Chạng vạng, trong lâu các có thêm một người, là vị thế tử nhà Kính Quốc công, phu quân của Tích Hoa.
Người kia vừa vào đã vui vẻ nói cười chào Ôn Doanh.
Ôn Doanh giới thiệu hắn với Lăng Kỳ Yến. Tất nhiên là đối phương nhận ra Lăng Kỳ Yến, vẻ mặt hắn bình tĩnh, miệng gọi bá gia. Ôn Doanh nói y là Ôn Yến, vậy y chỉ là Ôn Yến.
Lăng Kỳ Yến hơi say rồi, lười biếng ngồi không yên, nhưng có mặt người ngoài ở đây nên y không nằm trong ngực Ôn Doanh, dứt khoát cầm cần câu, nằm nhoài bên cửa sổ mà câu cá.
Hai người kia nói toàn chuyện lập nghiệp các thứ, Lăng Kỳ Yến ngó qua nghe thử một lúc, mơ màng nghĩ, vị thế tử Kính Quốc Công này vừa nghe hạ nhân bẩm báo là Ôn Doanh đến đây, nên hắn đặc biệt tới đây. Tích cực như thế, có lẽ phủ Kính Quốc Công có ý tốt với Đông Cung.
Không uổng công bọn họ đi chuyến này.
Y đột nhiên nghĩ đến, người này là phu quân của Tích Hoa, nếu biết lúc trước con nhóc kia còn muốn kéo Ôn Doanh về làm nam sủng, không biết vị thế tử này sẽ nghĩ thế nào đây, chậc.
“Vẫn chưa chính thức nói cảm ơn với điện hạ về chuyện của gia muội. Dù không thể giúp gì được cho nó nữa, nhưng tốt xấu gì cũng biết lý do nó mất. Bây giờ kẻ ác đã đền tội, dù thế nào đi nữa, đại ân của điện hạ, Lâm gia ta chắc chắn khắc ghi trong lòng.”
Sau đó hai người lại nói thêm vài chuyện khác, đều là mấy chuyện vụn vặt, không hề đề cập tới chuyện triều đình. Lăng Kỳ Yến hóng chuyện một lúc, cảm thấy nhạt nhẽo ghê, ngáp một cái, câu cá tiếp.
Mãi đến khi cá mắc vào câu, lúc này y mới tỉnh táo lại, quỳ dậy, nhanh chóng thu dây.
Không biết cá gì mắc vào câu, nặng muốn chết.
Một con cá nặng chừng bảy tám cân* vọt ra khỏi mặt nước, ng.ậm lưỡi câu mà giãy đành đạch.
(*Một cân TQ bằng 1/2 kg)
Lăng Kỳ Yến vui vô cùng, cố sức kéo dây câu thu cá về, nhưng kéo lung tung cả lên.
Ôn Doanh đứng dậy đi đến, đỡ cần câu giúp Lăng Kỳ Yến. Cá quẫy đuôi làm nước bắn tung tóe lên xiêm y của hắn. Hắn cau mày, lấy cần câu trong tay Lăng Kỳ Yến ra, nhanh chóng kéo cá về, mạnh tay quăng lên bệ cửa sổ, sai người mang cá đi.
Lăng Kỳ Yến đắc ý cười tít: “Ta giỏi không?”
Ôn Doanh gật đầu: “Ừ.”
Rõ ràng hắn mới là người bỏ sức ra nhiều hơn để câu con cá đó.
Lâm Thế tử nhìn tương tác giữa hai người họ, khẽ híp mắt lại, nghĩ đến gì đó thì cười nói: “Đầu bếp trong trang làm canh cá ngon lắm, điện hạ và bá gia nể mặt mà ở lại dùng bữa tối, thử món này trong trang nhé?”
Không đợi Ôn Doanh nói, Lăng Kỳ Yến đã thoải mái đáp lại: “Được, lấy con cá ta vừa câu đi nấu luôn đi.”
“Được, sẽ cho điện hạ và bá gia nếm cá tươi.”
Ôn Doanh đi thay đồ, trong lâu các chỉ còn Lăng Kỳ Yến cùng vị Lâm Thế tử kia. Lăng Kỳ Yến chống đầu bằng một tay, lười biếng uống canh giải rượu. Lâm Thế tử sai người mang chút trái cây tươi đến, gợi chuyện: “Vài ngày trước đây, quận chúa còn nhắc bá gia với ta.”
“Thật không?” Lăng Kỳ Yến cười cười, “Quận chúa nói gì?”
“Nói bá gia thay đổi rất nhiều, có triển vọng.”
Lăng Kỳ Yến chợt thấy vui vẻ: “Muội ấy còn biết dùng giọng điệu này nói tới ta.”
Lâm Thế tử cười gật đầu: “Quận chúa làm mẹ rồi, học mấy thứ này với mẹ của ta, ta cũng hay bị nàng dạy dỗ, quen rồi.”
Lăng Kỳ Yến cười ha ha: ” Ngươi không thể thế được, bị muội ấy bắt nạt thì còn mặt mũi đâu nữa?”
Lâm Thế tử cười to: “Nàng ấy vui là được.”
Lúc Ôn Doanh trở về, hai người họ đã trò chuyện rôm rả, còn hẹn nhau đi cưỡi ngựa đánh bóng.
Hắn không nói gì, im lặng ngồi xuống cạnh Lăng Kỳ Yến.
Một bữa tiệc tối, chủ lẫn khách đều vui vẻ.
Lăng Kỳ Yến vô cùng thích rượu “Lục Phù Dung” này, không quá cay, lúc vào miệng rất ngọt, dư vị còn dai. Trước đó y đã uống không ít, lúc ăn tối thừa dịp Ôn Doanh nói chuyện với Lâm Thế tử, trộm uống mấy chén.
Ôn Doanh nhìn y mấy lần nhưng không ngăn lại.
Cơm no rượu say, Lâm Thế t.ử cung tiễn hai người họ rời đi.
Hắn đặc biệt sai người tặng hai vò Lục Phù Dung cho họ, cười nói với Ôn Doanh: “Thấy điện hạ và bá gia đều thích rượu này, thần bèn sai người mang hai vò đến, mong điện hạ vui lòng nhận lấy.”
Đây là lần đầu tiên trong tối nay, Lâm Thế tử dùng tự xưng này.
Con ngươi Ôn Doanh khẽ chuyển động, bình tĩnh cho người nhận lấy.
“Cung tiễn điện hạ.” Giọng điệu của đối phương lại càng cung kính.
Cửa xe đóng lại, Lăng Kỳ Yến không kiên trì được nữa, ôm ống nhổ mà nôn.
Ôn Doanh vỗ lưng cho y, đưa khăn qua, đợi y nôn xong thì sai người mang chút nước ấm tới, tự tay đút y uống.
Uống hết một chén nước, Lăng Kỳ yến ngã vào lòng Ôn Doanh, giọng điệu oán giận: “Rượu ngon như thế mà lại nôn ra hết, tiếc quá.”
“Ta nhắc ngươi rồi, uống rượu phải biết kiềm chế, không được ghiền.” Giọng Ôn Doanh hơi trầm.
Lăng Kỳ Yến cười lớn: “Không phải là ta uống nhiều, mà là không có ai biết kìm chế như ngươi.”
“Cũng chẳng có ai uống như ngươi, lần nào cũng nôn.”
Lăng Kỳ Yến giơ chân định đá hắn, nhưng cả người mềm nhũn, không có tí sức nào, bị Ôn Doanh bắt lấy chân, nắn lòng bàn chân.
Lần này y không quậy được nữa, rầm rì trong ngực Ôn Doanh.
“Tú tài nghèo, mới vừa rồi Lâm Thế tử đưa cho hai vò rượu kia đúng không. Hắn hẹp hòi thế, sao không đưa thêm nhiều chút.”
“Ngươi còn muốn uống?” Ôn Doanh lạnh giọng hỏi.
“Không uống thì không uống, nhưng ngươi là thái tử, nào có chuyện mỗi hai vò rượu đã tiễn được ngươi đi, nếu không nói, ta còn tưởng hắn là người luôn tuân thủ phép tắc đó.”
Ôn Doanh lại nói: “Lục Phù Dung của phủ Kính Quốc Công rất khó cất, một năm trong thôn trang chỉ được nhiều nhất là mười vò, chưa bao giờ tặng cho người khác, dù có là ai cũng không ngoại lệ. Nhưng năm đó trước khi bệ hạ đăng cơ, lão Quốc công từng tặng bệ hạ hai vò rượu này.”
Lăng Kỳ Yến nghe xong thì ngây người, nâng mắt nhìn Ôn Doanh: “Bọn họ từng đưa rượu này cho Hoàng đế? ….Là ý đó sao?”
“Ừ.”
Lăng Kỳ Yến kéo giọng ra: “Ra là vậy.”
Năm đó Đương kim Hoàng đế đăng cơ thuận lợi, không thể không kể đến công của phủ Kính Quốc công. Nhưng không phải mới đầu mà phủ Kính Quốc công đã nghe theo, Hoàng đế cũng phải tốn rất nhiều tâm tư mới lôi kéo được họ. Những điều này Lăng Kỳ Yến cũng biết, nhưng không ngờ tới chuyện đưa rượu.
Rượu trong nhà chưa bao giờ tặng người khác, trước đây lại đưa hai vò cho Đương kim Hoàng đế, giờ lại đưa cho Ôn Doanh, thâm ý trong đó, không nói cũng biết.
Lăng Kỳ Yến ôm cánh tay Ôn Doanh, cười tươi: “Chúc mừng ngươi nha, Thái tử điện hạ.”
Ôn Doanh khẽ vuốt mặt y, lạnh nhạt nói: “Chúc mừng.”
Thì giờ đã muộn, Lăng Kỳ Yến lại uống nhiều, Ôn Doanh không cho người về cung mà đi đến trang viên của bọn họ.
Lúc trên xe, Lăng Kỳ Yến làm tổ ngủ trong ngực Ôn Doanh. Đến sơn trang, y được Ôn Doanh dùng áo choàng bọc lấy rồi ôm xuống xe. Vào nhà rồi được hầu hạ thay đồ rửa mặt, nhưng cuối cùng y lại thấy tỉnh táo vô cùng, không chịu ngủ tiếp.
Lúc Ôn Doanh thay đồ, Lăng Kỳ Yến vốn đang ngồi trên giường lại đi chân trần, đến phía sau hắn.
Trời không lạnh lắm, dưới sàn còn có địa long, Ôn Doanh liền tùy ý y, không nhắc y mang giày vào.
Lăng Kỳ Yến cúi đầu nắm lấy ống tay áo hắn: “Tú tài nghèo, ta muốn múa kiếm.”
“Hơn nửa đêm rồi, múa kiếm cái gì.”
“Ta muốn, ta ngứa tay.”
Thanh kiếm Ôn Doanh sai người đúc cho y vẫn được mang theo bên người, giờ đang nằm trên giá đỡ.
Lăng Kỳ Yến nhìn xung quanh một cái, thấy kiếm của y thì chạy tới, tiện tay rút ra.
Say xỉn mà còn múa kiếm cái nỗi gì, y cầm kiếm quờ qua quờ lại chơi đùa, chẳng có tí sức. Nhưng y không biết mệt, cầm kiếm chầm chậm xuất chiêu, trong đôi mắt mê man toàn là ý cười.
Ôn Doanh nhìn y một lúc, đi tới cạnh bàn, trải giấy vẽ ra, chấm bút vào mực.
Chưa đến nửa khắc sau, dáng vẻ tùy tiện của người kia đã hiện hết lên trên giấy.
Lăng Kỳ Yến vòng tới trước mặt Ôn Doanh, cách một cái bàn, dùng kiếm nâng cằm hắn.
Ôn Doanh nâng mắt nhìn y.
Ý cười trong mắt Lăng Kỳ Yến càng sâu, hàng mi dài như cánh chim chợt vỗ.
“Ngươi đang vẽ gì đó, sao lại không nhìn ta? Người trong tranh có đẹp bằng ta không?”
Tất nhiên là không.
Dù có là họa sĩ tài ba cỡ nào đi nữa, cũng chỉ có thể phác họa một hai phần vẻ đẹp của y mà thôi.
Bị Lăng Kỳ Yến đẩy ngồi lên giường, hầu kết Ôn Doanh trượt trượt. Hắn không nhúc nhích, tùy cho y quấn lên người mình.
Lăng Kỳ Yến ném kiếm trong tay đi, vòng tay qua thắt lưng Ôn Doanh, ghé sát mặt hắn, đôi môi đỏ ửng lướt qua cằm hắn. Đôi mắt hoa đào ướt át trong veo sáng ngời, nhưng lại mê người lạ kì.
Ôn Doanh kìm nén thở một hơi. Y ngồi vào nơi không nên ngồi, máu cả người hắn tựa như tụ về nơi ấy, cảm thấy lên không được xuống không xong đầy mệt nhọc, không thể nào lơ là.
Người bày trò lại hồn nhiên như không hay, cười vui vẻ ngồi trên người hắn, chẳng biết vô tình hay cố ý mà cử động eo, mũi sượt qua mũi hắn, mặt dán mặt, khẽ híp mắt mà cười.
Ôn Doanh nén hỏi: “Cười cái gì?”
Lăng Kỳ Yến ghé vào tai hắn cười: “Tú tài nghèo, ngươi lại muốn làm chuyện xấu rồi.”
Giọng của Ôn Doanh càng khàn hơn: “Đừng cử động.”
Y không nghe, quấn lấy Ôn Doanh mà hả hê làm loạn.
Ôn Doanh bóp lấy eo của y, giọng đầy nguy hiểm mà nhắc y: “Không được nhúc nhích, say rồi thì ngủ đi, chút nữa lại đau đầu bây giờ.”
Lăng Kỳ Yến khịt mũi coi thường: ” Tú tài đáng ghét, trước đây không cho ngươi làm ta, ngươi lại làm, hiện giờ lại giả bộ làm chính nhân quân tử, ta muốn làm, ngươi nhanh lên.”
Bàn tay Ôn Doanh nhào nặn eo y: “Muốn thật à?”
“Đừng có lề mề.”
Tay y mò xuống dưới, hài lòng nghe tiếng hít thở dần sâu của Ôn Doanh, cười ra tiếng.
“…Đừng nghịch nữa.”
“Ai nghịch với ngươi.”
Lăng Kỳ Yến lùi về sau một chút, chớp mắt mấy cái, cúi người xuống.
Hàm răng y cắn lấy mép khố của Ôn Doanh, chầm chậm kéo xuống, Ôn Doanh không ngăn y.
Mãi đến khi Lăng Kỳ Yến hé miệng, ngậm “vật ấy” đang có xu hướng đứng dậy của hắn vào.
Mặt Ôn Doanh trước sau như một, chẳng có biểu tình gì thái quá, nắm lấy cổ của Lăng Kỳ Yến, nhắc nhở: “Đừng làm chuyện này…”
Lăng Kỳ Yến li.ếm một cái, ngẩng đầu cười ngông: “Sao lại đừng làm, ta hầu hạ điện hạ không thoải mái hả?”
“Ngươi không cần….”
Lăng Kỳ Yến không để ý đến hắn, cúi đầu lần nữa, ngậm lấy vật kia, dùng hết sức mà nhả ra nuốt vào, muốn lấy lòng hắn.
Con ngươi Ôn Doanh tối đen lại, đôi tay nắm sau cổ Lăng Kỳ Yến di chuyển, biến thành động tác ấn đầu y.
Đây là lần đầu tiên Lăng Kỳ Yến làm chuyện này cho Ôn Doanh, cảm thấy mới lạ vô cùng, cúi đầu loay hoay một lúc vừa chạm vừa cắn, nếm được vị tanh nồng trong miệng, cũng chẳng thấy khó chịu, trái lại còn thấy căng no. Thứ kia ngày càng căng ra, Lăng Kỳ Yến cảm thấy cổ họng nghẹn chặt tới nơi.
Ôn Doanh nắm chặt gáy của y, nhanh chóng cử động.
Lăng Kỳ Yến cưỡi hổ khó xuống, giờ phút này không kịp từ chối nữa rồi, bị thứ to lớn kia đâm sâu vào họng, ánh mắt trở nên mơ màng, nước mắt ứa ra.
Ôn Doanh không dằn vặt y quá lâu, trước khi tới đỉnh đã rút vật kia ra, nhưng hơi chậm một chút làm tin.h dịch bắn lên.
Khóe miệng, chóp mũi, mí mắt Lăng Kỳ Yến dính đầy thứ dịch kia, vô cùng ướt át.
Y ngơ ngác ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Ôn Doanh đang đắm chìm trong t.ình dục, bày ra dáng vẻ bất thường hiếm thấy.
Ôn Doanh thở hổn hển, buông mắt nhìn y.
Lăng Kỳ Yến vô thức liế.m khóe miệng, vị tanh nồng tràn ra khắp khoang miệng.
Ánh mắt của Ôn Doanh tối đi, kéo y lên đè trên giường.
Lúc này Lăng Kỳ Yến mới hoàn hồn, phun hai miếng rồi mắng: “Tên vô liêm sỉ…”
Ôn Doanh dùng môi lưỡi lấp đầy lửa giận của y.
Bàn tay trượt tới trong quần áo y, nắm lấy tiết khố, khẽ dùng bàn tay vỗ lên mông y. Không đợi Lăng Kỳ yến phản ứng lại, Ôn Doanh đã bắt lấy một chân y gác lên eo, mạnh mẽ đưa vào.
“Á——”
Vừa vào đã đẩy tới chỗ sâu nhất, Lăng Kỳ Yến bị thúc cho co giật cả người, đến nỗi phải kêu thành tiếng, lại bị răng môi lấp kín.
Chỗ ấy chưa được mở rộng dạo đầu, nhưng đã phải “chịu đựng” vô số lần nên đã quen với hình dáng và kích thước của vật kia. Nó tự giác bao bọc lấy vật kia, như một cái miệng bị bỏ đói lâu ngày, ngậm lấy hành vật của Ôn Doanh thật chặt, nhanh chóng trở nên ướt át.
Ôn Doanh kề sát vào môi y thở gấp, không kiêng dè gì nữa mà thúc vào thật sâu.
Cứ ra ra vào vào, lần nào cũng đ.âm vào chỗ sâu nhất, liên tục ma sát lên nơi nhạy cảm nhất của Lăng Kỳ Yến. Y nghẹn ngào thốt ra tiếng, cắn mạnh lên vai hắn.
Lực eo của Ôn Doanh còn tốt hơn mọi khi, nhanh chóng kịch liệt thúc vào, kéo dài nửa giờ nhưng tốc độ không hề giảm.
Nơi hai cơ thể liên kết bừa bãi không thể tả, bị mài tới nỗi sủi bọt trắng, be bét hết cả.
Lăng Kỳ Yến bị làm đến mơ màng. Nước mắt liên tục trượt xuống, tiếng r.ên rỉ đứt quãng, khuôn mặt bị tì.nh dục bao phủ kia còn đẹp hơn cả hoa đào. Hai chân y bị Ôn Doanh gác lên bả vai hắn, đôi chân trắng nõn như ngọc cứ lắc theo động tác va chạm của Ôn Doanh, không thể co lại cũng không duỗi ra được, sợi dây đỏ trên cổ chân ướt đẫm mồ hôi, càng làm nổi bật lên vẻ diễm lệ.
Theo từng đợt nóng bỏng đâm sâu vào cơ thể, Lăng Kỳ Yến không nhịn được nữa, mất khống chế mà la lên, bắn lên trên bụng của Ôn Doanh.
Chỉ ngừng trong chốc lát, Ôn Doanh lại ôm y ngồi dậy, để yên tư thế kết hợp, tiếp tục đẩy eo.
“Sao ngươi vẫn còn muốn nữa…”
Ôn Doanh ghé vào tai y t.hở dốc: “Ngươi tự tìm.”
Lúc được Ôn Doanh bế vào bồn tắm, Lăng Kỳ Yến đã đờ đẫn cả người, nằm nhoài lên vai hắn, một ngón tay cũng chẳng nhấc lên nổi.
Ôn Doanh tắm rửa cho y, rải những nụ hôn nhỏ vụn lên tóc mai, trên má y.
Lăng Kỳ Yến nhắm mắt lại lầm bầm: “Ngươi ngày càng lợi hại…”
“Thoải mái không?”
“Ừm,” Lăng Kỳ Yến cười cười: “Thoải mái lắm, trước đây còn bị đau, hiện giờ thì hết rồi, tay nghề của ngươi ngày càng giỏi, cũng lắm trò gian, nếu ngươi không lợi hại như thế, sao trước đây ta dám cho ngươi làm ta, ngươi có lợi hơn đống đồ kia.”
Mấy câu xấu hổ này cũng chỉ có Lăng Kỳ Yến mới nói ra được mà chẳng hề đỏ mặt.
Ôn Doanh vỗ lên mông y: “Không biết xấu hổ.”
Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo cứng rắn của hắn, Lăng Kỳ Yến cười: “Ngươi lại tức giận nữa à? Nhỏ mọn ghê đó, ý ta không phải thế. Trước đây ta chưa hiểu, ngươi có thể khiến ta vui vẻ, hầu hạ ta thoải mái, nên ta đánh giá cao ngươi, nhưng ta cũng đâu làm vậy với người khác, ngươi đừng giận mà.”
Ôn Doanh không nói gì nữa, ôm chặt y.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Ôn Doanh vẫn không cho người vào hầu hạ, mặc trung y vào, lấy khăn bọc Lăng Kỳ Yến lại, bế y về phòng.
Lăng Kỳ Yến chẳng muốn mặc quần áo vào nữa, để người tr.ần truồng mà lăn tới lăn lui trên nệm. Ôn Doanh thổi tắt đèn, vén một góc chăn lên rồi nằm vào, ấn y lại: “Đừng lộn xộn nữa, ngủ đi.”
Lăng Kỳ Yến chưa buồn ngủ, ôm cổ hắn, cọ cọ: “Tú tài nghèo, chúng ta trò chuyện đi.”
Ôn Doanh nhắm mắt lại: “Nói chuyện gì?”
Lăng Kỳ Yến suy nghĩ một lúc lâu, hình như chẳng có gì để nói thật, nhưng y không muốn cứ vậy mà ngủ: “Bàn bạc một chút, ngươi cho ta hôn một cái đi.”
Ôn Doanh khẽ chạm lên môi y.
Lăng Kỳ Yến không hài lòng lắm, chen lưỡi vào miệng hắn, bắt lấy lưỡi hắn dây dưa không ngừng.
Bất chợt, y tựa như nhìn thấy ý cười mơ hồ trong mắt Ôn Doanh. Ánh sáng trong phòng quá yếu, không nhìn rõ lắm, nhưng Lăng Kỳ Yến biết, y chắc chắn không nhìn lầm.
“Ngươi, a——”
Vừa nói ra một chữ, Ôn Doanh đã dán môi lưỡi đến, đảo khách thành chủ.
Sáng sớm hôm sau.
Lăng Kỳ Yến ngủ thẳng tới giờ Thìn mới dậy. Y duỗi cái eo mệt mỏi đẩy cửa ra, Ôn Doanh đang luyện kiếm ở trong đình.
Y chống tay lên cằm, nằm nhoài lên bệ cửa sổ nhìn một lúc.
Dáng người của Ôn Doanh cường tráng, những chiêu thức được thực hiện lưu loát sinh động, gọn gàng nhanh chóng. Bao quanh người toàn là hương vị hoang dã, vô cùng kí.ch thích ánh mắt của người khác, khiến y không thể dời tầm mắt.
Mãi đến khi hắn làm xong động tác cuối cùng, chĩa mũi kiếm xuống đất, Lăng Kỳ Yến mới ngồi dậy, vỗ tay bộp bộp: “Hay lắm!”
Người cầm kiếm rút lại khí thế quanh thân, dưới ánh mặt trời của buổi sáng ấm áp ngày thu, hắn giương mắt nhìn về phía y.
Lăng Kỳ Yến khẽ cong môi, cười nói: “Thái tử điện hạ thật hăng hái, mới sáng sớm đã múa kiếm.”
Ôn Doanh đi vào cửa, thuận miệng nói: “Không sánh bằng ngươi, say xỉn quần áo xộc xệch đi chân trần múa kiếm trong phòng.”
“Hồi nào?”
Lăng Kỳ Yến kiên quyết không chịu nhận, y không nhớ chuyện đêm qua khi y uống say, không nhớ thì tính là không có.
Ôn Doanh chỉ một cái bàn, ra hiệu y tự đi mà xem.
Lăng Kỳ Yến do dự đi qua, sau khi thấy rõ Ôn Doanh vẽ cái gì thì mặt cứng đờ.
Trên hình vẽ, áo của y để mở, lộ ra lồ.ng ngực trắng trẻo, tóc tai y bù xù, lờ đờ mơ màng, bảo là múa kiếm chứ thật ra chẳng giống chút nào.
Ôn Doanh chỉ dùng vài nét bút mà đã vẽ ra được hành vi p.hóng đãng của y ra, Lăng Kỳ Yến che hai tay lên mặt: “Ngươi xấu xa quá, vẽ cái này làm chi?”
Ôn Doanh nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Rất đẹp.”
Lăng Kỳ Yến định xé bức tranh, bị Ôn Doanh cản lại: “Giữ đi.”
“Lỡ bị truyền ra ngoài, làm sao ta dám gặp người khác?”
Ôn Doanh nhàn nhạt liếc y, cầm bức tranh bỏ vào ngăn tủ của hắn, khóa lại.
Lăng Kỳ Yến vẫn không chịu mà lải nhải: “Điện hạ tốt của ta ơi, xin ngươi thương xót, xé ra rồi đốt đi mà?”
“Không may mắn.”
“Không phải ngươi chẳng tin chuyện ma quỷ sao, may với chả không may cái gì?”
“Không đốt.”
Lăng Kỳ Yến thở hổn hển mà ngồi về giường.
Ôn Doanh đi tới, cúi người chống hai tay vây y vào ngực, nhìn thẳng y: “Giận à?”
Lăng Kỳ Yến chọt tay vào ngực hắn: “Lỡ cái thứ mà ngươi vẽ bị người khác thấy thì sao?”
“Không phải ngươi chẳng để ý mấy thứ này sao?”
Lăng Kỳ Yến bực bội nói: “Nói chung là không được để người khác thấy.”
Ôn Doanh nắm lấy tay y: “Không đâu, ta giữ, không ai dám xem.”
“Vậy thì đốt nhé?”
“Không được.”
“Ngươi giữ lại làm gì chứ? Đem vào quan tài à?”
“Cũng được.”
Lăng Kỳ Yến: “…”
Dù sao cũng không được đốt.
Hết chương 85.
Người kia vừa vào đã vui vẻ nói cười chào Ôn Doanh.
Ôn Doanh giới thiệu hắn với Lăng Kỳ Yến. Tất nhiên là đối phương nhận ra Lăng Kỳ Yến, vẻ mặt hắn bình tĩnh, miệng gọi bá gia. Ôn Doanh nói y là Ôn Yến, vậy y chỉ là Ôn Yến.
Lăng Kỳ Yến hơi say rồi, lười biếng ngồi không yên, nhưng có mặt người ngoài ở đây nên y không nằm trong ngực Ôn Doanh, dứt khoát cầm cần câu, nằm nhoài bên cửa sổ mà câu cá.
Hai người kia nói toàn chuyện lập nghiệp các thứ, Lăng Kỳ Yến ngó qua nghe thử một lúc, mơ màng nghĩ, vị thế tử Kính Quốc Công này vừa nghe hạ nhân bẩm báo là Ôn Doanh đến đây, nên hắn đặc biệt tới đây. Tích cực như thế, có lẽ phủ Kính Quốc Công có ý tốt với Đông Cung.
Không uổng công bọn họ đi chuyến này.
Y đột nhiên nghĩ đến, người này là phu quân của Tích Hoa, nếu biết lúc trước con nhóc kia còn muốn kéo Ôn Doanh về làm nam sủng, không biết vị thế tử này sẽ nghĩ thế nào đây, chậc.
“Vẫn chưa chính thức nói cảm ơn với điện hạ về chuyện của gia muội. Dù không thể giúp gì được cho nó nữa, nhưng tốt xấu gì cũng biết lý do nó mất. Bây giờ kẻ ác đã đền tội, dù thế nào đi nữa, đại ân của điện hạ, Lâm gia ta chắc chắn khắc ghi trong lòng.”
Sau đó hai người lại nói thêm vài chuyện khác, đều là mấy chuyện vụn vặt, không hề đề cập tới chuyện triều đình. Lăng Kỳ Yến hóng chuyện một lúc, cảm thấy nhạt nhẽo ghê, ngáp một cái, câu cá tiếp.
Mãi đến khi cá mắc vào câu, lúc này y mới tỉnh táo lại, quỳ dậy, nhanh chóng thu dây.
Không biết cá gì mắc vào câu, nặng muốn chết.
Một con cá nặng chừng bảy tám cân* vọt ra khỏi mặt nước, ng.ậm lưỡi câu mà giãy đành đạch.
(*Một cân TQ bằng 1/2 kg)
Lăng Kỳ Yến vui vô cùng, cố sức kéo dây câu thu cá về, nhưng kéo lung tung cả lên.
Ôn Doanh đứng dậy đi đến, đỡ cần câu giúp Lăng Kỳ Yến. Cá quẫy đuôi làm nước bắn tung tóe lên xiêm y của hắn. Hắn cau mày, lấy cần câu trong tay Lăng Kỳ Yến ra, nhanh chóng kéo cá về, mạnh tay quăng lên bệ cửa sổ, sai người mang cá đi.
Lăng Kỳ Yến đắc ý cười tít: “Ta giỏi không?”
Ôn Doanh gật đầu: “Ừ.”
Rõ ràng hắn mới là người bỏ sức ra nhiều hơn để câu con cá đó.
Lâm Thế tử nhìn tương tác giữa hai người họ, khẽ híp mắt lại, nghĩ đến gì đó thì cười nói: “Đầu bếp trong trang làm canh cá ngon lắm, điện hạ và bá gia nể mặt mà ở lại dùng bữa tối, thử món này trong trang nhé?”
Không đợi Ôn Doanh nói, Lăng Kỳ Yến đã thoải mái đáp lại: “Được, lấy con cá ta vừa câu đi nấu luôn đi.”
“Được, sẽ cho điện hạ và bá gia nếm cá tươi.”
Ôn Doanh đi thay đồ, trong lâu các chỉ còn Lăng Kỳ Yến cùng vị Lâm Thế tử kia. Lăng Kỳ Yến chống đầu bằng một tay, lười biếng uống canh giải rượu. Lâm Thế tử sai người mang chút trái cây tươi đến, gợi chuyện: “Vài ngày trước đây, quận chúa còn nhắc bá gia với ta.”
“Thật không?” Lăng Kỳ Yến cười cười, “Quận chúa nói gì?”
“Nói bá gia thay đổi rất nhiều, có triển vọng.”
Lăng Kỳ Yến chợt thấy vui vẻ: “Muội ấy còn biết dùng giọng điệu này nói tới ta.”
Lâm Thế tử cười gật đầu: “Quận chúa làm mẹ rồi, học mấy thứ này với mẹ của ta, ta cũng hay bị nàng dạy dỗ, quen rồi.”
Lăng Kỳ Yến cười ha ha: ” Ngươi không thể thế được, bị muội ấy bắt nạt thì còn mặt mũi đâu nữa?”
Lâm Thế tử cười to: “Nàng ấy vui là được.”
Lúc Ôn Doanh trở về, hai người họ đã trò chuyện rôm rả, còn hẹn nhau đi cưỡi ngựa đánh bóng.
Hắn không nói gì, im lặng ngồi xuống cạnh Lăng Kỳ Yến.
Một bữa tiệc tối, chủ lẫn khách đều vui vẻ.
Lăng Kỳ Yến vô cùng thích rượu “Lục Phù Dung” này, không quá cay, lúc vào miệng rất ngọt, dư vị còn dai. Trước đó y đã uống không ít, lúc ăn tối thừa dịp Ôn Doanh nói chuyện với Lâm Thế tử, trộm uống mấy chén.
Ôn Doanh nhìn y mấy lần nhưng không ngăn lại.
Cơm no rượu say, Lâm Thế t.ử cung tiễn hai người họ rời đi.
Hắn đặc biệt sai người tặng hai vò Lục Phù Dung cho họ, cười nói với Ôn Doanh: “Thấy điện hạ và bá gia đều thích rượu này, thần bèn sai người mang hai vò đến, mong điện hạ vui lòng nhận lấy.”
Đây là lần đầu tiên trong tối nay, Lâm Thế tử dùng tự xưng này.
Con ngươi Ôn Doanh khẽ chuyển động, bình tĩnh cho người nhận lấy.
“Cung tiễn điện hạ.” Giọng điệu của đối phương lại càng cung kính.
Cửa xe đóng lại, Lăng Kỳ Yến không kiên trì được nữa, ôm ống nhổ mà nôn.
Ôn Doanh vỗ lưng cho y, đưa khăn qua, đợi y nôn xong thì sai người mang chút nước ấm tới, tự tay đút y uống.
Uống hết một chén nước, Lăng Kỳ yến ngã vào lòng Ôn Doanh, giọng điệu oán giận: “Rượu ngon như thế mà lại nôn ra hết, tiếc quá.”
“Ta nhắc ngươi rồi, uống rượu phải biết kiềm chế, không được ghiền.” Giọng Ôn Doanh hơi trầm.
Lăng Kỳ Yến cười lớn: “Không phải là ta uống nhiều, mà là không có ai biết kìm chế như ngươi.”
“Cũng chẳng có ai uống như ngươi, lần nào cũng nôn.”
Lăng Kỳ Yến giơ chân định đá hắn, nhưng cả người mềm nhũn, không có tí sức nào, bị Ôn Doanh bắt lấy chân, nắn lòng bàn chân.
Lần này y không quậy được nữa, rầm rì trong ngực Ôn Doanh.
“Tú tài nghèo, mới vừa rồi Lâm Thế tử đưa cho hai vò rượu kia đúng không. Hắn hẹp hòi thế, sao không đưa thêm nhiều chút.”
“Ngươi còn muốn uống?” Ôn Doanh lạnh giọng hỏi.
“Không uống thì không uống, nhưng ngươi là thái tử, nào có chuyện mỗi hai vò rượu đã tiễn được ngươi đi, nếu không nói, ta còn tưởng hắn là người luôn tuân thủ phép tắc đó.”
Ôn Doanh lại nói: “Lục Phù Dung của phủ Kính Quốc Công rất khó cất, một năm trong thôn trang chỉ được nhiều nhất là mười vò, chưa bao giờ tặng cho người khác, dù có là ai cũng không ngoại lệ. Nhưng năm đó trước khi bệ hạ đăng cơ, lão Quốc công từng tặng bệ hạ hai vò rượu này.”
Lăng Kỳ Yến nghe xong thì ngây người, nâng mắt nhìn Ôn Doanh: “Bọn họ từng đưa rượu này cho Hoàng đế? ….Là ý đó sao?”
“Ừ.”
Lăng Kỳ Yến kéo giọng ra: “Ra là vậy.”
Năm đó Đương kim Hoàng đế đăng cơ thuận lợi, không thể không kể đến công của phủ Kính Quốc công. Nhưng không phải mới đầu mà phủ Kính Quốc công đã nghe theo, Hoàng đế cũng phải tốn rất nhiều tâm tư mới lôi kéo được họ. Những điều này Lăng Kỳ Yến cũng biết, nhưng không ngờ tới chuyện đưa rượu.
Rượu trong nhà chưa bao giờ tặng người khác, trước đây lại đưa hai vò cho Đương kim Hoàng đế, giờ lại đưa cho Ôn Doanh, thâm ý trong đó, không nói cũng biết.
Lăng Kỳ Yến ôm cánh tay Ôn Doanh, cười tươi: “Chúc mừng ngươi nha, Thái tử điện hạ.”
Ôn Doanh khẽ vuốt mặt y, lạnh nhạt nói: “Chúc mừng.”
Thì giờ đã muộn, Lăng Kỳ Yến lại uống nhiều, Ôn Doanh không cho người về cung mà đi đến trang viên của bọn họ.
Lúc trên xe, Lăng Kỳ Yến làm tổ ngủ trong ngực Ôn Doanh. Đến sơn trang, y được Ôn Doanh dùng áo choàng bọc lấy rồi ôm xuống xe. Vào nhà rồi được hầu hạ thay đồ rửa mặt, nhưng cuối cùng y lại thấy tỉnh táo vô cùng, không chịu ngủ tiếp.
Lúc Ôn Doanh thay đồ, Lăng Kỳ Yến vốn đang ngồi trên giường lại đi chân trần, đến phía sau hắn.
Trời không lạnh lắm, dưới sàn còn có địa long, Ôn Doanh liền tùy ý y, không nhắc y mang giày vào.
Lăng Kỳ Yến cúi đầu nắm lấy ống tay áo hắn: “Tú tài nghèo, ta muốn múa kiếm.”
“Hơn nửa đêm rồi, múa kiếm cái gì.”
“Ta muốn, ta ngứa tay.”
Thanh kiếm Ôn Doanh sai người đúc cho y vẫn được mang theo bên người, giờ đang nằm trên giá đỡ.
Lăng Kỳ Yến nhìn xung quanh một cái, thấy kiếm của y thì chạy tới, tiện tay rút ra.
Say xỉn mà còn múa kiếm cái nỗi gì, y cầm kiếm quờ qua quờ lại chơi đùa, chẳng có tí sức. Nhưng y không biết mệt, cầm kiếm chầm chậm xuất chiêu, trong đôi mắt mê man toàn là ý cười.
Ôn Doanh nhìn y một lúc, đi tới cạnh bàn, trải giấy vẽ ra, chấm bút vào mực.
Chưa đến nửa khắc sau, dáng vẻ tùy tiện của người kia đã hiện hết lên trên giấy.
Lăng Kỳ Yến vòng tới trước mặt Ôn Doanh, cách một cái bàn, dùng kiếm nâng cằm hắn.
Ôn Doanh nâng mắt nhìn y.
Ý cười trong mắt Lăng Kỳ Yến càng sâu, hàng mi dài như cánh chim chợt vỗ.
“Ngươi đang vẽ gì đó, sao lại không nhìn ta? Người trong tranh có đẹp bằng ta không?”
Tất nhiên là không.
Dù có là họa sĩ tài ba cỡ nào đi nữa, cũng chỉ có thể phác họa một hai phần vẻ đẹp của y mà thôi.
Bị Lăng Kỳ Yến đẩy ngồi lên giường, hầu kết Ôn Doanh trượt trượt. Hắn không nhúc nhích, tùy cho y quấn lên người mình.
Lăng Kỳ Yến ném kiếm trong tay đi, vòng tay qua thắt lưng Ôn Doanh, ghé sát mặt hắn, đôi môi đỏ ửng lướt qua cằm hắn. Đôi mắt hoa đào ướt át trong veo sáng ngời, nhưng lại mê người lạ kì.
Ôn Doanh kìm nén thở một hơi. Y ngồi vào nơi không nên ngồi, máu cả người hắn tựa như tụ về nơi ấy, cảm thấy lên không được xuống không xong đầy mệt nhọc, không thể nào lơ là.
Người bày trò lại hồn nhiên như không hay, cười vui vẻ ngồi trên người hắn, chẳng biết vô tình hay cố ý mà cử động eo, mũi sượt qua mũi hắn, mặt dán mặt, khẽ híp mắt mà cười.
Ôn Doanh nén hỏi: “Cười cái gì?”
Lăng Kỳ Yến ghé vào tai hắn cười: “Tú tài nghèo, ngươi lại muốn làm chuyện xấu rồi.”
Giọng của Ôn Doanh càng khàn hơn: “Đừng cử động.”
Y không nghe, quấn lấy Ôn Doanh mà hả hê làm loạn.
Ôn Doanh bóp lấy eo của y, giọng đầy nguy hiểm mà nhắc y: “Không được nhúc nhích, say rồi thì ngủ đi, chút nữa lại đau đầu bây giờ.”
Lăng Kỳ Yến khịt mũi coi thường: ” Tú tài đáng ghét, trước đây không cho ngươi làm ta, ngươi lại làm, hiện giờ lại giả bộ làm chính nhân quân tử, ta muốn làm, ngươi nhanh lên.”
Bàn tay Ôn Doanh nhào nặn eo y: “Muốn thật à?”
“Đừng có lề mề.”
Tay y mò xuống dưới, hài lòng nghe tiếng hít thở dần sâu của Ôn Doanh, cười ra tiếng.
“…Đừng nghịch nữa.”
“Ai nghịch với ngươi.”
Lăng Kỳ Yến lùi về sau một chút, chớp mắt mấy cái, cúi người xuống.
Hàm răng y cắn lấy mép khố của Ôn Doanh, chầm chậm kéo xuống, Ôn Doanh không ngăn y.
Mãi đến khi Lăng Kỳ Yến hé miệng, ngậm “vật ấy” đang có xu hướng đứng dậy của hắn vào.
Mặt Ôn Doanh trước sau như một, chẳng có biểu tình gì thái quá, nắm lấy cổ của Lăng Kỳ Yến, nhắc nhở: “Đừng làm chuyện này…”
Lăng Kỳ Yến li.ếm một cái, ngẩng đầu cười ngông: “Sao lại đừng làm, ta hầu hạ điện hạ không thoải mái hả?”
“Ngươi không cần….”
Lăng Kỳ Yến không để ý đến hắn, cúi đầu lần nữa, ngậm lấy vật kia, dùng hết sức mà nhả ra nuốt vào, muốn lấy lòng hắn.
Con ngươi Ôn Doanh tối đen lại, đôi tay nắm sau cổ Lăng Kỳ Yến di chuyển, biến thành động tác ấn đầu y.
Đây là lần đầu tiên Lăng Kỳ Yến làm chuyện này cho Ôn Doanh, cảm thấy mới lạ vô cùng, cúi đầu loay hoay một lúc vừa chạm vừa cắn, nếm được vị tanh nồng trong miệng, cũng chẳng thấy khó chịu, trái lại còn thấy căng no. Thứ kia ngày càng căng ra, Lăng Kỳ Yến cảm thấy cổ họng nghẹn chặt tới nơi.
Ôn Doanh nắm chặt gáy của y, nhanh chóng cử động.
Lăng Kỳ Yến cưỡi hổ khó xuống, giờ phút này không kịp từ chối nữa rồi, bị thứ to lớn kia đâm sâu vào họng, ánh mắt trở nên mơ màng, nước mắt ứa ra.
Ôn Doanh không dằn vặt y quá lâu, trước khi tới đỉnh đã rút vật kia ra, nhưng hơi chậm một chút làm tin.h dịch bắn lên.
Khóe miệng, chóp mũi, mí mắt Lăng Kỳ Yến dính đầy thứ dịch kia, vô cùng ướt át.
Y ngơ ngác ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Ôn Doanh đang đắm chìm trong t.ình dục, bày ra dáng vẻ bất thường hiếm thấy.
Ôn Doanh thở hổn hển, buông mắt nhìn y.
Lăng Kỳ Yến vô thức liế.m khóe miệng, vị tanh nồng tràn ra khắp khoang miệng.
Ánh mắt của Ôn Doanh tối đi, kéo y lên đè trên giường.
Lúc này Lăng Kỳ Yến mới hoàn hồn, phun hai miếng rồi mắng: “Tên vô liêm sỉ…”
Ôn Doanh dùng môi lưỡi lấp đầy lửa giận của y.
Bàn tay trượt tới trong quần áo y, nắm lấy tiết khố, khẽ dùng bàn tay vỗ lên mông y. Không đợi Lăng Kỳ yến phản ứng lại, Ôn Doanh đã bắt lấy một chân y gác lên eo, mạnh mẽ đưa vào.
“Á——”
Vừa vào đã đẩy tới chỗ sâu nhất, Lăng Kỳ Yến bị thúc cho co giật cả người, đến nỗi phải kêu thành tiếng, lại bị răng môi lấp kín.
Chỗ ấy chưa được mở rộng dạo đầu, nhưng đã phải “chịu đựng” vô số lần nên đã quen với hình dáng và kích thước của vật kia. Nó tự giác bao bọc lấy vật kia, như một cái miệng bị bỏ đói lâu ngày, ngậm lấy hành vật của Ôn Doanh thật chặt, nhanh chóng trở nên ướt át.
Ôn Doanh kề sát vào môi y thở gấp, không kiêng dè gì nữa mà thúc vào thật sâu.
Cứ ra ra vào vào, lần nào cũng đ.âm vào chỗ sâu nhất, liên tục ma sát lên nơi nhạy cảm nhất của Lăng Kỳ Yến. Y nghẹn ngào thốt ra tiếng, cắn mạnh lên vai hắn.
Lực eo của Ôn Doanh còn tốt hơn mọi khi, nhanh chóng kịch liệt thúc vào, kéo dài nửa giờ nhưng tốc độ không hề giảm.
Nơi hai cơ thể liên kết bừa bãi không thể tả, bị mài tới nỗi sủi bọt trắng, be bét hết cả.
Lăng Kỳ Yến bị làm đến mơ màng. Nước mắt liên tục trượt xuống, tiếng r.ên rỉ đứt quãng, khuôn mặt bị tì.nh dục bao phủ kia còn đẹp hơn cả hoa đào. Hai chân y bị Ôn Doanh gác lên bả vai hắn, đôi chân trắng nõn như ngọc cứ lắc theo động tác va chạm của Ôn Doanh, không thể co lại cũng không duỗi ra được, sợi dây đỏ trên cổ chân ướt đẫm mồ hôi, càng làm nổi bật lên vẻ diễm lệ.
Theo từng đợt nóng bỏng đâm sâu vào cơ thể, Lăng Kỳ Yến không nhịn được nữa, mất khống chế mà la lên, bắn lên trên bụng của Ôn Doanh.
Chỉ ngừng trong chốc lát, Ôn Doanh lại ôm y ngồi dậy, để yên tư thế kết hợp, tiếp tục đẩy eo.
“Sao ngươi vẫn còn muốn nữa…”
Ôn Doanh ghé vào tai y t.hở dốc: “Ngươi tự tìm.”
Lúc được Ôn Doanh bế vào bồn tắm, Lăng Kỳ Yến đã đờ đẫn cả người, nằm nhoài lên vai hắn, một ngón tay cũng chẳng nhấc lên nổi.
Ôn Doanh tắm rửa cho y, rải những nụ hôn nhỏ vụn lên tóc mai, trên má y.
Lăng Kỳ Yến nhắm mắt lại lầm bầm: “Ngươi ngày càng lợi hại…”
“Thoải mái không?”
“Ừm,” Lăng Kỳ Yến cười cười: “Thoải mái lắm, trước đây còn bị đau, hiện giờ thì hết rồi, tay nghề của ngươi ngày càng giỏi, cũng lắm trò gian, nếu ngươi không lợi hại như thế, sao trước đây ta dám cho ngươi làm ta, ngươi có lợi hơn đống đồ kia.”
Mấy câu xấu hổ này cũng chỉ có Lăng Kỳ Yến mới nói ra được mà chẳng hề đỏ mặt.
Ôn Doanh vỗ lên mông y: “Không biết xấu hổ.”
Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo cứng rắn của hắn, Lăng Kỳ Yến cười: “Ngươi lại tức giận nữa à? Nhỏ mọn ghê đó, ý ta không phải thế. Trước đây ta chưa hiểu, ngươi có thể khiến ta vui vẻ, hầu hạ ta thoải mái, nên ta đánh giá cao ngươi, nhưng ta cũng đâu làm vậy với người khác, ngươi đừng giận mà.”
Ôn Doanh không nói gì nữa, ôm chặt y.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Ôn Doanh vẫn không cho người vào hầu hạ, mặc trung y vào, lấy khăn bọc Lăng Kỳ Yến lại, bế y về phòng.
Lăng Kỳ Yến chẳng muốn mặc quần áo vào nữa, để người tr.ần truồng mà lăn tới lăn lui trên nệm. Ôn Doanh thổi tắt đèn, vén một góc chăn lên rồi nằm vào, ấn y lại: “Đừng lộn xộn nữa, ngủ đi.”
Lăng Kỳ Yến chưa buồn ngủ, ôm cổ hắn, cọ cọ: “Tú tài nghèo, chúng ta trò chuyện đi.”
Ôn Doanh nhắm mắt lại: “Nói chuyện gì?”
Lăng Kỳ Yến suy nghĩ một lúc lâu, hình như chẳng có gì để nói thật, nhưng y không muốn cứ vậy mà ngủ: “Bàn bạc một chút, ngươi cho ta hôn một cái đi.”
Ôn Doanh khẽ chạm lên môi y.
Lăng Kỳ Yến không hài lòng lắm, chen lưỡi vào miệng hắn, bắt lấy lưỡi hắn dây dưa không ngừng.
Bất chợt, y tựa như nhìn thấy ý cười mơ hồ trong mắt Ôn Doanh. Ánh sáng trong phòng quá yếu, không nhìn rõ lắm, nhưng Lăng Kỳ Yến biết, y chắc chắn không nhìn lầm.
“Ngươi, a——”
Vừa nói ra một chữ, Ôn Doanh đã dán môi lưỡi đến, đảo khách thành chủ.
Sáng sớm hôm sau.
Lăng Kỳ Yến ngủ thẳng tới giờ Thìn mới dậy. Y duỗi cái eo mệt mỏi đẩy cửa ra, Ôn Doanh đang luyện kiếm ở trong đình.
Y chống tay lên cằm, nằm nhoài lên bệ cửa sổ nhìn một lúc.
Dáng người của Ôn Doanh cường tráng, những chiêu thức được thực hiện lưu loát sinh động, gọn gàng nhanh chóng. Bao quanh người toàn là hương vị hoang dã, vô cùng kí.ch thích ánh mắt của người khác, khiến y không thể dời tầm mắt.
Mãi đến khi hắn làm xong động tác cuối cùng, chĩa mũi kiếm xuống đất, Lăng Kỳ Yến mới ngồi dậy, vỗ tay bộp bộp: “Hay lắm!”
Người cầm kiếm rút lại khí thế quanh thân, dưới ánh mặt trời của buổi sáng ấm áp ngày thu, hắn giương mắt nhìn về phía y.
Lăng Kỳ Yến khẽ cong môi, cười nói: “Thái tử điện hạ thật hăng hái, mới sáng sớm đã múa kiếm.”
Ôn Doanh đi vào cửa, thuận miệng nói: “Không sánh bằng ngươi, say xỉn quần áo xộc xệch đi chân trần múa kiếm trong phòng.”
“Hồi nào?”
Lăng Kỳ Yến kiên quyết không chịu nhận, y không nhớ chuyện đêm qua khi y uống say, không nhớ thì tính là không có.
Ôn Doanh chỉ một cái bàn, ra hiệu y tự đi mà xem.
Lăng Kỳ Yến do dự đi qua, sau khi thấy rõ Ôn Doanh vẽ cái gì thì mặt cứng đờ.
Trên hình vẽ, áo của y để mở, lộ ra lồ.ng ngực trắng trẻo, tóc tai y bù xù, lờ đờ mơ màng, bảo là múa kiếm chứ thật ra chẳng giống chút nào.
Ôn Doanh chỉ dùng vài nét bút mà đã vẽ ra được hành vi p.hóng đãng của y ra, Lăng Kỳ Yến che hai tay lên mặt: “Ngươi xấu xa quá, vẽ cái này làm chi?”
Ôn Doanh nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Rất đẹp.”
Lăng Kỳ Yến định xé bức tranh, bị Ôn Doanh cản lại: “Giữ đi.”
“Lỡ bị truyền ra ngoài, làm sao ta dám gặp người khác?”
Ôn Doanh nhàn nhạt liếc y, cầm bức tranh bỏ vào ngăn tủ của hắn, khóa lại.
Lăng Kỳ Yến vẫn không chịu mà lải nhải: “Điện hạ tốt của ta ơi, xin ngươi thương xót, xé ra rồi đốt đi mà?”
“Không may mắn.”
“Không phải ngươi chẳng tin chuyện ma quỷ sao, may với chả không may cái gì?”
“Không đốt.”
Lăng Kỳ Yến thở hổn hển mà ngồi về giường.
Ôn Doanh đi tới, cúi người chống hai tay vây y vào ngực, nhìn thẳng y: “Giận à?”
Lăng Kỳ Yến chọt tay vào ngực hắn: “Lỡ cái thứ mà ngươi vẽ bị người khác thấy thì sao?”
“Không phải ngươi chẳng để ý mấy thứ này sao?”
Lăng Kỳ Yến bực bội nói: “Nói chung là không được để người khác thấy.”
Ôn Doanh nắm lấy tay y: “Không đâu, ta giữ, không ai dám xem.”
“Vậy thì đốt nhé?”
“Không được.”
“Ngươi giữ lại làm gì chứ? Đem vào quan tài à?”
“Cũng được.”
Lăng Kỳ Yến: “…”
Dù sao cũng không được đốt.
Hết chương 85.
Danh sách chương