Sau khi từ trang viên trở về Cố Hoài liền chuẩn bị đồ để về nhà, đêm đó trời đổ mưa nhỏ, tí tách tí tách, không khí vừa thanh lành vừa ướt át, Tri Hiểu đứng ở ngoài cửa chung cư đưa dù cho anh.
Cố Hoài cầm dù đứng ở dưới mưa lẳng lặng nhìn cô: “Mau trở về, lạnh đấy!”
Tay Tri Hiểu chắp ở sau lưng bỗng nắm chặt lại, cô có chút không dám nhìn anh, vì thế quay đầu sang nhìn đèn đường, nhẹ nhàng nói: “Trên đường cẩn thận!”
Cố Hoài đi qua, khoảng cách một bước chân vừa rồi lập tức bị thu lại, anh cúi xuống ôm cô, tay đặt ở đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng vỗ: “Hiểu Hiểu, đồng ý với tôi một chuyện.
”
Trong không khí có rất nhiều hương vị dễ ngửi, cỏ xanh, còn có mùi hoa, cũng có mùi hương đặc trưng của Cố Hoài, đấu đá chui vào thâm tâm Tri Hiểu, làm cô khẩn trương không thôi.
“Cái gì?”
Thanh âm Cố Hoài ôn nhuận: “Buổi tối hôm nay hãy nghĩ cho cẩn thận, em có muốn làm bạn gái tôi không.
”
Anh ngồi dậy nghiêm túc nhìn cô, bóng đêm mông lung, đèn đường mờ ảo, mặt Tri Hiểu bị ánh đèn đường làm phiếm màu cam ấm, giống như vỏ trái cây nứt ra, lộ ra thịt quả tươi mới bên trong.
Cố Hoài nhịn không được duỗi tay bóp mặt cô: “Tôi chỉ nhận đáp án đồng ý thôi.
”
Tri Hiểu không có đẩy anh ra, nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ nghĩ kĩ.
”
Cô xoay người chạy lên lầu, mắt Cố Hoài nhìn bóng dáng cô rời đi, xoa xoa bàn tay, nơi đó giống như vẫn còn giữ lại cảm giác trơn trượt mịn màng của cô, như kẹo bông gòn vậy.
Tri Hiểu rất nghiêm túc suy xét vấn đề Cố Hoài đưa ra, bởi vì quá mức nghiêm túc nên trở thành mê man.
Tri An gọi tới đã quấy nhiễu dòng suy nghĩ của cô, cô tiếp điện thoại, lười nhác mở miệng: “Chị, đã muộn thế này, có chuyện gì không?”
“Mẹ nói muốn em ngày mai về nhà ăn cơm, gần đây em cũng bận quá rồi, không thể nghỉ một chút sao?”
Tri Hiểu ngữ khí xin lỗi: “Ngày mai em nhất định sẽ về nhà, ăn cơm cùng mọi người.
”
Tạm dừng trong chốc lát, đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm do dự của Tri Hiểu: “Chị…”
Tri An nhíu nhíu mày: “Em làm sao vậy?”
“Em thích một người.
”
Tri An sửng sốt một chút, lời nói sâu xa hỏi: “Là bác sĩ Cố kia?”
“…Đúng.
”
“Đây là chuyện tốt mà, chị thấy bác sĩ Cố này cũng rất thích em, kết giao thử xem.
”
Tri Hiểu do dự một chút, thanh âm nghe tới có chút khô khốc: “Nhưng em đối anh ấy hoàn toàn không biết gì cả, anh ấy cũng hoàn toàn không biết gì về em, nếu anh ấy biết, vẫn sẽ thích em sao?”
Tri An lạnh mặt, nắm điện thoại phê bình cô: “Em nói cái gì vậy! Em là cô gái đáng được yêu thương nhất trên thế giới này! Không cho nhắc lại mấy câu như vậy nữa!”
Dừng một chút, cô tiếp tục nói: “Hiểu Hiểu, thích thì phải ở bên nhau, ngàn khó vạn hiểm cũng phải ở bên nhau, em hiểu không?”
“Em biết.
” Tri Hiểu cười trêu ghẹo: “Chị, đêm nay chị cũng thật có văn hóa, còn nói ra lời có nội hàm như vậy.
”
“Em có ý gì?”, Tri An hừ một tiếng: “Chị vẫn luôn rất có văn hóa được không hả!”
Tùy tiện hàn huyên vài câu Tri An mới gác điện thoại: “Bác sĩ Cố, tôi biểu hiện cũng không tệ lắm đi.
”
Cố Hoài quá hiểu Tri Hiểu, muốn tự mình nghĩ cho kĩ, có lẽ nghĩ đến thiên hoang địa lão cũng không ra đáp án, ngược lại còn sẽ trốn tránh anh, cho nên anh dứt khoát tới tìm Tri An, để cô ấy làm chất xúc tác.
Anh gật gật đầu, thành khẩn nói: “Cảm ơn.
”
“Không có gì, về sau đều là người một nhà.
”
Cố Hoài cong môi cười, Tri An nhìn giấy bút trong tay anh, trên giấy vẫn còn nguyên câu: “Thích thì phải ở bên nhau, ngàn khó vạn hiểm cũng phải ở bên nhau.
”
Vừa rồi khi gọi điện thoại, Tri Hiểu có đề cập tới chuyện cũ, Tri An thật sự không biết tiếp lời như thế nào, may mắn điện thoại mở loa ngoài, Cố Hoài đúng lúc đem tờ giấy này đưa tới trước mặt cô.
Kỳ thật những lời này, là Cố Hoài nói với Tri Hiểu mới đúng.
Cô thở dài một hơi: “Bác sĩ Cố, anh cũng không dễ dàng nha, khổ tâm rồi!”
Cố Hoài không nói chuyện, chỉ là nhàn nhạt cười, từ khi cùng Tri An ra khỏi quán Tae Kwon Do, anh không về nhà, xe chuyển bánh, hướng tới chung cư Tri Hiểu mà đi.
Vừa rồi nói trong điện thoại, lời Tri Hiểu nói anh nghe không thiếu một chữ, cô rất cẩn thận, cô kiên cường trước mặt, sau lưng yếu đuối làm tim Cố Hoài nhói lên từng cơn.
Xe ngừng ở dưới chung cư, Cố Hoài nhìn căn hộ đang sáng đèn trên tầng, lấy di động ra nhắn tin cho cô.
“Có phải còn chưa ngủ không?”
Một lát sau, Tri Hiểu mới hồi đáp: “Ngủ rồi, anh thì sao?”
“Chưa, đang nhớ em.
”
Tri Hiểu nhịn không được cong khóe miệng: “Ngày mai còn phải phẫu thuật, mau ngủ đi.
”
“Chuyện làm bạn gái tôi, em suy xét sao rồi?”.
truyện kiếm hiệp hay
Tri Hiểu do dự một chút, nhanh chóng đánh một dòng chữ: “Ngày mai nói với anh.
”
Nhìn đèn tắt đi, Cố Hoài yên lòng, đậu xe ở đó một lúc rồi mới rời đi.
*
Vừa đến bệnh viện, Tri Hiểu cùng Cố Hoài liền vội vã bắt đầu phẫu thuật, từ buổi sáng đến buổi chiều không nhìn thấy mặt nhau.
Tri Hiểu liên tục làm hai ca phẫu thuật lớn, thời gian dài phải căng thẳng, trời còn nắng nóng, cô mệt hơn mọi ngày không ít, ở phòng thay quần áo uống hai cốc nước, lại chạy một chuyến vào WC sau đó mới có thời gian thở một chút.
Lúc đi ngang qua đại sảnh, các ý tá đều đang quây trước máy tính, có y tá chạy qua không cẩn thận va phải Tri Hiểu, cô mất thăng bằng ngã vào nhóm y tá, trong nháy mắt khi ngẩng đầu kia, cô thấy màn hình máy tính hiên ra một gương mặt quen thuộc đến không thể quen hơn.
Một người đàn ông nho nhã ôn hòa, tươi cười lễ độ, đối mặt với vấn đề của phóng viên, bất luận vấn đề xảo quyệt khắc nghiệt cỡ nào, ông ta đều có thể giải quyết dễ dàng, làm mọi người phải nhiệt tình vỗ tay.
Phóng viên: “Tô tiên sinh, có lời đồn rằng lần này ngài quyên góp hai mươi triệu giúp đỡ trẻ em vùng núi xây dựng trường học chỉ là để làm đẹp thanh danh, ngài thấy thế nào?”
Tô Minh Hòa bình đạm cười: “Làm từ thiện là giúp đỡ những người cần giúp đỡ, tôi không thẹn với lòng, người khác nói thế nào không hề ảnh hưởng tới tôi.
”
Phóng viên: “Tô tiên sinh, nghe nói ngài cùng Tô phu nhân mấy chục năm nay vẫn luôn rất ân ái, có bí quyết gì cùng mọi người chia sẻ không?”
Khuôn mặt Tô Minh Hòa trở nên ôn nhu, nghiêm túc nhìn chăm chú vào camera, nói: “Bí quyết chính là, tôi yêu cô ấy.
”
Phóng viên: “Tô tiên sinh, nghe nói giờ ngài vẫn thường xuyên tới thăm mộ của một người bạn, tâm sự cùng người ấy.
Có thể hỏi rằng tai nạn xe cộ mười hai năm trước kia đến tột cùng là chuyện như thế nào không?”
Thần sắc Tô Minh Hòa tiếc hận lại bi thống, trong mắt có chút nước: “Tai nạn xe cộ lần đó đã cướp đi người bạn tốt nhất của tôi, là nỗi đau cả đời của tôi.
Cảnh sát đã tỉ mỉ điều tra, thật sự là sự cố ngoài ý muốn, hy vọng mọi người đừng nhắc lại đoạn chuyện cũ bi thương này, để Lâm Mộ an giấc đi…”
Lâm Mộ, Tống Lâm Mộ.
Đây là tên người cha thân sinh của cô, là nỗi đau tận thâm tâm cô không muốn chạm vào, không muốn khơi lên.
Tay Tri Hiểu nắm chặt, thân thể bắt đầu phát run, hai mắt cô gắt gao nhìn thẳng người đàn ông trên màn hình kia, nhưng nước mắt đã làm mơ hồ hai mắt, dần dần, cái gì cũng không thấy rõ.
Bên tai vang lên tiếng y tá kinh ngạc: “Bác sĩ Tri, cô không thoải mái sao, sắc mặt cô kém quá!”
Tri Hiểu lau nước mắt trên mặt, miễn cưỡng cười cười: “Đúng là có chút không thoải mái, tôi trở về ngồi một lát thì tốt rồi.
”
Cô có chút hồn vía lên mây, người sáng suốt nhìn qua liền biết cô vừa khóc, không ít người đi lên an ủi cô: “Bác sĩ Tri, cô đừng thương tâm!”
Cô đang trở lại phòng làm việc, Diệp Đàn vừa vặn từ đối diện đi lại đây, thấy cô đỏ mắt, thở dài một hơi: “Cô biết rồi à?”
“Cái gì?”, Tri Hiểu có chút không rõ nguyên cớ.
Hứa Sơ Dương cũng đã đi tới: “Aiz! Vốn tưởng rằng cô cùng bác sĩ Cố mới là một đôi, không nghĩ tới vẫn có người lợi hại hơn, từ buổi sáng đã ngồi ở phòng Cố Hoài, cầm tới rất nhiều thứ.
”
Tri Hiểu vẻ mặt không thể hiểu được: “Hai người nói cái gì vậy?”
Hứa Sơ Dương đồng tình vỗ vỗ cô: “Tôi biết cô khổ sở, rốt cuộc người ta chính là nữ minh tinh nổi tiếng, cô chỉ là cô gái bình thường, khổ sở cũng là bình thường.
”
Tri Hiểu lười nghe hai người này dong dài, lướt qua bọn họ đi vào phòng, quả nhiên ngẩn người, bên cạnh bàn làm việc của Cố Hoài là một cô gái xinh đẹp, vẫn đang mặc áo bệnh nhân, trên bàn làm việc của anh chất đầy đồ, cô gái nhìn thấy Tri Hiểu, không thèm để ý lại cúi đầu chơi di động.
Hứa Sơ Dương cùng Diệp Đàn đuổi tới, ở bên tai Tri Hiểu nhẹ nhàng nói: “Chẳng lẽ cô không biết, hôm trước nữ minh tinh nổi danh mà Cố Hoài phụ trách phẫu thuật kia chính là Kiều Vi à, cô nàng mới vừa rời giường liền tới đây tìm Cố Hoài, còn để trợ lý mua một đống đồ đưa lại đây, khó tin hơn là, cô ấy thấy ảnh Cố Hoài liền nhận định cậu ta là kiểu mình thích, nói rằng muốn theo đuổi Cố Hoài.
”
Tri Hiểu nhíu mày: “Cố Hoài chưa phẫu thuật xong sao?”
Hứa Sơ Dương nhìn Tri Hiểu: “Rồi, cũng sắp về đây rồi.
”
Không bao lâu, một chàng trai tuấn tú đã đứng ngoài cửa, anh nhìn lướt qua bàn làm việc của mình, khuôn mặt luôn luôn ôn hòa có chút lạnh nhạt: “Ném ra.
”
Trợ lý sửng sốt một chút: “Ném ạ?”
Cố Hoài nhìn thoáng qua Tri Hiểu, cô chính một bộ xem náo nhiệt, giống như cũng không có ghen, anh nhíu nhíu mày: “Đem cái bàn và ghế dựa ném cả đi, đổi cái mới.
”
Kiều Vi sửng sốt một hồi lâu, không thể tưởng tượng nhìn Cố Hoài: “Anh biết tôi là ai không?”
Chuyện loạn hơn còn ở phía sau, nam sinh cao trung lần trước đã có thể xuống giường, cậu ta nghe nói Tri Hiểu đã làm xong giải phẫu, cố ý lại đây gặp cô, cậu đi đến bên cạnh Tri Hiểu, thân mật vỗ vỗ bả vai cô: “Bác sĩ Tri, chị còn nhớ em không?”
Tri Hiểu ngơ ngác nhìn cậu: “Em không ở trên giường nằm nghỉ đi, lại đây làm gì?”
Lạc Minh cười hắc hắc, ngượng ngùng gãi đầu: “Em nhớ chị.
”
Cố Hoài siết chặt nắm tay, Hứa Sơ Dương chạy nhanh tới giữ chặt anh: “Người anh em, chuyện của cậu cũng đã xong đâu.
”
Phòng làm việc dần dần trở nên náo nhiệt, bởi vì Kiều Vi là nhân vật công chúng, động một chút liền có thể đưa tới truyền thông phóng viên, Viện trưởng tất nhiên cũng muốn tới bình ổn phong ba, ông vừa tiến vào đã thấy thế cục này rất không thích hợp.
Kiều Vi nhìn Cố Hoài, Cố Hoài gắt gao nhìn chằm chằm Tri Hiểu, cùng nhìn chằm chằm Tri Hiểu còn có một bệnh nhân khác, mà Tri Hiểu, cô có chút xấu hổ…
Kiều Vi nói với Cố Hoài: “Tôi thích anh!”
Lạc Minh nói với Tri Hiểu: “Em cũng thích chị!”
Người xem nào nhiệt chen chúc bên ngoài, rất loạn…
Cố Hoài nhàn nhạt liếc Kiều Vi một cái, lạnh nhạt dời ánh mắt đi: “Tôi không thích cô.
”
Kiều Vi nổi giận đùng đùng, đuổi theo không bỏ: “Vậy anh thích ai?”
Cố Hoài đột nhiên đi đến bên người Tri Hiểu, đem cô từ chỗ ngồi kéo lên, anh cong khóe môi, ôn nhu nhìn cô: “Bác sĩ Tri nói xem, tôi thích ai?”
Tất cả ánh mắt đều tập trung ở trên người Tri Hiểu, Tri Hiểu ngẩn người: “Tôi… tôi sao biết được!”
Cố Hoài tới gần một bước, Tri Hiểu lui về phía sau một bước: “Giả ngốc, rõ ràng trước đó tôi đã nói cho em.
”
Mọi người kinh ngạc nhìn hai người.
Cố Hoài lại đi tới phía trước, Tri Hiểu đã lui đến góc tường, hai tay cô ngăn Cố Hoài lại: “Cố Hoài, đây là bệnh viện!”
“Thì sao? Có chàng trai theo đuổi em, có cô gái thích tôi, em còn thờ ơ như vậy, Hiểu Hiểu, có vị hôn thê nào như em không?”
Mọi người: Vị hôn thê!!!???
“Ai là vị hôn thê của anh!”
Cố Hoài nhướng mày, bàn tay thon dài đem vòng cổ trong cổ áo cô lôi ra: “Đeo vòng cổ tôi tặng, ăn cơm tôi làm, còn giữ cả kẹo tôi đưa, bây giờ ở trước mặt mọi người em lại không thừa nhận?”
Bộ dáng anh bắt đầu trở nên mất mát, giống như Tri Hiểu vứt bỏ anh vậy, vVện trưởng nhìn mà đau lòng, nghiêm khắc phê bình Tri Hiểu: “Bác sĩ Tri, sao cô lại phụ lòng bác sĩ Cố thế này!”
“…”
Đối mặt với ánh mắt xung quanh, Tri Hiểu rốt cuộc vô thố gật đầu: “Đúng, Cố Hoài thích chính là tôi.
”
Cố Hoài cười khẽ nhìn cô: “Còn có?”
“Còn có cái gì?”
Cố Hoài nhìn cô không chớp mắt, nhẹ hỏi: “Em không thích tôi sao?”
Tri Hiểu mặt đỏ lên, ấp úng nói: “Tôi… tôi cũng thích anh.
”
Tay cô đập vào ngực Cố Hoài một cái, Cố Hoài hơi chút dùng chút lực liền ngăn được.
Cô rất ngốc, nếu anh không chơi chút thủ đoạn, cô nhất định sẽ không thừa nhận cảm tình đối với anh.
Cố Hoài nâng mặt cô lên, ôn nhu nhìn cô: “Hiểu Hiểu, với tôi mà nói, thích quá nhạt, không thể hiện đủ.
”
Anh cách cô rất gần, nhẹ nhàng nói: “Tôi yêu em.
”
Cô bị đè ở góc tường không có đường thối lui, nụ hôn mềm nhẹ trong khoảnh khắc rơi trên môi cô, bên tai chợt vang lên tiếng mọi người kinh ngạc cảm thán: “Oa!!”
Ngoài cửa sổ tiếng ve vẫn còn kêu, gió thổi lá cây vang lên tiếng sàn sạt…
Mùa hè của thiên nhiên đã sắp kết thúc, mà mùa hè của họ thì vừa mới bắt đầu.
.
Cố Hoài cầm dù đứng ở dưới mưa lẳng lặng nhìn cô: “Mau trở về, lạnh đấy!”
Tay Tri Hiểu chắp ở sau lưng bỗng nắm chặt lại, cô có chút không dám nhìn anh, vì thế quay đầu sang nhìn đèn đường, nhẹ nhàng nói: “Trên đường cẩn thận!”
Cố Hoài đi qua, khoảng cách một bước chân vừa rồi lập tức bị thu lại, anh cúi xuống ôm cô, tay đặt ở đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng vỗ: “Hiểu Hiểu, đồng ý với tôi một chuyện.
”
Trong không khí có rất nhiều hương vị dễ ngửi, cỏ xanh, còn có mùi hoa, cũng có mùi hương đặc trưng của Cố Hoài, đấu đá chui vào thâm tâm Tri Hiểu, làm cô khẩn trương không thôi.
“Cái gì?”
Thanh âm Cố Hoài ôn nhuận: “Buổi tối hôm nay hãy nghĩ cho cẩn thận, em có muốn làm bạn gái tôi không.
”
Anh ngồi dậy nghiêm túc nhìn cô, bóng đêm mông lung, đèn đường mờ ảo, mặt Tri Hiểu bị ánh đèn đường làm phiếm màu cam ấm, giống như vỏ trái cây nứt ra, lộ ra thịt quả tươi mới bên trong.
Cố Hoài nhịn không được duỗi tay bóp mặt cô: “Tôi chỉ nhận đáp án đồng ý thôi.
”
Tri Hiểu không có đẩy anh ra, nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ nghĩ kĩ.
”
Cô xoay người chạy lên lầu, mắt Cố Hoài nhìn bóng dáng cô rời đi, xoa xoa bàn tay, nơi đó giống như vẫn còn giữ lại cảm giác trơn trượt mịn màng của cô, như kẹo bông gòn vậy.
Tri Hiểu rất nghiêm túc suy xét vấn đề Cố Hoài đưa ra, bởi vì quá mức nghiêm túc nên trở thành mê man.
Tri An gọi tới đã quấy nhiễu dòng suy nghĩ của cô, cô tiếp điện thoại, lười nhác mở miệng: “Chị, đã muộn thế này, có chuyện gì không?”
“Mẹ nói muốn em ngày mai về nhà ăn cơm, gần đây em cũng bận quá rồi, không thể nghỉ một chút sao?”
Tri Hiểu ngữ khí xin lỗi: “Ngày mai em nhất định sẽ về nhà, ăn cơm cùng mọi người.
”
Tạm dừng trong chốc lát, đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm do dự của Tri Hiểu: “Chị…”
Tri An nhíu nhíu mày: “Em làm sao vậy?”
“Em thích một người.
”
Tri An sửng sốt một chút, lời nói sâu xa hỏi: “Là bác sĩ Cố kia?”
“…Đúng.
”
“Đây là chuyện tốt mà, chị thấy bác sĩ Cố này cũng rất thích em, kết giao thử xem.
”
Tri Hiểu do dự một chút, thanh âm nghe tới có chút khô khốc: “Nhưng em đối anh ấy hoàn toàn không biết gì cả, anh ấy cũng hoàn toàn không biết gì về em, nếu anh ấy biết, vẫn sẽ thích em sao?”
Tri An lạnh mặt, nắm điện thoại phê bình cô: “Em nói cái gì vậy! Em là cô gái đáng được yêu thương nhất trên thế giới này! Không cho nhắc lại mấy câu như vậy nữa!”
Dừng một chút, cô tiếp tục nói: “Hiểu Hiểu, thích thì phải ở bên nhau, ngàn khó vạn hiểm cũng phải ở bên nhau, em hiểu không?”
“Em biết.
” Tri Hiểu cười trêu ghẹo: “Chị, đêm nay chị cũng thật có văn hóa, còn nói ra lời có nội hàm như vậy.
”
“Em có ý gì?”, Tri An hừ một tiếng: “Chị vẫn luôn rất có văn hóa được không hả!”
Tùy tiện hàn huyên vài câu Tri An mới gác điện thoại: “Bác sĩ Cố, tôi biểu hiện cũng không tệ lắm đi.
”
Cố Hoài quá hiểu Tri Hiểu, muốn tự mình nghĩ cho kĩ, có lẽ nghĩ đến thiên hoang địa lão cũng không ra đáp án, ngược lại còn sẽ trốn tránh anh, cho nên anh dứt khoát tới tìm Tri An, để cô ấy làm chất xúc tác.
Anh gật gật đầu, thành khẩn nói: “Cảm ơn.
”
“Không có gì, về sau đều là người một nhà.
”
Cố Hoài cong môi cười, Tri An nhìn giấy bút trong tay anh, trên giấy vẫn còn nguyên câu: “Thích thì phải ở bên nhau, ngàn khó vạn hiểm cũng phải ở bên nhau.
”
Vừa rồi khi gọi điện thoại, Tri Hiểu có đề cập tới chuyện cũ, Tri An thật sự không biết tiếp lời như thế nào, may mắn điện thoại mở loa ngoài, Cố Hoài đúng lúc đem tờ giấy này đưa tới trước mặt cô.
Kỳ thật những lời này, là Cố Hoài nói với Tri Hiểu mới đúng.
Cô thở dài một hơi: “Bác sĩ Cố, anh cũng không dễ dàng nha, khổ tâm rồi!”
Cố Hoài không nói chuyện, chỉ là nhàn nhạt cười, từ khi cùng Tri An ra khỏi quán Tae Kwon Do, anh không về nhà, xe chuyển bánh, hướng tới chung cư Tri Hiểu mà đi.
Vừa rồi nói trong điện thoại, lời Tri Hiểu nói anh nghe không thiếu một chữ, cô rất cẩn thận, cô kiên cường trước mặt, sau lưng yếu đuối làm tim Cố Hoài nhói lên từng cơn.
Xe ngừng ở dưới chung cư, Cố Hoài nhìn căn hộ đang sáng đèn trên tầng, lấy di động ra nhắn tin cho cô.
“Có phải còn chưa ngủ không?”
Một lát sau, Tri Hiểu mới hồi đáp: “Ngủ rồi, anh thì sao?”
“Chưa, đang nhớ em.
”
Tri Hiểu nhịn không được cong khóe miệng: “Ngày mai còn phải phẫu thuật, mau ngủ đi.
”
“Chuyện làm bạn gái tôi, em suy xét sao rồi?”.
truyện kiếm hiệp hay
Tri Hiểu do dự một chút, nhanh chóng đánh một dòng chữ: “Ngày mai nói với anh.
”
Nhìn đèn tắt đi, Cố Hoài yên lòng, đậu xe ở đó một lúc rồi mới rời đi.
*
Vừa đến bệnh viện, Tri Hiểu cùng Cố Hoài liền vội vã bắt đầu phẫu thuật, từ buổi sáng đến buổi chiều không nhìn thấy mặt nhau.
Tri Hiểu liên tục làm hai ca phẫu thuật lớn, thời gian dài phải căng thẳng, trời còn nắng nóng, cô mệt hơn mọi ngày không ít, ở phòng thay quần áo uống hai cốc nước, lại chạy một chuyến vào WC sau đó mới có thời gian thở một chút.
Lúc đi ngang qua đại sảnh, các ý tá đều đang quây trước máy tính, có y tá chạy qua không cẩn thận va phải Tri Hiểu, cô mất thăng bằng ngã vào nhóm y tá, trong nháy mắt khi ngẩng đầu kia, cô thấy màn hình máy tính hiên ra một gương mặt quen thuộc đến không thể quen hơn.
Một người đàn ông nho nhã ôn hòa, tươi cười lễ độ, đối mặt với vấn đề của phóng viên, bất luận vấn đề xảo quyệt khắc nghiệt cỡ nào, ông ta đều có thể giải quyết dễ dàng, làm mọi người phải nhiệt tình vỗ tay.
Phóng viên: “Tô tiên sinh, có lời đồn rằng lần này ngài quyên góp hai mươi triệu giúp đỡ trẻ em vùng núi xây dựng trường học chỉ là để làm đẹp thanh danh, ngài thấy thế nào?”
Tô Minh Hòa bình đạm cười: “Làm từ thiện là giúp đỡ những người cần giúp đỡ, tôi không thẹn với lòng, người khác nói thế nào không hề ảnh hưởng tới tôi.
”
Phóng viên: “Tô tiên sinh, nghe nói ngài cùng Tô phu nhân mấy chục năm nay vẫn luôn rất ân ái, có bí quyết gì cùng mọi người chia sẻ không?”
Khuôn mặt Tô Minh Hòa trở nên ôn nhu, nghiêm túc nhìn chăm chú vào camera, nói: “Bí quyết chính là, tôi yêu cô ấy.
”
Phóng viên: “Tô tiên sinh, nghe nói giờ ngài vẫn thường xuyên tới thăm mộ của một người bạn, tâm sự cùng người ấy.
Có thể hỏi rằng tai nạn xe cộ mười hai năm trước kia đến tột cùng là chuyện như thế nào không?”
Thần sắc Tô Minh Hòa tiếc hận lại bi thống, trong mắt có chút nước: “Tai nạn xe cộ lần đó đã cướp đi người bạn tốt nhất của tôi, là nỗi đau cả đời của tôi.
Cảnh sát đã tỉ mỉ điều tra, thật sự là sự cố ngoài ý muốn, hy vọng mọi người đừng nhắc lại đoạn chuyện cũ bi thương này, để Lâm Mộ an giấc đi…”
Lâm Mộ, Tống Lâm Mộ.
Đây là tên người cha thân sinh của cô, là nỗi đau tận thâm tâm cô không muốn chạm vào, không muốn khơi lên.
Tay Tri Hiểu nắm chặt, thân thể bắt đầu phát run, hai mắt cô gắt gao nhìn thẳng người đàn ông trên màn hình kia, nhưng nước mắt đã làm mơ hồ hai mắt, dần dần, cái gì cũng không thấy rõ.
Bên tai vang lên tiếng y tá kinh ngạc: “Bác sĩ Tri, cô không thoải mái sao, sắc mặt cô kém quá!”
Tri Hiểu lau nước mắt trên mặt, miễn cưỡng cười cười: “Đúng là có chút không thoải mái, tôi trở về ngồi một lát thì tốt rồi.
”
Cô có chút hồn vía lên mây, người sáng suốt nhìn qua liền biết cô vừa khóc, không ít người đi lên an ủi cô: “Bác sĩ Tri, cô đừng thương tâm!”
Cô đang trở lại phòng làm việc, Diệp Đàn vừa vặn từ đối diện đi lại đây, thấy cô đỏ mắt, thở dài một hơi: “Cô biết rồi à?”
“Cái gì?”, Tri Hiểu có chút không rõ nguyên cớ.
Hứa Sơ Dương cũng đã đi tới: “Aiz! Vốn tưởng rằng cô cùng bác sĩ Cố mới là một đôi, không nghĩ tới vẫn có người lợi hại hơn, từ buổi sáng đã ngồi ở phòng Cố Hoài, cầm tới rất nhiều thứ.
”
Tri Hiểu vẻ mặt không thể hiểu được: “Hai người nói cái gì vậy?”
Hứa Sơ Dương đồng tình vỗ vỗ cô: “Tôi biết cô khổ sở, rốt cuộc người ta chính là nữ minh tinh nổi tiếng, cô chỉ là cô gái bình thường, khổ sở cũng là bình thường.
”
Tri Hiểu lười nghe hai người này dong dài, lướt qua bọn họ đi vào phòng, quả nhiên ngẩn người, bên cạnh bàn làm việc của Cố Hoài là một cô gái xinh đẹp, vẫn đang mặc áo bệnh nhân, trên bàn làm việc của anh chất đầy đồ, cô gái nhìn thấy Tri Hiểu, không thèm để ý lại cúi đầu chơi di động.
Hứa Sơ Dương cùng Diệp Đàn đuổi tới, ở bên tai Tri Hiểu nhẹ nhàng nói: “Chẳng lẽ cô không biết, hôm trước nữ minh tinh nổi danh mà Cố Hoài phụ trách phẫu thuật kia chính là Kiều Vi à, cô nàng mới vừa rời giường liền tới đây tìm Cố Hoài, còn để trợ lý mua một đống đồ đưa lại đây, khó tin hơn là, cô ấy thấy ảnh Cố Hoài liền nhận định cậu ta là kiểu mình thích, nói rằng muốn theo đuổi Cố Hoài.
”
Tri Hiểu nhíu mày: “Cố Hoài chưa phẫu thuật xong sao?”
Hứa Sơ Dương nhìn Tri Hiểu: “Rồi, cũng sắp về đây rồi.
”
Không bao lâu, một chàng trai tuấn tú đã đứng ngoài cửa, anh nhìn lướt qua bàn làm việc của mình, khuôn mặt luôn luôn ôn hòa có chút lạnh nhạt: “Ném ra.
”
Trợ lý sửng sốt một chút: “Ném ạ?”
Cố Hoài nhìn thoáng qua Tri Hiểu, cô chính một bộ xem náo nhiệt, giống như cũng không có ghen, anh nhíu nhíu mày: “Đem cái bàn và ghế dựa ném cả đi, đổi cái mới.
”
Kiều Vi sửng sốt một hồi lâu, không thể tưởng tượng nhìn Cố Hoài: “Anh biết tôi là ai không?”
Chuyện loạn hơn còn ở phía sau, nam sinh cao trung lần trước đã có thể xuống giường, cậu ta nghe nói Tri Hiểu đã làm xong giải phẫu, cố ý lại đây gặp cô, cậu đi đến bên cạnh Tri Hiểu, thân mật vỗ vỗ bả vai cô: “Bác sĩ Tri, chị còn nhớ em không?”
Tri Hiểu ngơ ngác nhìn cậu: “Em không ở trên giường nằm nghỉ đi, lại đây làm gì?”
Lạc Minh cười hắc hắc, ngượng ngùng gãi đầu: “Em nhớ chị.
”
Cố Hoài siết chặt nắm tay, Hứa Sơ Dương chạy nhanh tới giữ chặt anh: “Người anh em, chuyện của cậu cũng đã xong đâu.
”
Phòng làm việc dần dần trở nên náo nhiệt, bởi vì Kiều Vi là nhân vật công chúng, động một chút liền có thể đưa tới truyền thông phóng viên, Viện trưởng tất nhiên cũng muốn tới bình ổn phong ba, ông vừa tiến vào đã thấy thế cục này rất không thích hợp.
Kiều Vi nhìn Cố Hoài, Cố Hoài gắt gao nhìn chằm chằm Tri Hiểu, cùng nhìn chằm chằm Tri Hiểu còn có một bệnh nhân khác, mà Tri Hiểu, cô có chút xấu hổ…
Kiều Vi nói với Cố Hoài: “Tôi thích anh!”
Lạc Minh nói với Tri Hiểu: “Em cũng thích chị!”
Người xem nào nhiệt chen chúc bên ngoài, rất loạn…
Cố Hoài nhàn nhạt liếc Kiều Vi một cái, lạnh nhạt dời ánh mắt đi: “Tôi không thích cô.
”
Kiều Vi nổi giận đùng đùng, đuổi theo không bỏ: “Vậy anh thích ai?”
Cố Hoài đột nhiên đi đến bên người Tri Hiểu, đem cô từ chỗ ngồi kéo lên, anh cong khóe môi, ôn nhu nhìn cô: “Bác sĩ Tri nói xem, tôi thích ai?”
Tất cả ánh mắt đều tập trung ở trên người Tri Hiểu, Tri Hiểu ngẩn người: “Tôi… tôi sao biết được!”
Cố Hoài tới gần một bước, Tri Hiểu lui về phía sau một bước: “Giả ngốc, rõ ràng trước đó tôi đã nói cho em.
”
Mọi người kinh ngạc nhìn hai người.
Cố Hoài lại đi tới phía trước, Tri Hiểu đã lui đến góc tường, hai tay cô ngăn Cố Hoài lại: “Cố Hoài, đây là bệnh viện!”
“Thì sao? Có chàng trai theo đuổi em, có cô gái thích tôi, em còn thờ ơ như vậy, Hiểu Hiểu, có vị hôn thê nào như em không?”
Mọi người: Vị hôn thê!!!???
“Ai là vị hôn thê của anh!”
Cố Hoài nhướng mày, bàn tay thon dài đem vòng cổ trong cổ áo cô lôi ra: “Đeo vòng cổ tôi tặng, ăn cơm tôi làm, còn giữ cả kẹo tôi đưa, bây giờ ở trước mặt mọi người em lại không thừa nhận?”
Bộ dáng anh bắt đầu trở nên mất mát, giống như Tri Hiểu vứt bỏ anh vậy, vVện trưởng nhìn mà đau lòng, nghiêm khắc phê bình Tri Hiểu: “Bác sĩ Tri, sao cô lại phụ lòng bác sĩ Cố thế này!”
“…”
Đối mặt với ánh mắt xung quanh, Tri Hiểu rốt cuộc vô thố gật đầu: “Đúng, Cố Hoài thích chính là tôi.
”
Cố Hoài cười khẽ nhìn cô: “Còn có?”
“Còn có cái gì?”
Cố Hoài nhìn cô không chớp mắt, nhẹ hỏi: “Em không thích tôi sao?”
Tri Hiểu mặt đỏ lên, ấp úng nói: “Tôi… tôi cũng thích anh.
”
Tay cô đập vào ngực Cố Hoài một cái, Cố Hoài hơi chút dùng chút lực liền ngăn được.
Cô rất ngốc, nếu anh không chơi chút thủ đoạn, cô nhất định sẽ không thừa nhận cảm tình đối với anh.
Cố Hoài nâng mặt cô lên, ôn nhu nhìn cô: “Hiểu Hiểu, với tôi mà nói, thích quá nhạt, không thể hiện đủ.
”
Anh cách cô rất gần, nhẹ nhàng nói: “Tôi yêu em.
”
Cô bị đè ở góc tường không có đường thối lui, nụ hôn mềm nhẹ trong khoảnh khắc rơi trên môi cô, bên tai chợt vang lên tiếng mọi người kinh ngạc cảm thán: “Oa!!”
Ngoài cửa sổ tiếng ve vẫn còn kêu, gió thổi lá cây vang lên tiếng sàn sạt…
Mùa hè của thiên nhiên đã sắp kết thúc, mà mùa hè của họ thì vừa mới bắt đầu.
.
Danh sách chương