Lâm Tử Sâm tức tốc chạy đến điểm hẹn mà bọn bắt cóc đưa ra, chúng dặn anh không được báo cảnh sát hoặc mang người trong quân đội tới nếu không sẽ giết Lê Gia Bảo và anh đã làm theo.
Anh một thân một mình tới bờ vực, quả nhiên nhìn thấy Lê Gia Bảo đang bị trói chặt, đôi mắt đỏ hoe khiến anh đau lòng không thôi.
Bọn bắt cóc nhìn thấy anh tới lập tức cảnh giác đồng loạt chắn trước mặt Lê Gia Bảo.

Phải biết đây là thiếu tướng, thực lực hơn hẳn đám tội phạm như chúng, chúng không muốn mất mạng trước khi nhận được tiền từ thân chủ đâu.
“Ngài thiếu tướng thật sự chỉ đến một mình chứ?”
Tên đầu đàn lên tiếng.
Ánh mắt của Lâm Tử Sâm vẫn đặt trên người Lê Gia Bảo, thấy cậu không bị trầy xước gì thì thoáng yên tâm, sau đó bình tĩnh nói:
“Các người muốn gì thì làm nhanh đi, sau đó thả vợ của tôi ra!”
Lê Gia Bảo vừa nghe anh vẫn gọi mình là vợ thì đáy mắt hơi chuyển động một chút, trong lòng chợt nổi lên sự hoang mang.
Anh thật sự đến, anh không nghĩ nơi này có bẫy rập đang đợi anh sao?
Đám bắt cóc nhìn nhau, sau đó tên đầu đàn hất cằm về phía đàn em, tên đàn em của gã móc ra một ống tiêm, bên trong chứa chất lỏng màu xanh lam.
Lê Gia Bảo nhìn thấy loại dung dịch này não bỗng đau nhói, trong lòng cũng sinh ra sự sợ hãi theo bản năng, dường như cậu đã nhìn thấy nó ở đâu rồi.
Lúc này tên đầu đàn mở miệng:
“Vì tránh để ngài thiếu tướng đây phản kháng, sẽ không ngại nếu tôi tiêm thuốc tê liệt vào người của ngài chứ?”
“Được.”

Câu trả lời gần như ngay lập tức khiến đám bắt cóc và Lê Gia Bảo kinh ngạc, cậu vốn chỉ muốn dụ anh vào đây rồi dùng số đông để trấn áp sức mạnh của anh, thật không ngờ anh lại cho phép họ tiêm thuốc tê vào người mình.
Đột nhiên lúc này tim cậu đập liên hồi, có ai đó đang làm loạn trong đầu cậu bảo cậu ngăn bọn bắt cóc lại, nhưng rõ ràng mục đích của cậu là giết anh, sao có thể nửa đường buông tha cho anh được?
Thù giết cha mẹ còn đó, cậu không nên mềm lòng.
Lê Gia Bảo bị tâm trí đang hỗn loạn của mình làm phiền dứt khoát nhắm mắt lại không nhìn Lâm Tử Sâm nữa mà bên kia tên đầu đàn đã tiến tới trước mặt anh vung ống tiêm lên.
Mũi kim đâm vào cổ, thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng, cơ thể của anh lập tức không còn sức lực đổ ập xuống đất.
Tên đầu đàn tiến tới đá vào người anh mấy cái, sau khi xác định anh đã không còn cử động được bèn sai khiến đàn em quấn thuốc nổ quanh thân anh.
Một chiêu này của thân chủ quả thật quá ác độc, nhưng mà được tận tay giết chết thiếu tướng của đế quốc khiến bọn tội phạm này hưng phấn không thôi.
Tên đầu đàn nhìn Lâm Tử Sâm cam chịu, lại nhìn sang Lê Gia Bảo bình thản ngồi bên kia, gã nhếch môi cười nhạo, nói:
“Đường đường là thiếu tướng ánh hùng được cả đế quốc tôn thờ vậy mà vì ngôi sao chổi kia năm lần bảy lượt đưa mình vào chỗ nguy hiểm, ngài cảm thấy đáng không?”
Lâm Tử Sâm dùng chút hơi sức ít ỏi thều thào:
“Mau thả em ấy ra!”
“Chậc, ngài đừng vội, trước khi ngài chết, để tôi nói cho ngài nghe một sự thật đau lòng vậy.”
Sau đó tên đầu đàn chỉ về phía Lê Gia Bảo, dùng giọng điệu khinh miệt nói:
“Ngài không biết đâu, vợ của ngài đã thông đồng với người đàn ông khác bày ra cái bẫy này dụ ngài rơi vào đấy, ây da thật đáng thương.”
Lê Gia Bảo nghe vậy lập tức hét lên:
“Tôi không phải vợ của anh ta!”
Tên đầu đàn thấy cậu kích động như thế trong lòng càng khinh thường, gã ta ghét nhất loại người bỏ chồng bỏ con chạy theo tình nhân này, đã vậy còn quay lại muốn cắn ngược chồng mình, thật quá độc ác.

“Hiện tại có người mới rồi nên muốn phủi bỏ quan hệ chứ gì? Chuyện cậu lợi dụng ơn cứu mạng của cha mình mà đòi thiếu tướng cưới cậu cả đế quốc đều biết, nếu không phải ngài ấy đứng ra giải thích cho cậu thì cậu đã bị dân chúng mắng chết rồi.

Hơn nữa hai người còn có một đứa con trai mấy tuổi rồi đấy, hổ dữ không ăn thịt con, người nào đó còn thua cả động vật.”
Lê Gia Bảo nghe xong như lọt vào sương mù, cái gì mà lợi dụng ơn cứu mạng, cái gì mà con trai, đó không phải thông tin giả mà Lâm Tử Sâm tạo ra để lừa cậu sao? Đám bắt cóc này không thể cũng bị anh mua chuộc được.
Nhưng mà tại sao? Dạ Phong đã nói cha mẹ cậu bị Lâm Tử Sâm giết, anh còn vì mơ ước cậu mà thiết kế tai nạn hại cậu sảy thai nữa kia mà?
“Các người nói bậy! Anh ta là kẻ thù của tôi!”
Lê Gia Bảo hét lên.

Một gã đàn em liếc xéo mỉa mai cậu:
“Đừng tẩy trắng cho tội ác bỏ chồng bỏ con của mình nữa, ha ha, nếu để người dân của đế quốc biết mày đào bẫy hại chết thiếu tướng thì cha mẹ và em trai của mày khó sống rồi.

Chậc chậc, đúng là đồ ích kỷ, vì muốn trốn theo người đàn ông khác mà không màng sống chết của người thân mình luôn.”
Cha mẹ em trai? Chẳng phải Dạ Phong nói người thân của cậu đều bị hại chết hết rồi sao?
Đầu của Lê Gia Bảo càng lúc càng đau, cậu muốn phản bác lời bịa đặt của đám người này, nhưng cổ họng bị nghẹn không thốt ra được, trong đầu xuất hiện một vài hình ảnh mờ mịt hỗn loạn.

Tên cầm đầu nhíu mày quát:

“Làm xong rồi thì rút mau!”
Đám bắt cóc quấn bom lên người Lâm Tử Sâm xong lại đi qua cởi trói cho Lê Gia Bảo, thời gian kích nổ là năm phút, đủ để họ thoát khỏi nơi này an toàn rồi.
Rầm rập rầm rập!
Đúng lúc này từ đằng xa truyền tới âm thanh của động cơ đang chạy, một gã đàn em áp tai xuống đất nghe thử thì phát hiện đây là tiếng của xe dã chiến mà cảnh sát hay dùng, bọn bắt cóc thầm kêu không xong lập tức đạp lên ngực Lâm Tử Sâm, chĩa súng vào anh hét lớn:
“Mẹ nó, mày dám kêu người tới à?”
Lâm Tử Sâm không nói gì, anh thật sự không kêu người tới chi viện, có lẽ họ biết được tin anh gặp nguy hiểm nên lén đi theo.
Tên cầm đầu ngăn đàn em lại, nói:
“Mau kích nổ đá lấp ngang lối đi rồi thoát nhanh.”
Gã đàn em vội ấn cái nút trên tay.
Ầm ầm ầm, những tảng đá lớn ở trên cao rơi xuống chắn ngang lối đi, một bên là vách núi, một bên là vực sâu, xe cảnh sát tuyệt đối không thể nhanh chóng tiếp cận nơi này được..
Ngay lúc bọn bắt cóc chuẩn bị lên xe bỏ trốn thì một tên đàn em chỉ vào Lê Gia Bảo vẫn còn ôm đầu bên vách núi hỏi:
“Chúng ta đưa nó theo không?”
Tên cầm đầu phun ra một ngụm nước bọt, hừ nói:
“Mặc kệ nó.”
Mang theo của nợ này càng khiến chúng không dễ trốn thoát.
Nhìn đám bắt cóc đã chạy xa, Lâm Tử Sâm cố gắng ngẩng đầu lên nói với Lê Gia Bảo:
“Em mau chạy đi tìm chỗ nấp đi, cẩn thận mảnh vỡ văng trúng em.”
Lê Gia Bảo hoang mang nhìn anh, nước mắt rơi như mưa.


Mặc dù hiện tại trong đầu cậu chị hiện lên một vài hình ảnh vụn vặt, nhưng trong đó có cha mẹ em trai và cả bé Đậu, thậm chí cậu còn nhìn thấy được ánh mắt dịu dàng của Lâm Tử Sâm.
Chỉ bao nhiêu thôi cũng đủ chứng minh Dạ Phong đã lừa dối cậu rồi.
Lê Gia Bảo chạy đến bên cạnh Lâm Tử Sâm, run rẩy nói:
“Anh hướng dẫn tôi cách vô hiệu hóa quả bom đi, chúng ta cùng nhau thoát ra khỏi nơi này.”
Mặc kệ Lâm Tử Sâm có thật sự là chồng của cậu như lời anh và bọn bắt cóc nói hay không thì cậu cũng sẽ không để anh chết.
Ít nhất trước khi làm rõ mọi chuyện, cậu tuyệt đối không để người vô tội chết oan uổng.
Lâm Tử Sâm sờ lên gương mặt của cậu, khóe môi hơi cong lên, anh nói:
“Gia Bảo, anh thật sự rất yêu em, nếu có kiếp sau hãy tiếp tục làm vợ anh nhé.”
Lê Gia Bảo khẽ run lên, trong lòng cậu dâng lên nỗi sợ vô tận.
“Anh không được chết, bé Đậu cần anh, nếu anh không còn thằng bé sẽ ra sao đây?”
Lâm Tử Sâm lau đi nước mắt trên gò má của cậu, sau đó nhân lúc cậu không chú ý cầm ống tiêm vẫn còn chứa một ít thuốc tê liệt lên cắm vào bả vai của cậu.
Lê Gia Bảo chỉ là một omega nên lượng thuốc ít ỏi này cũng đủ khiến cơ thể của cậu không cử động được.
“Anh làm gì vậy?”
Lê Gia Bảo hoảng hốt nhìn Lâm Tử Sâm, nước mắt trào ra, dường như cậu biết anh đang muốn làm gì nên ra sức kêu gào tên của anh.
Lâm Tử Sâm đẩy cậu ra xa, sau đó trường về phía bờ vực, hiện tại quả bom còn mười giây, anh không thể chờ thêm nữa.
“Gia Bảo, sống tốt.”
“Không!”
Lê Gia Bảo gào lên rát cả cổ họng, nhưng cậu không thể làm gì khác ngoài trơ mắt nhìn Lâm Tử Sâm rơi xuống vực sâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện