Lục Hiểu Tinh gọi điện thoại báo cho Lục Mạn Nhu hay tin mẹ cô sắp về nước. Vì bà ấy biết được tin cô bao nuôi một người đàn ông trong nhà. Còn có ý định muốn tiến tới hôn nhân.
"Thái độ của mẹ về tin tức này như thế nào?" Lục Mạn Nhu một tay nghe điện thoại, một tay nấu ăn buổi chiều.
"Bà ấy chỉ nói về nước có một việc quan trọng, sẵn nhìn xem cuộc sống của chị bao năm rời khỏi nhà có tốt không." Tuy là nói vậy. Nhưng trên hai mươi năm rồi bà ấy không đặt chân về nơi đây, giờ đột nhiên như thế chẳng phải lạ lắm sao.
"Đã biết." Bên đầu dây kia em gái cô chưa kịp nói gì thêm thì cô đã tắt máy dọn cơm.
"Anh nhanh lên đến giờ cơm."
Cố Gia Vận chậm chạp bước đến bàn ăn. Nhìn tổng thể một lần. Toàn mấy món tốt gì đó cho bao tử. Món nào cậu cũng thật không muốn cho vào mồm.
"Nhu...Nhu..."
"Không được kén ăn, nhanh ăn đi. Cố mà dưỡng sức, vài hôm nữa mẹ em sẽ về nước để khảo hạch anh."
Cố Gia Vận ngồi thẳng lưng ngẩn người.
"Em đã thông báo với gia đình việc chúng ta sắp kết hôn." Cô vừa nói vừa gắp miếng thức ăn đút vào miệng cậu.
Cố Gia Vận nhai nhai xong cố gắng nuốt, rồi chỉ vô tri đáp lại "Ờ!" một tiếng.
Lục Mạn Nhu muốn xem đủ loại biểu cảm trên gương mặt kia, nhưng không hề có, chỉ là bình bình đạm đạm, chậm chạp nhai nuốt mà thôi.
"Không ngờ gan chồng tương lai em to đến thế. Cả mẹ vợ khó tính cũng không sợ."
Cậu nghe câu chồng tương lai liền cười, ăn cũng nhiều hơn một tí. Đột nhiên thấy đồ ăn trước mặt ngon lạ thường.
Lục Mạn Nhu thấy thế lắc đầu. Rước đâu được cái tên khó nuôi này về không biết nữa.
[...]
Lục Hiểu Tinh vì lo cho chị mình nên đã lén bắt chuyến bay sớm về làm thần trợ công. Không thể để mẹ bọn họ chia rẽ uyên ương được.
Cô về đến nơi thì nhóm bạn tóm đi họp mặt nên đành ăn uống với bọn họ trước đã, mẹ cô chưa về nước trong hôm nay, còn thời gian chuẩn bị mà.
Đến trung tâm thương mại lớn bật nhất thành phố A này. Đột nhiên đang đi mua sắm cô liền phát hiện bóng người quen thuộc.
"Đây không phải anh rễ hụt của mình sao ta?" Cô đi đến gần hơn quan sát, đúng là nhiều năm không gặp vẫn thanh thuần thoạt tục nhẹ nhàng tao nhã như vậy.
Cô thấy anh đang nói chuyện với một người. Người đó có vẻ rất khó chịu. Tay anh nắm lấy tay ông ta liền bị phủi đi nhiều lần. Đến khi người kia bỏ đi Lục Hiểu Tinh mới bước lại gần:
"Diệp Chính Phàm, phải anh không?" cô nghiêng nghiêng đầu đi đến bắt chuyện.
Người được cô gọi đúng đích danh đang thất thần liền cố thay đổi tâm trạng, nhẹ nhàng khoan khoái quay sang nhìn xem ai. Anh ta có chút bất ngờ không che giấu:
"Tiểu Tinh! Đã lâu không gặp em rồi, em với tiểu Nhu vẫn khoẻ chứ?"
Lục Hiểu Tinh ngoài mặt cười cười nhưng trong lòng không cười, có lòng tốt hỏi thăm chị cô làm chi, nếu thật sự tốt đã không bỏ rơi chị ấy.
"Em và chị vẫn khoẻ, chị em còn sắp kết hôn, lần này anh về tham gia lễ cưới à?"
Diệp Chính Phàm càng bất ngờ, anh ta cười đáp: " Cô ấy chưa có thông báo với anh."
"Thế anh về nước làm gì?"
Cô đi với anh vừa đi vừa trò chuyện. Đến một quầy đồ chơi trẻ em, Diệp Chính Phàm ngừng lại, anh ta lựa chọn giữa hai món đồ ở đó. Lục Hiểu Tinh lúc này mới để ý đến. Cô cũng nhớ anh ta đã kết hôn và sinh con sau khi chia tay chị cô. Giờ con bọn họ chắc hẳn cũng đã vài tuổi.
Đột nhiên anh nhìn món đồ chơi trên tay mà nói:
"Con anh bị bệnh, có một vị bác sĩ trong nước y thuật tốt có thể giúp nó nhanh hồi phục. Nên mang theo nó về nước một chuyến. Nhưng ông ấy vậy mà lại không giúp đỡ."
"Tại sao?"
Nhưng Diệp Chính Phàm chỉ cười, anh không đáp. Sau đó anh tìm cớ là về chăm con nên rời khỏi.
Lục Hiểu Tinh đã hiểu vấn đề nhanh về báo cáo sự việc cho chị mình.
[...]
Lục Mạn Nhu sau khi nghe thấy những gì em gái mình thuật lại, quyết định đi gặp Diệp Chính Phàm xem tình hình có thể giúp được gì không.
"Chị, chị làm vậy là không được, sắp kết hôn sao lại đi gặp tình cũ nhiều năm." Cô kể chị ấy nghe để biết chứ không phải để hành động lỗ mãng.
"Chuyện đã xưa rồi, bọn chị giờ là bạn, anh ấy gặp khó khăn, chị không biết thì thôi, nếu đã biết không thể khoanh tay đứng nhìn."
Lục Hiểu Tinh bĩu môi. Có quỷ mới tin lời chị. Chị là lén lút đi gặp tình cũ. Thôi kệ, dù gì gặp lại cũng không nối lại được như xưa, gặp chỉ là xác nhận xem mình đã thật sự bình tâm trước người cũ chưa mà thôi. Chắc vậy! Lục Mạn Nhu lại gõ đầu em gái mình một cái:
"Á! Chị làm gì thế?"
"Chị hỏi em làm gì thì mới đúng, nét mặt của em đứng thờ người ra đó, trong đầu chắc chắn là nghĩ ra muôn vàng tình tiết máu chó rồi."
Đúng là chị ruột, vô cùng hiểu em gái mình.
Lục Mạn Nhu mở điện thoại lên. Xem một loạt danh bạ. Số cũ vẫn còn lưu. Nhiều năm không liên lạc rồi, không biết anh ấy còn sử dụng số máy này không.
Cô cứ thế mà nhẹ nhàng nhấn gọi.
"Reng reng..!"
Đầu dây bên kia có người nghe máy.
"Chính Phàm à! Em là tiểu Nhu nghe Hiểu Tinh nói anh vừa về nước."
Người bên kia sau đó đáp lại:
"Đúng vậy! Anh còn nghe cô ấy nói em sắp kết hôn, chúc mừng em."
"Cảm ơn anh! Gia đình anh đang ở bệnh viện nào, em đến đó thăm một chút."
"Thái độ của mẹ về tin tức này như thế nào?" Lục Mạn Nhu một tay nghe điện thoại, một tay nấu ăn buổi chiều.
"Bà ấy chỉ nói về nước có một việc quan trọng, sẵn nhìn xem cuộc sống của chị bao năm rời khỏi nhà có tốt không." Tuy là nói vậy. Nhưng trên hai mươi năm rồi bà ấy không đặt chân về nơi đây, giờ đột nhiên như thế chẳng phải lạ lắm sao.
"Đã biết." Bên đầu dây kia em gái cô chưa kịp nói gì thêm thì cô đã tắt máy dọn cơm.
"Anh nhanh lên đến giờ cơm."
Cố Gia Vận chậm chạp bước đến bàn ăn. Nhìn tổng thể một lần. Toàn mấy món tốt gì đó cho bao tử. Món nào cậu cũng thật không muốn cho vào mồm.
"Nhu...Nhu..."
"Không được kén ăn, nhanh ăn đi. Cố mà dưỡng sức, vài hôm nữa mẹ em sẽ về nước để khảo hạch anh."
Cố Gia Vận ngồi thẳng lưng ngẩn người.
"Em đã thông báo với gia đình việc chúng ta sắp kết hôn." Cô vừa nói vừa gắp miếng thức ăn đút vào miệng cậu.
Cố Gia Vận nhai nhai xong cố gắng nuốt, rồi chỉ vô tri đáp lại "Ờ!" một tiếng.
Lục Mạn Nhu muốn xem đủ loại biểu cảm trên gương mặt kia, nhưng không hề có, chỉ là bình bình đạm đạm, chậm chạp nhai nuốt mà thôi.
"Không ngờ gan chồng tương lai em to đến thế. Cả mẹ vợ khó tính cũng không sợ."
Cậu nghe câu chồng tương lai liền cười, ăn cũng nhiều hơn một tí. Đột nhiên thấy đồ ăn trước mặt ngon lạ thường.
Lục Mạn Nhu thấy thế lắc đầu. Rước đâu được cái tên khó nuôi này về không biết nữa.
[...]
Lục Hiểu Tinh vì lo cho chị mình nên đã lén bắt chuyến bay sớm về làm thần trợ công. Không thể để mẹ bọn họ chia rẽ uyên ương được.
Cô về đến nơi thì nhóm bạn tóm đi họp mặt nên đành ăn uống với bọn họ trước đã, mẹ cô chưa về nước trong hôm nay, còn thời gian chuẩn bị mà.
Đến trung tâm thương mại lớn bật nhất thành phố A này. Đột nhiên đang đi mua sắm cô liền phát hiện bóng người quen thuộc.
"Đây không phải anh rễ hụt của mình sao ta?" Cô đi đến gần hơn quan sát, đúng là nhiều năm không gặp vẫn thanh thuần thoạt tục nhẹ nhàng tao nhã như vậy.
Cô thấy anh đang nói chuyện với một người. Người đó có vẻ rất khó chịu. Tay anh nắm lấy tay ông ta liền bị phủi đi nhiều lần. Đến khi người kia bỏ đi Lục Hiểu Tinh mới bước lại gần:
"Diệp Chính Phàm, phải anh không?" cô nghiêng nghiêng đầu đi đến bắt chuyện.
Người được cô gọi đúng đích danh đang thất thần liền cố thay đổi tâm trạng, nhẹ nhàng khoan khoái quay sang nhìn xem ai. Anh ta có chút bất ngờ không che giấu:
"Tiểu Tinh! Đã lâu không gặp em rồi, em với tiểu Nhu vẫn khoẻ chứ?"
Lục Hiểu Tinh ngoài mặt cười cười nhưng trong lòng không cười, có lòng tốt hỏi thăm chị cô làm chi, nếu thật sự tốt đã không bỏ rơi chị ấy.
"Em và chị vẫn khoẻ, chị em còn sắp kết hôn, lần này anh về tham gia lễ cưới à?"
Diệp Chính Phàm càng bất ngờ, anh ta cười đáp: " Cô ấy chưa có thông báo với anh."
"Thế anh về nước làm gì?"
Cô đi với anh vừa đi vừa trò chuyện. Đến một quầy đồ chơi trẻ em, Diệp Chính Phàm ngừng lại, anh ta lựa chọn giữa hai món đồ ở đó. Lục Hiểu Tinh lúc này mới để ý đến. Cô cũng nhớ anh ta đã kết hôn và sinh con sau khi chia tay chị cô. Giờ con bọn họ chắc hẳn cũng đã vài tuổi.
Đột nhiên anh nhìn món đồ chơi trên tay mà nói:
"Con anh bị bệnh, có một vị bác sĩ trong nước y thuật tốt có thể giúp nó nhanh hồi phục. Nên mang theo nó về nước một chuyến. Nhưng ông ấy vậy mà lại không giúp đỡ."
"Tại sao?"
Nhưng Diệp Chính Phàm chỉ cười, anh không đáp. Sau đó anh tìm cớ là về chăm con nên rời khỏi.
Lục Hiểu Tinh đã hiểu vấn đề nhanh về báo cáo sự việc cho chị mình.
[...]
Lục Mạn Nhu sau khi nghe thấy những gì em gái mình thuật lại, quyết định đi gặp Diệp Chính Phàm xem tình hình có thể giúp được gì không.
"Chị, chị làm vậy là không được, sắp kết hôn sao lại đi gặp tình cũ nhiều năm." Cô kể chị ấy nghe để biết chứ không phải để hành động lỗ mãng.
"Chuyện đã xưa rồi, bọn chị giờ là bạn, anh ấy gặp khó khăn, chị không biết thì thôi, nếu đã biết không thể khoanh tay đứng nhìn."
Lục Hiểu Tinh bĩu môi. Có quỷ mới tin lời chị. Chị là lén lút đi gặp tình cũ. Thôi kệ, dù gì gặp lại cũng không nối lại được như xưa, gặp chỉ là xác nhận xem mình đã thật sự bình tâm trước người cũ chưa mà thôi. Chắc vậy! Lục Mạn Nhu lại gõ đầu em gái mình một cái:
"Á! Chị làm gì thế?"
"Chị hỏi em làm gì thì mới đúng, nét mặt của em đứng thờ người ra đó, trong đầu chắc chắn là nghĩ ra muôn vàng tình tiết máu chó rồi."
Đúng là chị ruột, vô cùng hiểu em gái mình.
Lục Mạn Nhu mở điện thoại lên. Xem một loạt danh bạ. Số cũ vẫn còn lưu. Nhiều năm không liên lạc rồi, không biết anh ấy còn sử dụng số máy này không.
Cô cứ thế mà nhẹ nhàng nhấn gọi.
"Reng reng..!"
Đầu dây bên kia có người nghe máy.
"Chính Phàm à! Em là tiểu Nhu nghe Hiểu Tinh nói anh vừa về nước."
Người bên kia sau đó đáp lại:
"Đúng vậy! Anh còn nghe cô ấy nói em sắp kết hôn, chúc mừng em."
"Cảm ơn anh! Gia đình anh đang ở bệnh viện nào, em đến đó thăm một chút."
Danh sách chương