Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Miêu Miêu tốn một phút tiêu hóa những lời anh nói, rồi sau đó mặt tối sầm.

"Kết hôn?"

"Đúng! Kết hôn!" Ánh mắt Trịnh Thâm dần sáng lên.

"Anh, anh quên tuổi của em rồi à?" Sắc mặt Miêu Miêu khá khó nhìn.

Trịnh Thâm sửng sốt, đúng ha... Miêu Miêu mười chín tuổi... Lúc trước anh vẫn còn nghĩ xem cô còn bao lâu nữa mới đến hai mươi tuổi, vậy mà gấp gáp nên hồ đồ rồi, đã quên tuổi cô.

"Đúng ha... Vậy đính hôn trước?"

"Biến!!!"

"Miêu Miêu, Miêu Miêu." Trịnh Thâm như sói xám lớn ngoắt đuôi, đi theo sau Miêu Miêu, vẻ mặt lấy lòng.

Miêu Miêu đen mặt quay đầu lại, muốn nhéo tai anh, Trịnh Thâm lập tức thuận theo cúi đầu, đưa lỗ tai ra trước mặt cô, mặc cô vặn chặt.

"Anh sai rồi... Chỉ vì muốn cho mọi người đều biết em là của anh, tránh cho luôn có người nhớ thương em." Trịnh Thâm ưỡn ngực nghiêm mặt cười.

Miêu Miêu chớp mắt: "Lần trước không phải đã phát thiệp rồi sao? Những thứ vụn vặt kia em cũng tùy anh, anh à, yên tâm về em đi!"

Trịnh Thâm nghe nửa câu đầu chột dạ rũ tai, sau khi nghe nửa câu sau lại lập tức hưng phấn, vỗ ngực: "Yên tâm! Anh rất yên tâm về em!"

"Ồ... Vậy ngày mai em sẽ ra ngoài ăn cơm với bạn."

Trịnh Thâm theo bản năng hỏi: "Nam hay nữ?"

Hỏi xong trong lòng lộp bộp, nhìn về phía Miêu Miêu, quả nhiên, mặt đối phương đen như than.

"Không phải anh nói yên tâm về em sao?" Cắn răng nghiến lợi, vừa nói vừa nhẹ nhàng nhéo tai.

"Ái cha, đau quá à!" Trịnh Thâm vừa sờ tai vừa giải thích: "Anh rất yên tâm về em, tương đối yên tâm, nhưng anh không yên lòng với mấy tên đê tiện có bề ngoài đẹp đẽ!"

Miêu Miêu: "..."

...

Sau khi ‘cầu hôn’ thất bại, Trịnh Thâm bắt đầu suy nghĩ xem nên xúc tiến tình cảm giữa anh và Miêu Miêu thế nào.

Từ 《36 kế theo đuổi vợ》 đến 《Tâm sự của thiếu nữ》, Trịnh Thâm cũng xem như đã làm đủ công tác, tổng kết lại có một con đường mặc dù đã cũ nhưng luôn hiệu quả, chính là xem phim.

Không nên xem thường cái vụ xem phim này, Trịnh Thâm tổng kết lâu như vậy, trong phim, cái quái gì cũng có thể học.

Đối với việc Trịnh Thâm mời mình đi xem phim, Miêu Miêu cũng không có cảm nhận gì quá lớn, gần đây Trịnh Thâm có chút lầm lì, cô cảm thấy, cô cũng nên ‘cưng chìu’ anh chút xíu.

Tám giờ tối đúng giờ chiếu, phim tình yêu.

Vị trí của hai người ở giữa, anh dắt cô qua, vừa lúc đi vào, đã chú ý tới hai bên chỗ ngồi đều là đàn ông!

Trịnh Thâm nhướng mày, cẩn thận quan sát nhan sắc của hai người, cho cô ngồi kế anh chàng hơi xấu xí một chút.

Lúc này mới hài lòng ngồi xuống, không mua popcorn, trong 《36 kế theo đuổi vợ》 có nói, nếu như tới khúc kích thích, có thể thừa dịp ôm hôn, có bắp rang sẽ ảnh hưởng đến không khí.

Cho nên mới vừa rồi có đánh chết anh cũng không để cô mua popcorn.

Trên thực tế, kế hoạch mãi mãi không thể ngăn nổi sự biến hóa, phim điện ảnh chiếu không đến mười phút, hai người trước mặt đã bắt đầu tình chàng ý thiếp, dính thành một cục.

Phim điện ảnh này không biết đang nói về cái gì, màu sắc ảm đạm, thỉnh thoảng khóc sướt mướt, không hiểu nổi sao hai người trước mặt có thể có cảm giác được.

Trịnh Thâm len lén quan sát biểu tình của Miêu Miêu, trong lòng khẽ động, chẳng qua anh đang đợi, chờ một cơ hội.

Vậy mà không đợi được cơ hội, lại đợi được tiếng khóc truyền đến từ bên cạnh.

Trịnh Thâm sửng sốt, vội vàng ôm cô, lòng như lửa đốt: "Sao vậy? Bé ngoan sao thế?"

Ánh mắt Miêu Miêu vẫn nhìn màn ảnh, vừa khóc vừa nói: "Thật tội nghiệp... Sao lại đáng thương như vậy!"

Trịnh Thâm không hiểu ra sao, nhìn phía trước một chút, trước mặt không ít cô gái cũng đang khóc.

"..." Bà cha nó, tên bán vé này tại sao không nói cho anh biết, phim tình yêu còn có bi kịch!

Trịnh Thâm cứ lau nước mắt cho cô cả đêm như vậy, đừng nói ôm hôn, cả tiện nghi cũng chẳng chiếm được, chỉ phải dỗ dành cô.

Trong lòng mắng《36 kế theo đuổi vợ》một trận, vừa đau lòng vừa hối hận ôm Miêu Miêu ra ngoài, thấp giọng an ủi.

Dẫn cô đi một đoạn, Miêu Miêu đã điều chỉnh trạng thái ổn thỏa rồi.

Trịnh Thâm thấy cách đó không xa có tiệm hoa, nảy ra một ý, đột nhiên che kín ánh mắt Miêu Miêu.

"Miêu Miêu chúng ta chơi trò chơi đi, khẽ đếm đến 100 rồi mở mắt."

"Anh, anh lại bày trò gì nữa vậy?"

"Chơi đi!"

Miêu Miêu bất đắc dĩ theo anh, nhắm mắt lại, Trịnh Thâm xoay người chạy đến tiệm hoa, tiện tay lấy một bó, trả tiền rồi chạy về.

"95, 96, 97, 98, 99, 100."

Miêu Miêu mở mắt, Trịnh Thâm đứng trước mặt cô cười, dịu dàng thương yêu.

Tặng hoa cho cô, vẻ mặt thâm tình: "Miêu Miêu, anh yêu..."

"Anh."

"Hả?" Trịnh Thâm bị cắt đứt không hiểu ra sao.

"Hoa cẩm chướng dùng để biếu người lớn."

"..." Trịnh Thâm liếc nhìn Miêu Miêu, lại nhìn hoa trên tay cô.

Bà nó! Sao thứ đặc biệt thế này thì không dạy hả?!

Buổi tối, Miêu Miêu ngủ, Trịnh Thâm đen mặt ở lại phòng khách xé cuốn《36 kế theo đuổi vợ》 và 《Tâm sự thiếu nữ》, trong miệng lẩm bẩm: "Đồ bỏ đi! Vô dụng!"

...

Suy nghĩ thêm vài ngày nữa, Trịnh Thâm phát hiện chạy theo mốt tỏ tình thế này cũng không hiệu quả lắm.

Bất kể là ăn món Tây, tặng hoa, xem phim hay gì đó, hiệu quả đều... thảm hại.

Anh tổng kết, truyền thống của ông bà xưa có thể có tác dụng một chút!

Vì vậy, Miêu Miêu ngày này được Trịnh Thâm đưa đến cổng trường, lại bị người này nhét một phong thư vào lòng.

"Anh đi trước, em từ từ đọc nha!" Bóng lưng có chút chạy trối chết.

Miêu Miêu vừa đi vừa mở ra, ở trên đường cười như con ngốc.

Nội dung như sau:

Miêu thân ái, đêm qua trằn trọc, đầu choáng váng, tim như bị dao cắt! Tất cả đều vì em không ở bên cạnh anh! Anh với em cách nhau một phòng khách lớn như vậy, dài đến năm thước, 500 cm đấy! Khi nào chúng ta có thể vượt qua 5000 millimet này, để ở cùng nhau!

Ôi! Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!

Thâm yêu em.

Chữ như rắn bò, lỗi chính tả thêm diễn đạt không lưu loát, trình độ và tầm nhìn văn hóa của Thâm ca quá hạn hẹp.

"Ha ha ha, tên ngốc này!" Miêu Miêu chảy nước mắt, vừa buồn cười vừa cảm động, gần đây có thể nói tên ngốc kia đã hao hết tâm tư, mặc dù kết quả cuối cùng vẫn luôn làm người ta dở khóc dở cười.

Trịnh Thâm vừa tới cửa công ty, đã nhận được tin nhắn của Miêu Miêu.

【Bà xã: Anh... Em đã đọc xong】

Trong lòng anh chợt thấp thỏm, cô sẽ cảm động ư? Sẽ đáp lại cảm tình của mình chứ? Nhưng tin nhắn thứ hai đã đến rồi.

【Bà xã: Anh, em có lời khuyên chân thành, buổi tối chúng ta không chỉ bổ túc Anh văn, ngữ văn cũng bổ túc luôn đi.】

Trịnh Thâm: "..."

...

"Duyệt Duyệt, cậu đang nhìn gì vậy?"

Nhan Duyệt đen mặt lại, lạnh lùng nói: "Nhìn một con nhỏ ghê tởm."

"Hả?"

Nhan Duyệt không trả lời cô ta, nhìn Miêu Miêu cười đi tới lầu dưới, một đường gật đầu mỉm cười với bạn học chào hỏi mình, rất thục nữ.

Cô ta lẩm bẩm: "Tôi nhất định phải xé nát vẻ mặt gian ác của cô!"

...

Từ sau khi Diệp Minh bắt đầu giảm cân, Diệp Gia Thịnh phải trải qua những ngày gian khổ, Tô Hướng Nam đó, dạy tất cả động tác rèn luyện đều là hành hạ người khác!

Tay nghề thế nào không biết, nhưng Miêu Miêu là một phi vụ thành công, mẹ của Diệp Minh vô cùng tin tưởng Tô Hướng Nam, Diệp Gia Thịnh không làm theo, thì một khóc hai nháo.

Gần đây đồn cảnh sát cũng không có chuyện gì khác, mỗi ngày Diệp Gia Thịnh tan sở xong thì bị bắt ở nhà giúp Diệp Minh rèn luyện. Trong lòng anh ta chỉ có thể thầm mắng, tôi oan biết bao nhiêu, đã trêu ai ghẹo ai chứ? Trên thực tế người mà anh ta trêu chọc kia còn rối rắm hơn anh ta, gần đây suy nghĩ không ít cách cố gắng xúc tiến tình cảm với Miêu Miêu, nhưng kết quả cuối cùng càng ngày càng thảm? Miêu Miêu có thể ghét bỏ anh không? Bây giờ cô có ngại mình thiếu văn hóa không?

Anh sốt ruột vò đầu, bị Lâm Phóng chú ý.

"Ông chủ, anh sao vậy?"

Trịnh Thâm suy nghĩ một chút, một người suy nghĩ có hạn, để Lâm Phóng nghĩ giúp không chừng sẽ có kết quả.

"Là thế này, tôi..."

Lâm Phóng nghe xong, suýt nữa cười muốn tắt thở.

"Ông chủ, thông minh của anh đâu rồi?" Trí thông minh của Trịnh Thâm có thể thấp sao? Lâm Phóng không nhận ra một vấn đề sâu sắc, người đang trong tình yêu cuồng nhiệt đều hóa ngốc hết rồi.

Trịnh Thâm đen mặt lại, chăm chú nhìn ông ta.

Lâm Phóng ngồi ngay ngắn lại, nói với anh: "Trước kia tính cách ông chủ thế nào, Miêu Miêu..."

"Bà chủ." Trịnh Thâm lạnh lùng cắt đứt.

"Được được được, bà chủ thích tính cách này của anh, làm gì cô ấy cũng thích cả thôi!"

"Thật sao?"

"Thật mà! Người ngoài cuộc sáng suốt."

"Vậy... Có cách nào cứu vớt lại hình tượng của tôi không?"

Lâm Phóng híp mắt lại, nói: "Có! Ông chủ dẫn cô ấy tới công ty, để bà chủ cảm nhận được sức quyến rũ lúc anh làm việc!"

Trịnh Thâm nghĩ, ý kiến này hình như có thể.

Miêu Miêu tan lớp nhận được tin nhắn của Trịnh Thâm, anh phải tăng ca, bảo cô đến công ty chờ anh, sau đó hai người sẽ ăn ở bên ngoài.

Nói địa chỉ bắt xe qua.

"Ông chủ, bảo vệ nói bà chủ tới!" Lâm Phóng đẩy cửa.

Trịnh Thâm đứng lên muốn đi xuống, bị Lâm Phóng ngăn lại.

"Ai da Thâm ca của tôi ơi, bây giờ anh chỉ cần bận rộn là được, tôi đón lên cho, để cô ấy nhìn thấy dáng vẻ lúc anh nghiêm túc bận rộn!"

Trịnh Thâm vừa nghe, lại vội vàng ngồi xuống.

Lâm Phóng xuống đón người, anh soi gương, xác định không có vấn đề gì, vội vàng ngồi xuống, nghiêm túc ‘bận rộn’.

"À? Chú Lâm, anh ấy ở đâu vậy?"

Lâm Phóng thở dài: "Ông chủ vẫn đang bận lắm, công ty mới vừa khởi nghiệp, cậu ấy thật quá cực khổ."

Miêu Miêu đau lòng, không trách được gần đây dường như anh vô cùng mệt mỏi.

Bước nhanh theo Lâm Phóng, đi ngang qua phòng làm việc, các nhân viên bên trong đang cúi đầu liều mạng gõ, Miêu Miêu đã có thể tưởng tượng ra cảnh Trịnh Thâm khổ cực rồi.

Quả nhiên, đẩy cửa phòng làm việc của anh ra, anh vẫn đang vùi đầu cố gắng.

"A, Miêu Miêu đến rồi, anh còn có việc, em ngồi một lát đi." Trịnh Thâm không ngẩng đầu, giả vờ như rất bận, rồi sau đó len lén nhìn Miêu Miêu qua gương nhỏ. Thấy vẻ mặt cô đau lòng, nhất thời cảm thấy trong lòng ngây ngất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện