Dịch giả: luongsonbac1102

Ninh Nghị từ trong Tướng phủ đi ra, chạy một lần tới hai cửa tiệm trong Trúc Ký, về đến nhà, thời gian còn sớm, liền đi một vòng trước sau đình viện.

Từ năm Cảnh Hàn thứ mười tới nay ở lại kinh thành, mới đó đã vội vàng trôi qua thời gian ba năm rồi. Trong thời gian ba năm này nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn lắm, một gia đình lớn đã liên tục di dời tới hai địa phương, đều là vì hộ gia đình ở trong nhà tăng lên dẫn tới chuyển nhà.

Cũng may một là người trẻ tuổi tương đối dễ thích ứng với hoàn cảnh; thứ hai, người trong Tướng phủ hỗ trợ mối mang mua nhà, cộng thêm người cư ngụ có chút nội tình, rồi trải qua trong tay của chủ nhân nhà ở bố trí, xử lý tỉ mỉ, đợi cho mua xong vào ở, rất nhanh cũng có thể xem nơi này trở thành một gia đình.

Lúc này chỗ đại viện mọi người cư ngụ này, vốn lúc đầu thuộc về một vị đại gia nho học thi họa đều tinh thông, bố trí phòng xá, sân nhỏ đều rất xinh đẹp, đều có một cỗ tinh thần khí thuộc loại lịch sự tao nhã ung dung ở trong đó. Đám người Ninh Nghị sau khi vào ở, bộ dáng tổng thể không thay đổi, chỉ có điều không có nhiều quy củ như chủ nhân đời trước, bầu không khí liền càng thêm hoạt bát tự nhiên mà thôi.

Tiết thu đã tới, lá cây ngô đồng trong sân đã bắt đầu ố vàng, ánh mặt trời cùng hơi ấm chiếu xuống, cũng có được khí trời ấm áp. đám người Văn Phương, Văn Định hơn phân nửa vô cảm với cảnh tượng như vậy, Ninh Nghị thì lại rất thích bầu không khí thế này. Một đường đi trở về nội viện, khẽ gật đầu ra hiệu với một số người nhà, bởi vì biết thế cuộc phương bắc gần đây căng thẳng, cũng biết Ninh Nghị làm việc ở trong Tướng phủ, nha hoàn, hoặc là đệ muội cac loại thân thuộc trong nhà này cũng không dám quấy rầy hắn quá nhiều.

Về tới nhà, lúc này Đàn Nhi đang ở trong phòng, là một nữ chủ nhân trong nhà, Đàn Nhi đang xem lại một số sổ sách hoặc là ghi chép về việc kinh doanh. Mắt thấy hắn trở về, liền tươi cười chạy ra đón, đồng thời sai Quyên nhi rót nước trà:

- Chiến sự phương bắc có chuyển biến tốt rồi sao? Hôm nay Tướng phủ như thế nào sớm như vậy đã cho chàng trở về rồi?

Ninh Nghị cười nói:

- Có một số việc muốn nói với nàng, trước ngồi xuống đi!

- Dạ!.

Đàn Nhi ngồi xuống ở bên giường. Ninh Nghị bưng chung nước trà, nhìn ra bên ngoài, sau đó đi đóng cửa lại, trong phòng hơi tối xuống.

- Tin tức vừa mới tới, đến thẳng trên tay Tần tướng, cho nên nàng còn không thấy được, chiến sự phương bắc sụp đổ rồi!

Ninh Nghị hớp từng ngụm từng ngụm nước trà:

- Quách Dược Sư bại rồi! Nghĩa Thắng Quân ở Nhạn Môn Quan đầu hàng, mở ra cửa thành, người Nữ Chân đã vượt qua đạo phòng tuyến thứ nhất!

Sau chuyện Ninh Nghị tiếp nhận Mật Trinh Ti, vì để cho lực lượng của Đàn Nhi cũng có thể phát huy được, cũng vì để trong nhà nhiều người tâm phúc, đồng thời có nhiều tin tình báo rơi vào trên tay hắn, cũng sẽ rơi vào tay Đàn Nhi bên này. Lúc này những tin tình báo này thật sự bởi vì quá mức chấn động, còn chưa truyền đạt mệnh lệnh, bởi vậy Ninh Nghị cũng chỉ có thể nói lên một lần. Nghe xong lời của hắn, Đàn Nhi nhíu mày:

...

- Vậy... vậy làm sao bây giờ? Triều đình có đối sách gì chưa?

- Từ Nhạn Môn Quan đi về phía nam, còn có mấy chục vạn quân đội, cũng không thể nói là không có đối sách. Nhưng có một việc phải làm: Đàn Nhi! Nàng phải mang theo người trong nhà rút lui về phía nam, có thể trở về Giang Ninh, cũng có thể không về Giang Ninh... chúng ta có tiền, đến địa phương trước có nhà của chúng ta, nhưng... hy vọng tận lực rút lui tới phía nam Trường Giang. Nơi này có lưu trữ đồ vật các thứ, sau khi chuyện qua đi có thể trở về!

Ánh mắt của Đàn Nhi đã trở nên nghiêm túc, nàng nhìn Ninh Nghị, suy nghĩ chốc lát:

- Dự trù của Tướng phủ... các người... bết bát như vậy ư?

- Là dự tính tình huống xấu nhất!

Ninh Nghị giảm thấp giọng xuống:

- Kinh thành không phải là không có khả năng bị công phá!

- Được!

Đàn Nhi hít một hơi:

- Thiếp biết rồi! Vậy còn chàng? Còn có Văn Định, Văn Phương bọn họ? Đi sao? Nếu thủ ở kinh thành, đến lúc đó có cơ hội chạy thoát hay không?

- Ta sắp đi hướng bắc!

Trong phòng yên tĩnh lại.

- ... Cái gì?

- Hai phương diện....

Ninh Nghị kéo ghế ngồi ở trước mặt Đàn Nhi, thân mình hơi chồm tới phía trước:

- Ta phải chịu trách nhiệm kế hoạch vườn không nhà trống ở phía bắc. Kế hoạch này rất phiền toái, nhưng nhất định phải làm điều nên làm. Dựa theo suy đoán hiện giờ, ở trên đường Nhạn Môn Quan, Thái Nguyên, người Nữ Chân vẫn có đội bộ binh, đội quân nhu, kỵ binh của bọn họ quá lợi hại, nhưng bộ binh chính là đối tượng công kích trọng điểm của chúng ta!

- ... Công kích bộ binh, đồng thời kéo chậm tốc độ của họ, cư dân ở phụ cận lui vào thành thị hoặc là sơn dã, phối hợp với quân đội ở những địa phương này khởi xướng chiến đấu với người Nữ Chân. Thế nhưng phía bắc quá nhiều người, hiệu quả của vườn không nhà trống có hạn, muốn hoàn toàn phá huỷ tiếp tế tiếp viên của chúng gần như không thể nào làm được. Tuy nhiên, chỉ xét riêng về kỵ binh mà nói... nếu tác chiến lưu động, bọn chúng nhiều lắm cũng chỉ có thể dự trữ thức ăn vài ngày, nhất định phải không ngừng cướp bóc. Bọn chúng không có khả năng đánh tiêu hao chiến với chúng ta ở phía bắc, cho nên nhất định phải suy xét, bọn chúng phải tốc chiến tốc thắng, có khả năng tiến quân thẳng tới kinh thành!

Ninh Nghị khoa tay múa chân một chút:

- Nếu quả thật đội kỵ binh đến nơi này, có thể một lần nữa bắt đầu đóng quân, cướp bóc lương thực, cũng có thể bắt đầu làm chuẩn bị để công thành... cho nên quan trọng nhất là, không thể để cho bọn chúng cướp được đủ thức ăn ở dưới thành Biện Lương để duy trì việc vây thành. Vườn không nhà trống ở phía bắc, cuối cùng là để tăng thêm hiệu suất tiến quân của chúng, cũng để chúng ta tranh thủ thời gian dọn dẹp xung quanh thành Biện Lương!

- Ta đã nói với Tần tướng, vì để không đến mức bị động trong chính trị, ta sẽ xem xét trình tự từ phía bắc đi về phía nam, nhưng kỳ thật phải là hai bút cùng vẽ. Điểm ấy Tần tướng cũng đã hiểu rõ. Phía bắc giành giật từng giây, xung quanh thành Biện Lương thật sự bất động, nhưng tất cả chuẩn bị ngay lập tức phải vào tay. Toàn bộ sự việc phi thường lớn, ta muốn duy trì trấn thủ ở giữa, để có hiệu suất phản ứng nhanh nhất tốc độ cao nhất. Đàn Nhi! Nàng có thể hiểu được đấy!

Hai người thành vợ thành chồng đã nhiều năm, từ khi lấy được thông cảm nhau tới nay, rất nhiều chuyện hai người đều có thể cùng nhau thương lượng. Ninh Nghị nói lời này tức là giải thích, cũng là hỏi. Ở thời điểm làm một chuyện lớn như vậy, Ninh Nghị hy vọng có thể được người nhà ủng hộ. Nhưng mà lúc này ngẩng đầu lên, Đàn Nhi đã đứng thẳng người, ánh mắt nhìn hắn, qua một hồi lâu rồi đột nhiên lắc lắc đầu.

Ninh Nghị dùng ngón tay vuốt ve nàng vài cái:

- Đàn Nhi! Đây là chuyện... ta nhất định phải đi làm!

- Nhưng đây là đánh giặc!

Đàn Nhị nóng nảy nói một câu. Giữa hai người từ khi trở thành vợ chồng, trong đoạn thời gian ban đầu đó, quả thật Đàn Nhi hơi quá mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng mà theo sự kiện Hoàng Thương qua đi, ít nhất ở trước mặt Ninh Nghị, Đàn Nhi đã không còn biểu hiện ra thái độ nữ nhân cường ngạnh, vừa rồi ngồi ở đằng kia, cũng chỉ là thái độ lắng nghe của người vợ hiền mà thôi.

Thẳng đến lúc này, nàng chớp mắt, ánh mắt lo lắng, mới lại hiện ra một số thần sắc trước kia:

- Lần này thiếp không đồng ý! Chàng không thể... ở lại kinh thành sao?

- Cùng Phương Lạp, cùng Lương Sơn, cũng không chắc có gì khác nhau.

- Đương nhiên khác, đó là người Nữ Chân, Liêu quốc đều bị bọn họ đánh xong rồi!

- Nàng thế nào...

Ở trong lòng Ninh Nghị, cho tới nay trải qua rất nhiều chuyện, quả thật không có gì khác nhau, không ngờ lúc này Đàn Nhi lại phản đối, hắn đứng dậy. Đàn Nhi bên giường cũng giật mình một cái gần như cùng một lúc đứng lên, hai tay nắm lấy ống tay áo của Ninh Nghị, như thể là theo bản năng kéo hắn lại, không cho hắn rời đi.

Ngoài cửa sổ mơ hồ truyền tới tiếng người nhà đi lại, trong phòng, Ninh Nghị thở dài:

- Chuyện đã quyết định rồi!

Tay phải bị Đàn Nhi giữ chặt, hắn vươn tay trái, ôm thân thể của nàng. Đàn Nhi đi qua hai bước, bị hắn ôm lấy, ánh mắt chớp chớp, lại đã nước mắt lưng tròng.

- Ta không phải đi chịu chết! Lần này người Nữ Chân xâm nhập phía nam, binh lực nhiều lắm chỉ chừng hai trăm ngàn. Bọn họ chú trọng tốc độ, địa phương có thể bị càn quét khẳng định không nhiều lắm. Tin tức ta linh thông như vậy, ở ngoài thành chu toàn đường sống ngược lại rất an toàn!

Đàn Nhi ở trong ngực của hắn chỉ có lắc lắc đầu.

- Còn nữa, chuyện vườn không nhà trống này, không nhất định có thể đạt được hiệu quả bao nhiêu. Quy mô quá lớn nhưng hiệu quả nhất định có một bộ phận, không phải hoàn toàn không có ý nghĩa. Chiến trường là một phương diện, về phương diện khác, Trúc Ký có cả ngàn người có thể tham dự vào hành động lần này. Bọn họ trước kia đã từng chịu đựng huấn luyện bước đầu của chế độ làm việc theo điều lệ, ta chế định quy tắc cho bọn họ đi theo trình tự đơn giản. Nàng có thể ngẫm lại xem, chỉ cần những người này tham dự điều động thúc đẩy có thể di dời một lần cả mấy trăm vạn người. Mặc kệ kết quả như thế nào, trên tay của Trúc Ký, đều sẽ nhiều ra một số lớn nhân tài có thể dùng. Về tình trạng hộ tịch, địa hình, dân cư ở phía bắc, họ biết rõ như lòng bàn tay, có bọn họ, đừng nói việc buôn bán, mà tương lai làm gì đều được. Phía bắc không có bất kỳ thế lực gia tộc nào có thể áp chế được chúng ta... Địch nhân của chúng ta lần này không chỉ là Nữ Chân, không phải đánh lùi bọn họ là xong, mà trái ngược cai loai sự thật người Nữ Chân phá huỷ Liêu quốc kia, thái độ của họ lúc này hoàn toàn chính là đùa giỡn mà thôi... Ôi...

Khi nói đến đoạn sau, Ninh Nghị đã giảm thấp giọng xuống hắn ôm thê tử một mặt trấn an, một mặt rút ra tay phải, ôm chặt nàng, vuốt ve phía sau lưng, dọc theo thân thể của nàng hướng lên trên, rồi sau đó dần dần vuốt ve đến trên ngực, lại cởi nút áo của nàng. Với động tác này của hắn đương nhiên Đàn Nhi không phản kháng, chỉ có điều nghe hắn nói chuyện, thỉnh thoảng nàng lắc đầu không nói gì. Đợi cho áo bị cởi ra hơn phân nửa, sau khi ngực bị trượng phu đưa tay đi vào một hồi, đột nhiên nàng quẩy người một cái, rời khỏi lồng ngực của Ninh Nghị, đứng ở bên cạnh vài bước.

- Nhưng lần này thiếp vẫn không đồng ý!

Đàn Nhi trong mắt hiện ra nước mắt, giống như trước đây khi Ninh Nghị muốn đi ra ngoài làm chuyện hung hiểm, chỉ có điều trong ngày thường tuy rằng nàng lo lắng, nhưng cũng không ngăn cản, lần này có thái độ khác mà thôi:

- Thiếp là nữ nhân của chàng, chàng rõ ràng có thể không đi chiến trường, mà chàng nhất định phải đi, chàng muốn thiếp gật đầu cái gì chứ?

- Ta không phải đi chiến trường!

- Chàng chính là muốn đi phương Bắc, chàng đừng dùng lời dối gạt thiếp. Hiệu suất thiếu một chút thì thiếu một chút, người chết nhiều một chút thì chết nhiều một chút, thiếp biết chàng có thể ở lại kinh thành mà. Chàng muốn thiếp ủng hộ việc làm của chàng, mà rõ ràng còn có nguy hiểm lớn như vậy, thiếp không muốn chàng đi!

Nàng nói xong, cứ như vậy chạy tới cửa, một mặt cài nút áo, một mặt kéo chốt mở cửa, hướng ra bên ngoài kêu lên:

- Vân Trúc, Cẩm Nhi, Tiểu Thiền, mau tới đây... tướng công muốn đi chiến trường...

Ninh Nghị vốn cũng không nghĩ tới chiêu thức ấy, hắn cũng đi tới, Đàn Nhi xoay người lại, ánh mắt nhìn hắn, tay trái, tay phải liên tục lau nước mắt, mắt nhìn Ninh Nghị lại đây, rồi đột ngột quỳ gối trước mặt Ninh Nghị. Lúc này Ninh Hi cũng đang chập chững xuất hiện ở sân bên kia, Ninh Nghệ thuận tay bế Đàn Nhi lên:

- Nàng làm gì vậy?

- Thiếp với chàng ở lại kinh thành làm việc, thiếp không muốn chàng đi!

Thế tử nghẹn ngào trong lúc nói chuyện, Ninh Nghị nhìn ra phía ngoài, toàn bộ trong ngoài sân đều đã bắt đầu tụ tập loạn cả lên, đám người Vân Trúc cũng bị kinh động, đã chạy tới.

Trước khi lên phía Bắc, không ngờ xuất hiện cảnh tượng như thế, đây là chuyện hắn không ngờ tới...

Phương Bắc.

Nhạn Môn Quan đến vùng Thái Nguyên, một khu vực hỗn loạn thật lớn đang lan tràn.

Sau khi Nhạn Môn Quan bị phá, quân đội Vũ triều bị đánh tan chạy trốn bốn phương, dọc theo đường, từng đám binh sĩ, tướng lĩnh lại bắt đầu tạo thành trận thế, hoặc là đóng lại chờ đợi mệnh lệnh, hoặc là tập trung tới hướng thành lớn ở phụ cận. Mà người Nữ Chân cũng không có dừng bước, mũi nhọn quân đội nhanh chóng mở rộng đến các huyện trấn, thành thị ở xung quanh. Đầu tháng tám, Hãn Châu thành cách Nhạn Môn Quan hai mươi dặm vừa mới bị đánh hạ.

Giết chóc ở trong thành thị lan tràn, giống như chìm ngập trong sóng thủy triều; quân đội chưa tan tác và bộ phận cư dân trong thành thị tổ chức lại chống cự linh tinh, theo sau ở trong tai họa ngập đầu bị nghiền nát không thấy bóng dáng.

Đây là một tòa thành lớn sau khi qua Nhạn Môn Quan... đương nhiên, thành thị như vậy nếu so sánh với Thái Nguyên phủ, nơi này đại khái cũng chỉ có thể được cho là hạng trung. Bởi vì ở gần Nhạn Môn Quan, phòng thủ thành vẫn là rất nghiêm mật, đồng thời là chỗ lui tới từ nam chí bắc nên nơi này buôn bán phồn vinh, dẫn tới nơi này có mấy vạn nhân khẩu thường trú, bất kể như thế nào cũng coi là một khối lớn thịt béo.

Ở cửa Bắc, Hoàn Nhan Hi Doãn đè giữ chuôi kiếm, chỉ huy đội ngũ thần binh tiến vào đường phố Hãn Châu. Xung quanh tiếng giết người phóng hỏa nối liền không dứt, lan tràn khắp nơi.

Trong phòng ở tầng lầu hai của một tòa lầu sụp đổ, một đôi mắt đang lẳng lặng nhìn chằm chằm vào y...

Phía nam Hãn Châu thành, binh lính, dân chúng chen lấn trên đường, điên cuồng chen nhau lao ra phía ngoài thành. Trong phố xá phía sau, người Nữ Chân đang ào ào tiến vào, ở trên đường phố bắt đầu chém giết bẻ gãy nghiền nát. Trong một con hẽm đầy ấp người, ba gã kỵ sĩ Nữ Chân ngăn chặn đường lui, cầm trường thương trong tay, điên cuồng đâm tới phía trước.

Máu tươi bắn ra, tiếng nam nhân kêu la, tiếng nữ nhân gào thét, tiếng đứa nhỏ khóc ré... hợp thành cảnh hỗn loạn. Người có ý đồ trốn ở phía dưới, chợt bị vó ngựa đạp vỡ cánh tay, đạp vỡ đầu; cũng có người giẫm lên thân thể người khác chạy theo vách tường đi hướng khác, trong đó cũng có binh lính tan hàng, cầm trong tay đao thép, mắt thấy đám người chen chúc chạy tới tốc độ quá chậm, giơ lên đao thép bắt đầu giết người, nhưng mà phía sau trường thương đâm tới, vẫn là đâm xuyên qua thân thể bọn họ.

Thời điểm thi thể và máu tươi trải dài nửa đường hẽm, đột nhiên một bóng người từ trên vách tường nhảy xuống, "bốp" một cái tát, đập vỡ đầu một tên Nữ Chân trong đó. Một gã kỵ binh Nữ Chân bên cạnh cũng phản ứng cực nhanh, trước tiên vung trường thương quét tới... người nọ đang hạ xuống tùy ý vung tay lên, trường thương nhoáng một cái dừng ở trên tay gã, chuyển hướng, sau đó liền đơn giản hất hất hai phát, trong nháy mắt đầu của hai gã kỵ binh bị đâm thủng, óc và máu tươi bắn ra trên vách tường.

Khi mọi người trong đường hẽm thấy rõ người tới lại là một lão già cao tuổi, lão già kia đã cầm trong tay trường thương, nắm dây cương nhảy nhóc lên ngựa, rồi phóng vọt tới đầu kia đường hẽm. Mà khi một tiểu đội binh sĩ Nữ Chân xuất hiện ở chỗ đường rẽ, lão già kia liền kéo cương giục chiến mã, chiến mã kia tung hai vó đạp ra ngoài, giẫm lên một gã binh sĩ Nữ Chân thành thịt nát, trường thương trong tay lão nhân vung múa điên cuồng, đập người người bay, đập binh khí binh khí văng, máu tươi bắn tung tóe... đã chém giết với binh sĩ Nữ Chân ở xung quanh.

Đầu con phố dài này, đám người đông nghẹt càng thêm điên cuồng chen chúc đi tới phía trước, mà ở bên trong phố lớn ngõ nhỏ liền nhau với họ, người Nữ Chân đang đuổi theo. Ở một số nơi thỉnh thoảng sẽ hình thành chống cự quy mô nhỏ, nhưng mà ngoại trừ cao thủ như lão nhân kia có thể đánh nhau, có thể giết chóc, có thể trốn thoát... thì bình thường chống cự không lâu sau liền bị nghiền nát, thi thể người chết hoặc nằm ở ven đường, hoặc bị đâm thủng treo trên trường thương...

- ---

....

Sử Tiến và mấy tên tiểu đệ ngồi ở trên tửu lâu, ngẫu nhiên nhìn người đi đường, xe ngựa xa lạ xuyên qua thị trấn; hay là cư dân trong huyện thành tốp năm tốp ba đóng gói muốn rời đi, đi tới các thành phố lớn như Thái Nguyên.

Từ bắc tới nam, đám người chạy loạn đã càng ngày càng nhiều. Trong đó cũng xen lẫn binh sĩ của Võ Thắng Quân, đều là mang đến tin tức xấu: Người Nữ Chân phá vỡ Nhạn Môn Quan, giết thành Sóc Châu, hiện giờ Hãn Châu đại khái cũng sắp thất thủ. Nghĩa Thắng Quân đầu hàng Nữ Chân, người Liêu trước kia, tính cả người Nữ Chân đồng loạt đánh xuống rồi. Quân đội Vũ triều ở xung quanh không có một ai có thể đánh nhau. Những người Võ Thắng Quân, Đồng Bàng Nhi này tất cả đều không đáng tin cậy, nghe nói Sở quốc công Đồng Quán ở Thái Nguyên, bởi vậy mọi người đều chạy tới triều đình Thái Nguyên lánh nạn.

Quán rượu đã không còn buôn bán, ông chủ cũng thu thập đồ tế nhuyễn định bỏ đi, Sử Tiến thì không sao cả, không đến mức sợ hãi. Thời điểm ở trên tửu lâu nhìn hết thảy, có người từ phía dưới đi lên, ăn mặc quần áo kiểu giang hồ, đội nón tre, có bao người, xem ra đều là người lục lâm.

- Nơi này không bán rượu, ông chủ đã đóng cửa rồi!

Gã tiểu đệ nói với ba người kia.

Ba người kia nhìn lại bên này, sau đó chắp tay:

- Huynh đệ chỉ biết nơi này, mượn địa phương này dừng chân, đã hẹn gặp mặt với người!

Tiểu đệ liếc mắt nhìn Sử Tiến một cái, Sử Tiến quay đầu đi nhìn xuống dưới, y không nói gì, tiểu đệ cũng không nói gì nữa. Không bao lâu, lại có hai gã lục làm lại đây, gặp mặt thi lễ với ba người đối phương. Tiếp qua một hồi, lại có một người đến.

Sáu người xì xào bàn tán, thấp giọng nói chuyện, người tới cuối cùng nọ hiển nhiên là một thám linh thông tin tức trên giang hồ, dáng người nhẹ nhàng, công phu hạ bàn không tệ, đại khái là chuyên môn truyền tin tức, nói về tình trạng chiến sự phía bắc với năm người còn lại... Sử Tiến làm bộ như không thèm để ý, nhưng lỗ tai cũng lắng nghe.

Qua một lát, một nội dung dẫn tới chú ý của y..

- ... Người Kim khí thế hùng hùng hổ hổ, không chút cố sức đã đánh hạ thành Sóc Châu... Khi tàn sát Sóc Châu, lão nhân đang ở đó... triệu tập các vị anh hùng giúp đỡ... Chu tông sư đã tuổi bát tuần còn có thể như thế, chúng ta tuổi trẻ...

Những người còn lại liền hỏi:

- Hiện giờ Chu tông sư ở đâu...

- Có thể ra sức ở bên người Chu tông sư, coi như may mắn cả đời ta...

Sử Tiến đứng lên, mấy tên tiểu đệ cũng định đứng lên, Sử Tiến liền phất phất tay ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống. Y đi qua chỗ sáu người kia, chắp tay nói:

- Các vị huynh đệ nói hẳn là Chu Đồng Chu tông sư người được xưng là Thiết Tí Bàng!

Sáu người kia nhìn y, sau đó cũng đứng dậy chắp tay:

- Vị huynh đệ này có phải...

- Nghe tên kẻ hèn này e làm nhục tại chư vị, chỉ có điều nếu các vị định lên Bắc trợ giúp Chu tông sư một tay, có thể dẫn theo tại hạ hay không?

Mấy người nhìn nhau, một người trong đó nói:

- Huynh đệ, chúng ta lên Bắc, có thể là đi chịu chết, không phải nhất thời máu nóng là có thể đi được!

- Chúng ta vỗ tay đáp ứng!

Sử Tiến đưa tay phải ra, người đối diện nọ cũng vươn tay ra. Tay hai người vừa vỗ vào nhau, người nọ đột nhiên dùng lực chuyển cổ tay, dùng thế ưng trảo chụp trên mạch môn của Sư Tiến. Sử Tiến cũng xoay cánh tay một cái, mặc cho gã chụp lên. Chỉ có điều ống tay áo xòe ra che chắn tầm nhìn của mọi người. Ngay sau đó, người nọ rụt tay lại:

- Vị huynh đệ này là cao nhân, trên đời có thể xưng Chu tông sư dĩ nhiên là Chu Đồng Chu tiền bối. Chỉ là huynh đệ võ nghệ cao cường như thế, lại không muốn báo cho biết thân phận, chẳng lẽ là kẻ thù của Chu tông sư?

- Ta cũng là người Hán!

Sử Tiến chắp tay, nói ngay:

- Tại hạ là người có tội, chỉ là một vị huynh đệ thân thiết của tại hạ chính là đệ tử thân truyền của Chu tông sư, ân sư hắn ở đây, cho nên tại hạ phải đi tới!

Mấy người cười rộ lên:

- Lăn lộn trên đường, khó có người giữ thân trong sạch!

Người dáng vẻ nhẹ nhàng ở bên cạnh kia nói:

- Có câu là người Hán này của huynh đệ, vậy là đủ rồi!

Bảy người ở trong này nói qua lại vài câu, không bao lâu, sắc trời đã hoàng hôn, bảy bóng người rời khỏi huyện thành nhỏ, một đường giục ngựa đi lên phía bắc. Mà trên đường đi, còn nhiều người đi đường xuôi nam chạy nạn chiến tranh, dáng vẻ thê lương, kéo dài không dứt...+
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện