Nữ minh tinh đúng là nữ minh tinh, khóc đến vậy mà vẫn còn đẹp.

 
Không giống tôi, mỗi lần khóc là cứ như đang đeo mặt nạ đau khổ.

7.

“Còn biết đường về à?” — một giọng nghiêm khắc vang lên sau lưng tôi.

Tôi cười hì hì:

“Nhớ ông mà, ông ơi.”

 
Vừa nói vừa bước lại đỡ ông ngồi xuống ghế.

 
Trước tiên phải lấy lòng để đỡ bị mắng.

“Mấy tháng nay lêu lổng ở đâu vậy hả?”

 
Giọng điệu vẫn nghiêm khắc như xưa.

Tôi đành phải kể hết chuyện mình đến tòa nhà Viễn An.

 
Dĩ nhiên, chuyện Mục Viễn tốt với tôi thế nào, và tôi có cảm tình với anh ấy ra sao thì… tôi giấu.

Ông nội lúc nào cũng mong tôi tìm được một hậu bối trong giới phong thủy, lý do là vì tôi còn “non và xanh”, cần người bảo vệ.

Còn như Mục Viễn, kiểu người đã thành công, lại giàu nứt đố đổ vách, trong mắt ông thì tuyệt đối không thể nào được công nhận.

Ông chống gậy, gõ mạnh xuống sàn mấy cái, vẫn là vẻ giận dữ bất lực:

“Con thử nói xem, đạo hạnh thì chẳng đến đâu mà gan lại to.”

 
“Dám một mình đi tìm việc, không sợ mình như Đường Tăng bước vào động Bàn Tơ, đi rồi chẳng có ngày về à?”

Tôi xua tay cười:

“Không đâu ông ơi, con đến đó xem rồi, sạch sẽ lắm, chẳng có gì cả.”

 
“Cái bài đăng đó chắc chín phần là trò đùa. Giờ mấy tay không có trình cứ thích đăng mấy thứ vớ vẩn.”

“Sạch sẽ?” — ông nghiêng đầu nhìn tôi — “Thế cái mùi yêu khí trên người con là từ đâu mà có?”

 
Nói rồi ông quay đầu đi, vẻ như chẳng muốn nhìn, lại quay lại hít hít mũi:

“Không đơn giản đâu.”

 
“Đạo hạnh ít nhất cũng phải cả ngàn năm.”

Không thể nào! Trong đầu tôi hiện lên gương mặt từng đồng nghiệp một, ai cũng hiền lành dễ gần.

Tôi tự ngửi mình:

“Con không có mà…”

 
“Ông không tin cũng được, nhưng con vẫn luôn đeo ngọc bội gia truyền mà, nó đâu có phản ứng gì đâu.”

Miếng ngọc bội là pháp khí tổ truyền, có thể khiến yêu tà hay tinh quái không nơi ẩn thân.

“Chẳng lẽ pháp khí nhà ta là đồ dỏm?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ông suýt nữa tức đến ngất đi, nếu không có bà quản gia Nam dìu, chắc ông đã lấy gậy phang tôi vài cái rồi.

8.

Tôi lấy hết can đảm đi đến vỗ vỗ lưng ông nội, giúp ông thuận khí, mặt mày nịnh nọt:

“Ông ơi, dì Nam gọi ăn cơm rồi, mình đi ăn nhé.”

Ông lườm tôi một cái rõ dài.

Lúc ăn cơm, tôi tranh thủ hỏi chuyện nữ minh tinh lúc nãy.

 
Ông nội vốn không muốn nói, nhưng tôi vốn là kiểu không hỏi đến cùng thì không thôi, nên ông mới chịu mở miệng:
“Con bé đó à…

 
“Muốn nổi tiếng, nhưng đi đường chính thì không đủ lực, cuối cùng chọn đi đường tà.”

 
“Lặn lội sang tận Nam Dương, mời về một thứ.”

 
“Nhờ thứ đó gia trì, đúng là có được cái mình muốn.”

“Nhưng lòng tham càng lúc càng lớn, cuối cùng không kiềm chế được mà phạm điều cấm — dùng m.á.u để nuôi.”

“Giờ thì bị phản phệ rồi.”

Tôi kêu lên:

“Quả là minh tinh, chịu chơi thật!”

Trong giới phong thủy, chuyện như vậy cũng chẳng hiếm.

 
Minh tinh để tăng vận khí và sức hút thì thường đi bái mấy nơi như Môn Hồ (hồ tiên).

Dù có mời thứ gì từ Nam Dương về cũng hiếm ai đi quá giới hạn.

 
Như kiểu Tô Nhan dùng m.á.u để nuôi tà vật, đúng là rất hiếm.

“Con mà gặp nó thì đừng có dây vào.” — ông liếc tôi, rồi nói thêm một câu:

 
“Có điều, với đạo hạnh của con, người ta cũng chẳng thèm tìm đến, chuyện này thì ông yên tâm.”

Câu nào câu nấy đầy tính công kích, đúng là… sức sát thương quá lớn rồi ông ơi.

Cơm nước xong, tôi ngồi lại trò chuyện với ông một lát, thực ra là nghe ông mắng tiếp.

“Ông ơi, con phải về rồi, mai còn đi làm nữa.”

 
“Dăm bữa nửa tháng con lại về thăm ông.””

Ông thở dài bất đắc dĩ:

“Cái này cầm lấy, đừng có vì chút tiền còm mà mất mạng.”

Ông ném cho tôi một món đồ.

 
Tôi cầm lên xem thì ra là một chuỗi hạt đeo tay, công dụng không thua gì miếng ngọc tổ truyền.

Tự dưng thấy cảm động: Ông nội vẫn thương tôi lắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện