Thượng úy Will kinh ngạc nhìn Lâm Tử Sâm, anh ta không ngờ lại gặp anh ở đây.

Sau đó anh ta nhìn bé Đậu trong tay anh, lại quay sang nhìn con trai của mình, trong lòng đã đoán được phần nào sự việc.

Trên đời thật sự có nhiều chuyện trùng hợp đến khó tin.

Lâm Tử Sâm cũng đoán ra con trai của Will bị bọn buôn người bắt như bé Đậu nên không hề hỏi nhiều, chào hỏi xong vội vàng ôm bé Đậu đi, anh phải nhanh chóng trở về báo tin mừng cho Lê Gia Bảo biết.

“Khoan đã, con có chuyện muốn nói với anh trai xinh đẹp.


Đúng lúc này bé Đậu đột nhiên vùng vằng không muốn Lâm Tử Sâm đi, anh nghe vậy bèn bế nó đến trước mặt Liam và Will.

Liam cũng lưu luyến không muốn rời xa em trai, nhưng cha của nó trông còn hung dữ hơn cha của cậu ấy nên cậu ấy không dám giữ nó lại.

Thấy bé Đậu được bế lại gần, đôi mắt Liam sáng lên, sau đó cậu ấy nghe nó nói:
“Cha ơi, chúng ta nuôi anh trai luôn được không?”
Lâm Tử Sâm: …
Will: …
Sắc mặt của thượng úy Will đen đi thấy rõ, mặc dù đối phương là con của thiếu tướng nhưng vẫn là alpha chuyên cướp cải trắng nhà người ta, vừa mở miệng đã đòi đưa con anh ta đi là đạo lý gì?
Lâm Tử Sâm cũng lấy làm lạ bèn hỏi:
“Sao con lại muốn vậy?”
Bé Đậu mở to đôi mắt tròn xoe ngây thơ đáp:
“Con bị bắt mới nửa ngày thì cha đã đến cứu con rồi, nhưng anh trai đã bị bắt mấy ngày cũng không thấy cha anh ấy tới, chứng tỏ ông ấy không thương anh ấy nha.



Liam vừa nghe bé Đậu nói xong nước mắt đua nhau rớt xuống, bé con hiểu chuyện không khóc thành tiếng, càng như vậy càng khiến người ta đau lòng, Lâm Tử Sâm nhìn thấy cảnh này cũng bắt đầu tin Will không thương cậu ấy.

Will ôm Liam trên tay lúng túng lắp bắp giải thích:
“Không… không phải, Liam, con nghe cha nói, cha không có bỏ rơi con, chỉ là thông tin điều tra quá ít ỏi nên cha đến trễ thôi.


Liam vẫn cứ khóc, nước mắt như chuỗi ngọc trai rơi xuống vai áo của Will, anh ta biết rõ lần này bản thân vô dụng khiến con trai chịu khổ, chỉ hy vọng sẽ không trở thành bóng ma tâm lý ám ảnh thằng bé đi.

Lâm Tử Sâm thở dài nói với bé Đậu:
“Không phải ai cũng tài giỏi như cha của con, chú Will chỉ hơi chậm chạp một chút, nhưng chú ấy rất thương con mình.

Will: …
Cảm ơn, lời nói của ngài rất hay xin ngài lần sau đừng nói nữa!
Sau đó hai cặp cha con tách nhau ra, Lâm Tử Sâm tức tốc đưa bé Đậu trở về dinh thự.

Lê Gia Bảo đã nhận được tin tức từ sớm, nhưng cậu vẫn không an tâm mà đi tới đi lui trong phòng khách, nếu không phải bị trợ tá của Lâm Tử Sâm ngăn cản thì cậu đã tự mình đến hiện trường tìm bé Đậu rồi.

Xe của Lâm Tử Sâm rốt cuộc cũng dừng trước cổng dinh thự, bé Đậu vẫn trong trạng thái không vui bĩu môi, anh hỏi nó:
“Về dinh thự với cha không vui sao?”
Bé Đậu lắc đầu, nước mắt rơi xuống nghẹn ngào nói:
“Con nhớ ba Bảo, con muốn đến nghĩa trang thăm ba.


Lâm Tử Sâm cười nói:
“Không cần đến nghĩa trang cũng có thể thăm ba Bảo.


Bé Đậu nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, chẳng lẽ cha quái vật mang quan tài của ba Bảo về dinh thự rồi sao?
Tuy nhiên khi nó nhìn thấy Lê Gia Bảo đang đứng trong phòng khách, đôi mắt của nó trừng to, miệng há hốc có thể nhét vừa một quả trứng gà.

“Ba Bảo đội mồ sống lại rồi!”
Bé Đậu hét lên một tiếng rồi chạy ra sau lưng Lâm Tử Sâm trốn tránh, nó nhớ ba Bảo nhưng ba Bảo là ma thì nó sẽ sợ lắm.

Lê Gia Bảo vốn đang vui mừng vì được gặp lại con trai, nào ngờ bị nó xa lánh, nhất thời khiến cậu hụt hẫng không thôi.

Lâm Tử Sâm không nỡ nhìn cậu buồn bèn giải thích:
“Thằng bé tưởng em là ma nên sợ đấy.


Sau đó anh đẩy bé Đậu về phía trước, nói:
“Ba Bảo của con vẫn còn sống, mau qua đó với ba đi, đừng trốn.


Bé Đậu nghe vậy càng không dám tin, nhưng cha quái vật sẽ không nói dối, ba Bảo chắc chắn còn sống.


“Ba ơi…”
Bé Đậu chạy nhanh hết sức về phía Lê Gia Bảo, mà cậu cũng giang tay chuẩn bị ôm lấy nó, nào ngờ hai cha con chưa kịp ôm nhau thì cổ áo của nó đã bị nhấc bổng.

“A A A… buông con ra! Con muốn ba Bảo!”
Lê Gia Bảo cũng luống cuống nhìn Lâm Tử Sâm, thầm nghĩ chẳng lẽ anh muốn dùng bé Đậu để uy hiếp mình? Nghĩ vậy tay cậu bắt đầu run lên, hiện giờ cậu sợ nhất chính là bản thân lại như con rối mặc người ta điều khiển.

Nhưng nếu vì bé Đậu, cậu chỉ có thể nghe lời đối phương.

Lâm Tử Sâm hơi nhíu mày, anh không thích nhìn Lê Gia Bảo luồn cúi như vậy, người anh yêu phải tự tin trương dương chứ không phải nhịn nhục phụ trọng thế này.

Hít một hơi thật sâu, Lâm Tử Sâm nói:
“Không phải anh không cho hai người ôm nhau mà là hiện giờ đứa nhỏ trong bụng em còn yếu, anh sợ bé Đậu không biết nặng nhẹ làm em bị thương.


Lúc này Lê Gia Bảo mới nhớ bản thân vừa mới bị động thai, cậu thật sự quá bất cẩn rồi.

“Cảm… cảm ơn.

” Lê Gia Bảo ấp úng nói.

Lâm Tử Sâm biết tạm thời khúc mắc giữa anh và cậu vẫn chưa được hóa giải nên cũng không nói gì thêm nữa, chỉ dặn dò bé Đậu cẩn thận tránh va chạm cậu rồi nhanh chóng rời đi.

Tối đến, Lâm Tử Sâm từ quân khu trở về, bé Đậu đã ngủ, anh bèn đến tìm Lê Gia Bảo.

Lúc này Lê Gia Bảo đang ở trong phòng, thấy cửa mở ra, Lâm Tử Sâm xuất hiện cậu lập tức hoảng hốt lùi về sau, sợ sệt nói:
“Đứa nhỏ còn yếu, không thể làm…”
Cậu sợ người đàn ông này muốn cậu, nếu làm chắc chắn đứa nhỏ trong bụng cậu sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nếu không làm… anh cũng sẽ cưỡng ép cậu cho bằng được thôi.

Anh chính là như vậy, ngang ngược bá đạo thích làm theo ý mình, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của người khác.

Lâm Tử Sâm thấy Lê Gia Bảo đề phòng mình thì trái tim càng thêm đau nhói, người anh yêu không đáng trải qua những chuyện khủng khiếp như thế này.


Lâm Tử Sâm bước vào phòng đóng cửa lại, Lê Gia Bảo lùi về phía sau, toàn thân run lên bần bật, cậu thật sự sợ rồi, không muốn kháng cự hay chống đối anh nữa, chỉ mong hai đứa con của mình bình an mà thôi.

Nhìn người đàn ông đang tiến tới gần, cậu chắp tay lại cầu xin:
“Xin anh đừng làm hại con tôi…”
Lâm Tử Sâm thở dài, giơ tay ra nắm lấy bả vai của cậu sau để cậu ngồi xuống giường, thấy vậy cậu lại nói:
“Hay là tôi dùng miệng…”
Bùm.

Lời còn chưa nói hết, Lê Gia Bảo đã thấy Lâm Tử Sâm quỳ xuống trước mặt mình, đôi mắt cậu trợn to không dám tin, anh là một thiếu tướng, sao có thể quỳ trước cậu chứ?
Sau đó cậu lại nghe anh nói:
“Gia Bảo, anh xin lỗi, tại anh nên em mới chịu nhiều đau khổ như vậy, anh sẽ không dùng bất cứ lời gì để biện minh cho bản thân, nhưng anh chỉ muốn em biết người anh yêu cả đời này chỉ có một mình em thôi.


Lê Gia Bảo nghiêng mặt đi, cậu sẽ không bị ánh mắt thâm tình của anh lừa, anh và Dạ Phong đều giống nhau, ai cũng muốn biến cậu thành món đồ chơi tùy tiện nhàu nặn.

Lâm Tử Sâm nắm lấy tay của Lê Gia Bảo, khẩn thiết nói:
“Lúc nhỏ hễ anh thân cận với ai hoặc nhận nuôi con vật nào thì đều chết một cách kỳ lạ, anh cứ tưởng mình là sao chổi nên dù vừa gặp đã yêu em thì anh cũng không dám thân cận với em, sau này mới biết tất cả đều do mẹ anh sợ anh yếu đuối nên tàn nhẫn xuống tay với họ.

Còn nữa, chuyện em bị bắt cóc ba năm trước, sở dĩ anh không tìm ra hung thủ là vì có kẻ đã che giấu giúp Lý Diệu Sinh.


Lâm Tử Sâm vội vàng nói rõ mọi chuyện cho Lê Gia Bảo hiểu, anh không cầu cậu tha thứ, chỉ mong sao cậu chịu để anh che chở mình một lần nữa mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện