Editor: Đào Đào
Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
Trông thấy người chơi bị truyền nhiễm, NPC bỗng trở nên hung dữ, miệng không ngừng mắng nhiếc. Đám newbie chẳng biết phải làm sao, động lòng thương cảm nên đành can đảm nói:”Sao ông lại mắng người ta, hiện giờ anh ấy rất là khó chịu. Có nước không? Anh ấy muốn uống nước”.
“Đừng lại gần”, NPC lớn tiếng quát, ngăn cản không cho đám người chơi tiến lên kiểm tra.
Có một nữ newbie đứng ra nói:”Sao ông lại có thể như vậy, mặc kệ đây là nơi nào, mặc kệ các người đã dùng biện pháp gì lừa chúng tôi tới đây, tạm thời không quan trọng, hiện anh ấy cảm thấy không khỏe, còn khó thở nữa, một mạng người ngay trước mắt, không ai đứng ra giúp anh ấy hay sao, các người thật vô cảm.
“Trước khi hiểu rõ tình hình, tôi khuyên các vị đừng vội vàng lại gần”. Có một người chơi nam nói.
Trần Thải Tinh ngó sang, đối phương là một tên béo, khoảng chừng 27 28 tuổi, coi như cũng bình tĩnh tự tin, hẳn là một oldbie. Cậu cụp mi, phát hiện có một thanh niên đứng cạnh tên béo kia, đang nhìn cậu với ánh mắt tìm tòi đánh giá, tầm mắt đụng phải, Trần Thái Tinh trưng lên một nụ cười thỏ con ngây thơ.
Có lẽ người kia cũng không ngờ cậu là một thiếu nữ điềm đạm đáng yêu vô hại như vậy, giật mình sửng sốt.
“Đã không đi cứu còn cản không cho người khác cứu, thật là vô cảm quá đỗi”. Cô nàng kia chỉ trích tên béo.
Tuy nhiên, lại chẳng có ai dám tiến lên phía trước. Cho dù là newbie cũng cảm nhận được bầu không khí nơi này quá lạ.
NPC mang mặt nạ mỏ chim bước tới, người chơi nam bị truyền nhiễm cũng rất to con, hiện đang đổ mồ hôi ròng ròng, nom xem rất yếu ớt, hai gò má đỏ ửng, bị NPC xô một cái nhẹ đã ngã xuống đất. Lúc người chơi nữ đôi co với tên béo, NPC đã móc một con dao từ trong túi ra, lột bao da bên ngoài, phơi bày phần lưỡi dính thứ gì đó sềnh sệch, NPC cứ như là không nhìn thấy nó, dứt khoát huơ dao cắt mạnh vào cánh tay của người chơi nam.
Bắt đầu rút máu.
Trần Thải Tinh chợt nhớ ở châu Âu vào thời gian này, bị bệnh chỉ còn cách là rút máu, đã từng có một vị vua vì rút máu mà chết tươi.
“Này này, ông làm cái gì đó, dừng tay mau! Anh ta sẽ bị mất máu chết đó”. Người chơi nữ hô to.
“Câm mồm”. Tính tình NPC khá là nóng nảy, gã đứng dậy dùng gậy gõ gõ lên thân thể của người chơi nam.
Đây là nghi thức xua đuổi ma quỷ đang trú ngụ trong thân thể người chơi nam.
“Vị bác sĩ này”. Trần Thải Tinh ngăn cản bàn tay cầm gậy của NPC, trưng lên nụ cười vô hại, trợn mắt nói mò:”Trị liệu thành công rồi, tôi thấy anh ta đã khỏe hẳn”.
Mỏ chim bén ngót chỉa về phía Trần Thải Tinh, bốc lên một cơn lạnh thấu xương.
“Vậy chờ xem sao”. Qua một lúc lâu NPC mới nói.
Trần Thải Tinh rút tay về, cười cười, NPC này là người, thân thể có nhiệt độ.
“Cô thản nhiên để anh ta nằm trên đất không quan tâm tới hay sao?”. Người chơi nữ không hài lòng liếc Trần Thải Tinh trách móc.
Trần Thải Tinh vén vén tóc mai, yếu ớt nói:”Thân thể người ta yếu đuối, hệ miễn dịch kém, không dám tới gần”. Đôi mắt cong cong cười nhìn người chơi nữ:”Thiệt là ghen tị với chị gái đây, trông xem thật là khỏe khoắn”.
Người chơi nữ tức khắc tái mặt, khỏe khoắn cái bíp gì. Ả trà xanh này rõ ràng đang mắng cô mập.
“Cô!!!”
“Ọe … “
Cô nàng giận dữ lên, đang muốn đôi co với Trần Thải Tinh, bỗng dưng người chơi nam nằm trên đất cong người nôn ra máu, sau đó sắc mặt trắng nhớt, má và cánh tay tràn đầy chấm đỏ, nằm trên đất ọe không ngừng nghỉ, vươn tay chụp lấy cô nàng kia:” Cứu, cứu tôi, oẹ, khặc khụ khụ, cứu tôi”.
“A a a, anh tránh xa tôi ra đừng có mà lại gần tôi”. Cô nàng vừa thét vừa lùi ra sau.
Ngắn ngủi không có mấy phút người chơi nam đã tắt thở.
Đám newbie đều giật mình ngơ ngác. Cứ, cứ vậy không còn? Cô nàng mới né ra kia, bị dọa khóc:”Rốt cuộc các người muốn làm gì? Rốt cuộc đây là nơi nào? Sao đột nhiên lại chết? Thật tình tôi không cố ý, anh ta đột ngột tới gần làm tôi rất sợ, tôi không có cố ý mà”.
Tất cả oldbie mặt đăm chiêu, trong đám người chỉ có sắc mặt của Trần Thải Tinh và Nguyên Cửu Vạn là không thay đổi gì mấy, không vui cũng không buồn.
Bản chất của thế giới game là trao tặng cho mọi người thêm một cơ hội sống.
Ở đây ai mà không có não, Trần Thải Tinh cũng không phải là đấng cứu thế, vắc-xin chỉ có tác dụng phòng ngừa, chưa tính cậu đều đã uống hết, chẳng cứu được ai nữa, chỉ có thể ngăn không cho NPC dằn vặt người chơi bị truyền nhiễm.
“Lại chết thêm một người”. NPC dùng mặt nạ mỏ chim liếc mọi người lom lom, giọng lạnh lẽo nói:”Thôi, giờ trước tiên dẫn các người về chỗ ở đã”.
“Thế còn cái xác kia?”. Có một người chơi cất tiếng hỏi.
NPC:”Sẽ có bác sĩ kéo đi thiêu”.
“Tôi không đi. Tôi không đi. Chẳng có đi chỗ nào hết. Tôi muốn về nhà!”. Newbie thấy có người chết, sợ hãi khóc lớn, bảo rằng dù thế nào cũng không đi theo NPC.
Oldbie không có khuyên, thậm chí trên mặt còn in đầy sự thiếu kiên nhẫn.
Trần Thải Tinh nhìn cô nàng khóc lóc giãy nảy kia, cất giọng hỏi một câu vạn tiễn xuyên tim:”Cô biết đây là đâu sao? Cô biết về nhà bằng cách nào sao?”.
“Không, tôi không biết, còn cô có biết cách nào để về nhà không?”. Cô nàng ngậm nước mắt hỏi.
Trần Thải Tinh lắc đầu, “Tôi cũng không biết luôn”. Chẳng chờ cho cô nàng mắng mỏ, cậu liền quay đầu hỏi NPC:”Bác sĩ tên gì? Tôi tên là Nguyên Tinh, đây là em trai tôi Nguyên Cửu, cho hỏi nơi đây là đâu?”.
“Alexander, Florence”. NPC trả lời rất ngắn gọn.
Trần Thải Tinh nhớ tới thông tin mà mình search được, Florence là thành thị bị Đại dịch cái chết đen lây nhiễm nặng nhất.
“Nghe được không? Florence đấy, về nhà bằng cách nào thì tôi không biết, tự đi mà tra cứu.” Trần Thải Tinh xả một hơi vào cô nàng kia. Nhìn sắc trời sắp tối, liền nói: “Cảm ơn bác sĩ Alexander, tôi và em trai tàu xe cả ngày nay, giờ đã quá mệt mỏi, liệu không biết Bệnh viện chúng ta chừng nào thì nhóm bếp lò? Có bao cơm tối sao?”
Đám newbie khóc lóc đòi về nhà:??? Đong đầy nước mắt mịt mù cùng nỗi sợ hãi bàng hoàng.
Trần Thải Tinh cảm giác được, nhưng chẳng có ý định xen vào nữa. Cậu đã giúp tới bước đó rồi, vậy mà có người còn chưa nhận biết được sự quái lạ mà nằng nặc đòi về, vậy cứ đi thôi. Cậu dắt tay Tiểu Cửu đi cạnh Alexander, Nguyên Tinh – cống hiến hết mình cho sự nghiệp bác sĩ – game mode ON, hỏi: “Nơi này của chúng ta khoảng mấy giờ thì bắt đầu vào làm việc? Khi nào tan ca? Chừng nào mới không cần hỗ trợ nữa?”
“Không có khung giờ cụ thể. Ban ngày các người chia ra vào thành phố hoặc nông thôn để giúp đỡ chữa trị, và trước khi trời tối nhất định phải quay trở về bệnh viện. Còn kết thúc…” NPC dùng đôi mắt rỗng tuếch của mặt nạ nhìn Trần Thải Tinh, kèm theo đó là sự ác ý không thèm che giấu, “Khi nào bọn họ khỏe mạnh, là được rời đi.”
“Không có hạn chế thời gian.”
Đám oldbie tập thể nghẹn lời, tên béo cuống cuồng nói: “Sao lại không có thời gian hạn chế? Tại sao không có? Và bọn họ là ai?”
NPC gõ gõ gậy xuống đất, vang lên tiếng lộc cộc lộc cộc, bâng quơ nói: “Vậy giao cho các người nhé, các vị bác sĩ, đến KTX rồi, có thể tự chọn gian phòng, tuy nhiên chỗ ở không nhiều, đành phải bốn người một phòng.”
Nhà một tầng, do ván gỗ ghép lại thành phòng, đẩy cửa ra, phía dưới là nền đất nện, hai bên đặt hai chiếc giường nhỏ, trãi lên một tấm nệm mỏng tang, màu vàng nhạt nhòa.
Trần Thải Tinh tin chắc tấm nệm kia màu nguyên bản vốn là màu trắng.
Điều kiện càng lúc càng kém dần đều, “Chẳng lẽ không có Thế giới nào xa hoa cả hay sao.” Trần Thải Tinh lầu bầu than thở.
“Giờ cơm đã qua, một chốc tôi sẽ bảo y tá đem tới một ít bánh mì. Được rồi, các vị mau chóng nghỉ ngơi đi, nhớ cho kỹ là buổi tối không nên đi ra ngoài, ban đêm chẳng được an toàn cho lắm.”
NPC dứt lời liền đi.
Đám newbie cũng theo chân lại đây, chẳng ma nào dám bỏ đi, đang tụm năm tụm ba bàn tán hoặc rấm rứt khóc, có người còn ngơ ngác hỏi những vấn đề tầm thường như đây rốt cuộc là chỗ nào, vì sao lại tới chỗ này vân vân và mây mây.
Trần Thải Tinh chẳng có hứng thú làm phụ đạo viên phổ cập giáo dục cho bọn họ, dắt tay Tiểu Cửu dạo quanh một vòng, giữa một đám nệm vàng ố và đống đất nền đầy bụi bẩn, chọn được một căn khá là sạch sẽ.
“Tối nay tạm vậy đi, mai lại mua thêm một ít đồ đạc nữa.” Mùi vị xung quanh làm cho dạ dày của cậu quặn lên như muốn ói.
Nguyên Cửu Vạn mở cửa sổ, “Chị thử thử hít thở một chút không khí bên ngoài xem, có đỡ hơn không ạ?”
Trần Thải Tinh không giải thích nổi mà chợt nhớ tới cái cảnh Lưu Sa Sa ôm cái bình đựng da hít lấy hít để, tức khắc nín thở. Nguyên Cửu Vạn:???
“Mặt chị đỏ ơi là đỏ luôn.”
Mặc kệ bên ngoài la hét ỏm tỏi, chẳng có oldbie nào muốn làm người chỉ dẫn, từng người từng người đi chọn phòng, đám newbie chẳng thể làm gì khác hơn là tụm lại một cục.
“… Không có khó chịu, em sờ thử là biết liền nè.” Trần Thải Tinh chẳng chống cự nổi việc Tiểu Cửu đưa tay muốn sờ má cậu xem có bị bệnh hay không, “Đấy, chẳng có bị gì cả ha?”
“Chưa kịp sờ xong mà, chị lại cho em sờ cái nữa đi.”
Quách Dục cùng với Trình Lập Phong vừa bước vào đã nghe được những lời 18+ kia.
Quách Dục lúng túng thốt: “Làm phiền quá, phòng đều đã đầy, xin lỗi … ”
Bên trong ánh sáng không đủ, Quách Dục chỉ nghe tiếng mà không thấy người, giờ yên tĩnh nhìn lại mới nhận ra tổ đội kia là một người chơi nữ xinh đẹp và một cậu nhóc tiểu học, chợt nhận ra là mình hiểu nhầm, ha ha nói: “Xin chào, tôi tên Quách Dục, người này là Trình Lập Phong.”
Trần Thải Tinh đưa mắt nhìn sang, Quách Dục chính là tên mập, còn Trình Lập Phong là người có gương mặt góc cạnh, biểu cảm hờ hững đứng bên cạnh.
“Nguyên Tinh, em trai tôi Nguyên Cửu.”
“Hân hạnh làm quen, một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp như cô, đứng trong đám người tôi cũng liếc mắt một cái là nhận ra ngay.” Quách Dục là người Bắc Kinh, thẳng tính quen rồi, há mồm nói một hơi xong mới phát hiện nhóc học sinh tiểu học đang trừng mình, vội vàng giải thích: “Khen chị gái của cưng xinh đẹp thôi mà, chứ chẳng có ý tứ gì khác đâu, anh đã có bạn trai nhá.”
Quách Dục là gay?
Trần Thải Tinh thấy không giống cho lắm, chẳng lẽ là cường tráng thụ. Mắt cậu không khỏi quét hình sang người chơi nam anh tuấn ít lời đứng bên cạnh kia, bất ngờ ghê, người ta béo tráng thụ còn tìm tới một người bạn trai đẹp trai cỡ này, vậy mà mình vẫn là chó độc thân.
“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, hai người tốt đôi lắm.” Trần Thải Tinh thiệt lòng thiệt dạ hâm mộ.
Quách Dục bị nghẹn lời, lão Trình đứng bên cạnh đang không ngừng dùng mắt phóng dao, bèn rối rít giải thích: “Giỡn mà giỡn mà, tôi với lão Trình là bạn từ nhỏ, tại vì lo em gái đây cảm thấy sợ sệt khi một mình ở chung phòng với hai tên đàn ông như bọn tôi, nên tôi đành hy sinh thanh danh của mình, cho em gái đây yên tâm”.
“Tôi hiểu mà, tôi sẽ không nhiều chuyện đâu.” Trần Thải Tinh khẽ mỉm cười nói.
Quách Dục:… Chị gái ơi chị hiểu cái quái gì vậy, lão Trình muốn nhai tôi luôn rồi nè. Ai biểu miệng hắn bỉ ổi.
“Đừng, thật đó, lão Trình vẫn còn trinh, thẳng như ống thép ấy, tại tôi lắm mồm nói bừa, giờ tôi gọi cô chị gái luôn được chưa?”
Phụ nữ có thai Trần Thải Tinh, không vui mà trở mặt: “Nói ai chị gái hả, ai chị gái nhà anh, tôi trẻ vậy mà chị gái anh sao?”
“Đúng, chị chẳng thèm làm chị gái của anh đâu.” Nguyên Cửu Vạn trừng Quách Dục.
Quách Dục: Giờ trên đầu toàn mồ hôi lạnh luôn!
Nãy giờ không mở miệng, bỗng Trình Lập Phong nói: “Tôi thay mặt lão Quách xin lỗi cô.”
Nếu cô cảm thấy bất tiện, hai chúng tôi có thể đổi phòng với nữ newbie, dù sao nữ với nữ cũng dễ ở chung hơn”.
Trần Thải Tinh ngó ngó Trình Lập Phong, tại anh đẹp trai nên tôi tha cho anh một lần.
“Cũng chẳng cần thiết.” Cố ý lia qua lia lại giữa Quách Dục và Trình Lập Phong, cười híp mắt nói: “Tôi tin tưởng hai người, fighting nha!”
Quách Dục:… Bà cố à bà muốn hãm hại chết con hả!!!
Trình Lập Phong bắn bắn ra hơi lạnh, Quách Dục nhúc nhích cái thân hình bụ bẫm, nghĩ thầm quả nhiên mẹ Trương Vô Kỵ nói đúng ghê, phụ nữ càng xinh đẹp càng độc ác mà, cô nàng trước mặt quá đáng sợ.
Trong phòng tối đi. NPC bảo y tá sẽ đem bánh mì tới mà chờ mãi không thấy, giờ cũng chẳng có ai dám ra ngoài hỏi.
Đành ôm bụng đói.
Trần Thải Tinh vừa vào game là thèm ăn thèm uống liền, dạ dày bự ra, cho nên đói mau. Bụng cậu kêu rột rột, Tiểu Cửu móc từ trong áo lông ra một ổ bánh mì, “Chị ơi ăn bánh mì đi.”
Trần Thải Tinh cầm lấy bánh mì, ngó sang hai người đối diện.
“Hai chúng tôi đã trãi qua 5 Thế giới, đây là cái thứ 6.” Trình Lập Phong phát hiện sự đề phòng của cô nàng Nguyên Tinh kia, chủ động nói: “Chúng tôi có balo, mang theo chút đồ ở trong đó.”
Nói rõ thực lực bản thân, để Nguyên Tinh chẳng cần phải phòng hờ bọn họ.
Quách Dục cười ha ha mở miệng: “Em gái lớn à yên tâm đi, em có chúng tôi cũng có.”
Tôi có bụng mỡ … ý, cái này cường tráng thụ cũng có. Trần Thải Tinh dịu dàng bẽn lẽn nở nụ cười, nói: “Không ngờ hai người đã kề vai sát cánh trãi qua nhiều thế giới như vậy, chắc tình cảm rất sâu đậm.”
“Ối bà cố của tôi ơi, sao nhắc nữa rồi?” Quách Dục bị lão Trình liếc tới tê rần cả người, mặt khổ qua nói: “Tôi đắc tội cô chỗ nào, cô nói tôi sẽ sửa mà.”
Trần Thải Tinh trả thù cho em gái Nguyên Tinh, ngó Quách Dục, “FA nhỉ? Không có bạn gái, à, bạn trai cũng biệt tăm chứ gì? Coi như hôm nay tặng cho anh một bài giảng, chẳng cần học phí, mai mốt mà gặp gái đẹp nào đó, đừng có câu này chị gái câu kia em gái lớn.”
“Chỉ vì này?” Quách Dục líu lưỡi.
“Chứ sao.” Trần Thải Tinh liếc Quách Dục.
Quách Dục bị gái đẹp dòm mà buốt giá da đầu, tự nhủ Nguyên Tinh và gái đẹp bình thường chẳng giống nhau chút nào, vì sao thì không nói rõ được, manly sao sao ấy, hắn liếc nhìn lão Trình, lão Trình khẽ gật một cái.
Quan sát hai chị em nhà kia, chắc là oldbie.
Trò chuyện vài câu coi như thăm dò. Cậu làm trời làm đất một hồi, xem tính tình Quách Dục với Trình Lập Phong cũng khá tốt, coi như trong đám oldbie thuộc loại giấu mình, tạm thời không còn cái khác.
Trần Thải Tinh vừa nghĩ vừa gặm bánh mì cùng Tiểu Cửu.
Vị mứt dâu tây, ăn cũng ngon lắm.
Trần Thải Tinh ăn tới cái thứ hai thì rút lại lời vừa rồi, đồ ngọt mới ăn thấy cũng được được, mà ăn nhiều nó ngán, cụt hứng nuốt cho xong, dặn dò Tiểu Cửu: “Không được ăn đồ ngọt nhiều quá.”
“Dạ chị em biết rồi.” Nguyên Cửu Vạn ngoan ngoãn đáp.
Quách Dục tính hay cằn nhằn, ở không chẳng có gì làm lại ngứa miệng, nói: “Nhóc con học lớp mấy? Có chơi LMHT không? Cấp gì rồi, có muốn anh trai kéo em không?”
“Ai mượn anh quan tâm.” Nguyên Cửu Vạn lạnh mặt, còn chèn thêm: “Em đang bận nâng cao vốn ngôn ngữ văn học, tập đọc thơ.”
“Úi, nhóc con giỏi quá ta, đâu đọc anh nghe thử.”
“Ta thảo sắc diêu khán cận … ” (Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô, thảo sắc diêu khán cận khước vô – Trích thơ cổ)
Trần Thải Tinh vội ôm lấy Tiểu Cửu, oke oke, về sau cậu sẽ cai chửi tục mà, Tiểu Cửu học hư theo rồi nè.
“Ngủ đi.” Trình Lập Phong ra lệnh.
Quách Dục còn muốn trò chuyện, nhưng đối mặt với biểu cảm lạnh tanh của lão Trình, đành ngoan ngoãn leo lên giường. Phòng tối om om, cửa sổ mở hé, từng cơn từng cơn gió nhẹ mang theo mùi thối len lỏi vào, Quách Dục ngủ không được, chợt nghe bên cạnh vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, ngóc đầu dậy, trông thấy chị gái nhỏ đang kéo hai tấm ván giường nhập lại làm một.
Tốn hơi tốn sức làm chi.
Tách một tiếng phòng sáng lên.
Trình Lập Phong móc ra một cái đèn sạc xách tay, bốn phía sáng lên. Hắn ta mặc trên người một chiếc T shirt, áo khoác bị bỏ qua một bên, hằn lên cơ bụng tám múi, bước tới giường đối diện, nói: “Để tôi giúp.”
“Cảm ơn, phiền anh quá.” Trần Thải Tinh vén tóc mai đứng một bên, mắt không khỏi liếc về phía cơ bụng tám múi của Trình Lập Phong. Nhớ tới bốn múi vừa vào game đã bay biến của mình, con ngươi nóng bỏng ướt ao.
Mặt nhỏ của Nguyên Cửu Vạn beng một cái rớt xuống.
Trình Lập Phong phát hiện có một ánh mắt chẳng mấy thiện cảm lia qua, hóa ra là em trai của Nguyên Tinh, nhóc học sinh tiểu học nọ. Trong Thế giới game, Trình Lập Phong sẽ không tùy tiện coi thường bất kỳ ai.
“Xong”.
Trần Thải Tinh cười biết ơn, vỗ vai Tiểu Cửu, “Lên giường nào, em có lạnh không? Chị ôm em ngủ nha.”
Trình Lập Phong tiện tay đóng cửa sổ, đá đá cẳng chân Quách Dục, “Đưa cái chăn.”
“Lão Trình à, không phải chứ.” Quách Dục lôi đồ từ trong balo ra, hấp háy mắt, khẽ hỏi:
“Ông thích cô nàng kia à?”
Trong phòng im ắng, Quách Dục nhỏ tiếng hỏi nhưng mà mọi người lại nghe rành rành mười mươi.
Nguyên Cửu Vạn xù lông, thở phì phò trừng cái người đang đưa chăn tới gần kia, tay ôm siết lấy Trần Thải Tinh, nói: “Chị không có thích anh đâu, chị thích em nhất cơ.”
“Nhóc con em cũng biết ăn giấm nữa à? Chị nhóc sớm muộn cũng có người yêu, cưng mãi mãi chỉ là đứa em trai mà thôi.” Quách Dục nằm trên giường bất bình giùm anh em cột chèo, “Lão Trình nhà anh có gì không tốt chứ? Cao một mét tám mươi ba, mặt mũi anh tuấn, chung tình, tính tình rộng rãi, sống rất tốt bụng, làm việc có trách nhiệm, biết nấu cơm biết đánh nhau lại còn biết chăm con, đốt đèn lồng đi đâu để tìm được người anh rể tốt tới vậy?”.
Nguyên Cửu Vạn tức đến không nói nên lời chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.
Trần Thải Tinh xoa xoa đầu nhỏ của bé Cửu, dụ dỗ nói: “Chị thương nhất là Tiểu Cửu nè, Tiểu Cửu ngoan nha.”
“Quách Dục, im miệng.” Trình Lập Phong rét căm căm nói. Đưa chăn sang dặn dò: “Phụ nữ có thai coi chừng cảm lạnh.”
“Cái gì? Cái gì cái gì cái gì? Chỉ thế là có thai, lão Trình ông hơi bị nhanh…” Quách Dục hứng trọn ánh mắt tử vong từ người anh em, ngậm cái miệng bà tám lại.
Hóa ra Nguyên Tinh là phụ nữ có thai.
Lão Trình thiệt tốt bụng, là bộ đội xuất ngũ, coi như vì chơi game phải đề phòng, mà thứ đã ngấm vào xương thì vẫn còn ở đó.
“Tôi không có ý xấu với chị em.” Trình Lập Phong giải thích cho nhóc con nghe.
Trần Thải Tinh chẳng hề lúng túng tẹo nào, cậu lừa ăn lừa uống riết quen, cầm lấy chăn, phát phiếu bé ngoan.
“Bé Cửu ngoan nào, ngủ với chị.”
Chăn còn mới, vừa to vừa dầy, đắp hai người vẫn kín kẽ.
Đèn sạc tắt.
Trong phòng tối lại. Trần Thải Tinh mệt rã rời, trong game ăn được ngủ được, chẳng mấy chốc đã ôm Tiểu Cửu khò khò. Nguyên Cửu Vạn trốn trong ngực Trần Thải Tinh, đôi mắt dần dần nhuộm lên màu đỏ, nghĩ về lời mà Quách Dục mới nói, nghĩ đến Trình Lập Phong nóng bỏng nhìn chằm chằm Tinh.
Cái đầu nhỏ, chứa đầy những vở diễn phức tạp.
Nửa đêm Trần Thải Tinh tỉnh lại, phát hiện trong ngực trống huơ, nháy mắt hoảng hốt.
Tiểu Cửu đâu rồi!
Quách Dục ngáy rung trời, Trần Thải Tinh mang giầy khoác áo, chợt nghe tiếng Trình Lập Phong vang lên trong đêm tối: “Sao vậy?”
“Không thấy em trai tôi đâu cả.” Trần Thải Tinh bị hù, tên này cảnh giác ghê thật.
Trình Lập Phong cau mày, không thấy nhóc con? Vậy mà hắn ta cư nhiên không cảm giác được. Nghĩ tới hình huống tồi tệ nhất, Trình Lập Phong nhìn người phụ nữ đang mở cửa bước ra ngoài kia, bật ngồi dậy, mau chân đuổi theo: “Tôi với cô cùng đi tìm.”
“Vâng, cám ơn.” Trần Thải Tinh đang vội, Tiểu Cửu luôn ngoan ngoãn biết nghe lời, từ trước tới giờ chưa bao giờ đi lang thang vào lúc nửa đêm.
“Ra phía sau xem, e rằng nhóc đi vệ sinh.” Trình Lập Phong kiến nghị.
Trần Thải Tinh cảm thấy cũng có lý.
Nơi ở của bọn họ rất trống trãi, ngoại trừ nhà ở ra còn lại chẳng có gì cả, Trình Lập Phong móc một cái đèn pin ra, tìm người mà có ánh sáng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, bọn họ từ chỗ ở đi vòng ra phía sau.
Bệnh viện không có bờ tường, phía sau xa xa là rừng cây, có thứ gì đó lấp loáng lấp loáng.
Trình Lập Phong lia đèn nhìn sang, con ngươi co rút, trong rừng toàn là người với người.
“Nguyên Tinh?”
Nguyên Tinh không thấy.
Trần Thải Tinh cũng trông thấy trong rừng có người, mấy thứ kia nằm bò trên đất, thân thể mục rữa, có con còn lộ cả xương cẳng tay trắng hếu, vẫn đang ngọ nguậy, vươn tay chầm chậm bò về phía bệnh viện, tuy nhiên tốc độ không nhanh.
Trong rừng, cách đó không xa có một bóng người nho nhỏ đang ngồi…
“Tiểu Cửu?”
Trần Thải Tinh bước nhanh chân, gọi khẽ, cục đen thùi lùi nho nhỏ kia có vẻ không nghe thấy, không phản ứng với tiếng kêu của cậu, cứng đờ. Trần Thải Tinh tim nghẹn lại, tay chân lạnh toát.
“Tiểu Cửu?”
Cậu lại gọi thêm một tiếng. khi cách bóng lưng còn khoảng chừng hai, ba bước, Trần Thải Tinh không ý thức được tay của mình đang run lên bần bật, vươn tay ra …
“Đừng động vào.”
Là một giọng nam xa lạ.
Trần Thải Tinh theo bản năng rút tay lại, bóng lưng nhỏ kia nghiêng đầu sang, một khuôn mặt mục rữa nát bấy, dùng đôi mắt đen thùi lùi không có tròng ngó nhìn Trần Thải Tinh, may chẳng phải Tiểu Cửu. Cậu thở phào nhẹ nhõm, không có bị hù, chỉ có vui mừng, người sau lưng kéo cậu một cái, gấp rút nói: “Đi mau.”
Hai người nhanh chân chạy khỏi khu rừng.
Trần Thải Tinh chợt tỉnh, nhìn bóng lưng cao to của người đàn ông đang nắm tay mình kia, còn cao hơn cả Trình Lập Phong. Cậu cũng không tính là lùn, mà người này có khi hơn một mét chín, trong đám người chơi đợt này, không có tên nào cao cỡ vậy cả.
Không phải người chơi game.
Tim Trần Thải Tinh thình thịch thình thịch đập mạnh, mà nhiệt độ từ tay truyền tới kéo về lý trí của cậu.
Anh ta có nhiệt độ.
Không phải ma cỏ gì, hẳn là NPC của Thế giới này.
“Bác sĩ Alexander?” Trần Thải Tinh kêu thử.
Đối phương ngừng bước, xoay người. Dựa vào ánh trăng mờ mịt, Trần Thải Tinh quan sát được đại khái khuôn mặt của anh ta, đây là lần đầu tiên cậu nhận ra mình là tuýp người coi trọng ngoại hình.
Người nọ có khuôn mặt sâu lắng, Tây lai, làn da trắng mướt, đôi mắt trong suốt lấp lánh sáng ngời, sống mũi cao thẳng, môi mỏng nhưng rất có nét. Vóc dáng là cái loại mà tên con trai nào cũng GATO ấy, mặc trên người trang phục thân sĩ thời Trung Cổ, lưng rộng eo thon, chân dài thẳng tắp, vừa nhìn đã biết là loại quý.
Ý là khí chất cao quý.
Đối phương nhìn cậu, bị ánh mắt trong suốt kia nhìn tự dưng có cảm giác thâm tình khó nói.
Mặt già của Trần Thải Tinh có hơi hồng hồng, cậu là gay thiên nhiên, mà vị NPC này lại toàn bộ bao thầu hết gu thẩm mỹ của cậu.
“Bác sĩ Alexander, khi nãy thật cảm ơn anh quá, anh có trông thấy em trai tôi ở đâu không?”
Người kia nho nhã lễ độ cúi người một cái, nói: “Cậu ấy có lẽ đã về phòng rồi. Buổi tối không nên đi ra ngoài, sẽ gặp nguy hiểm, tôi đưa em trở lại”.
Trần Thải Tinh:… Giác quan thứ sáu của phụ nữ ON
Vị NPC đây đang cưa cậu.
Game rác thải này đang troll tên gay như cậu sao?
Nhưng mà không thể phủ nhận, vị NPC đây quả thật ngọt ngào quá đỗi.
Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
Trông thấy người chơi bị truyền nhiễm, NPC bỗng trở nên hung dữ, miệng không ngừng mắng nhiếc. Đám newbie chẳng biết phải làm sao, động lòng thương cảm nên đành can đảm nói:”Sao ông lại mắng người ta, hiện giờ anh ấy rất là khó chịu. Có nước không? Anh ấy muốn uống nước”.
“Đừng lại gần”, NPC lớn tiếng quát, ngăn cản không cho đám người chơi tiến lên kiểm tra.
Có một nữ newbie đứng ra nói:”Sao ông lại có thể như vậy, mặc kệ đây là nơi nào, mặc kệ các người đã dùng biện pháp gì lừa chúng tôi tới đây, tạm thời không quan trọng, hiện anh ấy cảm thấy không khỏe, còn khó thở nữa, một mạng người ngay trước mắt, không ai đứng ra giúp anh ấy hay sao, các người thật vô cảm.
“Trước khi hiểu rõ tình hình, tôi khuyên các vị đừng vội vàng lại gần”. Có một người chơi nam nói.
Trần Thải Tinh ngó sang, đối phương là một tên béo, khoảng chừng 27 28 tuổi, coi như cũng bình tĩnh tự tin, hẳn là một oldbie. Cậu cụp mi, phát hiện có một thanh niên đứng cạnh tên béo kia, đang nhìn cậu với ánh mắt tìm tòi đánh giá, tầm mắt đụng phải, Trần Thái Tinh trưng lên một nụ cười thỏ con ngây thơ.
Có lẽ người kia cũng không ngờ cậu là một thiếu nữ điềm đạm đáng yêu vô hại như vậy, giật mình sửng sốt.
“Đã không đi cứu còn cản không cho người khác cứu, thật là vô cảm quá đỗi”. Cô nàng kia chỉ trích tên béo.
Tuy nhiên, lại chẳng có ai dám tiến lên phía trước. Cho dù là newbie cũng cảm nhận được bầu không khí nơi này quá lạ.
NPC mang mặt nạ mỏ chim bước tới, người chơi nam bị truyền nhiễm cũng rất to con, hiện đang đổ mồ hôi ròng ròng, nom xem rất yếu ớt, hai gò má đỏ ửng, bị NPC xô một cái nhẹ đã ngã xuống đất. Lúc người chơi nữ đôi co với tên béo, NPC đã móc một con dao từ trong túi ra, lột bao da bên ngoài, phơi bày phần lưỡi dính thứ gì đó sềnh sệch, NPC cứ như là không nhìn thấy nó, dứt khoát huơ dao cắt mạnh vào cánh tay của người chơi nam.
Bắt đầu rút máu.
Trần Thải Tinh chợt nhớ ở châu Âu vào thời gian này, bị bệnh chỉ còn cách là rút máu, đã từng có một vị vua vì rút máu mà chết tươi.
“Này này, ông làm cái gì đó, dừng tay mau! Anh ta sẽ bị mất máu chết đó”. Người chơi nữ hô to.
“Câm mồm”. Tính tình NPC khá là nóng nảy, gã đứng dậy dùng gậy gõ gõ lên thân thể của người chơi nam.
Đây là nghi thức xua đuổi ma quỷ đang trú ngụ trong thân thể người chơi nam.
“Vị bác sĩ này”. Trần Thải Tinh ngăn cản bàn tay cầm gậy của NPC, trưng lên nụ cười vô hại, trợn mắt nói mò:”Trị liệu thành công rồi, tôi thấy anh ta đã khỏe hẳn”.
Mỏ chim bén ngót chỉa về phía Trần Thải Tinh, bốc lên một cơn lạnh thấu xương.
“Vậy chờ xem sao”. Qua một lúc lâu NPC mới nói.
Trần Thải Tinh rút tay về, cười cười, NPC này là người, thân thể có nhiệt độ.
“Cô thản nhiên để anh ta nằm trên đất không quan tâm tới hay sao?”. Người chơi nữ không hài lòng liếc Trần Thải Tinh trách móc.
Trần Thải Tinh vén vén tóc mai, yếu ớt nói:”Thân thể người ta yếu đuối, hệ miễn dịch kém, không dám tới gần”. Đôi mắt cong cong cười nhìn người chơi nữ:”Thiệt là ghen tị với chị gái đây, trông xem thật là khỏe khoắn”.
Người chơi nữ tức khắc tái mặt, khỏe khoắn cái bíp gì. Ả trà xanh này rõ ràng đang mắng cô mập.
“Cô!!!”
“Ọe … “
Cô nàng giận dữ lên, đang muốn đôi co với Trần Thải Tinh, bỗng dưng người chơi nam nằm trên đất cong người nôn ra máu, sau đó sắc mặt trắng nhớt, má và cánh tay tràn đầy chấm đỏ, nằm trên đất ọe không ngừng nghỉ, vươn tay chụp lấy cô nàng kia:” Cứu, cứu tôi, oẹ, khặc khụ khụ, cứu tôi”.
“A a a, anh tránh xa tôi ra đừng có mà lại gần tôi”. Cô nàng vừa thét vừa lùi ra sau.
Ngắn ngủi không có mấy phút người chơi nam đã tắt thở.
Đám newbie đều giật mình ngơ ngác. Cứ, cứ vậy không còn? Cô nàng mới né ra kia, bị dọa khóc:”Rốt cuộc các người muốn làm gì? Rốt cuộc đây là nơi nào? Sao đột nhiên lại chết? Thật tình tôi không cố ý, anh ta đột ngột tới gần làm tôi rất sợ, tôi không có cố ý mà”.
Tất cả oldbie mặt đăm chiêu, trong đám người chỉ có sắc mặt của Trần Thải Tinh và Nguyên Cửu Vạn là không thay đổi gì mấy, không vui cũng không buồn.
Bản chất của thế giới game là trao tặng cho mọi người thêm một cơ hội sống.
Ở đây ai mà không có não, Trần Thải Tinh cũng không phải là đấng cứu thế, vắc-xin chỉ có tác dụng phòng ngừa, chưa tính cậu đều đã uống hết, chẳng cứu được ai nữa, chỉ có thể ngăn không cho NPC dằn vặt người chơi bị truyền nhiễm.
“Lại chết thêm một người”. NPC dùng mặt nạ mỏ chim liếc mọi người lom lom, giọng lạnh lẽo nói:”Thôi, giờ trước tiên dẫn các người về chỗ ở đã”.
“Thế còn cái xác kia?”. Có một người chơi cất tiếng hỏi.
NPC:”Sẽ có bác sĩ kéo đi thiêu”.
“Tôi không đi. Tôi không đi. Chẳng có đi chỗ nào hết. Tôi muốn về nhà!”. Newbie thấy có người chết, sợ hãi khóc lớn, bảo rằng dù thế nào cũng không đi theo NPC.
Oldbie không có khuyên, thậm chí trên mặt còn in đầy sự thiếu kiên nhẫn.
Trần Thải Tinh nhìn cô nàng khóc lóc giãy nảy kia, cất giọng hỏi một câu vạn tiễn xuyên tim:”Cô biết đây là đâu sao? Cô biết về nhà bằng cách nào sao?”.
“Không, tôi không biết, còn cô có biết cách nào để về nhà không?”. Cô nàng ngậm nước mắt hỏi.
Trần Thải Tinh lắc đầu, “Tôi cũng không biết luôn”. Chẳng chờ cho cô nàng mắng mỏ, cậu liền quay đầu hỏi NPC:”Bác sĩ tên gì? Tôi tên là Nguyên Tinh, đây là em trai tôi Nguyên Cửu, cho hỏi nơi đây là đâu?”.
“Alexander, Florence”. NPC trả lời rất ngắn gọn.
Trần Thải Tinh nhớ tới thông tin mà mình search được, Florence là thành thị bị Đại dịch cái chết đen lây nhiễm nặng nhất.
“Nghe được không? Florence đấy, về nhà bằng cách nào thì tôi không biết, tự đi mà tra cứu.” Trần Thải Tinh xả một hơi vào cô nàng kia. Nhìn sắc trời sắp tối, liền nói: “Cảm ơn bác sĩ Alexander, tôi và em trai tàu xe cả ngày nay, giờ đã quá mệt mỏi, liệu không biết Bệnh viện chúng ta chừng nào thì nhóm bếp lò? Có bao cơm tối sao?”
Đám newbie khóc lóc đòi về nhà:??? Đong đầy nước mắt mịt mù cùng nỗi sợ hãi bàng hoàng.
Trần Thải Tinh cảm giác được, nhưng chẳng có ý định xen vào nữa. Cậu đã giúp tới bước đó rồi, vậy mà có người còn chưa nhận biết được sự quái lạ mà nằng nặc đòi về, vậy cứ đi thôi. Cậu dắt tay Tiểu Cửu đi cạnh Alexander, Nguyên Tinh – cống hiến hết mình cho sự nghiệp bác sĩ – game mode ON, hỏi: “Nơi này của chúng ta khoảng mấy giờ thì bắt đầu vào làm việc? Khi nào tan ca? Chừng nào mới không cần hỗ trợ nữa?”
“Không có khung giờ cụ thể. Ban ngày các người chia ra vào thành phố hoặc nông thôn để giúp đỡ chữa trị, và trước khi trời tối nhất định phải quay trở về bệnh viện. Còn kết thúc…” NPC dùng đôi mắt rỗng tuếch của mặt nạ nhìn Trần Thải Tinh, kèm theo đó là sự ác ý không thèm che giấu, “Khi nào bọn họ khỏe mạnh, là được rời đi.”
“Không có hạn chế thời gian.”
Đám oldbie tập thể nghẹn lời, tên béo cuống cuồng nói: “Sao lại không có thời gian hạn chế? Tại sao không có? Và bọn họ là ai?”
NPC gõ gõ gậy xuống đất, vang lên tiếng lộc cộc lộc cộc, bâng quơ nói: “Vậy giao cho các người nhé, các vị bác sĩ, đến KTX rồi, có thể tự chọn gian phòng, tuy nhiên chỗ ở không nhiều, đành phải bốn người một phòng.”
Nhà một tầng, do ván gỗ ghép lại thành phòng, đẩy cửa ra, phía dưới là nền đất nện, hai bên đặt hai chiếc giường nhỏ, trãi lên một tấm nệm mỏng tang, màu vàng nhạt nhòa.
Trần Thải Tinh tin chắc tấm nệm kia màu nguyên bản vốn là màu trắng.
Điều kiện càng lúc càng kém dần đều, “Chẳng lẽ không có Thế giới nào xa hoa cả hay sao.” Trần Thải Tinh lầu bầu than thở.
“Giờ cơm đã qua, một chốc tôi sẽ bảo y tá đem tới một ít bánh mì. Được rồi, các vị mau chóng nghỉ ngơi đi, nhớ cho kỹ là buổi tối không nên đi ra ngoài, ban đêm chẳng được an toàn cho lắm.”
NPC dứt lời liền đi.
Đám newbie cũng theo chân lại đây, chẳng ma nào dám bỏ đi, đang tụm năm tụm ba bàn tán hoặc rấm rứt khóc, có người còn ngơ ngác hỏi những vấn đề tầm thường như đây rốt cuộc là chỗ nào, vì sao lại tới chỗ này vân vân và mây mây.
Trần Thải Tinh chẳng có hứng thú làm phụ đạo viên phổ cập giáo dục cho bọn họ, dắt tay Tiểu Cửu dạo quanh một vòng, giữa một đám nệm vàng ố và đống đất nền đầy bụi bẩn, chọn được một căn khá là sạch sẽ.
“Tối nay tạm vậy đi, mai lại mua thêm một ít đồ đạc nữa.” Mùi vị xung quanh làm cho dạ dày của cậu quặn lên như muốn ói.
Nguyên Cửu Vạn mở cửa sổ, “Chị thử thử hít thở một chút không khí bên ngoài xem, có đỡ hơn không ạ?”
Trần Thải Tinh không giải thích nổi mà chợt nhớ tới cái cảnh Lưu Sa Sa ôm cái bình đựng da hít lấy hít để, tức khắc nín thở. Nguyên Cửu Vạn:???
“Mặt chị đỏ ơi là đỏ luôn.”
Mặc kệ bên ngoài la hét ỏm tỏi, chẳng có oldbie nào muốn làm người chỉ dẫn, từng người từng người đi chọn phòng, đám newbie chẳng thể làm gì khác hơn là tụm lại một cục.
“… Không có khó chịu, em sờ thử là biết liền nè.” Trần Thải Tinh chẳng chống cự nổi việc Tiểu Cửu đưa tay muốn sờ má cậu xem có bị bệnh hay không, “Đấy, chẳng có bị gì cả ha?”
“Chưa kịp sờ xong mà, chị lại cho em sờ cái nữa đi.”
Quách Dục cùng với Trình Lập Phong vừa bước vào đã nghe được những lời 18+ kia.
Quách Dục lúng túng thốt: “Làm phiền quá, phòng đều đã đầy, xin lỗi … ”
Bên trong ánh sáng không đủ, Quách Dục chỉ nghe tiếng mà không thấy người, giờ yên tĩnh nhìn lại mới nhận ra tổ đội kia là một người chơi nữ xinh đẹp và một cậu nhóc tiểu học, chợt nhận ra là mình hiểu nhầm, ha ha nói: “Xin chào, tôi tên Quách Dục, người này là Trình Lập Phong.”
Trần Thải Tinh đưa mắt nhìn sang, Quách Dục chính là tên mập, còn Trình Lập Phong là người có gương mặt góc cạnh, biểu cảm hờ hững đứng bên cạnh.
“Nguyên Tinh, em trai tôi Nguyên Cửu.”
“Hân hạnh làm quen, một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp như cô, đứng trong đám người tôi cũng liếc mắt một cái là nhận ra ngay.” Quách Dục là người Bắc Kinh, thẳng tính quen rồi, há mồm nói một hơi xong mới phát hiện nhóc học sinh tiểu học đang trừng mình, vội vàng giải thích: “Khen chị gái của cưng xinh đẹp thôi mà, chứ chẳng có ý tứ gì khác đâu, anh đã có bạn trai nhá.”
Quách Dục là gay?
Trần Thải Tinh thấy không giống cho lắm, chẳng lẽ là cường tráng thụ. Mắt cậu không khỏi quét hình sang người chơi nam anh tuấn ít lời đứng bên cạnh kia, bất ngờ ghê, người ta béo tráng thụ còn tìm tới một người bạn trai đẹp trai cỡ này, vậy mà mình vẫn là chó độc thân.
“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, hai người tốt đôi lắm.” Trần Thải Tinh thiệt lòng thiệt dạ hâm mộ.
Quách Dục bị nghẹn lời, lão Trình đứng bên cạnh đang không ngừng dùng mắt phóng dao, bèn rối rít giải thích: “Giỡn mà giỡn mà, tôi với lão Trình là bạn từ nhỏ, tại vì lo em gái đây cảm thấy sợ sệt khi một mình ở chung phòng với hai tên đàn ông như bọn tôi, nên tôi đành hy sinh thanh danh của mình, cho em gái đây yên tâm”.
“Tôi hiểu mà, tôi sẽ không nhiều chuyện đâu.” Trần Thải Tinh khẽ mỉm cười nói.
Quách Dục:… Chị gái ơi chị hiểu cái quái gì vậy, lão Trình muốn nhai tôi luôn rồi nè. Ai biểu miệng hắn bỉ ổi.
“Đừng, thật đó, lão Trình vẫn còn trinh, thẳng như ống thép ấy, tại tôi lắm mồm nói bừa, giờ tôi gọi cô chị gái luôn được chưa?”
Phụ nữ có thai Trần Thải Tinh, không vui mà trở mặt: “Nói ai chị gái hả, ai chị gái nhà anh, tôi trẻ vậy mà chị gái anh sao?”
“Đúng, chị chẳng thèm làm chị gái của anh đâu.” Nguyên Cửu Vạn trừng Quách Dục.
Quách Dục: Giờ trên đầu toàn mồ hôi lạnh luôn!
Nãy giờ không mở miệng, bỗng Trình Lập Phong nói: “Tôi thay mặt lão Quách xin lỗi cô.”
Nếu cô cảm thấy bất tiện, hai chúng tôi có thể đổi phòng với nữ newbie, dù sao nữ với nữ cũng dễ ở chung hơn”.
Trần Thải Tinh ngó ngó Trình Lập Phong, tại anh đẹp trai nên tôi tha cho anh một lần.
“Cũng chẳng cần thiết.” Cố ý lia qua lia lại giữa Quách Dục và Trình Lập Phong, cười híp mắt nói: “Tôi tin tưởng hai người, fighting nha!”
Quách Dục:… Bà cố à bà muốn hãm hại chết con hả!!!
Trình Lập Phong bắn bắn ra hơi lạnh, Quách Dục nhúc nhích cái thân hình bụ bẫm, nghĩ thầm quả nhiên mẹ Trương Vô Kỵ nói đúng ghê, phụ nữ càng xinh đẹp càng độc ác mà, cô nàng trước mặt quá đáng sợ.
Trong phòng tối đi. NPC bảo y tá sẽ đem bánh mì tới mà chờ mãi không thấy, giờ cũng chẳng có ai dám ra ngoài hỏi.
Đành ôm bụng đói.
Trần Thải Tinh vừa vào game là thèm ăn thèm uống liền, dạ dày bự ra, cho nên đói mau. Bụng cậu kêu rột rột, Tiểu Cửu móc từ trong áo lông ra một ổ bánh mì, “Chị ơi ăn bánh mì đi.”
Trần Thải Tinh cầm lấy bánh mì, ngó sang hai người đối diện.
“Hai chúng tôi đã trãi qua 5 Thế giới, đây là cái thứ 6.” Trình Lập Phong phát hiện sự đề phòng của cô nàng Nguyên Tinh kia, chủ động nói: “Chúng tôi có balo, mang theo chút đồ ở trong đó.”
Nói rõ thực lực bản thân, để Nguyên Tinh chẳng cần phải phòng hờ bọn họ.
Quách Dục cười ha ha mở miệng: “Em gái lớn à yên tâm đi, em có chúng tôi cũng có.”
Tôi có bụng mỡ … ý, cái này cường tráng thụ cũng có. Trần Thải Tinh dịu dàng bẽn lẽn nở nụ cười, nói: “Không ngờ hai người đã kề vai sát cánh trãi qua nhiều thế giới như vậy, chắc tình cảm rất sâu đậm.”
“Ối bà cố của tôi ơi, sao nhắc nữa rồi?” Quách Dục bị lão Trình liếc tới tê rần cả người, mặt khổ qua nói: “Tôi đắc tội cô chỗ nào, cô nói tôi sẽ sửa mà.”
Trần Thải Tinh trả thù cho em gái Nguyên Tinh, ngó Quách Dục, “FA nhỉ? Không có bạn gái, à, bạn trai cũng biệt tăm chứ gì? Coi như hôm nay tặng cho anh một bài giảng, chẳng cần học phí, mai mốt mà gặp gái đẹp nào đó, đừng có câu này chị gái câu kia em gái lớn.”
“Chỉ vì này?” Quách Dục líu lưỡi.
“Chứ sao.” Trần Thải Tinh liếc Quách Dục.
Quách Dục bị gái đẹp dòm mà buốt giá da đầu, tự nhủ Nguyên Tinh và gái đẹp bình thường chẳng giống nhau chút nào, vì sao thì không nói rõ được, manly sao sao ấy, hắn liếc nhìn lão Trình, lão Trình khẽ gật một cái.
Quan sát hai chị em nhà kia, chắc là oldbie.
Trò chuyện vài câu coi như thăm dò. Cậu làm trời làm đất một hồi, xem tính tình Quách Dục với Trình Lập Phong cũng khá tốt, coi như trong đám oldbie thuộc loại giấu mình, tạm thời không còn cái khác.
Trần Thải Tinh vừa nghĩ vừa gặm bánh mì cùng Tiểu Cửu.
Vị mứt dâu tây, ăn cũng ngon lắm.
Trần Thải Tinh ăn tới cái thứ hai thì rút lại lời vừa rồi, đồ ngọt mới ăn thấy cũng được được, mà ăn nhiều nó ngán, cụt hứng nuốt cho xong, dặn dò Tiểu Cửu: “Không được ăn đồ ngọt nhiều quá.”
“Dạ chị em biết rồi.” Nguyên Cửu Vạn ngoan ngoãn đáp.
Quách Dục tính hay cằn nhằn, ở không chẳng có gì làm lại ngứa miệng, nói: “Nhóc con học lớp mấy? Có chơi LMHT không? Cấp gì rồi, có muốn anh trai kéo em không?”
“Ai mượn anh quan tâm.” Nguyên Cửu Vạn lạnh mặt, còn chèn thêm: “Em đang bận nâng cao vốn ngôn ngữ văn học, tập đọc thơ.”
“Úi, nhóc con giỏi quá ta, đâu đọc anh nghe thử.”
“Ta thảo sắc diêu khán cận … ” (Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô, thảo sắc diêu khán cận khước vô – Trích thơ cổ)
Trần Thải Tinh vội ôm lấy Tiểu Cửu, oke oke, về sau cậu sẽ cai chửi tục mà, Tiểu Cửu học hư theo rồi nè.
“Ngủ đi.” Trình Lập Phong ra lệnh.
Quách Dục còn muốn trò chuyện, nhưng đối mặt với biểu cảm lạnh tanh của lão Trình, đành ngoan ngoãn leo lên giường. Phòng tối om om, cửa sổ mở hé, từng cơn từng cơn gió nhẹ mang theo mùi thối len lỏi vào, Quách Dục ngủ không được, chợt nghe bên cạnh vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, ngóc đầu dậy, trông thấy chị gái nhỏ đang kéo hai tấm ván giường nhập lại làm một.
Tốn hơi tốn sức làm chi.
Tách một tiếng phòng sáng lên.
Trình Lập Phong móc ra một cái đèn sạc xách tay, bốn phía sáng lên. Hắn ta mặc trên người một chiếc T shirt, áo khoác bị bỏ qua một bên, hằn lên cơ bụng tám múi, bước tới giường đối diện, nói: “Để tôi giúp.”
“Cảm ơn, phiền anh quá.” Trần Thải Tinh vén tóc mai đứng một bên, mắt không khỏi liếc về phía cơ bụng tám múi của Trình Lập Phong. Nhớ tới bốn múi vừa vào game đã bay biến của mình, con ngươi nóng bỏng ướt ao.
Mặt nhỏ của Nguyên Cửu Vạn beng một cái rớt xuống.
Trình Lập Phong phát hiện có một ánh mắt chẳng mấy thiện cảm lia qua, hóa ra là em trai của Nguyên Tinh, nhóc học sinh tiểu học nọ. Trong Thế giới game, Trình Lập Phong sẽ không tùy tiện coi thường bất kỳ ai.
“Xong”.
Trần Thải Tinh cười biết ơn, vỗ vai Tiểu Cửu, “Lên giường nào, em có lạnh không? Chị ôm em ngủ nha.”
Trình Lập Phong tiện tay đóng cửa sổ, đá đá cẳng chân Quách Dục, “Đưa cái chăn.”
“Lão Trình à, không phải chứ.” Quách Dục lôi đồ từ trong balo ra, hấp háy mắt, khẽ hỏi:
“Ông thích cô nàng kia à?”
Trong phòng im ắng, Quách Dục nhỏ tiếng hỏi nhưng mà mọi người lại nghe rành rành mười mươi.
Nguyên Cửu Vạn xù lông, thở phì phò trừng cái người đang đưa chăn tới gần kia, tay ôm siết lấy Trần Thải Tinh, nói: “Chị không có thích anh đâu, chị thích em nhất cơ.”
“Nhóc con em cũng biết ăn giấm nữa à? Chị nhóc sớm muộn cũng có người yêu, cưng mãi mãi chỉ là đứa em trai mà thôi.” Quách Dục nằm trên giường bất bình giùm anh em cột chèo, “Lão Trình nhà anh có gì không tốt chứ? Cao một mét tám mươi ba, mặt mũi anh tuấn, chung tình, tính tình rộng rãi, sống rất tốt bụng, làm việc có trách nhiệm, biết nấu cơm biết đánh nhau lại còn biết chăm con, đốt đèn lồng đi đâu để tìm được người anh rể tốt tới vậy?”.
Nguyên Cửu Vạn tức đến không nói nên lời chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.
Trần Thải Tinh xoa xoa đầu nhỏ của bé Cửu, dụ dỗ nói: “Chị thương nhất là Tiểu Cửu nè, Tiểu Cửu ngoan nha.”
“Quách Dục, im miệng.” Trình Lập Phong rét căm căm nói. Đưa chăn sang dặn dò: “Phụ nữ có thai coi chừng cảm lạnh.”
“Cái gì? Cái gì cái gì cái gì? Chỉ thế là có thai, lão Trình ông hơi bị nhanh…” Quách Dục hứng trọn ánh mắt tử vong từ người anh em, ngậm cái miệng bà tám lại.
Hóa ra Nguyên Tinh là phụ nữ có thai.
Lão Trình thiệt tốt bụng, là bộ đội xuất ngũ, coi như vì chơi game phải đề phòng, mà thứ đã ngấm vào xương thì vẫn còn ở đó.
“Tôi không có ý xấu với chị em.” Trình Lập Phong giải thích cho nhóc con nghe.
Trần Thải Tinh chẳng hề lúng túng tẹo nào, cậu lừa ăn lừa uống riết quen, cầm lấy chăn, phát phiếu bé ngoan.
“Bé Cửu ngoan nào, ngủ với chị.”
Chăn còn mới, vừa to vừa dầy, đắp hai người vẫn kín kẽ.
Đèn sạc tắt.
Trong phòng tối lại. Trần Thải Tinh mệt rã rời, trong game ăn được ngủ được, chẳng mấy chốc đã ôm Tiểu Cửu khò khò. Nguyên Cửu Vạn trốn trong ngực Trần Thải Tinh, đôi mắt dần dần nhuộm lên màu đỏ, nghĩ về lời mà Quách Dục mới nói, nghĩ đến Trình Lập Phong nóng bỏng nhìn chằm chằm Tinh.
Cái đầu nhỏ, chứa đầy những vở diễn phức tạp.
Nửa đêm Trần Thải Tinh tỉnh lại, phát hiện trong ngực trống huơ, nháy mắt hoảng hốt.
Tiểu Cửu đâu rồi!
Quách Dục ngáy rung trời, Trần Thải Tinh mang giầy khoác áo, chợt nghe tiếng Trình Lập Phong vang lên trong đêm tối: “Sao vậy?”
“Không thấy em trai tôi đâu cả.” Trần Thải Tinh bị hù, tên này cảnh giác ghê thật.
Trình Lập Phong cau mày, không thấy nhóc con? Vậy mà hắn ta cư nhiên không cảm giác được. Nghĩ tới hình huống tồi tệ nhất, Trình Lập Phong nhìn người phụ nữ đang mở cửa bước ra ngoài kia, bật ngồi dậy, mau chân đuổi theo: “Tôi với cô cùng đi tìm.”
“Vâng, cám ơn.” Trần Thải Tinh đang vội, Tiểu Cửu luôn ngoan ngoãn biết nghe lời, từ trước tới giờ chưa bao giờ đi lang thang vào lúc nửa đêm.
“Ra phía sau xem, e rằng nhóc đi vệ sinh.” Trình Lập Phong kiến nghị.
Trần Thải Tinh cảm thấy cũng có lý.
Nơi ở của bọn họ rất trống trãi, ngoại trừ nhà ở ra còn lại chẳng có gì cả, Trình Lập Phong móc một cái đèn pin ra, tìm người mà có ánh sáng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, bọn họ từ chỗ ở đi vòng ra phía sau.
Bệnh viện không có bờ tường, phía sau xa xa là rừng cây, có thứ gì đó lấp loáng lấp loáng.
Trình Lập Phong lia đèn nhìn sang, con ngươi co rút, trong rừng toàn là người với người.
“Nguyên Tinh?”
Nguyên Tinh không thấy.
Trần Thải Tinh cũng trông thấy trong rừng có người, mấy thứ kia nằm bò trên đất, thân thể mục rữa, có con còn lộ cả xương cẳng tay trắng hếu, vẫn đang ngọ nguậy, vươn tay chầm chậm bò về phía bệnh viện, tuy nhiên tốc độ không nhanh.
Trong rừng, cách đó không xa có một bóng người nho nhỏ đang ngồi…
“Tiểu Cửu?”
Trần Thải Tinh bước nhanh chân, gọi khẽ, cục đen thùi lùi nho nhỏ kia có vẻ không nghe thấy, không phản ứng với tiếng kêu của cậu, cứng đờ. Trần Thải Tinh tim nghẹn lại, tay chân lạnh toát.
“Tiểu Cửu?”
Cậu lại gọi thêm một tiếng. khi cách bóng lưng còn khoảng chừng hai, ba bước, Trần Thải Tinh không ý thức được tay của mình đang run lên bần bật, vươn tay ra …
“Đừng động vào.”
Là một giọng nam xa lạ.
Trần Thải Tinh theo bản năng rút tay lại, bóng lưng nhỏ kia nghiêng đầu sang, một khuôn mặt mục rữa nát bấy, dùng đôi mắt đen thùi lùi không có tròng ngó nhìn Trần Thải Tinh, may chẳng phải Tiểu Cửu. Cậu thở phào nhẹ nhõm, không có bị hù, chỉ có vui mừng, người sau lưng kéo cậu một cái, gấp rút nói: “Đi mau.”
Hai người nhanh chân chạy khỏi khu rừng.
Trần Thải Tinh chợt tỉnh, nhìn bóng lưng cao to của người đàn ông đang nắm tay mình kia, còn cao hơn cả Trình Lập Phong. Cậu cũng không tính là lùn, mà người này có khi hơn một mét chín, trong đám người chơi đợt này, không có tên nào cao cỡ vậy cả.
Không phải người chơi game.
Tim Trần Thải Tinh thình thịch thình thịch đập mạnh, mà nhiệt độ từ tay truyền tới kéo về lý trí của cậu.
Anh ta có nhiệt độ.
Không phải ma cỏ gì, hẳn là NPC của Thế giới này.
“Bác sĩ Alexander?” Trần Thải Tinh kêu thử.
Đối phương ngừng bước, xoay người. Dựa vào ánh trăng mờ mịt, Trần Thải Tinh quan sát được đại khái khuôn mặt của anh ta, đây là lần đầu tiên cậu nhận ra mình là tuýp người coi trọng ngoại hình.
Người nọ có khuôn mặt sâu lắng, Tây lai, làn da trắng mướt, đôi mắt trong suốt lấp lánh sáng ngời, sống mũi cao thẳng, môi mỏng nhưng rất có nét. Vóc dáng là cái loại mà tên con trai nào cũng GATO ấy, mặc trên người trang phục thân sĩ thời Trung Cổ, lưng rộng eo thon, chân dài thẳng tắp, vừa nhìn đã biết là loại quý.
Ý là khí chất cao quý.
Đối phương nhìn cậu, bị ánh mắt trong suốt kia nhìn tự dưng có cảm giác thâm tình khó nói.
Mặt già của Trần Thải Tinh có hơi hồng hồng, cậu là gay thiên nhiên, mà vị NPC này lại toàn bộ bao thầu hết gu thẩm mỹ của cậu.
“Bác sĩ Alexander, khi nãy thật cảm ơn anh quá, anh có trông thấy em trai tôi ở đâu không?”
Người kia nho nhã lễ độ cúi người một cái, nói: “Cậu ấy có lẽ đã về phòng rồi. Buổi tối không nên đi ra ngoài, sẽ gặp nguy hiểm, tôi đưa em trở lại”.
Trần Thải Tinh:… Giác quan thứ sáu của phụ nữ ON
Vị NPC đây đang cưa cậu.
Game rác thải này đang troll tên gay như cậu sao?
Nhưng mà không thể phủ nhận, vị NPC đây quả thật ngọt ngào quá đỗi.
Danh sách chương