Editor: Tiêu

Công tước Giles có bề ngoài khoảng hơn 30 có ria mép, tạo kiểu rất chỉnh tề, mái tóc dài vàng óng được tết lại, sống mũi cao thẳng, mặt mày thâm thúy, nhìn qua rất khó gần, mà trên thực tế, chỉ cần đối phương nguyện ý cùng ngươi nói chuyện, ngươi sẽ cảm thấy gã như gió xuân ấm áp.

Nếu so sánh với Thân vương cao cao tại thượng mà nói, Giles cười rộ lên càng khiến người ta cảm thấy thân thiết.

“Gã ta còn giả tạo hơn anh nữa.” Sau khi nói chuyện qua, Trần Thải Tinh đưa ra kết luận.

Nguyên Thân vương ra vẻ đương nhiên, nói: “Cục cưng à, anh là người trung thành nhất với em.”

“Cho nên vì sao tôi lại mang thai? Cái bụng này là sao? Hả?” Trần Thải Tinh chỉ vào cái bụng của mình ba lần.

Nguyên Thân vương: …

“Chúng ta vẫn nên diss Giles đi, nhìn tướng mạo đã biết gã cũng chẳng phải dạng tốt lành gì, vừa đã biết vợ cũng chẳng có…”

“Tôi thấy tướng mạo của anh cũng chẳng tốt đẹp gì, không chỉ không có vợ, ngay cả bạn trai cũng không có…”

“Cục cưng, anh không cho phép em tự nguyền rủa chính mình!” Nguyên Thân vương cây ngay không sợ chết đứng nói.

Trần Thải Tinh:??? Nếu nói về độ mặt dày thì cậu bái phục chịu thua.

Lễ cưới càng ngày càng gần, bầu không khí trong tòa lâu đài mỗi chỗ mỗi khác, mấy người chơi huyết nô thì vô cùng mong đợi, hưng phấn và sợ sệt đan xen với nhau, còn nhóm ma cà rồng thì trên mặt nở nụ cười dấu giếm bất mãn trong lòng.

“Thân vương thậm chí vì cái tên hôn thê huyết nô đê tiện kia mà cố ý bố trí hôn lễ theo kiểu Trung Quốc, toàn bộ lâu đài đều một màu đỏ rực, chướng mắt quá đi.” Một nữ quý tộc Huyết tộc ghét bỏ.

Không sai, thân phận của Trần Thải Tinh ở thế giới này là Hoa kiều.

Giles khẽ mỉm cười, nói: “Ta cảm thấy rất tốt, rất giống màu của máu tươi, nghe nói người phương Đông lúc ăn Tết rất thích trang trí bằng màu đỏ.”

“Ha ha ha, công tước đại nhân, ngài nói đúng, thật sự là giống màu của máu tươi.”

“Cũng không biết trong máu của tên huyết nô kia trộn thêm mê dược gì mà làm cho Thân vương đại nhân si mê một nhân loại, may mà Thân vương đại nhân chưa nói muốn Sơ Ủng nhân loại kia.”

Giles nghe thấy ghen tuông trong lời của mấy vị quý phu nhân, nói: “Đừng nóng giận công nương Annie, sinh mệnh của nhân loại vốn ngắn ngủi, Thân vương chưa nói Sơ Ủng có nghĩa là còn chưa đủ yêu thích. Sinh mệnh chúng ta thì lâu dài, cái loại ‘chân ái’ ngắn ngủi đó có thể kéo dài bao lâu? Yên tâm đi, cô vẫn có cơ hội.”

“Đúng vậy.” Huyết tộc được gọi là công nương Annie che miệng cười, ngoài miệng nói: “Công tước đại nhân thật biết nói chuyện, nói chuyện với ngài khiến tôi cảm thấy thật thoải mái.”

“Đúng, nhân loại kia còn chưa được Sơ Ủng, sớm hay muộn sẽ mất đi sự yêu thương của Thân vương.”

Mấy vị nữ Huyết tộc được khen mà vui vẻ thỏa sức tưởng tượng cái cảnh nhân loại huyết nô kia không còn được Thân vương yêu thương, cái gì mà ‘Ta nhất định phải hút khô máu của cậu ta’. ‘Ta muốn đào con mắt của cậu ta’, ‘Ta muốn đưa cậu ta cho Anna, chỉ vì cậu ta mà Anna phải trở về lãnh địa.’….

Giles ngồi trên ghế salon hút xì gà, đáy mắt lóe lên sự thiếu kiên nhẫn, trên mặt lại mang theo mỉm cười, thỉnh thoảng phụ họa đôi ba câu.

Trong bữa tiệc rượu buổi tối, Thân vương đại nhân như Trụ vương bị mê hoặc choáng đầu, tuyên bố một tin.

“Trong hôn lễ của hai ta, ta sẽ mời tất cả bạn bè của hoa hồng nhỏ tới làm khách.”

“Bạn bè? Đám huyết nô kia sao?” Công tước Giles mở miệng.

Khóe miệng Thân vương cong lên, coi như không nhìn thấy sự bất mãn của đám Huyết tộc ở đây, vui vẻ nói: “Đương nhiên, bọn họ là bạn của hoa hồng nhỏ, ta rất tình nguyện chiêu đãi bọn họ.”

Bầu không khí trở nên lạnh lẽo.

Tiệc rượu vội vã kết thúc, nhóm Huyết tộc lấy cớ thân thể không khỏe, từng người trở về phòng, định về quan tài nghỉ ngơi nhưng trên thực tế thì tụ tập lại với nhau, điên cuồng chửi bới. Mấy nữ Huyết tộc được Giles trấn an lúc sáng giờ đang thở phì phò đi tới đi lui.

“Ngồi trên cùng một bàn ăn với đám nhân loại đê tiện kia? Ôi trời ạ, không biết Thân vương nghĩ cái quái gì.”

“Ta càng ngày càng không chịu nổi, vốn cho rằng Thân vương rất anh minh cơ trí, không ngờ rằng chỉ mới một tháng ngắn ngủi, ngài ấy bị một tên nhân loại mê hoặc đến mức không còn lý trí.”

“Nói cẩn thận.”

“Dù sao cũng là Thân vương đại nhân.”

“A a a a a a”

Có người thấp giọng rít gào đè nén tâm tình, tất cả những thứ này đều bị Giles xem trong mắt.

Giles còn chưa liên hệ với Trần Thải Tinh, đưa cho Trần Thải Tinh đạo cụ để giết chết Thân vương, có lẽ còn đang quan sát gì đó. Chỉ là sự tiến triển của tình hình so với tưởng tượng của gã còn nhanh chóng hơn, như Lewis đã nói, Thân vương đối với nhân loại kia như kiểu bá đạo tổng tài mất IQ chỉ vì một người phụ nữ trong tiểu thuyết.

Nhưng nhóm huyết nô lại vô cùng vui vẻ.

“Chúng ta có thể tham gia cuộc hôn lễ này ư? Tôi cảm thấy thời gian sắp tới rồi, tôi có dự cảm chúng ta sắp có thể đi ra ngoài.” Có người kích động nói.

Có người phụ họa, cảm thấy nhất định là có thể, sau khi kích động qua đi, thì có một tiếng nói khác: “Trong thế giới này chúng ta không hề làm gì cả, không có cống hiến, không có kim tệ khen thưởng.”

“Đúng nha, tất cả đề là Trần Thải Tinh làm được, cậu ta chắc lấy được đánh giá A nhỉ?”

“Tôi thấy chắc sẽ là S, sẽ có 100 kim tệ.”

“Đó chính là 1 triệu nhân dân tệ đó.” Newbie được phổ cập qua, hâm mộ nói: “Cậu ta cũng có làm cái gì đâu, chẳng qua cậu ta được Thân vương coi trọng, kết quả lại có thể lấy được S.”

Thiệt là xót xa.

Hứa Quốc Hưng nhìn là hiểu mấy người này đang nghĩ gì, cười lạnh một tiếng nói: “Hâm mộ Trần Thải Tinh kiếm được nhiều kim tệ à? Nếu có bản lĩnh thì cứ nhào lên giường Thân vương đi, tôi thấy mấy người hẳn là đã quên hết quy củ, quên phòng biệt giam rồi. Lời tôi nói đặt ở đây, tôi chỉ muốn sống sót trở ra, ai dám quấy rối thì đừng trách tôi không khách sáo!”

“Bọn tôi cũng chỉ nói như vậy, đâu có ý gì khác đâu, Hứa Quốc Hưng, cậu có ý gì thế.”

“Đúng vậy, làm như bọn tôi muốn làm gì đó với đám ma cà rồng kia không bằng, không biết Trần Thải Tinh cùng cái tên ma cà rồng kia có làm gì không nhỉ?”

“Người ta cùng ăn cùng ngủ với Thân vương, cũng không hiểu sao một gã đàn ông lại chấp nhận để một con ma cà rồng đè, tôi coi như là biết tại sao bụng của cậu ta ngày càng lớn, nghĩ như vậy thấy lấy S cũng thực sự quá khổ, ai biết khi ở trên giường Thân vương có sở thích cổ quái nào không.”

Hứa Quốc Hưng: Cái đám ngu ngốc này.

“Mấy người đừng nói nữa, lời này quá đáng rồi đấy, Trần Thải Tinh cũng là vì mọi người, chúng ta dựa vào người ta mà đi ra ngoài, cũng đừng có mà lắm miệng.” Đỗ Lượng đã từng bị làm lớn bụng mở miệng nói.

Hứa Quốc Hưng cùng Đỗ Lượng đã từng là hai người đàn ông mạnh mẽ của xã hội, từ khi cảm nhận được cảm giác mang thai lớn bụng đến giờ, hai người tỉnh táo hơn rất nhiều, đối với người cha vẫn còn đang mang một đứa bé trong bụng như Trần Thải Tinh sẽ theo bản năng mà đồng cảm.

Đây chính là tác dụng phụ của đạo cụ.

Dù sao trẻ con cũng cần một mái nhà đầy đủ, tràn ngập yêu thương.

Nếu Trần Thải Tinh mà biết chắc lại shock, rồi sau đó sẽ hứng trí mà đi trừng người ta! (Cái đạo cụ trừng 1 phát là có thai á mấy bạn:>)

Cách ngày tổ chức lễ cưới 3 ngày, Giles đến tìm Trần Thải Tinh.

Đó là một buổi chiều đẹp trời, ánh mặt trời chiếu rọi, bao phủ sắc vàng kim lên vạn vật, sau khi ngủ trưa dậy, Trần Thải Tinh tản bộ một vòng ở vườn hoa theo thói quen, hết cách rồi, cơ thể càng ngày càng nặng, không cho phép cậu ngó lơ, hiện tại chỉ có thể điên cuồng mà nhớ lại những điều mà phụ nữ có thai cần lưu ý, nhưng cậu là một gã đàn ông, cũng không có dự định kết hôn, chưa bao giờ để ý cái này, thỉnh thoảng nghe mẹ và mấy cô hàng xóm nhắc qua, nói phụ nữ có thai phải vận động nhiều một chút, đàn ông mang thai chắc cũng như vậy nhỉ?

Ngược lại, nước đã đến chân rồi cũng không thể tiếp tục trốn tránh, chỉ có thể đối mặt.

Trần Thải Tinh vô cùng lo lắng, nhìn vườn hoa và đỉnh núi tuyết sau khi tan băng, thở dài. Lúc này, Giles đến, dò hỏi: “Tại sao thở dài?”

“Tại vì không biết làm sao ám sát Thân vương.” Trần Thải Tinh nhìn chằm chằm cái bụng của mình, nghiến răng nghiến lợi.

Giles sững sờ, lúc trước gã lo lắng Trần Thải Tinh sẽ bị Thân vương mê hoặc, rơi vào tình yêu, bây giờ nhìn lại đối phương thì thấy chả giống chút nào. Biểu tình nghiến răng nghiến lợi muốn giết ai đó của đối phương không lừa gã.

Cái tên  nhân loại này có đáng tin không nhỉ?

“Vì sao lại nghĩ như vậy? Ngươi không sợ ta nói cho Thân vương sao?” Giles kéo ghế ra, ngồi xuống.

Trần Thải Tinh một tay sờ bụng, không thèm để ý, vô cùng tin tưởng nói: “Ngài có thể nói cho hắn biết, để xem hắn tin ai.” Bỗng buồn bực thở dài: “Bộ dạng bây giờ của tôi đã như vậy rồi, trong bụng… aizz, không biết phải làm sao bây giờ.”

Đến cùng là sinh ra kiểu gì chứ??!!

Trần Thải Tinh không sợ đau, nhưng cậu thật sự tưởng tượng đến việc đứa trẻ sẽ chui ra từ chỗ nào, bất kể là từ chỗ nào cũng đều rất đáng sợ. Không thể nào tiếp thu được.

Nhưng dáp dấp này của cậu trong mắt Giles chính là Trần Thải Tinh oán hận, bất mãn với Thân vương đã lâu. Cũng đúng thôi, một người nam nhân lại lớn bụng như vậy chẳng khác nào quái thai, bị ma cà rồng đáng ghét mang theo bên người, còn muốn kết hôn, thanh niên này hẳn là không cam lòng.

Chỉ là tên quái thai này ngụy trang rất tốt. Đáy mắt Giles lóe lên miệt thị, nhân loại quả nhiên là giảo hoạt lại đê tiện, nhưng vừa vặn hợp ý gã.

“Không cần lo lắng quá mức, chẳng mấy chốc sẽ kết thúc thôi, lễ cưới của cậu, ta đảm bảo đó chính là ngày cậu có được sinh mệnh mới.” Giles nói.

Trần Thải Tinh biết ‘sắp tới’, gạt sự cáu kỉnh sang một bên, nói: “Chỉ có tôi sao? Tôi không thể, bụng tôi còn lớn như vậy, tôi không muốn làm pháo hôi chịu chết.”

Nếu như Trần Thải Tinh trực tiếp gật đầu đáp ứng thì chắc chắn Giles sẽ nghi ngờ.

Hiện tại Giles đã tin 6, 7 phần, Lewis cũng đã thay hắn điều tra mọi thứ trong lâu đài này một quãng thời gian, chủ yếu nhất còn có…

“Yên tâm, sẽ có người giúp cậu.”

“Cái tên Lewis kia sao? Tôi không muốn cùng nhóm với gã, sẽ kéo chân sau của tôi.” Trần Thải Tinh cực lực từ chối Lewis, trên mặt ghét bỏ, nhập vai một tên thiếu gia nhân loại bụng to ngu ngốc vô cùng thuần thục.

Ai cũng biết Lewis không mắc bệnh trung nhị, cũng chẳng ngu ngốc đến mức ấy, nhưng Lewis đã biểu hiện như vậy, Trần Thải Tinh cũng nương theo, tin vào sự ‘ngu ngốc’ của Lewis.

Giles: Hiện giờ tin 9, 10 phần.

“Yên tâm, không phải Lewis. Trước khi lễ cưới diễn ra, sẽ có đồ vật giao đến tay của cậu, một con dao găm bằng bạc, cậu cắm vào ngực của Leicester là được, phần còn lại bọn ta sẽ làm.”

Thì ra đây chính là thế giới lần trước, cậu đâm Nguyên Cửu Vạn một dao, hình ảnh Nguyên Cửu Vạn ngã xuống trước mặt cậu.

Trần Thải Tinh nhớ tới tình cảnh đó, ngực bỗng thắt lại, gật đầu nói: “Đã biết.”

Thái độ của cậu quá mức có lệ và lười biếng, Giles lại nói: “Đừng quên, gia tộc của cậu còn trong tay ta.”

“Ha, biết rồi.” Lần này nhiều hơn một chữ.

Giles: …

Dưới yêu cầu của Thân vương, toàn bộ khu vườn đều trồng đầy hoa hồng được vận chuyển bằng đường hàng không tới đây. Cho nên không ai chú ý đến phía sau một bụi hồng gai có một cô gái sắc mặt trắng bệch, cầm một lá bùa trong tay, đã nghe trộm được tất cả mọi chuyện.

Đây là bùa ẩn thân và khí tức.

Mục tiêu của Trần Thải Tinh căn bản không phải Sơ Ủng mà là muốn giết chết Thân vương.

Cô gái trợn to mắt, sau đó khuôn mặt cô dần hiện lên vẻ đấu tranh, nhưng nhanh chóng đã đưa ra quyết định, Trần Thải Tinh muốn giết chết Thân vương, không thể để Thân vương chết, cô làm như vậy là vì cứu mọi người, không thể để Trần Thải Tinh hại chết mọi người.

Gần đây Thân vương vì chuyện lễ cưới mà sứt đầu mẻ trán, cả ngày đều cân nhắc làm sao để bố trí lễ cưới, nhập khẩu hoa tươi từ đâu tới, hoa quả, nguyên liệu nấu ăn, … Chính là toàn tâm toàn ý lo cho lễ cưới, tất cả Huyết tộc đều nhìn thấy, mà cái tên nhân loại kia lại rảnh rỗi không tản bộ thì là ăn uống, một bộ không thèm coi lễ cưới là gì.

Các nữ quý tộc Huyết tộc vô cùng tức giận.

Thân vương đẹp trai như vậy, cái tên huyết nô không biết trời cao đất dày kia còn dám xem thường Thân vương.

Bị ép làm người hòa giải phải nghe lời lải nhải của mấy nữ quý tộc, Giles rất muốn hỏi: Rốt cuộc các cô muốn như thế nào!

“Hôn lễ của chúng ta sẽ bắt đầu vào ngày mai, anh hơi lo lắng, honey, hôn anh một cái động viên nào.” Nguyên Thân vương nói.

Trần Thải Tinh mờ mịt: “Ngày mai? Không phải là ngày kia sao?” Lẽ nào vì bụng lớn mà trí nhớ của cậu kém đến mức này rồi sao?

Thân vương vừa nghiêm túc vừa thoải mái nói: “Hôn lễ của chúng ta tổ chức trong hai ngày, anh mời tất cả các Huyết tộc có thân phận đến tham dự hôn lễ, đêm nay bọn họ mới đến đủ.”

“??? Hiện tại ở đây vẫn chưa đủ những Huyết tộc có thân phận? Huyết tộc các anh rốt cuộc có bao nhiêu?”

Thân vương cười cười, hôn tóc hoa hồng nhỏ của mình, nói: “So với mấy tỷ nhân loại mà nói, Huyết tộc của ta gộp lại cũng chỉ nghìn người, ít lắm. Chẳng phải em hay nói là tòa lâu đài này lúc nào cũng có cảm giác như một ngôi làng còn gì?”

“Đấy là tôi nghĩ. Một nghìn ma cà rồng, còn tính cách mạng cái khỉ gì.” Trần Thải Tinh thật sự bội phục, “Giles không sợ làm vậy sẽ khiến nhân loại nổi dậy đập chết mấy người hả? Còn bày đặt âm với chả mưu.”

Chỉ có ngần ấy người.

Thân vương: “Cục cưng à, em chẳng biết gì về sức mạnh chân chính của huyết tộc cả.”

Huyết tộc được chia làm 2 nhóm. Nhóm bảo thủ truyền thống, sống quá lâu, đối với cuộc sống nhàm chán, định kỳ còn có thể ngủ đông đến mấy chục năm, những Huyết tộc như vậy vô cùng khiêm tốn, là những gia tộc lâu năm, sự thuần phục Thân vương đã in sâu vào cốt tủy.

Thân vương có quyền sinh quyền sát với Huyết tộc. Những gia tộc lâu năm vô cùng kiên định với suy nghĩ này.

Còn một nhóm khác là nhóm cấp tiến, trà trộn vào xã hội nhân loại, bằng thân phận của mình mà chiếm lấy đặc quyền, có kẻ sống bừa bãi phóng túng hưởng thụ, có kẻ thì dã tâm lớn muốn nắm trong tay thật nhiều quyền thế, không chỉ ở địa bàn của Huyết tộc mà còn ở địa bàn của nhân loại. Đại biểu của nhóm này chính là Giles và Lewis, ở lại trong lâu đài này để được ăn sung mặc sướng chẳng qua là ỷ vào năng lực và thân phận của mình, tận hưởng lạc thú.

Buổi tối, vườn hoa của lâu đài đèn đuốc sáng choang, Spencer vẫn luôn đứng đọc tên của từng khách mời.

Tổng cộng có hơn 200 Huyết tộc, đám huyết tộc ở trong lâu đài đều đang tụm năm tụm ba thảo luận: “Công tước Chel vậy mà cũng đến, ông ta đã lâu không xuất hiện, cũng gần 100 năm rồi nhỉ? Tôi còn tưởng ông ta chết rồi í.”, “Hôn lễ này vậy mà mời nhiều người đứng đầu mấy gia tộc tới vậy luôn”, “Người lớn tuổi nhất cũng đã hơn 600 rồi đúng không?”, “Riêng Chel đã hơn 700 tuổi, lãnh địa của gã nhỏ như vậy, nghèo thật sự.”

Huyết tộc được mời đến cũng không tới 400 người.

Những Huyết tộc được mời tới sau này tỏ ra vô cùng tôn kính Thân vương, hay phải nói là kính sợ. Đồng thời đối với cái tên nhân loại bụng bự là Trần Thải Tinh cũng thể hiện đầy đủ kính ý, là kiểu tôn kính và ủng hộ thật lòng, đặc biệt là cái vị được gọi là công tước Chel, rất nghiêm túc nói: “Thân vương đã tiếp nhận ngài, vậy ngài chính là Vương phi của Huyết tộc chúng ta, đương nhiên phải tôn kính.”

Trần Thải Tinh: Vương phi???

Thân vương ở một bên, vô cùng vui vẻ, cười hiền, vỗ vỗ cánh tay của Chel, nói: “Được rồi, đừng dọa hoa hồng nhỏ của ta, đã lâu không gặp.”

“Đúng rồi, từ lần trước chúng ta tạm biệt tới giờ cũng đã 200 năm rồi.” Chel nói.

Bộ dáng của Chel không già, khuôn mặt cũng chỉ mới hơn 20, nhưng so với Lewis thì hành vi, cử chỉ và ánh mắt chính là cái loại sõi đời. Hai người ở một bên ôn chuyện, Trần Thải Tinh chỉ có thể mỉm cười nghênh đón lời chúc từ ‘mấy lão gia’ cứ mở miệng là ‘Vương phi’ này.



Một đêm trước lễ cưới là để làm nóng bầu không khí, tiếng cười nói phủ khắp toàn bộ lâu đài, mấy người chơi lần đầu tiên tham dự tiệc rượu với thân phận khách mời, tuy rằng vẫn phải đối mặt với những ánh mắt thèm thuồng không có thiện chí lúc nào cũng nhìn chằm chằm nhưng chung quy vẫn không có ma cà rồng nào dám ra tay.

Dù sao đây cũng là bạn của Vương phi.

Mẹ nó!

Có Huyết tộc bất mãn chửi thề.

Dù sao mấy người chơi cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy ma cà rồng, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều ma cà rồng như vậy, nhất là khung cảnh bây giờ làm họ liên tưởng đến tiệc rượu xã giao xa hoa của quý tộc châu Âu, hết sức mới lạ.

Có một chị gái nhìn cực kỳ đẹp ó.” Em gái tóc ngắn mừng rỡ nói.

Em gái thận trọng nhắc nhở: “Dễ nhìn đi nữa thì cũng là Huyết tộc, sẽ hút máu đó.”

Em gái tóc ngắn:… “Thôi, tôi đi kiếm cái gì ăn để giữ mình an toàn đây. Oa! Ngon quá, mọi người cũng nếm thử đi, Dao Dao, cô đang nhìn gì vậy.” Cô theo ánh mắt mà nhìn sang, “A, thì ra là Thân vương, tôi đến lâu đài cũng 1 năm rồi nhưng đây cũng là lần đầu tiên thấy Thân vương từ khoảng cách gần như vậy. Thân vương đại nhân thật đẹp trai, ngưỡng mộ anh Trần thật đấy.”

“Nên gọi là Vương phi.” Em gái thận trọng hiếm hoi nói đùa.

Sắp có thể rời khỏi game, tâm tình của mọi người đều rất tốt.

Lâm Dao gật đầu nói: “Đúng, Thân vương thật sự rất đẹp trai, sắp kết thúc rồi.”

“Suỵt” Em gái tóc ngắn sợ hết hồn, đè thấp giọng nói: “Chúng ta vẫn nên tránh nói về chuyện đó, ăn đi nào.”

Bị ma cà rồng bao quanh, cô rất có kinh nghiệm, biết có một số ma cà rồng có thính lực rất cao.

Lâm Dao gật gật đầu, nghe lời ăn đồ ăn, không nói thêm gì nữa, tiếp tục nhìn Thân vương, Huyết tộc đứng xung quanh Thân vương, còn có Trần Thải Tinh cũng ở đó, hai người như hình với bóng, chỉ có thể chờ đợi.

Nhưng chờ cả một đêm, Lâm Dao cũng không có cơ nói chuyện một mình với Thân vương, thấy tiệc rượu sắp kết thúc, nàng rời mắt về phía quản gia Spencer bên người Thân vương.

“Buồn ngủ quá, thật muốn trở về đi ngủ, chúng ta có thể lén lút trở về ngủ không?”

“Chắc là được, chúng ta hiện tại là khách mời. Đúng rồi, Dao Dao đâu?”

“Đúng thật, sao lại không thấy Dao Dao? Mới nãy cô ý còn ở cạnh tôi mà, đi vệ sinh rồi hở?” Em gái tóc ngắn không hiểu ra sao, nhưng bởi vì bạn tốt muốn tìm Lâm Dao, ba người vốn đi cùng nhau, không thể mặc kệ như vậy, nên không thể làm gì khác hơn là đi tìm người.

Phòng trống.

“Lời tôi nói đều là thật, quản gia Spencer, Trần Thải Tinh muốn giết Thân vương, thật đấy, mong ngài tin tưởng tôi, chính tai tôi nghe được.”

Trên mặt Spencer không có biểu tình gì, “Cô nghe được cái gì?”

Trong lòng Lâm Dao sợ hãi, lúc này trực giác nguy hiểm hiếm có cứu cô, “Tôi thấy cậu ta nói thế với huyết nô phía Tây, mong ngài tin ta.”

“Đứa trẻ ngoan.” Ngữ khí của Spencer thoáng thả lỏng, “Ta biết rồi. Cô muốn thưởng cái gì?”

Lâm Dao nuốt một ngụm nước bọt, vì căng thẳng mà lòng bàn tay đổ mồ hôi, nói: “Tôi, tôi muốn trở thành Huyết tộc, đại nhân, ngài có thể Sở Ủng tôi không?”

Spencer nở một nụ cười nhạt, “Như cô mong muốn, cô gái.” Nói xong lộ ra răng nanh, một tay nâng cổ Lâm Dao, cắn xuống.



Lúc em gái tóc ngắn và em gái thận trọng tìm thấy Lâm Dao, Lâm Dao nằm trên đất, cả người lạnh toát, trên mặt không còn một giọt máu, nhưng đôi môi lại vô cùng đỏ, vừa nhìn đã biết vừa mới uống máu tươi.

“Đừng tới.” Em gái thận trọng ngăn em gái tóc ngắn, nói: “Cô ta thành Huyết tộc rồi.”

“A? Ai, ai Sơ Ủng Dao Dao? Vì sao lại như vậy…?”

“Là cô ta cam tâm tình nguyện, đi, nhanh đi tìm anh Trần.” Em gái thận trọng nghĩ đến sự khác thường của Lâm Dao 1 tháng trước, rất nhanh nghĩ tới gì đó, lôi kéo em gái tóc ngắn rời khỏi phòng.

Cũng may tiệc rượu rất nhanh đã kết thúc, đa số khách mời đều rời đi, hai người tìm được Trần Thải Tinh, ngắn gọn nói về chuyện Lâm Dao bị ai đó Sơ Ủng.

“Biết rồi, không có chuyện gì, đi nghỉ ngơi đi.” Trần Thải Tinh dỗ hai em gái đi ngủ, Lâm Dao biết gì đó, đối phương không giết chết Lâm Dao mà biến Lâm Dao thành Huyết tộc, rõ ràng không muốn làm lớn chuyện vào lúc này.

Nếu như trước đây hại chết một nhân loại thì sẽ không có gì nhưng bây giờ thì có Vương phi nhân loại là cậu ở đây, thế cục lại hoàn toàn khác.

Sắp ra tay. trong lòng Trần Thải Tinh suy nghĩ, rất tự nhiên ngáp một cái, nói: “Tôi trở về phòng ngủ một lát, buồn ngủ quá.”

“Được, honey” Thân vương hôn má cậu một cái.

Bây giờ Trần Thải Tinh vẫn ở trên tầng 3, dựa theo những gì Nguyên Cửu Vạn nói, thì sau khi kết hôn mới đưa cậu lên động phòng.

???

Gặp Spencer ở cửa. Trần Thải Tinh mệt nên đôi mắt có chút mơ màng, nói: “Làm sao vậy? Thân vương lại có chuyện gì nữa sao?” Ngữ khí rất thiếu kiên nhẫn, động phòng cái khỉ gì? Bụng của cậu đã thành như thế này rồi, còn có thể làm cái gì nữa?!!!

“Trần thiếu gia, công tước Giles bảo ta giao cái này cho ngài.” Spencer lấy ra một hộp gỗ từ trong lòng.

Hộp màu đen, dài, nhỏ.

Trần Thải Tinh tiếp nhận, không cần mở ra cũng biết có cái gì bên trong. Cậu nghi ngờ Spencer, cho tới bây giờ lão ta vẫn cực kỳ khó hiểu, “Thân vương đối với ông không tốt hả?”

“Công tước Giles Sơ Ủng tôi.”

Trần Thải Tinh mở hộp ra, bên trong quả nhiên có một cái dao găm bằng bạc, không khỏi âm thầm lẩm bẩm: “Thật, ơn nuôi không bằng ơn sinh, trẻ con nuôi lớn như thế rốt cuộc vẫn luôn nhớ cha, còn chả bằng đẻ ra một quả trứng rồi luộc lên ăn.”

Spencer:???

“Không có chuyện gì thì đi xuống đi. Tôi biết rồi, theo kế hoạch ban đầu.” Trần Thải Tinh đặt dao găm trở về nói.

Cậu trở về phòng ngủ, ngủ thẳng đến buổi trưa mới dậy, đi ăn cơm trưa, ra vườn hoa tản bộ một vòng, trở lại gặp Lâm Dao. Đối phương vẫn mặc bộ quần áo của huyết nô nhưng rõ ràng chẳng còn giống khi trước, tóc dày và mượt hơn, da dẻ trơn bóng, đôi mắt càng trở nên trong suốt, có thần, nói ngắn gọn lại chính là người trở nên đẹp hơn.

Đã trở thành ma cà rồng.

Trở thành ma cà rồng có thể trị hói đầu? Trần Thải Tinh càng mong đợi đợi vào đêm mai, tuy rằng chân tóc cậu rất khỏe, tóc rất dày nhưng nhất lao vĩnh dật không phải tốt hơn sao?

“Tôi đã trở thành Huyết tộc.” Lâm Dao nói thẳng. “Cậu còn là nhân loại, Thân vương sẽ Sơ Ủng cậu ư? Tôi cảm thấy không chắc tí nào.”

Trần Thải Tinh: “Chơi tự hỏi tự trả lời thì đừng có hỏi tôi.”

Lâm Dao một chút cũng không tức giận, lộ ra nụ cười, nói: “Tôi thành Huyết tộc đời thứ 3, tôi là đời 3, so với dự đoán của tôi trước đó còn tốt hơn.”

“Chúc mừng.” Trần Thải Tinh nói xong cũng đi, thấy nụ cười vui vẻ trên mặt Lâm Dao, sắp trở về phòng mới nhớ tới, tư thái vừa nãy của Lâm Dao rất giống mấy quý phu nhân Huyết tộc.

Tự xưng là cao cao tại thượng, dùng ánh mắt bề trên mà nhìn nhân loại.

Nhất thời cậu khôn biết phải nói gì cho phải.

Ngày hôm nay lâu đài không tổ chức tiệc rượu, vì ngày hôm sau là ngày tổ chức hôn lễ. Đương nhiên ma cà rồng không biết mệt, bọn họ tinh lực dồi dào, nhưng Vương phi và các bạn của ngài cần nghỉ ngơi.

Lễ cưới được tổ chức vào lúc hoàng hôn, mặt trời xuống núi, trong vườn hoa hồng.

‘Cha’ của Trần Thải Tinh cũng xuất hiện, nhìn thấy cái vị ‘cha Trần’ mũi ưng ánh mắt khôn khéo kia, Trần Thải Tinh rất thất vọng, lúc trước cậu còn nghĩ có phải người cha đã chết của cậu không, dù là trong thân xác NPC cũng được, hiện tại nghĩ còn không bằng cái người đàn ông hói đầu kia.

Cha của cậu không cần ai thay thế.

Lễ cưới long trọng, mặt trời lặn tỏa ánh tà dương đỏ rực bao phủ lên vườn hoa hồng đỏ tươi tựa như một bức tranh bằng máu đầy kiều diễm, giống như báo trước cuộc hôn lễ vào buổi tối này không an bình.

Là công tước Chel chủ trì hôn lễ.

“Thân vương, Vương phi, có thể trao nhẫn.”

Thế nhưng Thân vương có vẻ rất hạnh phúc, một chút cũng không bị lễ cưới sắp được nhuộm bằng máu ảnh hưởng. Nắm tay Vương phi, rất nghiêm túc nói: “Chúng ta kết hôn rồi, sẽ vĩnh viễn cùng nhau, cùng sống cùng chết.”

Trong tay Nguyên Cửu Vạn cầm một cái nhẫn bằng ngọc lục bảo, chậm rãi đeo vào ngón áp út của Trần Thải Tinh, cúi đầu hôn nhẹ chiếc nhẫn.

Nụ hôn này như có ma lực, cái nhẫn bằng lục bảo cứng rắn lạnh băng hóa  thành một vết màu xanh lục trên ngón tay Trần Thải Tinh.

Màu xanh lục bảo, hoa văn là hoa hồng, không khác hình xăm là mấy.

Trần Thải Tinh nhìn nhẫn, tất cả ma cà rồng ở đây dường như không thấy sự biến hóa của chiếc nhẫn, chẳng lẽ chỉ có cậu là đồ nhà quê?

“Honey, đến lượt em.” Nguyên Cửu Vạn cầm một chiếc nhẫn khác đặt vào tay Trần Thải Tinh.

Công tước Chel chủ trì hôn lễ: … Thân vương, ngài đây là hận không thể gả đi hả!!

Mang xong nhẫn, Trần Thải Tinh nghĩ một hồi, vẫn là cầm bàn tay của Nguyên Cửu Vạn lên, hôn lên chiếc nhẫn.

Trong lòng Nguyên Cửu Vạn cười như nở hoa, Tinh của hắn thật sự quá đáng yêu.

Lễ cưới tiến hành xong, Trần Thải Tinh mặc lễ phục rườm rà nhận từng lời chúc mừng, rốt cuộc màn đêm cũng buông xuống. Giles liếc mắt nhìn cậu, cậu nói muốn trở về phòng.

“Mọi người thỏa thích hưởng lạc, ta cũng nên làm tận nghĩa vụ của mình, cùng Vương phi của ta.” Thân vương rất vui vẻ nói.

Hai người biến mất trong màn đêm, tiệc rượu vẫn còn đang tiếp tục. Công tước Chel uống rượu vang, tươi cười tiếp đãi mọi người, mọi người khiêu vũ tận hưởng, say sưa chìm đắm trong bầu không khí này, hơn 500 khách mời, nếu như có người lẻn đi cũng không ai phát hiện.

Tầng 5.

Nguyên Thân vương cởi quần áo cho Trần Thải Tinh, một lớp rồi lại một lớp quần áo quá rườm rà, mãi đến lớp áo sơ mi cuối cùng, mới phát hiện áo sơ mi đã ướt một nửa.

“Cực khổ cho em rồi.”

“Vào lúc này càng ao ước được làm quỷ hút máu như mấy anh, thật sự không chảy tí mồ hôi nào luôn?” Trần Thải Tinh tò mò.

Nguyên Cửu Vạn mở rộng vòng tay: “Em có thể sờ thử.”

“Không cần, tôi muốn lên giường nằm nghỉ.” Kỳ thực vừa nãy bụng cậu đã không thoải mái, bị đè nén rất khó chịu.

Thần sắc Nguyên Cửu Vạn căng thẳng, dìu Trần Thải Tinh nằm lên giường.

“Bụng khó chịu à?”

“Nguyên Cửu Vạn, anh nói thật cho tôi biết, nhóc con sẽ không chui ra từ chỗ kia chứ?” Trần Thải Tinh cực lực từ chối.

Nguyên Cửu Vạn cười, “Sẽ không, không đâu, yên tâm, đừng lo lắng, tất cả đều có anh ở đây.”

Trần Thải Tinh thở phào nhẹ nhõm, “Không phải là tốt rồi, nếu không thì cũng thúi thật.”

Có lẽ lời này kích thích đứa nhỏ, bụng bắt đầu đau.

Tư duy của Trần Thải Tinh bắt đầu hỗn loạn, rất nhiều hình ảnh không hiểu sao bắt đầu xuất hiện, nhất thời quấy nhiễu cậu không phân rõ hiện thực và giấc mơ. Cậu như đang bay trên mây, bụng đau khiến lí trí và thân thể cậu tách rời, lại lôi kéo lẫn nhau, còn có hình ảnh của rất nhiều thế giới…

“Honey.”

Ở chỗ bụng của Trần Thải Tinh, dưới áo sơ mi trắng ngưng tụ thành một đám khói đen, giống như hư vô có thể cắn nuốt tất cả.

“Con của chúng ta muốn ra ngoài, em sẽ không có chuyện gì, anh đảm bảo.”

Vì vậy Nguyên Cửu Vạn lộ ra răng nanh, hướng về phía cổ của Trần Thải Tinh cắn xuống…    
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện