Dịch giả: luongsonbac1102
Hạ tuần tháng mười một năm Cảnh Hàn thứ mười ba, Biện Lương có bão tuyết.
So sánh với bão tuyết, hiện tại người Nữ Chân công thành mới là tai họa lớn nhất của toàn bộ Biện Lương, thậm chí toàn bộ triều Vũ đang phải đối mặt. Mấy tháng nay, người Nữ Chân bất ngờ nam hạ, đối với người triều Vũ mà nói giống như một tai họa dữ dội ngập đầu. Tông Vọng suất lĩnh không đến mười vạn người với thế tung hoành ngang dọc, bẻ gãy nghiền nát, ở ngoài thành Biện Lương đã hung hãn đánh bại vài chục vạn đại quân. Từ ý nghĩa trên mà nói đã cho người dân triều Vũ một bài học hung ác độc địa, sắc bén.
Trải qua một thời gian dài trong cảnh thái bình, người triều Vũ cũng không hẳn là không coi trọng chiến sự. Văn nhân nắm giữ binh quyền, đầu tư nhiều tiền bạc, nhưng tập trung lại chỉ là các loại lý luận quân sự như đánh trận như thế nào, hậu cần đảm bảo như nào, âm mưu dương mưu phải dùng như nào... Người hiểu được, quả thật không ít. Cũng bởi vì điều đó, đánh không lại người Liêu, chiến tích vẫn có thể dùng tiền mua được, đánh không lại người Kim, có thể gây xích mích chia rẽ, có thể đuổi hổ nuốt sói. Nhưng đến giờ phút này, toàn bộ đều không có tác dụng rồi.
Hoàn Nhan Tông Vọng xuất thủ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng đã nghiền nát tất cả những lý luận quân sự cùng những hy vọng hão huyền đó. Mỗi một lần y xuất binh, đều quả đoán, kiên quyết, mỗi một lần khai chiến đều dũng mãnh máu lạnh, đủ để phá đổ mọi âm mưu quỷ kế. Đặc biệt sau cuộc tổng tiến công đối với thành Biện Lương vào ngày hai mươi hai tháng mười một, quân đội Nữ Chân giống như con lăn hừng hực nghiền áp đến. Mỗi một kích của Tông Vọng, đều cứng rắn hạ đao cắt vào những nơi yếu hại của triều Vũ, cơ hồ giống như là một trò chơi.
Mà thứ thành Biện Lương dùng để chống cự cũng chỉ có thể là nền tảng quốc gia được tích lũy trên hai trăm năm qua.
Văn nhân trị quốc, tích lũy hơn hai trăm năm qua mới có được nền tảng đó. Vẫn có nhiều người trung quân ái quốc, hết mình vì nghĩa, hơn nữa lấy lợi ích thiết thân chân chính làm thúc đẩy, cuối cùng thành Biện Lương trong khoảng thời gian ngắn vẫn có thể phát động được rất nhiều người như thiêu thân lao đầu vào lửa gia nhập vào trong đội ngũ thủ thành.
Nếu như nói mỗi một kích của Tông Vọng đều nhằm vào những chỗ yếu hại của Biện Lương, mà Biện Lương lại giống như con quái vật khổng lồ cồng kềnh nhưng chiến lực yếu nhược, đã gần như trong tình huống không thể tránh né, phương pháp ứng đối duy nhất chỉ có thể lấy tính mạng của nhiều người để bố khuyết. Trong khoảng thời gian từ ngày hai mươi hai đến đêm ngày mươi lăm, thời điểm thành Biện Lương bị Tông Vọng hạ một đao nặng nhất cắt chém chính là bị mấy trăm người Nữ Chân đã đột nhập vào bên trong thành. Để đoạt lại tường thành và tiêu diệt binh sĩ Nữ Chân vào thành, hơn sáu nghìn binh lính đóng tại phụ cận Tân Toan Tảo Môn cùng với quần chúng đã phải bỏ mạng, trên dưới tường thành là núi xác biển máu.
Còn chưa kịp suy nghĩ ý nghĩa của sống hay chết thì rất nhiều binh sĩ cùng những quần chúng được phát động đã rơi vào vực sâu tử vong trong trận chiến đấu này. Rốt cuộc mọi người có vì điều đó làm cho cảm động, bừng tỉnh, hay là bi ai, khó có thể nói rõ được. Chỉ là ít nhất tại thời khắc này, mấy vị lão nhân phụ trách thủ thành xác thực đã có thái độ tiêu hao sinh mệnh để thực hiện trách nhiệm tử thủ. Lý Cương cầm đao mang binh lên đầu thành, sau đó là đến Tần Tự Nguyên. Nhưng sau khi nắm rõ được tình huống thương vong quá lớn, tay họ run lên, thậm chí còn không thốt được ra lời.
Khi một quốc gia đã không có thực lực, cũng chỉ có thể lấy sinh mệnh để chống đỡ.
Chiến tuyến trên thành Biện Lương, rất nhiều sinh mệnh đã phải trả giá để ngăn chặn người Nữ Chân. Ngoài thành Biện Lương, đại quân cũng bị đánh cho tan tác, khó có năng lực giải vây, thậm chí ngay cả dũng khí đối mặt với đại quân Nữ Chân cũng không có. Nhưng mà vào đêm ngày hai mươi lăm, tại đại doanh Nữ Chân đóng tại đồi Mưu Đà đột nhiên bùng nổ cuộc chiến đấu vô cùng kịch liệt. Từ ý nghĩa nào đó cho thấy, hơn ba mươi vạn quân Cần Vương đều đã bị người Nữ Chân nghiền ép rồi, hơn bốn ngàn người này đột nhiên triển khai thế tiến công giết đến, mức độ kiên quyết, linh hoạt, sắc bén làm cho người ta kinh sợ.
Cùng thời điểm Tông Vọng suất lĩnh đại quân trùng trùng điệp điệp vung đao tấn công thành Biện Lương, những người đã âm thầm ẩn núp rình rập này cuối cùng cũng xuất thủ, chém ra một kích cũng cứng rắn như vậy vào nơi yếu hại sau lưng của người Nữ Chân.
Sự xuất hiện của bốn nghìn người này được khởi đầu bởi trọng kỵ binh. Đối với người Nữ Chân trấn thủ tại đồi Mưu Đà mà nói đó là một đòn đả kích mạnh mẽ trở tay không kịp. Phong cách này hoàn toàn khác biệt với quân đội phổ biến của triều Vũ, khiến cho quân đội Nữ Chân hơi chút kinh ngạc, nhưng cũng không bởi vậy mà sợ hãi. Ngay cả trong quá trình trải qua thương vong kinh người, quân đội Nữ Chân dưới sự chỉ huy xuất sắc của tướng lĩnh đã triển khai chiến đấu với với quân đội triều Vũ đến tập kích đồi Mưu Đà.
Mà quân đội triều Vũ đến tập kích thì cũng lấy phong thái kiên quyết như thế nhanh chóng triển khai công kích ngoài đại doanh đồi Mưu Đà. Sau một hồi chiến đấu, hai nhánh kỵ binh nhẹ ngoài doanh địa lại tiếp tục xông lên đụng vào nhau.
Cùng lúc đó, trọng kỵ binh và bộ binh phía trước đồi Mưu Đà đã phát động công kích đối với doanh địa của người Nữ Chân, trong chớp mắt đã đẩy toàn bộ chiến sự lên cao nhất.
Trong sự đối lập về số lượng lúc này, hơn một trăm trọng kỵ binh tuyệt đối là ưu thế chiến lược lớn nhất. Bọn họ cũng không phải là không thể bị khắc chế, nhưng mà loại binh chủng được dùng một lượng lớn tài nguyên chiến lược để tạo nên này khi giao phong chính diện muốn chống lại cũng chỉ có thể đổi bằng một lượng lớn tài nguyên và sinh mệnh. Kỵ binh Nữ Chân cơ bản đều là kỵ binh nhẹ, nguyên nhân vì trọng kỵ binh chủ yếu dùng để tấn công địch, nếu trên vùng đồng quê, kỵ binh nhẹ có thể dễ dàng làm tiêu hao trọng kỵ, nhưng tại đây, hơn một ngàn bộ binh của Phó Lỗ đã trở thành vật hy sinh đứng mũi chịu sào.
Phía sau doanh địa, hoàn toàn có thể dùng cung tiễn trợ giúp, nhưng cung tiễn lại có lực uy hiếp cực nhỏ đối với trọng kỵ binh và ngay cả đối với bộ binh cũng thế. Nếu như đối phương ngay từ ban đầu đã không để ý tới thương vong, thì dù cung tiễn có thể tạo nên thương vong cũng tuyệt đối không khiến cho người ta sợ hãi.
Trước đồi Mưu Đà, từng hàng gót sắt cuồn cuộn như sấm mà đến. Phía sau, gần hai ngàn bộ binh bắt đầu reo hò xung phong. Trong hàng ngũ phía trước doanh địa, Bộc Lỗ quay lại nhìn Thuật Liệt Tốc trên doanh tường, nhưng lấy được mệnh lệnh rồi lại gần như tuyệt vọng, gã quay lại, trầm giọng hét lớn:
- Thủ vững cho ta.
Bộ binh Nữ Chân dưới trướng thấy trọng kỵ binh thuần một màu đen giống như một bức tường lớn đang đẩy đi tới, sắc mặt còn tái nhợt hơn tuyết đêm. Cùng lúc đó, của doanh phía sau bắt đầu mở ra, năm trăm kỵ binh nhẹ cuối cùng trong doanh địa ngang nhiên giết ra, muốn vượt qua trọng kỵ binh, tấn công bộ binh hậu trận.
Một bên khác, gần bốn ngàn kỵ binh dây dưa chém giết, cuốn tất cả chiến tuyến đến bên này.
Trong bão tuyết bập bùng, chiến tuyến như hải triều vỗ vào nhau, đồng thời là sóng máu cuồn cuộn trào ra. Kỵ binh Nữ Chân dũng mãnh nỗ lực tránh đi trọng kỵ, ý đồ xé rách bộ phận mỏng yếu của đối phương, nhưng mà tại giờ khắc này, dù là kỵ binh nhẹ và bộ binh tương đối mỏng yếu cũng có ý chí và sức chiến đấu ngang nhau. Tiểu tướng tên là Nhạc Phi dẫn theo một nghìn tám trăm bộ binh cầm trường thương, đạo thuẫn vọt tới nghênh chiến kỵ binh nhẹ Nữ Chân, đồng thời nỗ lực hội hợp với kỵ binh bên mình, đè ép không gian của kỵ binh Nữ Chân. Mà phía trước, Hàn Kính suất lĩnh trọng kỵ binh, trong sóng máu nghiền nát bộ binh trận của Bộc Lỗ, thi thoảng, y lại đưa mắt nhìn lên bầu trời phía sau doanh tường đồi Mưu Đà.
Thuật Liệt Tốc quay lại.
Hình như có huyên náo cùng tiếng chém giết vọng đến.
Hậu phương doanh địa, ánh lửa cùng cột khói dâng cao.
- Các huynh đệ....
Trong gió tuyết phía trước doanh địa, có người hưng phấn hét to như điên làm cho người khác khiếp đảm:
- Theo ta... theo ta đi giết...
- Oa..... a...
Giờ khắc này, trong bầu không khí điên cuồng hừng hực giống như nồi nước luộc bắt đầu sôi bình thường vốn phải thuộc về đại quân Nữ Chân đánh tan quân địch, nhưng lại ngược lại trong trận ác chiến sôi trào máu tanh này.
Lúc đầu tuy rằng ý chí chiến đấu của kỵ binh nhẹ rất mạnh mẽ nhưng chiến đấu đúng là vẫn không đủ cay độc, tại giờ khắc này lại giống như bầy sói điên cuồng nhào lên. Mà trong trận bộ binh, Nhạc Phi tuổi trẻ tính tình trầm ổn cũng đang vô cùng hưng phấn, trong mắt đỏ ngầu như say rượu. Y cầm trường thương trong tay, tổ chức rừng thương hung mãnh đẩy mạnh về hướng kỵ trận phía trước, cười ha ha:
- Theo ta giết...
Trong khoảnh khắc mũi thương đâm vào thân thể chiến mã, trong đầu y hiện lên hình ảnh sư phụ y, lão nhân Chu Đồng vì ám sát Tông Hàn mà hy sinh...
Cơ bắp hai tay bỏng rát như như muốn nổ tung, kỵ binh Nữ Chân kia hơi chần chừ một chút, toàn bộ thân thể chiến mã đều bị tướng lĩnh trẻ tuổi cùng mấy người bên cạnh đánh bay, trong tiếng ầm ầm, chiến mã hí lên, tuyết động quay cuồng, máu tươi dính sền sệt văng đầy đầu đầy người binh lính phía trước. Chung quanh, hoặc là chiến mã đổ nhào, hoặc là người bị đụng mở, giết chóc vô số. Trận chiến đã tiến vào gay cấn rồi...
Thời gian qua không bao lâu, theo bóng đêm phủ xuống, hơn trăm bóng người đi qua mặt hồ đóng băng, tiến thẳng đến hậu phương doanh địa Nữ Chân.
Tuy rằng trước doanh địa gắng sức phòng thủ, nhưng người Nữ Chân cũng chưa từng buông lỏng phòng ngự đối với ba mặt hồ. Dù lúc trước trên mặt hồ chưa kết bằng, người Nữ Chân cũng chưa từng giảm tuần tra những phương hướng này. Sau khi kết bằng, mức độ tuần tra càng tăng mạnh, bên trong doanh tường cao vót cũng có vọng tháp, phụ trách giám thị mặt hồ phụ cận.
Nhưng vào thời điểm này, khi tuyết lớn đổ xuống, màn đêm vừa buông, binh sĩ vẫn theo thói quen của tình trạng bình yên của mấy tháng trước đúng là vẫn hơi chút điểm mù đấy.
Đục băng tuyết, ẩn trong nước, mấy bạch y nhân đã yên lặng không một tiếng động xuất hiện ở bên bờ, động tác nhanh gọn, trước sau trong nháy mắt đã cắt yết hầu của ba gã binh sĩ Nữ Chân đang đi tuần tra. Bọn họ thay y phục của binh sĩ Nữ Chân, đấy thi thể vào trong hồ nước, ngay sau đó, lấy từ trong người ra cung nỏ bọc vải dầu, dây thừng, bắn chết binh sĩ Nữ Chân trên vọng tháp phụ cận doanh tường, sau đó bám trèo lên, thay vào đó.
Trước sau chỉ khoảng nửa khắc hơn trăm bạch y nhân đã lẻn vào trong doanh địa Nữ Chân.
Một nhóm người này được đào tạo tại núi Lữ Lương, quá trình huấn luyện đều là các thủ đoạn như lẻn vào, phá hỏng, ẩn mình, cắt đầu... Từ ý nghĩa nào đó, cao thủ lục lâm thì rất am hiểu loại hành động này, chỉ là đại bộ phận không có tổ chức không có kỷ luật, thích hành động đơn lẻ mà thôi. Ninh Nghị có tông sư Lục Hồng Đề làm cố vấn, lại hệ thống hóa toàn bộ hệ thống, lúc này cũng đã thành công hình thành nên hình thức ban đầu của bộ đội đặc chủng. Hiện tại toàn bộ tinh nhuệ đã ra hết, lại có Hồng Đề dẫn dắt, trong nháy mắt đã dễ dàng làm tê liệt phòng ngự bên ngoài hậu phương đại doanh Nữ Chân.
Nếu như bình thường, quân đội Nữ Chân đa số đóng quân nơi này, hành động như vậy trên cơ bản khó mà làm được. Nhưng lúc này đây, gần năm nghìn người Nữ Chân đã rời khởi doanh môn, đang triển khai ác chiến với đám người Tần Thiệu Khiêm bên ngoài, phòng thủ mặt bắc doanh tường lại là quan trọng nhất. Sau khi đám người Tần Thiệu Khiêm triển khai tấn công mãnh liệt doanh địa, Thuật Liệt Tốc chỉ hận không thể lôi tất cả công nhân lên chiến đấu, bởi vậy lực lượng phòng thủ hậu phương thật sự không nhiều.
Dù sao nếu không phải là Ninh Nghị mà là người khác tổ chức một nhóm binh lính tấn công đến, cũng không thể lặng lẽ không một tiếng động lên vào được, mà một hai cao thủ lục lâm dù vắt óc tính kế lẻn vào được, trên cơ bản cũng không có ý nghĩa gì lớn.
Sau đó bọn họ tìm được kho trữ lương thảo của người Nữ Chân, khi Hồng Đề dẫn người lẻn vào trong đó, Ninh Nghị lại dẫn mấy người đi vòng qua, tìm được doanh trại giam giữ tù binh người Hán đã bị binh sĩ Nữ Chân bắt được. Phòng thủ bên này khá mỏng yếu, bọn hắn giết mấy tên binh lính canh giữ, Ninh Nghị chém khóa lớn mở cửa doanh, vứt những thi thể người Nữ Chân và binh khí của chúng đến trước mặt những tù binh bị bắt đã bị tra tấn rất lâu này.
- Nghe bên ngoài đi, người Nữ Chân đi đánh Biện Lương rồi, quân đội triều đình đang tấn công nơi này, ai muốn sống thì cầm vũ khí lên, sau đó theo ta giết ra ngoài. Bằng không, cứ việc chờ chết.
Những tù binh bị người Nữ Chân bắt nhốt trong doanh địa có vài ngàn người, nhóm tù binh đầu tiên này còn đang do dự, Ninh Nghị không để ý đến họ nữa mà lấy ống trúc dầu hỏa từ trong người ra, đi châm lửa đốt chung quanh doanh trại.
Toàn bộ doanh địa trong nháy mắt hỗn loạn. Mà bên kia, kho lương thảo của người Nữ Chân dấy lên lửa lớn hừng hực, chém giết quy mô nhỏ bắt đầu xuất hiện. Khi Hoàn Nhan Đồ Mẫu suất lĩnh một nhóm tinh binh đánh tới thì một nửa doanh địa đã nổ tung, trong mấy kho lương thảo, thế lửa đã bắt đầu cháy lan tràn, mà hơn phân nửa tù binh người Hán đều đã được thả ra, hoặc là tổ chức chém giết trong tuyệt vọng, hoặc là chạy trốn bốn phía. Cũng có rất nhiều người không dám phản kháng chạy trốn, chỉ hy vọng có thể sống sót, nhưng hơn một trăm người lẻn vào đã lẫn vào trong nhóm bọn họ, việc này, làm bọn họ đã không thể làm theo ý mình nữa.
Chưa tới nửa canh giờ, cửa chính đại doanh đồi Mưu Đà đã bị chiếm đóng, trong ngoài doanh địa đã máu chảy thành sông.
*********
Đêm khuya, thành Biện Lương, Tân Toan Tảo Môn đã bình ổn trở lại.
Sư Sư đứng trước đống phế tích bị thiêu hủy kia, ánh mắt nhìn những tro tàn vẫn còn vương ánh lửa.
Trên mặt nàng dính đầy tro bụi, một vài sợi tóc bị cháy quăn xoắn lại, hai má nàng mơ hồ có vết nước, không biết là hoa tuyết rơi vào đọng lại hay là nước mắt do khóc, chân bước thất thểu.
Sau trận chém giết đến nửa đêm, người Nữ Chân tạm thời rút lui, dưới tường thành cao ngất phụ cận Tân Toan Tảo Môn, mọi người bắt đầu toàn lực cứu trị người bị thương, thu dọn thi thể. Mùi máu tanh tràn ngập không khí, còn có mùi cháy khét lẹt.
Rất nhiều rất nhiều người đã chết rồi.
Nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Lý Uẩn từ Phàn Lâu vội vã chạy tới. Khi tìm được nàng, nàng đang ngồi dưới một góc tường thành, không biết đang suy nghĩ gì, hình dạng buồn bã, ánh mắt dại ra, giày đã không còn. Lý Uẩn sợ hãi còn tưởng rằng nàng đã bị cường bạo, nhưng may mắn không phải.
- Con không thể làm gì được, con mệt mỏi quá, con mệt quá...
Nàng khẽ nức nở, nói:
- Con muốn nghỉ ngơi một lát... con mệt quá rồi...
Lý Uẩn ngồi xuống, đau lòng ôm lấy nàng.
****
Đồi Mưu Đà.
Chiến sự đã ngừng, khắp nơi đều là máu tươi, vô số vết tích bị lửa cháy.
Thuật Liệt Tốc cầm trường kiếm trong tay, đứng trên đống phế tích cao cao, trên trường kiếm dính đầy máu, vẫn còn một đống lửa đang cháy, chiếu lên khuôn mặt của y.
- Có biết là ai hay không?
Y hỏi.
Tù binh người Hán bị trói bị đẩy lên phía trước khóc lớn, lắc đầu liên tục.
- Xin tha mạng...
Thuật Liệt Tốc đột nhiên đá một cước ra, người kia rơi xuống hố lửa đang cháy hừng hực, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên.
- Có biết chính là những người kia đã hại chết các ngươi không? Các ngươi tự tìm chết...
Y vốn anh tuấn sáng sủa, lúc này lại méo mó hung bạo. Vừa nói xong, ngay sau đó lại có một người bị đẩy xuống.
Trận chiến vừa rồi, hậu phương doanh địa thì bị thiêu hủy, trước doanh địa thì hơn bốn ngàn binh sĩ triều Vũ đã bộc phát sức chiến đấu kinh người, trực tiếp đánh tan binh lính Nữ Chân bên ngoài doanh địa, thậm chí còn cướp được doanh môn. Nhưng, thật sự so sánh về lực lượng, bên Thuật Liệt Tốc có số nhân thủ trên vạn người, dù đối phương đánh tan kỵ binh Nữ Chân cũng không có khả năng đạt hiệu quả tiêu diệt toàn bộ, chỉ là tạm thời sĩ khí tăng cao, chiếm thượng phong mà thôi. Thật sự so sánh, lực lượng trong tay Thuật Liệt Tốc vẫn chiếm ưu thế.
Nhưng lúc này đây cũng không phải quyết đấu trên chiến trận.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy kho lương thảo bùng cháy, Thuật Liệt Tốc biết rõ mình đã thua.
Chém giết trong doanh địa đã trở nên hỗn loạn không thể tả, tất cả tù binh bị bắt vốn bị giam giữ trong doanh địa đã được thả ra, người triều Vũ lẻn vào đã trà trộn trong đám người đó. Đến sau cùng, những binh sĩ triều Vũ canh giữ tại cửa đại doanh kia đã kiên trì cứu đi được hơn một phần ba tù binh người Hán. Những tù binh người Hán này hơn phân nửa đều rất suy yếu, trong đó có rất nhiều còn là phụ nữ. Sau khi bọn họ rời khỏi, Tháp Lai đi thu nạp toàn bộ kỵ binh, ngoài những người bị thương thì ước chừng còn có một nghìn hai trăm người có thể chiến, bèn đề nghị với Thuật Liệt Tốc truy sát đối phương. Nhưng Thuật Liệt Tốc biết rõ làm như vậy cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa, nếu đối phương còn bố trí mai phục, nói không chừng hơn một ngàn hai trăm người này sẽ tiếp tục bị tổn thất.
- Phái thám báo theo sát chúng, xem chúng là ai.
Y phân phó.
Có rất nhiều tù binh người Hán trong doanh địa trong lúc hỗn loạn đã bị giết chết, số sống sót chỉ còn lại khoảng một phần ba. Trong tâm tình sa sút, Thuật Liệt Tốc không cho một ai sống sót..
- Không phản kháng sẽ không bị chết. Tất cả các ngươi đã bị người triều Vũ kia làm hại rồi.
Y nói như thế, sau đó giết sạch bọn họ.
Cùng thời khắc đó, đại doanh Nữ Chân ngoài thành Biện Lương, Tông Vọng sau khi công thành không có kết quả đã nghe được toàn bộ quá trình đồi Mưu Đà bị tập kích bất ngờ. Y ngồi sững tại chỗ, im lặng đến đáng sợ.
Tại thời khắc này, cuối cùng đã có người xuất thủ, đâm một đao vào nơi yếu hại của y rồi.
- Lương thảo còn lại bao nhiêu?
- Không, không biết con số cụ thể, bên kia đại doanh còn đang kiểm kê. Số chưa bị thiêu hủy còn khoảng...
Người đến báo cáo đã bị bộ dạng của đại soái làm cho hoảng sợ không nói ra lời.
- Là ai làm?
- Không biết, đã bám theo chúng rồi.
- Quách Dược Sư đâu?
- Dạ... Quách Dược Sư đi tìm Tây Quân...
Chuyện này Tông Vọng quá rõ, thám báo cũng không biết có phải đang hỏi mình hay không.
- Ý ta là, vì sao hắn chậm chạp chưa động thủ. Người đâu, truyền lệnh đến Quách Dược Sư, bảo hắn nhanh chóng đánh bại Tây Quân, đoạt lương thảo của chúng. Sau đó tìm những người kia cho ta. Ta muốn bầm thây vạn đoạn chúng.
Y hít một hơi:
- Vườn không nhà trống, thiêu hủy lương thực, nổ tung để Hoàng Hà... Ta cảm thấy mình biết hắn là ai rồi...
Trong trận giao phong giữa những nhân vật cấp cao, Hoàng đế triều Vũ là một kẻ ngu ngốc, trong thành Biện Lương hiện giờ chỉ có mấy lão già đang chiến đấu với y, liều mạng ngăn chặn đòn công kích của y cũng vô pháp tạo thành áp lực cho y. Chỉ có vào lúc này đây, y cảm thấy hơi chút đau xót..
Bốn ngàn người...
Đánh bại Thuật Liệt Tốc...
Y nghĩ tới đây, đấm một quyền lên bàn.
- Ngày mai, tiếp tục công thành!
....
Đêm, trong gió tuyết, đội ngũ thật dài.
Có không ít binh lính bị thương, phía sau cũng có rất nhiều dân chúng bình thường quần áo tả tơi cả người run rẩy. Họ đều là những tù binh được cứu ra, nhưng luận chỉnh thể, sĩ khí của đội ngũ này cực kỳ phấn chấn, bởi vì bọn họ vừa đánh bại quân đội mạnh nhất thiên hạ, ừm, dù sao cũng có thể nói như vậy.
Phía sau có thám báo cưỡi ngựa đuổi tới. Thám báo bị thương trên người, từ trên ngựa ngã xuống, tay còn xách theo một đầu người. Một võ giả tinh thông đao thương trong đội ngũ vội chạy tới băng bó cho gã.
- Thám báo Nữ Chân luôn bám sát theo sau, ta giết được một tên, nhưng chỉ là tạm thời, những kẻ còn lại, khụ... sợ là vẫn đang bám theo.
- Chúng sẽ không bỏ qua chúng ta....
Ninh Nghị quay lại nhìn gió tuyết xa xa. Trên thực tế, khắp nơi đều là một màu đen kịt.
- Thông tri cho Văn Nhân Bất Nhị, chúng ta không quay về Hạ thôn nữa, mà đến trấn lúc trước để tạm trú. Phái ra hết thám báo đi điều tra đi, một mặt, để họ rèn luyện, mặt khác, giám sát tình huống Quách Dược Sư và Biện Lương, lúc chúng đánh tới, chúng ta sẽ chạy.
Hắn dừng lại một chút, hỏi tiếp:
- Đã truyền tin cho Biện Lương chưa?
.......
Sáng sớm hôm sau thức dậy, Sư Sư nghe được tin tức kia...
Hạ tuần tháng mười một năm Cảnh Hàn thứ mười ba, Biện Lương có bão tuyết.
So sánh với bão tuyết, hiện tại người Nữ Chân công thành mới là tai họa lớn nhất của toàn bộ Biện Lương, thậm chí toàn bộ triều Vũ đang phải đối mặt. Mấy tháng nay, người Nữ Chân bất ngờ nam hạ, đối với người triều Vũ mà nói giống như một tai họa dữ dội ngập đầu. Tông Vọng suất lĩnh không đến mười vạn người với thế tung hoành ngang dọc, bẻ gãy nghiền nát, ở ngoài thành Biện Lương đã hung hãn đánh bại vài chục vạn đại quân. Từ ý nghĩa trên mà nói đã cho người dân triều Vũ một bài học hung ác độc địa, sắc bén.
Trải qua một thời gian dài trong cảnh thái bình, người triều Vũ cũng không hẳn là không coi trọng chiến sự. Văn nhân nắm giữ binh quyền, đầu tư nhiều tiền bạc, nhưng tập trung lại chỉ là các loại lý luận quân sự như đánh trận như thế nào, hậu cần đảm bảo như nào, âm mưu dương mưu phải dùng như nào... Người hiểu được, quả thật không ít. Cũng bởi vì điều đó, đánh không lại người Liêu, chiến tích vẫn có thể dùng tiền mua được, đánh không lại người Kim, có thể gây xích mích chia rẽ, có thể đuổi hổ nuốt sói. Nhưng đến giờ phút này, toàn bộ đều không có tác dụng rồi.
Hoàn Nhan Tông Vọng xuất thủ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng đã nghiền nát tất cả những lý luận quân sự cùng những hy vọng hão huyền đó. Mỗi một lần y xuất binh, đều quả đoán, kiên quyết, mỗi một lần khai chiến đều dũng mãnh máu lạnh, đủ để phá đổ mọi âm mưu quỷ kế. Đặc biệt sau cuộc tổng tiến công đối với thành Biện Lương vào ngày hai mươi hai tháng mười một, quân đội Nữ Chân giống như con lăn hừng hực nghiền áp đến. Mỗi một kích của Tông Vọng, đều cứng rắn hạ đao cắt vào những nơi yếu hại của triều Vũ, cơ hồ giống như là một trò chơi.
Mà thứ thành Biện Lương dùng để chống cự cũng chỉ có thể là nền tảng quốc gia được tích lũy trên hai trăm năm qua.
Văn nhân trị quốc, tích lũy hơn hai trăm năm qua mới có được nền tảng đó. Vẫn có nhiều người trung quân ái quốc, hết mình vì nghĩa, hơn nữa lấy lợi ích thiết thân chân chính làm thúc đẩy, cuối cùng thành Biện Lương trong khoảng thời gian ngắn vẫn có thể phát động được rất nhiều người như thiêu thân lao đầu vào lửa gia nhập vào trong đội ngũ thủ thành.
Nếu như nói mỗi một kích của Tông Vọng đều nhằm vào những chỗ yếu hại của Biện Lương, mà Biện Lương lại giống như con quái vật khổng lồ cồng kềnh nhưng chiến lực yếu nhược, đã gần như trong tình huống không thể tránh né, phương pháp ứng đối duy nhất chỉ có thể lấy tính mạng của nhiều người để bố khuyết. Trong khoảng thời gian từ ngày hai mươi hai đến đêm ngày mươi lăm, thời điểm thành Biện Lương bị Tông Vọng hạ một đao nặng nhất cắt chém chính là bị mấy trăm người Nữ Chân đã đột nhập vào bên trong thành. Để đoạt lại tường thành và tiêu diệt binh sĩ Nữ Chân vào thành, hơn sáu nghìn binh lính đóng tại phụ cận Tân Toan Tảo Môn cùng với quần chúng đã phải bỏ mạng, trên dưới tường thành là núi xác biển máu.
Còn chưa kịp suy nghĩ ý nghĩa của sống hay chết thì rất nhiều binh sĩ cùng những quần chúng được phát động đã rơi vào vực sâu tử vong trong trận chiến đấu này. Rốt cuộc mọi người có vì điều đó làm cho cảm động, bừng tỉnh, hay là bi ai, khó có thể nói rõ được. Chỉ là ít nhất tại thời khắc này, mấy vị lão nhân phụ trách thủ thành xác thực đã có thái độ tiêu hao sinh mệnh để thực hiện trách nhiệm tử thủ. Lý Cương cầm đao mang binh lên đầu thành, sau đó là đến Tần Tự Nguyên. Nhưng sau khi nắm rõ được tình huống thương vong quá lớn, tay họ run lên, thậm chí còn không thốt được ra lời.
Khi một quốc gia đã không có thực lực, cũng chỉ có thể lấy sinh mệnh để chống đỡ.
Chiến tuyến trên thành Biện Lương, rất nhiều sinh mệnh đã phải trả giá để ngăn chặn người Nữ Chân. Ngoài thành Biện Lương, đại quân cũng bị đánh cho tan tác, khó có năng lực giải vây, thậm chí ngay cả dũng khí đối mặt với đại quân Nữ Chân cũng không có. Nhưng mà vào đêm ngày hai mươi lăm, tại đại doanh Nữ Chân đóng tại đồi Mưu Đà đột nhiên bùng nổ cuộc chiến đấu vô cùng kịch liệt. Từ ý nghĩa nào đó cho thấy, hơn ba mươi vạn quân Cần Vương đều đã bị người Nữ Chân nghiền ép rồi, hơn bốn ngàn người này đột nhiên triển khai thế tiến công giết đến, mức độ kiên quyết, linh hoạt, sắc bén làm cho người ta kinh sợ.
Cùng thời điểm Tông Vọng suất lĩnh đại quân trùng trùng điệp điệp vung đao tấn công thành Biện Lương, những người đã âm thầm ẩn núp rình rập này cuối cùng cũng xuất thủ, chém ra một kích cũng cứng rắn như vậy vào nơi yếu hại sau lưng của người Nữ Chân.
Sự xuất hiện của bốn nghìn người này được khởi đầu bởi trọng kỵ binh. Đối với người Nữ Chân trấn thủ tại đồi Mưu Đà mà nói đó là một đòn đả kích mạnh mẽ trở tay không kịp. Phong cách này hoàn toàn khác biệt với quân đội phổ biến của triều Vũ, khiến cho quân đội Nữ Chân hơi chút kinh ngạc, nhưng cũng không bởi vậy mà sợ hãi. Ngay cả trong quá trình trải qua thương vong kinh người, quân đội Nữ Chân dưới sự chỉ huy xuất sắc của tướng lĩnh đã triển khai chiến đấu với với quân đội triều Vũ đến tập kích đồi Mưu Đà.
Mà quân đội triều Vũ đến tập kích thì cũng lấy phong thái kiên quyết như thế nhanh chóng triển khai công kích ngoài đại doanh đồi Mưu Đà. Sau một hồi chiến đấu, hai nhánh kỵ binh nhẹ ngoài doanh địa lại tiếp tục xông lên đụng vào nhau.
Cùng lúc đó, trọng kỵ binh và bộ binh phía trước đồi Mưu Đà đã phát động công kích đối với doanh địa của người Nữ Chân, trong chớp mắt đã đẩy toàn bộ chiến sự lên cao nhất.
Trong sự đối lập về số lượng lúc này, hơn một trăm trọng kỵ binh tuyệt đối là ưu thế chiến lược lớn nhất. Bọn họ cũng không phải là không thể bị khắc chế, nhưng mà loại binh chủng được dùng một lượng lớn tài nguyên chiến lược để tạo nên này khi giao phong chính diện muốn chống lại cũng chỉ có thể đổi bằng một lượng lớn tài nguyên và sinh mệnh. Kỵ binh Nữ Chân cơ bản đều là kỵ binh nhẹ, nguyên nhân vì trọng kỵ binh chủ yếu dùng để tấn công địch, nếu trên vùng đồng quê, kỵ binh nhẹ có thể dễ dàng làm tiêu hao trọng kỵ, nhưng tại đây, hơn một ngàn bộ binh của Phó Lỗ đã trở thành vật hy sinh đứng mũi chịu sào.
Phía sau doanh địa, hoàn toàn có thể dùng cung tiễn trợ giúp, nhưng cung tiễn lại có lực uy hiếp cực nhỏ đối với trọng kỵ binh và ngay cả đối với bộ binh cũng thế. Nếu như đối phương ngay từ ban đầu đã không để ý tới thương vong, thì dù cung tiễn có thể tạo nên thương vong cũng tuyệt đối không khiến cho người ta sợ hãi.
Trước đồi Mưu Đà, từng hàng gót sắt cuồn cuộn như sấm mà đến. Phía sau, gần hai ngàn bộ binh bắt đầu reo hò xung phong. Trong hàng ngũ phía trước doanh địa, Bộc Lỗ quay lại nhìn Thuật Liệt Tốc trên doanh tường, nhưng lấy được mệnh lệnh rồi lại gần như tuyệt vọng, gã quay lại, trầm giọng hét lớn:
- Thủ vững cho ta.
Bộ binh Nữ Chân dưới trướng thấy trọng kỵ binh thuần một màu đen giống như một bức tường lớn đang đẩy đi tới, sắc mặt còn tái nhợt hơn tuyết đêm. Cùng lúc đó, của doanh phía sau bắt đầu mở ra, năm trăm kỵ binh nhẹ cuối cùng trong doanh địa ngang nhiên giết ra, muốn vượt qua trọng kỵ binh, tấn công bộ binh hậu trận.
Một bên khác, gần bốn ngàn kỵ binh dây dưa chém giết, cuốn tất cả chiến tuyến đến bên này.
Trong bão tuyết bập bùng, chiến tuyến như hải triều vỗ vào nhau, đồng thời là sóng máu cuồn cuộn trào ra. Kỵ binh Nữ Chân dũng mãnh nỗ lực tránh đi trọng kỵ, ý đồ xé rách bộ phận mỏng yếu của đối phương, nhưng mà tại giờ khắc này, dù là kỵ binh nhẹ và bộ binh tương đối mỏng yếu cũng có ý chí và sức chiến đấu ngang nhau. Tiểu tướng tên là Nhạc Phi dẫn theo một nghìn tám trăm bộ binh cầm trường thương, đạo thuẫn vọt tới nghênh chiến kỵ binh nhẹ Nữ Chân, đồng thời nỗ lực hội hợp với kỵ binh bên mình, đè ép không gian của kỵ binh Nữ Chân. Mà phía trước, Hàn Kính suất lĩnh trọng kỵ binh, trong sóng máu nghiền nát bộ binh trận của Bộc Lỗ, thi thoảng, y lại đưa mắt nhìn lên bầu trời phía sau doanh tường đồi Mưu Đà.
Thuật Liệt Tốc quay lại.
Hình như có huyên náo cùng tiếng chém giết vọng đến.
Hậu phương doanh địa, ánh lửa cùng cột khói dâng cao.
- Các huynh đệ....
Trong gió tuyết phía trước doanh địa, có người hưng phấn hét to như điên làm cho người khác khiếp đảm:
- Theo ta... theo ta đi giết...
- Oa..... a...
Giờ khắc này, trong bầu không khí điên cuồng hừng hực giống như nồi nước luộc bắt đầu sôi bình thường vốn phải thuộc về đại quân Nữ Chân đánh tan quân địch, nhưng lại ngược lại trong trận ác chiến sôi trào máu tanh này.
Lúc đầu tuy rằng ý chí chiến đấu của kỵ binh nhẹ rất mạnh mẽ nhưng chiến đấu đúng là vẫn không đủ cay độc, tại giờ khắc này lại giống như bầy sói điên cuồng nhào lên. Mà trong trận bộ binh, Nhạc Phi tuổi trẻ tính tình trầm ổn cũng đang vô cùng hưng phấn, trong mắt đỏ ngầu như say rượu. Y cầm trường thương trong tay, tổ chức rừng thương hung mãnh đẩy mạnh về hướng kỵ trận phía trước, cười ha ha:
- Theo ta giết...
Trong khoảnh khắc mũi thương đâm vào thân thể chiến mã, trong đầu y hiện lên hình ảnh sư phụ y, lão nhân Chu Đồng vì ám sát Tông Hàn mà hy sinh...
Cơ bắp hai tay bỏng rát như như muốn nổ tung, kỵ binh Nữ Chân kia hơi chần chừ một chút, toàn bộ thân thể chiến mã đều bị tướng lĩnh trẻ tuổi cùng mấy người bên cạnh đánh bay, trong tiếng ầm ầm, chiến mã hí lên, tuyết động quay cuồng, máu tươi dính sền sệt văng đầy đầu đầy người binh lính phía trước. Chung quanh, hoặc là chiến mã đổ nhào, hoặc là người bị đụng mở, giết chóc vô số. Trận chiến đã tiến vào gay cấn rồi...
Thời gian qua không bao lâu, theo bóng đêm phủ xuống, hơn trăm bóng người đi qua mặt hồ đóng băng, tiến thẳng đến hậu phương doanh địa Nữ Chân.
Tuy rằng trước doanh địa gắng sức phòng thủ, nhưng người Nữ Chân cũng chưa từng buông lỏng phòng ngự đối với ba mặt hồ. Dù lúc trước trên mặt hồ chưa kết bằng, người Nữ Chân cũng chưa từng giảm tuần tra những phương hướng này. Sau khi kết bằng, mức độ tuần tra càng tăng mạnh, bên trong doanh tường cao vót cũng có vọng tháp, phụ trách giám thị mặt hồ phụ cận.
Nhưng vào thời điểm này, khi tuyết lớn đổ xuống, màn đêm vừa buông, binh sĩ vẫn theo thói quen của tình trạng bình yên của mấy tháng trước đúng là vẫn hơi chút điểm mù đấy.
Đục băng tuyết, ẩn trong nước, mấy bạch y nhân đã yên lặng không một tiếng động xuất hiện ở bên bờ, động tác nhanh gọn, trước sau trong nháy mắt đã cắt yết hầu của ba gã binh sĩ Nữ Chân đang đi tuần tra. Bọn họ thay y phục của binh sĩ Nữ Chân, đấy thi thể vào trong hồ nước, ngay sau đó, lấy từ trong người ra cung nỏ bọc vải dầu, dây thừng, bắn chết binh sĩ Nữ Chân trên vọng tháp phụ cận doanh tường, sau đó bám trèo lên, thay vào đó.
Trước sau chỉ khoảng nửa khắc hơn trăm bạch y nhân đã lẻn vào trong doanh địa Nữ Chân.
Một nhóm người này được đào tạo tại núi Lữ Lương, quá trình huấn luyện đều là các thủ đoạn như lẻn vào, phá hỏng, ẩn mình, cắt đầu... Từ ý nghĩa nào đó, cao thủ lục lâm thì rất am hiểu loại hành động này, chỉ là đại bộ phận không có tổ chức không có kỷ luật, thích hành động đơn lẻ mà thôi. Ninh Nghị có tông sư Lục Hồng Đề làm cố vấn, lại hệ thống hóa toàn bộ hệ thống, lúc này cũng đã thành công hình thành nên hình thức ban đầu của bộ đội đặc chủng. Hiện tại toàn bộ tinh nhuệ đã ra hết, lại có Hồng Đề dẫn dắt, trong nháy mắt đã dễ dàng làm tê liệt phòng ngự bên ngoài hậu phương đại doanh Nữ Chân.
Nếu như bình thường, quân đội Nữ Chân đa số đóng quân nơi này, hành động như vậy trên cơ bản khó mà làm được. Nhưng lúc này đây, gần năm nghìn người Nữ Chân đã rời khởi doanh môn, đang triển khai ác chiến với đám người Tần Thiệu Khiêm bên ngoài, phòng thủ mặt bắc doanh tường lại là quan trọng nhất. Sau khi đám người Tần Thiệu Khiêm triển khai tấn công mãnh liệt doanh địa, Thuật Liệt Tốc chỉ hận không thể lôi tất cả công nhân lên chiến đấu, bởi vậy lực lượng phòng thủ hậu phương thật sự không nhiều.
Dù sao nếu không phải là Ninh Nghị mà là người khác tổ chức một nhóm binh lính tấn công đến, cũng không thể lặng lẽ không một tiếng động lên vào được, mà một hai cao thủ lục lâm dù vắt óc tính kế lẻn vào được, trên cơ bản cũng không có ý nghĩa gì lớn.
Sau đó bọn họ tìm được kho trữ lương thảo của người Nữ Chân, khi Hồng Đề dẫn người lẻn vào trong đó, Ninh Nghị lại dẫn mấy người đi vòng qua, tìm được doanh trại giam giữ tù binh người Hán đã bị binh sĩ Nữ Chân bắt được. Phòng thủ bên này khá mỏng yếu, bọn hắn giết mấy tên binh lính canh giữ, Ninh Nghị chém khóa lớn mở cửa doanh, vứt những thi thể người Nữ Chân và binh khí của chúng đến trước mặt những tù binh bị bắt đã bị tra tấn rất lâu này.
- Nghe bên ngoài đi, người Nữ Chân đi đánh Biện Lương rồi, quân đội triều đình đang tấn công nơi này, ai muốn sống thì cầm vũ khí lên, sau đó theo ta giết ra ngoài. Bằng không, cứ việc chờ chết.
Những tù binh bị người Nữ Chân bắt nhốt trong doanh địa có vài ngàn người, nhóm tù binh đầu tiên này còn đang do dự, Ninh Nghị không để ý đến họ nữa mà lấy ống trúc dầu hỏa từ trong người ra, đi châm lửa đốt chung quanh doanh trại.
Toàn bộ doanh địa trong nháy mắt hỗn loạn. Mà bên kia, kho lương thảo của người Nữ Chân dấy lên lửa lớn hừng hực, chém giết quy mô nhỏ bắt đầu xuất hiện. Khi Hoàn Nhan Đồ Mẫu suất lĩnh một nhóm tinh binh đánh tới thì một nửa doanh địa đã nổ tung, trong mấy kho lương thảo, thế lửa đã bắt đầu cháy lan tràn, mà hơn phân nửa tù binh người Hán đều đã được thả ra, hoặc là tổ chức chém giết trong tuyệt vọng, hoặc là chạy trốn bốn phía. Cũng có rất nhiều người không dám phản kháng chạy trốn, chỉ hy vọng có thể sống sót, nhưng hơn một trăm người lẻn vào đã lẫn vào trong nhóm bọn họ, việc này, làm bọn họ đã không thể làm theo ý mình nữa.
Chưa tới nửa canh giờ, cửa chính đại doanh đồi Mưu Đà đã bị chiếm đóng, trong ngoài doanh địa đã máu chảy thành sông.
*********
Đêm khuya, thành Biện Lương, Tân Toan Tảo Môn đã bình ổn trở lại.
Sư Sư đứng trước đống phế tích bị thiêu hủy kia, ánh mắt nhìn những tro tàn vẫn còn vương ánh lửa.
Trên mặt nàng dính đầy tro bụi, một vài sợi tóc bị cháy quăn xoắn lại, hai má nàng mơ hồ có vết nước, không biết là hoa tuyết rơi vào đọng lại hay là nước mắt do khóc, chân bước thất thểu.
Sau trận chém giết đến nửa đêm, người Nữ Chân tạm thời rút lui, dưới tường thành cao ngất phụ cận Tân Toan Tảo Môn, mọi người bắt đầu toàn lực cứu trị người bị thương, thu dọn thi thể. Mùi máu tanh tràn ngập không khí, còn có mùi cháy khét lẹt.
Rất nhiều rất nhiều người đã chết rồi.
Nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Lý Uẩn từ Phàn Lâu vội vã chạy tới. Khi tìm được nàng, nàng đang ngồi dưới một góc tường thành, không biết đang suy nghĩ gì, hình dạng buồn bã, ánh mắt dại ra, giày đã không còn. Lý Uẩn sợ hãi còn tưởng rằng nàng đã bị cường bạo, nhưng may mắn không phải.
- Con không thể làm gì được, con mệt mỏi quá, con mệt quá...
Nàng khẽ nức nở, nói:
- Con muốn nghỉ ngơi một lát... con mệt quá rồi...
Lý Uẩn ngồi xuống, đau lòng ôm lấy nàng.
****
Đồi Mưu Đà.
Chiến sự đã ngừng, khắp nơi đều là máu tươi, vô số vết tích bị lửa cháy.
Thuật Liệt Tốc cầm trường kiếm trong tay, đứng trên đống phế tích cao cao, trên trường kiếm dính đầy máu, vẫn còn một đống lửa đang cháy, chiếu lên khuôn mặt của y.
- Có biết là ai hay không?
Y hỏi.
Tù binh người Hán bị trói bị đẩy lên phía trước khóc lớn, lắc đầu liên tục.
- Xin tha mạng...
Thuật Liệt Tốc đột nhiên đá một cước ra, người kia rơi xuống hố lửa đang cháy hừng hực, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên.
- Có biết chính là những người kia đã hại chết các ngươi không? Các ngươi tự tìm chết...
Y vốn anh tuấn sáng sủa, lúc này lại méo mó hung bạo. Vừa nói xong, ngay sau đó lại có một người bị đẩy xuống.
Trận chiến vừa rồi, hậu phương doanh địa thì bị thiêu hủy, trước doanh địa thì hơn bốn ngàn binh sĩ triều Vũ đã bộc phát sức chiến đấu kinh người, trực tiếp đánh tan binh lính Nữ Chân bên ngoài doanh địa, thậm chí còn cướp được doanh môn. Nhưng, thật sự so sánh về lực lượng, bên Thuật Liệt Tốc có số nhân thủ trên vạn người, dù đối phương đánh tan kỵ binh Nữ Chân cũng không có khả năng đạt hiệu quả tiêu diệt toàn bộ, chỉ là tạm thời sĩ khí tăng cao, chiếm thượng phong mà thôi. Thật sự so sánh, lực lượng trong tay Thuật Liệt Tốc vẫn chiếm ưu thế.
Nhưng lúc này đây cũng không phải quyết đấu trên chiến trận.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy kho lương thảo bùng cháy, Thuật Liệt Tốc biết rõ mình đã thua.
Chém giết trong doanh địa đã trở nên hỗn loạn không thể tả, tất cả tù binh bị bắt vốn bị giam giữ trong doanh địa đã được thả ra, người triều Vũ lẻn vào đã trà trộn trong đám người đó. Đến sau cùng, những binh sĩ triều Vũ canh giữ tại cửa đại doanh kia đã kiên trì cứu đi được hơn một phần ba tù binh người Hán. Những tù binh người Hán này hơn phân nửa đều rất suy yếu, trong đó có rất nhiều còn là phụ nữ. Sau khi bọn họ rời khỏi, Tháp Lai đi thu nạp toàn bộ kỵ binh, ngoài những người bị thương thì ước chừng còn có một nghìn hai trăm người có thể chiến, bèn đề nghị với Thuật Liệt Tốc truy sát đối phương. Nhưng Thuật Liệt Tốc biết rõ làm như vậy cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa, nếu đối phương còn bố trí mai phục, nói không chừng hơn một ngàn hai trăm người này sẽ tiếp tục bị tổn thất.
- Phái thám báo theo sát chúng, xem chúng là ai.
Y phân phó.
Có rất nhiều tù binh người Hán trong doanh địa trong lúc hỗn loạn đã bị giết chết, số sống sót chỉ còn lại khoảng một phần ba. Trong tâm tình sa sút, Thuật Liệt Tốc không cho một ai sống sót..
- Không phản kháng sẽ không bị chết. Tất cả các ngươi đã bị người triều Vũ kia làm hại rồi.
Y nói như thế, sau đó giết sạch bọn họ.
Cùng thời khắc đó, đại doanh Nữ Chân ngoài thành Biện Lương, Tông Vọng sau khi công thành không có kết quả đã nghe được toàn bộ quá trình đồi Mưu Đà bị tập kích bất ngờ. Y ngồi sững tại chỗ, im lặng đến đáng sợ.
Tại thời khắc này, cuối cùng đã có người xuất thủ, đâm một đao vào nơi yếu hại của y rồi.
- Lương thảo còn lại bao nhiêu?
- Không, không biết con số cụ thể, bên kia đại doanh còn đang kiểm kê. Số chưa bị thiêu hủy còn khoảng...
Người đến báo cáo đã bị bộ dạng của đại soái làm cho hoảng sợ không nói ra lời.
- Là ai làm?
- Không biết, đã bám theo chúng rồi.
- Quách Dược Sư đâu?
- Dạ... Quách Dược Sư đi tìm Tây Quân...
Chuyện này Tông Vọng quá rõ, thám báo cũng không biết có phải đang hỏi mình hay không.
- Ý ta là, vì sao hắn chậm chạp chưa động thủ. Người đâu, truyền lệnh đến Quách Dược Sư, bảo hắn nhanh chóng đánh bại Tây Quân, đoạt lương thảo của chúng. Sau đó tìm những người kia cho ta. Ta muốn bầm thây vạn đoạn chúng.
Y hít một hơi:
- Vườn không nhà trống, thiêu hủy lương thực, nổ tung để Hoàng Hà... Ta cảm thấy mình biết hắn là ai rồi...
Trong trận giao phong giữa những nhân vật cấp cao, Hoàng đế triều Vũ là một kẻ ngu ngốc, trong thành Biện Lương hiện giờ chỉ có mấy lão già đang chiến đấu với y, liều mạng ngăn chặn đòn công kích của y cũng vô pháp tạo thành áp lực cho y. Chỉ có vào lúc này đây, y cảm thấy hơi chút đau xót..
Bốn ngàn người...
Đánh bại Thuật Liệt Tốc...
Y nghĩ tới đây, đấm một quyền lên bàn.
- Ngày mai, tiếp tục công thành!
....
Đêm, trong gió tuyết, đội ngũ thật dài.
Có không ít binh lính bị thương, phía sau cũng có rất nhiều dân chúng bình thường quần áo tả tơi cả người run rẩy. Họ đều là những tù binh được cứu ra, nhưng luận chỉnh thể, sĩ khí của đội ngũ này cực kỳ phấn chấn, bởi vì bọn họ vừa đánh bại quân đội mạnh nhất thiên hạ, ừm, dù sao cũng có thể nói như vậy.
Phía sau có thám báo cưỡi ngựa đuổi tới. Thám báo bị thương trên người, từ trên ngựa ngã xuống, tay còn xách theo một đầu người. Một võ giả tinh thông đao thương trong đội ngũ vội chạy tới băng bó cho gã.
- Thám báo Nữ Chân luôn bám sát theo sau, ta giết được một tên, nhưng chỉ là tạm thời, những kẻ còn lại, khụ... sợ là vẫn đang bám theo.
- Chúng sẽ không bỏ qua chúng ta....
Ninh Nghị quay lại nhìn gió tuyết xa xa. Trên thực tế, khắp nơi đều là một màu đen kịt.
- Thông tri cho Văn Nhân Bất Nhị, chúng ta không quay về Hạ thôn nữa, mà đến trấn lúc trước để tạm trú. Phái ra hết thám báo đi điều tra đi, một mặt, để họ rèn luyện, mặt khác, giám sát tình huống Quách Dược Sư và Biện Lương, lúc chúng đánh tới, chúng ta sẽ chạy.
Hắn dừng lại một chút, hỏi tiếp:
- Đã truyền tin cho Biện Lương chưa?
.......
Sáng sớm hôm sau thức dậy, Sư Sư nghe được tin tức kia...
Danh sách chương