Dịch giả: luongsonbac1102

Đại điện hoàng thành, tiếng nói chuyện không ngừng truyền tới.

- Một đôi chén bạch ngọc không tì vết Dương chi Hòa Điền, một đôi bát bạch ngọc Dương chi không tì vết, bút tẩy, nghiên mực Dương chi vô hà mỗi thứ một pho, bình phong Thanh ngọc khắc rồng một tấm, một bức "Thập thánh đồ" của Ngô Đạo Tử Đường triều, một pho tượng Kim Ngọc Quan Âm, một pho tượng Phật kim ngọc, một bộ "Lăng Già A Bạt Đa La Bảo Kinh" kim diệp ngọc bì thủ thư, "Kim Cương Kinh"

Theo tiếng nói chuyện, một lượng lớn trân bảo được khiêng vào trong điện. Khi Phó sứ đang tuyên đọc danh mục lễ vật thì Từ Trạch Nhuận lén nhìn bốn phía xung quanh và hoàng đế Kim quốc phía trên.

Là một nước mới nổi, lật đổ được thế lực mới của Liêu quốc thì Kim quốc không phải là quý tộc có nền tảng thâm hậu mà là nhà giàu mới nổi, nhưng ở hoàng thành thuộc Ninh Hội này, đến bóng dáng của nhà giàu mới nổi cũng không lộ ra. Diện tích của nó cũng coi như lớn nhưng tường cung có kết cấu từ gỗ, phần lớn do cây liễu và cây du tạo thành, tiền viện để làm việc còn hậu viện để ở, chỉ có đại điện này hơi có vẻ uy thế nhưng so với hoàng cung Vũ triều thì cái gọi là "cung điện" này cũng chỉ là nhà tranh thôi.

Nhưng trong lòng Từ Trạch Nhuận cũng biết, thứ thực sự quyết định đây là nơi nào không phụ thuộc vào bề ngoài của nó mà phụ thuộc vào con người ở đây. Cho dù nhà tranh hay lều có thì những người tụ tập bên cạnh người đàn ông phía trước kia đã là những người mà toàn thiên hạ không dám khinh thường rồi.

Trên vương tọa, Ngô Khất Mãi đang hưng phấn nhìn những thứ được khiêng vào, thứ nào cũng là đồ quý giá.

Là hoàng đế thứ hai của Kim quốc, Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi so với nãi huynh A Cốt Đả thiếu vài phần khí chất chiếm đoạt thiên hạ. Thực ra khổ người y lớn hơn A Cốt Đả, nghe nói trời sinh thần lực, có thể tay không đánh ngã gấu hổ. Trước khi A Cốt Đã khởi nghiệp thì Thiên Tộ Đế triệu tập các tù trưởng Nữ Chân, trong cuộc họp yêu cầu các tù trưởng nhảy múa mua vui cho hoàng đế, A Cốt Đả kiên quyết từ chối, Thiên Tộ Đế muốn giết y, chính nhờ Ngô Khất Mãi dùng thân phận tùy tùng nhảy ra biểu diễn sở trường của mình, tay không đánh hổ, khiến Thiên Tộ Đế vui vẻ mới miễn tội chết cho A Cốt Đả.

Nhưng cũng chính vì vậy mà bên cạnh A Cốt Đả lại có thêm một người to con vô cùng trung thành. Những người thế này thoạt nhìn có vẻ hiền lành, ngốc nghếch, tuy sau khi kế thừa ngôi vị hoàng đế, theo bình luận của mọi người thì ông ta qua thực là kế thừa mấy phần của A Cốt Đả nhưng cũng thi hành các biện pháp chính trị tương đối hòa nhã thận trọng, thậm chí khi nhìn thấy đối phương, Từ Trạch Nhuận cũng không khỏi nhớ đến những lời đồn đại đã nghe thấy trước đó.

Khi A Cốt Đả còn tại vị, tác phong làm việc vô cùng cần kiệm, từng ước định với quần thần: của cái trong quốc khố chỉ lúc nào đánh giặc mới có thể dùng đến, nếu có người làm trái, bất kể là ai đều bị phạt đánh 20 gậy. Sau khi Ngô Khất Mãi kế vị, tình hình cũng tương đối túng bấn, chỗ nào cũng cần tiền tiêu. Vị hoàng đế này là người từng trải qua cuộc sống khổ đắng bên ngoài, những cái khác đều có thể chịu được nhưng rượu thịt thì đều phải hảo hạng, tháng 3 năm nay có một ngày không nhịn được, lén lấy tiền của quốc khố để tiêu, sau khi bị Tông Hàn biết được đã vạch mặt ngay trước mặt quần thần, sau đó lôi Ngô Khất Mãi xuống đánh 20 gậy, sau đó tất cả thần tử trên triều đường mới quỳ xuống thỉnh tội.

Ngày nào đó, Tống Thư Hàng ngoài ý muốn gia nhập một cái tiên hiệp chuunibyou thâm niên người bệnh giao lưu quần, bên trong quần bạn nhóm đều lấy "Đạo hữu" tương xứng, q...

Từ Trạch Nhuận đã từng gặp Hoàn Nhan Tông Hàn, ông ta là một trong các đại thần đáng sợ nhất trên triều, nói không chừng có khả năng làm chuyện này thật. Đương nhiên, nếu có chuyện như thế thật thì cũng không biết điều này là phúc hay họa đối với Vũ triều.

Là sứ thần Vũ triều, Từ Trạch Nhuận vốn là hạng người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cũng giỏi quan sát, nhìn người. Trong quá trình giao tiếp với những người luyện võ, lỗ mãng này y cũng biết những người này ít nhiều cũng có một chỗ lợi, đó chính là nhận tiền thì cũng cơ bản cho thấy họ được việc. Ba tháng nay y liên lạc với không ít đại thần Kim quốc, cũng biết triều đường Kim quốc vẫn tranh luận không dứt về chuyện này. Hôm nay y đến, tuy một phần các đại thần quen biết không có mặt nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười hài lòng của hoàng đế Kim quốc phía trên thì y cảm thấy chắc hẳn chuyện lần này sẽ có kết quả tốt.

Sau khi đưa lễ vật thì chính thức dâng lên quốc thư ghi chép các điều ước buôn bán qua lại. Ngô Khất Mãi cầm lấy nhưng chỉ thuận tay nhìn một cái rồi đặt qua một bên, rời khỏi chỗ ngồi.

Ông ta vừa đứng lên thì Từ Trạch Nhuận mới cảm nhận được cảm giác áp bách từ thân hình khổng lồ phía trước. Hoàng đế Nữ Chân mặc gấm chồn, da lông như một con gấu lớn bước đến bên này, vươn tay sờ những cống phẩm bằng sứ bằng ngọc, sau đó cầm lên thưởng thức một lát:

- Đồ tốt!

Ông ta hạ giọng nói. Khi nhìn thấy trong số lễ vật có một số thịt khô và rượu ngon trong bình sứ dùng để triều cống, ông ta không nhịn được thưởng thức một chút, cúi người ngửi ngửi:

- Đúng là đồ tốt!

- Khi bọn ta đánh vào hoàng cung Khiết Đan

Ông ta quay đầu nói với Từ Trạch Nhuận:

- Hoàng đế đã chạy mất, đem theo rất nhiều thứ, dọc đường ném vỡ, có một số đồ tốt cũng chẳng để lại. Đương nhiên cũng là do đám tiểu tử xông vào đầu tiên chẳng hiểu gì, đánh xong còn phóng hỏa.

Trên khuôn mặt hoàng đế đã hơn 50 tuổi, trong dáng vẻ đáng sợ lại mang vẻ hiền lành chất phác như đang nói "làm ta đau lòng chết đi được". Ông ta nói xong câu đó lại đi vòng quanh ngắm nghía đống lễ vật, sau đó phất phất tay với đáng triều thần:

- Bãi triều, hôm nay bãi triều, các ngươi trở về đi.

Các triều thần bắt đầu cáo lui, Từ Trạch Nhuận nhíu nhíu mày:

- Bệ hạ, thế ước định kia...

- Mọi chuyện đã ổn thỏa rồi.

Ngô Khất Mãi đứng dậy từ trong đống trận báo, bước về phía Từ Trạch Nhuận sau đó trực tiếp giang tay ra, ôm lấy bờ vai của y, nói bằng tiếng ồm ồm:

- Từ sứ giả, đừng nghĩ nhiều nữa. Nào, người đi theo trẫm, ta đưa người đi xem một thứ tương tự.

Ngô Khất Mãi cao hơn y nửa cái đầu, giơ tay vỗ một cái sau lưng y, y liền không kìm được mà vọt lên một bước, lúc này đối phương đã bước ra ngoài triều điện. Đám người Từ Trạch Nhuận đi theo. Trên bầu trời mùa thu, những đám mây trắng lững lờ trôi, mặt trời đã lên cao, mang theo chút hơi ấm. Hoàng đế lên xe ngựa của mình rồi bảo người đưa y đến:

- Từ sứ gia, người ngồi cùng trẫm!

Từ Trạch Nhuận từ chối nhưng cuối cùng vẫn lên. Y dựa vào bên rèm xe ngựa, chỉ ngồi nửa cái mông nhưng Ngô Khất Mãi lại kéo y một cái, bảo y ngồi hẳn vào:

- Đường xóc lắm, ngươi không ngồi vững là sẽ bị ngã đấy.

Hoàng đế ngồi ngay ngắn bên kia xe ngựa, hai tay đặt trên đùi, mặt mỉm cười, nhìn như một con gấu lớn đang ngồi ở đó.

Không biết tại sao trong lòng Từ Trạch Nhuận ít nhiều có chút lo sợ. Một lát sau, khi xe ngựa đang đi thì Ngô Khất Mãi mở miệng.

- Từ sứ giả, gia huynh và ta nhiều năm về trước có lòng yêu thích Hán học. Bọn ta biết phía Nam có Vũ triều, phồn vinh đông đúc, ai nấyđều có học vấn, giáo hóa, chính là thiên triều thượng quốc. Từ sứ giả, ngươi có hiểu không?

Từ Trạch Nhuận cung kính chắp tay:

- Trạch Nhuận hiểu ạ. Bệ hạ, chỉ cần hai nước có thể qua lại buôn bán với nhau, có thể đi lại nhiều hơn thì không lâu sau này, Kim quốc...

- Cũng giống như những thứ ngươi mang đến hôm nay, tất cả đều là đồ tốt!

Ngô Khất Mãi khoát tay, ngắt những lời thao thao bất tuyệt y sắp nói:

- Đương nhiên các ngươi cũng có vấn đề, các ngươi luôn thích làm mấy thứ mà bọn ta không hiểu. Mấy thứ đó thì có ích gì chứ? Không hiểu thì cũng vô dụng.

- Đương nhiên bọn ta cũng có vấn đề.

Ngô Khất Mãi cũng không vòng vo, nói tiếp:

- Trẫm lúc vừa kế vị, trên triều có kẻ thù mà phía dưới cũng phải ổn định, ta không muốn đánh tiếp nữa. Hiện giờ Liêu quốc đã sụp đổ, U Yến gì gì đó, thứ các ngươi nên lấy cũng lấy về rồi, có thể nghỉ ngơi một chút là tốt nhất nhưng...

Ông ta giơ một ngón tay, giọng nói cao lên:

- Nhưng trẫm cũng tuyệt đối không muốn có người cảm thấy người Nữ Chân ta sợ chiến tranh, giành được thiên hạ rồi thì không dám đánh nữa. Nếu ai có suy nghĩ như vậy thì chính là tìm chết! Từ sứ giả, người hiểu không?

Từ Trạch Nhuận ngẩn ra một lát rồi chắp tay nói: -

Ngoại thần hiểu rồi.

Trong lòng y cảm thấy vui vẻ, vì khi có người nói như vậy thì sự uy hiếp thực sự sẽ không còn xuất hiện nữa. Quả nhiên, Ngô Khất Mãi cũng mim cười:

- Hiểu được là tốt, hiểu được là tốt. Nếu người trong triều các ngươi có thể hiểu được thì thiên hạ thái bình rồi.

Trong lúc nói chuyện thì xe ngựa xóc nảy đã dần dừng lại, Ngô Khất Mãi nói:

- Tới rồi, xuống đi!

Nhưng ông ta lại đứng dậy trước, Từ Trạch Nhuận xuống sau. Phía trước là một viện tử với một dãy phòng thấp, tường vây quy củ ngay ngắn, mấy cây đang lay động trong gió thu, bốn phía ngoài đám sứ thần Từ Trạch Nhuận và đám hộ vệ Ngô Khất Mãi đem theo cũng không có nhiều người. Hoàng đế đứng trong viện tử, nhìn khung cảnh có chút tiêu điều, hít sâu một hơi, giơ một đầu ngón tay với mọi người bên cạnh.

- Từ sứ giả, ngươi nhắm mắt lại rồi nghe âm thanh này đi!

Lúc này trong lòng Từ Trạch Nhuận đang thấp thỏm, tràn đầy nghi hoặc. Y nhắm mắt lại nghe, chỉ có tiếng sột soạt của gió thu luồn qua tán cây đang vang lên, xa hơn nữa thì y không nghe rõ được. Lúc y mở mắt ra, Ngô Khất Mãi lại thấp giọng nói.

- Lúc trẫm còn trẻ thường đi săn ở núi Trường Bạch. Muốn làm một thợ săn giỏi thì cái tai vô cùng quan trọng, cách rất xa nhưng trẫm có thể nghe thấy nghe thấy tiếng của gấu hổ, móng vuốt của chúng giẫm trên tuyết hay lá cây, nhẹ mà vang, truyền theo tiếng gió đến. Một đôi tai thính sẽ cứu mạng của ngươi, bây giờ ngươi nghe âm thanh này, đúng làu u u.

Ông ta vẫy tay, nhẹ nhàng bắt chước tiếng gió thổi, cười cười với Từ Trạch Nhuận. Về mặt Từ Trạch Nhuận rất nghi hoặc, y cũng biết rất nhiều hoàng đế thích cảm giác người khác không đoán ra suy nghĩ của họ, vì vậy có một nửa nghi hoặc cũng là do y cố ý giả vờ. Ngô Khất Mãi sau khi mỉm cười, bước về phía trước về phía của viện bên kia. Trong lúc đó, những lời cuối cùng ông ta nói với Từ Trạch Nhuận là:

- Đúng rồi, Từ sứ giả, mấy lời trẫm nói trên xe ngựa ngươi đã nhớ chưa?

Từ Trạch Nhuận trả lời:

- Bầm bệ hạ, thần đã nhớ!

Ngô Khất Mãi bước qua cánh cửa nhỏ.

Từ Trạch Nhuận cũng đi theo, cảnh vật phía trước bày ra, sau đó có thứ gì đó buồn buồn như ngàn vạn con kiến đang bò, tràn theo lưng anh ta lên, da đầu run lên, cả người anh ta nháy mắt đều căng cứng lên.

....

Thượng kinh, phủ Lâm Hoàng.

Khi Hoàn Nhan Hi Doãn bước vào tiểu viện tử tinh xảo đẹp đẽ thì tiếng đàn tranh bắt đầu vang lên. Y bước lên tiểu lâu, đẩy cửa bước vào một căn phòng đẹp đẽ, nữ tử đang vuốt ve dây đàn trước cửa sổ sau đó nhìn y mỉm cười dịu dàng.

Y ngồi xuống ghế, nhắm mắt nghe nữ tử gảy đàn.

"Cốc thần" Hoàn Nhan Hi Doãn cũng coi như người Nữ Chân, người đứng đầu các quan văn. Đương nhiên nói là đứng đầu các quan văn chủ yếu nhất vẫn là do học vấn của y cao nhất trong số mọi người, đối với học thức của người Hán hay nghiên cứu về Nho gia y không hề thua kém rất nhiều đại nho của Vũ triều phương Nam, thậm chí mấy năm trước y còn từng độc lập sáng tạo ra văn tự của người Nữ Chân.

Không chỉ có kiến thức về học vấn mà trong số các đại thần Nữ Chân thì y cũng là người thiên tài xuất chúng, văn võ song toàn, cái tên Kim Ngột Thuật đời sau từng để lại tiếng ác, cũng là con thứ tư Hoàn Nhan Tông Bật của A Cốt Đà lúc đó cũng vừa kính vừa sợ y.

Người sống trên tiểu lâu này chính là một thiếp thất của y. Hoàn Nhan Hi Doãn đam mê Hán học, thiếp thất này cũng là một thiên kim Vũ triều lưu lạc đất Bắc, tên là Trần Văn Quân. Hai người thành thân đã nhiều năm, vô cùng yêu thương nhau. Trần Văn Quần sinh cho Hoàn Nhan Hi Doãn tổng cộng hai đứa con, sau khi chính thể của Hoàn Nhan Hi Doãn chết thì vị trí thê tử vẫn bỏ trống, vì vậy nàng liền trở thành phu nhân chính thức của Hoàn Nhan Hi Doãn. Lúc này người Nữ Chân cũng không còn thành kiến với người Hán nữa, người trong phủ cũng thường gọi nàng là "Hán phu nhân".

Mỗi lần trở về nhà Hoàn Nhan Hi Doãn đều có thói quen nghe đối phương đàn một khúc đàn tranh, lần này cũng không ngoại lệ. Đợi đến khi giai điệu dịu dàng như nước chảy này ngừng lại thì Hoàn Nhan Hi Doãn mới mở mắt, ngắm nhìn nữ tử mình yêu thật lâu. Trần Văn Quân vuốt ve dây đàn, nghiêng đầu, cười nói:

- Phu quân có chuyện gì sao?

Hoàn Nhan Hi Doãn trầm mặc một lát rồi nói:

- Ta sẽ xuôi Nam.

....

Tầm nhìn phía trước được mở rộng.

Trên võ đài lớn vô số tinh kỳ, phía trước võ đài là một cái đài cao, bóng dáng phía trước bước lên đài cao, dưới đài, một đám quan viên mặc triều phục Kim triều bị dây thừng trói chặt, quỳ ở đó. Tất cả những người này đều là các quan viên Từ Trạch Nhuận từng thăm hỏi qua và nhận lễ vật, trên đài cao các loại lễ vật chồng chất, thêm vào đó là đồ sứ quý báu, chân ngân khí mãnh, dưới đài là một chậu than lớn đang cháy rừng rực, sóng nhiệt cuồn cuộn, bóp méo không khí.

Lá cây soàn soạt lướt qua dưới chân.

Từ Trạch Nhuận là người thông minh, người vô cùng thông minh trong khoảnh khắc nhìn rõ cảnh tượng trước mắt thì đã có gì đó nổi lên trong lòng, quấn lấy tinh thần của y. Gai ốc theo sự lạnh lẽo cuồn cuộn dâng lên, những lời Ngô Khất Mãi nói trong xe bừng lên, sau đó là những thứ xa xôi hơn, sông núi y nhìn thấy khi ngồi thuyền, ngồi xe ngựa trên đường thượng Bắc, ánh mắt vợ con lúc rời nhà. Vô số ánh mắt xẹt qua trong đầu y.

Gió lớn thổi qua võ đài, tinh kỳ, lá cây bay phấp phới, mây trên trời tản ra, cuồn cuộn. cuộn.

- Ngươi hãy nhắm mắt lại, nghe âm thanh này

Y vẫn bước về phía trước, cơ thể lạnh lẽo, sau ót tê dại. Đây là cảnh mà ngày thường y chưa bao giờ từng nghĩ đến hay muốn nhìn thấy nhưng cảm giác nghiêm trọng nào đó đã xông đến trước mặt y, như trời gió biển mưa, lao ầm ầm vào núi đá.

Binh lính bước tới, dùng binh đao đánh vào lưng mọi người trong đoàn sứ thần nhưng không hề có âm thanh nào. Giờ khắc đặc biệt này y không nghe thấy âm thanh gì, y cũng cảm thấy tầm mắt của mình nhoáng lên một cái rồi bị đánh cho khuỵu gối xuống. Phía trước, hoàng đế bước lên đài cao, gió thổi tung bào phục của ông ta, da lông bay trên không trung, thân thể to lớn, hai tay nắm thành quyền, đầu bên kia là vô số tướng sĩ, bên cạnh ông ta là các đồ sứ, vàng bạc, châu báu như một ngọn núi nhỏ, sau đó tiếng ông ta vang lên như sấm sét.

- Các huynh đệ Nữ Chân, chắc mọi người cũng biết những thứ trước mặt là gì?

....

Mưa vần gió vũ, chủ tớ Chu Đồng bước trên con đường ở nơi đất khách quê người, mưa đang rơi từ trên trời xuống.

Giang Ninh, thiếu nữ được người nhà gọi là Tiểu Thất đang đẩy lão nhân tóc bạc trắng ra ngoài phơi nắng. Nhìn người ta bên ngoài đi lại trên đường, lão nhân thỉnh thoảng nói chuyện, để lộ nụ cười.

Miêu Cương, một người tên Đỗ Sát giờ đao lên chém một nhát, máu tươi của kẻ thù bắn lên mặt y, bên cạnh, các huynh đệ của y cũng đang chém giết kịch liệt với kẻ thù.

.....

- Chúng là trân bảo của Vũ triều phương Nam. Ở đây, những đồ sứ như thế này trước mặt các ngươi đáng giá mấy chục quan, mấy trăm quan tiền, lấy một thứ quý giá nhất ở đây đi có thể đảm bảo các ngươi cả đời không lo áo cơm. Một khối ngọc dương chi Hòa Điền lớn thế này có thể khiến rất nhiều người phát điên, để trong nhà có thể làm bảo vật gia truyền, để người truyền mười đời. Có bức thư họa Đường triều, có Phật kinh nạm vàng bạc, có cống phẩm cống cho hoàng đế Vũ triều, có rượu ngon mà người có tiền cũng không mua được. Ở đây, hàng ngàn hàng vạn thứ đáng giá mấy trăm ngàn, mấy triệu quan tiền đều bày tại đây.

Gió thổi qua đài cao, hoàng đế giang đôi tay trong gió:

- Các ngươi! Có muốn không! .....

Hàng Châu, thành trì vừa trải qua chiến loạn đã được xây dựng lại. Những con thuyền đang an bình chèo dọc theo thủy lộ, giữa phiên chợ đông đúc, đám lái buôn đang cao giọng rao hàng, ở cửa thành người đi đường qua lại, hối hả náo nhiệt.

Trong một viện tử, hai Lục Lâm nhanh chóng giao thủ, một người trong đó bị đánh bay ra ngoài, thổ máu tươi, người còn lại giơ tay lên:

- Ám sát Tâm Ma ta sẽ dẫn đầu, còn có ai không phục?

Lý Tần đi qua con đường mòn của sơn thôn, khi đến bên bờ suối lấy nước, ngửi ngửi bùn cát trong nước được lấy lên. Y thích mùi vị tươi mát này.

Ngẩng đầu lên, dưới sơn thôn mơ hồ có thể nhìn thấy quang cảnh người nông dân đi lại. Mặt trời giữa trưa, lúa vàng óng ánh sắp chín.

....

- Hắn là các ngươi đều muốn! Giọng nói của Ngô Khất Mãi quanh quẩn trên không Hội Ninh:

- Đồ tốt ai mà chẳng muốn! Trẫm cũng muốn nhưng trẫm không muốn bố thí

- Người Nữ Chân ta, từ lúc tiến hoàng khởi thủy, đánh từ bạch sơn hắc thủy ra, không đến mười năm chúng ta đã thôn tính cả Liêu quốc! Thiên hạ từng là của người Liêu, những thứ đồ tốt của bọn chúng đều thuộc về chúng ta! Thiên hạ này, những trận kỳ dị bảo của thiên hạ này không nhiều bằng ở đây sao? Mấy thứ này là cái thá gì chứ?

Trong tiếng gầm giận dữ, ông ta túm lấy cái giá đặt đồ sứ rất lớn bên cạnh rồi vung mạnh lên. Cái giá bay lên không trung, vô số đồ sứ bay lên vỡ dưới đài cao như một ngọn núi nhỏ trắng xóa. Vô số trân bảo vỡ thành mảnh vụn trước mặt mọi người, mấy thần tử Kim quốc đang quỳ phía trước trực tiếp bị vùi trong đó, đầu rơi máu chảy.

......

Phàn Lâu, các thư sinh phong độ ngời ngời phe phẩy chiếc quạt, đang ngâm thơ làm phú. Sư Sư vừa gảy đàn mỉm cười vừa nhìn những người phía trước, ngoài cửa sổ, nắng nóng đã rút đi, lá cây sắp vàng úa.

Lại một mùa thu nữa đến. Có đôi khi ngẫm lại, oanh bay cỏ mọc, lại một năm nữa qua đi.

Phía Bắc, lại một đội hàng hóa tiến vào núi Lữ Lương, Hồng Đề đứng trên cửa lều, nhìn đám thương khách qua lại.

Chu Bang Ngạn chấm trà ở nhà tranh, khoản đãi khách nhân đến. Tống Vĩnh Bình cần binh thư, thăm dò xung quanh một sơn cốc, mấy binh lính nhàm chán theo sát anh ta.

Ninh phủ, Tiểu Thiền ôm bụng kêu lớn, lập tức cả Ninh phủ trở nên hỗn loạn.

.......

Tiếng đồ đạc bị ném vỡ ầm ầm vang lên, sau đó là mấy tương đựng đầy vàng bạc. Mấy đồ trân quý vàng rực rỡ kia bay lên không trung rồi rơi vào chậu than lớn, gió và lửa cùng bùng lên.

- Đồ sứ! Là cái thá gì chứ!

- Vàng bạc! Là cái thá gì!

- Tranh chữ! Là cái thá gì!

- Các ngươi chưa nhìn qua mấy thứ này sao? Không! Các người đều nhìn rồi! Khi các ngươi dẫm đạp lên giang sơn Liêu quốc, khi các ngươi xông vào các thành trì của người Liêu, xông vào hoàng cung của người Liêu, các ngươi đều đã từng nhìn thấy! Rất nhiều người trong số các ngươi đều muốn đem chúng về, các ngươi cái gì cũng có! Cả giang sơn Liêu quốc đều là của chúng ta!

Chúng ta là tuyết hàng trên bằng nguyên, là lang vương của rừng núi! Người Nữ Chân chúng ta chỉ cần hợp lại với nhau thì thiên hạ này không ai địch lại được. Chúng ta đường đường chính chính lấy những thứ chúng ta muốn! Chúng ta muốn hạ cả Liêu quốc, bao gồm cả những người đang quỳ dưới đây, họ từng là huynh đệ của các ngươi, họ từng đường đường chính chính đi giành lấy thứ mà họ muốn! Các người phải biết tại sao họ lại quỳ ở đây! Vì khi họ nhìn thấy những thứ mà mình muốn là đã bắt đầu nhận sự bố thí của người khác. Họ nhận sự bố thí của người Vũ triều như một con chó, sau đó làm du thuyết, làm việc cho người Vũ triều.

- Bọn chúng không phải là người Nữ Chân, bọn chúng là chó!

Gió gào thét, ngọn lửa bùng lên cao. Dưới đài cao, vô số trận bảo như một ngọn núi đang bị đập phá thành từng mảnh nhỏ, tan thành nước vàng, đốt thành tro bụi. Hoàng đế với thân hình đồ sộ xông xáo như một ma thần trên đài cao, vớ được đồ quý giá nào liền ném nó để hủy đi.

....

Giang Nam, cạnh con đường ra vào huyện thành, Vương Sơn Nguyệt ngồi trong quán trà, nhìn các tiểu thương ra vào đi lại, lộ ra nụ cười tẻ nhạt.

Trong căn phòng tối tăm, Thành Chu Hải thu thập tin tức trong tay, thỉnh thoảng lại ghi chép những mưu kế có ích vào quyển sổ nhỏ bên cạnh, tính toán từng bước đi và xác suất thành công.

Sử Tiến gây rối trong tửu quán, thuận tay ném nam tử say khướt, ra ngoài cửa rồi xoay người uống bình rượu của mình. Mọi người đi lại trên đường nhìn thấy nam tử trên mặt đất đều giật nảy mình, sau đó bước vòng qua bên cạnh, ai làm việc người nấy. Các tiểu đệ của Sư Tiến xông vào, tay đấm chân đá một trận.

Phủ Thái Sư, Thái Kinh viết một bức chữ đẹp, đứng trong gió thu chờ nó khô rồi ngồi xuống, phân phó quản gia bên cạnh:

- Bức này không tệ, lát nữa đem treo nó lên!

Ánh mặt trời chiếu vào, gió thu vuốt ve tờ giấy, vết mực chưa khô ở góc có nét chữ "Nhã tặng Hội Chi hiền đệ".

Trong mặc hương, hương trà vấn vít nhè nhẹ, thư hương chính là phong thái và tướng mạo của người quân tử.

.....

- Những sứ thần này của Vũ triều đều coi họ là chó! Chúng mang nhiều thứ đến vậy, xét đến cùng là sợ chúng ta! Chúng sợ chúng ta đánh nhưng chúng ta có muốn đánh chúng không? Không hề!

- Trong thời gian dài, chúng ta đã coi Vũ triều là anh em, là nước láng giềng! Nhưng người anh em này đã làm những gì nào? Đánh người Liêu chúng chỉ xuất công không xuất lực, đánh xong chúng lại nhảy tới nhay lui trong bóng tối như một con chuột đáng ghét! Bọn chúng xúi giục làm phản, chúng thu nhận và giúp đỡ những tàn dư của Liêu quốc! Bọn chúng ở chỗ chúng ta, đến đâu cũng đưa tiền, đút lót, làm thần dân của ta sa ngã! Bọn chúng đang khoét thịt của chúng ta, bọn chúng đang ly gián huynh đệ các ngươi, mà những người phía dưới kia chính là những kẻ đã bị bọn chúng biến từ người thành chó.

- Bọn chúng sống ở nơi ấm áp nhất, bọn chúng có núi sông tốt nhất, có vô số thứ tốt nhưng đáng tiếc chúng không phải người! Chúng là chó! Chúng chỉ biết lục đục với nhau, chưa từng răng nhọn móng sắc. Người Nữ Chân chúng ta đã từng keo kiệt với anh em chưa? Người Nữ Chân chúng ta đã từng keo kiệt với bằng hữu chưa? Đánh Liêu quốc bọn chúng không hề đóng góp gì, là chúng ta đánh thắng rồi lại tặng đồ đạc cho bọn chúng, để bọn chúng có thể vui vẻ, có thể khoe khoang, có thể quay đầu. Bọn chúng đâm một đao lên người các ngươi, đâm một đao lên thần dân của trẫm! Bọn chúng hủy hoại hết các anh em của các ngươi rồi!

- Nhưng cũng tốt!

Ngô Khất Mãi xòe hai tay ra, xắn tay áo của bào phục trong gió lửa:

- Bọn chúng đã đến để nói với chúng ta bọn chúng có những gì. Bọn chúng có nhiều đồ tốt như vậy mà trẫm cũng nhìn ra là các ngươi muốn có, ha ha, nhưng mấy thứ cho chó ăn trên đời này các ngươi đừng mong có nữa. Nhưng còn có vô số đồ, còn có gấp mười, gấp trăm, gấp ngàn lần thứ tốt ở phía Nam.

...

Ở phía Nam rộng lớn, qua Nhạn Môn Quan, có đất đai ấm áp nhất, có đất và nước tốt nhất, có mặt trời và thời tiết thích hợp nhất. Chúng hàng năm nuôi dưỡng những con người trên mảnh đất này, cung cấp cái nôi sinh tồn và sinh sản cho họ.

Mấy ngàn năm qua, bọn họ đời đời xây dựng nên nền văn minh vĩ đại và rực rỡ. Bọn họ cũng trải qua chiến loạn nhưng lại nhanh chóng tụ họp lại và thiết lập trật tự. Giờ đây, chiến loạn quy mô lớn đã qua hơn 200 năm, giữa trùng sơn và nước biếc, từng tòa thành trì, thôn trang đều tràn đầy không khí yên bình vui vẻ. Khi ánh nắng mặt trời trải dài, những người nông dân bước ra khỏi công làng, bắt đầu một ngày làm việc, trong các thành thị các cửa hàng cũng mở cửa, những người thợ húp bát cháo nóng hôi hổi, cầm đồ nghề làm việc, quan binh thủ ở cổng thành vừa nói chuyện phiếm vừa kiểm tra các khách thương qua lại. Nha dịch trên công đường hô to khẩu hiệu "Uy vũ", người lái đò trên sông nâng mái chèo, bên bờ biển, các ngư dân căng buồm, bắt đầu một ngày làm việc, người nhà của họ vẫy vẫy cánh tay trên bờ cát. Tiếng kèn Xô-na vang lên, đội ngũ đón dâu bước qua cây cầu đá xanh, tân nương trong kiệu vừa vui mừng vừa thấp thỏm chờ đợi một cuộc đời mới sắp đến. Trong phật tự mây khói lượn lờ, đạo sĩ trong đạo quán luyện tập để rèn luyện thân thể, cây cối trên vách núi xanh biếc, tượng phật to lớn các thợ đá điêu khắc đã bắt đầu dần dần lộ ra dung mạo.

Đây là thế giới hàng ngàn vạn sinh mạng và vô số bảo vật tụ hội.

Trong phủ đệ gấp khúc uyển chuyển, một sinh mạng đang chào đời. Nó mở mắt ra, vang lên tiếng khóc đầu tiên, mẫu thân cảm nhận được niềm vui mừng trong nỗi đau lớn lao, có người chắp tay trước ngực, lệ tràn mi.

.....

Tất cả mọi thứ đổ xuống như một ngọn núi.

- Nếu bọn chúng đã là chó, nếu như bọn chúng đã nhắc nhở chúng ta, nếu như bọn chúng muốn thật thì chúng ta hãy lấy nó một cách đường đường chính chính! Hôm nay hãy để các thần tử của Vũ triều làm cờ tế cho ta!

Suy nghĩ của Từ Trạch Nhuận đã sớm chìm xuống rồi lại dần dần nổi lên. Y đã sớm có thể đoán ra đối phương muốn làm gì, giữa hình ảnh mơ hồ, suy nghĩ hỗn loạn, linh hồn như bị xé rách giữa trong và ngoài cơ thể. Không biết từ lúc nào y đã đứng lên rồi xông ra, gào to muốn xông vào bóng dáng trên đài cao. Y cũng không biết mình đang mắng chửi cái gì, mà dưới đài có người đã ngăn y lại.

- Đừng ngăn y, cứ để y lên, để trẫm cho các người xem!

- Hôn quân, hàng tỷ thần dân Vũ triều ta sẽ

Bọn họ nhìn bóng dáng lao lên đài cao, đánh thẳng về phía Ngô Khất Mãi nhưng hoàng đế như một con gấu lớn chỉ một tay bắt được y, sau đó lật tay đẩy y lên đống gốm sứ vỡ nát, hai quyền của ông ta nện xuống, thân thể kia đã bị vặn vẹo. Ông ta lại kéo người dậy, đạp cho một cước, kéo đứt cánh tay của đối phương, máu tươi phun ra sau đó "xoạt xoạt xoạt" ba tiếng, ông ta đã xé nát cả người, máu phun lên cột cờ vương kỳ lớn, cũng phun cả lên người ông ta.

- Nữ Chân vạn tuế!

Tiếng gầm của ông ta vọng lên không trung, trong tiếng hưởng ứng như sấm sét, vô số ánh đao hạ xuống, vô số máu tươi phun ra. Dưới bầu trời mùa thu, hoàng đế liếm máu tươi, xòe bàn tay to của mình:

- Chúng ta...

Âm thanh của ông ta hùng hồn như ma quỷ:

- Xuất chinh!

Mây vần vũ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện