Trời vào đông nên không khí dần lạnh lẽo, Lăng Kỳ Yến làm tổ trong Đông cung cả ngày không muốn ra ngoài.

Nhưng lại chẳng được yên tĩnh, ngày nào cũng có quan Đông cung ra ra vào vào, y lại không muốn trốn ở phía sau mãi, thi thoảng sẽ dạo trong chính điện một vòng. Những quan chức kia nhìn thấy y, ban đầu trưng ra bộ mặt như nhìn thấy ma, sau đó gặp nhiều rồi thành quen, không dám nói gì, nhưng trong lòng nghĩ thế nào lại là chuyện khác.

Cũng có mấy tên ngôn quan não thiếu nếp nhăn, không sợ phiền phức mà tố cáo Lăng Kỳ Yến, nói y ngủ trong Đông cung không hợp lễ chế, chỉ còn thiếu bước nói Lăng Kỳ Yến là “nịnh hạnh”, từng câu từng chữ đều quyết liệt khuyên can Ôn Doanh nên cách y xa ra một chút, đừng làm dơ bẩn thanh danh thái tử.

(*) Nịnh hạnh chỉ những người con trai dùng nhan sắc để nịnh nọt, lấy được sự sủng ái của bậc quân vương.

Lăng Kỳ Yến tức không chịu nổi, rõ ràng Ôn Doanh mới là kẻ làm ấm giường cho y, dựa vào đâu mà nói y là thứ nịnh hạnh? Y cầm tấu chương xem đi xem lại, càng xem càng cáu: “Mấy người này đáng ghét quá, rõ là đang kiếm chuyện để thực hiện mưu riêng, muốn dồn Hoàng Thái tử ngươi vào khuôn khổ. Nếu ngươi nghe lời bọn họ, không chừng sau này ai cũng có thể đè đầu cưỡi cổ ngươi.”

Đừng có nói y là thứ nịnh hạnh, dù có nịnh thật thì sao? Nếu gặp một hoàng đế hà khắc cường quyền có một vài “nịnh hạnh”, e là đám người này còn chả dám đánh rắm nữa ấy chứ, rồi thay nhau giành lấn đi đút lót không chừng. Bây giờ bọn họ bắt nạt Ôn Doanh mới nhậm chức Đông cung Thái tử, lại chẳng có căn cơ gì trong triều, muốn thăm dò giới hạn, dập tắt uy phong của hắn mà thôi.

Ôn Doanh rút tấu chương từ trong tay y ra: “Lời nói vô căn cứ, không cần phải để ý.”

Lăng Kỳ Yến hừ một tiếng, nằm úp sấp lên án thư, nhìn chằm chằm vào hắn: “Điện hạ tốt, mấy người này xấu xa quá, ta không vui, ngươi dỗ ta tí đi.”

Ánh mắt của Ôn Doanh dời sang, vẫn là gương mặt nhạt nhẽo vô cảm.

Lăng Kỳ Yến thầm nghĩ tên này mặt lạnh vô cảm như thế, sao lại khiến y mê mẩn đến vậy?

Y cúi đầu xuống: “Ngươi không nói thì thôi.”

Yên tĩnh một chốc, Ôn Doanh đưa tay qua, xoa lên sau gáy y: “Ngươi qua đây.”

Lăng Kỳ Yến ngơ ra, dịch về phía trước hai bước, được Ôn Doanh kéo xuống ngồi lên người hắn.

“Không vui thật sao?”

“Ngươi bị nói thành nịnh hạnh xem ngươi vui nổi không?”

Ôn Doanh nghĩ một lát, đáp: “Đúng là ngày xưa cũng có nhiều người nói ta như thế.”

Lăng Kỳ Yến nghe thế lại càng không vui, chọt tay lên bả vai hắn: “Ngươi không biết xấu hổ mà nhắc chuyện hồi xưa nữa. Trước đây rõ ràng là ngươi được hời, có gì mà ngươi khó chịu.”

Ôn Doanh cau mày: “Ngươi cảm thấy, chuyện mà chúng ta làm, là ta chiếm hời của ngươi?”

“Đương nhiên…”

Lăng Kỳ Yến nói được hai chữ thì đối mặt với đôi mắt đen thăm thẳm của Ôn Doanh, bỗng dưng thấy hơi xúc động một cách khó giải thích: “Cũng, cũng không phải, ta bằng lòng làm với ngươi, không thể xem là ngươi chiếm hời của ta.”

“Ừm.”

Ôn Doanh ôm y vào lòng, dán sát vào má y, vành tai chạm tóc mai: “Không cần buồn, ta biết ngươi không phải là được, chờ sau này, ta chắc chắn sẽ cho người khắp thiên hạ cùng biết.”

Lăng Kỳ Yến nghe xong mới thấy thả lỏng hơn, gục đầu lên vai hắn, buồn cười: “Tú tài nghèo, ngươi nói nghe êm tai lắm, ta thích nghe.”

Hôm sau, Ôn Doanh lại triệu tập quan chức để nghị sự, Lăng Kỳ Yến ngồi đợi bên cạnh, trực tiếp cho y một chức quan ở Đông cung, để y có thể danh chính ngôn thuận ở trong Đông cung, chặn miệng tất cả mọi người.

Không cho những quan chức này có cơ hội gây phiền tới mình, Ôn Doanh đã đưa một vấn đề khó cho bọn họ. Là một đề xuất nằm ngoài dự đoán của mọi người, yêu cầu bộ Hộ cắt giảm các hạng mục chi tiêu, gia tăng quân phí.

Mọi người xôn xao.

Lúc Hoàng đế gần đi đã phân phó Ôn Doanh và Nội các cùng bàn bạc chuyện nhỏ, còn chuyện nào cấp bách thì báo cho ông ta. Nhưng không ai ngờ được, lúc này Hoàng đế mới vừa đi được hơn một tháng, vị Hoàng Thái tử tân nhiệm trước giờ rất ít nói khi lên triều bỗng nhiên lật mặt, lại mở miệng ra nói muốn tăng quân phí. Loại chuyện này không được Hoàng đế cho phép thì ai mà dám tự quyết định?

“Điện hạ, chuyện này tuyệt đối không được. Từ trước tới giờ quân phí đều có một con số nhất định, sao có thể tùy tiện tăng. Còn các hạng mục chi tiêu khác, vốn đã thấp đến không thể thấp hơn, sao mà giảm được nữa…”

Thượng thư bộ Hộ không vui, lập tức mở miệng phản đối.

Chúng phụ thần Nội các, ngoại trừ vị thúc phụ của Thái tử phi tương lai không lên tiếng ra, tất cả đều nhao nhao phụ họa theo, phản đối.

Thái độ của Ôn Doanh lại vô cùng cứng rắn, dù bọn họ có nói thế nào, hắn cũng mắt điếc tai ngơ: “Chuyện này để bộ Hộ sửa lại điều lệ rồi đến báo. Cắt giảm bớt những chi tiêu vụn vặt linh tinh kia đi. Cô xem qua các khoản chi của bộ Hộ rồi, chi tiêu cho các buổi lễ tế hằng năm đúng là có hơi nhiều, cắt giảm được chút nào thì cắt đi.”

Hắn hoàn toàn không muốn bàn bạc, thái độ vô cùng kiên quyết, khăng khăng cố chấp.

Hôm ấy sau khi trở về, Thượng thư bộ Hộ liền cáo ốm, không chịu đến Đông cung gặp Thái tử nữa.

Thái giám được phái đến phủ Thượng thư trở về bẩm báo, nói vị Thượng thư đại nhân kia bệnh không xuống giường được, không cách nào tiến cung, sợ đến rồi lây bệnh cho điện hạ, xin điện hạ thứ tội, đợi khi ông hết bệnh rồi sẽ đến thỉnh tội với điện hạ.

Lăng Kỳ Yến nghe xong thì buồn cười: “Lão già này gian xảo thật đấy, vì kéo dài thời gian mà dùng cả chiêu giả bệnh này. Điện hạ định xử lý thế nào?”

Ôn Doanh nói: “Bộ Hộ đâu chỉ có một mình ông ta, ông ta không khỏe, thế đổi cho người khác làm là được.”

Để bày tỏ lòng thương cảm hạ thần của Đông cung, Ôn Doanh cố ý phái hai vị ngự y trong cung tới phủ Thượng thư. Chẩn bệnh xong, hai ngự y kia nói, Thượng thư đại nhân cần phải nghỉ ngơi nửa năm, đừng để bản thân quá mệt nhọc, nếu không, căn bệnh cũ chưa dứt hẳn kia sẽ làm giảm thọ. Ôn Doanh nghe thế thì lập tức phê chuẩn, cho lão Thượng thư nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng, không cần quan tâm công vụ nữa, mọi việc ở bộ Hộ đã có Tả thị lang toàn quyền xử lý thay.

Lão Thượng thư kia tức tới hộc máu, không bệnh biến thành bệnh thật. Mấy vị phụ thần Nội các không thấy Ôn Doanh chịu cúi đầu mà còn bảo thủ như thế, lại hẹn nhau đến Đông cung lần nữa, muốn hợp sức lại tạo áp lực cho hắn.

Thủ phụ than thở khóc lóc, bảo rằng không được hiếu chiến như thế. Đánh hạ được Ba Lâm Đốn chỉ là may mắn, không thể vì vậy mà quá coi trọng võ công. Đại ý là, đừng hòng đòi bộ Hộ thêm một đồng quân phí nào.

Lăng Kỳ Yến đang ngồi uống trà ở giường bên cạnh, nghe ông ta nói thế thì không cam lòng, mở miệng cắt ngang: “Thủ phụ nói sai rồi. Cái gì mà nhờ trời đất che chở, may mắn mới đánh được Ba Lâm Đốn? Rõ ràng đánh được Ba Lâm Đốn là nhờ bản lĩnh của Thái tử điện hạ, sao nghe ông nói như thể mọi thứ đều nhờ công lao của ông trời thế kia?”

Không đợi đối phương cãi lại, y nói tiếp: “Còn nữa, phải nói tới chuyện này. Thái tử điện hạ đánh Ba Lâm Đốn cũng không ngửa tay xin triều đình một đồng quân phí nào, đều nhờ hắn cần kiệm, nhờ vào chút của cải của quý tộc Ba Lâm Đốn bị tóm được. Vậy mà còn bị người ta lên án là vô cùng tàn bạo, bêu danh thì điện hạ chịu, còn công lao thì bị mấy người nói mấy câu để xóa sạch?”

Y nói thế cũng là để nhắc nhở bọn người này.

Danh tiếng sát thần hung tàn của vị Thái tử điện hạ ở trước mặt này, không chỉ ở Tây Bắc, mà trong triều đình cũng được lưu truyền rộng rãi. Gì mà khiêm tốn không tranh quyền thế, giả vờ cả! Bệ hạ vừa đi, hắn đã lộ ra nguyên hình!

Mặt của Thủ phụ đỏ lên: “Giờ đánh trận xong rồi, còn gia tăng quân phí lên làm gì?”

“Đánh xong rồi, nhưng Ba Lâm Đốn to như thế, muốn khiến chúng hoàn toàn ngoan ngoãn cũng đâu phải chuyện một sớm một chiều. Bệ hạ đã hạ chỉ mở quân phủ ở bên kia, nếu cứ chi quân phí cho Tây Bắc theo khoản bạc như trước đây, chắc chắn là sẽ không đủ. Lúc các vị Các lão ở kinh thành ăn sung mặc sướng, có từng nghĩ tới những binh sĩ chinh chiến nơi tiền tuyến kia ăn mặc cũ nát đi giày rơm trên tuyết hay không?”

Trước giờ miệng lưỡi của Lăng Kỳ Yến rất sắc bén, không hề chừa thể diện cho những người này.

Có người không cam lòng, quát lên: “Con nít con nôi, ăn nói xằng bậy!”

Lăng Kỳ Yến lạnh lùng lườm, nhìn thoáng qua người vừa lên tiếng, không có đáp lại, chỉ đề nghị với Ôn Doanh: “Điện hạ, nếu các vị Các lão cảm thấy không nên cắt giảm chi phí cho lễ tế, sẽ chọc cho thần linh và tổ tiên phẫn nộ, thế cắt giảm bổng lộc của quan viên đi, cho các vị Các lão này làm gương tốt. Chứ để ta nói bọn họ ăn sung mặc sướng, bọn họ còn mắng ta ăn nói xằng bậy.”

Giọng Ôn Doanh trầm xuống: “Cũng có thể, cô là thái tử, cô cũng bằng lòng làm gương, giảm bổng lộc đi một nửa.”

Mặt mọi người biến sắc. Nếu là giảm những chi tiêu kia, bọn họ có thể hiên ngang phản đối, nhưng bổng lộc quan chức có liên quan tới lợi ích cá nhân của bọn họ, nếu nói không chịu thì giống như họ tham lam, huống chi Thái tử cũng nói tự giảm bổng lộc của mình đi một nửa.

Trong phút chốc, đám người lo lắng trong lòng, chợt thấy dao động.

Vị thủ phụ kia quỳ xuống đất, tháo mũ xuống, cúi rạp người: “Lão thần tuổi tác đã cao, bệnh tật quấn thân, không còn sức phục vụ cống hiến cho triều đình nữa. Kính xin điện hạ đồng ý cho lão thần cáo lão về quê.”

Thứ phụ khi nãy mắng Lăng Kỳ Yến “con nít con nôi” cũng quỳ theo, nói: “Trong nhà thần có nhiều chuyện phức tạp, cũng hữu tâm vô lực, mong điện hạ cho phép thần và Thủ phụ đại nhân từ quan về quê.”

Bọn họ đang cố ý từ quan để ép Ôn Doanh.

Thủ phụ kia vào Nội các trước cả khi Hoàng đế đăng cơ, là phụ tá đắc lực của Hoàng đế, rất được Hoàng đế tín nhiệm. Thứ phụ cũng là thân tín do một tay Hoàng đế đề cử, dù cháu gái được gả cho Lăng Kỳ Ngụ, nhưng ông ta cũng không bị liên lụy vì chuyện thái tử bị phế, đủ thấy Hoàng đế coi trọng ông ta cỡ nào. Nếu hai người này cáo lão về quê thật, để Hoàng đế biết được, chắc chắn Ôn Doanh sẽ gặp phiền phức.

Nếu đổi thành người khác thì lúc này đã tiến lên đỡ hai người dậy.

Nhưng Ôn Doanh chỉ hơi sầm mặt, ngồi sau bàn buông mắt nhìn họ, chẳng mảy may nhúc nhích.

Sau một hồi im lặng thật lâu, lâu tới nỗi hai người quỳ trên mặt đất vốn nắm chắc phần thắng kia cảm thấy bất an, hắn mới mở miệng: “Nếu như thế, cô cũng không cố giữ hai vị Các lão nữa. Nên thương tình hai vị, thả cho hai vị về quê.”

Hai người kia sửng sốt, những người còn lại càng ngạc nhiên hơn, Ôn Doanh chỉ vờ như không thấy.

Dù cho người quỳ trên đất vốn dĩ không muốn đi, nhưng đã nói ra khỏi miệng rồi, Hoàng Thái tử còn không giữ cho bọn họ một bậc thang, bọn họ cũng buộc phải rời đi.

Chờ đám người kia chán nản giải tán, Lăng Kỳ Yến không kìm được nữa, cười to lên, lăn lộn trên giường.

Ôn Doanh đứng dậy đi sang, ngồi vào bên giường giữ Lăng Kỳ Yến lại: “Đừng cười.”

Lăng Kỳ Yến giơ ngón tay cái lên: “Thái tử điện hạ lợi hại quá, nếu ta là hai vị Các lão kia, e là đã bị chọc giận tới nỗi đập đầu vào cột nhà rồi.”

“Kệ bọn họ.” Ôn Doanh hờ hững nói, hoàn toàn không để hai người kia vào trong mắt.

Lăng Kỳ Yến cười xong, móc ngón tay vào ống tay áo hắn: “Có phải ngươi biết bọn họ sẽ dùng chiêu này để ép ngươi từ sớm rồi không? Cố ý xuôi theo à?”

Vẻ mặt Ôn Doanh bình tĩnh, hắn giải thích: “Được Hoàng đế coi trọng chính là át chủ bài của bọn họ, tất nhiên bọn họ sẽ lợi dụng nó.”

“Chậc, đúng là nghĩ không ra thật, đối nghịch với Thái tử Đông cung thì được lợi gì chứ.”

Bài học của Thượng thư bộ Hộ còn đó, bọn họ cho rằng mình có thể uy hiếp được ai? Cũng do đám người này không hiểu rõ con người Ôn Doanh. Tên khốn Ôn Doanh này ghét nhất là kiểu đấy.

Lăng Kỳ Yến rất chướng mắt đám bảo thủ cổ hủ này. Trước giờ Hoàng đế không coi trọng “võ”, sau khi lên ngôi lại bị đám già này làm ảnh hưởng, ngay cả đánh hạ Ba Lâm Đốn mà cũng do dự không quyết định được, kiêng cái này kỵ cái kia, vô cùng hèn nhát.

Trị nước đúng là phải trị bằng “văn”, nhưng lâu lâu cũng phải đổ máu chút đỉnh chứ?

Y cảm thấy, dáng vẻ lúc giết người trên chiến trường của Ôn Doanh vô cùng quyến rũ, dáng vẻ giống như Hoàng đế mới là chán ngắt ấy.

Suy nghĩ một lát, Lăng Kỳ Yến cười hỏi hắn: “Ngươi không sợ bọn họ đến chỗ Hoàng đế tố cáo ngươi à?”

Ôn Doanh không quan tâm lắm: “Thế phải xem bọn họ có thể gặp được bệ hạ hay không.”

Hả?

Hai người nói chuyện một lúc thì có hai tấm thiệp mời được đưa vào, nói là do phủ Kính Quốc công phái người đưa tới.

Ôn Doanh và Lăng Kỳ Yến mỗi người một tấm. Người đưa thiệp mời là quận chúa Tích Hoa, mười ngày sau nàng có tổ chức một buổi chơi cưỡi ngựa đánh bóng, mời hai người họ cùng đi.

Lăng Kỳ Yến nhìn lướt qua, sau đó vứt thiệp sang một bên, hỏi Ôn Doanh: “Ngươi đi không?”

Ôn Doanh hỏi ngược lại y: “Ngươi muốn đi không?”

Đương nhiên là muốn, y đang rảnh đến phát chán đây, nhưng Tích Hoa gióng trống khua chiêng tổ chức chơi cưỡi ngựa đánh bóng, nói thế thì mấy người trong nhà quyền quý cũng sẽ tới, chẳng phải lúc ấy mọi người sẽ biết y chính là Dục Vương ngày xưa hay sao?

Tuy là bây giờ người biết cũng không ít.

Tựa như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng y, Ôn Doanh nói: “Muốn đi thì đi, sớm muộn gì cũng biết, ngươi còn để ý làm gì?”

Lăng Kỳ Yến hừ một tiếng: “Ta cóc thèm để ý. Ta đang sợ rước thêm phiền cho Thái tử điện hạ thôi.”

“Không đâu.”

“Thật à?”

“Ta nói không thì là không.”

Hình như Lăng Kỳ Yến không phát hiện ra, trước giờ y vô tâm vô tư chỉ biết quan tâm bản thân mình, rất ít suy nghĩ cho người khác, bây giờ lại vô thức cân nhắc thay cho Thái tử là hắn trước, đúng là đã thay đổi rồi.

Nhưng Ôn Doanh không định nói chuyện này với y.

Ba ngày sau, biệt cung truyền tin tới, hai vị Các lão kia đúng là có tới biệt cung, cầu gặp Hoàng đế, muốn tố cáo Thái tử.

Nhưng trời không chiều lòng người, Hoàng đế vẫn không gặp bọn họ.

Hai người đợi nửa ngày trời, chỉ chờ được nội thị bên cạnh Hoàng đế tới truyền lời, nói là bệ hạ hỏi bọn họ có chuyện gì quan trọng không, nếu không có thì xin hai vị Các lão về cho.

Hoàng Thái tử tùy tiện làm bậy, ép bộ Hộ tăng chi tiêu quân phí có tính là chuyện quan trọng không? Nhưng thái giám tới truyền lời lại nói, bệ hạ đã sớm biết chuyện này, không phải chuyện lớn gì, bảo họ về thương lượng với Thái tử là được.

Hai vị Các lão kia tức gần chết, đành phải nói rằng bọn họ muốn cáo lão về quê, đến đây chào tạm biệt với bệ hạ. Nội thị lại ra nói, bệ đang uống rượu ngắm hoa với các vị nương nương, mời hai vị đến vào ngày khác.

Lăng Kỳ Yến nghe xong càng vui hơn, chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ kinh ngạc của hai lão già kia, y liền cảm thấy hớn hở: “Hoàng đế biết ngươi muốn tăng chi phí trong quân thật sao?”

“Biết.” Ôn Doanh gật đầu.

Đúng thật hắn đã từng đề cập với Hoàng đế, Hoàng đế cũng bị hắn thuyết phục. Hắn cố ý không nói với người khác rằng đây là ý của Hoàng đế, là vì muốn đám người kia quậy với hắn, để hắn nhân cơ hội này đuổi hết đi.

“Thế bọn muốn cáo lão về quê, sao Hoàng đế lại không gặp bọn họ?”

Ôn Doanh thản nhiên bảo: “Đang say trong ôn nhu hương rồi, đương nhiên là không muốn đến gặp hai người bọn họ.”

Lăng Kỳ Yến ngẩn ra, sau đó cười lớn: “Tú tài nghèo, ngươi học hư rồi.”

Cũng phải thôi, Hoàng đế đến biệt cung còn dẫn theo Thục phi, Ngu Chiên viện và mấy cung phi trẻ tuổi. Ra khỏi hoàng cung nên tự do không bị ràng buộc, ngày ngày nổi nhạc nhảy múa ăn chơi, đổi lại là y thì y cũng không muốn buông mấy thiếu nữ xinh đẹp kia ra để gặp hai lão già vừa lắm lời vừa xấu tính kia đâu.

Nghĩ xong, y ghé sát vào, ôm cánh tay của Ôn Doanh rồi lắc lắc: “Tú tài nghèo, phụ hoàng ngươi chẳng tốt chút nào. May mà ngươi không do ông ta nuôi lớn, chứ không ngươi đã gần mực thì đen rồi.”

Ôn Doanh dời mắt: “Năm ấy, Dục Vương điện hạ cũng ôm ấp không ít tỳ nữ xinh đẹp kia mà chàng chàng thiếp thiếp, đúng là gần mực thì đen.”

Lăng Kỳ Yến nghẹn lời, tên xấu xa này, cứ thích chạm vào vết nhơ quá khứ của y.

Chuyện từ hồi còn niên thiếu rồi, cứ tính toán chi ly như thế bộ không thấy nhạt nhẽo sao?

Hết chương 87.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện