Sáng sớm hôm sau.
Sau bữa sáng, Ôn Doanh hạ lệnh xuất phát. Từ trạm dịch tiến về phía trước năm dặm nữa, binh mã chuyển hướng hoàn toàn khác con đường Lăng Kỳ Yến đi hôm qua, rẽ hướng Tây Bắc.
Lăng Kỳ Yến bị sợi dây thừng to trói chặt hai tay, cột vào sau xe ngựa của Ôn Doanh, kéo về phía trước.
Ôn Thanh cưỡi ngựa đến. Cậu đã theo Trịnh Mộc một thời gian, có thể cưỡi ngựa lẫn dùng kiếm, bản lĩnh tiến bộ không ít, cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế hơn nhiều, nhìn thấy dáng vẻ này của Lăng Kỳ Yến thì có hơi lo lắng.
“Ca, hay là huynh nhận sai với Vương gia đi. Huynh đến Giang Nam hay Tây Bắc chẳng phải đều như nhau à. Đã tới đây cả rồi… Vương gia cũng vì muốn tốt cho huynh.”
Lăng Kỳ Yến cười nhạt, không quan tâm đến cậu.
Ôn Thanh hết cách, đành phóng ngựa tiến lên xe ngựa đằng trước, nhỏ giọng cầu tình cho Lăng Kỳ Yến.
Ôn Doanh đẩy mở cửa sổ xe, hờ hững nhìn thoáng qua đằng sau.
Sau khi dậy, Lăng Kỳ Yến cứ tức giận miết, không chịu dùng bữa sáng, không chịu đi đâu, cũng không chịu nói chuyện. Dù nhóm người Giang Lâm khổ sở cầu xin thế nào, y vẫn cứ làm thinh.
Sau đó Ôn Doanh qua xem, im lặng nhìn y chốc lát rồi thẳng thừng hạ lệnh, sai người trói hai tay y lại, cột lên xe rồi kéo đi.
Lúc này mới khởi hành được hai khắc mà thôi.
Chân Lăng Kỳ Yến lảo đảo, y loạng choạng ngã xuống đất, không bò dậy nổi nữa.
Bánh xe đang tiến lên đột ngột dừng lại.
Ôn Doanh từ trên xe đi xuống, bước lại gần đó, dừng trước người Lăng Kỳ Yến, nhìn xuống y từ trên cao.
Lăng Kỳ Yến chỉ trông thấy một đôi ủng đen sẫm khảm chỉ vàng dừng ở trước mắt mình, lại nhìn thấy vạt dưới chiếc áo thêu họa tiết như ý phù vân. Khóe miệng y khó khăn nhếch lên, không ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn: “Tại sao ngươi cứ phải làm nhục ta như thế, không bằng giết ta đi.”
“Đứng dậy.” Ôn Doanh lạnh giọng nhắc y.
Lăng Kỳ Yến nhếch nhác ngồi dậy, không thèm nhúc nhích.
Ôn Doanh vươn tay kéo cánh tay y, nắm mạnh một cái, lôi người từ dưới đất dậy.
Lăng Kỳ Yến không giãy giụa, cúi đầu không nhìn hắn. Ôn Doanh giơ tay chùi qua mặt y một cái, quả nhiên toàn là nước mắt.
“Đừng khóc nữa.” Ôn Doanh thấp giọng, bực bội cau mày.
Lăng Kỳ Yến không đáp, lặng lẽ rơi nước mắt.
Ôn Doanh hít sâu một hơi, đè cảm giác giận dữ xuống: “Ngươi là con gái à? Động một chút là khóc?”
“… Tay ta đau, chân cũng đau, ngươi bắt nạt ta.”
Trong giọng nói của Lăng Kỳ Yến có hơi nghẹn ngào, dường như là tủi thân vô cùng.
Ôn Doanh lặng lẽ nhìn y. Lăng Kỳ Yến vẫn cúi đầu. Qua hồi lâu, y lại buồn bực nhả ra một câu: “Ta không muốn đi.”
Ôn Doanh rút bội kiếm bên hông ra chặt đứt dây thừng đang trói lấy hai tay, quả nhiên cổ tay y đã đỏ bừng lên. Lăng Kỳ Yến xoa tay, nuốt nước mắt trở về, khẽ hừ một tiếng.
Ôn Doanh kéo y vào lòng, khom lưng bế người ta lên.
Lăng Kỳ Yến không dám lộn xộn nữa, mặc cho Ôn Doanh bế mình lên xe.
Ngồi vào trong xe, Ôn Doanh đưa khăn tay cho y: “Lau nước mắt đi.”
Giọng hắn trầm thấp, dường như đang đè nén cơn giận.
Lăng Kỳ Yến bình tĩnh lại, có lẽ cũng cảm thấy mất mặt nên nhanh chóng lau qua quýt mặt mình.
Ôn Doanh lại sai người cầm hai bộ quần áo sạch sẽ tới, ra hiệu cho Lăng Kỳ Yến: “Thay đi.”
Lăng Kỳ Yến chậm chạp tháo đai lưng ra, c.ởi quần áo bẩn. Ngẩng đầu thấy Ôn Doanh cũng cởi áo ngoài, y liền lập tức cảnh giác: “Ngươi làm gì đấy?”
“Ngươi cọ bẩn quần áo của ta, ta cũng phải thay.” Ôn Doanh nhàn nhạt đáp.
Lăng Kỳ Yến nhất thời cứng họng, nhanh chóng cầm lấy quần áo của mình mặc vào, trong lòng nén giận. Y cũng không phải hoàng hoa khuê nữ gì, nhưng lại không thể không đề phòng tên vô liêm sỉ này, đúng là…
Vừa mặc quần áo xong, bụng Lăng Kỳ Yến kêu rột rột một hồi, y xấu hổ cúi đầu. Sáng sớm y không ăn sáng, lúc này đói thật rồi.
Ôn Doanh không nói gì thêm, sai người đưa đồ ăn và thuốc mỡ vào.
Lăng Kỳ Yến ngồi ăn, Ôn Doanh lại kéo tay y qua, bôi thuốc cho y. Lăng Kỳ Yến không hài lòng: “Đừng bôi nữa, cũng không chảy máu, không vấn đề gì.”
Ôn Doanh lạnh lùng ngước mặt liếc y một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục bôi thuốc.
Lăng Kỳ Yến: “…”
Bỏ đi, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, y đừng nên chọc vào tên điên này thì hơn.
Hai tay đều được bôi thuốc, bụng được lấp đầy, cuối cùng Lăng Kỳ Yến cũng thoải mái đi nhiều, dựa vào gối mềm tựa trong xe, tiện thể oán giận: “Chân ta cũng đau.”
Ôn Doanh im lặng ôm hai chân của y lên người, giúp y xoa bóp bắp chân.
Lăng Kỳ Yến sợ hết hồn, tên này lên làm Vương gia rồi mà vẫn còn chịu hầu hạ mình như thế? Y có chút không được tự nhiên muốn rút chân ra, bị Ôn Doanh đè lại: “Không được nhúc nhích.”
Giọng nói của Ôn Doanh cực kì thiếu kiên nhẫn, Lăng Kỳ Yến nghẹn lại… Quả nhiên vẫn không giống, bây giờ người này hung dữ hơn nhiều.
Được Ôn Doanh xoa bóp thoải mái, suy nghĩ của Lăng Kỳ Yến lại bay đi đâu đâu. Y quậy cũng quậy rồi, mắng cũng mắng rồi, Ôn Doanh vẫn kiên quyết muốn dẫn y đi, y chỉ có thể chọn lựa chấp nhận để mình chịu thiệt một chút, nhưng y phải nói rõ mọi chuyện trước.
“Việc gặp cướp núi ngày hôm qua, tuy là do Hoàng hậu và tên chó điên Lăng Kỳ Ngụ sắp xếp, nhưng người của ngươi có thể đuổi tới nhanh như vậy chắc hẳn đã bố trí xong từ trước, không chừng vẫn luôn theo sau ta. Có phải nếu không có vụ cướp núi ấy, bọn họ vẫn sẽ đưa ta về không?”
“Ừm.” Ôn Doanh thản nhiên thừa nhận.
Y biết ngay mà!
Lăng Kỳ Yến kìm lại cơn tức: “Cho nên ý định ngay từ đầu của ngươi đã là như thế, ngươi muốn ta đi Tây Bắc với ngươi, ta không đồng ý, ngươi liền bắt cóc ta đi?”
“Đi Tây Bắc có gì không tốt?” Ôn Doanh ung dung hỏi: “Một mình ngươi đi Giang Nam có thể làm được gì? Ngươi thật sự cho rằng người nhà mẹ đẻ của Thái hậu có thể chăm sóc ngươi cả đời?”
“Vậy ta đi Tây Bắc với ngươi thì làm được gì? Ngươi có thể chăm sóc ta cả đời chắc?” Lăng Kỳ Yến tức giận.
Ôn Doanh hơi dừng tay, trầm giọng nhả ra hai chữ: “Có thể.”
Hắn có thể chăm sóc y cả đời.
Bất kể Lăng Kỳ Yến có nghĩ như thế nào, hắn đã quyết định sẽ trói người này bên cạnh cả đời.
Lăng Kỳ Yến khẽ run, dời mắt đi chỗ khác, trong miệng làu bàu: “Ta không cần người khác chăm sóc, ta có tay có chân, hơn hai mươi tuổi rồi, không để bản thân chết đói được đâu.”
Ôn Doanh tăng lực tay, bóp một cái lên bắp chân y. Lăng Kỳ Yến nhíu mày: “Ngươi làm gì đấy?”
Ôn Doanh nhìn y: “Đến Tây Bắc, ngươi muốn làm gì cũng được, muốn cái gì ta cũng cho ngươi.”
Lăng Kỳ Yến bị hắn nhìn chòng chọc nên mất tự nhiên. Hôm qua người này cũng nói như vậy, lúc đó y quá tức giận, chỉ muốn đánh nhau với hắn. Bây giờ bình tĩnh lại, y không tránh khỏi nghĩ nhiều: “… Ta không cần gì khác, ta cũng không muốn làm nam sủng của ngươi.”
Ôn Doanh không tiếp lời, trong ánh mắt nhìn y lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
Lăng Kỳ Yến hơi lo sợ bất an: “Nếu như ngươi muốn làm nhục ta kiểu này, có chết ta cũng không nghe theo.”
“Không đâu.”
“Ta không cần nam sủng.”
“Càng không cần ngươi làm.”
Ôn Doanh dường như rất nghiêm túc nói những lời này, tim Lăng Kỳ Yến khẽ run lên: “Thật à?”
“Thật.”
Nghe thế, cuối cùng Lăng Kỳ Yến cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần người này không có ý đồ với y, y tạm thời nhẫn nhịn. Đi tới đâu hay tới đó vậy, cần gì phải hành hạ bản thân.
“Chính ngươi nói đấy, ngươi không được nuốt lời.”
Nói xong câu này, Lăng Kỳ Yến thả lỏng hoàn toàn. Cả đêm qua ngủ không ngon, bấy giờ đã buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt. Hai chân y còn gác lên người Ôn Doanh, dựa vào thành xe, nhanh chóng mơ màng ngủ mất.
Ôn Doanh buông chân y ra, ôm lấy người đã đánh một giấc say vào trong lòng.
Lăng Kỳ Yến vô thức động đậy, đổi một tư thế thoải mái trong ngực hắn. Ôn Doanh đắp chăn lông lên cho y, chầm chậm siết chặt vòng tay.
Nghe tiếng hô hấp đều đều bên tai, chân mày luôn nhíu chặt của Ôn Doanh từ từ giãn ra, ánh mắt dần dịu dàng.
Chạng vạng, bọn họ dừng bước ở trạm dịch kế tiếp.
Mặc dù vừa ngồi xe cả một ngày, nhưng ăn ngon ngủ kĩ nên tinh thần của Lăng Kỳ Yến vô cùng phấn chấn. Sau khi xuống xe duỗi eo, toàn thân y đầy năng lượng.
Lúc dùng bữa tối, Ôn Doanh bảo người dâng rượu cho y uống. Y cầm ly rượu ngửi ngửi, nghi hoặc nhướng mày: “Không phải ngươi nói rượu này hết rồi sao?”
“Ngươi muốn uống thì có.” Ôn Doanh bình tĩnh đáp, gắp thức ăn cho y.
Lăng Kỳ Yến lại nổi giận. Trước đây không có bây giờ lại có. Ngày trước y đòi uống rượu này mấy lần, giờ lừa y đến Tây Bắc được nên mới bằng lòng lấy ra, người này sao thế nhỉ?
“Có phải trước khi ngươi xin Hoàng đế chuẩn cho đi Tây Bắc đã sớm tính xong bước này không?”
Không để tâm tới giọng điệu mỉa mai trong lời nói ấy, Ôn Doanh tiếp tục rót rượu cho y: “Thật sự chỉ thừa lại một vò cuối cùng này thôi, muốn uống nữa phải đợi sau khi tới Tây Bắc.”
Nếu không phải tiếc rẻ lãng phí một ngụm rượu, Lăng Kỳ Yến hận không thể thẳng tay tưới lên mặt hắn.
Thiệt cho y trước đây còn tưởng cái tên vô liêm sỉ này tuy không hiểu phong tình, không hề tình thú, lại còn dễ nóng giận, hẹp hòi, nhưng được cái thành thật, hừ.
Nếu như hắn thành thật thì thiên hạ này chẳng còn kẻ nào thành thật nữa!
Sau đấy, không ngoài dự liệu, Lăng Kỳ Yến lại uống say, toàn thân khô nóng mà kéo vạt áo của mình, nói muốn đi tắm.
Ôn Doanh sai người mang nước nóng lên cho y. Từng thùng nước đổ vào thùng tắm, Lăng Kỳ Yến giơ chân đá Ôn Doanh: “Ngươi đi đi, ta phải tắm, ngươi đừng có ì ra đấy.”
Ôn Doanh vô cảm nhắc nhở y: “Đây là phòng của ta.”
Lăng Kỳ Yến mơ màng “à” một tiếng, cố gắng bò dậy từ trên giường: “Thế ta về phòng mình tắm, nhường chỗ này lại cho ngươi.”
Vừa mới di chuyển, lại bị Ôn Doanh nắm lấy mắt cá chân kéo về, ngã vào trong ngực hắn.
“Ngươi muốn gì?” Tay chân Lăng Kỳ Yến mềm nhũn, dựa vào lòng Ôn Doanh không dậy nổi, dứt khoát bất động luôn, sau khi say đến mơ hồ chỉ còn lại gương mặt mờ mịt.
Giọng nói của Ôn Doanh trầm đi: “Tắm ở đây.”
Mãi đến khi đai lưng bị cởi ra, áo ngoài tuột xuống, Lăng Kỳ Yến mới đột nhiên hoàn hồn, hốt hoảng đẩy người: “Ngươi làm gì đấy? Ngươi đã nói không cần ta làm nam sủng rồi!”
Ôn Doanh thờ ơ nhìn y: “Ta bảo ngươi đi tắm, liên quan gì đến việc làm nam sủng?”
Lăng Kỳ Yến ngớ người suy nghĩ,… hình như đúng là không liên quan gì?
Đến khi bị Ôn Doanh ôm vào ngồi cùng một thùng tắm với hắn, Lăng Kỳ Yến cuối cùng cũng phản ứng lại, phát hiện hình như mình lại bị hắn lừa. Bây giờ hai người họ toàn thân không mảnh vải mà đối diện nhau trong thùng tắm chật hẹp, ngay cả tránh cũng không tránh được.
Hơn nữa y càng muốn di chuyển, cơ thể cả hai lại càng dính chặt vào nhau. Lăng Kỳ Yến xấu hổ vô cùng, bị Ôn Doanh ấn vào trong ngực, chợt nghe giọng nói trầm thấp của hắn bên tai: “Đừng lộn xộn.”
Lăng Kỳ Yến giận không chỗ phát tiết, cúi đầu, cắn mạnh lên bả vai hắn một cái.
Ôn Doanh không nói tiếng nào, mặc cho y cắn.
Sau một lúc lâu, Lăng Kỳ Yến lại đột nhiên đẩy người ra, đứng dậy muốn chạy, bị một tay Ôn Doanh kéo về.
Bọt nước văng khắp nơi.
Lăng Kỳ Yến giơ chân muốn đá người, lại bị Ôn Doanh nắm lấy mắt cá chân. Y ngã trở về trong thùng tắm, suýt nữa sặc nước, ra sức ho khan, nghiêm túc trừng mắt với Ôn Doanh: “Ngươi bị điên hả?”
Ôn Doanh lạnh mặt, bỗng nhiên đứng dậy, không đợi Lăng Kỳ Yến kịp phản ứng đã cúi người, khiêng y lên vai.
Lăng Kỳ Yến vô thức muốn giãy giụa, lại sợ ngã nên vội vàng ôm lấy eo hắn, bị dọa hết hồn.
Y nhớ lại, ngày trước lúc y còn là thân vương, người này vẫn là tú tài nghèo đã dám phạm thượng như thế, hiện tại chẳng qua là táo tợn hơn thôi!
Ném người lên giường, không đợi Lăng Kỳ Yến trốn ra giữa giường, Ôn Doanh đã sấn tới, đè y xuống.
“Ngươi buông ta ra!”
Men say của Lăng Kỳ Yến biến mất hoàn toàn, cực kỳ cảnh giác.
Tròng mắt Ôn Doanh nhìn y chằm chằm.
Bị hắn nhìn chăm chú như thế, trong lòng Lăng Kỳ Yến không ngừng lo lắng, bất an nhanh chóng tăng thêm.
“… Ngươi muốn làm gì?”
Con ngươi của Ôn Doanh lạnh đi, ngón tay dán trên gò má y, chậm rãi ve vuốt.
“Ngươi lại muốn bắt nạt ta.”
Trong giọng nói của Lăng Kỳ Yến không có chút sức lực nào. Nếu Ôn Doanh muốn động vào y, y tuyệt nhiên không phản kháng được. Rõ ràng hồi sáng người này còn nói sẽ không bắt y làm nam sủng…
Y càng nghĩ càng tủi thân, vành mắt đỏ lên. Ôn Doanh cúi đầu, một cái hôn nhẹ nhàng đặt lên môi y: “Khóc cái gì?”
“Ngươi đã nói, không muốn ta làm chuyện này.”
“Ngươi cũng đã nói, bằng lòng làm chuyện này với ta.” Ôn Doanh trầm giọng nhắc nhở y.
“Ta không nói thế.” Lăng Kỳ Yến kiên quyết không thừa nhận: “Cho dù ta có nói cũng là lời lúc say xỉn, ta không làm, ngươi buông ra.”
Ôn Doanh khẽ nheo mắt: “Mấy năm nay, Dục Vương điện hạ đã trêu chọc bao nhiêu khách quý rồi?”
Lăng Kỳ Yến sửng sốt, nhấc chân muốn đạp: “Ta không có!”
Ôn Doanh đè y lại, những cái hôn vừa gấp gáp vừa dữ dội liên tiếp rơi xuống.
Bị hôn đến không thở nổi, Lăng Kỳ Yến tức giận nện mạnh lên lưng hắn. Ôn Doanh không quan tâm, đè y làm sâu thêm nụ hôn triền miên.
Đến lúc được buông ra, Lăng Kỳ Yến nằm ngửa trên giường, cảm giác mình vừa suýt chết.
Ôn Doanh quỳ gối ngồi dậy, Lăng Kỳ Yến muốn mắng người, ánh mắt chạm đến lồ.ng ngực đầy sẹo của hắn thì đột nhiên sửng sốt.
So với năm đó, vai Ôn Doanh rộng hơn, thắt lưng rắn chắc hơn, đến cả bắp đùi cánh tay cũng càng thêm cường tráng, da thịt cũng không còn trắng nõn mịn màng như trước. Từ bả vai kéo dài đến chỗ bắp đùi đều là những vết sẹo lớn nhỏ lưu lại trên chiến trường, nhìn thấy mà giật mình.
Lăng Kỳ Yến ngạc nhiên nhìn hắn, nhớ lại đêm đó dưới ánh nến tối mờ, những lời Ôn Doanh mang ánh mắt nặng nề nhìn y mà nói thì ra đều là thật. Hắn quả thực đã trải qua cửu tử nhất sinh, từng lần bò ra khỏi Quỷ Môn Quan, mới có ngày hôm nay.
Lúc Lăng Kỳ Yến hoàn hồn, tay y đã giơ lên, ngơ ngẩn v.uốt ve vết sẹo dữ tợn nhất ở phần bụng Ôn Doanh.
Phản ứng được bản thân đang làm gì, Lăng Kỳ Yến cuống quýt rụt tay về, tròng mắt đảo qua đảo lại không được tự nhiên: “Vết thương này, làm sao lại có?”
“Trận cuối cùng với tộc Thứ Liệt, bị đâm một nhát.” Ôn Doanh nhìn y chăm chú, thờ ơ đáp, giống như đang nói chuyện của người khác.
“…Không phải ngươi đã bắn chết Hãn Vương tộc Thứ Liệt bằng một mũi tên hay sao?”
“Trước đó, cũng bởi vì trúng một nhát kiếm này, không ai chú ý đến ta nữa, ta mới có được cơ hội đánh lén.”
Hắn trúng một kiếm này, có thể nhặt về được cái mạng đã vô cùng may mắn, lại còn dưới tình huống thân mang thương tích mà đánh lén chủ soái quân địch, hơn nữa còn thành công.
Tuy là như vậy nhưng sau trận chiến ấy, hắn cũng chỉ được thăng lên thủ bị ngũ phẩm. Hắn nói không biết còn cần bao nhiêu năm nữa, cũng không phải lời nói đùa.
Nếu như không có chuyện thay đổi thân phận, e là không biết người này phải tìm đường sống trong chỗ chết bao nhiêu lần mới có thể từng bước leo lên vị trí mong muốn.
Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Lăng Kỳ Yến không rõ là cảm giác gì, nhịn hồi lâu mới qua loa nhả ra một câu: “…Nhưng chuyện này cũng không phải lỗi của ta, ngươi không thể tính lên đầu ta được.”
Ôn Doanh đè chặt người xuống, kìm kẹp y thật mạnh, hai tay chống hai bên người y, hô hấp nóng bỏng đến gần, dường như cực kì tức giận: “Ngươi cho là ta muốn tính sổ cái này với ngươi?”
Lăng Kỳ Yến hoảng loạn nói: “Thế, thế không vậy thì là gì?”
“Ngày trước lúc Dục Vương điện hạ lôi kéo học trò làm chuyện này không phải rất vui vẻ à?”
“Ngài cũng chỉ không muốn bị người ngoài biết thôi, nhưng nơi này chỉ có hai người là ngài và học trò, còn điều gì phải băn khoăn nữa?”
“Học trò phục vụ điện hạ không thoải mái sao?”
Giọng nói của Ôn Doanh câu sau trầm khàn hơn câu trước, đến cả xưng hô ngày trước cũng lôi ra dùng, rót vào trong tai Lăng Kỳ Yến lại có cảm giác rợn tóc gáy đến lạ.
“Ta sai rồi, ngươi đại nhân đại lượng, đừng tính toán với ta…”
Lăng Kỳ Yến xin tha, vừa mở miệng, môi lưỡi của Ôn Doanh liền mãnh liệt chiếm đoạt một lần nữa.
Mông bị bóp mạnh, Lăng Kỳ Yến thở gấp một tiếng, thanh âm thoát ra khỏi miệng đều bị Ôn Doanh nuốt mất. Y không chịu nổi liền giãy giụa muốn tránh thoát, nhưng lại bị Ôn Doanh ấn mạnh xuống, không nhúc nhích được.
Lưỡi của Ôn Doanh khuấy đảo trong miệng, Lăng Kỳ Yến bị ép nuốt xuống nước miếng không rõ là của ai, nhanh chóng bị dồn nén đến mức vành mắt đỏ lên, khóe mắt rưng rưng: “Ưm…”
Môi lưỡi thoáng tách ra, Ôn Doanh dán sát môi y, giọng khàn khàn: “Tách chân ra.”
“Ta không muốn, ta không làm chuyện này với ngươi…”
Lăng Kỳ Yến nhấc chân đá, Ôn Doanh bắt được một chân y, kéo đến ngang hông, đầu gối lách vào gi.ữa hai chân y.
Thứ kia bị đụng phải, Lăng Kỳ Yến nặng nề th.ở dốc, chưa kịp phản ứng, Ôn Doanh đã hạ người, ngậm thứ đó của y vào miệng.
Ba năm không thực chiến, Lăng Kỳ Yến nào chịu nổi việc này, chưa được mấy cái đã b.ắn ra trong miệng Ôn Doanh, nằm thẳng giữa giường há miệng t.hở dốc.
Ôn Doanh chống người, l.iếm thứ y b.ắn ra trên khóe miệng, rũ mắt nhìn.
Lăng Kỳ Yến bị ánh mắt ghim chặt của hắn nhìn đến mức muốn chạy trốn, nụ hôn của Ôn Doanh lại phủ xuống. Nếm được mùi vị tanh chát từ miệng hắn, Lăng Kỳ Yến liều mạng nghiêng đầu tránh né: “Không muốn.”
Nhưng tránh cũng không tránh nổi.
Ngón tay dính thành quả lao động của Ôn Doanh đã chen vào hậu huyệt y, Lăng Kỳ Yến vô cùng lo sợ, nghẹn ngào xin tha: “Ta thật sự không muốn, ngươi đừng bắt nạt ta…”
Hô hấp của Ôn Doanh dần dần nặng nề, dán đến bên tai y, lẩm bẩm: “Nghe lời.”
“Ta không…”
Nếp uốn nơi miệng huyệt bị tính khí to lớn chen vào căn.g trướng. Lăng Kỳ Yến trơ mắt nhìn thứ to tướng kia nghiền ép trong cơ thể mình, dồn dập mạnh mẽ ma sát qua điểm mềm yếu nhất của y, tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể.
Y mất khống chế kêu thành tiếng, hai chân đã bị Ôn Doanh khoác lên vai, không hề có lực chống đỡ mà tiếp nhận những đợt ra vào vừa nhanh vừa mạnh của hắn.
Trong lúc không ngừng đưa đẩy, những cái hôn của Ôn Doanh vẫn liên tiếp hạ xuống, rơi trên hai gò má của Lăng Kỳ Yến, du di qua lại giữa cổ và bả vai y. Lăng Kỳ Yến chỉ cảm thấy cổ mình như bị mãnh thú ngậm lấy, nơi bí ẩn xấu hổ nhất cũng rơi vào tay địch. Y lại muốn khóc, kh.oái cảm cực lớn và cảm giác xấu hổ gần như muốn ép y phát điên. Cái người đang đè y đây còn kịch liệt thô bạo hơn cả năm đó, y hoàn toàn không tránh nổi, chỉ có thể bị động đón nhận.
Nơi tiếp xúc g.iữa hai cơ thể bị xỏ xuyên phát ra tiếng nước nhớp nháp, Lăng Kỳ Yến hận không thể bịt lỗ tai lại, rồi lại không thể dằn xuống được tiếng rê.n rỉ, bị Ôn Doanh triền miên, rơi vào trong vực sâu của d.ục vọng.
Trong cơn hốt hoảng, y nhìn thấy gương mặt nhuốm đỏ khi đắm chìm trong tì.nh dục của con người đang áp trên mình, trái tim không ngừng run lên. Cuối cùng y nhắm mắt lại, chấp nhận buông thả chính mình mà trầm luân trong đó.
Sau bữa sáng, Ôn Doanh hạ lệnh xuất phát. Từ trạm dịch tiến về phía trước năm dặm nữa, binh mã chuyển hướng hoàn toàn khác con đường Lăng Kỳ Yến đi hôm qua, rẽ hướng Tây Bắc.
Lăng Kỳ Yến bị sợi dây thừng to trói chặt hai tay, cột vào sau xe ngựa của Ôn Doanh, kéo về phía trước.
Ôn Thanh cưỡi ngựa đến. Cậu đã theo Trịnh Mộc một thời gian, có thể cưỡi ngựa lẫn dùng kiếm, bản lĩnh tiến bộ không ít, cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế hơn nhiều, nhìn thấy dáng vẻ này của Lăng Kỳ Yến thì có hơi lo lắng.
“Ca, hay là huynh nhận sai với Vương gia đi. Huynh đến Giang Nam hay Tây Bắc chẳng phải đều như nhau à. Đã tới đây cả rồi… Vương gia cũng vì muốn tốt cho huynh.”
Lăng Kỳ Yến cười nhạt, không quan tâm đến cậu.
Ôn Thanh hết cách, đành phóng ngựa tiến lên xe ngựa đằng trước, nhỏ giọng cầu tình cho Lăng Kỳ Yến.
Ôn Doanh đẩy mở cửa sổ xe, hờ hững nhìn thoáng qua đằng sau.
Sau khi dậy, Lăng Kỳ Yến cứ tức giận miết, không chịu dùng bữa sáng, không chịu đi đâu, cũng không chịu nói chuyện. Dù nhóm người Giang Lâm khổ sở cầu xin thế nào, y vẫn cứ làm thinh.
Sau đó Ôn Doanh qua xem, im lặng nhìn y chốc lát rồi thẳng thừng hạ lệnh, sai người trói hai tay y lại, cột lên xe rồi kéo đi.
Lúc này mới khởi hành được hai khắc mà thôi.
Chân Lăng Kỳ Yến lảo đảo, y loạng choạng ngã xuống đất, không bò dậy nổi nữa.
Bánh xe đang tiến lên đột ngột dừng lại.
Ôn Doanh từ trên xe đi xuống, bước lại gần đó, dừng trước người Lăng Kỳ Yến, nhìn xuống y từ trên cao.
Lăng Kỳ Yến chỉ trông thấy một đôi ủng đen sẫm khảm chỉ vàng dừng ở trước mắt mình, lại nhìn thấy vạt dưới chiếc áo thêu họa tiết như ý phù vân. Khóe miệng y khó khăn nhếch lên, không ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn: “Tại sao ngươi cứ phải làm nhục ta như thế, không bằng giết ta đi.”
“Đứng dậy.” Ôn Doanh lạnh giọng nhắc y.
Lăng Kỳ Yến nhếch nhác ngồi dậy, không thèm nhúc nhích.
Ôn Doanh vươn tay kéo cánh tay y, nắm mạnh một cái, lôi người từ dưới đất dậy.
Lăng Kỳ Yến không giãy giụa, cúi đầu không nhìn hắn. Ôn Doanh giơ tay chùi qua mặt y một cái, quả nhiên toàn là nước mắt.
“Đừng khóc nữa.” Ôn Doanh thấp giọng, bực bội cau mày.
Lăng Kỳ Yến không đáp, lặng lẽ rơi nước mắt.
Ôn Doanh hít sâu một hơi, đè cảm giác giận dữ xuống: “Ngươi là con gái à? Động một chút là khóc?”
“… Tay ta đau, chân cũng đau, ngươi bắt nạt ta.”
Trong giọng nói của Lăng Kỳ Yến có hơi nghẹn ngào, dường như là tủi thân vô cùng.
Ôn Doanh lặng lẽ nhìn y. Lăng Kỳ Yến vẫn cúi đầu. Qua hồi lâu, y lại buồn bực nhả ra một câu: “Ta không muốn đi.”
Ôn Doanh rút bội kiếm bên hông ra chặt đứt dây thừng đang trói lấy hai tay, quả nhiên cổ tay y đã đỏ bừng lên. Lăng Kỳ Yến xoa tay, nuốt nước mắt trở về, khẽ hừ một tiếng.
Ôn Doanh kéo y vào lòng, khom lưng bế người ta lên.
Lăng Kỳ Yến không dám lộn xộn nữa, mặc cho Ôn Doanh bế mình lên xe.
Ngồi vào trong xe, Ôn Doanh đưa khăn tay cho y: “Lau nước mắt đi.”
Giọng hắn trầm thấp, dường như đang đè nén cơn giận.
Lăng Kỳ Yến bình tĩnh lại, có lẽ cũng cảm thấy mất mặt nên nhanh chóng lau qua quýt mặt mình.
Ôn Doanh lại sai người cầm hai bộ quần áo sạch sẽ tới, ra hiệu cho Lăng Kỳ Yến: “Thay đi.”
Lăng Kỳ Yến chậm chạp tháo đai lưng ra, c.ởi quần áo bẩn. Ngẩng đầu thấy Ôn Doanh cũng cởi áo ngoài, y liền lập tức cảnh giác: “Ngươi làm gì đấy?”
“Ngươi cọ bẩn quần áo của ta, ta cũng phải thay.” Ôn Doanh nhàn nhạt đáp.
Lăng Kỳ Yến nhất thời cứng họng, nhanh chóng cầm lấy quần áo của mình mặc vào, trong lòng nén giận. Y cũng không phải hoàng hoa khuê nữ gì, nhưng lại không thể không đề phòng tên vô liêm sỉ này, đúng là…
Vừa mặc quần áo xong, bụng Lăng Kỳ Yến kêu rột rột một hồi, y xấu hổ cúi đầu. Sáng sớm y không ăn sáng, lúc này đói thật rồi.
Ôn Doanh không nói gì thêm, sai người đưa đồ ăn và thuốc mỡ vào.
Lăng Kỳ Yến ngồi ăn, Ôn Doanh lại kéo tay y qua, bôi thuốc cho y. Lăng Kỳ Yến không hài lòng: “Đừng bôi nữa, cũng không chảy máu, không vấn đề gì.”
Ôn Doanh lạnh lùng ngước mặt liếc y một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục bôi thuốc.
Lăng Kỳ Yến: “…”
Bỏ đi, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, y đừng nên chọc vào tên điên này thì hơn.
Hai tay đều được bôi thuốc, bụng được lấp đầy, cuối cùng Lăng Kỳ Yến cũng thoải mái đi nhiều, dựa vào gối mềm tựa trong xe, tiện thể oán giận: “Chân ta cũng đau.”
Ôn Doanh im lặng ôm hai chân của y lên người, giúp y xoa bóp bắp chân.
Lăng Kỳ Yến sợ hết hồn, tên này lên làm Vương gia rồi mà vẫn còn chịu hầu hạ mình như thế? Y có chút không được tự nhiên muốn rút chân ra, bị Ôn Doanh đè lại: “Không được nhúc nhích.”
Giọng nói của Ôn Doanh cực kì thiếu kiên nhẫn, Lăng Kỳ Yến nghẹn lại… Quả nhiên vẫn không giống, bây giờ người này hung dữ hơn nhiều.
Được Ôn Doanh xoa bóp thoải mái, suy nghĩ của Lăng Kỳ Yến lại bay đi đâu đâu. Y quậy cũng quậy rồi, mắng cũng mắng rồi, Ôn Doanh vẫn kiên quyết muốn dẫn y đi, y chỉ có thể chọn lựa chấp nhận để mình chịu thiệt một chút, nhưng y phải nói rõ mọi chuyện trước.
“Việc gặp cướp núi ngày hôm qua, tuy là do Hoàng hậu và tên chó điên Lăng Kỳ Ngụ sắp xếp, nhưng người của ngươi có thể đuổi tới nhanh như vậy chắc hẳn đã bố trí xong từ trước, không chừng vẫn luôn theo sau ta. Có phải nếu không có vụ cướp núi ấy, bọn họ vẫn sẽ đưa ta về không?”
“Ừm.” Ôn Doanh thản nhiên thừa nhận.
Y biết ngay mà!
Lăng Kỳ Yến kìm lại cơn tức: “Cho nên ý định ngay từ đầu của ngươi đã là như thế, ngươi muốn ta đi Tây Bắc với ngươi, ta không đồng ý, ngươi liền bắt cóc ta đi?”
“Đi Tây Bắc có gì không tốt?” Ôn Doanh ung dung hỏi: “Một mình ngươi đi Giang Nam có thể làm được gì? Ngươi thật sự cho rằng người nhà mẹ đẻ của Thái hậu có thể chăm sóc ngươi cả đời?”
“Vậy ta đi Tây Bắc với ngươi thì làm được gì? Ngươi có thể chăm sóc ta cả đời chắc?” Lăng Kỳ Yến tức giận.
Ôn Doanh hơi dừng tay, trầm giọng nhả ra hai chữ: “Có thể.”
Hắn có thể chăm sóc y cả đời.
Bất kể Lăng Kỳ Yến có nghĩ như thế nào, hắn đã quyết định sẽ trói người này bên cạnh cả đời.
Lăng Kỳ Yến khẽ run, dời mắt đi chỗ khác, trong miệng làu bàu: “Ta không cần người khác chăm sóc, ta có tay có chân, hơn hai mươi tuổi rồi, không để bản thân chết đói được đâu.”
Ôn Doanh tăng lực tay, bóp một cái lên bắp chân y. Lăng Kỳ Yến nhíu mày: “Ngươi làm gì đấy?”
Ôn Doanh nhìn y: “Đến Tây Bắc, ngươi muốn làm gì cũng được, muốn cái gì ta cũng cho ngươi.”
Lăng Kỳ Yến bị hắn nhìn chòng chọc nên mất tự nhiên. Hôm qua người này cũng nói như vậy, lúc đó y quá tức giận, chỉ muốn đánh nhau với hắn. Bây giờ bình tĩnh lại, y không tránh khỏi nghĩ nhiều: “… Ta không cần gì khác, ta cũng không muốn làm nam sủng của ngươi.”
Ôn Doanh không tiếp lời, trong ánh mắt nhìn y lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
Lăng Kỳ Yến hơi lo sợ bất an: “Nếu như ngươi muốn làm nhục ta kiểu này, có chết ta cũng không nghe theo.”
“Không đâu.”
“Ta không cần nam sủng.”
“Càng không cần ngươi làm.”
Ôn Doanh dường như rất nghiêm túc nói những lời này, tim Lăng Kỳ Yến khẽ run lên: “Thật à?”
“Thật.”
Nghe thế, cuối cùng Lăng Kỳ Yến cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần người này không có ý đồ với y, y tạm thời nhẫn nhịn. Đi tới đâu hay tới đó vậy, cần gì phải hành hạ bản thân.
“Chính ngươi nói đấy, ngươi không được nuốt lời.”
Nói xong câu này, Lăng Kỳ Yến thả lỏng hoàn toàn. Cả đêm qua ngủ không ngon, bấy giờ đã buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt. Hai chân y còn gác lên người Ôn Doanh, dựa vào thành xe, nhanh chóng mơ màng ngủ mất.
Ôn Doanh buông chân y ra, ôm lấy người đã đánh một giấc say vào trong lòng.
Lăng Kỳ Yến vô thức động đậy, đổi một tư thế thoải mái trong ngực hắn. Ôn Doanh đắp chăn lông lên cho y, chầm chậm siết chặt vòng tay.
Nghe tiếng hô hấp đều đều bên tai, chân mày luôn nhíu chặt của Ôn Doanh từ từ giãn ra, ánh mắt dần dịu dàng.
Chạng vạng, bọn họ dừng bước ở trạm dịch kế tiếp.
Mặc dù vừa ngồi xe cả một ngày, nhưng ăn ngon ngủ kĩ nên tinh thần của Lăng Kỳ Yến vô cùng phấn chấn. Sau khi xuống xe duỗi eo, toàn thân y đầy năng lượng.
Lúc dùng bữa tối, Ôn Doanh bảo người dâng rượu cho y uống. Y cầm ly rượu ngửi ngửi, nghi hoặc nhướng mày: “Không phải ngươi nói rượu này hết rồi sao?”
“Ngươi muốn uống thì có.” Ôn Doanh bình tĩnh đáp, gắp thức ăn cho y.
Lăng Kỳ Yến lại nổi giận. Trước đây không có bây giờ lại có. Ngày trước y đòi uống rượu này mấy lần, giờ lừa y đến Tây Bắc được nên mới bằng lòng lấy ra, người này sao thế nhỉ?
“Có phải trước khi ngươi xin Hoàng đế chuẩn cho đi Tây Bắc đã sớm tính xong bước này không?”
Không để tâm tới giọng điệu mỉa mai trong lời nói ấy, Ôn Doanh tiếp tục rót rượu cho y: “Thật sự chỉ thừa lại một vò cuối cùng này thôi, muốn uống nữa phải đợi sau khi tới Tây Bắc.”
Nếu không phải tiếc rẻ lãng phí một ngụm rượu, Lăng Kỳ Yến hận không thể thẳng tay tưới lên mặt hắn.
Thiệt cho y trước đây còn tưởng cái tên vô liêm sỉ này tuy không hiểu phong tình, không hề tình thú, lại còn dễ nóng giận, hẹp hòi, nhưng được cái thành thật, hừ.
Nếu như hắn thành thật thì thiên hạ này chẳng còn kẻ nào thành thật nữa!
Sau đấy, không ngoài dự liệu, Lăng Kỳ Yến lại uống say, toàn thân khô nóng mà kéo vạt áo của mình, nói muốn đi tắm.
Ôn Doanh sai người mang nước nóng lên cho y. Từng thùng nước đổ vào thùng tắm, Lăng Kỳ Yến giơ chân đá Ôn Doanh: “Ngươi đi đi, ta phải tắm, ngươi đừng có ì ra đấy.”
Ôn Doanh vô cảm nhắc nhở y: “Đây là phòng của ta.”
Lăng Kỳ Yến mơ màng “à” một tiếng, cố gắng bò dậy từ trên giường: “Thế ta về phòng mình tắm, nhường chỗ này lại cho ngươi.”
Vừa mới di chuyển, lại bị Ôn Doanh nắm lấy mắt cá chân kéo về, ngã vào trong ngực hắn.
“Ngươi muốn gì?” Tay chân Lăng Kỳ Yến mềm nhũn, dựa vào lòng Ôn Doanh không dậy nổi, dứt khoát bất động luôn, sau khi say đến mơ hồ chỉ còn lại gương mặt mờ mịt.
Giọng nói của Ôn Doanh trầm đi: “Tắm ở đây.”
Mãi đến khi đai lưng bị cởi ra, áo ngoài tuột xuống, Lăng Kỳ Yến mới đột nhiên hoàn hồn, hốt hoảng đẩy người: “Ngươi làm gì đấy? Ngươi đã nói không cần ta làm nam sủng rồi!”
Ôn Doanh thờ ơ nhìn y: “Ta bảo ngươi đi tắm, liên quan gì đến việc làm nam sủng?”
Lăng Kỳ Yến ngớ người suy nghĩ,… hình như đúng là không liên quan gì?
Đến khi bị Ôn Doanh ôm vào ngồi cùng một thùng tắm với hắn, Lăng Kỳ Yến cuối cùng cũng phản ứng lại, phát hiện hình như mình lại bị hắn lừa. Bây giờ hai người họ toàn thân không mảnh vải mà đối diện nhau trong thùng tắm chật hẹp, ngay cả tránh cũng không tránh được.
Hơn nữa y càng muốn di chuyển, cơ thể cả hai lại càng dính chặt vào nhau. Lăng Kỳ Yến xấu hổ vô cùng, bị Ôn Doanh ấn vào trong ngực, chợt nghe giọng nói trầm thấp của hắn bên tai: “Đừng lộn xộn.”
Lăng Kỳ Yến giận không chỗ phát tiết, cúi đầu, cắn mạnh lên bả vai hắn một cái.
Ôn Doanh không nói tiếng nào, mặc cho y cắn.
Sau một lúc lâu, Lăng Kỳ Yến lại đột nhiên đẩy người ra, đứng dậy muốn chạy, bị một tay Ôn Doanh kéo về.
Bọt nước văng khắp nơi.
Lăng Kỳ Yến giơ chân muốn đá người, lại bị Ôn Doanh nắm lấy mắt cá chân. Y ngã trở về trong thùng tắm, suýt nữa sặc nước, ra sức ho khan, nghiêm túc trừng mắt với Ôn Doanh: “Ngươi bị điên hả?”
Ôn Doanh lạnh mặt, bỗng nhiên đứng dậy, không đợi Lăng Kỳ Yến kịp phản ứng đã cúi người, khiêng y lên vai.
Lăng Kỳ Yến vô thức muốn giãy giụa, lại sợ ngã nên vội vàng ôm lấy eo hắn, bị dọa hết hồn.
Y nhớ lại, ngày trước lúc y còn là thân vương, người này vẫn là tú tài nghèo đã dám phạm thượng như thế, hiện tại chẳng qua là táo tợn hơn thôi!
Ném người lên giường, không đợi Lăng Kỳ Yến trốn ra giữa giường, Ôn Doanh đã sấn tới, đè y xuống.
“Ngươi buông ta ra!”
Men say của Lăng Kỳ Yến biến mất hoàn toàn, cực kỳ cảnh giác.
Tròng mắt Ôn Doanh nhìn y chằm chằm.
Bị hắn nhìn chăm chú như thế, trong lòng Lăng Kỳ Yến không ngừng lo lắng, bất an nhanh chóng tăng thêm.
“… Ngươi muốn làm gì?”
Con ngươi của Ôn Doanh lạnh đi, ngón tay dán trên gò má y, chậm rãi ve vuốt.
“Ngươi lại muốn bắt nạt ta.”
Trong giọng nói của Lăng Kỳ Yến không có chút sức lực nào. Nếu Ôn Doanh muốn động vào y, y tuyệt nhiên không phản kháng được. Rõ ràng hồi sáng người này còn nói sẽ không bắt y làm nam sủng…
Y càng nghĩ càng tủi thân, vành mắt đỏ lên. Ôn Doanh cúi đầu, một cái hôn nhẹ nhàng đặt lên môi y: “Khóc cái gì?”
“Ngươi đã nói, không muốn ta làm chuyện này.”
“Ngươi cũng đã nói, bằng lòng làm chuyện này với ta.” Ôn Doanh trầm giọng nhắc nhở y.
“Ta không nói thế.” Lăng Kỳ Yến kiên quyết không thừa nhận: “Cho dù ta có nói cũng là lời lúc say xỉn, ta không làm, ngươi buông ra.”
Ôn Doanh khẽ nheo mắt: “Mấy năm nay, Dục Vương điện hạ đã trêu chọc bao nhiêu khách quý rồi?”
Lăng Kỳ Yến sửng sốt, nhấc chân muốn đạp: “Ta không có!”
Ôn Doanh đè y lại, những cái hôn vừa gấp gáp vừa dữ dội liên tiếp rơi xuống.
Bị hôn đến không thở nổi, Lăng Kỳ Yến tức giận nện mạnh lên lưng hắn. Ôn Doanh không quan tâm, đè y làm sâu thêm nụ hôn triền miên.
Đến lúc được buông ra, Lăng Kỳ Yến nằm ngửa trên giường, cảm giác mình vừa suýt chết.
Ôn Doanh quỳ gối ngồi dậy, Lăng Kỳ Yến muốn mắng người, ánh mắt chạm đến lồ.ng ngực đầy sẹo của hắn thì đột nhiên sửng sốt.
So với năm đó, vai Ôn Doanh rộng hơn, thắt lưng rắn chắc hơn, đến cả bắp đùi cánh tay cũng càng thêm cường tráng, da thịt cũng không còn trắng nõn mịn màng như trước. Từ bả vai kéo dài đến chỗ bắp đùi đều là những vết sẹo lớn nhỏ lưu lại trên chiến trường, nhìn thấy mà giật mình.
Lăng Kỳ Yến ngạc nhiên nhìn hắn, nhớ lại đêm đó dưới ánh nến tối mờ, những lời Ôn Doanh mang ánh mắt nặng nề nhìn y mà nói thì ra đều là thật. Hắn quả thực đã trải qua cửu tử nhất sinh, từng lần bò ra khỏi Quỷ Môn Quan, mới có ngày hôm nay.
Lúc Lăng Kỳ Yến hoàn hồn, tay y đã giơ lên, ngơ ngẩn v.uốt ve vết sẹo dữ tợn nhất ở phần bụng Ôn Doanh.
Phản ứng được bản thân đang làm gì, Lăng Kỳ Yến cuống quýt rụt tay về, tròng mắt đảo qua đảo lại không được tự nhiên: “Vết thương này, làm sao lại có?”
“Trận cuối cùng với tộc Thứ Liệt, bị đâm một nhát.” Ôn Doanh nhìn y chăm chú, thờ ơ đáp, giống như đang nói chuyện của người khác.
“…Không phải ngươi đã bắn chết Hãn Vương tộc Thứ Liệt bằng một mũi tên hay sao?”
“Trước đó, cũng bởi vì trúng một nhát kiếm này, không ai chú ý đến ta nữa, ta mới có được cơ hội đánh lén.”
Hắn trúng một kiếm này, có thể nhặt về được cái mạng đã vô cùng may mắn, lại còn dưới tình huống thân mang thương tích mà đánh lén chủ soái quân địch, hơn nữa còn thành công.
Tuy là như vậy nhưng sau trận chiến ấy, hắn cũng chỉ được thăng lên thủ bị ngũ phẩm. Hắn nói không biết còn cần bao nhiêu năm nữa, cũng không phải lời nói đùa.
Nếu như không có chuyện thay đổi thân phận, e là không biết người này phải tìm đường sống trong chỗ chết bao nhiêu lần mới có thể từng bước leo lên vị trí mong muốn.
Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Lăng Kỳ Yến không rõ là cảm giác gì, nhịn hồi lâu mới qua loa nhả ra một câu: “…Nhưng chuyện này cũng không phải lỗi của ta, ngươi không thể tính lên đầu ta được.”
Ôn Doanh đè chặt người xuống, kìm kẹp y thật mạnh, hai tay chống hai bên người y, hô hấp nóng bỏng đến gần, dường như cực kì tức giận: “Ngươi cho là ta muốn tính sổ cái này với ngươi?”
Lăng Kỳ Yến hoảng loạn nói: “Thế, thế không vậy thì là gì?”
“Ngày trước lúc Dục Vương điện hạ lôi kéo học trò làm chuyện này không phải rất vui vẻ à?”
“Ngài cũng chỉ không muốn bị người ngoài biết thôi, nhưng nơi này chỉ có hai người là ngài và học trò, còn điều gì phải băn khoăn nữa?”
“Học trò phục vụ điện hạ không thoải mái sao?”
Giọng nói của Ôn Doanh câu sau trầm khàn hơn câu trước, đến cả xưng hô ngày trước cũng lôi ra dùng, rót vào trong tai Lăng Kỳ Yến lại có cảm giác rợn tóc gáy đến lạ.
“Ta sai rồi, ngươi đại nhân đại lượng, đừng tính toán với ta…”
Lăng Kỳ Yến xin tha, vừa mở miệng, môi lưỡi của Ôn Doanh liền mãnh liệt chiếm đoạt một lần nữa.
Mông bị bóp mạnh, Lăng Kỳ Yến thở gấp một tiếng, thanh âm thoát ra khỏi miệng đều bị Ôn Doanh nuốt mất. Y không chịu nổi liền giãy giụa muốn tránh thoát, nhưng lại bị Ôn Doanh ấn mạnh xuống, không nhúc nhích được.
Lưỡi của Ôn Doanh khuấy đảo trong miệng, Lăng Kỳ Yến bị ép nuốt xuống nước miếng không rõ là của ai, nhanh chóng bị dồn nén đến mức vành mắt đỏ lên, khóe mắt rưng rưng: “Ưm…”
Môi lưỡi thoáng tách ra, Ôn Doanh dán sát môi y, giọng khàn khàn: “Tách chân ra.”
“Ta không muốn, ta không làm chuyện này với ngươi…”
Lăng Kỳ Yến nhấc chân đá, Ôn Doanh bắt được một chân y, kéo đến ngang hông, đầu gối lách vào gi.ữa hai chân y.
Thứ kia bị đụng phải, Lăng Kỳ Yến nặng nề th.ở dốc, chưa kịp phản ứng, Ôn Doanh đã hạ người, ngậm thứ đó của y vào miệng.
Ba năm không thực chiến, Lăng Kỳ Yến nào chịu nổi việc này, chưa được mấy cái đã b.ắn ra trong miệng Ôn Doanh, nằm thẳng giữa giường há miệng t.hở dốc.
Ôn Doanh chống người, l.iếm thứ y b.ắn ra trên khóe miệng, rũ mắt nhìn.
Lăng Kỳ Yến bị ánh mắt ghim chặt của hắn nhìn đến mức muốn chạy trốn, nụ hôn của Ôn Doanh lại phủ xuống. Nếm được mùi vị tanh chát từ miệng hắn, Lăng Kỳ Yến liều mạng nghiêng đầu tránh né: “Không muốn.”
Nhưng tránh cũng không tránh nổi.
Ngón tay dính thành quả lao động của Ôn Doanh đã chen vào hậu huyệt y, Lăng Kỳ Yến vô cùng lo sợ, nghẹn ngào xin tha: “Ta thật sự không muốn, ngươi đừng bắt nạt ta…”
Hô hấp của Ôn Doanh dần dần nặng nề, dán đến bên tai y, lẩm bẩm: “Nghe lời.”
“Ta không…”
Nếp uốn nơi miệng huyệt bị tính khí to lớn chen vào căn.g trướng. Lăng Kỳ Yến trơ mắt nhìn thứ to tướng kia nghiền ép trong cơ thể mình, dồn dập mạnh mẽ ma sát qua điểm mềm yếu nhất của y, tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể.
Y mất khống chế kêu thành tiếng, hai chân đã bị Ôn Doanh khoác lên vai, không hề có lực chống đỡ mà tiếp nhận những đợt ra vào vừa nhanh vừa mạnh của hắn.
Trong lúc không ngừng đưa đẩy, những cái hôn của Ôn Doanh vẫn liên tiếp hạ xuống, rơi trên hai gò má của Lăng Kỳ Yến, du di qua lại giữa cổ và bả vai y. Lăng Kỳ Yến chỉ cảm thấy cổ mình như bị mãnh thú ngậm lấy, nơi bí ẩn xấu hổ nhất cũng rơi vào tay địch. Y lại muốn khóc, kh.oái cảm cực lớn và cảm giác xấu hổ gần như muốn ép y phát điên. Cái người đang đè y đây còn kịch liệt thô bạo hơn cả năm đó, y hoàn toàn không tránh nổi, chỉ có thể bị động đón nhận.
Nơi tiếp xúc g.iữa hai cơ thể bị xỏ xuyên phát ra tiếng nước nhớp nháp, Lăng Kỳ Yến hận không thể bịt lỗ tai lại, rồi lại không thể dằn xuống được tiếng rê.n rỉ, bị Ôn Doanh triền miên, rơi vào trong vực sâu của d.ục vọng.
Trong cơn hốt hoảng, y nhìn thấy gương mặt nhuốm đỏ khi đắm chìm trong tì.nh dục của con người đang áp trên mình, trái tim không ngừng run lên. Cuối cùng y nhắm mắt lại, chấp nhận buông thả chính mình mà trầm luân trong đó.
Danh sách chương