Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ

Thành phố W có rất nhiều người tài, Ngưu Đồ, Hắc Tử chỉ có thể xem là đạt tiêu chuẩn, còn có một nhân vật khác, Hách Thần.

Người này thuộc về giai cấp thượng tầng, nightclub, thương nhân, nhà hàng, giải trí... Chỗ nào cũng đều có bóng dáng của ông ta, phú thương danh xứng với thực của thành phố W.

Cho dù Trịnh Thâm là bảo vệ, cũng từng nghe qua tin đồn về vị họ Hách này.

"Xin chào, tôi là Hách thần."

Sáu từ, Trịnh Thâm chợt ngây ngẩn cả người.

Câu thứ hai là: "Cậu Trịnh vừa lúc muốn tìm kẻ hèn này, gặp một lần đi."

Ông ta có chứng cứ.

"Được, ở đâu?" Trong giọng nói của Trịnh Thâm nghe không ra tâm tình gì, có vài người muốn bắt thóp anh, thì không nên thể hiện quá vội vàng.

"Vừa lúc tôi cũng không có chuyện gì, quán cà phê đầu phố Nam Hồ đi."

"Được."

Cách Trịnh Thâm rất gần, xuống lầu cách không xa.

Vẫn là áo ba lỗ, nhưng đã đổi dép, vẻ mặt như tắm nước lạnh.

"Anh, anh đi đâu vậy?"

Trịnh Thâm khẽ mỉm cười: "Đi ra ngoài một chuyến, nửa tiếng sau sẽ trở lại."

"À..." Miêu Miêu gật đầu, tiếp tục nghe một chút, tiếng Anh, còn phải bổ sung thêm nhiều.

Đương nhiên Trịnh Thâm sẽ hoài nghi có phải thật sự là Hách Thần, nhưng là kẻ tài cao gan lớn, anh còn chưa từng sợ điều gì cả.

Trốn được mùng một tránh không khỏi 15, không có gì phải sợ, huống chi lỡ như thật sự có chứng cứ thì sao? Sáu phút đến quán cà phê, Hách Thần đã ở bên trong, Trịnh Thâm hơi híp mắt, cho nên lúc ông ta gọi điện thoại thì ông ta đã ở đây rồi?

"Ông Hách."

Hách Thần để ly xuống, cười nho nhã: "Cậu Trịnh đến rồi, mời ngồi."

Ngồi xuống, nhìn về phía ông ta.

Người này hơn 40 tuổi, rất nho nhã, lộ ra dáng vẻ thư sinh nồng đậm.

Vô hại, thuần lương.

"Xin hỏi ông Hách tìm tôi có chuyện gì không?"

Nhân viên phục vụ bưng ly cà phê đến cho anh, Hách Thần múc một viên đường, thái độ tùy ý giúp anh bỏ vào.

Trịnh Thâm giơ tay lên: "Cảm ơn, tôi không uống đường."

"Không thêm đường rất đắng." Không thu về.

"Thêm đường uống không quen." Phi! Trịnh Thâm anh sẽ không uống đâu.

Đồ chơi này vừa nghe đã không muốn bưng rồi.

Khẽ cười, bình tĩnh bưng lên nhấp một hớp, đầu lưỡi cuốn lại, để xuống sẽ không cầm lên nữa.

"Rốt cuộc ông Hách có chuyện gì?"

Cuối cùng Hách Thần thu tay về, lúc này không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: "Cậu muốn chứng cứ tôi có, video, từ lúc Tưởng Xuyến cất giấu thứ gì đó, đến khi cô ta ra ngoài lên xe cùng một người khác, tất cả đều có."

Con ngươi Trịnh Thâm co rụt lại, không hỏi tại sao ông ta có, chỉ nói: "Điều kiện gì?"

"Việc này, hãm hại Ngưu Đồ người ta rất không ưa thích."

Nhấp cà phê, ánh mắt híp lại: "Hai dô, tôi rất thưởng thức cậu Trịnh."

Vẻ mặt Trịnh Thâm hơi trầm xuống.

"Không nói cậu Trịnh một thân võ lực, có dũng có mưu, Hách Thần tôi thưởng thức nhất chính là loại người như cậu!"

"Cậu Trịnh đi theo tôi năm năm làm việc ở thành phố W, tung hoành ngang dọc, có bằng lòng không?"

...

Tiếng chìa khóa chuyển động, Miêu Miêu ngẩng đầu: "Anh đã về rồi."

"Ừ, em vẫn đang học à?"

"Không... Đang nghe nhạc."

Nhíu mày, tiếp tục nghe, trong miệng còn hát theo đôi câu, một bản nhạc tiếng Anh, giọng cô véo von, mặc dù Trịnh Thâm nghe không hiểu, cũng cảm thấy vô cùng dễ nghe.

Miêu Miêu càng ngày càng ưu tú...

"Miêu Miêu ngày mai có kết quả à?"

"Đúng đó, hôm nay mười hai giờ khuya." Có vài phần mong đợi, lại có vài phần lo lắng.

"Đi đâu học đại học?" Xoa đầu cô.

Miêu Miêu đứng lên, trừng anh: "Đại học A! Anh già rồi nên không nhớ được hả."

Trịnh Thâm nhếch môi cười: "Lúc này mới nhớ, đại học A, thành phố Bắc Kinh nha, chúng ta cùng đi."

Khóe môi Miêu Miêu không ép xuống nổi, con ngươi quay một vòng: "... Ừ."

Cô muốn đến thành phố Bắc Kinh, Trịnh Thâm có thể ở lại thành phố W? Hiển nhiên không thể nào.

Hơn nữa cô nhóc này bay ra ngoài còn có thể bay trở về hay không, dù chỉ một ngày, anh cũng không muốn rời khỏi cô.

Nhưng Hách Thần bên kia anh vẫn chưa thẳng thừng từ chối, chỉ nói suy nghĩ hai ngày, người này không phải là người sau khi bị từ chối, còn có lòng tốt lấy chứng cứ ra.

...

"Thâm tử, người kia thế nào?" Lâm Phóng nóng nảy, cuối cùng Ngưu Đồ có thể bị phán hình hay không, ông ta không có quá nhiều cảm thụ, chỉ thấy, ông ta đã cố gắng hết sức rồi.

Tôi đã hết sức cố gắng, không cứu được ông cũng không còn cách nào.

Nhưng Trịnh Thâm không giống ông ta, anh không muốn người đó gặp nguy hiểm.

Hách Thần nhìn trúng thực lực của Trịnh Thâm, phí hết tâm tư muốn Trịnh Thâm bán mạng năm năm, việc muốn anh làm, chắc chắn chính là ‘bán mạng’.

Trịnh Thâm hít một hơi, phun ra vòng khói, híp mắt lại, vừa nguy hiểm vừa đáng sợ.

"Ông đây không tin không còn cách khác!"

...

Mười hai giờ khuya.

"Miêu Miêu, đừng căng thẳng, không sao đâu không sao đâu mà."

Hai người bắt đầu mò điện thoại di động, Miêu Miêu lo lắng, Trịnh Thâm kiểm tra cho cô.

Gắt gao siết chặt ống tay áo anh, mặc dù đại học A cũng không có vấn đề, nhưng nói chung vẫn sợ có lỡ như.

Trịnh Thâm mò nửa ngày cũng chưa tra được, cô đọc số báo danh chính xác, anh nhập vào bên trong, Miêu Miêu trợn to hai mắt nhìn ngón tay cứng ngắc của anh.

"Để em để em." Lấy qua.

Kết quả một đống tin nhắn, còn chưa đọc, điện thoại của Uông Thư Ngọc đã đến rồi.

"Alo, cô Uông."

"Ai dô! Miêu Miêu! Trạng Nguyên! Trạng Nguyên thành phố W!" Giọng nói của bà vừa vui mừng vừa run rẩy.

"Có thật không?!" Miêu Miêu kích động ngồi thẳng người, vội hỏi qua điện thoại.

"Ừ ừ ừ! Thật! Nhân viên trường học chúng ta sắp phát tài rồi!"

Nhị Trung theo sát Nhất Trung nhiều năm như vậy, năm nay lần đầu tiên mới bắt được danh hiệu Trạng Nguyên.

Từ Úc An được Bảng nhãn, hạng nhất hạng nhì đều được Nhị Trung ôm hết rồi!

"Miêu Miêu! Em quá tuyệt vời!"

"Cảm ơn cô Uông."

"Cô rất tự hào về em! Ngày mai có phiếu điểm, có đến không?"

Nói một lúc lâu, Miêu Miêu mới nước mắt lưng tròng để điện thoại xuống, nhìn về phía Trịnh Thâm.

"Anh..."

Oa ô một tiếng, gào khóc.

Ba, ba thấy không, ba nói xem, bảo bối Miêu Miêu của chúng ta đã trưởng thành thi đỗ Trạng Nguyên rồi, đại học A.

Con làm được rồi.

Trong lòng Trịnh Thâm như đao khoét, nước mắt cô lăn vào tim anh, cả người anh nóng như bị thiêu đốt.

Nhẹ nhàng hôn trán cô: "Miêu Miêu, giỏi lắm!"

...

Ngày thứ hai, Trịnh Thâm đưa Miêu Miêu đến trường học, lại xoay người đi tìm Lâm Phóng, chuyện ngày hôm qua bảo ông ta làm, chắc đã nhanh chóng có kết quả rồi.

Miêu Miêu vừa vào trường học, đã nhìn thấy biểu ngữ thật to, viết:

"Nhiệt liệt chúc mừng bạn học Miêu Miêu, Từ Úc An trường chúng ta dành được thành tích nhất nhì của thành phố W."

Một đường còn có người chỉ chỉ chõ chõ, khóe môi cô chứa ý cười, mặc bọn họ hâm mộ quan sát.

"Miêu Miêu, mau đến đây." Uông Thư Ngọc cười vẫy cô.

"Đợi lát nữa, đến chỗ hiệu trưởng có tiền thưởng!" Mặt mày Uông Thư Ngọc đều là ý cười, vừa đi ngang qua lớp một của cô Lý, trong nháy mắt mặt bà ấy tối lại.

Trong lòng bà ấy rất hối hận, năm nay bất kể lớp một thành tích rất tốt, cũng không che dấu được lớp 22 đồ bỏ kia có một Trạng Nguyên.

Không biết Uông Thư Ngọc này có vận cứt chó gì, nhặt được một bảo bối vàng, tiền thưởng không biết sẽ được bao nhiêu.

Cô giáo này hiển nhiên đã quên, ban đầu Miêu Miêu vào trường, là ai chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.

Lớp 22 chỉ có một số người, phần lớn không đến, Đoàn Trạch cũng không có.

"Cậu vẫn chưa biết?! Đoàn Trạch xuất ngoại rồi!"

Miêu Miêu trợn tròn mắt, chỉ nghe Trình Nhuế nói: "Cậu ấy đi tu học bóng rổ, sau này không chừng còn có thể nhìn thấy bóng dáng cậu ấy ở NBA [1] đấy!"

[1] NBA: National Basketball Association là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp những cầu thủ ưu việt ở Bắc Mỹ, và được nhiều người coi là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp những cầu thủ hàng đầu của thế giới.

Dĩ nhiên, lúc này đều chỉ đang cười giỡn thôi, giấc mộng xa xôi như vậy, không ai biết được, Miêu Miêu cũng chỉ tiếc vì cậu ấy bỏ qua đại học A mà thôi.

Sau khi Uông Thư Ngọc phát phiếu điểm cuối cùng cho học sinh trung học đệ nhị cấp, rồi nhanh chóng giải tán.

Trình Nhuế lưu luyến không rời, Miêu Miêu liên tục bảo đảm sau này sẽ liên lạc lại, mới rời đi.

Miêu Miêu đi theo Uông Thư Ngọc nhận tiền, đừng nói, thật sự không ít.

Tiền thưởng của hiệu trưởng chiếm rất nhiều, nhiều năm trước đã nói, có thể thi đậu Trạng Nguyên được thưởng năm vạn, lớp mười cũng nói thế.

Vì lớp mười hai cô mới đến, lúc này mới lần đầu tiên nghe nói, rồi sau đó tiền chợt đến tay.

Còn có tiền thưởng của bộ giáo dục 10000.

Tiền thưởng của thành phố, còn có tiền thưởng thượng vàng hạ cám vì tốt nghiệp loại ưu.

Tổng cộng 86000, cũng biết cô không có phụ huynh, chỉ có duy nhất một ‘anh trai’ còn không phải là ruột thịt.

Cho nên hiệu trưởng đưa cho cô một cái thẻ, toàn bộ ở bên trong.

"Cảm ơn." Miêu Miêu nói cảm ơn xong rồi nhận lấy.

Đại học của cô, không cần khiến Trịnh Thâm chịu khổ nữa...

Không nói về Miêu Miêu bên này nữa, Trịnh Thâm và Lâm Phóng gặp mặt trước cửa bị niêm của nightclub.

"Thâm tử, làm gì tốn công tốn sức như vậy, uổng tiền... nhiều thế này. Chúng ta cứ thẳng thắn nói với cảnh sát rằng Hách Thần có chứng cứ nhưng không lấy ra, để cảnh sát bọn họ làm đi."

Lâm Phóng nói xong cũng sửng sốt, lúc nào thì ông đây học được cái giọng chuyện gì cũng kiếm cảnh sát thế này?

Trịnh Thâm quay đầu nhìn về phía ông ta: "Ý ông là, Hách Thần sẽ thừa nhận với cảnh sát rằng ông ta có chứng cứ? Cảnh sát muốn thì ông ta phải cho?"

"Ghi âm?"

"Tôi ghi âm chứng minh ông ta có chứng cứ, trở về rồi lại nói không có, bị mất, còn ai có thể ép ông ta không?"

"Không có tác dụng, còn bứt dây động rừng."

"À... Được rồi." Hách Thần này, quả thật không dám âm mưu gì dưới mí mắt ông ta.

"Nói cho tôi biết thứ người đó tra được."

"Hách Thần, người thành phố W, 45 tuổi..." Đều chỉ là một số tin tức đơn giản, so với bên ngoài thì đã có thể tra được nhiều hơn một chút rồi, nhưng tin tức quan trọng, vẫn không có.

Hách Thần, còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng.

Càng nghe chân mày càng sâu, đợi đến khi nghe được tin tức phía sau, chân mày hơi buông lỏng ra một chút.

"Tình nhân, còn có con trai?"

Trịnh Thâm cười, đứng lên: "Đi."

"Đi đâu?"

"Đồn cảnh sát."

Lâm Phóng: "Anh trai à, không phải anh nói tìm cảnh sát cũng vô dụng sao?"

Trịnh Thâm quay đầu lại: "Ai nói tôi đi tìm cảnh sát, tôi tìm Diệp Gia Thịnh."

"..."

Người đàn ông ấy đã sải bước đi xa, bóng dáng cao lớn như cây trụ trời, dường như trời sập xuống cũng không hề sợ hãi.

Giọng nói từ xa xa truyền đến: "Nhanh lên một chút, tôi còn phải đi đón vợ tôi nữa mà!"

"..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện