Bác sĩ kiểm tra thương tích cho Lâm Tử Sâm một hồi, sau cùng đưa ra kết luận:
“Có thể do ngài ấy bị thương trên người đau đớn nên không… cứng nổi.


Lý Diệu Huy tức tối dậm chân hỏi:
“Vậy phải làm thế nào?”
Bác sĩ ngập ngừng một lúc rồi nói:
“Phải chụp X quang mới biết được.


Sợ Lý Diệu Huy phản đối, bác sĩ lại bồi thêm một câu:
“Có thể chích thuốc tê, ngài… ngài ấy sẽ không trốn được.


Lý Diệu Huy híp mắt nhìn bác sĩ, đối phương chỉ là một cậu nhóc mười mấy tuổi nhưng lại khiến người ta khiếp sợ không thôi.

Cậu ta tiến tới trước mặt bác sĩ, lạnh lùng nói:

“Vợ và con của ông đang ở trong tay tôi, nếu để tôi phát hiện ông làm chuyện ngu ngốc, tôi sẽ tiễn họ xuống suối vàng đấy.


Bác sĩ gật đầu như giã tỏi, sau đó tiêm thuốc vào người Lâm Tử Sâm, thấy thuốc đã có tác dụng, Lý Diệu Sinh mới ấn điều khiển mở khóa tay chân cho anh rồi đi ra ngoài.

Cậu ta đến trước phòng điều khiển quan sát bác sĩ và Lâm Tử Sâm, chỉ cần có động tĩnh nhỏ thôi, cậu ta cũng sẽ lập tức phun thuốc mê ra đánh ngất anh rồi thủ tiêu ông bác sĩ kia ngay.

Quá trình khám bệnh kéo dài hơn một tiếng rốt cuộc cũng hoàn thành, Lâm Tử Sâm bị tê liệt mặc cho bác sĩ lăn qua lăn lại không hề nhúc nhích.

Lý Diệu Huy thả lỏng cảnh giác, đợi bác sĩ báo cáo kết quả xong rời đi, cậu ta tiến vào bên trong phòng giam, Lâm Tử Sâm nhắm mắt lại không nhìn cậu ta, cậu ta cũng không để trong lòng tự mình cầm lấy dây xích muốn xích tay chân của anh giống như lúc đầu.

Tuy nhiên ngay khi Lý Diệu Huy chồm người qua, Lâm Tử Sâm đột nhiên mở mắt, cánh tay vốn nên bị tê liệt lại giơ lên ấn vào gáy của thiếu niên một cái, ngay lập tức cậu ta đổ ập xuống người anh bất tỉnh nhân sự.

Vừa rồi thứ mà bác sĩ tiêm cho anh không phải thuốc tê liệt, ban đầu anh cũng không biết, nhưng đợi mãi không thấy cơ thể thay đổi, anh mới đoán được chủ ý của ông ấy.

Anh đứng dậy liếc nhìn thiếu niên mình từng coi như con cháu kia một cái, cố nhịn xuống kích động muốn đánh cậu ta một trận mà rời khỏi phòng giam.

Trước khi đi, Lâm Tử Sâm mang theo điện thoại của Lý Diệu Huy gọi cho thuộc hạ của mình tới đón.

Mà cùng lúc này, Lê Gia Bảo cũng đã đến bệnh viện tâm thần gặp Lý Diệu Sinh.

Cậu nhận được một phong thư, trong thư người nọ nói mình biết Lâm Tử Sâm đang ở đâu, kêu cậu phải đến bệnh viện tâm thần gặp Lý Diệu Sinh.

Lần này tới cậu cũng không đi một mình mà còn có cả cấp dưới của Lâm Tử Sâm theo sau bảo vệ, huống hồ cậu không tin Lý Diệu Sinh có thể làm gì cậu trong khi bản thân đang bị nhốt.

Chỉ cần có thông tin về anh, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ.

Khi bước vào bên trong bệnh viện gặp được Lý Diệu Sinh, Lê Gia Bảo suýt nữa đã không nhận ra gã.

Lúc trước gã là một omega rất đẹp, khí chất cũng thuộc dạng lãnh đạm quý phái, bà Ánh nhất quyết muốn cưới gã cho Lâm Tử Sâm không phải vì muốn đời cháu nội của mình thông minh mà còn là do vẻ ngoài của gã khiến bà ta nở mày nở mặt.


Nhưng hiện tại đứng trước mặt cậu là một cơ thể gầy gò tóc tai rối bù, đôi mắt cao ngạo ngày xưa nay trở nên khờ dại vô hồn, cũng không biết hiện tại gã có còn tỉnh táo hay không nữa.

Lê Gia Bảo đứng trước cửa phòng bệnh được lắp bởi những thanh song sắt trông không khác gì nhà tù, mà Lý Diệu Sinh lúc này đang đứng thẫn thờ trong một góc, cậu bèn cất tiếng gọi:
“Lý Diệu Sinh, tôi đã đến rồi, nếu anh biết tung tích của Lâm Tử Sâm thì hãy nói ra, đợi cứu được anh ấy rồi chúng tôi sẽ đưa anh ra khỏi đây, cho anh thật nhiều tiền của đủ để anh sống dư dả hết quãng đời còn lại.


Không biết Lý Diệu Sinh có nghe thấy hay không mà vẫn dựa vào vách tường nhìn chằm chằm về phía trước, miệng lẩm bẩm điều gì đó không hiểu được.

Lê Gia Bảo nhíu mày, chẳng lẽ có ai đó đùa dai dụ cậu tới đây chứ không phải là chủ kiến của Lý Diệu Sinh sao?
Nghĩ đến đây Lê Gia Bảo buồn bực xoay người muốn rời đi, tuy nhiên còn chưa kịp nhấc chân lên thì đã nghe người trong phòng bệnh nói:
“Tôi lấy cái gì để tin các người?”
Lê Gia Bảo dừng bước, quay lại nhìn Lý Diệu Sinh đang chậm rãi tiến tới cạnh cửa.

Thuộc hạ đi theo cậu lập tức gõ vào cửa sắt, lớn tiếng cảnh cáo:
“Không được tới gần!”
Lý Diệu Sinh dừng bước đứng cách Lê Gia Bảo tầm hai mét, nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt khiến cậu chợt nổi một tầng da gà, ánh mắt của gã quá lạnh người, giống như một hồn ma không còn chút sức sống vậy.

Lê Gia Bảo cố nén khó chịu xuống, hỏi:
“Vậy chúng tôi lấy cái gì tin anh? Anh bị nhốt ở đây không tiếp xúc với bên ngoài làm sao biết Tử Sâm đang ở đâu?”
Lý Diệu Sinh vẫn dán chặt mắt vào người Lê Gia Bảo, chậm rãi nói:
“Tôi nói ra tung tích của Lâm Tử Sâm xong dù cậu tìm được hay không cũng không ảnh hưởng gì, nhưng còn tôi thì khác, các người có quyền có thế, chỉ cần một câu thôi đã đưa một người bình thường như tôi vào bệnh viện tâm thần thì chuyện lật lọng không nhận những lời mình đã hứa có khó gì đâu?”

Lúc nói những câu này khóe miệng của Lý Diệu Sinh cong lên một nụ cười chua chát, Lê Gia Bảo thoáng giật mình, trông gã không giống người bệnh, chẳng lẽ Lâm Tử Sâm đã làm làm gì đó gã thật sao?
Lại nghe Lý Diệu Sinh nói:
“Thả tôi ra, khôi phục thân phận bình thường cho tôi, nếu không coi như chúng ta không có cuộc gặp gỡ hôm nay.


Dứt câu, Lý Diệu Sinh xoay lưng lại đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến Lê Gia Bảo.

Cậu khẽ cắn môi một chút, thầm nghĩ thời gian tìm kiếm Lâm Tử Sâm càng lâu thì tính mạng của anh càng nguy hiểm, hay là cậu thử đặt cược một lần.

Sau một hồi do dự, Lê Gia Bảo lên tiếng:
“Được, tôi lập tức làm thủ tục xuất viện cho anh, anh phải giữ lời đấy, nên biết đây là cơ hội cuối cùng để anh hòa nhập với xã hội, nếu không anh cứ đợi sống hết phần đời còn lại trong bệnh viện tâm thần đi.


Sau đó Lê Gia Bảo thật sự đi tìm viện trưởng trao đổi việc thả Lý Diệu Sinh ra, hoàn toàn không nhìn thấy khi cậu vừa mới quay lưng, ánh mắt của gã trở nên sáng rực, miệng giãn rộng ra để lộ hai hàm răng đang nghiến chặt trông không khác gì một kẻ tâm thần thật sự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện