Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
"A!" Trình Khả Tâm kêu thảm một tiếng, nhào tới nhặt vòng ngọc của cô ấy, khóc bù lu bù loa.
Sau khi cô thi tốt nghiệp bà nội đã tặng cho cô chiếc vòng ngọc này, vẫn luôn đeo trên tay, không dám bỏ xuống, sợ trong lúc huấn luyện quân sự sẽ bị mẻ, nên giấu trong ngăn kéo.
"Đồ thần kinh!" Trình Khả Tâm trừng Đới Giai Tú, hận không thể ăn cô ta.
"Cô không đi trách cô ta trộm đồ của cô, trách tôi làm gì?!" Đới Giai Tú nói nhỏ, nhặt đồng hồ đeo tay của mình lên, ngẩng đầu lại phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình, vẻ mặt khinh bỉ.
"Loại người hãm hại người khác như cậu không cảm thấy mình quá thấp kém sao?" Hạ Uyển Lâm nhìn cô, vẻ mặt khinh thường.
"Này, cô mới có bệnh đấy, cô ta cả ngày xuất quỷ nhập thần, ai biết cô ta đang làm gì? Tôi còn tìm thấy đồ ở chỗ cô ta đấy!" Đới Giai Tú lớn giọng thét, bên ngoài không ít người xem náo nhiệt.
Lúc này nên tắt đèn ngủ, nhưng ký túc xá của bọn họ chỉ cần vừa có tiếng động hơi lớn, đã hấp dẫn không ít người đến xem náo nhiệt, có hai huấn luyện viên ở bên ngoài gọi hai tiếng, không ai để ý.
"Miêu Miêu, cô còn không thừa nhận?!" Đới Giai Tú trợn tròn đôi mắt.
Miêu Miêu cũng hiếm khi cứng rắn thế này, tức đến mức phì cười: "Không phải do tôi trộm, đương nhiên tôi sẽ không thừa nhận!"
"Tang chứng vật chứng có đủ, cô còn dám nói dối?! Buổi chiều tôi ăn cơm tối đã để đồng hồ đeo tay ở đây, lúc ấy ai cũng có mặt, chỉ có một mình cô không thấy, không phải là cô thì ai vào đây?" Cô ta vừa nói xong, thật sự khiến những người còn lại nghi ngờ.
Hơn nữa ngoài cửa, không ít tầm mắt hoài nghi ném thẳng vào Miêu Miêu. Mặc dù cô xinh đẹp, cũng rất ít ở trường học, ngày thường không thể biết gia cảnh thế nào.
"Vì cô thấy Miêu Miêu không có ở đây nên mới hãm hại cậu ấy, dù sao lúc cô cất đồng hồ đeo tay, chúng tôi không ai tận mắt thấy cả!"
"Aiz, tôi nói thật này, cậu dám để cho Miêu Miêu nói rõ ràng cô ta đi đâu không?!"
Miêu Miêu không nói gì, không thể khai ra Trịnh Thâm được, nhất thời không biết nói sao, ánh mắt hoài nghi càng ngày càng nhiều.
"Ầm ĩ gì thế!" Diệp Gia Thịnh trầm mặt, ngày cuối cùng vẫn không thể yên ổn.
Đới Giai Tú tố cáo: "Cô ta trộm đồ giấu đi!"
"Tôi không có, cô đừng đổ oan cho người khác."
"Có nhân chứng vật chứng hẳn hoi!"
"Cô có hiểu nhân chứng vật chứng là gì không? Cô thấy tôi trộm à?" Miêu Miêu cũng trợn tròn đôi mắt.
Diệp Gia Thịnh đột nhiên có chút buồn cười, miệng lưỡi cô nhóc này bén nhọn như bây giờ làm người ta dở khóc dở cười.
"Tóm lại là có chuyện gì, nói rõ ràng."
...
Nghe xong tất cả, Diệp Gia Thịnh im lặng vài giây, chuyện này vừa nhìn có vẻ như Miêu Miêu bị Đới Giai Tú đổ oan, nhưng anh ta là cảnh sát, đương nhiên sẽ phân tích tỉ mỉ hơn một chút.
Huống chi, đây do một học sinh chuẩn bị, sắp đặt thấp kém.
"Huấn luyện viên Diệp, thật sự là cô ta! Chiều nào cô ta cũng thần thần bí bí, chắc chắn trở về túc xá để trộm đồ."
"Tôi không có về túc xá!"
"Xì, ai làm chứng cho cô?"
"Tôi." Diệp Gia Thịnh nói xong, rõ ràng toàn trường yên tĩnh.
Trong lúc nhất thời yên lặng như tờ, Miêu Miêu? Diệp Gia Thịnh? Trong nháy mắt não bổ ra N vở kịch truyền hình.
Anh ta tiếp tục bình tĩnh nói: "Buổi chiều Miêu Miêu ở cùng tôi, không có động cơ gây án. Tóm lại là do ai làm, bây giờ bước ra ngay, nếu không tôi sẽ giao cho cục Công an."
"Vân tay, ADN đều có thể tra được, là người trưởng thành cả rồi, hai thứ đồ này thêm tài sản có giá trị, có thể phán án, bây giờ ra ngoài nhận tội, giải quyết nội bộ, nếu không sẽ..."
Vừa dứt lời, Trương Nghiêu ngồi phịch xuống đất.
"Xin lỗi..."
Mọi người kinh hãi, ai cũng không ngờ lại là Trương Nghiêu? Một nữ sinh trong sáng thế này.
Diệp Gia Thịnh dẫn Trương Nghiêu đi, túc xá an tĩnh vài giây, Trình Khả Tâm đã nhìn về phía Đới Giai Tú: "Cậu đền cho tôi!"
"Này, ai trộm thì tìm người đó chứ?"
"Cậu làm vỡ!"
Miêu Miêu bị hai người làm cho phiền lòng, đi ra hóng mát, bình thường Trương Nghiêu trông rất tốt với cô, tại sao lại hại cô chứ? Cô ấy hại cô vì cái gì, đại khái Miêu Miêu có thể hiểu được.
Diệp Gia Thịnh đang thẩm vấn Trương Nghiêu, nghe suy nghĩ của cô ấy xong, im lặng.
Nói Trương Nghiêu ngu xuẩn, cô có thể sắp xếp một ván cờ không tệ, nhưng nếu nói cô thông minh, lại dễ dàng có thể bị vạch trần.
Nguyên nhân còn vì ân oán giữa Đới Giai Tú và Trương Nghiêu, Đới Giai Tú buông lời muốn thu thập Trương Nghiêu, mặt ngoài cô không thèm để ý, nhưng cũng đang chú ý tới động tĩnh của cô ta.
Nhưng hôm nay, là vì cô mới quen một người, khá hiểu rõ Đới Giai Tú.
Nhà họ Đới rất có tiền, Đới Giai Tú là hòn ngọc quý trên tay họ, người kia nói trước đây có đắc tội với Đới Giai Tú, đã bị chỉnh rất thảm.
Gia đình Trương Nghiêu rất bình thường, nên vô cùng quý trọng cuộc sống đại học này, nghe vậy, đương nhiên sợ. Ngày thường bị Đới Giai Tú xem thường và thỉnh thoảng mắng chửi, cô cũng chịu đủ rồi.
Cho nên cô suy nghĩ muốn Đới Giai Tú kết thù với người khác, dời sự căm ghét đi, còn có thể trả thù Đới Giai Tú.
Tốt nhất là có thể kết thù kết oán với tất cả mọi người.
Mục tiêu này được đặt trên người Miêu Miêu, các nữ sinh đều bảo vệ cô ấy, Đới Giai Tú bị oan, đương nhiên sẽ công kích bọn họ.
Hơn nữa lúc ban đầu lý do cô và Đới Giai Tú cãi vả, cũng là vì Miêu Miêu.
Cô giấu đồ ở chỗ Miêu Miêu, vì thừa dịp đi vệ sinh để chạy về, chỉ kịp tùy tiện nhét vào chăn.
Rồi sau đó lơ đãng ám hiệu với Đới Giai Tú: không biết buổi chiều Miêu Miêu đã đi đâu vậy. Buổi chiều đồ bị mất, mất đồ thêm có oán với Miêu Miêu thì dĩ nhiên Đới Giai Tú sẽ nhảy ra ngoài.
Miêu Miêu là người có tính tình thế nào? Người quen cũng biết, không thể nào làm ra chuyện như vậy.
Cứ như vậy, Đới Giai Tú sẽ bị hoài nghi cố ý hãm hại Miêu Miêu, các cô sẽ kết thù.
Đồ tìm được, đến lúc đó chuyện đã rồi, việc này chuyện lớn hóa nhỏ, Đới Giai Tú và Miêu Miêu không ai phục ai, nhưng không phải sẽ kết thù sao?
Nhưng không ngờ, Đới Giai Tú còn ngu xuẩn hơn, trực tiếp mở màn, rớt bể vòng tay, làm lớn chuyện lên.
Rồi sau đó Diệp Gia Thịnh vì Miêu Miêu, nhúng tay vào chuyện này.
Diệp Gia Thịnh ý vị thâm trường liếc nhìn Trương Nghiêu, cô gái này thật sự có thất khiếu linh lung tâm [1], đáng tiếc đạo hạnh quá nông, dễ dàng bị đoán được.
[1] thất khiếu linh lung tâm: chỉ người thông minh.
Cô vì chuyện này mà căng thẳng thần kinh, lúc này bị lộ, hầu như ngồi phịch xuống đất.
...
Kết quả cuối cùng, học phần quân sự của Trương Nghiêu bị đánh rớt, sang năm học lại. Trương Nghiêu và Đới Giai Tú mỗi người chia một nửa tiền vòng ngọc, chuyện như vậy bước đầu giải quyết xong.
Về phần Đới Giai Tú đối với oán hận của Trương Nghiêu, cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô ta rồi.
Nhưng trải qua chuyện này, ngày thường Đới Giai Tú hơi có chút không ưa Miêu Miêu, vì ngượng ngùng, cũng không dám lén trừng cô nữa.
Trương Nghiêu cũng không dám nói chuyện với các cô, cúi đầu, Miêu Miêu không muốn để ý đến cô ấy, cũng không đặt tầm mắt trên người cô ta.
Sau lễ bế mạc của kỳ huấn luyện quân sự, học sinh trở về túc xá của mình thu dọn đồ đạc về nhà.
"Miêu Miêu."
Đi không bao xa bị gọi lại, Miêu Miêu quay đầu, thấy là Diệp Gia Thịnh, theo bản năng đứng thẳng.
Đối phương vui vẻ: "Được rồi, tôi không phải huấn luyện viên của em nữa, sợ tôi làm gì, tự trở về à?"
"Anh tới đón em ạ..."
"Vậy được rồi, về nhà vui nhé, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Nói xong Diệp Gia Thịnh rời đi, Miêu Miêu không hiểu ra sao.
Kết thúc quân huấn học sinh rời đi không ngớt, ngay cả huấn luyện viên và mấy người lính trong đây cũng đi.
Căn cứ này vốn không được sử dụng, nên cho đại học A đến huấn luyện quân sự, hằng năm đến lúc huấn luyện, các nơi khác sẽ rút ra vài huấn luyện viên, để hướng dẫn học sinh.
Theo dòng người ra ngoài, ở trong đám người Trịnh Thâm đặc biệt nổi bật, Miêu Miêu liếc mắt lập tức nhìn thấy.
Chạy tới, cuối cùng nỗi nhớ được sự mừng rỡ lấp đầy, hai người nhìn nhau cười một tiếng, Miêu Miêu được Trịnh Thâm kéo vào lòng.
Cô vừa được Trịnh Thâm dắt, vừa líu ríu nói chuyện không ngừng, xem như truyện hài kể hết chuyện ký túc xá kia cho Trịnh Thâm.
Trịnh Thâm nghe xong, đầu tiên nói: "Trương Nghiêu này rất thông minh, họa thủy đông dẫn [2], đáng tiếc đẳng cấp quá thấp."
[2] họa thủy đông dẫn: Đây không phải là điển cố, mà xuất phát từ sự kiện trước chiến tranh thế giới, Anh- Pháp từ chối lập liên minh với Liên Xô và ký với Đức hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời bỏ mặc đồng minh Tiệp Khắc cho Đức tiêu diệt. Tất cả cho thấy rằng phương Tây không hề thực tâm trong việc ngăn chặn Hitler, mà thực ra họ đang tìm cách hướng cỗ máy chiến tranh Đức nhắm vào Liên Xô (ở hướng Đông). Nghĩa rộng: Tránh né, dẫn một chuyện xấu từ một nơi này đến nơi khác cũng gây hại cho mình. (Nguồn: http://www.5book.vn)
Ngẫu nhiên đen mặt: "Nhưng sao lại hãm hại em, đây là thứ gì. Diệp Gia Thịnh cũng quá không có trách nhiệm, nên đưa thẳng người này đến đồn cảnh sát chứ."
"Đều là học sinh cả, trừ một chiếc vòng tay, cũng không có hậu quả gì lớn, nếu phải ngồi tù, hiệu trưởng cũng sẽ không đồng ý." Miêu Miêu lắc tay anh, nói tiếp: "Cô ấy bị vạch trần trước mắt nhiều người như vậy, truyền đến cả các cấp lớp khác, đây đã là trừng phạt đối với cô ta rồi."
Trịnh Thâm sờ đầu cô: "Thật may là em không ở trường, đây đều là những người gì thế? Không phải là chó điên thì chính là người ác độc có lòng dạ xấu xa."
"Em không phải chỉ ở nhà không, không sao mà, em không ngốc đâu, sẽ không bị hãm hại."
Trịnh Thâm không nói tiếp, trong lòng lại nghĩ, sau này càng phải trông chừng Miêu Miêu chặt chẽ hơn, không thể để bị người ngoài bắt nạt được!
Lần này ghi nhận tấm lòng của Diệp Gia Thịnh vậy!
...
Sau đợt huấn luyện quân sự thì tiếp theo là Quốc Khánh 1 tháng 10, ở thành phố Bắc Kinh, không khí này càng thêm nồng nhiệt.
Ngày 1 hôm đó hai người ở nhà xem duyệt binh, buổi tối tay trong tay đi ra ngoài chơi, Trịnh Thâm chơi trò chơi cứ như ăn gian, từ trò trẻ con đến ném vòng, chủ quán có thể khóc thành dòng.
Trên tay Miêu Miêu cũng ôm cả đống đồ, chia cho hơn phân nửa bạn nhỏ đang chơi ở đây, lúc này mới cười tay trong tay trở về.
Tâm trạng Trịnh Thâm thỏa mãn, người này một khi đã vui rồi, đầu óc sẽ bắt đầu hồ đồ.
Buổi tối rửa mặt xong.
"Miêu Miêu..."
"Hả?"
"Trời lạnh, chúng ta ngủ nhiều người tý." Lúc này Trịnh Thâm đã có kinh nghiệm, không nói thẳng ‘Chúng ta ngủ đi’, lượn vòng một chút.
Miêu Miêu cảm nhận trong không khí vẫn còn dư lại cái oi bức của mùa hè, hoàn toàn im lặng.
"Anh lạnh?" Miêu Miêu nháy mắt.
"Ừ đúng." Mạnh mẽ gật đầu, bây giờ Miêu Miêu nói gì anh cũng sẽ đồng ý!
Một lát sau.
Trịnh Thâm đầu đầy mồ hôi nhìn máy điều hòa không khí phả ra hơi nóng như lửa, cởi áo, để trần phần thân trên.
"Nóng chết nóng chết rồi!"
Cửa bị đẩy ra, điều khiển được ném qua, Trịnh Thâm nhận lấy, vội vàng tắt.
"Cho nên, sau này anh đừng ăn vạ kiểu vậy nữa... Thiếu não lắm đấy."
Trịnh Thâm: "..." Bà nó.
...
Quốc Khánh phóng túng với Miêu Miêu chừng mấy ngày, vốn rất vui vẻ, vào ngày nghỉ lễ này, một tin tức càng khiến Trịnh Thâm sướng rơn.
Ngay cả Trịnh Thâm không quá để ý đến người ngoài, cũng nhịn không được cười ha ha, ôm Miêu Miêu hôn một cái.
"Em thật sự là phúc tinh của anh!"
"A!" Trình Khả Tâm kêu thảm một tiếng, nhào tới nhặt vòng ngọc của cô ấy, khóc bù lu bù loa.
Sau khi cô thi tốt nghiệp bà nội đã tặng cho cô chiếc vòng ngọc này, vẫn luôn đeo trên tay, không dám bỏ xuống, sợ trong lúc huấn luyện quân sự sẽ bị mẻ, nên giấu trong ngăn kéo.
"Đồ thần kinh!" Trình Khả Tâm trừng Đới Giai Tú, hận không thể ăn cô ta.
"Cô không đi trách cô ta trộm đồ của cô, trách tôi làm gì?!" Đới Giai Tú nói nhỏ, nhặt đồng hồ đeo tay của mình lên, ngẩng đầu lại phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình, vẻ mặt khinh bỉ.
"Loại người hãm hại người khác như cậu không cảm thấy mình quá thấp kém sao?" Hạ Uyển Lâm nhìn cô, vẻ mặt khinh thường.
"Này, cô mới có bệnh đấy, cô ta cả ngày xuất quỷ nhập thần, ai biết cô ta đang làm gì? Tôi còn tìm thấy đồ ở chỗ cô ta đấy!" Đới Giai Tú lớn giọng thét, bên ngoài không ít người xem náo nhiệt.
Lúc này nên tắt đèn ngủ, nhưng ký túc xá của bọn họ chỉ cần vừa có tiếng động hơi lớn, đã hấp dẫn không ít người đến xem náo nhiệt, có hai huấn luyện viên ở bên ngoài gọi hai tiếng, không ai để ý.
"Miêu Miêu, cô còn không thừa nhận?!" Đới Giai Tú trợn tròn đôi mắt.
Miêu Miêu cũng hiếm khi cứng rắn thế này, tức đến mức phì cười: "Không phải do tôi trộm, đương nhiên tôi sẽ không thừa nhận!"
"Tang chứng vật chứng có đủ, cô còn dám nói dối?! Buổi chiều tôi ăn cơm tối đã để đồng hồ đeo tay ở đây, lúc ấy ai cũng có mặt, chỉ có một mình cô không thấy, không phải là cô thì ai vào đây?" Cô ta vừa nói xong, thật sự khiến những người còn lại nghi ngờ.
Hơn nữa ngoài cửa, không ít tầm mắt hoài nghi ném thẳng vào Miêu Miêu. Mặc dù cô xinh đẹp, cũng rất ít ở trường học, ngày thường không thể biết gia cảnh thế nào.
"Vì cô thấy Miêu Miêu không có ở đây nên mới hãm hại cậu ấy, dù sao lúc cô cất đồng hồ đeo tay, chúng tôi không ai tận mắt thấy cả!"
"Aiz, tôi nói thật này, cậu dám để cho Miêu Miêu nói rõ ràng cô ta đi đâu không?!"
Miêu Miêu không nói gì, không thể khai ra Trịnh Thâm được, nhất thời không biết nói sao, ánh mắt hoài nghi càng ngày càng nhiều.
"Ầm ĩ gì thế!" Diệp Gia Thịnh trầm mặt, ngày cuối cùng vẫn không thể yên ổn.
Đới Giai Tú tố cáo: "Cô ta trộm đồ giấu đi!"
"Tôi không có, cô đừng đổ oan cho người khác."
"Có nhân chứng vật chứng hẳn hoi!"
"Cô có hiểu nhân chứng vật chứng là gì không? Cô thấy tôi trộm à?" Miêu Miêu cũng trợn tròn đôi mắt.
Diệp Gia Thịnh đột nhiên có chút buồn cười, miệng lưỡi cô nhóc này bén nhọn như bây giờ làm người ta dở khóc dở cười.
"Tóm lại là có chuyện gì, nói rõ ràng."
...
Nghe xong tất cả, Diệp Gia Thịnh im lặng vài giây, chuyện này vừa nhìn có vẻ như Miêu Miêu bị Đới Giai Tú đổ oan, nhưng anh ta là cảnh sát, đương nhiên sẽ phân tích tỉ mỉ hơn một chút.
Huống chi, đây do một học sinh chuẩn bị, sắp đặt thấp kém.
"Huấn luyện viên Diệp, thật sự là cô ta! Chiều nào cô ta cũng thần thần bí bí, chắc chắn trở về túc xá để trộm đồ."
"Tôi không có về túc xá!"
"Xì, ai làm chứng cho cô?"
"Tôi." Diệp Gia Thịnh nói xong, rõ ràng toàn trường yên tĩnh.
Trong lúc nhất thời yên lặng như tờ, Miêu Miêu? Diệp Gia Thịnh? Trong nháy mắt não bổ ra N vở kịch truyền hình.
Anh ta tiếp tục bình tĩnh nói: "Buổi chiều Miêu Miêu ở cùng tôi, không có động cơ gây án. Tóm lại là do ai làm, bây giờ bước ra ngay, nếu không tôi sẽ giao cho cục Công an."
"Vân tay, ADN đều có thể tra được, là người trưởng thành cả rồi, hai thứ đồ này thêm tài sản có giá trị, có thể phán án, bây giờ ra ngoài nhận tội, giải quyết nội bộ, nếu không sẽ..."
Vừa dứt lời, Trương Nghiêu ngồi phịch xuống đất.
"Xin lỗi..."
Mọi người kinh hãi, ai cũng không ngờ lại là Trương Nghiêu? Một nữ sinh trong sáng thế này.
Diệp Gia Thịnh dẫn Trương Nghiêu đi, túc xá an tĩnh vài giây, Trình Khả Tâm đã nhìn về phía Đới Giai Tú: "Cậu đền cho tôi!"
"Này, ai trộm thì tìm người đó chứ?"
"Cậu làm vỡ!"
Miêu Miêu bị hai người làm cho phiền lòng, đi ra hóng mát, bình thường Trương Nghiêu trông rất tốt với cô, tại sao lại hại cô chứ? Cô ấy hại cô vì cái gì, đại khái Miêu Miêu có thể hiểu được.
Diệp Gia Thịnh đang thẩm vấn Trương Nghiêu, nghe suy nghĩ của cô ấy xong, im lặng.
Nói Trương Nghiêu ngu xuẩn, cô có thể sắp xếp một ván cờ không tệ, nhưng nếu nói cô thông minh, lại dễ dàng có thể bị vạch trần.
Nguyên nhân còn vì ân oán giữa Đới Giai Tú và Trương Nghiêu, Đới Giai Tú buông lời muốn thu thập Trương Nghiêu, mặt ngoài cô không thèm để ý, nhưng cũng đang chú ý tới động tĩnh của cô ta.
Nhưng hôm nay, là vì cô mới quen một người, khá hiểu rõ Đới Giai Tú.
Nhà họ Đới rất có tiền, Đới Giai Tú là hòn ngọc quý trên tay họ, người kia nói trước đây có đắc tội với Đới Giai Tú, đã bị chỉnh rất thảm.
Gia đình Trương Nghiêu rất bình thường, nên vô cùng quý trọng cuộc sống đại học này, nghe vậy, đương nhiên sợ. Ngày thường bị Đới Giai Tú xem thường và thỉnh thoảng mắng chửi, cô cũng chịu đủ rồi.
Cho nên cô suy nghĩ muốn Đới Giai Tú kết thù với người khác, dời sự căm ghét đi, còn có thể trả thù Đới Giai Tú.
Tốt nhất là có thể kết thù kết oán với tất cả mọi người.
Mục tiêu này được đặt trên người Miêu Miêu, các nữ sinh đều bảo vệ cô ấy, Đới Giai Tú bị oan, đương nhiên sẽ công kích bọn họ.
Hơn nữa lúc ban đầu lý do cô và Đới Giai Tú cãi vả, cũng là vì Miêu Miêu.
Cô giấu đồ ở chỗ Miêu Miêu, vì thừa dịp đi vệ sinh để chạy về, chỉ kịp tùy tiện nhét vào chăn.
Rồi sau đó lơ đãng ám hiệu với Đới Giai Tú: không biết buổi chiều Miêu Miêu đã đi đâu vậy. Buổi chiều đồ bị mất, mất đồ thêm có oán với Miêu Miêu thì dĩ nhiên Đới Giai Tú sẽ nhảy ra ngoài.
Miêu Miêu là người có tính tình thế nào? Người quen cũng biết, không thể nào làm ra chuyện như vậy.
Cứ như vậy, Đới Giai Tú sẽ bị hoài nghi cố ý hãm hại Miêu Miêu, các cô sẽ kết thù.
Đồ tìm được, đến lúc đó chuyện đã rồi, việc này chuyện lớn hóa nhỏ, Đới Giai Tú và Miêu Miêu không ai phục ai, nhưng không phải sẽ kết thù sao?
Nhưng không ngờ, Đới Giai Tú còn ngu xuẩn hơn, trực tiếp mở màn, rớt bể vòng tay, làm lớn chuyện lên.
Rồi sau đó Diệp Gia Thịnh vì Miêu Miêu, nhúng tay vào chuyện này.
Diệp Gia Thịnh ý vị thâm trường liếc nhìn Trương Nghiêu, cô gái này thật sự có thất khiếu linh lung tâm [1], đáng tiếc đạo hạnh quá nông, dễ dàng bị đoán được.
[1] thất khiếu linh lung tâm: chỉ người thông minh.
Cô vì chuyện này mà căng thẳng thần kinh, lúc này bị lộ, hầu như ngồi phịch xuống đất.
...
Kết quả cuối cùng, học phần quân sự của Trương Nghiêu bị đánh rớt, sang năm học lại. Trương Nghiêu và Đới Giai Tú mỗi người chia một nửa tiền vòng ngọc, chuyện như vậy bước đầu giải quyết xong.
Về phần Đới Giai Tú đối với oán hận của Trương Nghiêu, cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô ta rồi.
Nhưng trải qua chuyện này, ngày thường Đới Giai Tú hơi có chút không ưa Miêu Miêu, vì ngượng ngùng, cũng không dám lén trừng cô nữa.
Trương Nghiêu cũng không dám nói chuyện với các cô, cúi đầu, Miêu Miêu không muốn để ý đến cô ấy, cũng không đặt tầm mắt trên người cô ta.
Sau lễ bế mạc của kỳ huấn luyện quân sự, học sinh trở về túc xá của mình thu dọn đồ đạc về nhà.
"Miêu Miêu."
Đi không bao xa bị gọi lại, Miêu Miêu quay đầu, thấy là Diệp Gia Thịnh, theo bản năng đứng thẳng.
Đối phương vui vẻ: "Được rồi, tôi không phải huấn luyện viên của em nữa, sợ tôi làm gì, tự trở về à?"
"Anh tới đón em ạ..."
"Vậy được rồi, về nhà vui nhé, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Nói xong Diệp Gia Thịnh rời đi, Miêu Miêu không hiểu ra sao.
Kết thúc quân huấn học sinh rời đi không ngớt, ngay cả huấn luyện viên và mấy người lính trong đây cũng đi.
Căn cứ này vốn không được sử dụng, nên cho đại học A đến huấn luyện quân sự, hằng năm đến lúc huấn luyện, các nơi khác sẽ rút ra vài huấn luyện viên, để hướng dẫn học sinh.
Theo dòng người ra ngoài, ở trong đám người Trịnh Thâm đặc biệt nổi bật, Miêu Miêu liếc mắt lập tức nhìn thấy.
Chạy tới, cuối cùng nỗi nhớ được sự mừng rỡ lấp đầy, hai người nhìn nhau cười một tiếng, Miêu Miêu được Trịnh Thâm kéo vào lòng.
Cô vừa được Trịnh Thâm dắt, vừa líu ríu nói chuyện không ngừng, xem như truyện hài kể hết chuyện ký túc xá kia cho Trịnh Thâm.
Trịnh Thâm nghe xong, đầu tiên nói: "Trương Nghiêu này rất thông minh, họa thủy đông dẫn [2], đáng tiếc đẳng cấp quá thấp."
[2] họa thủy đông dẫn: Đây không phải là điển cố, mà xuất phát từ sự kiện trước chiến tranh thế giới, Anh- Pháp từ chối lập liên minh với Liên Xô và ký với Đức hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời bỏ mặc đồng minh Tiệp Khắc cho Đức tiêu diệt. Tất cả cho thấy rằng phương Tây không hề thực tâm trong việc ngăn chặn Hitler, mà thực ra họ đang tìm cách hướng cỗ máy chiến tranh Đức nhắm vào Liên Xô (ở hướng Đông). Nghĩa rộng: Tránh né, dẫn một chuyện xấu từ một nơi này đến nơi khác cũng gây hại cho mình. (Nguồn: http://www.5book.vn)
Ngẫu nhiên đen mặt: "Nhưng sao lại hãm hại em, đây là thứ gì. Diệp Gia Thịnh cũng quá không có trách nhiệm, nên đưa thẳng người này đến đồn cảnh sát chứ."
"Đều là học sinh cả, trừ một chiếc vòng tay, cũng không có hậu quả gì lớn, nếu phải ngồi tù, hiệu trưởng cũng sẽ không đồng ý." Miêu Miêu lắc tay anh, nói tiếp: "Cô ấy bị vạch trần trước mắt nhiều người như vậy, truyền đến cả các cấp lớp khác, đây đã là trừng phạt đối với cô ta rồi."
Trịnh Thâm sờ đầu cô: "Thật may là em không ở trường, đây đều là những người gì thế? Không phải là chó điên thì chính là người ác độc có lòng dạ xấu xa."
"Em không phải chỉ ở nhà không, không sao mà, em không ngốc đâu, sẽ không bị hãm hại."
Trịnh Thâm không nói tiếp, trong lòng lại nghĩ, sau này càng phải trông chừng Miêu Miêu chặt chẽ hơn, không thể để bị người ngoài bắt nạt được!
Lần này ghi nhận tấm lòng của Diệp Gia Thịnh vậy!
...
Sau đợt huấn luyện quân sự thì tiếp theo là Quốc Khánh 1 tháng 10, ở thành phố Bắc Kinh, không khí này càng thêm nồng nhiệt.
Ngày 1 hôm đó hai người ở nhà xem duyệt binh, buổi tối tay trong tay đi ra ngoài chơi, Trịnh Thâm chơi trò chơi cứ như ăn gian, từ trò trẻ con đến ném vòng, chủ quán có thể khóc thành dòng.
Trên tay Miêu Miêu cũng ôm cả đống đồ, chia cho hơn phân nửa bạn nhỏ đang chơi ở đây, lúc này mới cười tay trong tay trở về.
Tâm trạng Trịnh Thâm thỏa mãn, người này một khi đã vui rồi, đầu óc sẽ bắt đầu hồ đồ.
Buổi tối rửa mặt xong.
"Miêu Miêu..."
"Hả?"
"Trời lạnh, chúng ta ngủ nhiều người tý." Lúc này Trịnh Thâm đã có kinh nghiệm, không nói thẳng ‘Chúng ta ngủ đi’, lượn vòng một chút.
Miêu Miêu cảm nhận trong không khí vẫn còn dư lại cái oi bức của mùa hè, hoàn toàn im lặng.
"Anh lạnh?" Miêu Miêu nháy mắt.
"Ừ đúng." Mạnh mẽ gật đầu, bây giờ Miêu Miêu nói gì anh cũng sẽ đồng ý!
Một lát sau.
Trịnh Thâm đầu đầy mồ hôi nhìn máy điều hòa không khí phả ra hơi nóng như lửa, cởi áo, để trần phần thân trên.
"Nóng chết nóng chết rồi!"
Cửa bị đẩy ra, điều khiển được ném qua, Trịnh Thâm nhận lấy, vội vàng tắt.
"Cho nên, sau này anh đừng ăn vạ kiểu vậy nữa... Thiếu não lắm đấy."
Trịnh Thâm: "..." Bà nó.
...
Quốc Khánh phóng túng với Miêu Miêu chừng mấy ngày, vốn rất vui vẻ, vào ngày nghỉ lễ này, một tin tức càng khiến Trịnh Thâm sướng rơn.
Ngay cả Trịnh Thâm không quá để ý đến người ngoài, cũng nhịn không được cười ha ha, ôm Miêu Miêu hôn một cái.
"Em thật sự là phúc tinh của anh!"
Danh sách chương