Editor: Cà Chua

Tròng mắt An Mộc co rụt lại:”Tôi….”

“Đêm qua tôi đã phải đến tận trường tìm cô, kết quả tìm khắp nơi đều không thấy, nếu không nhờ nhân viên tư vấn gọi điện thoại giúp, tôi còn không biết cô đã che giấu điều này được ba tháng!”

An Mộc đảo đôi mắt, cúi đầu:”Anh Tử Khiêm, tôi…”

Sức chịu đựng của Phong Tử Khiêm có hạn, cô làm bộ dạng không rõ ràng như vậy, quả nhiên làm cho anh mất kiên nhẫn:”Được rồi, tôi đến là để nói với cô, tôi muốn từ hôn với cô!”

An Mộc lập tức ngẩng đầu, không thể tin nổi:”Anh Tử Khiêm, tại sao?”

Phong Tử Khiêm phất tay:”Không tại sao cả, bây giờ cô cùng tôi về nhà một chuyến, chúng ta thương lượng một chút”.

Nói xong anh ta liền đi thẳng về phía trước.

An Mộc lui về phía sau:”Anh Tử Khiêm, tôi không đi, tôi không cần từ hôn!”

Phong Tử Khiêm nhíu mày, nét mặt lộ rõ ý chán ghét:”Cô nói không mà xong ư? Chuyện này tôi đã quyết định rồi!”

Nói xong anh ta lập tức túm chặt tay An Mộc, kéo đi.

“Anh Tử Khiêm, buông tôi ra, buông ra….”, An Mộc giãy giụa cũng vô ích, chẳng lẽ phải làm bộ dạng sống chết không chịu từ hôn mới có thể ngăn cản được việc này? Có lẽ do cô diễn quá đạt.

“Anh làm gì vậy? buông An Mộc ra!” Một giọng nói chắc nịch vang lên, hai người quay lại đã thấy Lí Mạt Mạt nổi giận đùng đùng chạy tới, túm chặt tay An Mộc, ánh mắt cảnh giác nhìn Phong Tử Khiêm:”Anh là ai, buông cô ấy ra! ở trong trường học, đối với những hành động như thế này, chúng tôi có thể báo cảnh sát!”

An Mộc thật là dở khóc dở cười!

Phong Tử Khiêm hừ lạnh một tiếng:”Người xấu còn đầy ngoài kia! Tôi với cô ấy làm gì liên quan gì đến cô? Ăn no dửng mỡ nên muốn xen vào chuyện người khác à!”

Nói xong, anh ta không còn giữ hình ảnh, hùng hổ tiến lên một bước, gỡ bàn tay đang nắm tay An Mộc của Lí Mạt Mạt ra hất mạnh:”Cút ngay!”

An Mộc trơ mắt nhìn!

Từ khi vào đại học, vì cô luôn bận rộn đóng phim và trau dồi kĩ năng diễn xuất nên rất ít khi đi học, cũng không có bạn bè.

Lí Mạt Mạt là lớp trưởng, thường xuyên tận tình hỏi han cô, lần này cô ấy ra tay trượng nghĩa, cũng xem như một người bạn của cô.

Ngày thường An Mộc ở Phong gia bị khinh thường còn chưa tính, Phong Tử Khiêm lại còn hành xử với bạn cô như vậy sao?

An Mộc thuận tay túm chặt lấy tay Lí Mạt Mạt, giả vờ bị hai người lôi kéo nhưng luôn chủ động hướng về phía Lí Mạt Mạt, thuận tiện vung vẩy đầu gối vào sau chân của Phong Tử Khiêm, tay kia vung lên cao kéo tay Lí Mạt Mạt lên theo.

“Bang!”

Lí Mạt Mạt hung hăng đánh vào mặt Phong Tử Khiêm làm cho anh ta loạng choạng lùi lại, ngã ngồi xuống đất.

Lí Mạt Mạt ngẩn người những người khác không hay để ý mấy chuyện này nhưng cô vẫn luôn là thiên kim tiểu thư nhà họ Lí, cũng không phải dễ bắt nạt, đôi tay chống nạnh:”Khi mắng người khác xấu xa, ngươi đã tự soi gương nhìn lại mình chưa! Nếu tôi mà cũng tính là người xấu, chẳng phải anh đã gặp đồng minh đó sao?”

Mặt Phong Tử Khiêm in nốt năm ngón tay ửng đỏ lên, ngồi dưới đất nhìn bộ dạng rất chật vật, sau đó sắc mặt bỗng xanh mét, đứng dậy, bộ dạng như muốn đánh trả.

Lúc này, An Mộc vội vàng đứng ra chắn trước mặt Lí Mạt Mạt:”Mạt Mạt, anh ấy, anh ấy là anh trai tôi!”

Lí Mạt Mạt sửng sốt:”Cái gì?”

Phong Tử Khiêm cái chính là không muốn mọi người biết An Mộc là vị hôn phu của anh, thấy An Mộc thức thời, liền hừ lạnh một tiếng, đứng nghiêm chỗ đó, gương mặt xanh mét:”Cô nghe rõ không đó, chúng tôi làm gì liên quan đến việc hít thở của cô không?!”

Lí Mạt Mạt lại hoài nghi nhìn An Mộc:”An Mộc, anh ta có thật là anh trai cô không thế? có anh trai nào mà cư xử với em gái như vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện