Hạ Cường Nam đau lòng nhìn người con gái nằm trên giường bệnh, trên mặt chỉ còn hai con mắt đen nhánh trong sáng, cằm đã gầy nhọn hoắt.
“Uyên, ăn chút cháo đi. Đây là cháo Thượng Hợp Hiên đó, rất ngon.” Hạ Cường Nam cầm bát cháo lên, múc một thìa nhỏ thổi rồi đưa đến bên miệng cô.
Cố Uyên vẫn không phản ứng gì.
Đã ba ngày rồi.
Cô ăn rất ít, có lúc ăn rồi lại nôn ra, bác sĩ nói cơ thể cô như vậy căn bản không chịu nổi.
Không có cách nào chỉ có thể truyền dinh dưỡng cho cô hai ngày.
Hạ Cường Nam đặt báo cháo trong tay xuống, cất giọng dịu dàng: “Uyên, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Nếu như có chuyện gì em có thể nói cho anh, anh sẽ giúp em.”
Anh ta cầm lấy bàn tay gầy gò của Cố Uyên: “Uyên.”
“Có phải... Tô Ngọc Kỳ đã làm gì em không? Anh ta không đối xử tốt với em!” Hạ Cường Nam nhếch cánh môi. Anh biết mà, người đàn ông kia sẽ chỉ mang lại đau thương cho Uyên mà thôi! Cố Uyên không hề nhìn Hạ Cường Nam, cô như không nghe thấy anh ở bên cạnh đang nói gì, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ rạng sáng tỉnh lại đến khi màn đêm đen buông xuống, mỗi ngày cô đều duy trì một tư thế.
Nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hạ Cường Nam cũng nhìn theo ánh mắt cô nhưng ngoài cửa sổ không có gì cả.
Bầu trời cũng chỉ một màu xám xanh.
Hạ Cường Nam thấy dáng vẻ này của Cố Uyên liền đi tìm bác sĩ nhưng bác sĩ cũng không nói chính xác được nguyên nhân căn bệnh. Cố Uyên chỉ là phát sốt bình thường, chân bị thương mà thôi, nhưng vì sao lại không ăn gì và tinh thân như thế, bác sĩ lại nói: “Có phải cô Lưu đã bị chuyện gì kích thích nên dẫn đến cảm xúc quá độ không?”
Hạ Cường Nam nắm chặt hai tay, nặng nề đấm một cú lên tường, Tô Ngọc Kỳ! Nhất định là Tô Ngọc Kỳ đối xử không tốt với Uyên, anh cũng đã biết chuyện giữa Tô Ngọc Kỳ và nữ minh tinh Tống Ánh San đó, Uyên là một cô gái đơn thuần tốt đẹp như vậy, loại người như Tô Ngọc Kỳ căn bản không thể mang lại hạnh phúc cho cô.
Màn đêm buông xuống.
Cố Uyên gắng sức ngồi dậy, toàn thân vô lực. Cô muốn xuống giường, trên chân băng từng tầng từng tầng vải trắng, hai chân cô vừa chạm đất liền suýt nữa té ngã.
Hạ Cường Nam đẩy cửa đi vào, vội vàng vài bước chạy tới ôm lấy Cố Uyên: “Uyên, em muốn làm gì hãy gọi anh.”
Cố Uyên chỉ tay về phía cửa sổ.
Hạ Cường Nam không hiểu cô muốn làm gì, đặt Cố Uyên xuống giường rồi lấy ghế nằm để cạnh giường. Bế Cố Uyên lên, đặt cô lên ghế nằm, hai tay anh run rẩy, cô nhẹ như vậy... nhẹ như không có trọng lượng.
Bầu trời đêm nay vô cùng đẹp.
Cố Uyên hơi cong môi, giọng nói khàn khàn, nhẹ như làn sương mờ: “Anh nói xem, người sau khi chết đi có biến thành sao trên trời không?”
Sau ba ngày, đây là lần đầu tiên Cố Uyên mở miệng.
Hạ Cường Nam có hơi kích động, anh theo ánh mắt Cố Uyên nhìn ra ngoài, thấy những vì sao dày đặc trên bầu trời đêm. Dù anh không biết vì sao Cố Uyên lại hỏi như vậy nhưng vẫn theo ý cô mà trả lời: “Ừm, có.”
“Uyên, chúng ta ăn chút gì đó đi, có được không?” Hạ Cường Nam muốn để cô ăn chút gì đó vì chỉ dựa vào truyền dinh dưỡng thì cơ thể sẽ không chống đỡ được.
Cố Uyên dường như có chút hoang mang: “Thật sao? Nhưng Tùng An và mẹ ở đâu chứ...”
Hạ Cường Nam ngây người.
Dường như không dám tin.
Anh biết mẹ Cố Uyên đã mất mấy năm nay rồi nhưng còn Tùng An thì vẫn ổn. Trước kia anh còn hay đưa Cố Uyên và Cố Tùng An đi chơi, không ngờ... Cố Tùng An...
“Uyên...” Cố Tùng An mất lúc nào...
Anh không biết phải an ủi Cố Uyên thế nào.
Anh biết sự ra đi của Cố Tùng An đối với Cố Uyên mà nói là một sự đả kích rất lớn vì cô và Cố Tùng An có thể nói là sống nương tựa lẫn nhau.
Cả buổi tối, một tin tức nhanh chóng lan rộng khắp thành phố Hải Châu, không chỉ trong giới giải trí, các đại doanh tiêu hào, báo chí mà còn có cả trên kênh thương mại.
Đều đưa một tin.
#Tài xế nhà họ Tô gây ra tai nạn cho Tống Ánh San tại đường Ngân Than, trước mắt không rõ Tống Ánh San sống chết thế nào.#
Sau đó lại có một video.
Một chiếc xe vận tải đâm vào một chiếc xe màu đen có rèm che, sau đó cảnh sát và nhân viên cứu hộ cũng đến cứu người trong xe ra. Tô Ngọc Kỳ bị thương nhẹ, vẫn tỉnh táo còn Tống Ánh San thì đã ngất lịm.
FB liên tục bùng nổ vài tin hot search.
Nhưng rất nhanh sau đó tất cả tin tức đều bị ngăn lại.
Các bài đăng marketing của cũng bị xóa, hot search cũng bị thu lại.
Bệnh viện, trong phòng bệnh.
Cố Uyên không muốn ở lại đây nữa nhưng Hạ Cường Nam không đồng ý. Chân cô bị thương không nhẹ, những vết trầy xước trên đầu gối không nói nhưng vết thương lớn đến 4,5 cm kia rất sâu, hơn nữa không được xử lý kịp thời lại bị gặp nước nên đã nhiễm trùng.
Mặc dù Cố Uyên đã không còn sốt cao nữa nhưng vẫn bị sốt nhẹ.
Hạ Cường Nam đã mang toàn bộ công việc mấy ngày nay đến phòng bệnh, có lúc Sở Thanh Tú gọi điện tới, anh cũng lấy công việc làm lý do để từ chối.
Đây là một phòng bệnh đôi bình thường.
Phòng bệnh của bệnh viện đều hết rồi, Hạ Cường Nam cũng không dùng thủ đoạn gì đặc biệt để đổi sang phòng bệnh cao cấp khác. Từ nhỏ anh ta cũng xuất thân bình thường, hơn nữa anh ta hiểu Cố Uyên, cô ấy sẽ không thích kiểu phòng bệnh xa xỉ như vậy.
Buổi chiều, trợ lý Giang báo cáo lịch trình chiều nay, Hạ Cường Nam cau mày để trợ lý Giang hoãn lại những việc có thể trì hoãn. Bộ dáng bây giờ của Cố Uyên, anh ta không yên tâm được.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra từ bên ngoài, bác sĩ và y tá đẩy giường bệnh vào, đặt một cô gái trẻ nằm lên đó. Một cô gái khác từ ngoài hành lang đi tới, giọng nói sắc bén: “Bác sĩ, tôi đã nói rồi, đổi phòng khác đi. Anh cũng biết chúng tôi là ai, sao có thể ở đây được chứ?”
Bác sĩ bất đắc dĩ: “Cô Kỷ, thật xin lỗi, bệnh viện đã hết chỗ rồi, nếu có chỗ nằm mới tôi sẽ lập tức báo ngay cho cô.”
Trợ lý Giang làm theo ý Hạ Cường Nam, kéo tấm rèm ngăn cách giữa hai giường bệnh lại.
Cô gái kia dường như vẫn không bằng lòng, hừ một tiếng đi tới, nhìn thấy Hạ Cường Nam lập tức ngẩn người, không còn thái độ kiêu ngạo ương ngạnh như vừa nãy: “Tổng giám đốc Hạ...”
Cúp điện thoại.
Trợ lý Giang có hơi sốt ruột.
Cố Uyên lại lần nữa sốt cao, vừa mới đỡ được một chút thì ngày thứ hai đã sốt lại nên gầy đi rất nhiều. Hạ Cường Nam đau lòng nhìn người con gái nằm trên giường bệnh, trên mặt chỉ còn hai con mắt đen nhánh trong sáng, cằm đã gầy nhọn hoắt.
“Uyên, ăn chút cháo đi. Đây là cháo Thượng Hợp Hiên đó, rất ngon.” Hạ Cường Nam cầm bát cháo lên, múc một thìa nhỏ thổi rồi đưa đến bên miệng cô.
Cố Uyên vẫn không phản ứng gì.
Đã ba ngày rồi.
Cô ăn rất ít, có lúc ăn rồi lại nôn ra, bác sĩ nói cơ thể cô như vậy căn bản không chịu nổi.
Không có cách nào chỉ có thể truyền dinh dưỡng cho cô hai ngày.
Hạ Cường Nam đặt báo cháo trong tay xuống, cất giọng dịu dàng: “Uyên, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Nếu như có chuyện gì em có thể nói cho anh, anh sẽ giúp em.”
Anh ta cầm lấy bàn tay gầy gò của Cố Uyên: “Uyên.”
“Có phải... Tô Ngọc Kỳ đã làm gì em không? Anh ta không đối xử tốt với em!” Hạ Cường Nam nhếch cánh môi. Anh biết mà, người đàn ông kia sẽ chỉ mang lại đau thương cho Uyên mà thôi! Cố Uyên không hề nhìn Hạ Cường Nam, cô như không nghe thấy anh ở bên cạnh đang nói gì, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ rạng sáng tỉnh lại đến khi màn đêm đen buông xuống, mỗi ngày cô đều duy trì một tư thế.
Nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hạ Cường Nam cũng nhìn theo ánh mắt cô nhưng ngoài cửa sổ không có gì cả.
Bầu trời cũng chỉ một màu xám xanh.
Hạ Cường Nam thấy dáng vẻ này của Cố Uyên liền đi tìm bác sĩ nhưng bác sĩ cũng không nói chính xác được nguyên nhân căn bệnh. Cố Uyên chỉ là phát sốt bình thường, chân bị thương mà thôi, nhưng vì sao lại không ăn gì và tinh thân như thế, bác sĩ lại nói: “Có phải cô Lưu đã bị chuyện gì kích thích nên dẫn đến cảm xúc quá độ không?”
Hạ Cường Nam nắm chặt hai tay, nặng nề đấm một cú lên tường, Tô Ngọc Kỳ! Nhất định là Tô Ngọc Kỳ đối xử không tốt với Uyên, anh cũng đã biết chuyện giữa Tô Ngọc Kỳ và nữ minh tinh Tống Ánh San đó, Uyên là một cô gái đơn thuần tốt đẹp như vậy, loại người như Tô Ngọc Kỳ căn bản không thể mang lại hạnh phúc cho cô.
Màn đêm buông xuống.
Cố Uyên gắng sức ngồi dậy, toàn thân vô lực. Cô muốn xuống giường, trên chân băng từng tầng từng tầng vải trắng, hai chân cô vừa chạm đất liền suýt nữa té ngã.
Hạ Cường Nam đẩy cửa đi vào, vội vàng vài bước chạy tới ôm lấy Cố Uyên: “Uyên, em muốn làm gì hãy gọi anh.”
Cố Uyên chỉ tay về phía cửa sổ.
Hạ Cường Nam không hiểu cô muốn làm gì, đặt Cố Uyên xuống giường rồi lấy ghế nằm để cạnh giường. Bế Cố Uyên lên, đặt cô lên ghế nằm, hai tay anh run rẩy, cô nhẹ như vậy... nhẹ như không có trọng lượng.
Bầu trời đêm nay vô cùng đẹp.
Cố Uyên hơi cong môi, giọng nói khàn khàn, nhẹ như làn sương mờ: “Anh nói xem, người sau khi chết đi có biến thành sao trên trời không?”
Sau ba ngày, đây là lần đầu tiên Cố Uyên mở miệng.
Hạ Cường Nam có hơi kích động, anh theo ánh mắt Cố Uyên nhìn ra ngoài, thấy những vì sao dày đặc trên bầu trời đêm. Dù anh không biết vì sao Cố Uyên lại hỏi như vậy nhưng vẫn theo ý cô mà trả lời: “Ừm, có.”
“Uyên, chúng ta ăn chút gì đó đi, có được không?” Hạ Cường Nam muốn để cô ăn chút gì đó vì chỉ dựa vào truyền dinh dưỡng thì cơ thể sẽ không chống đỡ được.
Cố Uyên dường như có chút hoang mang: “Thật sao? Nhưng Tùng An và mẹ ở đâu chứ...”
Hạ Cường Nam ngây người.
Dường như không dám tin.
Anh biết mẹ Cố Uyên đã mất mấy năm nay rồi nhưng còn Tùng An thì vẫn ổn. Trước kia anh còn hay đưa Cố Uyên và Cố Tùng An đi chơi, không ngờ... Cố Tùng An...
“Uyên...” Cố Tùng An mất lúc nào...
Anh không biết phải an ủi Cố Uyên thế nào.
Anh biết sự ra đi của Cố Tùng An đối với Cố Uyên mà nói là một sự đả kích rất lớn vì cô và Cố Tùng An có thể nói là sống nương tựa lẫn nhau.
Cả buổi tối, một tin tức nhanh chóng lan rộng khắp thành phố Hải Châu, không chỉ trong giới giải trí, các đại doanh tiêu hào, báo chí mà còn có cả trên kênh thương mại.
Đều đưa một tin.
#Tài xế nhà họ Tô gây ra tai nạn cho Tống Ánh San tại đường Ngân Than, trước mắt không rõ Tống Ánh San sống chết thế nào.#
Sau đó lại có một video.
Một chiếc xe vận tải đâm vào một chiếc xe màu đen có rèm che, sau đó cảnh sát và nhân viên cứu hộ cũng đến cứu người trong xe ra. Tô Ngọc Kỳ bị thương nhẹ, vẫn tỉnh táo còn Tống Ánh San thì đã ngất lịm.
FB liên tục bùng nổ vài tin hot search.
Nhưng rất nhanh sau đó tất cả tin tức đều bị ngăn lại.
Các bài đăng marketing của cũng bị xóa, hot search cũng bị thu lại.
Bệnh viện, trong phòng bệnh.
Cố Uyên không muốn ở lại đây nữa nhưng Hạ Cường Nam không đồng ý. Chân cô bị thương không nhẹ, những vết trầy xước trên đầu gối không nói nhưng vết thương lớn đến 4,5 cm kia rất sâu, hơn nữa không được xử lý kịp thời lại bị gặp nước nên đã nhiễm trùng.
Mặc dù Cố Uyên đã không còn sốt cao nữa nhưng vẫn bị sốt nhẹ.
Hạ Cường Nam đã mang toàn bộ công việc mấy ngày nay đến phòng bệnh, có lúc Sở Thanh Tú gọi điện tới, anh cũng lấy công việc làm lý do để từ chối.
Đây là một phòng bệnh đôi bình thường.
Phòng bệnh của bệnh viện đều hết rồi, Hạ Cường Nam cũng không dùng thủ đoạn gì đặc biệt để đổi sang phòng bệnh cao cấp khác. Từ nhỏ anh ta cũng xuất thân bình thường, hơn nữa anh ta hiểu Cố Uyên, cô ấy sẽ không thích kiểu phòng bệnh xa xỉ như vậy.
Buổi chiều, trợ lý Giang báo cáo lịch trình chiều nay, Hạ Cường Nam cau mày để trợ lý Giang hoãn lại những việc có thể trì hoãn. Bộ dáng bây giờ của Cố Uyên, anh ta không yên tâm được.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra từ bên ngoài, bác sĩ và y tá đẩy giường bệnh vào, đặt một cô gái trẻ nằm lên đó. Một cô gái khác từ ngoài hành lang đi tới, giọng nói sắc bén: “Bác sĩ, tôi đã nói rồi, đổi phòng khác đi. Anh cũng biết chúng tôi là ai, sao có thể ở đây được chứ?”
Bác sĩ bất đắc dĩ: “Cô Kỷ, thật xin lỗi, bệnh viện đã hết chỗ rồi, nếu có chỗ nằm mới tôi sẽ lập tức báo ngay cho cô.”
Trợ lý Giang làm theo ý Hạ Cường Nam, kéo tấm rèm ngăn cách giữa hai giường bệnh lại.
Cô gái kia dường như vẫn không bằng lòng, hừ một tiếng đi tới, nhìn thấy Hạ Cường Nam lập tức ngẩn người, không còn thái độ kiêu ngạo ương ngạnh như vừa nãy: “Tổng giám đốc Hạ...”
Danh sách chương