Lộ Khiết biết bây giờ nói với anh mấy chuyện tình cảm đấy thì người tổn thương chỉ có mình cô mà thôi.
Thời gian này cô sẽ cố gắng bồi dưỡng tình cảm của hai người thật tốt.
Dạ Hiên tự thấy mình có chút quá đáng liền im lặng.
Anh chỉ biết im lặng chứ không biết dỗ dành, vả lại đối với anh người đối diện hơi xa lạ, làm sao anh dỗ dành được.
Lộ Khiết tủi thân ngồi một góc, Dạ Hiên thì ngồi gần đó nhìn cô.
Khoảng cách của hai người không quá xa nhưng con tim của họ cách nhau xa quá.
Dạ Hiên đứng dậy nói với cô “Đừng có buồn nữa, tôi nấu cho ăn.” Nghe đến đây Lộ Khiết vui hơn hẳn, cô nhưng anh đầy hào hứng “Anh biết nấu cái gì?”
“Mì gói.” Thật ra biết nấu mì gói cũng không quá tệ…
“Cô khinh thường tôi à?”
“Không có!”
Dạ Hiên sắn tay áo chuẩn bị vào bếp, Lộ Khiết nhìn thấy cảnh này mà vội vàng lục điện thoại ra để chụp ảnh.
Góc nào của anh cũng hoàn mĩ nên không cần phải lo, vào bếp thôi có cần đẹp trai thế không? Cô tách tách mấy kiểu rồi ngay lập tức đặt làm màn hình khoá.
Lộ Khiết phân vân không biết có nên đăng fb không? Nhưng cuối cùng cô chọn sẽ đăng có điều che mặt lại.
Thực ra bạn bè anh và cô ai cũng biết hai người yêu nhau, che để làm màu với nhỡ đâu tránh được “trà xanh” nào đó thì sao.
Tiếc là dù cô có che thì ở phần bình luận vẫn nhảy tưng tưng, người ta tag tên anh cả đống vào.
Cô thấy vậy vội vàng tắt tính năng bình luận.
Từ ngày yêu đương với anh, fb của cô sôi động hơn hẳn, trước đây chỉ có gần 100 like vậy mà bây giờ cứ nghìn mấy nghìn mấy, Lộ Khiết phải công nhận sự nổi tiếng của anh.
Dạ Hiên nhìn con bé đang đứng ở góc bếp ôm điện thoại cười tủm tỉm tự nhiên lại nghĩ đến cảnh với đang nhắn tin với người đàn ông khác, anh chạy lại lấy điện thoại của cô “Nhắn tin với thằng nào hả?”
Lộ Khiết hốt hoảng muốn lấy lại điện thoại nhưng anh cao hơn cô cả cái đầu, với cũng mệt đấy chứ đùa.
Dạ Hiên nhìn vào màn hình, là hình của anh, cô còn đặt hình anh làm hình nền.
Anh trả điện thoại lại cho cô hắng giọng “Chắc cô thích tôi lắm nhỉ?”
“Nói ra sợ anh không tin nhưng lúc trước anh nghiện em gấp mấy lần em nghiện anh.” Lời Lộ Khiết nói ra càng ngày càng không biết ngại là gì, mặt tỉnh bơ.
Anh búng đầu nhỏ một cái rồi đi làm tiếp công việc của mình.
Cũng có khả năng thiên phú phết chứ đùa, anh nấu mì cho cả trứng tôm, rau đủ kiểu.
Đảm bài giống y hệt bao bì, uy tín một trăm phần trăm.
Xong xuôi anh đổ ra hai tô rồi bê ra bàn ăn cho cô thưởng thức.
Lần đầu được ăn đồ anh nấu cô đương nhiên phấn khích động đũa ngay.
“Ngon!” Lộ Khiết giơ ngón cái với anh.
“Thật không đấy?”
“Thật mà.”
Nhìn thấy dáng vẻ này của con bé kia, Dạ Hiên không tự chủ được đưa tay xoa đầu nó.
Cô cũng hoảng hốt không kém, chẳng nhẽ anh nhớ lại rồi.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Dạ Hiên cũng không biết mình vừa làm gì nữa.
Đến khi anh nhận ra thì đã quá muốn.
Con bé kia cười khúc khích nhìn anh, anh vội vàng thu tay lại “Tôi…”
“Anh sắp nhớ ra rồi chứ gì nữa.”
“Ờ.”
“Thế thôi à?”
“Ừ.”
Sao tự dưng người này lại lạnh nhạt thế, điện thoại cô bỗng dưng vang lên.
Người gọi là bà Lộ, Lộ Khiết vội vàng tìm một góc để nghe điện thoại nhưng trong mắt Dạ Hiên lại giống như “người vợ” kia đang nɠɵạı ŧìиɦ và tình nhân gọi ngay trước mặt “chồng”
Khi cô quay lại, vẻ mặt anh rất bình thản, làm như không có gì nhưng trong người máu đã nóng đến 90 độ và chuẩn bị sôi, anh từ từ hỏi “Ai thế?”
“Không có gì đâu.”
Vì câu nói này của cô mà Dạ Hiên lại càng nghi ngờ, anh nhíu mày hỏi “Hùng?” Anh thấy cái tên này rất quen thuộc với mình, đúng kiểu “tình địch từ kiếp trước” vậy.
Lộ Khiết không biết nên khóc hay nên cười, nói chuyện với mẹ lại thành dạ nói chuyện với bạn bè, mà biểu cảm của anh lại như đang ghen vậy, đáng yêu quá đi.
“Anh ghen à?”
“Hâm, tôi hỏi thôi.” Dạ Hiên chột dạ đánh mắt đi chỗ khác.
Người này hình như lúc này nói dối hơi tệ thì phải.
Cô từ từ giải thích với anh “Mẹ em gọi nhưng em lại cãi lời mẹ rồi, anh đừng khiến công sức của em đổ sông đổ bể.”
“Tôi cũng mong thế.” Sao câu nói này khiến cô không hiểu gì vậy? Là như thế nào? Ý anh là cũng muốn nhớ lại cô sao.
Hãy nghĩ theo một chiều hướng thật tích cực, Lộ Khiết vui hẳn lên.
“Ăn đi.”
“Ngon ngon.”
“Biết ngon rồi khỏi khen.”
“Khen anh đẹp trai được không?” Liêm sỉ ơi, liêm sỉ ơi…
“Được!” Anh chắc nịch đáp.
Lộ Khiết nhìn anh cười ngây ngốc, chưa bao giờ em nghĩ rằng anh là gu của em đâu.
Chính là vậy, Lộ Khiết muốn quen một người năng động chút và sấp sỉ tuổi cô nhưng ông anh trai này cứ có chút gì đó “bad” làm Lộ Khiết bị cuốn hút mặc dù trước đó cô dặn lòng không được dính vào trai hư..
Thời gian này cô sẽ cố gắng bồi dưỡng tình cảm của hai người thật tốt.
Dạ Hiên tự thấy mình có chút quá đáng liền im lặng.
Anh chỉ biết im lặng chứ không biết dỗ dành, vả lại đối với anh người đối diện hơi xa lạ, làm sao anh dỗ dành được.
Lộ Khiết tủi thân ngồi một góc, Dạ Hiên thì ngồi gần đó nhìn cô.
Khoảng cách của hai người không quá xa nhưng con tim của họ cách nhau xa quá.
Dạ Hiên đứng dậy nói với cô “Đừng có buồn nữa, tôi nấu cho ăn.” Nghe đến đây Lộ Khiết vui hơn hẳn, cô nhưng anh đầy hào hứng “Anh biết nấu cái gì?”
“Mì gói.” Thật ra biết nấu mì gói cũng không quá tệ…
“Cô khinh thường tôi à?”
“Không có!”
Dạ Hiên sắn tay áo chuẩn bị vào bếp, Lộ Khiết nhìn thấy cảnh này mà vội vàng lục điện thoại ra để chụp ảnh.
Góc nào của anh cũng hoàn mĩ nên không cần phải lo, vào bếp thôi có cần đẹp trai thế không? Cô tách tách mấy kiểu rồi ngay lập tức đặt làm màn hình khoá.
Lộ Khiết phân vân không biết có nên đăng fb không? Nhưng cuối cùng cô chọn sẽ đăng có điều che mặt lại.
Thực ra bạn bè anh và cô ai cũng biết hai người yêu nhau, che để làm màu với nhỡ đâu tránh được “trà xanh” nào đó thì sao.
Tiếc là dù cô có che thì ở phần bình luận vẫn nhảy tưng tưng, người ta tag tên anh cả đống vào.
Cô thấy vậy vội vàng tắt tính năng bình luận.
Từ ngày yêu đương với anh, fb của cô sôi động hơn hẳn, trước đây chỉ có gần 100 like vậy mà bây giờ cứ nghìn mấy nghìn mấy, Lộ Khiết phải công nhận sự nổi tiếng của anh.
Dạ Hiên nhìn con bé đang đứng ở góc bếp ôm điện thoại cười tủm tỉm tự nhiên lại nghĩ đến cảnh với đang nhắn tin với người đàn ông khác, anh chạy lại lấy điện thoại của cô “Nhắn tin với thằng nào hả?”
Lộ Khiết hốt hoảng muốn lấy lại điện thoại nhưng anh cao hơn cô cả cái đầu, với cũng mệt đấy chứ đùa.
Dạ Hiên nhìn vào màn hình, là hình của anh, cô còn đặt hình anh làm hình nền.
Anh trả điện thoại lại cho cô hắng giọng “Chắc cô thích tôi lắm nhỉ?”
“Nói ra sợ anh không tin nhưng lúc trước anh nghiện em gấp mấy lần em nghiện anh.” Lời Lộ Khiết nói ra càng ngày càng không biết ngại là gì, mặt tỉnh bơ.
Anh búng đầu nhỏ một cái rồi đi làm tiếp công việc của mình.
Cũng có khả năng thiên phú phết chứ đùa, anh nấu mì cho cả trứng tôm, rau đủ kiểu.
Đảm bài giống y hệt bao bì, uy tín một trăm phần trăm.
Xong xuôi anh đổ ra hai tô rồi bê ra bàn ăn cho cô thưởng thức.
Lần đầu được ăn đồ anh nấu cô đương nhiên phấn khích động đũa ngay.
“Ngon!” Lộ Khiết giơ ngón cái với anh.
“Thật không đấy?”
“Thật mà.”
Nhìn thấy dáng vẻ này của con bé kia, Dạ Hiên không tự chủ được đưa tay xoa đầu nó.
Cô cũng hoảng hốt không kém, chẳng nhẽ anh nhớ lại rồi.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Dạ Hiên cũng không biết mình vừa làm gì nữa.
Đến khi anh nhận ra thì đã quá muốn.
Con bé kia cười khúc khích nhìn anh, anh vội vàng thu tay lại “Tôi…”
“Anh sắp nhớ ra rồi chứ gì nữa.”
“Ờ.”
“Thế thôi à?”
“Ừ.”
Sao tự dưng người này lại lạnh nhạt thế, điện thoại cô bỗng dưng vang lên.
Người gọi là bà Lộ, Lộ Khiết vội vàng tìm một góc để nghe điện thoại nhưng trong mắt Dạ Hiên lại giống như “người vợ” kia đang nɠɵạı ŧìиɦ và tình nhân gọi ngay trước mặt “chồng”
Khi cô quay lại, vẻ mặt anh rất bình thản, làm như không có gì nhưng trong người máu đã nóng đến 90 độ và chuẩn bị sôi, anh từ từ hỏi “Ai thế?”
“Không có gì đâu.”
Vì câu nói này của cô mà Dạ Hiên lại càng nghi ngờ, anh nhíu mày hỏi “Hùng?” Anh thấy cái tên này rất quen thuộc với mình, đúng kiểu “tình địch từ kiếp trước” vậy.
Lộ Khiết không biết nên khóc hay nên cười, nói chuyện với mẹ lại thành dạ nói chuyện với bạn bè, mà biểu cảm của anh lại như đang ghen vậy, đáng yêu quá đi.
“Anh ghen à?”
“Hâm, tôi hỏi thôi.” Dạ Hiên chột dạ đánh mắt đi chỗ khác.
Người này hình như lúc này nói dối hơi tệ thì phải.
Cô từ từ giải thích với anh “Mẹ em gọi nhưng em lại cãi lời mẹ rồi, anh đừng khiến công sức của em đổ sông đổ bể.”
“Tôi cũng mong thế.” Sao câu nói này khiến cô không hiểu gì vậy? Là như thế nào? Ý anh là cũng muốn nhớ lại cô sao.
Hãy nghĩ theo một chiều hướng thật tích cực, Lộ Khiết vui hẳn lên.
“Ăn đi.”
“Ngon ngon.”
“Biết ngon rồi khỏi khen.”
“Khen anh đẹp trai được không?” Liêm sỉ ơi, liêm sỉ ơi…
“Được!” Anh chắc nịch đáp.
Lộ Khiết nhìn anh cười ngây ngốc, chưa bao giờ em nghĩ rằng anh là gu của em đâu.
Chính là vậy, Lộ Khiết muốn quen một người năng động chút và sấp sỉ tuổi cô nhưng ông anh trai này cứ có chút gì đó “bad” làm Lộ Khiết bị cuốn hút mặc dù trước đó cô dặn lòng không được dính vào trai hư..
Danh sách chương