Sau khi bé Đậu trở về dinh thự cũng không nói chuyện mình vừa nhìn thấy người giống với Lê Gia Bảo cho Lâm Tử Sâm biết, Kevin càng không hé răng mà chỉ ôm thằng bé lên phòng xử lý vết thương cho nó.

Nhìn đứa nhỏ đau mà không dám kêu, Kevin thở dài, anh ta muốn nó không cần hiểu chuyện như vậy sẽ gặp nhiều thiệt thòi, nhưng rốt cuộc vẫn không thốt nên lời được, trong lòng chỉ cầu mong thiếu tướng mau thoát khỏi nỗi đau mất vợ mà tập trung lo cho đứa con trai duy nhất của hai người thôi.

Mà ở trong phòng riêng, Lâm Tử Sâm lạnh lùng nhìn tài liệu mình vừa nhận được.

Thời gian qua ngoại trừ tìm kiếm tung tích của Lê Gia Bảo, anh còn cho người nhìn chằm chằm Dạ Phong, mỗi một hành động của anh ta đều được báo cáo với anh.

Hai vụ bắt cóc trước đều có bàn tay của Dạ Phong, anh ta đã hai lần cướp Lê Gia Bảo đi nên lần này bề ngoài nhìn như tai nạn, nhưng anh lại cho rằng cậu mất tích chắc chắn liên quan tới anh ta.

Lâm Tử Sâm khẽ nhắm mắt lại, tình huống ngày đó vẫn in sâu trong tâm trí anh, rõ ràng anh đã ôm được Lê Gia Bảo vào lòng, tuyệt đối không phải ảo giác gì đó, nếu anh đoán không sai thì chắc chắn cậu đã bị Dạ Phong mang đi rồi.

Lâm Tử Sâm nhàu nát tờ giấy trong tay, mặc kệ vì nguyên nhân gì mà nửa năm qua anh không điều tra được tung tích của Lê Gia Bảo ở chỗ của Dạ Phong, anh cũng sẽ tuyệt đối không tin phán đoán của mình là sai lầm.

Nếu Dạ Phong đã trở về đế quốc chi bằng anh mượn cớ bắt anh ta lại, nếu bị lãnh đạo cấp cao truy ra, cùng lắm anh từ chức là xong.

Trong lòng hạ quyết tâm, Lâm Tử Sâm nhấc điện thoại lên gọi đi.

“Chuẩn bị tổ chức tiệc sinh nhật cho mẹ của tôi, mời cả giáo sư Phong tới.



Một tuần sau, tiệc sinh nhật của bà Ánh đã tới, hai ngày trước đó Lâm Tử Sâm đã đón bà ta từ biệt thự ở ngoại ô trở về dinh thự.

Hiện tại bà ta đã không còn dáng vẻ dữ dằn kiêu ngạo như lúc trước, nhìn thấy Lâm Tử Sâm giống như mèo gặp chuột hận không thể lập tức trốn khỏi tầm mắt của anh.

Bà ta nên biết đứa con trai này một khi tàn nhẫn lên sẽ còn đáng sợ hơn cha của anh, năm xưa cha anh còn giữ chút mặt mũi cho bà ta mà chỉ ly thân rồi ở mãi chiến khu thôi.

Còn anh thì khác, không chỉ nhốt bà ta một mình ở biệt thự rồi cho người canh giữ bà ta mà còn treo hình của cha anh và bảo mẫu đã chết ở khắp nơi.

Ban đầu bà ta còn điên cuồng xé nát mấy tấm hình đó, nhưng xé rồi anh lại kêu người treo cái khác lên, ngày ngày tra tấn tinh thần của bà ta, thậm chí nửa đêm bà ta còn nhìn thấy chồng mình và bảo mẫu hiện về đòi mạng khiến bà ta rơi vào khủng hoảng trầm trọng.

Lâu dần bà ta biết mình sai rồi, muốn xin Lâm Tử Sâm tha thứ, bà ta hứa sẽ đối xử tốt với Lê Gia Bảo và bé Đậu nhưng anh chưa bao giờ cho bà ta cơ hội đó.

Mãi cho đến hôm nay được anh đón về dinh thự, bà ta mới phát hiện đứa con trai này đã thay đổi.

Lúc trước trong đáy mắt của anh vẫn có tình cảm, cư xử khẳng khái chính nghĩa, nhưng hiện tại toàn thân anh tỏa ra khí lạnh chết người, từng lời nói hành vi đều mang theo sự lãnh đạm vô tình không dung người trái ý.

Nhìn anh như vậy, ngay cả nói chuyện bà ta còn không dám hé răng chứ nói gì đến cầu xin anh cho bà sống ở dinh thự.

Bà ta biết lần này anh cho bà ta trở về là có lý do, nhưng cũng không dám hỏi chỉ đứng ở bên cạnh đợi anh lên tiếng.

Lâm Tử Sâm nhìn điện báo một lúc mới ngẩng đầu lên, nói:
“Sắp tới là sinh nhật của mẹ, con hy vọng mẹ sẽ giúp con tiếp đãi khách khứa một chút.


Bà Ánh vội gật đầu đáp:
“Mẹ sẽ làm tốt mà con yên tâm.


Sau đó bà Ánh nhìn quanh không thấy Lê Gia Bảo và bé Đậu đâu, do dự một lúc bèn hỏi:
“Gia Bảo nó đâu…”
“Mẹ không được nhắc đến em ấy!”
Lâm Tử Sâm quát thật to khiến người hầu đang làm việc bên ngoài cũng bị hoảng sợ chứ đừng nói đến bà Ánh vốn đã khiếp đảm đến mức run bần bật.

Bà ta vội che miệng lại bảo đảm:

“Mẹ không nhắc, mẹ xin lỗi.


Lâm Tử Sâm nhìn bà ta với ánh mắt như nhìn người chết rồi lạnh nhạt xoay người rời khỏi dinh thự, bà Ánh cảm thấy chân mình mềm nhũn phải ngồi xuống sô pha mới bình ổn được cơ thể.

Sau đó bà ta cũng biết được tại sao anh lại phát cuồng như vậy, bởi vì khi sống ở biệt thự ngoại ô, bà ta không sử dụng điện thoại cũng không đọc báo chí nên không biết Lê Gia Bảo gặp nạn.

Hiện tại nhìn thấy tin tức này, bà ta không hề vui sướng khi người gặp họa mà thay vào đó càng bất an hơn với chuyện anh sắp làm.

Nếu Lê Gia Bảo còn sống có lẽ sẽ kiềm chế được Lâm Tử Sâm không để anh làm ra chuyện hại mình hại người, nhưng cậu đã chết, anh trực tiếp nổi điên.

Trong tiệc sinh nhật của bà Ánh, không chỉ bạn bè chiến hữu của Lâm Tử Sâm mà còn có người trong giới thượng lưu của đế quốc đến dự, ai nấy đều mang theo vẻ mặt lấy lòng lảng vảng trước mặt anh, nếu có thể lôi kéo được sự bảo đảm của anh, họ có thể đi ngang trong giới thương trường rồi.

Nhưng toàn bộ bữa tiệc Lâm Tử Sâm chỉ ngồi ở một góc nhìn chằm chằm cửa ra vào khiến khách khứa không dám tiến tới bắt chuyện với anh, dường như anh đang chờ ai đó.

Lâm Tử Sâm đúng là đang chờ người, hôm nay anh còn giăng một cái bẫy để người nọ sa vào nữa.

Đột nhiên lúc này cửa ra vào mở ra, một đôi alpha và omega nam bước vào, alpha tóc nâu mắt xám cao ráo điển trai trên mặt treo một nụ cười mỉm, còn omega thì tóc đen mắt nâu, xinh đẹp nhưng không kiểu mị, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo quý khí.

Hai người xuất hiện lập tức khiến toàn bộ khách tại hiện trường chú ý.

Biết Dạ Phong đã tới, biểu cảm trên mặt Lâm Tử Sâm âm u đến cực độ, tuy nhiên khi nhìn thấy thiếu niên omega bên cạnh anh ta, đôi mắt của anh lập tức trừng lớn.

“Gia Bảo, Gia Bảo là em sao?”

Lâm Tử Sâm như kẻ điên nhào tới ôm Lê Gia Bảo vào lòng trước bao ánh mắt của khách khứa.

Tốt quá rồi, anh đã nói mà, cậu chắc chắn vẫn còn sống, rốt cuộc cậu cũng trở về bên anh rồi.

Dạ Phong tức giận đẩy Lâm Tử Sâm ra sau đó ôm lấy vai của Lê Gia Bảo tuyên bố chủ quyền:
“Đây là vợ của tôi, ngài thiếu tướng đang làm cái gì vậy? Mặc dù ngài có chức vụ địa vị cao nhưng không thể tùy tiện xúc phạm vợ của người khác.


Lê Gia Bảo bị kẻ thù ôm cũng vô cùng phẫn nộ, nghiến răng nói:
“Đúng vậy, uổng công dân chúng tôn sùng ngài như vậy, hóa ra là hạng sâu một chuyên làm chuyện đồi bại!”
Lúc này mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, họ rất kính trọng Lâm Tử Sâm, nhưng không ảnh hưởng việc họ hóng chuyện của anh.

Lâm Tử Sâm nhìn bàn tay đang đặt trên vai Lê Gia Bảo thì cảm thấy rất chói mắt, hơn nữa anh vừa nghe Dạ Phong nói cái gì? Cậu là vợ của anh ta?
Rõ ràng cậu là vợ của anh, sao lại trở thành vợ của người khác rồi? Đã vậy Gia Bảo còn giúp anh ta mắng anh, so với anh, cậu càng nên hận Dạ Phong mới đúng, không thể như thế này được!
Ánh mắt của anh như phun ra lửa, gằn giọng:
“Dạ Phong! Mày đã làm cái gì?”
Lâm Tử Sâm mới xông tới ẩu đả Dạ Phong thì bị Kevin và Will chặn lại, trước mặt công chúng, anh không thể ra tay đánh người, đặc biệt đối phương còn là nhà khoa học đại tài của đế quốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện