Editor: Mèo, Maris

“…Lẩu shabu, món lẩu chính hiệu của Bắc Kinh xưa giờ, ăn kèm với bánh mè mới nướng, cắn một ngụm vừa giòn vừa béo, thêm chút thịt dê mềm mịn tan trong miệng, lại uống một ngụm rượu hoa quế thơm lừng nhà ủ, ôi, đúng là mỹ vị nhân gian…” Quách Dục ngồi ghế phó lái, chở mọi người đi ăn tiệc tẩy trần giữa trưa.

Có thể nhận ra hắn trước kia vốn là chủ nhà hàng, vô cùng quen thuộc kể mấy chuyện ăn uống ra một cách rõ ràng mạch lạc.

Trình Lập Phong thuê một chiếc xe Jeep Wrangler việt dã, không gian ngồi vô cùng rộng rãi, Trần Thải Tinh cùng Tiểu Cửu gồi ở phía sau, nghe Quách Dục ngồi ở ghế phụ một đường tụng “ăn kinh”. Rốt cuộc cũng tới nơi, cửa hàng ở trong một ngõ nhỏ, xe ngừng ở bên ngoài, bên trong hẹp đến nỗi xe không thể đi vào.

Bốn người xuống xe.

Trần Thải Tinh không nghĩ tới ở Bắc Kinh lại có tuyết lớn như vậy, nắm tay Tiểu Cửu hỏi: “Có lạnh không?”

“Anh, không lạnh.” Nguyên Cửu Vạn ngoan ngoãn nói.

Đi không đến năm phút đồng hồ thì đến nơi, Quách Dục đã đặt chỗ trước, người phục vụ tiếp đón dẫn đường. Vào đến chỗ ngồi đặt trước thì cởi áo treo lên móc, mọi người vào chỗ ngồi.

“Cậu gọi món đi, nghe cậu nói một đường, vốn dĩ không đói bụng bây giờ tôi cũng đói rồi.” Trần Thải Tinh xua tay bảo đồ tham ăn Quách Dục gọi món.

Quách Dục sảng khoái gọi đồ ăn, Trần Thải Tinh bèn cùng Trình Lập Phong nói vài câu chuyện phiếm hằng ngày, có điều Trình Lập Phong vốn là người ít nói, nói một hồi cũng chả tới đâu, Trần Thải Tinh cuối cùng cũng không nói nổi nữa.

“Màu mè thủ tục xong rồi, không nói nữa đâu.”

Trình Lập Phong nghe vậy nhưng lại lộ ra nụ cười hiền hòa, nói: “Đừng làm màu làm mè với tôi, cứ như bình thường là được rồi.”

Nguyên Cửu Vạn vừa nghe, ở một bên lộ ra ánh mắt ‘như hổ rình mồi ’, nhìn chằm chằm Trình Lập Phong. Trình Lập Phong cũng chú ý tới nhóc, nụ cười tươi hơn mấy phần, em trai Trần Thải Tinh thật đúng là ưa che chở cậu.

Từng nồi thức ăn được bê lên, đồ ăn đặt ở trên bàn.

Người phục vụ rời khỏi ghế lô.

Sau khi dùng khăn nóng lau tay, mọi người bắt đầu động đũa. Quách Dục ở bên cạnh oa một tiếng kêu to: “Ai, bánh nướng nhìn thật ngon, mẻ này mới ra lò, ăn chắc chắn rất ngon, cho em trai này một cái nào.”

“Đừng có mà tranh thủ, ai là người một nhà của cậu?” Trần Thải Tinh kẹp bánh nướng bỏ vào trong bát Tiểu Cửu.

Quách Dục ha ha cười nói: “Cậu thiệt là, vừa cúp điện thoại lại không nhận người quen, ngày hôm qua trong điện thoại còn nhắc tới papa cháu trai tương lai của tui, anh rể tương lai, chúng ta còn không phải là người một nhà thân thiết sao?”

“Còn chưa có theo đuổi tới tay đâu, bớt ra vẻ đi.” Trần Thải Tinh gắp thịt nói.

Đề tài tự nhiên vậy mà bị chuyển sang “người cha bị đội nón xanh của đứa con trong bụng Nguyên Tinh”, Quách Dục một bên gắp thịt ăn khí thế ngất trời, một bên nói: “Hai ta nói chuyện điện thoại xong tôi lập tức đi tìm lão Trình, hắn cũng có quen biết vài người, còn có mấy mối quan hệ của tôi bên này, hí hí, năng lực của tôi chính là dùng tiền moi móc thông tin, trước hết hỏi thăm sơ qua một lượt, dù sao trong mấy người chơi mà hai tụi tôi biết không ai gặp phải tình huống mà cậu nói qua, Tinh nè, rốt cuộc vụ này là thế nào vậy? Kể nghe chút coi.”

Ba người trò chuyện, đương sự Nguyên Cửu Vạn thì đung đưa chân ngắn nhỏ ngồi ở ghế trên nghiêm túc ăn thịt gặm bánh nướng.

Trần Thải Tinh nói ra mọi chuyện phát sinh ở thế giới trước không giấu một chút nào.

Quách Dục nghe xong chiếc đũa đang gắp thịt đều rơi trong bát, há to miệng, một lúc lâu sau lại nói: “Chị Nguyên, chị có chắc đó là cha đứa nhỏ hông…”

“Muốn gây sự hả?” Trần Thải Tinh nhìn qua, “Hay là cậu muốn cùng tôi so hàng? Hay cậu cũng muốn mang thai??”

Quách Dục:……

“Có muốn cũng không mang nổi.” Quách Dục nhớ tới cảnh tượng suốt ngày bị chị Nguyên Tinh hành hạ, tự bày ra bộ dạng nhận sai. Có điều nói xong chưa đến hai giây, lại lanh mồm lanh miệng nói: “Chính là cậu nói với tui, ‘có cơ hội còn gặp lại, tự mình chăm sóc tốt bản thân cũng đứa bé trong bụng’, cái kiểu lời thoại này rất giống chồng trước của cậu.”

Trần Thải Tinh: “??? Chồng trước?”

Nguyên Cửu Vạn đang gặm bánh ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt âm trầm.

“Không phải sao?” Quách Dục không hiểu ra sao không biết mình nói sai chỗ nào.

Trần Thải Tinh cười, nói: “Đương nhiên là ứ phải rồi, anh chàng đẹp trai kia chính là đối tượng theo đuổi nóng hổi vừa thổi vừa ăn của tôi, chồng trước cái gì.”

Nguyên Cửu Vạn vui vẻ, đôi mắt to tròn cong lên, bên khóe miệng dính hạt mè.

Quách Dục: “!!!” Trần Thải Tinh người này mặc kệ là nam hay là nữ cũng đều là kẻ trâu bò.

“Tôi là người vô cùng rộng lượng, cong thì cũng cong rồi, quan tâm gì tới yêu xa yêu gần chứ, nếu như người kia vẫn còn đang độc thân, lại chả có tính xấu gì, tôi cũng không ngại.” Trần Thải Tinh vừa ăn thịt, vừa nói: “Cậu nghĩ xem, mỗi lần tiến vào các thế giới khác nhau, yêu đương càng trở nên kích thích nhiều hơn, cũng không có gì là không tốt.”

Mười ngày nửa tháng thấy nhau một lần, còn không cần mua vé máy bay.

“Yêu đương ở thế giới khác cũng không tính là quá khổ.” Trần Thải Tinh càng nói càng cảm thấy tốt, thật sự rất tốt, “Mỗi lần bước vào trò chơi, sống hay chết đều không biết trước được, bây giờ tính luôn đến trường hợp xấu nhất, đến lúc nào đó khi tôi chết rồi, hắn cũng không cần phải phụ trách gì, như vậy làm người yêu với nhau cũng tốt. Người kia tính tình ổn, lại có cơ ngực vừa to vừa đẹp, với tôi vậy cũng đủ rồi.”

Quách Dục:…… Tốt, đúng là tốt thật.

“Anh đây là đang thèm khát cơ ngực của người khác sao, lão Trình và tôi cũng có á…” lời còn chưa nói xong, đã bị Trình Lập Phong nhéo bả vai, Quách Dục ăn đau kêu lớn, “Sai rồi, sai rồi, lão Trình mau buông tay a, đau muốn chết luôn rồi.”

Trần Thải Tinh lạnh lùng: “Đáng đời cậu.”

“Đáng đời!” Nguyên Cửu Vạn đang ăn bánh hạt mè, ngoan ngoãn song tấu cùng anh trai.

Quách Dục: Cậu thật là đáng thương mà.

Chủ đề bàn về tình yêu trong thế giới trò chơi bỗng đi lạc đề. Quách Dục ăn một hồi, phản xạ vẫn chậm như thế, lúc lâu sau mới nói: “Giỏi, cậu cũng giỏi đấy, mấy lời này cậu nói cũng đúng, cha mẹ tôi hiện giờ đang thúc giục tôi mau chóng kết hôn, cả hai tụi tôi đều đang chịu chung tình trạng này, cũng muốn sớm tìm được một cô gái tốt, sớm ngày nào hay ngày nấy tìm người nói chuyện yêu đương cũng tốt, có điều tôi không được may mắn như anh, nào là nữ quỷ rồi quái vật blah blah các kiểu suốt ngày đuổi theo tôi, chưa gặp được người đẹp nào vừa mắt cả.” Nói xong thì thở dài.

Trình Lập Phong liếc mắt nhìn sang Quách Dục.

“Lão Trình, ánh mắt của ông có ý gì vậy?”

“Tôi đang nghĩ đến một từ. Gần Tinh thì tinh.” Trình Lập Phong lạnh lùng nói.

(Câu này anh Phong chơi chữ, tinh vừa là tên của main, vừa nghĩa là ngôi sao, có nghĩa là gần Tinh/sao thì sáng aka gần đèn thì sáng gần mực thì đen, gần thụ thì …)

Quách Dục đơ ra một giây, ha ha ha cười to.

Hai người Trần Thải Tinh cùng Nguyên Cửu Vạn trên bàn ăn:……

Quách Dục cùng Trình Lập Phong nhìn nhau cười, ánh mắt hiện lên vẻ mờ ám.

Ăn lẩu xong, bọn họ cùng nhau trò chuyện về mấy đề tài không mấy đứng đắn, thật sự giống như đang đi du lịch, Quách Dục trông như một hướng dẫn viên du lịch nói: “Buổi chiều trước khi Tử Cấm Thành đóng cửa chúng ta sẽ đi dạo một vòng, lúc đó sẽ có ít người lắm, trước khi về nhà, đừng ở lại khách sạn,  chỗ ở của tôi lớn lắm, đều sắp xếp xong cả rồi.”

Hướng dẫn viên  họ Quách có sự thẳng thắn của người Đông Bắc cùng sự hào sảng của người Bắc Kinh.

Sắp xếp xong xuôi thì lái xe trở về, Quách Dục quả thật đúng là phú nhị đại danh bất hư truyền, nhà ở ngay khu trung tâm, ở trước nhà có mấy trung tâm thương mại lớn, phòng ở trên tầng cao nhất, đều được dọn dẹp sạch sẽ. Chỗ ở của Trình Lập Phong ở tầng bên dưới.

Buổi chiều đã đi một vòng quanh Cố Cung, lúc trở về Trần Thải Tinh nói với Quách Dục:

“Các anh cứ lo việc của mình đi,  ngày mai tôi muốn đi thăm thú đây đó với tiểu Cửu, không cần phải khách sáo như vậy đâu.”

“Được thôi,  tôi sẽ đi tìm kiếm thôngtin, có hỏi thăm vài người, nếu có tin gì sẽ báo cho cậu sau.” Quách Dục đáp ứng.

Tuy rằng lúc ở tiệm lẩu, lúc nói chuyện phiếm nhắc đến NPC cũng không quá nghiêm túc, nhưng ba người đều để bụng chuyện này mà ghi nhớ thật kỹ, đặc biệt là Quách Dục, tuy rằng lúc nào nói chuyện với Trần Thải Tinh cũng mang cái vẻ lơn tơn, nhưng trên thực tế vẫn muốn từ trong trò chơi an toàn trở ra, thành thật kiên định tìm một đối tượng để kết hôn sinh con.

Trước kia cảm thấy việc kết hôn sinh con sớm là chuyện cực kì phiền phức, hiện tại khi bước vào trò chơi mới biết được cuộc sống bình đạm an toàn là việc tốt bao nhiêu.

Cho dù NPC thần bí kia không thể 100% mở cửa sau cho bọn họ an toàn rời khỏi trò chơi, nhưng vẫn có thể ít nhiều cung cấp cho họ một chút manh mối, chút cảm giác COCC, dù ít dù nhiều có còn hơn không.

Hai ngày tiếp theo, Trần Thải Tinh mang theo Tiểu Cửu đi dạo chơi quanh Bắc Kinh, cậu không dùng xe của Quách Dục mà tự mình đi bộ, lên lịch tham quan một cách chu đáo, làm một du khách tiêu chuẩn, đi thăm quan các địa điểm nổi bật.

“Phủ Vương gia này thật lớn.” Trần Thải Tinh nắm tay Tiểu Cửu, “Nếu như đi lạc, tìm đường thôi chắc mệt lắm đấy.”

Nguyên Cửu Vạn ngoan ngoãn nói: “Em sẽ đi theo bước chân của anh, không lạc được đâu.”

“Tiểu Cửu ngoan.” Trần Thải Tinh khen, đi quanh tòa nhà một vòng, nghĩ thầm kẻ có tiền ở thời cổ đại đúng là thích khoe khoang thật, buổi tối không thèm đốt đèn, đen như mực rẽ trái rẽ phải đều có thể đi lạc.

Hai ngày sau, Quách Dục liên lạc với một oldbie ‘cao cấp’, đối với câu chuyện của Quách Dục nói rất có hứng thú, muốn gặp mặt một lần. Quách Dục hỏi Trần Thải Tinh có muốn đi hay không, Trần Thải Tinh vốn dĩ chính là vì chuyện này mà tới, đồng ý ngay lập tức.

Hẹn nhau ở một quán trà.

Đối phương là một người đàn ông hơn 30 tuổi, tướng mạo bình thườngnhìn không có gì bắt mắt, trên người cũng không có cái gọi là khí chất kiêu ngạo lạnh lùng của người từng trải, trông rất bình thản, chào hỏi nhau qua loa, cũng không hề giới thiệu tên, sau khi ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề.

“Tôi đã hỏi qua mấy người bạn của tôi, họ đều không có chút thông tìn gì về hiện tượng mà cậu đã nói, nếu như cậu không nói dối, thì đó chính là ngoại lệ đặc biệt của trò chơi, hoặc là nói cậu tương đối đặc biệt.” Vị oldbie  nhìn về phía Trần Thải Tinh, “NPC kia đi theo cậu, hẳn là trên người của cậu sẽ có chỗ mà hắn để ý.”

Quách Dục yên lặng: “Là do đứa bé sao?”

Con mắt hình viên đạn của Trần Thải Tinh liếc qua, “Cậu nhìn tôi giống như đang mang thai sao?”

Oldbie nghiêm túc nhìn cậu một vòng, xác định đối phương quả thật đúng là đàn ông, nhất thời cũng trở nên bối rối.

“Mặc dù không giúp được gì, nhưng tôi rất muốn biết tình huống của NPC này, nếu về sau hắn còn xuất hiện, các cậu có thể nói những thứ mà các cậu biết cho tôi được không? Đương nhiên không phải tôi muốn lấy tin tức không, tôi sẽ trao đổi với  các cậu một ít manh mối của thế giới cấp cao.”

“Ví dụ như?” Trình Lập Phong mở miệng.

Hôm nay vị oldbie này dường như muốn moi cho bằng hết những tin tức mà họ có.

“Thế giới cấp cao có thành trên không, chỉ cần cậu có tiền thì cậu có thể mua được năng lực. Năng lực này có thể có tác dụng trong thế giới hiện thực, bất quá giảm 70% tác dụng.” Oldbie thấy Quách Dục không tin, cười cười duỗi tay, cầm lấy chén trà làm bằng sứ trên bàn, nhẹ nhàng nắm lại, toàn bộ chén trà đều tan nát.

“Thứ tôi mua chính là sức mạnh.”

Vẻ mặt của Quách Dục hiện lên vẻ khó tin, hắn đúng thật có nghe qua có thành trên không, nhưng lại không biết chi tiết tỉ mỉ kỹ càng như vậy. Có điều hắn cũng không phải người làm chủ thông tin lý lịch của NPC, nhìn về phía Trần Thải Tinh.

“Oke thôi, nhưng nói hay không nói là quyền của tôi, có điều tôi có thể cam đoan rằng những thứ tôi nói ra đều là sự thật.” Trần Thải Tinh hứa hẹn.

Oldbie kia hơi bất ngờ nhìn về phía Trần Thải Tinh, cười nói: “Cậu có thể tiến rất xa.”

“Không cần nói mát.” Trần Thải Tinh vô cùng sợ hãi cái cụm từ “tiến xa” sẽ có tác dụng ngược.

“Có thể hỏi một chút được không, sức mạnh này tốn bao nhiêu đồng vàng thế.”

Oldbie nói: “3000, đây là năng lực cơ bản thuận tiện nhất.”

Mấy người kia đi rồi, ba người chưa từng được chiêm ngưỡng qua thế giới cao cấp yên lặng chảy xuống những giọt nước mắt đau khổ.

Quách Dục căm giận: “Tại sao không thể nạp tiền! Tôi có tiền, tôi muốn nạp mà sao lại hổng cho chứ? Cái trò chơi rác rưởi này!!!”

Trần Thải Tinh vừa nghe được những lời kia thì cạn lời, dù sao cậu vẫn phải trả góp tiền mua nhà hàng tháng và nuôi Tiểu Cửu, bản thân giờ đang trong hoàn cảnh bần hàn bất lực đầy đáng thương.

Cuộc hành trình đến Bắc Kinh cũng không hỏi thêm được gì, có điều cũng thu hoạch được chút chút, lại còn được ăn uống chơi bời thỏa thích vài hôm. Trần Thải Tinh mang theo các đặc sản Quách Dục chuẩn bị, một con vịt nướng của nhà hàng Toàn Tụ Đức trứ danh, một hộp bánh mè, ngồi khoang hạng nhất về thành phố X.

Mấy ngày sau bình yên trôi qua, Trần Thải Tinh nghĩ theo chu kỳ thì bảy ngày sau sẽ tiến vào trò chơi, không ngờ lại kéo dài đến mười bốn ngày. Gần đến Tết Âm Lịch, mẹ cậu gọi điện thoại cho cậu, hỏi: “Con mua vé tàu về quê chưa?”

“Không, công ty phải tăng ca, chưa làm xong hạng mục này thì không được về.” Trần Thải Tinh thầm hoảng hốt.

Mẹ Trần: “Vậy con phải biết tự chăm sóc cho bản thân mình, mẹ ở chỗ này cái gì cũng có, con không cần chu cấp cho mẹ, cũng nên cân nhắc đến vấn đề cá nhân rồi, đừng chậm trễ nữa, con cũng sắp 26 tuổi rồi.”

Trần Thải Tinh vừa mới qua sihh nhật 24 tuổi:??? “Mẹ, con trai mẹ vẫn còn đang tuổi xuân phơi phới, không cần nhất thiết phải dặn dò như vậy đâu.”

Mẹ Trần nở nụ cười đắc ý trong điện thoại, nói “Con đừng có mà múa riều qua mắt thợ, miệng lưỡi trơn tru của con phải sử dụng trên người của mấy cô gái trẻ, dùng ở chỗ mẹ không có tác dụng đâu. Có thể làm cho con gái người ta để ý thì mới gọi là tuổi xuân phơi phới, còn không thì cũng vô dụng thôi.”

Hai mẹ con nói chuyện phiếm với nhau vài câu, sau đó tắt điện thoại, đương nhiên cuối cùng mẹ Trần vẫn thúc giục cậu mau chóng kết hôn.

Trần Thải Tinh nghĩ thầm tiểu cô nương thì không có, nhưng lại có NPC tuổi trẻ đẹp trai cơ ngực lớn, đáng tiếc mẹ không thể nào nhìn thấy người yêu NPC của con mẹ ở ngoài đời thực.

Vừa lúc nói chuyện điện thoại xong, manh mối của thế giới mới – phần thưởng từ thế giới trước cũng vừa xuất hiện.

【 Medusa 】

Điện thoại di động lập tức mở ra trình duyệt, sau khi search trên Baidu, nào là tiếng La Mã, tiếng Hy Lạp, còn có các khúc ca anh hùng được các nhà thơ cổ biên soạn, cùng vài câu chuyện khác có liên quan, cậu chỉ có thể lướt mắt xem một cách vội vàng. Nhanh chóng thay áo váy, thời điểm mua đạo cụ Trần Thải Tinh lại do dự mất vài giây, cậu nhớ đến năng lực cơ bản trị giá 3000 đồng vàng ở thế giới cấp cao, nên chỉ chọn mua hai lá bùa rẻ nhất.

Ở mỗi thế giới khác nhau, đạo cụ mua được cũng mang chức năng khác nhau, cũng có rất nhiều đồ chỉ dùng được một lần, ví dụ như hoa hồng ở thế giới trước chỉ dùng được một lần. Còn những thứ như kẹo đậu,có thể  đối phó với quái thú, hiện tại vẫn còn dư lại mấy viên, tiến vào thế giới khác có lẽ sẽ không dùng được. Nhưng đạo cụ khen thưởng lại có thể liên tục sử dụng nhiều lần.

Đạo cụ hiện tại trong tay cậu có không ít, còn có thập giá bằng bạc, hẳn là có thể đối phó với yêu quái phương Tây.

“Nhưng mà lá bùa đối với yêu quái phương Tây cũng có thể có tác dụng sao?” Trần Thải Tinh căn cứ vào manh mối lại nhìn một loạt mấy lá bùa, máu chó đen, kiếm gỗ đào, nghĩ thầm trò chơi này chắc hẳn là muốn lừa tiền đi.

Những người chơi trò chơi đều biết, trò chơi này không thể nạp tiền để mua đạo cụ, nếu như lúc nào cũng ỷ lại vào đạo cụ, thì người chơi chả khác gì phế vật.

Trần Thải Tinh tự bào chữa cho bản thân mình, cậu cần phải rèn luyện bản thân mình!

Trước mắt tối sầm, cảm giác không trọng lực lại xuất hiện.

Kiến trúc cổ kính, những cây cầu bắc qua con sông nhỏ, con đường được lót bởi những phiến đá xanh, trên phố có những người bán hàng rong, trẻ con chạy nhảy chơi đùa. Hai bên đường phố là các quán ăn, nhà nghỉ linh tinh vụn vặt, yên bình lại náo nhiệt, chẳng qua chỗ náo nhiệt nhất vẫn là những người không thuộc về thế giới này đang đứng tụ tập một chỗ.

Đang đứng ở đây có mười mấy người, nam nữ đều có, đằng trước quản gia Chu phủ khách sáo dẫn đường. Người đi đường đều sợ hãi thế lực của Chu phủ nên không dám lớn tiếng thảo luận, đám người đi xa được mấy mét, mới lén nhỏ giọng chỉ chỉ trỏ trỏ, “Quản gia Chu phủ mời mấy người này từ đâu vậy? Ăn mặc kì cục ghê.”

“Đúng vậy, cô gái kia ăn mặc kiểu gì mà để lộ cánh tay ra ngoài, thiệt là không biết phép tắc gì cả, chắc hẳn xuất thân từ lầu xanh.”

“Chẳng lẽ là kỹ nữ?”

“Không có khả năng, Chu gia đâu phải muốn là vào được, sao có thể đem những kỹ nữ kia về phủ.”

“Tôi nhìn cũng thấy không giống, ở giữa có một cô gái có làn da trắng muốt, dung mạo xinh đẹp, tuy ăn mặc rất kỳ quái, nhưng chỉ nhìn riêng cái váy ngọc trai kia, đây không phải là đồ mà kỹ  nữ có thể mua nổi.”

Có người biết chút nội tình, thần thần bí bí giải đáp nói: “Đây là mấy đại nhân mà triều đình phái đến Chu phủ, Hiếu Nương qua đời, để bày tỏ lòng thương tiếc, triều đình đã cử mấy đại nhân đó đến đây để mà tiễn đưa Hiếu Nương về suối vàng.”

Mọi người vừa nghe, bừng tỉnh đại ngộ sôi nổi khen: “Thì ra là như vậy.”, “Hiếu nương là nữ tử mẫu mực trong thiên hạ, triều đình cử mấy đại nhân đó tới đây là đúng rồi.”

Thai phụ Trần Thải Tinh mặc váy ngọc trai dài đi ở trong đám người, có chút phát ngốc.

Chuẩn bị tốt cho thần thoại Medusa ở phương Tây, thế mà giờ lại xuyên tới cái thế giới cổ trang này là có ý gì?

Cậu nhíu mày lại, nắm tay Tiểu Cửu, không biết là thế giới trò chơi này có bug, hay vốn dĩ nó chính là như vậy, chỉ có thể thận trọng đi từng bước. Người hầu quản gia đi ở đằng trước hơi hơi cúi thấp người, khách khí nói: “Các vị đại nhân, đã đến nơi rồi.”

“Đến nơi cái gì, tôi đã bảo mấy người rồi, tôi không muốn quay phim chụp ảnh về chương trình này, mấy người còn không thả tôi ra, tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Đài truyền hình nào vậy? Mấy ngươi có pháp luật hay không, quyền tự do dân chủ mấy người có biết hay không?.”

“Đúng vậy, mau chóng thả chúng tôi ra, bằng không tôi sẽ cho mấy người đẹp mặt.”

Mỗi một thế giới đều có người chơi mới xuất hiện. Trần Thải Tinh nắm tay Tiểu Cửu yên lặng đứng ở một bên, trong đám người có một nam nhân ôn tồn nói: “Mọi người đừng hỏi nhiều như vậy, trước tiên nhìn xem chỗ này có camera không, nơi nào có camera, mọi người nghĩ lại trước khi đến đây mọi người ở chỗ nào? Đài truyền hình nào có thể trong vòng một giây đưa mọi người tới đây?”

Những người mới không dám nghĩ, càng nghĩ càng sợ, “Tôi mặc kệ, chính là mấy người bắt chúng tôi quay tiết mục, mấy người mau thả chúng tôi trở về.”

“Tiễn Đa, anh phí hơi với mấy người này làm gì, bọn họ muốn chạy thì để cho bọn họ đi, tự mình tìm chết, mau cút đi.” Bạn đồng hành của Tiễn Đa tính tình khó chịu mà nói lời khó nghe.

Thế mà đám người mới dường như bị mấy lời đó dọa sợ mà ở lại, không dám lớn lối nữa, có người muốn rời đi, nhưng có người lại sợ hãi, trời xa đất lạ, người đi lại trên đường tất cả đều mặc trang phục kì lạ, cũng không biết nên chạy đi đâu, chỉ có thể tạm thời ở lại trước, hỏi thăm cách thức trở về rồi lại nói.

So với mấy thế giới trước, những người mới lần này đều thích ứng rất nhanh.

Chu quản gia không thèm để ý đến toàn bộ quá trình, giữ nguyên vẻ mặt thân thiện thành thật tiếp tục nói: “Các vị đại nhân vất vả rồi, đi theo tôi.”

Đi chưa được mấy bước thì nhìn thấy một tòa nhà xa hoa to lớn, Phía trước cửa chính có hai bức tượng sư tử đá đang ngồi xổm, trên cổ sư tử đá được buộc bằng một dải lụa đỏ, bên trên cửa lớn treo hai chiếc đền lồng màu đỏ, nhìn qua giống như trong nhà có việc vui, nhưng trên mặt đèn lồng lại viết chữ ‘Cúng tế’, Trần Thải Tinh nhìn hai lần để xác nhận mình không nhìn nhầm.

“Mời các vị đại nhân, lão phu nhân đang ở cúc thọ đường chờ các vị.”

Có khả năng là do bọn họ chính là mấy vị đại nhân mà hoàng đế phái đến, nên cửa chính Chu phủ mở rộng như đón khách quý, còn quản gia thì từ một bên cửa nhỏ vòng qua đi vào. Đi qua cửa vòm, thẳng tới nội viện, một bà lão tiến tới thế chỗ, bà lão nói: “Chu quản gia ngươi từ từ đã, sau khi lão phu nhân gặp gỡ mọi người, ngươi còn phải sắp xếp chỗ ở cho khách quý nữa.”

“Vương bà bà khách khí rồi.” Chu quản gia cúi người cười nói.

Thấy một màn ngắn ngủi ấy, Trần Thải Tinh đã nhận ra quy củ lớn nhỏ trong Chu phủ.

“Các vị đại nhân bên này, mời.”

Sau đó đi một hồi lâu, đi qua không biết bao nhiêu hành lang khúc khuỷu cùng mấy cái cửa vòm, Trần Thải Tinh đi đến nỗi hoa mắt chóng mặt, rốt cuộc cũng tới cúc thọ đường. Nội viện yên tĩnh đến nỗi một chút âm thanh cũng không nghe thấy, nha hoàn đứng ở cửa vén rèm, Vương bà bà tiến đến hỏi chuyện, nhỏ giọng nhỏ nhẹ trả lời: “Lão phu nhân đang ở Phật đường.”

“Mời các vị đại nhân vào bên trong.”

Bên trong cũng là phòng có tác dụng tiếp khách, đồ vật trong phòng đều được làm từ gỗ trầm hương có khắc gia huy, cổ kính, mấy nha hoàn nối đuôi nhau đi vào dâng trà. Người chơi mới nơm nớp lo sợ, trong phòng quy củ nghiêm ngặt, bọn nha hoàn dâng trà một chút tiếng động cũng không phát ra, không khí trở nên áp lực, cũng làm cho người chơi trở nên khẩn trương lo lắng.

“Em còn nhỏ, không được uống trà.” Trần Thải Tinh cùng Tiểu Cửu nói chuyện, dẫn đầu đánh vỡ không khí yên lặng.

Có một người ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, chính là cái người đàn ông tên là Tiễn Đa.

“Tôi có cảm giác nơi này không được tốt lắm.”

“Âm khí âm trầm, một chút tiếng động cũng không có, ai biết là người hay quỷ.”

Trần Thải Tinh nghĩ đến bóng dáng nha hoàn kéo rèm lên, vốn định hỏi người đâu, nhưng bỗng nhớ rằng không nên tự tiện mà bình luận này nọ trong thế giới trò chơi. Cậu quét mắt đến vị trí ngồi đối diện, hai người ngồi đó cũng đang âm thầm nhìn cậu và Tiểu Cửu, chẳng qua mọi người cũng ăn ý, không ở trong hoàn cảnh này nói chuyện.

Lại đụng tới người quen.

Chính là hai người tình trong như đã mặt ngoài còn e ở thế giới bác sĩ mỏ chim: Chu Tuy và Lâm Tín.

Hai người đều ở đây.

Có mùi gian tình!

Đợi khoảng năm phút, lão phu nhân Chu gia xuất hiện, Vương bà bà đỡ tay, lão thái thái đầu tóc hoa râm ăn mặc chỉnh tề.

Trần Thải Tinh lập tức nghĩ tới bà nội chân nhỏ của Hổ Tử, bà lão này mang đến cho cậu cảm giác không tốt, vẻ mặt lão bà này bình thản như không hề quan tâm đến mọi việc xung quanh.

“Các vị là đều do hoàng đế phái tới, đây là vinh quang của Chu gia chúng ta, cũng là Hiếu Nương đại đại ân điển, lão thân ta tại tại đây cảm tạ các vị. Hiếu Nương đã mất rồi, linh đường đặt tại tiền viện, hôm nay sắc trời không còn sớm, các vị đại nhân ngày mai hãy đến đưa tiễn. Thân già của lão thích chốn yên tĩnh, về sau không thể tiếp đãi các vị.” Chu lão phu nhân nói.

Đồng đội của Tiễn Đa hỏi: “Chúng tôi khi nào có thể trở về?”

“Đương nhiên là khi nào hoàng đế gọi về, các đại nhân mới có thể đi.”

Vậy là tạm thời chưa rõ thời hạn. Sắc mắt các người chơi trầm xuống, đặc biệt là Chu Tuy và Lâm Tín, ở thế giới bác sĩ mỏ chim bọn họ cũng đối mặt với vấn đề không rõ thời hạn này.

“Các vị yên tâm, chi phí ăn mặc trong phủ đều sẽ cung cấp, các vị chỉ lo làm việc là được rồi.” Chu lão phu nhân quét mắt nhìn tất cả mọi người đang ngồi, thanh âm không chút lên xuống nói: “Hậu trạch là chỗ ở của gia quyến, để tránh va chạm, mong các vị đại nhân không nên bước vào.”

Trần Thải Tinh vuốt bụng nhu nhu cười, “Chắc hẳn mọi người đều ở trong phủ thường xuyên, tôi thân mình không tiện, ngày sau ở lại trong phủ nhàm chán, muốn cùng các vị tỷ muội trong phủ nói chuyện phiếm, nhưng nếu các vị tiểu thư cùng phu nhân không tiện, tôi cũng sẽ tới tìm ngài nhé.”

Ánh mắt của Chu lão phu nhân lạnh đi vài phần nhìn về phía Trần Thải Tinh.

“Ngài có lẽ là một người tốt, có lẽ là thường xuyên niệm Phật nên dính hơi phật, tôi nhìn đã thấy thân thiết.” Trần Thải Tinh làm như không nhìn thấy khuôn mặt lạnh của Chu lão phu nhân, đầy chân thành tự đưa ra quyết định, “Ngày khác tôi lại tìm ngài nói chuyện.”

Chu lão phu nhân:……

“Lão phu nhân muốn niệm Phật, không thích người xa lạ.” Vương bà bà bên cạnh ở miệng.

Trần Thải Tinh mặt dày nói: “Nhưng tôi cùng với lão phu nhân vừa gặp đã quen, không thể coi là người xa lạ được, tôi lại còn ở trong phủ lâu như vậy, khách khí xa lạ làm cái gì.”

“Lúc khác lại nói.” Chu lão phu nhân lãnh đạm trả lời, thấy còn có người muốn mở miệng, không khách khí nói: “Được rồi, nay đã không còn sớm, các vị đều đi ra ngoài đi.”

Những người chơi nữ phản ứng còn chậm hơn phụ nữ có thai:……

Vương bà bà phất tay, hai nha hoàn bưng mâm đi lên, bên trên là túi tiền thêu tơ vàng, vừa chia cho người chơi mỗi người một túi, vừa giải thích: “Đây phí vất vả của các vị đại nhân, các vị không cần khách khí, lấy xong đồ vật thì đi theo ta, lão phu nhân muốn nghỉ ngơi.”

Mấy người chơi lại đi theo Vương bà bà ra ngoài sân, xuyên qua cửa bán nguyệt rồi đi qua hành lang quanh co, khúc chiết, đi tới nơi ở.

“Trong phủ quy củ nghiêm ngặt, mỗi đêm qua giờ Dậu sẽ khóa cánh cửa nơi này lại, các vị đại nhân buổi tối vẫn là không nên ra ngoài.”

“Tại sao thế? Trong phủ có quỷ phá phách sao?” Trần Thải Tinh lơ đãng hỏi.

Cơ bắp trên mặt Vương bà bà co giật một chút, nhanh chóng nói: “Đại nhân nói cái gì vậy, trong phủ sạch sẽ như vậy làm sao có thể có đồ vật không sạch sẽ được, các vị vẫn nên về sớm để nghỉ ngơi.”

Nói xong nhanh chóng đóng cửa viện lại, nghe được âm thanh loảng xoảng khóa cánh cửa.

Bên ngoài Chu quản gia chờ đã lâu, Trần Thải Tinh bị đưa tới viện này xong nhốt lại cũng không tức giận, cười khanh khách nhìn về phía Chu quản gia. Chu quản gia đối với Trần Thải Tinh đang tươi cười hoàn toàn không biết gì cả, còn cảm thấy người này thật xinh đẹp khách khí, cung kính cười nói: “Các vị đại nhân mời đi theo ta, phòng cho khách đã thu thập ——”

“Hiếu Nương qua đời được mấy hôm rồi? Trong phủ buổi tối có quỷ phá phách đúng khống?”

Ý cười trên môi Chu quản gia giảm xuống.

Chu Tuy cùng Lâm Tín: Cô nàng thánh mẫu này dù đi qua thế giới nào cũng giống nhau.Tác giả có lời muốn nói: Cuối chương có quảng cáo của một bệnh viện phá thai trong ba phút không đau_(:з” ∠)_

Trước kia xem TV bị điên cuồng tẩy não 【 tươi cười rút đi)

Tinh Tinh: Ba phút ——

Tiểu Cửu: Đừng đừng đừng, anh đừng!

Tôi da mặt dày có thể chịu đựng được lời khen, các ngươi có thể tới khen, tôi không ngại, thật sự!!

Hôn các bạn một cái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện