Phạn Phạn là một bạn nhỏ luôn tràn đầy năng lượng.
Lúc Tề Trừng mang thai, thật ra khẩu vị vẫn luôn phiền toái, ba tháng đầu không dám dính một chút mùi tanh nào, không ăn nổi dù chỉ là một ngụm canh cá.

Sau khi thai nhi ổn định rồi, chú Quyền thay đổi phương pháp khử tanh canh cá, mỗi ngày cậu cũng chỉ ăn được một chén nhỏ.
Sau đó bụng cậu lớn hơn, ban đêm bị dằn vặt tới lui, chưa nói đến sưng tay sưng chân hay chuột rút này nọ, có khi thằng nhóc con này còn đánh quyền trong bụng cậu vào ban ngày nữa cơ.

Có lần kiểm tra, bác sĩ nói vị trí của thai nhi không được đúng lắm, bị ngược lại rồi, một tháng sau đi kiểm tra lại lần nữa thì lại thấy đã trở về như ban đầu lúc nào chẳng hay.
Thằng nhỏ cứ vậy mà tự mình lăn ngược lộn xuôi ở bên trong như thế đấy.
Chú Quyền bảo giống hệt như con khỉ con vậy, y như Tông Ân khi còn bé.
Tề Trừng vừa nghe xong là hai mắt đã lập tức trợn tròn lên, ông xã lúc còn bé quậy lắm sao? Sau đó lại nghĩ, lúc anh cùng ông ngoại lật gạch xới hết đất lên thì đã là một bạn nhỏ nghịch ngợm rồi.

Từ khi còn ở trong bụng, Phạn Phạn đã không phải là một bạn nhỏ điềm đạm rồi.

Mới vừa sinh ra là tiếng khóc đã lập tức vang dội khắp phòng phẫu thuật.

Bây giờ thì phần lớn thời gian đều dành cho việc ngủ, dì Trịnh nói những đứa nhỏ khác đều như thế này, ngủ nhiều như vậy mới tốt.

Nhóc con đói bụng tỉnh rồi sẽ khóc, bi bô khóc hai tiếng là có người tới dỗ, dỗ rồi lại không khóc nữa.

Dì Trịnh và dì bảo mẫu Tô đều nói Phạn Phạn thông minh lanh lợi, biết có người đến nên mới lớn giọng gọi đấy.
Tề Trừng không tin, nhỏ giọng lén lút nói với ông xã: "Bé cưng mới được có ba ngày, làm sao sẽ lanh lợi như vậy được chứ."
Cậu vừa mới nói xong, Phạn Phạn nằm trong xe đẩy đã lập tức oa oa khóc, như là đang phản đối lời của ba mình vậy.

Ba ngày nay, Bạch Tông Ân học ôm trẻ con cùng với dì Tô, còn Tề Trừng thì có chút hoảng loạn, Phạn Phạn quá bé nhỏ, toàn thân nhóc mềm mại thành một cục, cậu sợ mình ôm không được.
"Đưa cho tôi."
Bạch Tông Ân nói với dì Tô.
Lúc Dì Tô ôm lấy Phạn Phạn, Phạn Phạn vẫn còn đang khóc, bà mới lấy làm lạ, sao đứa nhỏ vẫn cứ khóc thế này.

Tiếp đó bà cẩn thận từng li từng tí giao cho Bạch tiên sinh.

Bạch Tông Ân mới vừa tiếp lấy con trai, tiếng khóc của Phạn Phạn lập tức bé lại, thút thít tượng trưng hai ba tiếng như mèo con, hai mắt tròn lên tìm người.
Tề Trừng nằm nghiêng ở trên giường, vẫy vẫy tay với con trai: "Phạn Phạn ơi."
Tiếng khóc thút thít như mèo kêu lập tức không còn nữa, Phạn Phạn nín khóc.
Tề Trừng ngồi ở trên giường cười ha ha nói: "Phạn Phạn của chúng ta đúng là một nhóc lanh lợi nha."
Mới vừa rồi còn nói em bé mới sinh ra thì biết cái gì, bây giờ đã quay đầu khen người ta rồi.

"Có thể là đói bụng rồi đấy." Dì Tô pha sẵn sữa bột.
Tề Trừng là nam nên không có sữa, Phạn Phạn sinh ra đã phải uống sữa bột, lượng sữa cho em bé mới sinh phải được định lượng nhất định, không thể cho bé ăn quá nhiều, một lượng nhỏ chia thành nhiều bữa, cứ cách một hai tiếng lại đút sữa một lần.

Ban ngày Phạn Phạn ở lại trong phòng bọn họ, buổi tối thì ngủ với dì Tô ở phòng xép bên ngoài.

Dì Tô sẽ cho nhóc uống sữa.
Ban đêm Tề Trừng có thể nghỉ ngơi tốt, ban ngày thì mỗi khi Phạn Phạn được người chăm sóc, cậu sẽ phụ trách nhiệm vụ ở bên cạnh mà trêu chọc con trai, thế nên tinh thần của cậu tốt vô cùng, vết thương khôi phục cũng rất tốt.

"Để con đút đi dì Tô." Hai mắt Tề Trừng sáng lấp lánh nói.
Dì Tô đưa bình sữa tới, sau đó cũng không dám đi đâu, đôi chồng chồng mới lên chức ba này, bà vẫn phải trông coi một chút mới được.
Bạch Tông Ân ôm Phạn Phạn, Tề Trừng thì cho nhóc con uống sữa.
Phạn Phạn không uống, đôi mắt tròn xoe đen láy chớp chớp, nhìn trái nhìn phải.

Tề Trừng cười đến hai mắt cong cong, nói: "Phạn Phạn ăn cơm thôi nào."
Nói xong lại tự mình cảm thấy vui vẻ.

Cậu thấy cái nhũ danh này thật đúng là vì cậu quá đói bụng đầu óc trống trơn nên mới nghĩ ra mà, nhưng thấy ông xã gọi bé, đến chú Quyền cũng gọi bé rất thuận miệng, thế là nghe riết rồi Tề Trừng lại cảm thấy khá là êm tai.

Buồn cười thật chứ.
Phạn Phạn ăn cơm.

(Cơm Cơm ăn cơm)
Bé con uống sữa từng ngụm từng ngụm, không bao lâu đã uống xong.
Dì Tô lại định lượng lại mức sữa của bé.
Phạn Phạn hút mãi mà không thấy gì, thút tha thút thít không ra tiếng như mèo con.

Tề Trừng đặt lại bình sữa trước, sau đó vỗ vỗ tay, dụ dỗ con trai: "Không có nữa rồi, hai tiếng sau Phạn Phạn của chúng ta lại ăn cơm nữa nha."
Tiếng vỗ tay hấp dẫn lực chú ý của Phạn Phạn, tiếng khóc non nớt còn chưa kịp phát ra đã biến mất.

Phạn Phạn thổi hai cái bong bóng nước miếng, sau đó thì nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Tề Trừng nhỏ giọng nói với ông xã: "Nhóc con ngốc này dễ lừa thật luôn á."
Bạch Tông Ân nghe thiếu niên nói thế thì khẽ cười: "Đúng là rất dễ lừa, giống như người nào đó vậy."
Hai mắt Tề Trừng còn chưa kịp trợn tròn lên, muốn hỏi "người nào đó" có phải là nói cậu hay không, thì đã nghe thấy ông xã nói: "Hôm nay chú Quyền có chưng cơm hoa hòe, anh có nghe thấy."
"???!!!"
"Có thật không?"

"Không phải là chỉ có ở phương bắc mới ăn được thôi sao."
Bạch Tông Ân thấy đồ ngốc này giống y hệt Phạn Phạn, lực chú ý cứ vậy mà lập tức bị dời đi, anh đè lên ý cười nói: "Cây hòe có kết hoa là được rồi."
Dì Tô ôm nhóc con trở lại giường sơ sinh.
Không bao lâu sau, chú Quyền đã tới đây, ông có mang theo hai hộp cơm, bên trong có canh, có cơm hoa hòe.

Tông Ân nói Tiểu Trừng muốn ăn cái này, vẫn luôn nhớ thương từ đó đến giờ, anh bảo làm phiền chú tìm xem có hay không, thứ này đúng là rất khó tìm.

Hoa hòe nở vào tháng sáu đến tháng bảy ở phía bắc, ở phía nam thì không muộn như vậy, bây giờ đã đã gần tháng mười rồi, đương nhiên là không thể có.

Chú Quyền lên mạng hỏi thăm, tìm khắp mọi nơi, cuối cùng mới tìm được nó ở một vườn ngoại ô thành phố Tô.

Bọn họ trồng hoa trong nhà kính, số lượng còn lại chỉ có một chút, nhưng hoa cũng đã già rồi.

Chú Quyền mua nhiều lắm, nhặt những nụ non nhất, thay đổi phương pháp chế biến, thế nên ăn còn mềm hơn cả khi còn bé ông hay ăn.

"Tiểu Trừng ăn một miếng này thử xem, năm nay chúng ta ăn tạm trước, sang năm thì ăn hoa ở trong sân nhé." Chú Quyền mở hộp cơm, đưa cho Tiểu Trừng.
Một mùi thơm ngát xông vào mũi.
Tề Trừng nuốt nước miếng, Phạn Phạn ăn xong cơm rồi, bây giờ đến lượt người ba là cậu đây ăn!
Trước đây, mấy nhà túng thiếu thường hay làm cơm hoa hòe lúa mạch như thế này ăn, khi đó ở nông thôn phương bắc, nhà ai cũng đều có cây hòe, cây hòe vừa kết hoa là đám con trai trong thôn hệt như khỉ mà trèo lên hái, một nhúm hoa trắng nõn mềm mại, đem đi rửa sạch, sau đó trộn bột mì...!khi đó chỉ được ăn mì ngũ cốc thô mà thôi.

Hoa hòe dính bột mì rồi thì đặt vào lồng hấp để chưng lên, nêm nếm gia vị đầy đủ.

Nhà có điều kiện tốt hơn một chút thì thái tỏi, băm nhỏ rau mùi, đun nóng dầu rồi phi lên, hương vị sẽ càng thơm nức mũi.

Chú Quyền vừa nói vừa xới cơm.
"Tiểu Trừng nếm thử xem thế nào."
Tề Trừng nghe chú Quyền nói cách nấu cơm hoa hòe, còn cả chuyện trước đây ở nông thôn nữa, cậu cúi đầu nhìn chén cơm này, càng thêm lự kính, múc một muỗng xuống, ngoàm!
Hai mắt tròn xoe!
Ăn ngon quá đi.
Còn có cả mùi hương thơm ngát của hoa nữa.
Chú Quyền vui vẻ, một chuyến chạy đi này cũng không bõ công, ông nói: "Bây giờ thì mấy đứa coi đây như bảo vật, cảm thấy thơm, nhưng khi đó tụi chú lúc còn bé không thích ăn chút nào cả, nhưng mà giờ đã có tuổi rồi, lại nhớ đến một miếng này."
Tề Trừng cũng không dám ăn nhiều, nếu như cậu ăn nhiều quá thì lúc đi vệ sinh, vết thương sẽ đau lắm.

Cho nên cậu chỉ ăn vài miếng cho đỡ thèm mà thôi, sau đó lại đi húp canh gà của mình.


Cũng bởi vì vậy nên câu chuyện đã bị giới hạn, sau khi ăn hết canh gà thì đến giờ ngủ trưa, Tề Trừng nhỏ giọng nói với ông xã: "Em quyết định rồi, bây giờ cơm hoa hòe sẽ đứng số một trong lòng em, chờ đến sang năm chúng ta sẽ ăn cho đủ luôn!"
Cậu còn muốn ông xã sẽ ôm cậu lên để hái hoa nữa!
Bạch Tông Ân đắp kín chăn lại cho thiếu niên, nói đồng ý.
Bắt đầu nhớ nhà rồi.
Một tuần sau, Tề Trừng có thể xuất viện.

Về đến nhà, đồ vật đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, dì Tô ngủ ở bên cạnh phòng ngủ chính, buổi tối dì phải trông Phạn Phạn, còn phải ngủ cùng với nhóc nữa.

"Đúng lúc thời tiết đang mát mẻ, ở cữ cũng không sợ nóng nữa rồi." Dì Trịnh nói.
Dì Tô chỉ chăm sóc Phạn Phạn, với cả Chú Quyền cũng không hiểu mấy chuyện ở cữ trong tháng này, thế là dì Trịnh đã dũng cảm đứng ra.

Con gái của bà ở cữ trong trung tâm, nhưng bà cũng có đi theo phụ giúp nhiều thứ nên cũng có học được không ít.

Khoảng thời gian trước, khi mà Tề Trừng vẫn chưa sinh, dì Trịnh đã học chăm sóc với y tá hậu sản.

Nên bà nhớ rất kỹ, chú ý từng cái một.

Chú Quyền thấy thế thì nói với Tông Ân, người mới không bằng người quen, Tiểu Trịnh là một người thận trọng.

Tề Trừng và Bạch Tông Ân vẫn ngủ chung một phòng, chẳng qua là phải đặt thêm một cái giường nhỏ nữa để Bạch Tông Ân ngủ.

Hiện tại dì Trịnh đã phát hiện ra một mặt tiềm lực khác trong mình rồi, đó chính là bảo mẫu.

Trước kia, lương của bà ở nhà họ Bạch đã là không ít, việc làm cũng không có gì nhiều, khiến bà cảm giác mình có hay không cũng không quan trọng, thế nên lúc nào cũng lo lắng đề phòng, chỉ sợ ngày nào đó sẽ thất nghiệp.

Bây giờ thì tốt rồi, bà đã thấy mình thật sự cần thiết, cô điều dưỡng cũng đâu thể đi cùng mọi người về Danh Thành đâu đúng không?
Sau này, mấy việc như trông nom trẻ con, bà có thể làm rồi.
Thế nên dì Trịnh vừa chăm sóc cho Tề Trừng, vừa làm quen với dì Tô, học cách trông đứa nhỏ.

Dì Tô ở Ma Đô, biết dì Trịnh phải về, cũng không có liên quan gì lợi ích nên cũng nguyện ý dạy.

Ở cữ cũng là ở cữ khoa học.
Tề Trừng không cần đút Phạn Phạn, cậu ăn một ngày bốn bữa, cộng thêm trái cây tráng miệng, không khác lúc thường là bao, chẳng qua là cậu không thể đi dạo ra bên ngoài mà thôi.

Bởi vì bên ngoài có gió nên cậu chỉ có thể đi dạo ở mấy lối đi trong nhà, trong phòng khách, với cả cậu cũng không thể đứng lâu, không thể chơi điện thoại di động, như vậy sẽ không tốt cho mắt.

Quả thực giống y như nuôi heo vậy.
Cũng may là Tề Trừng thích làm heo lắm.
Hơn nữa ban ngày cậu có thể chơi với Phạn Phạn.
Mới hơn mười ngày, Phạn Phạn đã mất đi một màu đỏ hỏn lúc mới sinh, bây giờ nhóc con trắng trẻo non nớt, đôi mắt giống y như Tề Trừng, tròn vo, mũi cao thanh tú, còn có cả mắt hai mí, mỗi khi uống hết sữa là sẽ mở to hai mắt tìm người.


Dì Tô bảo nhóc đang tìm ba nhỏ đấy.
Tề Trừng cao hứng lắm, đến gần hôn nhẹ lên tay nhỏ của Phạn Phạn, Phạn Phạn lập tức vui vẻ, lại còn cười toe toét.

Tề Trừng nhất thời vui sướng khoe khoang với ông xã, nói: "Phạn Phạn thích em nè, có thể nhận ra em đó."
"Ông xã thử xem sao." Lại còn đi trêu ông xã.
Bạch Tông Ân chiều theo thiếu niên chơi với Phạn Phạn, mà hai mắt Phạn Phạn lại chỉ đuổi theo Tề Trừng.
Tề Trừng sướng đến phát rồ rồi, khen một câu Phạn Phạn ngoan quá, chờ đến khi ông xã xoay người đi lấy bình sữa rồi mới nhỏ giọng nói với Phạn Phạn: "Ba lớn rất yêu Phạn Phạn, Phạn Phạn cũng phải yêu ba lớn đó, nếu không là ba lớn sẽ đau lòng lắm."
Phạn Phạn thổi ra hai cái bong bóng nước (miếng).
Tề Trừng hôn nhẹ lên đầu con trai, nói với ông xã: "Ông xã, Phạn Phạn cũng yêu anh, cực kỳ yêu anh luôn."
"Đúng ha Phạn Phạn ha? Ba lớn của con ở đâu nhỉ?"
Póc ~
Lại bong bóng nước (miếng).
Bạch Tông Ân lắc nhẹ bình sữa, ánh mắt của Phạn Phạn lập tức đuổi tới, cũng không bắn bong bóng nước nữa.
Hai ngày sau đó, Tề Trừng mới biết tại sao Phạn Phạn lại nhìn cậu nhiều đến thế, nom rất yêu thích cậu, đó là bởi vì trên đầu cậu có đội một cái mũ.

Dì Trịnh nói phải đội mũ, nếu không thì sẽ trúng gió rồi cảm lạnh, sau đó trở trời rồi sẽ đau đầu hơn.
Tề Trừng rất nghe lời, cái mũ mà cậu đội có màu vàng nhạt, rất mềm mại, mặt trên có một trái tim màu đỏ.

Phạn Phạn không có chuyện gì làm là sẽ vô cùng yêu thích mà nhìn chằm chằm cái trái tim đó.

Sau đó cậu thay một cái màu đen, Phạn Phạn lập tức không còn hứng thú nữa.
Cảm giác như bị nhóc ngốc lừa dối!
Tề Trừng nhào vào lồng ngực ông xã, thì ra Phạn Phạn không yêu cậu, nhóc con chỉ yêu trái tim đỏ đỏ kia của cậu mà thôi.

"Anh cực kỳ yêu Trừng Trừng, không phải yêu nón của Trừng Trừng." Bạch Tông Ân nhịn cười nói.
Tề Trừng:...
Hi hi.
Vui vẻ nha.
Mà cậu thân là một người ba, đương nhiên là phải tha thứ cho con trai ngốc không hiểu chuyện rồi.

...
Tề Trừng cũng không siêng tắm rửa lắm, thời tiết càng ngày càng lạnh, ba ngày mới gội đầu một lần, gội xong là lập tức sấy khô tóc, nhiệt độ trong nhà cũng tương đối ấm áp một chút.

Thời gian thoắt cái đã trôi qua một tháng, dì Trịnh và chú Quyền trong nhà vẫn chăm sóc cho cậu rất tốt, mãi đến giữa tháng mười một, cậu mới được xem như đã chính thức ở cữ xong.

Trong những ngày tháng này, có hai chuyện tốt xảy ra, một là Tề Trừng đã cao lên 3cm!!!
Đẹp ơi là đẹp - Tề Trừng trừng.
Một chuyện khác ngoài việc Tề Trừng đã cao lên chính là, ông xã của cậu, Bạch Tông Ân đã đứng lên được rồi!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện