Nhìn bộ dạng Phó Thần Thương khốn khổ vì tình, Phó Hoa Sênh vỗ vỗ bờ vai anh, ý vị sâu xa nói: "Anh hai, em nói anh tội gì chứ, ban đầu không từ thủ đoạn mới vất vả đoạt được, bây giờ lại trăm phương ngàn kế đưa ra ngoài.”

". . . . . ." Phó Thần Thương lại trầm mặc không nói, một bộ"Sanh sanh , em không hiểu tình yêu là gì”

Phó Hoa Sênh lườm anh, "Đừng cho là em không biết anh đang nghĩ cái gì, anh chỉ đang cảm thấy Phó thị chính là chứng cứ không thể huỷ diệt cho thấy ăm đó anh đã có lỗi thế nào với chị dâu. Phó thị càng huy hoàng, anh đứng càng cao, liền cách cô ấy càng xa. Nhưng mà, anh tưởng bỏ giáp về quê dễ dàng như vậy sao, hoàng đế , muốn là làm không muốn thì bỏ sao? Chính anh xem xem, anh mới ngủ một giấc thôi mà thiên hạ đã đại loạn như thế này, nếu lúc này còn làm trò ngu ngốc gì nữa thì người khác em không nói, ông cụ chính là người thứ nhất bị tức chết.”

Một hồi lâu sau, Phó Thần Thương lành lạnh trầm ngâm một câu: "Cô ấy để anh cưới người phụ nữ khác.”

Phó Hoa Sênh liếc anh một cái, "Em còn tưởng rằng chuyện gì ! cô ấy muốn anh cưới người khác chứ đâu phải cô ấy muốn cưới người đàn ông khác, dù sao, quyền chủ động nằm trong tay anh, chuyện này cũng khiến anh biến thành cái dạng này? anh hai, phòng ngự của anh, từ lúc nào nó đã trở nên yếu ớt như vậy rồi hả? bây giờ anh không có tình địch, còn có hai đứa nhỏ làm ràng buộc cả đời với cô ấy, có thể nói là tiền đồ sáng lạng, phụ nữ, chẳng phải chính là kiểu miệng cứng lòng mềm hay sao? Ngoài miệng kêu không muốn nhưng thật ra trong lòng, nhớ anh muốn chết, anh nghe còn chưa tính, lại còn tưởng thật à?bây giờ anh chri cần án binh bất đọng, từ từ mà tính, chuyện ôm được mỹ nhân về nhà chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi! năm năm còn chờ được, chẳng lẽ còn không đợi được mấy ngày này?”

Phó Thần Thương hơi ngoài ý muốn  nhìn thẳng  anh một cái.

Phó Hoa Sênh lập tức đắc ý nói: "Như thế nào? như thế nào? Có phải nghe em nói, chẳng khác nào mười năm đọc sách hay không?’’

Phó Thần Thương nhàn nhạt đưa cho em trai mấy chữ :” Lý luận suông.”

Phó Hoa Sênh tạc mao, "Phó Nhị, tôi thấy đầu óc anh bị xe đụng hỏng rồi! cái từ này sao có thể hợp với tôi? Tôi chính là người thân kinh bách chiến!”

"Hả?" Phó Thần Thương cau chân mày, "Kiều Tang đâu?"

". . . . . ." nét mặt Phó Hoa Sênh nháy mắt giống như ăn phải c** :” Phó Nhị,  tôi tốt bụng an ủi anh, anh không báo đáp mà còn vạch trần vết sẹo của tôi!”

Phó Thần Thương ngoắc ngoắc khóe môi, nghĩ thầm vậy thì chỉ điểm  nó một câu làm hồi đáp đi.  Di%en D&ân Lê Qu*ý Đô)(N

"Bảy năm trước anh đã từng nói, cô ấy không thích hợp với cậu.”

Phó Hoa Sênh nguấy nguấy lỗ tai, những lời này, vô số người từng nói với anh, anh nghe đến mọc kén trong tai rồi, nhưng từ miệng Phó Thần Thương phun ra, quả thật lực sát thương tăng gấp bội, nặng nề đập vào lòng anh.

Hó hoa sanh không chút để cầm quả táo trong tay ném :” Cô ấy không hợp với tôi, chẳng lẽ hợp với anh.”

Phó Thần Thương lần nữa vùi đầu vào đống tài liệu :” Lời thật khso nghe.”

Tâm tình Phó Hoa Sênh dồn nén thiếu chút nữa đập quả táo lên mặt người đối diện.

Phó Thần Thương ngừng đề tài, "Những ngày tới, người anh có chút không tiện, bên An Cửu có rảnh sẽ qua chăm anh.”

Nét mặt Phó Hoa Sênh vẫn buồn buồn, "Còn cần anh nói sao, mẹ đều nói với tôi tám trăm lần. anh xem anh đuổi theo vợ, cả nhà giúp anh, tại sao mấy người không thể từ bụng ta suy ra bụng người, giúp tôi một chút.”

"Bảy năm rồi, chữ Bát (八) còn chưa  chổng đít lên đâu, thế thì giúp sao  được?”

". . . . . ."

--- ----

Sau đó Phó Hoa Sênh liền bắt đầu quang minh chánh đại chạy về phía An Cửu,  bắt gặp Kiều Tang hai lần, chỉ là, lần nào gặp, nếu không phải không nói một lời thì chính là vừa động khẩu đã gây gổ.

Mỗi lần nhìn An Cửu và hai đứa nhỏ khả ái, anh cũng đều bi thương nghĩ về cái  câu chữ Bát (八) còn không có chổng đít lên của Phó Thần Thương, mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng quả thật anh ấy nói không sai.

Hiệu suất và tốc độ của Phó Thần Thương biến thái đến mức độ nào? Lần đầu gặp mặt An Cửu đã cầu hôn thành công , còn gặp mặt toàn bộ người nhà nhà người ta, ngay ngày đó đến cục dân chsinh lấy giáy đăng kí kết hôn, sau đó, không quan tâm cô ấy là học sinh cấp 3, cuốn lên giường, trong vòng một năm, An Cửu có bầu, đến giờ, hai đứa bé cũng có thể chạy khắp nơi đi mua nước tương được rồi.

Nhưng anh thì sao? Đến bây giờ, một đàu ngón tay của Kiều Tang còn chưa được chạm vào. . . . . thật đúng là, trẻ già măng mọc.    

"Chú Ba, tâm trạng không tốt sao?” Phạn Phạn quan tâm hỏi, thái độ rất tốt với người tfng mua đồ ăn ngon cho mình.

"Đúng vậy a. . . . . ."   Di%en D&ân Lê Qu*ý Đô)(N

"Tại sao vậy?"

"Bởi vì dì Tang của cháu không thích chú nha!"

"Tại sao vậy?"

"Chú cũng muốn biết tại sao." Phó Hoa Sênh thở dài,  “ Chị dâu, không có việc gì em đi trước."

"Đợi chút, cùng nhau đi xuống đi. Tôi đi đổ rác."

"Oh."

"Em cầm giúp chị.” Phó Hoa Sênh nhận túi.

"Cám ơn." An Cửu vừa đi vừa nói chuyện với anh, "Kiều Tang , cậu biết cô ấy cfon lâu hơn tôi, hẳn cũng hiểu, cô ấy chính là người như vậy, coi công việc như sinh mệnh, sẽ không thoả hiệp với bất kì điều gì. Bây giờ cô ấy đang ở đỉnh cao sự nghiệp, căn bản không có tính toán kết hôn. Mặc dù cậu tính nghiêm túc với chuyện này, nhưng lại không tiếp thu tính chất công việc của cô ấy, nếu một trong hai người không ai lui bước. . . .”

"Chị dâu, chị đúng là phu xướng phụ tuỳ, chị cũng định nói em và cô ấy không hợp sao?”

"À?"

"Anh Hai cũng nói với em như vậy.”

". . . . . ."

"Một tuần rồi chị chưa đến thăm, ngày mai chị đến thăm anh ấy một chút đi, cả một cằm toàn râu, em đều không thể nhìn nổi nữa.”

". . . . . ."

Hai người đang tán gẫu, lúc đi xuống lầu dưới , đột nhiên có người nhào đến trước mặt An Cửu, tê tâm liệt phế ôm cô kêu gào :” An Cửu. . . . .An Cửu của tôi. .. . . thật là An Cửu………Con không chết.”

"Ách. . . . . ." Phó Hoa Sênh ngốc tại chỗ gãi gãi đầu, tiếp thu ánh mắt hỏi thăm của An Cửu liền vội vàng phủi sạch quan hệ :” chuyện này không liên quan đến em, không phải em nói cho bà ấy biết chị ở chỗ này.” 

Nói xong nhức đầu vuốt ve thái dương, "Tám phần là theo dõi em để đi tới. . . . . ."

An Cửu so với cậu càng đau đầu hơn.

"Bà bình tĩnh trước đã.”

Cả mặt đầy nước mắt, Chu Tĩnh Di vuốt mặt . vuốt tóc cô :” An Cửu, con trưởng thành rồi. .. . .Mẹ đều không nhận ra.”

"Tìm một chỗ nói chuyện thôi." So sánh với Chu Tĩnh Di kích động, An Cửu có vẻ vô cùng tỉnh táo, hoặc cũng có thể  nói là không có chút cảm giác nào.

An Cửu không đứa bà ấy lên nhà mà tìm quán trà gần đó ngồi uống.

Mặc dù An Cửu bảo anh đi trươc, nhưng Phó Hoa Sênh vẫn không quá yên tâm, ngồi bàn cách họ không xa, yên lặng theo dõi.

Chu Tĩnh Di vẫn lôi kéo tay  cô thật chặt, điều này khiến An Cửu có chút không thói quen, cô không biến sắc rút tay rót trà cho người đói diện, lạnh nhạt nói: "Đã lâu không gặp."

Giọng nói khách khí khiến Chu Tĩnh Di phải nhíu mày một cái :” An Cửu, con vẫn oán trách mẹ sao? Lúc đầu, nếu mẹ ra mặt ngăn cản thfi con đã không phải chịu nhiều khổ sở như vậy.”

"Không có gì để oán trách, đây là quyết định của tôi.” “ Là mẹ không làm tròn trách nhiệm của người làm mẹ, An Cửu, bao nhiêu năm như vậy, con đã đi đâu? Có khoẻ hay không? Có phải đã chịu rất nhiều khổ sở?”

"Ra ngoại quốc đi học mà thôi, học xong trở về." An Cửu hời hợt trả lời.

Chu Tĩnh Di thử hỏi dò: "Nghe nói Phó Thần Thương bị tai nạn xe cộ, biến thành người thực vật, cho đến bây giờ chưa tỉnh? Phó Hoa Sênh tìm con. . . . . . Có phải để con thử đi gọi nó hay không? Lúc trước mẹ còn thấy trên tin tức giải trí nói nó muốn phục hôn với con? An Cửu, con nhất định không được mềm lòng! Bây giờ nó đã biến thành như thế, coi như là phế nhân rồi, con phục hôn, chẳng kiếm được lợi ích gì mà còn phải chịu khổ cả đời.”

Chuyện Phó Thần Thương đã tỉnh lại, trước mắt mới chỉ vài người trong cuộc biết, bởi chân bị thương nên chưa thể triệu hồi họp báo ký giả, nếu không việc “ ngồi xe lăn” sẽ bị vặn veo, biến tấu thành các thể loại gì cũng không biết nữa.

Mặc dù lời này không dễ nghe nhưng mấy lời này, ngược lại có vài phần thật lòng.

An Cửu cũng không giải thích nhiều, "Trong lòng tôi có tính toán."

"Con hiểu là tốt rồi!" Chu Tĩnh Di vui mừng gật đầu một cái, "Về sau mẹ nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt , mặc dù con đã từng ly hôn , muốn tìm người có điều kiện tốt cũng không dễ dàng, nhưng dù sao cũng từng đi du học, con gái 18 thay đổi, bây giờ xinh đẹp như vậy, vẫn có thể tìm đối tượng tốt, mẹ sẽ lưu ý giúp con.”

An Cửu nghe xong liền có chút bất đắc dĩ, "Không cần."

Chu Tĩnh Di vội la lên: "Sao lại không cần, đến em gái con cũng sắp đính hôn, con vẫn không tha thứ cho mẹ sao?”

Nghe vậy, An Cửu có chút kinh ngạc, đã sắp đính hôn, sao hôm đó còn cố gắng xâm nhập bữa dạ tiệc sinh nhật của Phó gia?

Chỉ là, dù  thế nào đi chăng nữa, những thứ này đều không còn liên quan đến cô, An Cửu nhún vai một cái, " Hình như bà cũng không làm chuyện gì để tôi nhất định phải tha thứ cho bà.”

". . . . . ." Chu Tĩnh Di lập tức  nói không ra lời, trừ hối tiếc, quả thật bà cũng không có cách gì giúp con gái.

"Phó gia quyền thế ngập trời, mẹ có thể làm gì chứ? Mấy năm nay, vì chuyện của con, quan hệ giữa mẹ và Lương Đông càng ngày càng căng thẳng.. . . .”

"Tôi cũng không van bà làm gì cho tôi, quá khứ là thế, hiện tại là thế, tương lai cũng vậy, tôi nghĩ, bà không cần quan tâm tôi nữa. như bây giờ là tốt rồi.”

Chu Tĩnh Di run run môi, "Mẹ biết trước kia mẹ đã khiến con chịu quá nhiều uất ức, nhưng dù sao con cũng là máu mủ ruột thịt của mẹ, chẳng lẽ con định cả đời không qua lại với mẹ nữa hay sao?”

"Mẹ!Sao mẹ lại ở đây?”  Lương Giai Giai kéo một người đàn ông đi tới, có chút hiếu kỳ liếc nhìn người phụ nữ ngồi đối diện Chu Tĩnh Di ,sau đó, sắc mặt càng ngày càng khó coi. . . . . .

Mà người đàn ông cô ta đang kéo khuỷu tay, sắc mặt hẳn là còn khó tin, khiếp sợ hơn . . . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện