Lại một tháng nữa chuẩn bị khép lại, lá cây trong sân trường bắt đầu rụng dần xuống đất, mỗi khi có người bước lên là lại vang lên những tiếng lạo xạo vui tai.
Gần đây trời bắt đầu lạnh dần, mỗi sáng đến lớp Nguyệt Ánh đều mặc thêm một cái áo khoác bên ngoài để giữ ấm, trên cửa sổ lớp 10A2 cũng còn đọng lại hơi sương li ti từ đêm hôm trước.
Nguyệt Ánh vẫn giữ thói quen đến lớp sớm ôn lại bài nhưng chẳng biết từ khi nào mà nó bắt đầu bị phân tâm bởi tiếng cười tiếng nói ngoài hành lang. Những lúc như thế Nguyệt Ánh thường hay tự hỏi rằng, liệu những người đang nô đùa ngoài kia có chàng trai mà nó đang thầm thích hay không.
Hôm nay Nguyệt Ánh cố tình đến trường sớm hơn mười phút, chẳng bởi lý do quan trọng gì mà chỉ đơn giản rằng nó muốn tranh thủ nhìn Quý tập luyện chuẩn bị cho Hội khoẻ mà sắp tới nhà trường sẽ tổ chức.
Từ sau ngày cả hai chính thức trở thành thành viên của Câu lạc bộ Văn học, mọi thứ vẫn diễn ra rất tự nhiên. Vẫn là những cuộc trò chuyện về sách, về bài viết mới, vẫn là những buổi tan học về chung đường. Nhưng Nguyệt Ánh cảm nhận được một điều gì đó âm thầm thay đổi. Không ồn ào, không vội vã, chỉ là... hình như giữa cả hai có chút gì đó "tình" hơn.
Không những chung câu lạc bộ mà Nguyệt Ánh và Quý cũng cùng chung một đội tuyển ôn học sinh giỏi, có lẽ vì điều này mà khoảng thời gian hai người ở cạnh nhau cũng nhiều hơn, thậm chí nhiều tới nỗi Hải Linh cũng phải ghen tị.
"Chiều nay mày lại đi thư viện thành phố với Quý đấy à?" Hải Linh cầm hộp sữa TH vị dâu đặt vào lòng Nguyệt Ánh sau đó ngồi xuống cái ghế trống bên cạnh, mắt nhìn xuống sân cỏ dõi theo từng bước chạy của Vũ Thiên Phú.
Mấy tuần trở lại đây tần suất Nguyệt Ánh và Quý đi cùng nhau ngoài giờ học ngày càng nhiều, có thời gian rảnh là lại hẹn nhau đi thư viện thành phố ôn bài. Nơi đây vừa yên tĩnh, mát mẻ lại có nhiều ánh sáng tự nhiên từ những ô cửa kính lớn cũng giúp việc học hành bớt căng thẳng hơn.
Họ thường chọn một góc khuất gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra hàng cây xanh bên ngoài và lắng nghe tiếng lá xào xạc khe khẽ trong gió. Quý sẽ luôn đến sớm hơn một chút, chọn sẵn bàn, lấy nước uống và mở sẵn laptop. Còn Nguyệt Ánh thì đến với một chồng tài liệu dày cộm, kẹp gọn gàng bằng một sợi ruy băng hồng, màu mà nó thích nhất.
Ban đầu, cả hai còn ngại ngùng khi học cùng nhau, nhưng rồi dần dà, không khí giữa họ trở nên tự nhiên và thoải mái đến lạ. Có hôm Nguyệt Ánh nghiêng đầu hỏi một công thức khó, Quý sẽ nhíu mày suy nghĩ rồi lại giải thích đầy hăng say. Ngược lại, khi cậu mệt và bắt đầu ngáp dài, Nguyệt Ánh sẽ đẩy về phía Quý một gói bánh quy, hoặc đôi khi chỉ là một tờ giấy nhỏ ghi vài dòng chữ nắn nót động viên nhau cố gắng.
Những buổi học như thế không chỉ giúp họ tiến bộ hơn mà còn vô tình kéo hai trái tim lại gần nhau thêm chút nữa. Không ai nói ra điều gì, nhưng trong từng ánh mắt lặng lẽ trao nhau, từng lần đụng nhẹ vai hay thoáng cười khi cùng giải được một bài khó, dường như đều chất chứa một điều gì đó nhiều hơn là tình bạn.
Một lần, khi cả hai cùng rời thư viện lúc chiều muộn, trời bất ngờ đổ mưa. Quý kéo nhẹ tay Nguyệt Ánh, cả hai chạy vội vào hiên trú tạm. Nó đứng sát vào tường, tay giữ quai cặp, má đỏ bừng vì lạnh. Còn cậu chỉ yên lặng nhìn cơn mưa đang rơi, rồi đột nhiên quay sang, khẽ hỏi:
"Bạn có biết không? Mình bắt đầu thích cảm giác được học cùng bạn."
Nghĩ lại những khoảnh khắc ngọt ngào ấy, Nguyệt Ánh khẽ cười nhẹ nhưng cũng tự kiểm điểm lại bản thân vì dạo này đã bỏ quên Hải Linh, thế là nó đề nghị con bé rủ Vũ Thiên Phú đi học nhóm cùng, như vậy cũng giúp Hải Linh và Phú có thêm thời gian tìm hiểu nhau hơn.
Mới đầu Hải Linh còn bĩu môi, chê Phú học không giỏi lại còn ham chơi nhưng nghĩ đến kỳ thi giữa kỳ đang đến gần lại đành thoả hiệp nhắn tin rủ cậu ta đi học nhóm.
Vũ Thiên Phú vừa nhận được tin nhắn đi học nhóm của Hải Linh thì vui tới nỗi suýt nữa nhảy cẫng lên, cậu ta cười tít mắt chạy lại khoe với Quý: "Này! Chiều nay đi học nhóm thì sang xách tao đi với nhá, tao lười lái xe."
Lúc này Quý đang ngồi giải nốt mấy câu nâng cao Toán để chuẩn bị cho bài thi giữa kỳ, nghe vậy cậu mới ngẩng đầu lên nhìn Phú sau đó không nhanh không chậm, từ tốn đáp:
"Không, tao phải đèo Nguyệt Ánh rồi."
"Vãi! Thế mày nói cho tao nghe xem trong lòng mày tao quan trọng hơn hay Nguyệt Ánh quan trọng hơn." Vũ Thiên Phú không cam tâm, cố tình hỏi lại cho chắc cú.
Cậu ta và Quý đã chơi với nhau từ hồi còn tấm bé, từ khi trong bụng mẹ đã biết nhau bởi hai ông bố chơi thân với nhau từ hồi còn đi học, đã vậy còn lấy chị em con chú con bác nên mối quan hệ lại càng khăng khít hơn. Nếu tính ra thì hiện tại cũng ngót nghét mười sáu năm chứ ít gì.
Ấy thế mà lời Quý nói ra cứ như xô nước lạnh tạt thằng vào mặt Vũ Thiên Phú khiến cậu ta bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Quý nói:
"Nguyệt Ánh quan trọng hơn."
"Ôi! Làm anh em mười mấy năm cuối cùng vẫn không bằng người mới gặp vài tháng." Phú thở dài, "Mà sao mày lại thích Nguyệt Ánh?"
Quý im lặng một lúc lâu, đến khi Vũ Thiên Phú tưởng rằng câu hỏi của mình đã trôi vào dĩ vãng, bấy giờ người nọ mới bình tĩnh trả lời.
"Không phải mấy tháng, mà là cả năm rồi. Chính tao cũng không biết tại sao mình lại thích bạn ấy, chỉ là trong một khoảnh khắc nào đó, nụ cười của bạn ấy làm tao rung động thế là từ ấy tao biết tương tư một người."
Giọng Quý rất nhẹ, nhẹ như đang kể một câu chuyện xưa cũ nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng xen lẫn trong đó là sự hạnh phúc khó giấu.
"Từ năm lớp Chín, cái hôm thi học sinh giỏi thành phố ấy. Tao gặp bạn ấy ở hành lang phòng thi, mặc dù chẳng cùng phòng đâu nhưng tao có vô tình lướt qua bạn ấy đúng lúc bạn ấy đang cười, thế là tim tao hẫng mất một nhịp. Mới đầu tao chỉ nghĩ đấy là phản xạ tự nhiên thôi, kiểu gặp người xinh thì tim sẽ đập nhanh. Đây là chuyện bình thường mà, đúng không?"
Quý cười nhẹ, nhưng ánh mắt khẽ xao động. Cậu im lặng mất một lúc, như thể đang sắp xếp lại lời nói trong đầu sau đó mới nói tiếp.
"Nhưng chính tao cũng chẳng thể ngờ rằng đến tối khi về nhà dù tao có làm cách nào thì hình ảnh ấy vẫn cứ quanh quẩn mãi trong đầu tao. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, cả cách bạn ấy nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh đều khiến tao rung động và rồi từ ấy tao sẽ vô thức mỉm cười mỗi khi nhớ về chiều hôm đó."
Vũ Thiên Phú ngồi bên cạnh nghe xong cũng chẳng biết nói gì. Cậu ta cứ tưởng rằng từ trước tới nay Quý là kiểu người trầm lặng, sống hơi hướng nội một chút lại có chút kiêu ngạo bởi thành tích học tập đáng ngưỡng mộ, những người như vậy thường sẽ chẳng mấy bận tâm đến chuyện tình cảm. Nào ngờ đâu, Quý vậy mà lại lặng lẽ thích thầm một người suốt cả năm trời, mà điều đó chỉ bắt nguồn từ một nụ cười thoáng qua.
"Mày biết không?" Quý lại nói, "Sau lần gặp gỡ ấy tao vẫn luôn âm thầm tìm kiếm thông tin về Nguyệt Ánh, đến cả confession của trường bạn ấy tao cũng mò vào để tìm infor nhưng chỉ nhận lại con số không. Cho tới cái lần mà bạn ấy cùng trường mình tham gia vào hoạt động thiện nguyện ở trại trẻ mồ côi, bạn ấy đứng trên sân khấu tự tin cất tiếng hát và cũng chính hôm ấy tao mới biết được tên bạn ấy là Phan Nguyệt Ánh. Một cái tên thật đẹp đẽ, giống như con người bạn ấy vậy."
Phú chợt khựng lại, bấy giờ mới chậm chạp nhận ra một điều.
"Khoan đã! Mày để ý Nguyệt Ánh từ lớp Chín mà đến tận lớp Mười mới dám làm quen hả?"
Quý khẽ cười, gật đầu: "Tao nghĩ hồi đó chỉ là nhất thời. Ai ngờ, càng lớn, càng tiếp xúc, lại càng thích. Thích cái cách bạn ấy cười nhẹ mỗi khi đọc được một đoạn văn hay, thích cái cách bạn ấy nghiêm túc ghi chú lại những trích dẫn hay khi đọc một tác phẩm nào đó, hay cái cách bạn ấy quan tâm đến mọi người xung quanh."
Một khoảng lặng kéo dài giữa hai người. Tiếng ve mùa muộn kêu râm ran ngoài sân trường như dội vào lồng ngực Phú, không ồn ào nhưng thấm dần vào từng nhịp thở.
Cuối cùng, Phú ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh Quý, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, giọng pha chút bất lực lẫn buồn cười: "Đúng là yêu đơn phương cả năm rồi thì tao cũng chịu thua thật. Mày giấu kỹ quá, tao chơi với mày từng ấy năm còn không hề hay biết gì."
Quý nhìn thẳng ra khoảng sân trước mặt, nơi có ánh nắng cuối thu đang dịu lại trên những cành cây trơ lá. Cậu khẽ đáp: "Không phải tao giấu, chỉ là tao sợ nói ra rồi mọi thứ thay đổi. Mà bây giờ, nếu không nói, tao lại sợ đánh mất cơ hội."
Phú im lặng hồi lâu. Lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm làm bạn, cậu cảm thấy thằng bạn vốn luôn điềm tĩnh của mình lại có một nỗi sợ như thế. Không phải sợ điểm số thấp, không phải sợ thua cuộc, mà là sợ sẽ đánh mất người con gái mà mình thích.
"Thế mày có định bao giờ mới tỏ tình?" Phú hỏi, tiện tay cho một viên kẹo ngậm vào miệng.
"Bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp nhất," Quý đáp, ánh mắt vẫn dõi theo những đám mây trôi lững lờ phía cuối trời, "Tao muốn đợi bạn ấy thật sự thích tao rồi mới tỏ tình, chứ không phải chỉ là rung động nhất thời."
Phú nhíu mày, quay sang nhìn thằng bạn như thể không tin vào tai mình: "Mày nghe giống mấy nhân vật trong tiểu thuyết thế. Thích thì tỏ tình thôi, chẳng ai bắt mày viết luận văn để chứng minh tình cảm chân thật cả."
Quý bật cười, nhưng là một nụ cười rất nhẹ, rất chín chắn.
"Không phải tao sợ thất bại. Tao chỉ muốn nếu có bắt đầu, thì đó phải là một khởi đầu đẹp. Là khi cả hai đều chắc chắn về cảm xúc của mình chứ không phải là một người chạy, một người đuổi."
Phú chậm rãi gật đầu, viên kẹo trong miệng đã tan dần, để lại vị ngọt thanh thanh ở đầu lưỡi. Cậu hiểu, Quý vẫn luôn là người như thế. Kiên nhẫn, điềm tĩnh và sâu sắc hơn vẻ ngoài ngông nghênh của mình.
"Mày sợ bạn ấy chưa thích mày thật lòng, hay sợ bạn ấy chỉ rung động vì những điều tốt đẹp mà mày đối xử?"
"Cả hai." Quý thừa nhận, "Tao không muốn mình chỉ một người tốt trong trí nhớ của bạn ấy mà tao muốn là một người quan trọng ở hiện tại và cả trong tương lai. Nếu bạn ấy chọn tao chỉ vì cảm động, thì sau này nhất định sẽ có lúc hối hận. Còn nếu là vì tình cảm thực sự, thì dù có lâu hơn một chút, tao vẫn sẵn sàng đợi."
Phú im lặng. Lần đầu tiên trong mười mấy năm chơi thân, cậu thật sự ngả mũ trước sự trưởng thành trong tình cảm của thằng bạn mình.
"Mày nghĩ bạn ấy sắp thích mày chưa?" Phú hỏi tiếp, giọng nhẹ như gió.
Quý không trả lời ngay. Mãi một lúc sau, cậu chỉ khẽ cười: "Tao không chắc, nhưng tao biết, mỗi lần bạn ấy cười với tao, tao đều muốn giữ nụ cười đó cho riêng mình. Và nếu một ngày bạn ấy cũng muốn giữ tao lại, thì đó là lúc tao nên nói ra lòng mình."
Gió trưa thổi nhẹ qua khoảng sân trường đang vắng dần người, cuốn theo những chiếc lá cuối mùa. Trong nắng cuối ngày, hai chàng trai ngồi bên nhau, lặng lẽ lớn lên bằng sự bao dung của tình bạn và cả sự trưởng thành trong tình yêu.
Cuối chiều, Quý theo thói quen đến trước cổng nhà Nguyệt Ánh sớm hơn giờ hẹn chừng mười phút sau đó ngẩng đầu nhìn lên tầng ba của căn nhà, nơi cánh cửa sổ được mở tung và bên trong cất lên tiếng hát ngọt ngào đầy vui vẻ của người con gái cậu thầm thích cả năm trời.
Nguyệt Ánh cũng không hề để Quý đợi quá lâu, chỉ sau vài phút nó đã có mặt ở cổng, tươi cười chạy lại, mái tóc tung bay trong gió chiều thoang thoảng mùi hương của đất trời.
"Bạn đợi mình lâu chưa?" Vẫn là một câu hỏi quen thuộc.
Quý lắc đầu, cười dịu dàng, tay thì đưa mũ bảo hiểm cho Nguyệt Ánh: "Mình cũng vừa mới đến thôi."
Nguyệt Ánh khẽ cười, đưa tay nhận lấy chiếc mũ từ tay cậu, chẳng biết là vô tình hay cố ý mà giây phút ấy đầu ngón tay nó lại chạm vào đôi bàn tay mát lạnh của Quý khiến trái tim cả hai đập loạn nhịp.
Khoảng lặng bao trùm nhưng trái tim cả hai như chung một nhịp đập, gió chiều nhẹ lướt qua gò má xinh xinh rồi dừng lại trên vầng trán lấm tấm mồ hôi của Quý, để lại một cảm giác mơn man như chính ánh nhìn ngập ngừng mà Nguyệt Ánh đang trao cậu lúc này.
Cả hai nhìn nhau rồi bật cười, nụ cười của hạnh phúc, nắng chiều nay cũng vì thế mà trở nên dịu dàng đến lạ. Không ai nói gì thêm, nhưng chính khoảng lặng ấy lại là sự đồng điệu tuyệt vời nhất.
Gần đây trời bắt đầu lạnh dần, mỗi sáng đến lớp Nguyệt Ánh đều mặc thêm một cái áo khoác bên ngoài để giữ ấm, trên cửa sổ lớp 10A2 cũng còn đọng lại hơi sương li ti từ đêm hôm trước.
Nguyệt Ánh vẫn giữ thói quen đến lớp sớm ôn lại bài nhưng chẳng biết từ khi nào mà nó bắt đầu bị phân tâm bởi tiếng cười tiếng nói ngoài hành lang. Những lúc như thế Nguyệt Ánh thường hay tự hỏi rằng, liệu những người đang nô đùa ngoài kia có chàng trai mà nó đang thầm thích hay không.
Hôm nay Nguyệt Ánh cố tình đến trường sớm hơn mười phút, chẳng bởi lý do quan trọng gì mà chỉ đơn giản rằng nó muốn tranh thủ nhìn Quý tập luyện chuẩn bị cho Hội khoẻ mà sắp tới nhà trường sẽ tổ chức.
Từ sau ngày cả hai chính thức trở thành thành viên của Câu lạc bộ Văn học, mọi thứ vẫn diễn ra rất tự nhiên. Vẫn là những cuộc trò chuyện về sách, về bài viết mới, vẫn là những buổi tan học về chung đường. Nhưng Nguyệt Ánh cảm nhận được một điều gì đó âm thầm thay đổi. Không ồn ào, không vội vã, chỉ là... hình như giữa cả hai có chút gì đó "tình" hơn.
Không những chung câu lạc bộ mà Nguyệt Ánh và Quý cũng cùng chung một đội tuyển ôn học sinh giỏi, có lẽ vì điều này mà khoảng thời gian hai người ở cạnh nhau cũng nhiều hơn, thậm chí nhiều tới nỗi Hải Linh cũng phải ghen tị.
"Chiều nay mày lại đi thư viện thành phố với Quý đấy à?" Hải Linh cầm hộp sữa TH vị dâu đặt vào lòng Nguyệt Ánh sau đó ngồi xuống cái ghế trống bên cạnh, mắt nhìn xuống sân cỏ dõi theo từng bước chạy của Vũ Thiên Phú.
Mấy tuần trở lại đây tần suất Nguyệt Ánh và Quý đi cùng nhau ngoài giờ học ngày càng nhiều, có thời gian rảnh là lại hẹn nhau đi thư viện thành phố ôn bài. Nơi đây vừa yên tĩnh, mát mẻ lại có nhiều ánh sáng tự nhiên từ những ô cửa kính lớn cũng giúp việc học hành bớt căng thẳng hơn.
Họ thường chọn một góc khuất gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra hàng cây xanh bên ngoài và lắng nghe tiếng lá xào xạc khe khẽ trong gió. Quý sẽ luôn đến sớm hơn một chút, chọn sẵn bàn, lấy nước uống và mở sẵn laptop. Còn Nguyệt Ánh thì đến với một chồng tài liệu dày cộm, kẹp gọn gàng bằng một sợi ruy băng hồng, màu mà nó thích nhất.
Ban đầu, cả hai còn ngại ngùng khi học cùng nhau, nhưng rồi dần dà, không khí giữa họ trở nên tự nhiên và thoải mái đến lạ. Có hôm Nguyệt Ánh nghiêng đầu hỏi một công thức khó, Quý sẽ nhíu mày suy nghĩ rồi lại giải thích đầy hăng say. Ngược lại, khi cậu mệt và bắt đầu ngáp dài, Nguyệt Ánh sẽ đẩy về phía Quý một gói bánh quy, hoặc đôi khi chỉ là một tờ giấy nhỏ ghi vài dòng chữ nắn nót động viên nhau cố gắng.
Những buổi học như thế không chỉ giúp họ tiến bộ hơn mà còn vô tình kéo hai trái tim lại gần nhau thêm chút nữa. Không ai nói ra điều gì, nhưng trong từng ánh mắt lặng lẽ trao nhau, từng lần đụng nhẹ vai hay thoáng cười khi cùng giải được một bài khó, dường như đều chất chứa một điều gì đó nhiều hơn là tình bạn.
Một lần, khi cả hai cùng rời thư viện lúc chiều muộn, trời bất ngờ đổ mưa. Quý kéo nhẹ tay Nguyệt Ánh, cả hai chạy vội vào hiên trú tạm. Nó đứng sát vào tường, tay giữ quai cặp, má đỏ bừng vì lạnh. Còn cậu chỉ yên lặng nhìn cơn mưa đang rơi, rồi đột nhiên quay sang, khẽ hỏi:
"Bạn có biết không? Mình bắt đầu thích cảm giác được học cùng bạn."
Nghĩ lại những khoảnh khắc ngọt ngào ấy, Nguyệt Ánh khẽ cười nhẹ nhưng cũng tự kiểm điểm lại bản thân vì dạo này đã bỏ quên Hải Linh, thế là nó đề nghị con bé rủ Vũ Thiên Phú đi học nhóm cùng, như vậy cũng giúp Hải Linh và Phú có thêm thời gian tìm hiểu nhau hơn.
Mới đầu Hải Linh còn bĩu môi, chê Phú học không giỏi lại còn ham chơi nhưng nghĩ đến kỳ thi giữa kỳ đang đến gần lại đành thoả hiệp nhắn tin rủ cậu ta đi học nhóm.
Vũ Thiên Phú vừa nhận được tin nhắn đi học nhóm của Hải Linh thì vui tới nỗi suýt nữa nhảy cẫng lên, cậu ta cười tít mắt chạy lại khoe với Quý: "Này! Chiều nay đi học nhóm thì sang xách tao đi với nhá, tao lười lái xe."
Lúc này Quý đang ngồi giải nốt mấy câu nâng cao Toán để chuẩn bị cho bài thi giữa kỳ, nghe vậy cậu mới ngẩng đầu lên nhìn Phú sau đó không nhanh không chậm, từ tốn đáp:
"Không, tao phải đèo Nguyệt Ánh rồi."
"Vãi! Thế mày nói cho tao nghe xem trong lòng mày tao quan trọng hơn hay Nguyệt Ánh quan trọng hơn." Vũ Thiên Phú không cam tâm, cố tình hỏi lại cho chắc cú.
Cậu ta và Quý đã chơi với nhau từ hồi còn tấm bé, từ khi trong bụng mẹ đã biết nhau bởi hai ông bố chơi thân với nhau từ hồi còn đi học, đã vậy còn lấy chị em con chú con bác nên mối quan hệ lại càng khăng khít hơn. Nếu tính ra thì hiện tại cũng ngót nghét mười sáu năm chứ ít gì.
Ấy thế mà lời Quý nói ra cứ như xô nước lạnh tạt thằng vào mặt Vũ Thiên Phú khiến cậu ta bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Quý nói:
"Nguyệt Ánh quan trọng hơn."
"Ôi! Làm anh em mười mấy năm cuối cùng vẫn không bằng người mới gặp vài tháng." Phú thở dài, "Mà sao mày lại thích Nguyệt Ánh?"
Quý im lặng một lúc lâu, đến khi Vũ Thiên Phú tưởng rằng câu hỏi của mình đã trôi vào dĩ vãng, bấy giờ người nọ mới bình tĩnh trả lời.
"Không phải mấy tháng, mà là cả năm rồi. Chính tao cũng không biết tại sao mình lại thích bạn ấy, chỉ là trong một khoảnh khắc nào đó, nụ cười của bạn ấy làm tao rung động thế là từ ấy tao biết tương tư một người."
Giọng Quý rất nhẹ, nhẹ như đang kể một câu chuyện xưa cũ nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng xen lẫn trong đó là sự hạnh phúc khó giấu.
"Từ năm lớp Chín, cái hôm thi học sinh giỏi thành phố ấy. Tao gặp bạn ấy ở hành lang phòng thi, mặc dù chẳng cùng phòng đâu nhưng tao có vô tình lướt qua bạn ấy đúng lúc bạn ấy đang cười, thế là tim tao hẫng mất một nhịp. Mới đầu tao chỉ nghĩ đấy là phản xạ tự nhiên thôi, kiểu gặp người xinh thì tim sẽ đập nhanh. Đây là chuyện bình thường mà, đúng không?"
Quý cười nhẹ, nhưng ánh mắt khẽ xao động. Cậu im lặng mất một lúc, như thể đang sắp xếp lại lời nói trong đầu sau đó mới nói tiếp.
"Nhưng chính tao cũng chẳng thể ngờ rằng đến tối khi về nhà dù tao có làm cách nào thì hình ảnh ấy vẫn cứ quanh quẩn mãi trong đầu tao. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, cả cách bạn ấy nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh đều khiến tao rung động và rồi từ ấy tao sẽ vô thức mỉm cười mỗi khi nhớ về chiều hôm đó."
Vũ Thiên Phú ngồi bên cạnh nghe xong cũng chẳng biết nói gì. Cậu ta cứ tưởng rằng từ trước tới nay Quý là kiểu người trầm lặng, sống hơi hướng nội một chút lại có chút kiêu ngạo bởi thành tích học tập đáng ngưỡng mộ, những người như vậy thường sẽ chẳng mấy bận tâm đến chuyện tình cảm. Nào ngờ đâu, Quý vậy mà lại lặng lẽ thích thầm một người suốt cả năm trời, mà điều đó chỉ bắt nguồn từ một nụ cười thoáng qua.
"Mày biết không?" Quý lại nói, "Sau lần gặp gỡ ấy tao vẫn luôn âm thầm tìm kiếm thông tin về Nguyệt Ánh, đến cả confession của trường bạn ấy tao cũng mò vào để tìm infor nhưng chỉ nhận lại con số không. Cho tới cái lần mà bạn ấy cùng trường mình tham gia vào hoạt động thiện nguyện ở trại trẻ mồ côi, bạn ấy đứng trên sân khấu tự tin cất tiếng hát và cũng chính hôm ấy tao mới biết được tên bạn ấy là Phan Nguyệt Ánh. Một cái tên thật đẹp đẽ, giống như con người bạn ấy vậy."
Phú chợt khựng lại, bấy giờ mới chậm chạp nhận ra một điều.
"Khoan đã! Mày để ý Nguyệt Ánh từ lớp Chín mà đến tận lớp Mười mới dám làm quen hả?"
Quý khẽ cười, gật đầu: "Tao nghĩ hồi đó chỉ là nhất thời. Ai ngờ, càng lớn, càng tiếp xúc, lại càng thích. Thích cái cách bạn ấy cười nhẹ mỗi khi đọc được một đoạn văn hay, thích cái cách bạn ấy nghiêm túc ghi chú lại những trích dẫn hay khi đọc một tác phẩm nào đó, hay cái cách bạn ấy quan tâm đến mọi người xung quanh."
Một khoảng lặng kéo dài giữa hai người. Tiếng ve mùa muộn kêu râm ran ngoài sân trường như dội vào lồng ngực Phú, không ồn ào nhưng thấm dần vào từng nhịp thở.
Cuối cùng, Phú ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh Quý, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, giọng pha chút bất lực lẫn buồn cười: "Đúng là yêu đơn phương cả năm rồi thì tao cũng chịu thua thật. Mày giấu kỹ quá, tao chơi với mày từng ấy năm còn không hề hay biết gì."
Quý nhìn thẳng ra khoảng sân trước mặt, nơi có ánh nắng cuối thu đang dịu lại trên những cành cây trơ lá. Cậu khẽ đáp: "Không phải tao giấu, chỉ là tao sợ nói ra rồi mọi thứ thay đổi. Mà bây giờ, nếu không nói, tao lại sợ đánh mất cơ hội."
Phú im lặng hồi lâu. Lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm làm bạn, cậu cảm thấy thằng bạn vốn luôn điềm tĩnh của mình lại có một nỗi sợ như thế. Không phải sợ điểm số thấp, không phải sợ thua cuộc, mà là sợ sẽ đánh mất người con gái mà mình thích.
"Thế mày có định bao giờ mới tỏ tình?" Phú hỏi, tiện tay cho một viên kẹo ngậm vào miệng.
"Bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp nhất," Quý đáp, ánh mắt vẫn dõi theo những đám mây trôi lững lờ phía cuối trời, "Tao muốn đợi bạn ấy thật sự thích tao rồi mới tỏ tình, chứ không phải chỉ là rung động nhất thời."
Phú nhíu mày, quay sang nhìn thằng bạn như thể không tin vào tai mình: "Mày nghe giống mấy nhân vật trong tiểu thuyết thế. Thích thì tỏ tình thôi, chẳng ai bắt mày viết luận văn để chứng minh tình cảm chân thật cả."
Quý bật cười, nhưng là một nụ cười rất nhẹ, rất chín chắn.
"Không phải tao sợ thất bại. Tao chỉ muốn nếu có bắt đầu, thì đó phải là một khởi đầu đẹp. Là khi cả hai đều chắc chắn về cảm xúc của mình chứ không phải là một người chạy, một người đuổi."
Phú chậm rãi gật đầu, viên kẹo trong miệng đã tan dần, để lại vị ngọt thanh thanh ở đầu lưỡi. Cậu hiểu, Quý vẫn luôn là người như thế. Kiên nhẫn, điềm tĩnh và sâu sắc hơn vẻ ngoài ngông nghênh của mình.
"Mày sợ bạn ấy chưa thích mày thật lòng, hay sợ bạn ấy chỉ rung động vì những điều tốt đẹp mà mày đối xử?"
"Cả hai." Quý thừa nhận, "Tao không muốn mình chỉ một người tốt trong trí nhớ của bạn ấy mà tao muốn là một người quan trọng ở hiện tại và cả trong tương lai. Nếu bạn ấy chọn tao chỉ vì cảm động, thì sau này nhất định sẽ có lúc hối hận. Còn nếu là vì tình cảm thực sự, thì dù có lâu hơn một chút, tao vẫn sẵn sàng đợi."
Phú im lặng. Lần đầu tiên trong mười mấy năm chơi thân, cậu thật sự ngả mũ trước sự trưởng thành trong tình cảm của thằng bạn mình.
"Mày nghĩ bạn ấy sắp thích mày chưa?" Phú hỏi tiếp, giọng nhẹ như gió.
Quý không trả lời ngay. Mãi một lúc sau, cậu chỉ khẽ cười: "Tao không chắc, nhưng tao biết, mỗi lần bạn ấy cười với tao, tao đều muốn giữ nụ cười đó cho riêng mình. Và nếu một ngày bạn ấy cũng muốn giữ tao lại, thì đó là lúc tao nên nói ra lòng mình."
Gió trưa thổi nhẹ qua khoảng sân trường đang vắng dần người, cuốn theo những chiếc lá cuối mùa. Trong nắng cuối ngày, hai chàng trai ngồi bên nhau, lặng lẽ lớn lên bằng sự bao dung của tình bạn và cả sự trưởng thành trong tình yêu.
Cuối chiều, Quý theo thói quen đến trước cổng nhà Nguyệt Ánh sớm hơn giờ hẹn chừng mười phút sau đó ngẩng đầu nhìn lên tầng ba của căn nhà, nơi cánh cửa sổ được mở tung và bên trong cất lên tiếng hát ngọt ngào đầy vui vẻ của người con gái cậu thầm thích cả năm trời.
Nguyệt Ánh cũng không hề để Quý đợi quá lâu, chỉ sau vài phút nó đã có mặt ở cổng, tươi cười chạy lại, mái tóc tung bay trong gió chiều thoang thoảng mùi hương của đất trời.
"Bạn đợi mình lâu chưa?" Vẫn là một câu hỏi quen thuộc.
Quý lắc đầu, cười dịu dàng, tay thì đưa mũ bảo hiểm cho Nguyệt Ánh: "Mình cũng vừa mới đến thôi."
Nguyệt Ánh khẽ cười, đưa tay nhận lấy chiếc mũ từ tay cậu, chẳng biết là vô tình hay cố ý mà giây phút ấy đầu ngón tay nó lại chạm vào đôi bàn tay mát lạnh của Quý khiến trái tim cả hai đập loạn nhịp.
Khoảng lặng bao trùm nhưng trái tim cả hai như chung một nhịp đập, gió chiều nhẹ lướt qua gò má xinh xinh rồi dừng lại trên vầng trán lấm tấm mồ hôi của Quý, để lại một cảm giác mơn man như chính ánh nhìn ngập ngừng mà Nguyệt Ánh đang trao cậu lúc này.
Cả hai nhìn nhau rồi bật cười, nụ cười của hạnh phúc, nắng chiều nay cũng vì thế mà trở nên dịu dàng đến lạ. Không ai nói gì thêm, nhưng chính khoảng lặng ấy lại là sự đồng điệu tuyệt vời nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương