Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Đối phương nhìn lại cô, cây ngay không sợ chết đứng.

"Hạ Uyển Lâm cậu đừng có đổ oan cho người khác, chuyện lần trước là tôi không đúng, nhưng đã lâu tôi không ra khỏi cổng trường, loại chuyện theo dõi chụp hình này, chẳng có một xu liên quan đến tôi!"

"Tốt nhất cô nên nói..." Miêu Miêu im lặng kéo Hạ Uyển Lâm lại, chuyện lần này, trước mắt xem ra quả thật không liên quan gì đến cô ta.

Miêu Miêu thử tra IP, hoàn toàn không ra, đối phương như đang ẩn núp sau lớp mây mù, không tìm được tung tích.

Vốn nghĩ đây chỉ là những câu nói vụn vặt lúc rảnh rỗi, không ngờ ngày hôm sau bị in ra đính vào bảng thông báo, thậm chí công khai dán lên tường ở trường học, rõ ràng muốn hủy hoại Miêu Miêu!

Chính xác là dán lúc rạng sáng, sáng ngày hôm sau công nhân làm vệ sinh đã dọn dẹp sạch sẽ, nhưng vẫn bị chụp được gửi lên diễn đàn, huyên náo xôn xao, cái gì cũng nói.

Miêu Miêu bể đầu sứt trán, cô vốn không muốn liên lạc với Trịnh Thâm, vậy mà người đã liên lạc với Trịnh Thâm lại là nhà trường...

Nhà trường liên lạc cho phụ huynh, chẳng qua không ngờ nhân vật chính là hình của một người khác.

Chủ nhiệm khoa xử lý chuyện này đen mặt, lưu số liên lạc với phụ huynh lại là của người này?!

Miêu Miêu cúi đầu, suy nghĩ lung tung, vừa nghĩ xem đến tột cùng là ai hại cô? Vừa hơi bất bình, người sau lưng này thật ghê tởm.

Trịnh Thâm nhẹ nhàng cầm tay cô, giữa chừng anh đã bỏ đàm phán một đơn hàng sắp thành công, tổn thất đương nhiên rất lớn, nhưng không có gì hơn được Miêu Miêu của anh.

Chủ nhiệm thấy bọn họ nắm tay nhau sắc mặt càng thêm khó coi, to gan lớn mật!

"Phụ huynh đâu?!"

Không biết sao, Miêu Miêu đột nhiên nghĩ đến đệ nhị trung học năm ấy đã từng tranh chấp với Trình Tĩnh, lúc ấy cũng thế này, anh dắt tay cô, đối mặt với sự chất vấn của thầy cô.

Càng an tâm, nắm thật chặt tay anh.

Trịnh Thâm lại nghĩ cô đang sợ, vỗ tay cô, ánh mắt nhìn chủ nhiệm trước mặt cũng có chút không thiện cảm.

"To gan lớn mật! Còn dám cho người giả mạo phụ huynh!"

"Tôi..." Lời của Trịnh Thâm bị Miêu Miêu cắt đứt.

"Chủ nhiệm." Miêu Miêu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, vẻ mặt thành thật.

"Em không có người thân, em là cô nhi."

Đối phương sửng sốt, ông ta không ngờ là tình cảnh thế này.

"Em vốn đã thôi học năm lớp mười hai, do anh ấy giúp em đi học, thi đại học, học đại học A."

Miêu Miêu nghĩ đến sự khổ cực của Trịnh Thâm nên có chút đau xót, hốc mắt ửng đỏ, Trịnh Thâm vừa đau lòng cho Miêu Miêu vừa cảm động.

"Cậu có nhà có xe ở thành phố Bắc Kinh? Thật sự không phải là dân bản địa?"

Trịnh Thâm gật đầu, lấy thẻ căn cước ra.

"Ở cùng Miêu Miêu, từ thành phố H tới đây, ở thành phố W đã làm không ít việc dành dụm được chút tiền, lại vay nợ, ở thành phố Bắc Kinh tự mình gầy dựng sự nghiệp."

"Trước kia cậu làm việc gì?"

"Dân công, bảo vệ."

Sắc mặt chủ nhiệm hơi thay đổi, bắt đầu bổ não, càng bổ não thì vẻ mặt càng nhu hòa.

"Cậu nuôi bạn Miêu, là ân nhân của em ấy, nhưng tuổi em ấy còn nhỏ, tuyệt đối không thể báo đáp, loại chuyện sống chung này, bạn Miêu còn nhỏ, hãy để em ấy thu dọn trở về trường học đi. Tôi không muốn nữ sinh đại học A bị gièm pha, nếu không xin mời em rời khỏi đại học A."

Chủ nhiệm chắp tay sau lưng, nghiêm túc nói ra yêu cầu này.

Trịnh Thâm sửng sốt một chút, im lặng: "Chủ nhiệm, hai phòng ngủ một phòng khách, chúng tôi không ở chung phòng..."

Miêu Miêu ngượng ngùng cúi đầu, hiển nhiên chủ nhiệm cũng cảm thấy thảo luận với một người đàn ông xa lạ về vấn đề riêng tư của một cô bé khác rất không thích hợp.

Nhưng Miêu Miêu là học sinh của ông, nhà trường giao chuyện này cho ông xử lý, nên ông phải phụ trách tới cùng.

"Cậu nói tôi sẽ tin à? Bạn Miêu là học sinh đại học A, chúng tôi phải có trách nhiệm với em ấy."

Trịnh Thâm nổi dóa, có người muốn mang Miêu Miêu rời khỏi anh!

Một tay nắm cánh tay chủ nhiệm, lôi kéo ông: "Đi, đi thăm hỏi gia đình!"

"Aiz... Không phải, vị đồng chí này có gì từ từ nói, tôi... Không phải là..."

Tuổi chủ nhiệm đã một xấp dầy, nhẹ nhàng bị ‘mời’ đến nhà bọn họ như vậy, thật may là rất gần, nếu không chắc chắn sẽ tức giận, Miêu Miêu theo ở phía sau, không đành lòng nhìn thẳng.

Cũng không ngăn cản, dù sao cô cũng không muốn rời khỏi anh.

Nếu đã tới, dĩ nhiên chủ nhiệm sẽ nghiêm túc quan sát, trang trí theo kiểu tình nhân, nhưng hai phòng đều có dấu vết người ở, Miêu Miêu ở phòng Miêu Miêu, Trịnh Thâm ở phòng của anh.

Không hẹn trước sẽ đi thăm hỏi gia đình, nhìn dáng vẻ như vậy không phải do sớm chuẩn bị từ trước.

Chủ nhiệm khoa nhất thời có ấn tượng rất tốt với Trịnh Thâm.

Gật đầu: "Vậy được rồi, chúng tôi sẽ không cưỡng chế việc dọn về trường học nữa."

Nhìn về phía Miêu Miêu: "Bạn Miêu, em đã trưởng thành, phải có trách nhiệm với hành vi của mình."

"Vâng!" Miêu Miêu nặng nề gật đầu.

"Học tập làm trọng, không nên vì những chuyện hoang đường khác làm trễ nãi học hành."

Biết ông ấy muốn tốt cho mình, cảm động gật đầu.

Trong lòng Chủ nhiệm còn có chút không yên, dù sao vẫn là một người đàn ông, không tiện nói quá nhiều, trong lòng nghĩ trở về phải tìm một cô giáo trò chuyện mới được, tuổi nữ sinh này còn nhỏ, thành tích lại ưu tú, chỉ sợ em ấy làm ra chuyện hối hận cả đời.

Bên này Miêu Miêu khẳng định, rồi ông nhìn về phía Trịnh Thâm: "Chuyện lần này..."

"Chuyện lần này chắc chắn có người muốn hại Miêu Miêu, chúng tôi sẽ tra rõ, tuyệt không để tràn lan khiến nó có ảnh hưởng không tốt." Trịnh Thâm như đinh chém sắt, ánh mắt sâu thẳm, không lột một lớp da của đối phương xuống thì anh không phải là Trịnh Thâm!

"Vậy được, nếu bạn Miêu không có vấn đề như trên diễn đàn trường đã nói thì nhà trường an tâm rồi."

Dừng một chút, nhìn về phía Miêu Miêu: "Cậu này xem như là ân nhân của em, là sinh viên đại học A, không được vong ân phụ nghĩa!"

"Vâng, sẽ không ạ." Cam kết rất nghiêm túc, Trịnh Thâm nhìn lại chủ nhiệm này thì thấy khá đáng yêu.

"Vậy cứ thế đi, thầy về trường trước." Thật ra ông có ấn tượng rất tốt với hai người này, ánh mắt Miêu Miêu sạch sẽ, trước đó đã xem qua phiếu điểm, quả thật rất ưu tú.

Mặc dù người đàn ông này trông hung dữ, nhưng có thể vì cô gái mình yêu mà tha hương, biết phấn đấu, cũng không tệ lắm.

Từ chối việc bị Trịnh Thâm giữ lại, sải bước ra ngoài, tuy tuổi đã lớn, nhưng càng già càng dẻo dai.

Xoa cánh tay, cậu Trịnh này thật sự không phải ăn rau chân vịt lớn lên sao? ...

"Anh... Thật xin lỗi."

Đối phương kéo cô vào lòng: "Tại sao không nói cho anh biết sớm một chút? Miêu Miêu của anh chịu thiệt rồi."

Người trong lòng liều mạng lắc đầu: "Lại mang đến phiền phức cho anh rồi."

Ánh mắt Trịnh Thâm lạnh như băng: "Mang đến phiền phức không phải là em, là kẻ gây chuyện kia."

Miêu Miêu ngẩng đầu: "Có thể tìm ra bọn họ không?"

Trịnh Thâm nhẹ nhàng sờ đầu cô: "Có thể, anh có cách."

Đưa Miêu Miêu về trường học, Trịnh Thâm quay đầu đến công ty.

"Phòng kỹ thuật đi họp!"

Khổng Liên Thắng và Tùy Cao Phi nhấc Vương Chí đang ‘vùi đầu khổ sai’ lên, kéo lê tới phòng họp.

Tất cả thành viên phòng kỹ thuật trông mong nhìn ông chủ, chỉ thấy đối phương hiếm khi lộ ra một nụ cười không thân thiện như vậy.

"Tra IP cho tôi, thăm dò hết tất cả."

...

Còn chưa tan lớp, chủ nhiệm lớp thông báo cho Miêu Miêu một tin, khuyên thôi học.

Giống như đánh đòn cảnh cáo, Miêu Miêu chạy thẳng tới phòng làm việc của chủ nhiệm khoa, sao đột nhiên báo nên thôi học? Không phải lúc ông về đã nói không có gì rồi sao?

"Chủ nhiệm..."

Chủ nhiệm khoa vừa lúc đang đóng cửa, trầm mặt: "Tới thật đúng lúc, đi, đến phòng làm việc của phó hiệu trưởng với thầy, thông báo là do ông ấy đưa ra."

Hai người đến phòng làm việc của phó hiệu trưởng, chủ nhiệm khoa bảo cô đợi ở cửa một lát, bên trong mơ hồ truyền ra giọng nói, không bao lâu đã rùm beng lên.

Giọng nói của phó hiệu trưởng mơ mơ hồ hồ, thỉnh thoảng chủ nhiệm khoa tức giận nói ngược lại một câu.

Nửa tiếng sau chủ nhiệm khoa trầm mặt ra ngoài, ông quả thật không biết nói chuyện, tính tình lại thẳng thắn, cho nên tuổi đã cao vẫn còn là một chủ nhiệm khoa, không có cơ hội lên cao.

Nhưng nói đi phải nói lại, ông là người biết phân rõ thị phi, cho nên mới tức thành như vậy.

"Bạn Miêu."

"Dạ?" Sắc mặt Miêu Miêu cũng không trụ nổi, các loại suy nghĩ loạn chuyển trong đầu.

"Bảo cậu Trịnh nên nghĩ cách đi, không được thì phải báo cảnh sát, đưa chuyện trên mạng ra ánh sáng, tố cáo cục giáo dục, lúc này quả thật có người đang hại em!"

Người bình thường không thích nhất chính là bị lôi ra ánh sáng, nếu thế cấp trên sẽ không thể để trường học khai trừ cô!

Người này có bản lĩnh!

Chủ nhiệm đi xa, còn loáng thoáng nghe trong miệng ông lẩm bẩm: "Đạo đức bại hoại... Lòng người đổi thay..."

Đại học A là trường đại học tốt nhất, phó hiệu trưởng còn có thể bị người mua chuộc, đối với một ông lão chính trực như ông, không khác nào bị đánh thẳng vào mặt.

Thôi học... Miêu Miêu lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Trịnh Thâm.

Trước khi nhận được điện thoại, Trịnh Thâm đang nghe người ta báo lại.

"Diễn đàn bôi đen, đả kích bà chủ hơn phân nửa đều là mấy ID ảo, nhìn vị trí không phải ở đại học A, nhưng có hai cái ở đại học A, chủ yếu là hùa theo."

Quả nhiên, sinh viên của đại học trứ danh, không đến nổi hoàn toàn chẳng phân biệt được thị phi, thẳng thừng đi thăm hỏi tổ tông người khác. Nhưng có một số kẻ ăn theo, chỉ có thể nói, bất kỳ nơi nào đều sẽ không thiếu loại anh hùng bàn phím này.

"Đặc biệt lưu ý hai cái ID của đại học A này, tra xem một chút là những ai, cũng chú ý cả thủy quân."

Rồi sau đó chuông điện thoại reo, trong nháy mắt mấy người ở bộ phận kỹ thuật đã nhìn thấy ông chủ luôn nghiêm mặt của bọn họ, trong ánh mắt chợt dâng lên nhu tình.

Mọi người: "..." Nhất định là bà chủ!

Không biết bên kia nói gì, vừa rồi mặt ông chủ còn nhu tình, trong nháy mắt sắc mặt tái xanh, nắm chặt quả đấm.

Nhưng vẫn nhẹ giọng an ủi bên kia: "Không sao, bọn họ tạm thời vẫn không thể ép em đi, anh sẽ nhanh chóng tra rõ cho em rồi giải quyết chuyện này, em nên tập trung học tập thật tốt, đừng lo lắng bên này."

Trịnh Thâm để điện thoại di động xuống, sắc mặt vô cùng khó nhìn: "Lại thêm một người, phó hiệu trưởng đại học A, Trương Đào."

Hàm răng cắn chặt: "Rất tốt! Trịnh Thâm tôi muốn cho đám các người xem một chút, thế nào gọi là đắc tội với internet!"

Sống lưng mấy người kia đều tê dại, ông chủ nói tiếp: "Làm tốt, chuyện giải quyết ổn thỏa, mỗi người sẽ được thưởng hai tháng tiền lương!"

Bọn họ không nói gì, bởi vì... đều đang hưng phấn gõ phím.

Ông chủ đang nhìn chằm chằm, không thể bị bỏ lại phía sau những người khác được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện