Tối hôm đó, tôi ngồi bên cạnh Thiên An và kể chuyện cổ tích cho con bé nghe như thường ngày.
" Kể từ đó hoàng tử và công chúa lọ lem mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau trong toà cung điện nguy nga tráng lệ!" Tôi khẽ thở dài nhẹ nhàng gập quyển truyện lại, trong đầu suy nghĩ về cậu chuyện cô bé lọ lem. Vốn dĩ thân phận hoàng tử và cô bé lọ lem có sự khác biệt rõ rệt nhưng cuối cùng sau bao nhiêu sóng gió họ cùng được ở bên nhau.
Thực tế vốn khắc nghiệt hơn vậy, tôi và Tuấn Anh không thể nào là hoàng tử và cô bé lọ lem trong truyện cổ tích hão huyền kia. Tôi cảm thấy chán ghét bản thân mình, luôn tự hứa với lòng sẽ không nhớ đến anh vậy mà tâm vẫn cứ dao động, cuói cùng là tự dằn vặt bản thân. Có lúc tôi cũng nghi ngờ về quyết định của mình, liệu có phải tôi đã sai khi chối bỏ tình cảm của mình dành cho Tuấn Anh? Quay qua nhìn Thiên An đã ngủ say giấc từ lâu, nhìn gương mặt ngây thơ khi ngủ của con bé, tôi bất giác nở một nụ cười nhẹ trên môi.
Nhẹ nhàng đặt quyển truyện bên cạnh giường, ân cần giúp cón bé đắp mền rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng mà không phát ra bất cứ tiếng động nào, trước khi đóng cửa cũng không quên với tay tắt ánh đèn.
Quay trở về phòng ngủ, tôi mệt mỏi nằm dài trên chiếc nệm êm ái, đôi mắt dần nhắm lại sau một ngày đầy biến cố.
Trong tiềm thức, tôi thấy mình đi lạc vào trong một khu rừng hoàn toàn xa lạ, phía trước là dòng suối chảy xiết với thanh âm róc rách nghe khá vui tai.
Ngoài phong cảnh hữu tình làm cho con người có tinh thần hơn, thì tôi còn trông thấy bóng ngày đang đứng nhìn về phía dòng sông, từ đằng sau tôi không thể nhìn rõ dung mạo của người đó, chỉ biết rằng đó là một người con trai còn rất trẻ.
" A Thạch!" Bỗng nhiên sau lưng tôi xuất hiện thêm một người con gái có tướng mạo động lòng người, đến tôi còn phải thầm công nhận rằng cô ta rất đẹp.
Người con trai đứng phía trước từ từ xoay người lại, trong phút chốc tôi dường như bị hoá đá tại chỗ. Người này, không phải là Vương Tuấn Anh sao?
" Không thể nào....tại sao?" Vẻ mặt ngạc nhiên không thốt được lên lời, cứ nghĩ bản thân vì luôn nghĩ về anh mà sinh ra ảo giác.
" Tú Liên!" Nam nhân có gương mặt tương đồng với Tuấn Anh khẽ nở một nụ cười ấm áp gọi tên người con gái kia.
Không đúng, điều này không đúng, dù người trước mặt tôi có giống với Tuấn Anh thế nào thì vẫn là hai người hoàn toàn khác nhau. Dẫu biết là vậy, nhưng tại sao tim tôi khẽ nhói lên khi nghe anh ta gọi tên một người con gái khác chứ?
Cô gái đứng ở phía sau nhanh chóng chạy đến ôm trầm lấy người con trai đó, nhìn hai người họ vô cùng hạnh phúc khi được trong vòng tay của đối phương.
Không gian xung quanh chợt thay đôi, thoáng chốc tôi đã thấy mình đứng trong một lễ đường, không biết nói là lễ đường có đúng hay không vì chính giữa sảnh còn đặt thêm một chiếc quan tài lớn đủ chỗ cho hai người trưởng thành.
Chớp mắt lễ đường đã đông kín người, tôi lo lắng đứng thu mình vào một góc nhưng hình như những người đó không hề thấy được sự tồn tại của tôi.
Đưa mắt nhìn phía trước, một lần nữa tôi nhận ra hai người ngồi ở vị trí trang trọng nhất của buổi hôn lễ lại chính là hai người ở trong bức tranh sơn dầu đặt tại phòng khách.
" Thả tôi ra, A Thạch cứu muội. A Thạch!" Hoà lần cùng tiếng ồn ào của đám đông là thanh âm gào khóc đầy thê lương.
Tôi tò mò quay đầu nhìn ra cửa chính và trông thấy cô gái tên Tú Liên đang bị lôi đi không thương tiếc. Trên người cô ta mặc bộ giá y đỏ lộng lẫy, gương mặt đã đẹp tựa trăng rằm nay còn được trang điểm cầu kỳ hơn, chỉ có điều dường như cô ta không mấy tình nguyện tham gia hôn lễ này, từng giọt nước mắt bất lực lăn dài trên gò má, miệng không ngừng gọi tên A Thạch.
Người đàn ông trung tuổi đang ngồi bỗng đứng dậy dùng tay tát liên tiếp vào mặt của Tú Liên, đến khi cô ta không còn dám gào khóc nữa thì ông ta mới chịu dừng tay, lúc này khoé miệng đã rớm máu bởi lực tát vô cùng mạnh.
Chứng kiến cảnh này tôi còn phải cảm thấy đau lòng thay cho chàng trai tên A Thạch, khi tận mắt nhìn thấy người mình yêu bị đánh đập như vậy thì anh ta chắc hẳn sẽ rất đau lòng.
" Khốn kiếp, đã bước chân vào lễ đường này còn dám ngang nhiên gọi tên một gã đàn ông khác." Người đàn ông kia tức giận chửi mắng Tú Liên không tiếc lời, mỗi một câu ông ta nói ra đều rất cay nghiệt, độc đoán.
Điều này đã chạm đến giới hạn của Tú Liên, cô ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn ông ta đầy oán giận rít lên từng chữ:
" Dù tôi có làm ma cũng sẽ không buông tha cho các người đâu, sau này hậu nhân của các người rồi sẽ phải chết không chốn dung thân."
" Ả tiện nhân còn dám ở đây buông lời nguyền rủa hậu nhân của gia tộc ta. Được...ả tiện nhân như ngươi sẽ được toại nguyện." Ông ta tức giận sai người giữ chặt Tú Liên lại, xong đợi gia nhân mang ra một khai gỗ nhỏ, trên đó để một chén máu quạ, vài cây cọc gỗ, và một cây kim đã có sẵn chỉ may.
" Dừng lại, đừng mà!" Dường như đã dự đoán trước được hành động tiếp theo của ông ta, tôi liền không do dự liều mạng chạy tới ngăn cản.
Tú Liên từ từ quay đầu nhìn tôi, đôi mắt ướt đẫm lệ chứa đầy sự bi thương xen lẫn nỗi uất hận thấu tận trời cao.
——————
Khung cảnh lần nữa lại thay đổi trong chớp nhoáng, lần này tôi đứng bên trong một căn phòng tối không có lấy một chút ánh sáng.
Đành tự lực gắng sinh, tôi dơ tay quờ quạng trong bóng tối để xác định phía trước không có bất kỳ chướng ngại vật nào cản đường.
Đột nhiên thời tiết bên ngoài dần chuyển biến xấu, gió lớn bắt đầu nổi lên làm rung chuyển cây cối, sấm sét loé sáng rạch ngang bầu trời. Nhờ vậy tôi mới có thể nhìn rõ căn phòng trong chốc lát, nhưng đó lại là điều tôi hối hận nhất, khi ánh sáng của sấm chớp bên ngoài loé lên cũng là lúc tôi phát hiện ra thi thể người đàn ông trước đó đã bạo hành Tú Liên đang bị treo trên xà ngang với gương mặt tím tái, phần mắt và miệng đều bị may lại một cách tàn nhẫn.
Tôi hoảng sở lùi lại phía sau, vô tình đụng phải vật gì đó khiến cơ thể mất thăng bằng ngã xuống, khuôn mặt khẽ nhăn lại đau đớn, bàn tay trống xuống đất bất chợt cảm nhận được có thứ nước nhớp nháp. Tôi khẽ nuốt một ngụm nước miếng, nhấc cánh tay lên đưa ra trước mặt, một mùi hôi tanh sộc thẳng lên mũi, mặc dù tầm nhìn bị hạn chế nhưng cũng phần nào đoán được mình vừa chạm vào thứ gì.
Tôi vội vã đứng dậy, xoay người nhìn vị trí mình vừa té, sấm chớp bên ngoài một lần nữa loé sáng, tôi bất ngờ hoảng hốt khi biết được rằng thứ mà mình vừa vấp phải lại là xác chết của một người phụ nữ, tôi suy đoán bà ta chính là vợ của người đàn ông đã thắt cổ kia, bởi vì tôi từng thấy bà ta cũng có mặt trong lễ đường, ngồi ở vị trí chủ hôn.
Kết cục của người đàn bà này cũng không khá hơn chồng của mình là mấy, mắt và miệng bà ta đều bị may lại bởi cùng một loại chỉ, toàn bộ cơ thể đã lạnh cứng nằm trên vũng máu tanh nồng.
Tôi sợ hãi đến mức toát mồ hôi lạnh, phải cố gắng lắm cơ thể mới đứng vững trước cảnh tượng kinh dị này. Bất chợt tôi nhớ đến lời nguyền rủa mà Tú Liên đã nói trước khi chết, chẳng lẽ điều đó đã ứng nghiệm?
Bỗng từ đằng sau xuất hiện một bàn tay lạnh lẽo chạm nhẹ vào vai, theo phản xạ tôi giật mình vội vàng quay người lại nhìn, nhưng vì thiếu ánh sáng nên không thể xác định được bên cạnh mình còn tồn tại thêm người khác hay không.
" Là cô đã cướp A Thạch." Bất chợt từ phía sau lại vang vọng giọng nói đầy giận dữ của người con gái.
Tôi tiếp tục quay người lại, thanh âm đầy oán trách cứ lởn vởn trong đầu không dứt, nó khiến tôi dần mất đi phương hướng, không thể xác định chủ nhân của giọng nói này hiện đang ở đâu.
" Đừng nói nữa." Đến khi đã mất hết bình tĩnh, tôi hoảng loạn ôm lấy đầu rồi hét lớn trong tuyệt vọng.
Cuối cùng giọng nói cũng dừng lại, không gian dần trở nên yên tĩnh, sấm chớp bên ngoài cũng đã ngừng, nghĩ rằng mọi chuyện đã trôi qua. Nhưng tại sao không gian tĩnh lặng này lại làm cho tôi bất an đến vậy? Giống như trước lúc xuất hiện một trận bão lớn thì bầu trời thường khá yên ả.
Tôi một lòng cảnh giác nhìn xung quanh thêm lần nữa, bỗng nhiên lúc này từ phía trên trần nhà rơi xuống mặt tôi một thứ chết lỏng màu đỏ như máu.
Tò mò chạm nhẹ vào chất lỏng trên gương mặt mình, thêm một giọt rồi hai giọt liên tiếp đọng lại trên gương mặt đang dần biến sắc của tôi.
Từ từ ngước mặt nhìn lên trần nhà, cuối cùng tôi lại thấy thứ mà bản thân không nên nhìn thấy. Trên xà ngang, Tú Liên đang bị treo cổ trên xà ngang, máu từ gương mặt bị biến dạng của cô ta không ngừng nhỏ xuống mặt tôi.
——————
Tôi hoảng sợ ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh xuất hiện lấm tấm trên vầng trán, ráo riết đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng. Rồi lại thở dài nhẹ nhõm như chút bỏ được gánh nặng trong lòng, toàn bộ sự việc vừa rồi chỉ là giấc mơ. Bên ngoài trời đã sáng, thời tiết hôm nay có vẻ như không được tốt, đám mây đen che kín mặt trời, khiến tâm tính con người cũng trở nên u uất theo.
Tính đưa tay lau đi những giọt mồ hôi còn sót lại, đột nhiên tôi phát hiện ra lòng bàn tay của mình dính đầy máu đã khô, tôi hoảng loạn vội vàng đứng dậy và trông thấy trên tấm ga trải giường trắng cũng có vết máu còn đọng lại.
Lúc đầu còn có chút hoang mang, nhưng sau khi đặt tay lên bụng mình rồi lẩm nhẩm tính ngày tháng, cuối cùng tôi cũng nhớ ra rằng mình đã tới kỳ kinh nguyệt.
Vết máu chỉ là một sự cố nhỏ do bản tính chủ quan của mình, tôi khẩn trương đi vào phòng tắm để thay toàn bộ đồ mình đang mặc trên người. Cũng nhờ chuyện này mà tôi hoàn toàn quên đi cơn ác mộng vừa rồi.
" Kể từ đó hoàng tử và công chúa lọ lem mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau trong toà cung điện nguy nga tráng lệ!" Tôi khẽ thở dài nhẹ nhàng gập quyển truyện lại, trong đầu suy nghĩ về cậu chuyện cô bé lọ lem. Vốn dĩ thân phận hoàng tử và cô bé lọ lem có sự khác biệt rõ rệt nhưng cuối cùng sau bao nhiêu sóng gió họ cùng được ở bên nhau.
Thực tế vốn khắc nghiệt hơn vậy, tôi và Tuấn Anh không thể nào là hoàng tử và cô bé lọ lem trong truyện cổ tích hão huyền kia. Tôi cảm thấy chán ghét bản thân mình, luôn tự hứa với lòng sẽ không nhớ đến anh vậy mà tâm vẫn cứ dao động, cuói cùng là tự dằn vặt bản thân. Có lúc tôi cũng nghi ngờ về quyết định của mình, liệu có phải tôi đã sai khi chối bỏ tình cảm của mình dành cho Tuấn Anh? Quay qua nhìn Thiên An đã ngủ say giấc từ lâu, nhìn gương mặt ngây thơ khi ngủ của con bé, tôi bất giác nở một nụ cười nhẹ trên môi.
Nhẹ nhàng đặt quyển truyện bên cạnh giường, ân cần giúp cón bé đắp mền rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng mà không phát ra bất cứ tiếng động nào, trước khi đóng cửa cũng không quên với tay tắt ánh đèn.
Quay trở về phòng ngủ, tôi mệt mỏi nằm dài trên chiếc nệm êm ái, đôi mắt dần nhắm lại sau một ngày đầy biến cố.
Trong tiềm thức, tôi thấy mình đi lạc vào trong một khu rừng hoàn toàn xa lạ, phía trước là dòng suối chảy xiết với thanh âm róc rách nghe khá vui tai.
Ngoài phong cảnh hữu tình làm cho con người có tinh thần hơn, thì tôi còn trông thấy bóng ngày đang đứng nhìn về phía dòng sông, từ đằng sau tôi không thể nhìn rõ dung mạo của người đó, chỉ biết rằng đó là một người con trai còn rất trẻ.
" A Thạch!" Bỗng nhiên sau lưng tôi xuất hiện thêm một người con gái có tướng mạo động lòng người, đến tôi còn phải thầm công nhận rằng cô ta rất đẹp.
Người con trai đứng phía trước từ từ xoay người lại, trong phút chốc tôi dường như bị hoá đá tại chỗ. Người này, không phải là Vương Tuấn Anh sao?
" Không thể nào....tại sao?" Vẻ mặt ngạc nhiên không thốt được lên lời, cứ nghĩ bản thân vì luôn nghĩ về anh mà sinh ra ảo giác.
" Tú Liên!" Nam nhân có gương mặt tương đồng với Tuấn Anh khẽ nở một nụ cười ấm áp gọi tên người con gái kia.
Không đúng, điều này không đúng, dù người trước mặt tôi có giống với Tuấn Anh thế nào thì vẫn là hai người hoàn toàn khác nhau. Dẫu biết là vậy, nhưng tại sao tim tôi khẽ nhói lên khi nghe anh ta gọi tên một người con gái khác chứ?
Cô gái đứng ở phía sau nhanh chóng chạy đến ôm trầm lấy người con trai đó, nhìn hai người họ vô cùng hạnh phúc khi được trong vòng tay của đối phương.
Không gian xung quanh chợt thay đôi, thoáng chốc tôi đã thấy mình đứng trong một lễ đường, không biết nói là lễ đường có đúng hay không vì chính giữa sảnh còn đặt thêm một chiếc quan tài lớn đủ chỗ cho hai người trưởng thành.
Chớp mắt lễ đường đã đông kín người, tôi lo lắng đứng thu mình vào một góc nhưng hình như những người đó không hề thấy được sự tồn tại của tôi.
Đưa mắt nhìn phía trước, một lần nữa tôi nhận ra hai người ngồi ở vị trí trang trọng nhất của buổi hôn lễ lại chính là hai người ở trong bức tranh sơn dầu đặt tại phòng khách.
" Thả tôi ra, A Thạch cứu muội. A Thạch!" Hoà lần cùng tiếng ồn ào của đám đông là thanh âm gào khóc đầy thê lương.
Tôi tò mò quay đầu nhìn ra cửa chính và trông thấy cô gái tên Tú Liên đang bị lôi đi không thương tiếc. Trên người cô ta mặc bộ giá y đỏ lộng lẫy, gương mặt đã đẹp tựa trăng rằm nay còn được trang điểm cầu kỳ hơn, chỉ có điều dường như cô ta không mấy tình nguyện tham gia hôn lễ này, từng giọt nước mắt bất lực lăn dài trên gò má, miệng không ngừng gọi tên A Thạch.
Người đàn ông trung tuổi đang ngồi bỗng đứng dậy dùng tay tát liên tiếp vào mặt của Tú Liên, đến khi cô ta không còn dám gào khóc nữa thì ông ta mới chịu dừng tay, lúc này khoé miệng đã rớm máu bởi lực tát vô cùng mạnh.
Chứng kiến cảnh này tôi còn phải cảm thấy đau lòng thay cho chàng trai tên A Thạch, khi tận mắt nhìn thấy người mình yêu bị đánh đập như vậy thì anh ta chắc hẳn sẽ rất đau lòng.
" Khốn kiếp, đã bước chân vào lễ đường này còn dám ngang nhiên gọi tên một gã đàn ông khác." Người đàn ông kia tức giận chửi mắng Tú Liên không tiếc lời, mỗi một câu ông ta nói ra đều rất cay nghiệt, độc đoán.
Điều này đã chạm đến giới hạn của Tú Liên, cô ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn ông ta đầy oán giận rít lên từng chữ:
" Dù tôi có làm ma cũng sẽ không buông tha cho các người đâu, sau này hậu nhân của các người rồi sẽ phải chết không chốn dung thân."
" Ả tiện nhân còn dám ở đây buông lời nguyền rủa hậu nhân của gia tộc ta. Được...ả tiện nhân như ngươi sẽ được toại nguyện." Ông ta tức giận sai người giữ chặt Tú Liên lại, xong đợi gia nhân mang ra một khai gỗ nhỏ, trên đó để một chén máu quạ, vài cây cọc gỗ, và một cây kim đã có sẵn chỉ may.
" Dừng lại, đừng mà!" Dường như đã dự đoán trước được hành động tiếp theo của ông ta, tôi liền không do dự liều mạng chạy tới ngăn cản.
Tú Liên từ từ quay đầu nhìn tôi, đôi mắt ướt đẫm lệ chứa đầy sự bi thương xen lẫn nỗi uất hận thấu tận trời cao.
——————
Khung cảnh lần nữa lại thay đổi trong chớp nhoáng, lần này tôi đứng bên trong một căn phòng tối không có lấy một chút ánh sáng.
Đành tự lực gắng sinh, tôi dơ tay quờ quạng trong bóng tối để xác định phía trước không có bất kỳ chướng ngại vật nào cản đường.
Đột nhiên thời tiết bên ngoài dần chuyển biến xấu, gió lớn bắt đầu nổi lên làm rung chuyển cây cối, sấm sét loé sáng rạch ngang bầu trời. Nhờ vậy tôi mới có thể nhìn rõ căn phòng trong chốc lát, nhưng đó lại là điều tôi hối hận nhất, khi ánh sáng của sấm chớp bên ngoài loé lên cũng là lúc tôi phát hiện ra thi thể người đàn ông trước đó đã bạo hành Tú Liên đang bị treo trên xà ngang với gương mặt tím tái, phần mắt và miệng đều bị may lại một cách tàn nhẫn.
Tôi hoảng sở lùi lại phía sau, vô tình đụng phải vật gì đó khiến cơ thể mất thăng bằng ngã xuống, khuôn mặt khẽ nhăn lại đau đớn, bàn tay trống xuống đất bất chợt cảm nhận được có thứ nước nhớp nháp. Tôi khẽ nuốt một ngụm nước miếng, nhấc cánh tay lên đưa ra trước mặt, một mùi hôi tanh sộc thẳng lên mũi, mặc dù tầm nhìn bị hạn chế nhưng cũng phần nào đoán được mình vừa chạm vào thứ gì.
Tôi vội vã đứng dậy, xoay người nhìn vị trí mình vừa té, sấm chớp bên ngoài một lần nữa loé sáng, tôi bất ngờ hoảng hốt khi biết được rằng thứ mà mình vừa vấp phải lại là xác chết của một người phụ nữ, tôi suy đoán bà ta chính là vợ của người đàn ông đã thắt cổ kia, bởi vì tôi từng thấy bà ta cũng có mặt trong lễ đường, ngồi ở vị trí chủ hôn.
Kết cục của người đàn bà này cũng không khá hơn chồng của mình là mấy, mắt và miệng bà ta đều bị may lại bởi cùng một loại chỉ, toàn bộ cơ thể đã lạnh cứng nằm trên vũng máu tanh nồng.
Tôi sợ hãi đến mức toát mồ hôi lạnh, phải cố gắng lắm cơ thể mới đứng vững trước cảnh tượng kinh dị này. Bất chợt tôi nhớ đến lời nguyền rủa mà Tú Liên đã nói trước khi chết, chẳng lẽ điều đó đã ứng nghiệm?
Bỗng từ đằng sau xuất hiện một bàn tay lạnh lẽo chạm nhẹ vào vai, theo phản xạ tôi giật mình vội vàng quay người lại nhìn, nhưng vì thiếu ánh sáng nên không thể xác định được bên cạnh mình còn tồn tại thêm người khác hay không.
" Là cô đã cướp A Thạch." Bất chợt từ phía sau lại vang vọng giọng nói đầy giận dữ của người con gái.
Tôi tiếp tục quay người lại, thanh âm đầy oán trách cứ lởn vởn trong đầu không dứt, nó khiến tôi dần mất đi phương hướng, không thể xác định chủ nhân của giọng nói này hiện đang ở đâu.
" Đừng nói nữa." Đến khi đã mất hết bình tĩnh, tôi hoảng loạn ôm lấy đầu rồi hét lớn trong tuyệt vọng.
Cuối cùng giọng nói cũng dừng lại, không gian dần trở nên yên tĩnh, sấm chớp bên ngoài cũng đã ngừng, nghĩ rằng mọi chuyện đã trôi qua. Nhưng tại sao không gian tĩnh lặng này lại làm cho tôi bất an đến vậy? Giống như trước lúc xuất hiện một trận bão lớn thì bầu trời thường khá yên ả.
Tôi một lòng cảnh giác nhìn xung quanh thêm lần nữa, bỗng nhiên lúc này từ phía trên trần nhà rơi xuống mặt tôi một thứ chết lỏng màu đỏ như máu.
Tò mò chạm nhẹ vào chất lỏng trên gương mặt mình, thêm một giọt rồi hai giọt liên tiếp đọng lại trên gương mặt đang dần biến sắc của tôi.
Từ từ ngước mặt nhìn lên trần nhà, cuối cùng tôi lại thấy thứ mà bản thân không nên nhìn thấy. Trên xà ngang, Tú Liên đang bị treo cổ trên xà ngang, máu từ gương mặt bị biến dạng của cô ta không ngừng nhỏ xuống mặt tôi.
——————
Tôi hoảng sợ ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh xuất hiện lấm tấm trên vầng trán, ráo riết đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng. Rồi lại thở dài nhẹ nhõm như chút bỏ được gánh nặng trong lòng, toàn bộ sự việc vừa rồi chỉ là giấc mơ. Bên ngoài trời đã sáng, thời tiết hôm nay có vẻ như không được tốt, đám mây đen che kín mặt trời, khiến tâm tính con người cũng trở nên u uất theo.
Tính đưa tay lau đi những giọt mồ hôi còn sót lại, đột nhiên tôi phát hiện ra lòng bàn tay của mình dính đầy máu đã khô, tôi hoảng loạn vội vàng đứng dậy và trông thấy trên tấm ga trải giường trắng cũng có vết máu còn đọng lại.
Lúc đầu còn có chút hoang mang, nhưng sau khi đặt tay lên bụng mình rồi lẩm nhẩm tính ngày tháng, cuối cùng tôi cũng nhớ ra rằng mình đã tới kỳ kinh nguyệt.
Vết máu chỉ là một sự cố nhỏ do bản tính chủ quan của mình, tôi khẩn trương đi vào phòng tắm để thay toàn bộ đồ mình đang mặc trên người. Cũng nhờ chuyện này mà tôi hoàn toàn quên đi cơn ác mộng vừa rồi.
Danh sách chương