Đầu tháng Bảy, đoàn xe của Lưu Vương về đến kinh thành.

Trước khi vào kinh, Ôn Doanh hạ lệnh ở lại trang viên riêng ngoại thành mấy ngày.

Trang viên vẫn là giống như trước khi họ đi, được trông coi rất tốt.

Nơi bọn họ ở vẫn là gian nhà lúc trước của Lăng Kỳ Yến.

“Sao ngươi không vội vã xíu nào vậy? Hoàng đế triệu ngươi về kinh, không phải ngươi nên nhanh chóng đi gặp ông ta sao?”

Lăng Kỳ Yến không chờ nổi nữa. Đường từ Tây Bắc về kinh mất gần hai tháng, Ôn Doanh vẫn từ tốn ung dung, trái lại y nôn nóng quá chừng, muốn nhanh chóng nhìn tú tài nghèo lên làm thái tử.

Mấy ngày trước, Hoàng đế chính thức hạ chiếu, phế truất Thái tử Đông Cung.

Thông đồng với địch mưu hại huynh trưởng thì thôi đi, sau khi xảy ra chuyện, không ngờ Lăng Kỳ Ngụ lại có âm mưu tạo phản, cấu kết với phủ Vệ Quốc Công, ý đồ phát động cung biến. Kết quả, vừa quay đầu đã bị Vệ Quốc Công bán đứng. Vệ Quốc Công bước từ cửa Đông Cung ra thì đi thẳng đến cung Hưng Khánh, tố giác gã không chút do dự.

Thẩm thị biết chuyện liền bị dọa tới ngất xỉu, sau khi tỉnh lại thì không làm ầm ĩ mà cắn nát đầu ngón tay, viết huyết thư xin tội, than thở khóc lóc lên án gay gắt Lăng Kỳ Ngụ, rồi lại cố nhận lỗi không dạy dỗ tốt Thái tử về phần mình, bày tỏ chuyện không liên quan tới Hoàng đế.

Vì chuyện này, thêm cả Thái hậu cũng cầu xin, Lăng Kỳ Ngụ mới bảo vệ được mạng chó của gã, bị áp giải đến điện Triêu Huy, nơi từng giam giữ Lăng Kỳ Yến, chờ đợi xử lý.

Bây giờ tên này đã thành châu chấu sau thu, không thể nhảy nhót được nữa.

Vị trí ở Đông Cung cuối cùng cũng bị bỏ trống.

Đẩy cửa sổ ra, Ôn Doanh thuận miệng trả lời: “Hiện tại thương thế của ta còn chưa khỏi hẳn, diễn kịch phải diễn cho tròn vai.”

Được thôi, càng đến thời khắc mấu chốt càng giữ được bình tĩnh, cũng không thể để Hoàng đế phát hiện thương thế của hắn là giả, càng không thể tỏ ra là hắn thèm khát vị trí thái tử này.

Lăng Kỳ Yến tiện tay ngắt một cành hoa đưa tới trước mặt, thở dài: “Ngươi cũng đoán sai rồi. Mẫu hậu ngươi không những không làm ầm ĩ mà còn viết huyết thư nhận tội của mình, lùi một bước để tiến hai bước, cứu thằng chó kia một mạng.”

Ôn Doanh không quan tâm lắm: “Dù sao bà ta cũng ngồi chắc vị trí trong cung hai mươi mấy năm, vẫn hiểu rõ suy nghĩ của bệ hạ.”

“Đương nhiên là hiểu rồi.” Lăng Kỳ Yến cười trừ, nhìn Ôn Doanh: “Người có thể khiến bà ta nhượng bộ đến nước này, e là chỉ có thằng con trai khốn kiếp kia. Còn ngươi thì khỏi đi, sợ rằng cả Tiểu Lục cũng không được ấy chứ. Ngươi đoán xem, chờ hôm nữa vào cung bái kiến bà ta, bà ta sẽ đau lòng ngươi mới dạo một vòng từ Quỷ Môn Quan trở về đây, hay là oán giận ngươi đoạt vị trí của thằng chó kia?”

Ôn Doanh hờ hững: “Tùy bà ta.”

Câu trả lời của Ôn Doanh cũng không ngoài dự liệu của Lăng Kỳ Yến. Cho tới nay, y vẫn cảm thấy, người này chẳng có bao nhiêu tình cha con mẹ con với Hoàng đế và Hoàng hậu, có chăng chỉ là ích lợi và tính kế thôi.

Ôn Doanh ngước mắt nhìn y: “Ngươi có biết, người cầu xin cho Lăng Kỳ Ngụ, ngoài Thái hậu ra còn có ai không?”

“Ai?”

“Thục phi nương nương.”

Lăng Kỳ Yến ngẩn người, mãi mới nhớ ra Thục phi là người mẹ hờ kia của y: “Bà ấy cầu xin cho tên chó kia?”

“Ừm.”

Lăng Kỳ Yến nhíu mày, vì sao Vân thị lại cầu xin thay cho Lăng Kỳ Ngụ? Tỏ ra rộng lượng cho Hoàng đế xem sao? Bà ấy có thể rộng lượng, không bỏ đá xuống giếng đối với con trai của Thẩm thị được sao?… Sao mà y tin được.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không đúng, nhưng mà cũng không nghĩ ra, bèn dứt khoát không nghĩ nữa: “Cũng tùy bà ấy đi.”

Đợi trong trang viên ba ngày, Hoàng đế lại phái người đến, truyền Ôn Doanh vào cung.

Ôn Doanh không trì hoãn nữa, lập tức nhận chỉ, sai người chuẩn bị vào cung.

Hắn sai người đem một bộ y phục thị vệ thân vương ra, đưa cho Lăng Kỳ Yến thay: “Ngươi theo ta vào cung một chuyến, đến cung Ninh Thọ gặp Thái hậu.”

Khóe môi Lăng Kỳ Yến cong lên: “Trước đây ta đòi làm thị vệ, ngươi còn nói ta vai không thể khiêng tay không thể xách, bây giờ lại muốn ta đóng vai thị vệ?”

“Vậy ngươi muốn làm thái giám?”

Lăng Kỳ Yến lập tức ngậm miệng.

Ôn Doanh tự tay giúp y thay đồ, nhắc nhở một ít việc cần phải chú ý khi vào cung: “Ta đến cung Hưng Khánh, phái người đưa ngươi đến cung Ninh Thọ. Ngươi phải cẩn thận một chút, chờ sau khi ta đến cung Phượng Nghi bái kiến Hoàng hậu sẽ đến cung Ninh Thọ đón ngươi.”

“Được, ta còn rành đường trong cung hơn ngươi, ngươi cũng cẩn thận một chút.”

Ôn Doanh gật đầu, không nhiều lời nữa.

Giờ Thìn, xe ngựa đi vào hoàng cung.

Vì thương thế Ôn Doanh chưa lành, Hoàng đế cho phép xe ngựa của hắn tiến thẳng vào cung, đến bên ngoài cung Hưng Khánh.

Lăng Kỳ Yến bỗng nhiên đổi ý, xuống xe với Ôn Doanh: “Ta ở đây chờ ngươi.”

Ôn Doanh không tán thành mà nhắc nhở y: “Ta vào trong chưa biết bao giờ có thể ra, ngươi chỉ có thể đứng bên ngoài chờ, chi bằng đến cung Ninh Thọ trước đi.”

“Ta không đi, ta muốn chờ ngươi.” Lăng Kỳ Yến kiên quyết.

Còn chêm thêm một câu: “Ta sợ bọn họ bắt nạt ngươi, ta là thị vệ của ngươi đấy.”

Dù chỉ là một câu nói đùa, nhưng nhìn thấy nụ cười sáng ngời của y, Ôn Doanh không khuyên nữa, sóng vai với y đi đến trước bậc thềm cung Hưng Khánh.

Ôn Doanh vào cửa, Lăng Kỳ Yến và những người khác chờ ở bên ngoài.

Cung Hưng Khánh vẫn như cũ, trời cao mây bay thoáng đãng, đứng ở trên bậc thềm nhìn xuống giống như đang ở trên mây.

Lăng Kỳ Yến đứng im không động đậy.

Y chỉ đột nhiên hứng lên, muốn tới đây nhìn một lần. Bây giờ đứng ở đây mới phát hiện, dường như cảm xúc của y đã thay đổi rất nhiều.

Trước đây mỗi lần y tới nơi này, đa phần đều không phải chuyện tốt. Nhiều lần y đứng ở đây, lúc nào cũng mơ hồ lúng túng. Lần này là lần quay lại đầu tiên, tâm lý thoải mái, thoải mái hơn bất cứ những lần trước đây.

Trong đại điện, Ôn Doanh bình tĩnh đánh giá Hoàng đế đang khóc lóc, quở mắng Lăng Kỳ Ngụ không ra gì với hắn.

Hơn một năm không gặp, Hoàng đế tiều tụy đi không ít, kém tinh thần hơn xưa rất nhiều.

Ôn Doanh buông mi mắt, con ngươi tối tăm, giấu kín vẻ căm phẫn bên trong, Hoàng đế vẫn chưa phát hiện.

Đợi Hoàng đế nói xong thì đến phiên Ôn Doanh nói. Hắn thuật lại điểm quan trọng của chiến sự hơn một năm này ở bên ngoài, cũng nói lại những việc đã mật tấu trong tấu chương lúc trước cho Hoàng đế nghe.

Hoàng đế nghe xong thì thở dài một tiếng: “Con làm tốt lắm. Trẫm đã băn khoăn rất nhiều. Chuyện trẫm chưa quyết tâm làm, con đã làm thay trẫm, còn không tham công. Vận may của trẫm cũng không quá kém, may là còn có đứa con trai tốt như con ở đây.”

“Phụ hoàng nói quá lời, đều là việc nhi thần phải làm.”

“Thân thể con có sao không? Thái y nói thế nào?”

Ôn Doanh cẩn thận đáp: “Làm phiền phụ hoàng lo lắng, nhi thần đã không còn gì đáng ngại, tĩnh dưỡng một thời gian nữa là có thể khỏi hẳn.”

“Tốt, tốt.” Hoàng đế như được an ủi, lúc trước nhìn lầm người, nhưng ít ra, ông ta vẫn còn một đứa con trai hiếu thuận trước mặt.

Lăng Kỳ Yến đợi ở ngoài một canh giờ, lúc Ôn Doanh đi ra, y đã hơi loạng choạng.

Ôn Doanh tự mình đỡ lấy y, mặt mày cau có khó coi.

Lăng Kỳ Yến khẽ đẩy cánh tay hắn, hạ thấp giọng xuống: “Buông tay, không biết đây là đâu à.”

Ôn Doanh không để ý tới, khăng khăng đỡ y đi xuống bậc thềm.

Lăng Kỳ Yến không giãy được, đành phải thôi.

Y nhỏ giọng hỏi: “Hoàng đế nói gì với ngươi?”

“Những chuyện ngươi từng đoán được.”

Lăng Kỳ Yến “Ồ” một tiếng.

Ngay cả giọng điệu lúc Hoàng đế nói chuyện mà y cũng có thể tưởng tượng ra luôn, thực sự không thú vị gì cả.

Sau khi rời khỏi cung Hưng Khánh, Ôn Doanh lại nhắc nhở Lăng Kỳ Yến đến cung Ninh Thọ.

Lăng Kỳ Yến không chịu: “Ngươi còn phải đến cung Phượng Nghi? Cung Phượng Nghi cách cung Ninh Thọ không xa, ta đi chung với ngươi, ở đó chắc không lâu đâu.”

Trong mắt của y đầy vẻ chế giễu, Ôn Doanh dời mắt, không nói nữa.

Đến cung Phượng Nghi, Lăng Kỳ Yến vẫn chờ bên ngoài. Thật ra y không muốn đến chỗ này để rước xui xẻo vào người, nhưng Ôn Doanh tới, nên y bằng lòng đi cùng hắn.

Đứng bên ngoài một lát, vừa vặn đụng phải Lăng Kỳ Ninh đến thỉnh an.

Lăng Kỳ Ninh liếc mắt một cái liền nhận ra y.

Nhìn thấy bộ đồ y thị vệ thân vương của Lăng Kỳ Yến, Lăng Kỳ Ninh trợn to hai mắt. Lăng Kỳ Yến giơ một ngón tay lên, ra hiệu cho cậu im lặng.

Lăng Kỳ Ninh hiểu ý, đi tới nhỏ giọng hỏi: “Đại ca, sao huynh lại đến đây? Huynh và đại ca đệ cùng về sao?”

“Ừm, hắn đã vào trong rồi.”

Lăng Kỳ Ninh nhìn y, cảm xúc ngổn ngang trong lòng: “Không phải huynh đến Giang Nam sao? Ta nghe biểu tỷ Tích Hoa nói, sau đó huynh lại đến Tây Bắc? Huynh ở bên đó vẫn khỏe chứ?”

“Đúng vậy, ta còn giết Hãn Vương Ba Lâm Đốn đấy.” Lăng Kỳ Yến đắc ý nhướng mày.

Thằng nhóc Lăng Kỳ Ninh này đã gần mười bốn tuổi, cao hơn nhiều so với trước lúc y rời đi, đã cao đến bả vai y rồi, nhưng vẫn ngốc như trước.

Có lúc Lăng Kỳ Yến nghĩ, không biết vị Hoàng hậu bên trong kia sinh đẻ kiểu gì, dù Ôn Doanh và Lăng Kỳ Ngụ khác biệt một trời một vực, nhưng tính tình lại hơi tương tự nhau, chỉ có thằng nhóc Lăng Kỳ Ninh này, vừa đôn hậu vừa trung thực, không làm người ta ghét nổi.

Lăng Kỳ Ninh nghe y nói như vậy thì hâm mộ: “Đệ cũng muốn ra chiến trường làm đại tướng quân, nhưng mẫu hậu không cho.”

Lăng Kỳ Yến buồn cười, nói: “Đệ thì làm đại tướng quân cái gì, làm thân vương của đệ cho tốt đi, lo mà hưởng phúc. Đệ vào đi, đừng nói với mẫu hậu là đệ thấy ta ở đây.”

“Đệ không nói đâu.” Lăng Kỳ Ninh nhanh chóng đảm bảo, do dự mãi, lại hỏi y: “Huynh biết Nhị ca bị nhốt ở đâu không? Đệ biết huynh ấy làm chuyện không đúng, bị phế là gieo gió gặt bão, nhưng đệ muốn đi thăm huynh ấy.”

Lăng Kỳ Yến hơi cạn lời, có lẽ là vì làm cho Hoàng hậu xem, nên quan hệ của tên khốn Lăng Kỳ Ngụ kia và Lăng Kỳ Ninh rất tốt. Vì thế nên trước đây y không thích nói chuyện với thằng bé ngốc này.

“… Ta không biết, đệ đừng có ngốc, sau này cũng đừng qua lại với gã.”

Lăng Kỳ Ninh lộ vẻ mặt thất vọng, bảo lần sau sẽ tới chỗ của Ôn Doanh thăm y, sau đó đi vào trong.

Lần này Lăng Kỳ Yến không đợi quá lâu, Ôn Doanh đi vào chưa đầy hai khắc đã đi ra.

Bị Lăng Kỳ Yến nhìn chằm chằm, Ôn Doanh nhíu mày: “Ngươi nhìn cái gì?”

“Nhìn xem ngươi có bị đánh hay không.”

“Không đâu.”

Hắn không nhiều lời với Lăng Kỳ Yến. Vừa rồi, Hoàng hậu thật sự không dám ra tay với hắn, nhưng trong ánh mắt lại đầy cay nghiệt, dường như chuyện Lăng Kỳ Ngụ bị phế là lỗi của hắn.

Nhưng mặc dù hắn không nói, Lăng Kỳ Yến cũng đoán được: “Bà ta hầm hầm với ngươi hả?”

“Ừm.” Ôn Doanh gật đầu, không để ý lắm.

Lăng Kỳ Yến khẽ hứ một tiếng: “Mẫu hậu ngươi lòng dạ hẹp hòi quá, trong mắt bà ta chỉ có thằng chó kia. Rõ ràng sau này bà ta phải nhờ vào ngươi, người nhà họ Thẩm còn đang muốn bỏ chỗ tối theo chỗ sáng, bà ta thì hay rồi.”

“Bà ta không thích ta, ta vẫn phải phụng dưỡng bà ta, vị trí thái hậu trong tương lai cũng là của bà ta, bà ta giả vờ vui vẻ cho ta xem làm gì?”

Lăng Kỳ Yến nghẹn lời, đúng thật, một chữ “Hiếu” ấy cũng đủ để Thẩm thị có thể làm mưa làm gió trước mặt Ôn Doanh cả đời, ngẫm lại thấy khó chịu thật đấy.

Ôn Doanh không muốn nói chuyện này nữa: “Đi thôi, đến cung Ninh Thọ.”

Bên trong cung Ninh Thọ, Thái hậu chờ đã lâu.

Nhìn thấy Ôn Doanh và Lăng Kỳ Yến đi vào, trên mặt bà liền xuất hiện ý cười. Lăng Kỳ Yến bước vội tới, ngồi xổm xuống trước mặt bà, làm nũng với bà như hồi xưa: “Tổ mẫu, Yến Nhi nhớ người.”

“Tốt, tốt.” Thấy tinh thần và sắc mặt y vẫn tốt, Thái hậu vu.ốt ve mặt y, vô cùng vui vẻ: “Cao, gầy, trông con cũng săn chắc lên rồi.”

“Đương nhiên ạ, con ở biên giới, ngày nào cũng phải cưỡi ngựa, giết rất nhiều binh mã của Ba Lâm Đốn, đương nhiên là cơ thể rắn chắc hơn rồi.” Lăng Kỳ Yến nói bằng giọng vô cùng đắc chí.

Thái hậu bị y chọc cười: “Đúng là Yến Nhi ngày càng tuấn tú.”

Hai bà cháu nói trò chuyênn cả nửa ngày, Ôn Doanh không xen vào câu nào, chỉ ngồi một bên im lặng mà nghe.

Lăng Kỳ Yến bất giác phát hiện ra mình đang chiếm mất tổ mẫu của người ta, có hơi ngại ngùng, ngừng một lát rồi nói: “Con lấy được thủ cấp của Hãn vương Ba Lâm Đốn là nhờ có Lưu Vương cho con cơ hội, nếu không, con chẳng có cửa lập được chiến công đâu.”

Y vừa nói vừa khẽ đẩy cánh tay Ôn Doanh, Ôn Doanh dập đầu thỉnh an Thái hậu rất quy củ, hai tay Thái hậu đỡ lấy hắn: “Cháu ngoan, bình an trở về là tốt rồi.”

Bà đánh giá sắc mặt của Ôn Doanh, hỏi về vết thương của hắn, nhớ tới nguyên nhân của vết thương nên thấy hơi khó chịu. Cuối cùng, bà không nói thêm gì nữa, chỉ nhắc nhở hắn: “Nếu trở về rồi, sau này con nên giúp đỡ phụ hoàng của con.”

Ôn Doanh đáp lại: “Tôn nhi đã biết, tổ mẫu yên tâm.”

“Hắn rất lợi hại, nếu không có hắn thì khó mà hạ được một Ba Lâm Đốn to như thế.”

Lăng Kỳ Yến thổi phồng Ôn Doanh trước mặt Thái hậu, vẻ hớn hở vui vẻ. Thái hậu thấy y như vậy, lại nhìn Ôn Doanh thong dong an tĩnh đứng ở bên cạnh, nhớ tới cây nỏ bằng vàng mà bọn họ cùng nhau gửi về, bất chợt không biết nên nói gì cho phải.

Ôn Doanh thản nhiên dùng trà và điểm tâm, giả vờ không thấy vẻ xoắn xuýt trên mặt Thái hậu.

Bọn họ trò chuyện một hồi, ma ma lại ẵm Thập nhị hoàng tử vừa mới tỉnh ngủ tới. Đứa bé này mới nửa được sáu tháng, cực kỳ mập mạp, mềm mại tròn vo. Mới vừa ăn no nên rất phấn chấn, ngọ nguậy liên tục trong lòng nhũ mẫu. Chợt nhìn thấy Lăng Kỳ Yến và Ôn Doanh, nó cũng không sợ người lạ, đôi mắt to tròn đen láy kia cứ nhìn hai người họ.

Thái hậu ra hiệu cho Lăng Kỳ Yến: “Con ôm nó một lát đi.”

Lăng Kỳ Yến chưa kịp từ chối, ma ma đã bế đứa bé vào trong ngực y, Lăng Kỳ Yến cứng đờ trong tích tắc.

Y chưa từng ôm đứa bé nào lớn bằng này, cục thịt tròn nóng hầm hập trong lồ.ng ngực y còn không chịu nằm yên, uốn éo đạp chân, khiến tay chân y luống cuống.

Thái hậu nhìn một lớn một nhỏ, vui vẻ hết sức: “Ta nói mà, trông Kỳ Ngộ rất giống Yến Nhi, gương mặt giống nhau như đúc, cả hai đều rất đẹp.”

Lăng Kỳ Yến trừng mắt với đứa bé mập mạp trong ngực, giống nhau chỗ nào? Sao y không thấy thế? Ngước mắt nhìn Ôn Doanh mang vẻ mặt nhạt nhẽo ở bên cạnh, ấy, y thấy thằng nhóc này có cái mặt nhạt nhẽo y hệt ai kia, rõ ràng khuôn mặt của hai người họ đúc ra từ cùng một khuôn.

Thấy Lăng Kỳ Yến mất tự nhiên, Ôn Doanh tự tay nhận lấy bé con, động tác bế em bé của hắn vô cùng thành thạo. Lăng Kỳ Yến thấy thế thì hiếu kỳ hỏi: “Ngươi từng bế trẻ con à?”

Ôn Doanh nói: “Ôn gia nhiều trẻ con, trước đây từng trông trẻ.”

Lăng Kỳ Yến ngạc nhiên, thế mà tên này cũng từng trông em trai em gái sao? … Không nhìn ra được luôn.

Thái hậu thấy Lăng Kỳ Yến vui vẻ, buột miệng hỏi y: “Yến Nhi, con có thể đến điện Thần Tiên, Thục phi đang ở đó, hay là ta sai người đi gọi cô ấy đến đây?”

Lăng Kỳ Yến sững sờ, cười giễu, nói: “Hay là thôi đi, Thục phi nương nương của bệ hạ không phải là người mà con có thể gặp.”

Thái hậu thở dài: “Nếu muốn gặp thì cứ đi gặp thôi, là ta cho con đi, con không cần nghĩ nhiều.”

Lăng Kỳ Yến lắc đầu: “Con không muốn gặp.”

Y và Vân thị đã là người xa lạ, gặp hay không cũng không có gì khác nhau.

Một bàn tay dưới ống tay áo rộng thùng thình của y được một bàn tay khác nắm chặt, Lăng Kỳ Yến quay lại nhìn người ở cạnh mình theo phản xạ. Ôn Doanh vẫn mang vẻ mặt điềm tĩnh kia, thậm chí còn không nhìn y.

Lăng Kỳ Yến buồn cười, có ai an ủi người ta kiểu đó chứ, đúng là đồ đầu gỗ.

Thái hậu còn muốn nói gì nữa, nhưng một cung nhân vội vàng chạy vào bẩm tấu đã ngắt lời bà, nói là bên điện Triêu Huy xảy ra chuyện rồi.

Thái hậu cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Hai khắc trước, Lục điện hạ đến điện Triêu Huy thăm Nhị điện hạ, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, Nhị điện hạ bắt Lục điện hạ rồi ạ!”

Hết chương 80.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện