Bên trong xe chậm chạp không một người nói chuyện.
Tề Trừng có chút sốt sắng, không biết liệu hai người họ có cảm thấy cậu kỳ quái lắm hay không, thân là một nam sinh nhưng cậu lại có thể mang thai thì đúng là rất kỳ quái... Sau đó bàn tay cậu được ông xã nắm lấy.
Trong lòng vừa dâng lên một chút sợ hãi, trong nháy mắt đã trở nên dũng cảm rồi.
Lộ Dương là bạn của cậu, Husky dù nói là em trai nhưng thật ra cũng gần như là bạn bè, cậu có thai, thời gian từ giờ đến lúc sinh em bé ra cũng còn lâu lắm, Tề Trừng thật sự không muốn lừa dối người thân bên cạnh mình.
Là bạn bè thì phải chia sẻ với nhau.
Nhưng dù gì đi nữa cậu vẫn rất sợ mọi người sẽ coi mình là quái vật, rồi bên cạnh cậu sẽ không còn ai cả... Mà bây giờ có ông xã chống đỡ phía sau, Tề Trừng sẽ không sợ nữa. Thật giống như dù mọi người có xa lánh cậu, dù cậu có trở lại thành một kẻ cô độc như trước đây đi chăng nữa thì ông xã vẫn luôn ở cạnh che chở cậu, vô cùng an tâm.
Lộ Dương mặc dù không mở miệng nhưng ý tứ trên mặt cũng giống như Tưởng Chấp.
Đừng có đùa, chuyện này không hề buồn cười.
"Cậu cảm thấy anh sẽ lấy chuyện này ra đùa sao?" Bạch Tông liếc nhìn thằng em.
Biểu tình Tưởng Chấp lập tức trở nên trống rỗng. Lộ Dương nhìn về phía Tề Trừng rồi nói: "Thật sao?"
"Cũng đại khái tám chín phần mười đi." Tề Trừng cảm thấy là thật, thái độ của bác sĩ Liễu rất khẳng định, kết quả là do máy móc khoa học đo đạc, tuy rằng rất khó mà tin nổi nhưng sự thật vẫn là sự thật.
Ể?!
Hai mắt Tưởng Chấp lập tức sáng rực: "Đúng vậy tôi có cháu trai rồi!" Qua hai giây lại nói: "Chó ngốc là cháu trai lớn, cũng không biết cháu trai nhỏ sẽ là con trai hay con gái nữa."
Địa vị của chó ngốc trong nhà chính là Nga Tử, là đứa cháu trai lớn không có tật xấu gì cả. Mỗi khi Tưởng Chấp tới đây ở đều sẽ ôm chó ngốc về phòng ngủ.
Mọi người lại bắt đầu thảo luận, nhưng tất cả đều là nam nên đối với việc nuôi dưỡng sinh con, mang thai đều không có chút hiểu biết gì. Bầu không khí trong xe bây giờ tốt hơn kiểu trầm mặc ngưng đọng như vừa nãy, có chút vui mừng phấn khởi, chỉ là cảm giác vẫn khó tin đây là sự thật.
Mọi người vẫn duy trì bầu không khí như vậy một đường về đến khu biệt thự.
Tưởng Chấp dừng xe lại, lúc Tề Trừng xuống xe thì lập tức bị ba người vây quanh. Ông xã gạt bàn đạp duỗi tay ra bảo cậu chú ý dưới chân, Lộ Dương không nhiều lời mà canh chừng bên cạnh, Tưởng Chấp lại càng khoa trương hơn, hắn dang hai tay ý muốn mở đường, nhưng mấu chốt là cả sân cũng không có một ai khác, chỉ có mỗi bốn người bọn họ!
Tề Trừng: ...
Cậu cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cũng cảm thấy mọi người đang quan tâm mình.
Cảm giác buồn cười liền biến thành ấm áp trong lòng.
Cậu thật sự rất hạnh phúc luôn đó.
Còn chưa tới cửa nhà, chú Quyền đã đi ra trước, sau lưng ông còn loáng thoáng thấy mấy bóng người, Tề Trừng vừa nhìn liền thấy sửng sốt một chút, không biết tại sao đám người Tề gia lại tìm đến đây.
"Các con vừa đi là bọn họ đã tới rồi, cầm đồ đạc đứng ở cổng cũng rất khó coi nên chú mới mời bọn họ vào ngồi trong phòng cho khách." Chú Quyền khó giải thích, nếu không mời vào thì sau này bọn họ sẽ dựa vào việc này mà đâm chọc Tông Ân và Tiểu Trừng mất.
Bạch Tông Ân: "Không sao cả." Anh nói với chú Quyền, đồng thời cũng là nói với thiếu niên.
Đám người nhà họ Tề đã có rút kinh nghiệm từ lần trước, bọn họ khách sáo cười cười ở cửa, chỉ sợ rằng lần này sẽ giống như lần trước. Nếu lần này cãi nhau thì bọn họ nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài, rồi người mất thể diện cũng chính là họ. Hơn nữa, hôm nay bọn họ đến đây cũng là để lấy lòng.
"Đúng rồi, thân thể Tiểu Trừng sao rồi? Có kết quả kiểm tra chưa?" Chú Quyền hỏi.
Tề Trừng chưa kịp trả lời, Bạch Tông Ân đã nói trước tiên: "Không chuyện gì lớn, lúc sau sẽ nói cho chú."
"Được." Chú Quyền thấy Tông Ân nói như vậy thì cũng biết không phải bệnh nặng gì, trong nhà còn có mấy vị khách nhà họ Tề, quả thật nói chuyện bây giờ không tiện lắm.
Mọi người tiến vào phòng khách.
Tề phu nhân cười thân thiết nói: "Đứa nhỏ này, con bị bệnh mà tại sao không nói với gia đình một chút, ba mẹ chờ con cả buổi sáng rồi. Nhìn này, sắc mặt cũng không tốt nữa, thân thể làm sao thế?"
Trước khi tới đây, Tề Bằng đã dặn dò Tề phu nhân rằng lần này đừng nói lung tung. Từ sau khi Tề Bằng tiết lộ đứa con riêng Tề Thiên kia, Tề phu nhân không còn toàn tâm toàn ý với chồng mình nữa. Làm vợ chồng nhiều năm như vậy, Tề Bằng biết điểm yếu nhất của vợ mình là ở đâu nên đã thẳng thừng cảnh báo, nếu lần này còn chọc cho Tề Trừng không vui thì công ty cũng không còn cách nào ra thị trường được nữa, tài sản sẽ ít đi, ai có thể đảm bảo gia nghiệp còn có thể đến tay Tề Hạo hay không.
Trong lòng Tề phu nhân bất mãn nhưng cũng gắng gượng đè xuống vì con trai nhỏ. Chẳng qua là bà ta vẫn cảm thấy không thoải mái, làm gì có chuyện bậc cha mẹ phải hạ mình xin lỗi con cái chứ.
"Mấy người cũng không có bảo hôm nay sẽ đến." Tề Trừng cảm thấy Tề phu nhân đang oán giận cậu. Thế là Tề Trừng Trừng lập tức thành công thăng cấp thành Cún nhỏ mẫn cảm, quay đầu nhìn ông xã, một mặt nhóc cáo trạng 'Em vất vả như vậy mà người ta còn bảo em không chờ họ kìa!'
Bạch Tông Ân sờ tay thiếu niên, dỗ dành nói: "Trừng Trừng dậy sớm làm kiểm tra quá cực khổ, em rất giỏi."
"Đúng vậy, ăn sáng trước đi đã. Chúng ta và Tiểu Trừng đều dậy sớm cùng đi khám nên giờ vẫn chưa ăn." Chú Quyền một bên vội vàng nói rồi gọi mọi người vào, một bên khách sáo nói với mấy người Tề gia: "Ba vị ăn chưa? Hay là cùng ăn một chút đi?"
Tề Bằng nói bọn họ ăn rồi mới đến đây.
"Vậy ba vị ở phòng khách ngồi đợi một chút, Tiểu Trừng sợ đói bụng lắm." Chú Quyền nói.
Ba người Tề gia lập tức đi đến phòng tiếp khách, vừa quay đầu đi là Tề phu nhân đã đổi sắc mặt, mặt Tề Hạo cũng trở nên u ám. Không thèm quan tâm đến người nhà họ Tề, chú Quyền bưng bữa sáng từ phòng bếp ra, hấp, chiên gì đều có cả, đặt ở trước mặt Tề Trừng là một tô cháo rau, một chút thịt cũng không có vì sợ Tiểu Trừng không thoải mái.
Tề Trừng nhìn thấy cháo toàn là màu xanh lá thì thiếu chút nữa đã gâu một tiếng khóc lên.
"Chú Quyền, con cũng không phải là dê con, thật sự không cần ăn nhiều xanh như vậy đâu mà..."
Chú Quyền bị chọc cười, nói: "Chú có hấp *sườn gạo nếp cho con, cũng không biết con có ăn được không thôi."
"Con ăn được ạ! Cám ơn chú Quyền." Tề Trừng cao hứng.
Sườn gạp nếp được đặt trên một gò tre nhỏ, phía dưới có lót lá sen, vừa mở nắp ra là một mùi thơm mằn mặn xông lên, là mùi của thịt sườn, bề ngoài được bọc một lớp gạo nếp, thoạt nhìn có chút dinh dính, hương thơm xông lên mũi khiến bụng Tề Trừng kêu ùng ục một tiếng, cậu gắp một miếng lên rồi a một miệng thật lớn~
Quay đầu sang thì thấy ông xã đang nhìn mình, cậu gật gật đầu, vui vẻ hàm hồ nói: "Ăn rất ngon luôn."
"Vậy thì tốt rồi." Chú Quyền cảm thấy yên tâm, xem ra Tiểu Trừng có thể ăn được thịt heo, chỉ có hải sản tươi là không đụng được, ông kêu mọi người mau ăn đi, mình làm nhiều lắm.
Có thịt ăn kèm, cháo cải xanh cũng trở nên vô cùng mỹ vị, Tề Trừng ăn một bát cháo, một phần sườn gạo nếp, rồi một cái bánh thịt bò thơm giòn to bằng lòng bàn tay, xong xuôi mới kết thúc bữa sáng.
Nhưng vừa nghĩ đến lát nữa phải đối mặt với mấy người Tề gia, tên tóc xoăn nào đó vừa ăn xong còn muốn ngẩn người, lập tức trở nên cảm thấy không vui chút nào.
"Đi ngủ một chút đi." Bạch Tông Ân nói với thiếu niên. Ý đồ của Tề gia khi đến đây, anh đã sớm biết là gì rồi.
Tề Trừng lắc lắc đầu, người nhà họ Tề đều tìm đến tận đây, nếu cậu không có mặt thì đám người kia còn lâu mới từ bỏ ý định. Thật ra cũng có một số việc mà Tề Trừng cũng nghẹn ở trong lòng, cậu cảm thấy oan ức thay cho nguyên chủ, ôm lấy những thứ không đáng.
"Em cùng đi với anh."
"Được." Bạch Tông Ân nắm lấy tay thiếu niên: "Không cần phải nhẫn nhịn, nếu không thích thì em cứ nói."
Tề Trừng lắc lắc mái đầu xoăn xoăn, vênh cằm lên, dáng dấp có chút huênh hoang nhưng lại không khiến người ta cảm thấy phiền, mà ngược lại còn thấy rất đáng yêu. Cậu nói: "Sau lưng em còn có ông xã làm chỗ dựa đó, em có thể yếu ớt một chút nhưng sẽ không nhịn đâu."
Tay Bạch Tông Ân có chút ngứa, thật muốn xoa xoa thiếu niên, nhưng lại nhịn xuống.
"Chờ em một lát, em lên lầu lấy chút đồ đã." Tề Trừng nói xong liền muốn chạy lên lầu.
Lộ Dương và Tưởng Chấp cùng đồng thanh nói: "Đừng có chạy!!!"
"???" Tề Trừng mới vừa ăn no xong nên có chút ngốc, phản ứng hơi chậm, một đầu tóc xoăn vểnh lên, nói: "Không cần phải khoa trương như vậy đâu ha?"
Lần này, cả Tưởng Chấp và Lộ Dương đều không nói nữa. Bạch Tông Ân điều khiển xe lăn tiến về phía trước, anh nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay thiếu niên, dỗ dành nói: "Mới vừa ăn no xong, em đi chậm một chút."
"Ông xã nói đúng!" Cún con gật gật một đầu tóc xoăn của mình.
Tưởng Chấp và Lộ Dương: ? ? ? Tề Trừng đi bộ từ từ lên lầu, từ sau khi đi ké thang máy của ông xã đến giờ thì cậu rất ít khi leo cầu thang.
Cún nhỏ lười biếng. jpg
Lộ Dương trở về phòng, đây là chuyện nhà họ Tề, y vẫn nên tránh đi thì hơn. Tưởng Chấp thì canh giữ ở phòng khách, bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào bên kia. Ngược lại là Tề Bằng và Tề phu nhân thấy chỉ có mỗi Bạch Tông Ân tới thì có chút thất vọng, Tề phu nhân cười giả lả: "Vừa thấy Tưởng Chấp cũng ở đây, quan hệ anh em của các cậu đúng là rất tốt."
Bạch Tông Ân không có ý muốn tiếp tục cái đề tài này, anh nhìn về phía Tề Bằng rồi nói: "Tôi không hy vọng các người đến quấy rầy Trừng Trừng nữa, lần trước đến thăm cũng đã nói rõ rồi, đã cắt đứt quan hệ."
"Tề Trừng là con trai chúng tôi, cậu nói cái gì thế hả?" Tề phu nhân nén giận nói.
Tề Bằng lên tiếng: "Đánh gãy xương cốt liền với gân, Tề Trừng là con trai chúng tôi, chuyện lần trước chỉ là hai anh em chúng nó xảy ra chút cãi vã mà thôi. Hôm nay tôi cũng dẫn Tề Hạo đến nhận lỗi trước anh nó đây, đều là chuyện nhỏ cả mà, cắt đứt quan hệ cái gì chứ."
Thấy khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Tông Ân ở đối diện, máu nóng Tề Bằng tràn lên, nhưng khi nhớ đến một đống phiền phức ở công ty thì ông ta thở dài một hơi, mềm giọng nói: "Chuyện Tiểu Trừng đi lạc khi còn nhỏ, chúng tôi vẫn cảm thấy áy náy vô cùng. Nó học không giỏi, cũng không biết tiến bộ, chúng tôi dù tức giận nhưng cũng không làm gì được. Nhất là cái chuyện bản thân nó mới hai mươi tuổi, còn chưa học hành xong xuôi mà đã kết hôn! Gả ra ngoài như gáo nước đã đổ cũng chỉ là những lời nói lúc tức giận mà thôi, nó là con trai ruột của chúng tôi, sao tôi lại không lo lắng cho tương lai của nó được chứ?"
"Vốn nghĩ Tề Trừng nó không có bao nhiêu bản lĩnh, cũng may là người làm ba như tôi còn có chút năng lực, để lại chút cổ phần cho nó, để sau này nó có thể làm một người nhàn rỗi ngồi yên hưởng phú quý, thế nhưng nó lại trực tiếp kết hôn ở sau lưng chúng tôi, khiến lòng chúng tôi tan nát."
Tề phu nhân giống như được chồng mình đánh thức, bà ta tìm lại được dòng suy nghĩ, chen vào đúng lúc nói: "Đúng vậy, thân làm ba mẹ, chúng tôi đều ngóng trông sao cho nó thành tài. Tôi có thiên vị Hạo Hạo một chút cũng là vì nghĩ cho Tiểu Trừng, sau này vợ chồng chúng tôi già rồi thì anh em tụi nó còn có thể bảo ban chăm sóc lẫn nhau..."
"Chắc không cần tôi nói giá trị bản thân bây giờ của Trừng Trừng đâu nhỉ?" Bạch Tông Ân cắt ngang lời lẽ cảm động mà Tề phu nhân tự biên tự diễn.
Tề phu nhân cứng đờ.. Đúng thế, Tề Trừng hiện tại còn có nhiều tiền hơn cả Tề gia. Ai chăm sóc ai, vừa nhìn là hiểu ngay.
________
*Sườn gạo nếp:
________
Juu: Trừng Trừng không phải cún con, Trừng Trừng là hêu hêu mới đúng :))))