Editor: Nghi Nghi

Trò chơi thần quái, thế giới [Bài đồng dao ‘thắt dây’] tổng kết cá nhân của Trần Thải Tinh:

Đạt cấp SS, thưởng 2000 kim tệ.

Tìm được manh mối giá trị cao: hoàn thành.

Giải phong ấn cho toà nhà: hoàn thành.

Giúp Nguỵ Phi Vũ giải oán: hoàn thành.

Giúp Chu Tố Bình giải oán: hoàn thành.

Giúp cặp song sinh giải oán: hoàn thành.

Nhận được đạo cụ 【 Ngọc nữ Tâm pháp 】: 1.

Lúc Trần Thải Tinh nhìn thấy kim tệ thì!!! Lúc nhìn thấy đạo cụ thì??? Cậu là nam đó, đừng có thấy cậu bụng to mặc đồ nữ thì rớt ngọc nữ chứ? Này! Cái trò chơi này sao lại như thế hả? Có phải mắt mù rồi không? Trong lòng Trần Thải Tinh mắng chửi là thế, nhưng tay thì lại không thể không nhận, thuận tay chọn mở Ngọc nữ Tâm pháp.

【 Ngọc nữ Tâm pháp: Một quyển bí tịch võ công bậc cao, dùng thân pháp phiêu dật linh động để nổi danh, hoàn toàn có thể thực hiện đúng như câu ‘Há há há, ta sắp tới bắt đám quỷ quái bại hoại các ngươi đây!’. Ps: Tâm pháp này nên dùng phối hợp cùng với Tẩy Tuỷ Đan (Thân thể người bình thường ở Trái Đất, kinh mạch chưa mở, có luyện một trăm năm cũng không thể luyện thành được đâu!) 】

Trần Thải Tinh:???

Cái tâm pháp này muốn lừa cậu tiêu tiền chứ gì?

Cậu không phải người chơi cấp cao, không thể vào thành Hư Vô, nhưng trò chơi thưởng cho những người chơi đã chiến thắng, tạm thời mở cửa hàng cao cấp, người chơi trung cấp hoặc thấp hơn chơi ké thế giới cấp cao cũng có thể mua đồ.

Điều kiện trước hết là phải có tiền đã.

Trong túi Trần Thải Tinh bây giờ có 2537 kim tệ, cậu đã thấy mình rất giàu có rồi, có thể mua một viên Tẩy Tuỷ đan kia, cho nên có mắng tâm pháp này thế nào thì, đàn ông mà, Trần Thải Tinh cũng có một giấc mộng làm võ hiệp chứ!

Miễn sao tâm pháp không phải Quỳ hoa bảo điển là được rồi.

Cửa hàng cao cấp không rực rỡ muôn màu muôn vẻ như cấp trung hay cấp thấp, dù sao thì cửa hàng cấp trung cấp thấp giống như tiệm bán đồ ăn vặt ấy, chỉ riêng các loại hương vị của đồ ăn vặt thôi đã chiếm hơn phân nửa rồi. Cửa hàng cao cấp thật ra giống như một khu thương mại hơn.

Trần Thải Tinh nhìn từ thấp đến cao, mấy món ở hàng đầu tiên đều có giá 500 kim tệ, các loại tốc độ, sức mạnh, lực phản ứng, thị lực, thính lực vân vân, xuống thêm chút nữa là mấy món có giá tám trăm đồng vàng, cải thiện vẻ ngoài, giọng hát của người cá, ánh mắt mị hoặc các loại.

Tới tận mấy món có giá 1500 kim tệ, Trần Thải Tinh cũng chưa thể tìm được Tẩy Tuỷ Đan.

Trò chơi chết tiệt này!

2000 kim tệ một viên, Trần Thải Tinh cuối cùng cũng tìm thấy nó. Trò chơi này quả nhiên là lừa tiền mà, đào cái hố chờ đại gia nhảy vào.

Cuối cùng là mua hay không đây?

Trần Thải Tinh bấm vào phần giới thiệu đan dược.

【 Tẩy Tuỷ Đan: Thay đổi thể chất của người thường, mở kinh mạch, có được nó, bạn sẽ chỉ cách hàng loạt cao thủ võ lâm một chút tu luyện và bí tịch, không có nó, ngàn năm vạn năm bạn cũng chỉ là người thường. 】

Trần Thải Tinh: … Ha hả.

Bên cạnh đan dược còn có một cái ấn ký giảm giá, Trần Thải Tinh đã quen với mấy thứ của trò chơi này rồi, cậu bình tĩnh nhìn dấu chiết khấu, thậm chí còn cười nhạo một tiếng, chọn mua. Quả nhiên, sau khi chọn mua, giá còn lại là 1999 kim tệ.

Trò chơi chó má!

Cậu là người hiếm lạ một kim tệ thế này sao?

Đúng vậy đấy!

Trần Thải Tinh vẫn chọn mua, tiền chất đầy trong túi cũng không thể đem đến niềm vui, chỉ có tiêu tiền mới có thể cảm nhận được hạnh phúc mà thôi.

Bây giờ Trần Thải Tinh rất vui vẻ, ha hả.

Đan dược được bỏ thẳng vào trong túi, sự tò mò khiến cậu tiếp tục lướt xuống dưới, một hàng toàn trứng toả ra vầng sáng đầy màu sắc.

Trứng kỳ lân, trứng rồng, trứng phượng hoàng, trứng bạch hổ, trứng huyền vũ, các loại trứng thánh thú.

Một quả giá 18888 kim tệ.

Hơn nữa, bên dưới còn viết ghi chú: Giá trị vũ lực và thiên phú của bảo bảo trong trứng đều dựa vào chủ nhân ấp cả ~.

Nghĩa là nói cái trứng này có nở chẳng ra gì thì cũng tại chủ nhân không ấp đàng hoàng, vì thế đừng báo cáo với trò chơi, cám ơn.

“Trò chơi này đúng là thiên tài kinh doanh mà.”

Trần Thải Tinh thu ánh mắt, tự an ủi mình, bụng bia thì ai mà không có? Cậu cũng có nè, ok! Sau đó thuận tay sờ lên bụng bia của mình, kết quả tay lại cứng đờ trên bụng.

Hình như vừa rồi cái bụng có động đậy thì phải?

Nhưng mà bây giờ lại không thấy nữa rồi.

Không phải, Nguyên Cửu Vạn nói là giả mà, bầu gì mà bầu, sao mà bầu được!

Trần Thải Tinh vội vàng thu tay lại, cũng không còn hứng để dạo cửa hàng nữa, trực tiếp thoát ra trở về thế giới thật, vẫn chưa sử dụng tâm pháp và đan dược.

Trở lại thế giới thật, cậu đang ở nhà, Nguyên Cửu Vạn cũng đã ngồi trên sô pha, dùng bộ dạng trưởng thành, tựa như đã đợi cậu rất lâu rồi, bởi vậy nên vừa mở miệng đã hỏi: “Mua gì đấy?”

Trần Thải Tinh cảm giác được túi tiền trên quần áo phồng lên, lấy ra thì thấy là một quyển sách cổ, bên trên có mấy chữ 【 Ngọc nữ Tâm pháp 】thật to, cùng với hộp gấm đựng đan dược.

“Ngọc nữ Tâm pháp?” Nguyên Cửu Vạn nhìn thấy, vừa định cười thì chạm phải ánh mắt như muốn bùng nổ của Trần Thải Tinh, lập tức thu lại ý cười, đứng đắn nói: “Tâm pháp này không rẻ đâu, tôi nhớ là một quyển bí tịch võ công thế này phải hơn bốn ngàn.”

Quả nhiên, lời này vừa nói ra, Trần Thải Tinh lập tức vui vẻ.

“Mới vừa rồi em không thấy à?”

Trần Thải Tinh bị bụng bia doạ cho run rẩy, còn tra giá gì nữa, đang vội vã quay về thế giới thật để sờ cơ bụng bằng phẳng của mình, tuy là không rõ lắm nhưng không đến nỗi đột nhiên tròn trịa!

Cậu vẫn nên thoả mãn với nó đi.

“Không xem kĩ. Theo như anh nói thì còn có thứ đắt tiền hơn à?”

“Thế giới cấp cao phức tạp hơn nhiều, bí tịch võ công thuộc về loại tu luyện trụ cột, còn có tu tiên, tu ma, nhưng mà hai cái sau rất khó có người thành công.” Nguyên Cửu Vạn giải thích.

Trần Thải Tinh: “Nghe anh nói thế thì thế giới cấp cao càng về sau sẽ không chỉ có mỗi quỷ quái sao?”

Còn có tiên có ma, bước vào thế giới thần quái đơn giản hơn bao giờ hết.

“Ừm, có rất nhiều loại, sau này em sẽ biết thôi.”

Biết Nguyên Cửu Vạn không muốn nhiều lời, Trần Thải Tinh cũng không hỏi nữa, đoan trang nhìn chàng trai xinh đẹp trên sô pha, ánh nắng ngày đông chiếu vào căn phòng qua ban công, chiếu sáng cả nửa người Nguyên Cửu Vạn, càng tô điểm thêm vẻ tuấn mỹ của người đàn ông thần bí này.

Bệnh nhan khống của Trần Thải Tinh lại tái phát, không tự chủ phát ra một lời cảm thán từ tận đáy lòng: “Cửu muội Cửu muội, em gái xinh đẹp của tôi ơi!”

“Tinh à, không phải nói là sẽ bỏ qua cho tôi rồi sao?” Nguyên Cửu Vạn bất đắc dĩ.

Trần Thải Tinh gật đầu: “Bỏ, bỏ qua rồi cũng không thể quên được Cửu muội của em chứ.”

Nguyên Cửu Vạn: …

Biết ngay mà.

“Đi thôi, ra ngoài ăn, em mời anh ăn lẩu.” Trần Thải Tinh nở nụ cười. Đồng vàng không còn dư nhiều, nhưng tiền mặt cậu vẫn có, lúc buôn bán ở thế giới ‘Thắt dây’ cũng lời được một ít, tiền cậu tự kiếm được thì khoan hẵn tính, trăm vạn mà đội trưởng Ninh đưa đã chia cho cả tiểu đội năm người, tính cả Đường Nhạc, dù sao thì ở thế giới kia đều là nhờ vào đạo cụ của Đường Nhạc cả.

Mỗi người hai mươi vạn, tiền của Nguyên Cửu Vạn nằm trong tay Trần Thải Tinh, đồng nghĩa với việc Trần Thải Tinh dùng tiền của Nguyên Cửu Vạn mời hắn đi ăn.

Tốt biết bao.

“Em đi tắm rửa thay đồ đã.” Trần Thải Tinh vô cùng vui vẻ.

Ở thế giới ‘Bài đồng dao Thắt dây’, trong cái nhà trọ nhỏ đó có thể rửa mặt sơ được, nhưng muốn tắm rửa đàng hoàng thì lại không. Nước ấm bao phủ lên người, Trần Thải Tinh vừa cẩn thận nghiên cứu bụng của mình, tuy không có bốn múi nhưng vô cùng bằng phẳng, xem ra cảm xúc lúc ở trong cửa hàng chỉ là do cậu nghĩ nhiều mà thôi.

Ăn mặc chỉnh tề, Trần Thải Tinh cầm chìa khoá nói: “Đi thôi.”

Hai người sóng vai đi, lúc ra khỏi tiểu khu, bảo vệ ngoài cửa còn cười ha hả chào hỏi: “Năm mới vui vẻ, Trần tiên sinh.”

“Năm mới vui vẻ.”

Ánh mắt đối phương tò mò nhìn Nguyên Cửu Vạn, “Trần tiên sinh ra ngoài với bạn sao?”

“Đúng vậy.”

Hai người đi xa còn có thể nghe thấy bảo vệ nói bạn của Trần tiên sinh thật đẹp, bộ dạng thật tuấn tú.

Tâm tình Trần Thải Tinh rất tốt.

Mùng tám tháng giêng vừa qua, hương vị năm mới lập tức phai nhạt, mọi người bắt đầu đi làm trở lại, trên ngã tư đường có thể thấy được xe đến xe đi và cả người đi đường nữa, nhưng bắt mắt nhất vẫn là hai thanh niên. Trước đây một mình Trần Thải Tinh đi trên đường cũng sẽ bị người khác lén quay đầu nhìn, càng miễn bàn đến lúc này bên cạnh cậu còn có một Nguyên Cửu Vạn tuấn mỹ đến nỗi phi lý.

Nguyên Cửu Vạn dáng người hoàn mỹ, gương mặt con lai, mũi cao mắt sắc, chủ yếu là khí chất rất thần bí.

Là loại cảm giác thần bí không nhiễm khói lửa trần gian ấy.

Trần Thải Tinh không chỉ một lần nghe được có người nhỏ giọng khen ngợi, chỉ toàn là hai câu này, ‘Aaa, cảm giác giống như ma cà rồng vậy’ và ‘Muốn xin phương thức liên lạc của anh ý quá đi’.

Cậu nhìn Nguyên Cửu Vạn, môi hồng răng trắng giống hệt như ma cà rồng.

“Cậu dẹp đi, anh giai nhỏ xinh đi bên cạnh hắn cũng rất tuấn tú đó, vừa nhìn đã biết là người yêu rồi, mau tỉnh lại, đồ ăn nghịch thiên như vậy cậu không muốn chết thì cứ nhào lên, có vách tường kia kìa.”

Cô gái muốn xin phương thức liên lạc bị bạn bè mạnh mẽ khuyên bảo lôi đi.

Vẻ mặt Trần Thải Tinh dán đầy dấu chấm hỏi, nhỏ xinh là ý gì hả?

Cậu cũng cao một mét bảy tám, một mét bảy chín chứ bộ! Mang giày vào là cao tới một mét tám luôn, liên quan gì đến hai chữ nhỏ xinh hả? Chỉ có thể nói là vì người bên cạnh rất cao thôi, ok?

Đi ra ngoài ăn cơm một chút mà lại bị đánh giá từ đầu đến đuôi, nhưng cũng may là lẩu rất ngon.

Lúc hai người cơm nước xong xuống lầu định về nhà thì dưới khu thương mại đang vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều người vây quanh, người chủ trì cầm mic nói: “Phần thưởng dành cho giải nhất là một chiếc nhẫn kim cương độc quyền chỉ có ở One Love chúng tôi, kim cương trường cửu, chúc cho tình yêu của các vị trường trường cửu cửu. Giải nhì là một chiếc nhẫn vàng 999, vàng đại biểu cho một tình yêu vĩnh viễn không đổi, vĩnh viễn không phai màu …”

Trần Thải Tinh chú ý đến biểu ngữ, là một hoạt động nhân lễ tình nhân của một cửa hàng trang sức.

“Mọi người đừng ngại ngùng, phần thưởng của chúng tôi rất phong phú, còn có ai muốn báo danh không?”

Trần Thải Tinh nghe thấy cần phải giao phí báo danh, mỗi người một trăm, dù là vậy thì trên sân khấu đã có hơn mười cặp tình nhân, bốn phía còn có phóng viên quay phim. Người thiết kế cái quảng cáo này cũng là thiên tài, danh tiếng nổi ầm ầm, cậu nhìn nhẫn kim cương giành cho giải nhất, cậu đang đứng vây xem bên ngoài đám người, người chủ trì mà không nói thì còn tưởng là nhẫn bình thường.

“Còn có ai muốn tham gia không? Chỉ còn thiếu một cặp nữa thôi, cơ hội có hạn.”

Nguyên Cửu Vạn nhìn Trần Thải Tinh, “Có muốn tham gia không?”

“Em là loại người vừa thấy nhẫn kim cương thì sẽ động lòng sao?” Bây giờ Trần Thải Tinh trong người có mấy chục vạn, không cần phải đi làm, không cần trả nợ, cuộc sống rất hạnh phúc.

Khoé môi Nguyên Cửu Vạn cong lên, mang theo hương vị mê hoặc nói: “Hoạt động tình nhân mà hắn nói có lẽ là sẽ hôn môi đấy.”

“Em ở trong mắt anh là người thèm khát thân hình của anh như thế sao?” Trần Thải Tinh đoan chính nói phê bình, “Anh nghĩ em rất xấu xa, rất hạ lưu à?”

Nguyên Cửu Vạn: Tin em mới là lạ, lúc trước em ở trong trò chơi, vừa thấy mặt tôi là chiếm tiện nghi bất chấp đấy.

Quả nhiên.

“Chúng tôi tham gia!” Trần Thải Tinh chính trực nắm tay Nguyên Cửu Vạn giơ lên.

Người chủ trì vừa nhìn thấy lập tức ngạc nhiên, hắn quay đầu nhìn người phía sau, cái này nên làm thế nào? Kết quả người kia vô cùng vui vẻ, gật đầu điên cuồng, không cần phải lo tin hot nữa rồi!

“Tình yêu không phân biệt biên giới, cũng không phân giới tính, đây là quan niệm truyền bá của nhãn hiệu One Love chúng tôi, được rồi, chúng ta cùng hoan nghênh hai vị lên đài.”

Trần Thải Tinh đối diện với ánh mắt Nguyên Cửu Vạn đang nhìn mình, vô tội nói: “Tới ngay tới ngay, có cơ hội thì phải lấy thưởng chứ, không thể phụ tấm lòng của người ta được.”

“Anh hiểu mà.” Nguyên Cửu Vạn chân thành, tha thiết cười gật đầu.

Hai người đi lên, mấy cặp tình nhân vốn đứng gần nhau đều phải lùi lại một bước, không phải là vì có thành kiến với hai người mà là bị khí thế của Nguyên Cửu Vạn ép cho lùi lại.

Người chủ trì hỏi tên hai người.

Trần Thải Tinh ngẩng mặt mỉm cười nói: “Tôi tên Quách Dục.” Sau đó nhiệt tình thân thiết hỏi: “Hoạt động của các vị là thi cái gì? Cần phải hôn môi năm phút đồng hồ sao?”

Người chủ trì ngạc nhiên, “Đương nhiên là không cần.” Cô nàng nghĩ đến hai người này sẽ thẹn thùng cho nên rất tri kỷ giải thích: “Có cõng người yêu một thời gian, có trả lời câu hỏi kiểm tra mức độ ăn ý …”

Liệt kê ra một mớ, chỉ không có hôn môi, đừng nói là năm phút đồng hồ, năm giây cũng không có luôn.

Trần Thải Tinh: …

Không lẽ cậu phải thật sự cố gắng vì cái nhẫn cho nữ kia hả?

“Xin lỗi nha, tôi bỗng nhớ mình vội vã ra ngoài, bếp nấu nước vẫn còn đang bật, tôi phải về tắt bếp đã.” Trần Thải Tinh muốn đi lại bị Nguyên Cửu Vạn bên cạnh kéo tay, giọng nói để lộ ý cười, nói: “Bảo bối, anh tắt bếp rồi, chúng ta có thể chơi tiếp được mà.”

Người chủ trì: … Dưới tàng cây chanh có tôi với tôi.

Trò chơi vẫn phải chơi.

Thử thách sự ăn ý của các cặp tình nhân, ví dụ như màu sắc yêu thích, món ăn yêu thích vân vân, Trần Thải Tinh cảm thấy bọn họ nhất định sẽ bị đào thải ngay ải đầu tiên, vậy mà cuối cùng…

“Xin hỏi Nguyên tiên sinh, Quách tiên sinh thích màu gì?”

“Màu xanh lục.” Nguyên Cửu Vạn không thể nào quên được dây buộc tóc của Cửu muội.

Trên bảng đáp án của Trần Thải Tinh viết ‘xanh lục’.

“Xin hỏi Quách tiên sinh, thức ăn Nguyên tiên sinh thích nhất là gì?”

‘Quách tiên sinh’ ngẩn người một giây mới nhớ mình tên là Quách Dục, cậu nghĩ dù sao cũng mượn tên của Quách Dục rồi, chơi thì chơi.

“Kẹo cứng vị trái cây.”

Bảng đáp án của Nguyên Cửu Vạn viết ‘Tinh’ rồi lại bị xoá đi, viết ‘kẹo cứng vị trái cây’.

“Chữ đã bị xoá trên bảng đáp án của Nguyên tiên sinh là gì? Hình như là chữ ‘tinh’, sở thích của mình cũng có thể sửa đột ngột như thế sao?” Người chủ trì cười hỏi.

“Nhủ danh của em ấy là ‘Tinh’.”

Người chủ trì: … Thả tôi xuống, sao tự nhiên lại bẻ lái thế hả?

Vành tai Trần Thải Tinh nóng lên, trong lòng mắng Nguyên Cửu Vạn, mặc kệ anh!

Ải thứ nhất, hai người ăn ý một cách kì lạ tiến thẳng vào vòng trong, thử thách là có thể cõng đối phương lâu nhất sẽ thắng lợi.

Trần Thải Tinh đương nhiên không thể nào cõng một tên Nguyên Cửu Vạn cao to như thế, cho nên vô cùng nhiệt tình vui vẻ leo lên lưng Nguyên Cửu Vạn.



Nhận được giải quán quân là một chuyện rất thuận tay.

Người tổ chức đưa nhẫn lên, Nguyên Cửu Vạn vô cùng tự nhiên đeo vào ngón út của Trần Thải Tinh. Chiếc nhẫn thiết kế theo kiểu cho nữ, dù cho ngón tay của Trần Thải Tinh thon dài, nhưng khớp xương của nam và nữ vẫn khác nhau, đeo vào ngón út là vừa đủ.

Người chủ trì còn muốn phỏng vấn việc riêng của hai người, nhưng Nguyên Cửu Vạn và Trần Thải Tinh nói cám ơn xong thì lập tức rời khỏi sân khấu.

Đường về nhà rất yên tĩnh, Trần Thải Tinh vuốt chiếc nhẫn trên ngón út, bản đặc biệt này khắc như có như không, cho nên nhìn vào rất đơn giản, cũng không phải quá mức nữ tính.

“Đúng rồi, chúng ta hình như chưa có nộp phí báo danh?”

Nguyên Cửu Vạn: “Cả một đường em chỉ nghĩ đến cái này hả?”

Đương nhiên là không phải, suy nghĩ về chuyện chúng ta. Nhưng Trần Thải Tinh vẫn gật đầu, “Bọn họ cũng không đòi chúng ta, nhưng mà bọn họ cũng chẳng thiệt được, mặt của anh đáng giá biết bao nhiêu.”

Đóng cửa phòng, Trần Thải Tinh xoay người đổi dép.

“Tinh.”

“Cái gì?” Trần Thải Tinh đứng thẳng người nhìn sang.

Nguyên Cửu Vạn cúi đầu hôn lên môi Trần Thải Tinh.

“Tình yêu à, chúc em Lễ tình nhân vui vẻ.”

Trần Thải Tinh ngoài miệng nói: “Còn chưa tới nữa mà.” Nhưng mà nụ cười trên môi đã khống chế không nổi nữa.

Cậu bây giờ cũng đã từng hôn đàn ông rồi đó nha.

Ba ngày sau.

Quách Dục đang ngủ ở nhà thì điện thoại bị gọi liên tục, hắn tắt máy, nhưng điện thoại riêng trong nhà vẫn vang inh ỏi, đành phải nỗi sùng tỉnh dậy nghe điện thoại.

Là chị gái hắn gọi tới.

“Quách Dục, em làm cái gì đó? Không phải em nói với chị là em không thích đàn ông sao? Là cái tên họ Trình kia có phải không?”

Quách Dục mới vừa tỉnh ngủ mơ mơ màng màng:???

Bên kia điện thoại còn có tiếng hô của cháu gái đáng yêu nữa: “Cậu ơi cậu ơi, sao cậu bắt kịp thời đại thế? Còn thích đàn ông nữa, con ủng hộ cậu.”

“Ủng hộ cái lông! Ngứa da hả? Làm bài tập chưa? Luyện đàn chưa? Không được xem điện thoại linh tinh.” Chị Quách ‘quan tâm’ con gái theo cách của mẹ hiền xong thì lại nói với đứa em trai của mình bên kia điện thoại, “Chị đã nói em đã lớn rồi, không chịu tìm bạn gái, thì ra là như thế, chị không dám để cho ba mẹ biết, em nói thật với chị đi, có phải người em thích là tên họ Trình kia không?”

Quách Dục mê mang lần nữa, hắn với lão Trình làm sao?

Rất trong sạch mà?

“Còn không chịu nói! Em xem bộ dạng của em kìa, học cách theo đuổi người khác ở đâu đấy? Em chờ đó, chị qua ngay bây giờ đây…”

Cháu gái nói: “Mẹ ơi mẹ ơi, không phải họ Trình, người cậu thích họ Nguyên. Mẹ, ảnh hơi mờ, không thấy rõ là cậu, hai người trong ảnh thật đẹp, con nhìn kỹ rồi, lại còn so với cậu, nói không chừng là cùng tên họ thôi.”

Cơn tức giận của chị Quách hơi bình ổn lại, Quách Dục mới sáng sớm đã bị mắng một trận, bây giờ mới tỉnh táo lại nói: “Chị, chị nói đùa cái gì đấy? Sao em lại có thể thích đàn ông được? Cho dù em thích đàn ông thì cũng không thể nào là lão Trình được, em là ai mà hắn là ai chứ? Sao có thể thích hắn được? Nếu có thích thì Tinh cũng không đến nỗi nào.”

“Đương nhiên là em không xứng rồi.” Quách Dục tự nhận thức mình rất tốt, “Cuối cùng là chuyện gì đấy?”

Cháu gái bên kia nói: “Mẹ, con xem xong rồi, không phải là cậu đâu, anh trai xinh đẹp mảnh khảnh kia tên là Quách Dục, trùng tên với cậu thôi.”

Quách Dục nghe hiểu, khí thế tăng vọt, nói: “Còn nhìn bộ dáng của cậu? Bộ dạng của cậu làm sao?”

“Một thân thịt béo chứ làm sao?” Chị Quách cũng không chiều chuộng em trai, đánh để dạy dỗ từ nhỏ đến lớn.

Quách Dục: …

Được được được, lỗi hắn, lỗi hắn hết, người ta trùng tên trùng họ, có come out cũng phải tính trên đầu hắn, người mập mạp không có nhân quyền!

“Cậu đừng giận, con nhìn lầm thôi, con hơi kích động, mới vừa thấy hot search #Thần tiên quyến lữ Quách Dục và Nguyên tiên sinh# trên Weibo thì đã bấn loạn, chưa kịp xem kỹ, chỉ thấy chúc phúc cho đôi tình nhân đồng giới Quách Dục và Nguyên tiên sinh thôi …”

Quách Dục nghe cháu gái nói thì có cảm giác bất an, hắn cảm thấy không phải chỉ đơn giản là cùng tên thôi đâu. Hắn cúp điện thoại, lọ mọ lên Weibo, đã leo đến top 12 trên hot search rồi, nhìn thấy tên của mình đặt cùng chỗ với Nguyên tiên sinh, còn cái gì thần tiên quyến lữ, thịt béo của Quách Dục đang kháng nghị đây.

Vừa nhấn vào nhìn, nói khu thương mại ở thành phố X có tổ chức hoạt động dành cho tình nhân, nhưng chữ phía sau thì không đọc được nữa.

Quách Dục mở video xem thử.

Video nhìn qua là biết đã được cắt nối biên tập lại, đặc biệt nhấn mạnh vào hai người kia. Hai khuôn mặt quen thuộc đẹp như trong phim thần tượng xuất hiện, nhìn cái tên Nguyên Cửu Vạn chân dài kia, đúng là không đáng yêu được như Cửu muội chân ngắn mà. Quách Dục ghét bỏ nghĩ.

Hắn thấy Trần Thải Tinh dùng vẻ mặt đứng đắn nói mình tên là Quách Dục, Quách Dục hàng thật: …

Thanh danh trong sạch của hắn cứ vậy bay theo gió luôn …

Quách Dục mở Wechat, bạn nhậu của hắn nhắn muốn nổ máy rồi, hỏi hắn về chuyện hot search, hỏi có phải come out gì đó không. Hắn gọi thẳng sang cho Trần Thải Tinh, kết quả lại là máy bận.

Bởi vì mẹ Trần là một người mẹ hiện đại, cho nên cũng thấy được hot search, bấm vào xem xác nhận ba lần, đúng là con trai nhà mình.

Trần Thải Tinh: …

“… Mẹ nói mà, con đã lớn như vậy mà còn chưa yêu đương, chưa có bạn gái, giới thiệu cho con con cũng qua loa có lệ, thì ra con cũng thích đàn ông.” Mẹ Trần nói liên tục, không có chỗ chen vào luôn.

Trần Thải Tinh biết rõ còn cố: “Cũng? Còn có ai thích đàn ông sao ạ?”

“Con quan tâm làm gì?” Mẹ Trần thẹn quá thành giận, không muốn để lộ chuyện riêng của Thành Thành, dù sao cũng làm mẹ kế, mẹ Trần rất đúng mực, nhưng mà đối với đứa con ruột của mình này thì không dễ nói chuyện như thế đâu, “Bây giờ đang nói chuyện của con đấy, đừng có mà chuyển chủ đề, người trong video là ai? Tên gì? Người ở đâu, gia cảnh thế nào?”

Trần Thải Tinh cười hì hì nói: “Mẹ, con dâu của mẹ đẹp không?”

Mẹ Trần cho dù có dối lòng thế nào thì cũng không thể chê được, không thể trái lương tâm được mà. Người kia vừa nhìn đã thấy có bản lĩnh, bộ dạng còn dễ nhìn hơn cả Thải Tinh, bà sợ con mình bị lừa, nói: “Đẹp thì đẹp nhưng không thể chỉ nhìn mặt mà yêu đương được.”

Giọng điệu bắt đầu trở nên lo lắng: “Bây giờ con không có nghề nghiệp, còn nợ tiền nhà, người ta nhìn trúng con ở chỗ nào? Mẹ thấy quần áo hắn mặc không rẻ đâu, chất liệu đều rất tốt, không chừng chỉ là nhất thời coi trọng con thôi, khó mà bảo đảm được gì, cho dù thật sự là thích đàn ông thì vẫn phải tìm một người kiên định ổn trọng mà dựa vào chứ.”

Trần Thải Tinh: … Đúng là mẹ ruột.

“Mẹ, mẹ đừng thấy Nguyên Cửu …” Cậu nhớ tới Nguyên Cửu Vạn mình đã từng mang về nhà, may mà thắng lại kịp, không nói tên đầy đủ, tiếp tục nói: “Mẹ đừng bị vẻ ngoài của hắn đánh lừa, thật ra hắn không biết làm gì cả, tất cả đều dựa vào con, có lừa cũng là con lừa hắn, coi trọng mặt của hắn.”

Mẹ Trần nghe ra chỗ nào đó sai sai, không tiếp tục châm chọc con mình nữa mà nói thẳng: “Nguyên Cửu sẽ không phải là anh trai của nhóc Cửu Vạn chứ? Con để người nhà họ tìm ra đứa nhỏ, người ta cảm kích con mới yêu đương với con đó, không thể làm chuyện tốt cầu báo đáp được, nếu con thật sự thích đàn ông, mẹ sẽ giới thiệu cho con mấy người thành thật, an phận, mẹ đi nhảy quảng trường cũng quen biết được rất nhiều …”

Trần Thải Tinh không nghĩ mẹ mình sẽ trâu bò như thế, nghĩ một lúc, có lẽ là nói cho Chu Thành nghe, nhất thời không biết nên nói gì nữa.

Chỉ có thể nói là không quan trọng là thích nam hay thích nữ, đến khi cha mẹ giục cưới thì nam hay nữ cũng có thể tìm được cho đấy.

“Mẹ, nếu con nói con không thích người thì sao?”

Mẹ Trần im lặng, sau đó nổi giận: “Bây giờ ngay cả đàn ông cũng không thoả mãn được con, muốn lên trời luôn hả?”

Cuối cùng Trần Thải Tinh phải thề rằng mình không lên trời, không có sở thích kỳ quái như nhân thú, Nguyên Cửu là người, thiên chân vạn xác là người, không phải thứ gì bậy bạ.

Mẹ Trần: “Càn quấy, Nguyên Cửu không phải là người thì là ai?” Cuối cùng dặn dò: “Người ta vừa nhìn đã biết là không phải bình thường rồi, đối xử với người khác tốt một chút, tiền có đủ xài không?”

“Đủ rồi, thật đó, khoảng thời gian trước con nhận việc về làm kiếm được một khoảng, đã trả hết tiền nợ mua nhà rồi.” Trần Thải Tinh thật thật giả giả nói cho qua.

Bây giờ mẹ Trần mới xem như yên tâm.

Trò chuyện xong mới nhớ đến mục đích ban đầu gọi điện cho con là muốn hỏi nó có thể thẳng lại được hay không? Bà còn muốn ôm cháu nội, kết quả lại nghĩ thông suốt, cháu nội cũng chẳng còn luôn.

Ài.

“Mệnh của Chu gia và Trần gia là không thể có cháu đích tôn được mà.” Mẹ Trần cảm thán.

Cha Chu: …

Sau khi bảo đảm với mẹ mình Nguyên Cửu Vạn là người thì trò chơi bắt đầu.

Thế giới [Bài đồng dao ‘Thắt dây’] là Trần Thải Tinh đi ké với Quách Dục, thế giới bây giờ mở ra là thế giới trung cấp của cậu. Thế giới [Ai là quỷ núi tuyết?] nhận được manh mối gợi ý, vẫn có mười phút thời gian chờ, Trần Thải Tinh bấm mở manh mối nhận được.

【 Ai sẽ được thân vương ma cà rồng đỡ đầu? 】

Xem ra lần này là thế giới ma cà rồng.

Trần Thải Tinh nghĩ đến Ngọc nữ Tâm pháp có thể đuổi theo quỷ của mình, bật ra một câu hỏi từ tận tâm hồn: Xin hỏi ma cà rồng có được tính là quỷ không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện