- Tướng công là một quái nhân.
- Hả? Hoa tuyết nhẹ rơi, phu thê hai người đứng bên cây cột nhìn ngắm những căn tiểu viện xung quanh. Tô Đàn Nhi hơi thấp đầu xuống quay đi, miệng khẽ nở nụ cười.
- Thực ra… Cũng không phải riêng tướng công kỳ quái đâu, hồi nhỏ Đàn Nhi cũng rất thích đứng trên lầu này nhìn ngắm mọi thứ. Tướng công có cảm thấy góc nhìn nơi này rất tuyệt không.
Nàng chìa tay chỉ ra phía xa.
- Đó là tiểu viện của cha mẹ… Nhị di nương… Chỗ của gia gia thì hơi khuất một chút… Bên kia là Tam thúc... Còn đèn lồng đó là chỗ của đám văn nhân.
Trong màn đêm Tô phủ, Tô Đàn Nhi chỉ chính xác từng chỗ một, thậm chí là từng bóng người cầm đèn lồng qua lại trong tiểu viện. Nàng chỉ như rất quen thuộc, rồi bỗng thoáng suy tư.
- Hồi nhỏ thiếp không ở chỗ này nhưng vẫn thường thích đến đây chơi, ngồi trên lầu nhìn tới nhìn lui. Mỗi lần bà vú tìm không thấy thiếp là liền chạy qua đây kiếm, thiếp ở trên này thấy bà tới thường trốn vào bên trong, hì hì, mỗi lần trốn một chỗ. Bà vú ngốc lắm, có một lần thiếp thay đổi chỗ trốn khiến bà tìm hoài không thấy, đứng ở bên ngoài gọi mãi...
- Mỗi lúc bà vú đi tìm đều nói là trời có gió lớn hoặc đã đến giờ ăn cơm rồi. Chắc tướng công không biết chứ hồi nhỏ thân thể của thiếp rất tốt, hóng gió chẳng khi nào sinh bệnh. Thiếp thích chạy tới chạy lui, đuổi đánh nhau như bọn con trai…nhưng sau này bọn họ không chơi với thiếp nữa. Về chuyện ăn cơm, đôi khi thiếp không cảm thấy đói, hỏi vú tại sao mà vú cũng chẳng biết. À, lúc mẫu thân sinh thiếp, phụ thân nói muốn có một bé trai để kế thừa gia nghiệp, nhưng rốt cuộc lại là bé gái. Người nói vậy cũng tốt, nhà có được một tiểu thư khuê các, nhưng thực ra thiếp thấy thiếp chẳng giống một tiểu thư khuê các gì cả.
Nàng ngẩng mặt lên cười, nụ cười vô cùng thuần khiết. Dù cho học vấn nàng không cao, nhưng bất kể dung mạo hay cử chỉ ít nhất cũng đều trên cái mức “giống một một tiểu thư khuê các”
- Cho nên về sau… Ừm, về sau khi thiếp có được một căn tiểu viện riêng của mình, thiếp liền mang theo tiểu Thiền các nàng về đây. Tướng công hẳn không biết lúc mới chuyển đến thiếp ở căn phòng bên này, bởi vì nó khá khuất tầm mắt. Thế nhưng một thời gian sau thiếp liền chuyển qua bên kia, tướng công có biết tại sao không?
- Muội không nhìn thấy mọi người, mọi người cũng không nhìn thấy muội?
Ninh Nghị thuận miệng đáp làm Tô Đàn Nhi trầm mặc một lúc.
- Trước kia tướng công…có lý tưởng hoài bão gì không?
- Ta à…
Ninh Nghị suy nghĩ chuyện trước kia hồi lâu.
- Ta muốn xây những ngôi nhà (1)
- Hả?
Đáp án này hiển nhiên làm Tô Đàn Nhi có chút bất ngờ, lát sau nàng mới nói.
- Xây nhà? tương tự như thợ hồ á?
- Ha ha. Ninh Nghị ngẩng đầu cười nói:
- Không sai, đại loại giống như thợ hồ, thợ mộc…Ừm, gần gần như vậy.
- Thật chưa từng nghe qua.
Tô Đàn Nhi lẩm bẩm, Ninh Nghị nhẹ gõ gõ ngón tay trên lan can mấy lần rồi lấy ra một quả trứng muối đã rửa sạch, đưa qua cây cột gỗ.
- Đúng rồi, muội nếm thử xem.
- Trứng vịt hả?
Tuyết vẫn rơi, hành lang uốn lượn phản xạ chút ánh sáng nhưng vẫn không thể nhìn thấy điểm khác biệt trên vỏ trứng. Tô Đàn Nhi cũng không chú ý nhiều, cầm quả trứng vịt nhẹ nhàng gõ mấy cái lên lan can rồi từ từ bóc vỏ, lột vài mảnh rồi dừng lại.
- Khi còn bé thiếp... muốn làm một diễn viên ảo thuật... Ài, tất nhiên chỉ là suy nghĩ mà thôi. Thỉnh thoảng cứ vài năm trong nhà lại mời đoàn kịch tới biểu diễn, lúc còn bé nhìn thấy thật thần kì, cứ tưởng rằng sau khi học được là có thể lên trời xuống biển như thần tiên vậy. Sau này thiếp cũng học được một ít, giống như hôm trước tướng công dạy tiểu Thiền ấy, chàng xem thử nè.
Nàng duỗi tay trái ra, bông tuyết rơi vào trắng tinh óng ánh như phát ra ánh sáng. Đầu ngón tay thon nhỏ khéo léo vừa lột vỏ trứng lúc nãy di nhè nhẹ, từng tia bụi lả tả rơi xuống như những sợi dây nhỏ mỹ lệ đẹp đẽ. Đây đại khái là bí quyết học được của một diễn viên nào đó… Biểu diễn xong xuôi, nàng bật cười khúc khích, có chút hài lòng.
- Tất nhiên cha mẹ sẽ không cho thiếp đi làm diễn viên đâu. Lúc đó còn nhỏ quá nên có nhiều thứ chưa hiểu, dần dần lớn hơn thiếp mới biết mọi người có chút không vui. Phụ thân muốn một đứa con trai, sau này người cưới thêm hai di nương nhưng không ai có thể sinh cho muội một đứa em trai, em gái. Đôi lúc gặp mặt phụ thân…bỗng nhiên cảm thấy…
Bởi vì chuyện này hơi khó nói nên Tô Đàn Nhi dừng lại một lúc, hít sâu một hơi, nói:
- Ngược lại… kể từ khi đó trở đi, thiếp bắt đầu cảm thấy rất kì quái… Vì sao con gái không thể kế thừa gia nghiệp chứ. Rõ ràng bọn họ làm cái gì muội cũng đều làm được, lúc đến học đường học văn thơ thiếp cũng cải nam trang, mặc dù biết là sẽ bị nhận ra nhưng dù thế nào thiếp cũng không đi ra, đánh cũng không ra mà mắng cũng không ra, nhất định ngồi đó nghe cho hết tiết học. Cũng may trong nhà mình có mở học đường... sau này gia gia cũng có lên tiếng... Cho nên bọn tiểu Thiền mới có thể lên học đường nghe giảng bài, chuyện đó cũng là do thiếp kiên quyết mới được.
Vừa nói chuyện, nàng vừa chậm rãi lột vỏ trứng, lúc này bỗng cười cười như vừa mới phát hiện được gì đó.
“Ồ” một tiếng, nàng giơ quả trứng muối đã lột một nửa lên, ánh sáng ngọn đèn chiếu chiếu lộ ra hào quang màu hổ phách của lòng trắng trứng cùng với hoa văn bên trong.
Ninh Nghị xoay người tựa vào lan can, nói:
- Trứng muối đó, ăn thử đi.
- Ừ!!
Trước kia chưa từng thấy qua loại trứng vịt như thế này. Tô Đàn Nhi đắn đo rồi đưa quả trứng lên miệng cắn một miếng, sau đó tiếp tục câu chuyện.
- Thiếp biết những lời này có lẽ tướng công không thích nghe, nam nhân đều không thích nghe người ta nói mấy chuyện nữ tắc(2). Thiếp xưa nay cũng chưa từng nói với người khác, thế nhưng thiếp cảm thấy… nhất định phải nói mấy lời này cho tướng công nghe, dù cho tướng công không thích…
- Đàn Nhi muốn nói, Đàn Nhi không phải là một nữ nhân độc đoán ngang ngược, ương ngạnh cậy quyền. Ở chung cùng tướng công nửa năm, muội cảm thấy tính tướng công có thể nghe được những tâm tư cổ quái này. Tương lai Đàn Nhi thực sự muốn … Muốn quản lý tốt Tô gia, chỉ là có chút tâm tình. Đàn nhi và tướng công là vợ chồng, ước định đến đầu bạc răng long. Đàn Nhi không hy vọng tướng công giống như những người khác, có nhiều khúc mắc đối với thiếp thân… Nếu… Nếu như…
Nàng đắn đo lựa chọn từ ngữ, Ninh Nghị cười nói:
- Nếu như ta thật sự đi làm thợ hồ.
Tô Đàn Nhi nghĩ nghĩ, cười nói:
- Thiếp cũng muốn làm diễn viên biểu diễn ảo thuật.
- À, thật ra…
Ninh Nghị lấy từ trong người ra một tờ giấy được xếp gọn, khua qua khua lại vài lần rồi mở ra đưa cho Tô Đàn Nhi.
- Đọc cái này xem.
Ánh sáng không đủ, hình vẽ bằng bút lông trên tờ giấy có chút cổ quái, trông hơi giống một cái đồ án mơ hồ không rõ ràng. Tô Đàn Nhi nghi hoặc nhìn Ninh Nghị, sau đó cầm lấy bản vẽ kia hứng ít ánh sáng nhàn nhạt nhìn kĩ lại.
Trên tờ giấy này vẽ mấy vật có hình dạng cổ quái, rất nhiều đường nét xem hoàn toàn không hiểu được, thứ này nhìn ra có mấy phần giống như chữ của các dân tộc phía Tây, người Ba Tư, người Hồ… Nhìn một lúc lâu, Tô Đàn Nhi đành thừa nhận xem không hiểu, ngẩng đầu lên nói:
- Tướng công, đây là… bản vẽ?
--------------------------------
(1) Đây là ước mơ của Ninh Nghị từ thời hiện đại, có nói rõ ở chương 1
(2)Chuẩn mực đạo đức phụ nữ.
Nàng không xem hiểu được bản vẽ nhưng phần nào có thể đoán được thứ này thuộc về lĩnh vực gì. Trong nhà có xưởng dệt tơ, dĩ nhiên nàng cũng từng xem qua các loại bản vẽ máy dệt trong nhà, nhưng khó mà có thể phân biệt bên nào phức tạp hơn.
Thời đại nho học này trọng văn nhân xem thường nghề thủ công, dù thế nào Tô Đàn Nhi cũng không ngờ tướng công thường ngày sống đạm bạc lại nghiêm túc nghiên cứu những thứ này, vậy nên mới có nhiều hành vi làm người khác khó hiểu. Trên thực tế thì Tô gia cũng có người chuyên môn nghiên cứu cải tiến máy dệt, nhưng căn bản chỉ xem như thợ sửa chữa. Thợ thủ công vào thời điểm này có địa vị xã hội rất thấp, mặc dù có khuếch đại danh xưng thành thợ chế tác thì người ngoài cũng không hiểu được. Tuy rằng nhiều năm sau, những công việc chế tác cần sử dụng rất nhiều kiến thức vật lý, nhưng ở thời đại này, cái chân chính gọi là chế tác không hoàn toàn giống như thế. Bọn họ nghiên cứu quy luật bên trong sự vật theo hướng triết học nhân sinh, nếu phát triển về mặt vật lý thực tiễn thì bị coi là kỹ xảo bàng môn tà đạo, người người khinh thường.
Chẳng qua với tư cách là một thương nhân, Tô Đàn Nhi hiểu rõ sự quan trọng của những người thợ này nên dĩ nhiên không có thành kiến gì. Ninh Nghị cười cười:
- Đôi lúc buồn chán quá nên mới làm, không biết sau hai ba năm nữa có thể thành công không.
Tô Đàn Nhi nói:
- Thực ra trong nhà cũng có mấy vị sư phụ tâm đắc với những chuyện này, chẳng qua…
Nàng không kỳ thị mấy việc này, nhưng dù sao địa vị của thợ thủ công khá thấp, nếu tướng công cả ngày đến trao đổi với họ về mấy vấn đề này, mấy lão nhân đáng kính nhà họ Tô không hài lòng rất có thể sẽ khiển trách gã. Lúc này nàng muốn nói nhưng lại thôi...Được cái Ninh nghị cũng lắc đầu:
- Cũng không cần gấp gáp đâu, chỉ là bản thân không làm gì nên thích suy nghĩ mấy chuyện thôi.
- Không biết những bức vẽ này của tướng công rốt cuộc là dùng để làm gì vậy?
Ninh Nghị dừng một chút:
- À, lúc này cũng khó giải thích.
Gã nhìn qua vật trong tay Tô Đàn Nhi, nàng thấy vậy liền có phản ứng, nhìn quả trứng còn non nửa trong tay.
- Chẳng lẽ… Thứ này cũng là do tướng công…
- Ừm, nói chung là... đúng.
Tô Đàn Nhi sửng sốt hồi lâu, sau đó đưa nửa quả trứng còn lại bỏ vào miệng, nhai chầm chậm rồi nuốt xuống. Ninh Nghị phóng ánh mắt nhìn tiểu viện xa xa, hai tay Tô Đàn Nhi cầm lấy thành lan can, cúi đầu không biết đang suy nghĩ việc gì. Một lúc sau nàng bỗng lặng lẽ mỉm cười, nụ cười có như có chút bừng tỉnh, lại có cảm giác như chính mình mới làm mấy chuyện dư thừa.
- Thật ra, tướng công đã sớm biết Đàn Nhi muốn nói gì lúc đến đây rồi đúng không?
Trong giây lát, Ninh Nghị gật đầu:
- Đai khái cũng đoán được một ít.
- Tướng công không phải con mọt sách.
- Hả!
- Tướng công kể cố sự tại học đường là có thâm ý riêng.
- Chuyện đó thực ra chỉ là thuận miệng kể thôi.
Tô Đàn Nhi phớt lờ gã, ánh mắt xa xăm tiếp tục nói:
- Thủy Điệu ca đầu cũng không phải là do đạo sĩ xướng.
….
Tướng công thực sự là người có tài học.
- Khục, cái này... thật không có….
Tô Đàn Nhi đã có một ít nhận định ở trong lòng, lúc này nàng suy nghĩ một lát rồi kiên định nghiêng đầu nhìn sang, đại khái là về vấn đề:
- Thế nhưng ngày đó tướng công ở Hạ phủ chẳng lẽ thực sự nhìn thấu suy tính của Hạ gia, cũng như đoán được sự tình trong nhà họ Tiết?
Ninh Nghị và nàng nhìn vào nhau trong chốc lát.
- Nếu ta nói là đúng, muội sẽ tin sao?
- Nếu tướng công sinh ra đã hiểu chuyện như thế, vậy thì kinh nghiệm Đàn Nhi tích lũy mấy năm nay xem ra hoàn toàn vô dụng rồi.
Tô Đàn Nhi nhăn mũi, cười lên rõ tươi, hiển nhiên là đã tìm được đáp án. Điểm này nàng nhìn chung vẫn rất tự tin, sự tự tin này kỳ thực cũng có căn cứ. Trên thực tế mà nói Ninh Nghị không hoàn toàn đoán đúng hết, gã chỉ trùng hợp đưa một đoạn thông tin không trọn vẹn gặp đúng vào suy tính của Hạ gia thôi. Dường như Tô Đàn Nhi nghĩ như vậy, đương nhiên Ninh Nghị cũng không cần thiết phải giải thích thêm.
- Tướng công là một quái nhân.
Nàng tổng kết.
- Nương tử cũng vậy mà.
- Hì.
Tô Đàn Nhi hài lòng mỉm cười.
- Đàn Nhi yên tâm rồi.
Tuyết lặng lẽ rơi phủ khắp tòa thành Giang Ninh, trong cuộc sống tất bật trăm bề, tiếng cười cười nói nói từ một góc phòng vọng qua khung cửa sổ, vơ vẩn tan dần trong trời đất.
Vũ triều, mùa đông năm cảnh hàn thứ bảy. Thời gian phảng phất như một bức tranh sâu sắc trong màn tuyết trắng xóa cả khung trời.
o0o
Trong tiểu viện Tống Mậu.
Ngọn đèn dầu trong phòng lay động khiến hình ảnh in trên khung cửa đung đưa theo, một nam tử trẻ tuổi tiến vào. Bên trong căn phòng là một trung niên nam tử, thoạt nhìn có vẻ đôn hậu cương trực ngồi bên bàn, vừa viết chữ vừa nói chuyện cùng đối phương, thế nhưng nội dung câu chuyện đang nói sợ là không có chữ nào lọt vào trong tai y.
Hiển nhiên Tô Văn Hưng không dám chất vấn cậu hắn, lúc này chỉ dám nói vài câu với hy vọng đó y có thể cho hắn một lời giải đáp.
Không biết đã trải qua bao lâu, tiếng chuông ngân vang từ xa truyền lại. Tống Mậu buông bút lông xuống rồi ngẩng đầu lên xếp tờ giấy.
- Thiếp mời này vẫn chưa viết xong, sau khi trở về viết tiếp vậy.
Y cười nói, xoay người về đứa cháu trai không làm mình yên lòng, sau đó đi tới bên cạnh hắn, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Văn Hưng, cháu cảm thấy muốn đánh bại muội muội Đàn Nhi, nắm giữ Tô gia có bao nhiêu khó khăn.
Trong lòng Tô Văn Hưng vốn đang suy nghĩ chuyện tình Ninh Nghị, nhưng khi nghe đến vấn đề này liền nghiêm túc suy nghĩ rồi nói:
- Không dám dối cậu, muội muội Đàn Nhi nàng ấy… thực sự có năng lực xuất chúng, nếu nàng ấy chấp chưởng đại phòng, cháu … một chút lòng tin cũng cũng không có.
Lời này nói ra có chút khó khăn, nhưng ở trước mặt cậu rõ ràng nên thật thà là tốt nhất. Tô Văn Hưng vừa nói xong, Tống Mậu lắc lắc đầu, vỗ vai hắn:
- Cháu suy nghĩ nhiều quá, nhưng có một việc vĩnh viễn không được quên, muội muội Đàn Nhi của cháu...chỉ là thân phận nữ nhi.
- Cháu…Cháu hiểu, nhưng những chuyện nàng làm, thực sự…
- Cháu à, vậy sao bọn cháu đều muốn đánh bại nàng?
Tống Mậu cười cười.
- Hôm nay Tô gia đều là dưới quyền lão thái công, mà dù lão thái công qua đời thì vẫn còn có những huynh đệ của người, tuy là chi phụ nhưng lời nói cũng rất có trọng lượng. Cháu thử nghĩ xem, nếu Tô Đàn Nhi nắm giữ Tô gia, vào thời điểm nàng một mình chân chính lên nắm quyền, với thân phận nữ nhi phải chịu bao nhiêu áp lực to lớn là từ bên ngoài. Tuy lão thái công cho nàng cơ hội hiện tại là làm công việc quản lý, nhưng dù sao cũng chỉ là một cánh tay mặt của đại bá cháu. Cháu cảm thấy áp lực phải chịu từ Tô gia so với áp lực đến từ bên ngoài nếu tương lai nàng nắm giữ Tô gia, cái nào lớn, cái nào nhỏ.
Tô Văn Hưng mê mang một lúc.
- Ý cậu là...
Cháu ấy, năng lực không cần vượt qua nàng, cũng không cần đánh bại nàng trên thương trường. Chỉ cần không để nàng yên ổn tiếp nhận lấy Tô gia, sát nhập nhị phòng, tam phòng hoặc vượt lên trên nhị phòng, tam phòng là được, đây chính là cách phá cục. Dù gì thì nàng cũng là thân nữ nhi, năng lực của phải cao hơn bọn cháu mấy chục lần mới có thể làm đươc chuyện mấy đứa làm, vậy nên cháu chỉ cần duy trì nguyên trạng như hiện tại là được. Văn Hưng à, cháu nghĩ nhị phòng tam phòng sẽ an phận để cho nàng sát nhập sao?
Tất nhiên Tô Văn Hưng hiểu được, lúc này có chút hưng phấn:
- Đúng, sao mà thế được, chúng ta há lại ngồi yên chờ chết ư!
Chuyện này là một trận chiến mà chỉ cần ngồi yên tất thắng.
- Đạo lý này phụ thân cháu rất rõ, tam thúc của cháu cũng biết nhưng bọn họ sẽ không nói rõ ra đâu, vì sợ mấy đứa nhỏ các ngươi mất đi ý chí. Hôm nay cháu hiểu được đạo lý ẩn trong đó cũng nhớ không được nói lung tung, tốt nhất là luôn toàn lực ứng phó với mọi việc xảy ra, hiểu chưa?
Tống Mậu vỗ vỗ vai hắn:
- Đi thôi, cùng cậu đến ôn chuyện cũ với cha mẹ cháu.
- Vâng!
Tô Văn Hưng gật đầu, đang muốn đi theo nhưng sực nhớ đến chuyện kia liền nói:
- Nhưng cậu ơi, tên Ninh Nghị kia chính là hôn phu của muội muội Đàn Nhi, muốn phá rối nàng thì đây không phải là cơ hội không thể tốt hơn sao?
- Chuyện này…
Tống mậu đi tới bên kia, cầm lấy chén trà nguội uống một hớp cho tỉnh rượu, trong đầu cân nhắc từ ngữ. Người có thể vui vẻ chuyện trò cùng Tần Tự Nguyên, Khang Hiền, mẹ nó chứ, dù không quản y có tài học thật hay không, nhưng một tiểu tử như ngươi há có thể dễ chơi hắn?
Kinh nghiệm nhiều năm quan trường giúp y biết chuyện gì nên bỏ qua. Cũng không muốn nặng lời, y quay lại nhìn bộ dáng đứa cháu trai, nhớ đến chút cảm tình trong mấy nay gần đây, buông tiếng thở dài.
- Chuyện này…Dù cháu ra ngoài gặp chuyện gì, cậu muốn cháu đừng quan tâm đến tên Ninh Nghị kia nữa, bất kể hắn có tài học hay không, cậu muốn cháu biết để...
Y dừng một chút rồi nói ra câu không muốn nói nhất trong buổi tối hôm nay.
- Để đỡ tự rước lấy nhục.
- Hả? Hoa tuyết nhẹ rơi, phu thê hai người đứng bên cây cột nhìn ngắm những căn tiểu viện xung quanh. Tô Đàn Nhi hơi thấp đầu xuống quay đi, miệng khẽ nở nụ cười.
- Thực ra… Cũng không phải riêng tướng công kỳ quái đâu, hồi nhỏ Đàn Nhi cũng rất thích đứng trên lầu này nhìn ngắm mọi thứ. Tướng công có cảm thấy góc nhìn nơi này rất tuyệt không.
Nàng chìa tay chỉ ra phía xa.
- Đó là tiểu viện của cha mẹ… Nhị di nương… Chỗ của gia gia thì hơi khuất một chút… Bên kia là Tam thúc... Còn đèn lồng đó là chỗ của đám văn nhân.
Trong màn đêm Tô phủ, Tô Đàn Nhi chỉ chính xác từng chỗ một, thậm chí là từng bóng người cầm đèn lồng qua lại trong tiểu viện. Nàng chỉ như rất quen thuộc, rồi bỗng thoáng suy tư.
- Hồi nhỏ thiếp không ở chỗ này nhưng vẫn thường thích đến đây chơi, ngồi trên lầu nhìn tới nhìn lui. Mỗi lần bà vú tìm không thấy thiếp là liền chạy qua đây kiếm, thiếp ở trên này thấy bà tới thường trốn vào bên trong, hì hì, mỗi lần trốn một chỗ. Bà vú ngốc lắm, có một lần thiếp thay đổi chỗ trốn khiến bà tìm hoài không thấy, đứng ở bên ngoài gọi mãi...
- Mỗi lúc bà vú đi tìm đều nói là trời có gió lớn hoặc đã đến giờ ăn cơm rồi. Chắc tướng công không biết chứ hồi nhỏ thân thể của thiếp rất tốt, hóng gió chẳng khi nào sinh bệnh. Thiếp thích chạy tới chạy lui, đuổi đánh nhau như bọn con trai…nhưng sau này bọn họ không chơi với thiếp nữa. Về chuyện ăn cơm, đôi khi thiếp không cảm thấy đói, hỏi vú tại sao mà vú cũng chẳng biết. À, lúc mẫu thân sinh thiếp, phụ thân nói muốn có một bé trai để kế thừa gia nghiệp, nhưng rốt cuộc lại là bé gái. Người nói vậy cũng tốt, nhà có được một tiểu thư khuê các, nhưng thực ra thiếp thấy thiếp chẳng giống một tiểu thư khuê các gì cả.
Nàng ngẩng mặt lên cười, nụ cười vô cùng thuần khiết. Dù cho học vấn nàng không cao, nhưng bất kể dung mạo hay cử chỉ ít nhất cũng đều trên cái mức “giống một một tiểu thư khuê các”
- Cho nên về sau… Ừm, về sau khi thiếp có được một căn tiểu viện riêng của mình, thiếp liền mang theo tiểu Thiền các nàng về đây. Tướng công hẳn không biết lúc mới chuyển đến thiếp ở căn phòng bên này, bởi vì nó khá khuất tầm mắt. Thế nhưng một thời gian sau thiếp liền chuyển qua bên kia, tướng công có biết tại sao không?
- Muội không nhìn thấy mọi người, mọi người cũng không nhìn thấy muội?
Ninh Nghị thuận miệng đáp làm Tô Đàn Nhi trầm mặc một lúc.
- Trước kia tướng công…có lý tưởng hoài bão gì không?
- Ta à…
Ninh Nghị suy nghĩ chuyện trước kia hồi lâu.
- Ta muốn xây những ngôi nhà (1)
- Hả?
Đáp án này hiển nhiên làm Tô Đàn Nhi có chút bất ngờ, lát sau nàng mới nói.
- Xây nhà? tương tự như thợ hồ á?
- Ha ha. Ninh Nghị ngẩng đầu cười nói:
- Không sai, đại loại giống như thợ hồ, thợ mộc…Ừm, gần gần như vậy.
- Thật chưa từng nghe qua.
Tô Đàn Nhi lẩm bẩm, Ninh Nghị nhẹ gõ gõ ngón tay trên lan can mấy lần rồi lấy ra một quả trứng muối đã rửa sạch, đưa qua cây cột gỗ.
- Đúng rồi, muội nếm thử xem.
- Trứng vịt hả?
Tuyết vẫn rơi, hành lang uốn lượn phản xạ chút ánh sáng nhưng vẫn không thể nhìn thấy điểm khác biệt trên vỏ trứng. Tô Đàn Nhi cũng không chú ý nhiều, cầm quả trứng vịt nhẹ nhàng gõ mấy cái lên lan can rồi từ từ bóc vỏ, lột vài mảnh rồi dừng lại.
- Khi còn bé thiếp... muốn làm một diễn viên ảo thuật... Ài, tất nhiên chỉ là suy nghĩ mà thôi. Thỉnh thoảng cứ vài năm trong nhà lại mời đoàn kịch tới biểu diễn, lúc còn bé nhìn thấy thật thần kì, cứ tưởng rằng sau khi học được là có thể lên trời xuống biển như thần tiên vậy. Sau này thiếp cũng học được một ít, giống như hôm trước tướng công dạy tiểu Thiền ấy, chàng xem thử nè.
Nàng duỗi tay trái ra, bông tuyết rơi vào trắng tinh óng ánh như phát ra ánh sáng. Đầu ngón tay thon nhỏ khéo léo vừa lột vỏ trứng lúc nãy di nhè nhẹ, từng tia bụi lả tả rơi xuống như những sợi dây nhỏ mỹ lệ đẹp đẽ. Đây đại khái là bí quyết học được của một diễn viên nào đó… Biểu diễn xong xuôi, nàng bật cười khúc khích, có chút hài lòng.
- Tất nhiên cha mẹ sẽ không cho thiếp đi làm diễn viên đâu. Lúc đó còn nhỏ quá nên có nhiều thứ chưa hiểu, dần dần lớn hơn thiếp mới biết mọi người có chút không vui. Phụ thân muốn một đứa con trai, sau này người cưới thêm hai di nương nhưng không ai có thể sinh cho muội một đứa em trai, em gái. Đôi lúc gặp mặt phụ thân…bỗng nhiên cảm thấy…
Bởi vì chuyện này hơi khó nói nên Tô Đàn Nhi dừng lại một lúc, hít sâu một hơi, nói:
- Ngược lại… kể từ khi đó trở đi, thiếp bắt đầu cảm thấy rất kì quái… Vì sao con gái không thể kế thừa gia nghiệp chứ. Rõ ràng bọn họ làm cái gì muội cũng đều làm được, lúc đến học đường học văn thơ thiếp cũng cải nam trang, mặc dù biết là sẽ bị nhận ra nhưng dù thế nào thiếp cũng không đi ra, đánh cũng không ra mà mắng cũng không ra, nhất định ngồi đó nghe cho hết tiết học. Cũng may trong nhà mình có mở học đường... sau này gia gia cũng có lên tiếng... Cho nên bọn tiểu Thiền mới có thể lên học đường nghe giảng bài, chuyện đó cũng là do thiếp kiên quyết mới được.
Vừa nói chuyện, nàng vừa chậm rãi lột vỏ trứng, lúc này bỗng cười cười như vừa mới phát hiện được gì đó.
“Ồ” một tiếng, nàng giơ quả trứng muối đã lột một nửa lên, ánh sáng ngọn đèn chiếu chiếu lộ ra hào quang màu hổ phách của lòng trắng trứng cùng với hoa văn bên trong.
Ninh Nghị xoay người tựa vào lan can, nói:
- Trứng muối đó, ăn thử đi.
- Ừ!!
Trước kia chưa từng thấy qua loại trứng vịt như thế này. Tô Đàn Nhi đắn đo rồi đưa quả trứng lên miệng cắn một miếng, sau đó tiếp tục câu chuyện.
- Thiếp biết những lời này có lẽ tướng công không thích nghe, nam nhân đều không thích nghe người ta nói mấy chuyện nữ tắc(2). Thiếp xưa nay cũng chưa từng nói với người khác, thế nhưng thiếp cảm thấy… nhất định phải nói mấy lời này cho tướng công nghe, dù cho tướng công không thích…
- Đàn Nhi muốn nói, Đàn Nhi không phải là một nữ nhân độc đoán ngang ngược, ương ngạnh cậy quyền. Ở chung cùng tướng công nửa năm, muội cảm thấy tính tướng công có thể nghe được những tâm tư cổ quái này. Tương lai Đàn Nhi thực sự muốn … Muốn quản lý tốt Tô gia, chỉ là có chút tâm tình. Đàn nhi và tướng công là vợ chồng, ước định đến đầu bạc răng long. Đàn Nhi không hy vọng tướng công giống như những người khác, có nhiều khúc mắc đối với thiếp thân… Nếu… Nếu như…
Nàng đắn đo lựa chọn từ ngữ, Ninh Nghị cười nói:
- Nếu như ta thật sự đi làm thợ hồ.
Tô Đàn Nhi nghĩ nghĩ, cười nói:
- Thiếp cũng muốn làm diễn viên biểu diễn ảo thuật.
- À, thật ra…
Ninh Nghị lấy từ trong người ra một tờ giấy được xếp gọn, khua qua khua lại vài lần rồi mở ra đưa cho Tô Đàn Nhi.
- Đọc cái này xem.
Ánh sáng không đủ, hình vẽ bằng bút lông trên tờ giấy có chút cổ quái, trông hơi giống một cái đồ án mơ hồ không rõ ràng. Tô Đàn Nhi nghi hoặc nhìn Ninh Nghị, sau đó cầm lấy bản vẽ kia hứng ít ánh sáng nhàn nhạt nhìn kĩ lại.
Trên tờ giấy này vẽ mấy vật có hình dạng cổ quái, rất nhiều đường nét xem hoàn toàn không hiểu được, thứ này nhìn ra có mấy phần giống như chữ của các dân tộc phía Tây, người Ba Tư, người Hồ… Nhìn một lúc lâu, Tô Đàn Nhi đành thừa nhận xem không hiểu, ngẩng đầu lên nói:
- Tướng công, đây là… bản vẽ?
--------------------------------
(1) Đây là ước mơ của Ninh Nghị từ thời hiện đại, có nói rõ ở chương 1
(2)Chuẩn mực đạo đức phụ nữ.
Nàng không xem hiểu được bản vẽ nhưng phần nào có thể đoán được thứ này thuộc về lĩnh vực gì. Trong nhà có xưởng dệt tơ, dĩ nhiên nàng cũng từng xem qua các loại bản vẽ máy dệt trong nhà, nhưng khó mà có thể phân biệt bên nào phức tạp hơn.
Thời đại nho học này trọng văn nhân xem thường nghề thủ công, dù thế nào Tô Đàn Nhi cũng không ngờ tướng công thường ngày sống đạm bạc lại nghiêm túc nghiên cứu những thứ này, vậy nên mới có nhiều hành vi làm người khác khó hiểu. Trên thực tế thì Tô gia cũng có người chuyên môn nghiên cứu cải tiến máy dệt, nhưng căn bản chỉ xem như thợ sửa chữa. Thợ thủ công vào thời điểm này có địa vị xã hội rất thấp, mặc dù có khuếch đại danh xưng thành thợ chế tác thì người ngoài cũng không hiểu được. Tuy rằng nhiều năm sau, những công việc chế tác cần sử dụng rất nhiều kiến thức vật lý, nhưng ở thời đại này, cái chân chính gọi là chế tác không hoàn toàn giống như thế. Bọn họ nghiên cứu quy luật bên trong sự vật theo hướng triết học nhân sinh, nếu phát triển về mặt vật lý thực tiễn thì bị coi là kỹ xảo bàng môn tà đạo, người người khinh thường.
Chẳng qua với tư cách là một thương nhân, Tô Đàn Nhi hiểu rõ sự quan trọng của những người thợ này nên dĩ nhiên không có thành kiến gì. Ninh Nghị cười cười:
- Đôi lúc buồn chán quá nên mới làm, không biết sau hai ba năm nữa có thể thành công không.
Tô Đàn Nhi nói:
- Thực ra trong nhà cũng có mấy vị sư phụ tâm đắc với những chuyện này, chẳng qua…
Nàng không kỳ thị mấy việc này, nhưng dù sao địa vị của thợ thủ công khá thấp, nếu tướng công cả ngày đến trao đổi với họ về mấy vấn đề này, mấy lão nhân đáng kính nhà họ Tô không hài lòng rất có thể sẽ khiển trách gã. Lúc này nàng muốn nói nhưng lại thôi...Được cái Ninh nghị cũng lắc đầu:
- Cũng không cần gấp gáp đâu, chỉ là bản thân không làm gì nên thích suy nghĩ mấy chuyện thôi.
- Không biết những bức vẽ này của tướng công rốt cuộc là dùng để làm gì vậy?
Ninh Nghị dừng một chút:
- À, lúc này cũng khó giải thích.
Gã nhìn qua vật trong tay Tô Đàn Nhi, nàng thấy vậy liền có phản ứng, nhìn quả trứng còn non nửa trong tay.
- Chẳng lẽ… Thứ này cũng là do tướng công…
- Ừm, nói chung là... đúng.
Tô Đàn Nhi sửng sốt hồi lâu, sau đó đưa nửa quả trứng còn lại bỏ vào miệng, nhai chầm chậm rồi nuốt xuống. Ninh Nghị phóng ánh mắt nhìn tiểu viện xa xa, hai tay Tô Đàn Nhi cầm lấy thành lan can, cúi đầu không biết đang suy nghĩ việc gì. Một lúc sau nàng bỗng lặng lẽ mỉm cười, nụ cười có như có chút bừng tỉnh, lại có cảm giác như chính mình mới làm mấy chuyện dư thừa.
- Thật ra, tướng công đã sớm biết Đàn Nhi muốn nói gì lúc đến đây rồi đúng không?
Trong giây lát, Ninh Nghị gật đầu:
- Đai khái cũng đoán được một ít.
- Tướng công không phải con mọt sách.
- Hả!
- Tướng công kể cố sự tại học đường là có thâm ý riêng.
- Chuyện đó thực ra chỉ là thuận miệng kể thôi.
Tô Đàn Nhi phớt lờ gã, ánh mắt xa xăm tiếp tục nói:
- Thủy Điệu ca đầu cũng không phải là do đạo sĩ xướng.
….
Tướng công thực sự là người có tài học.
- Khục, cái này... thật không có….
Tô Đàn Nhi đã có một ít nhận định ở trong lòng, lúc này nàng suy nghĩ một lát rồi kiên định nghiêng đầu nhìn sang, đại khái là về vấn đề:
- Thế nhưng ngày đó tướng công ở Hạ phủ chẳng lẽ thực sự nhìn thấu suy tính của Hạ gia, cũng như đoán được sự tình trong nhà họ Tiết?
Ninh Nghị và nàng nhìn vào nhau trong chốc lát.
- Nếu ta nói là đúng, muội sẽ tin sao?
- Nếu tướng công sinh ra đã hiểu chuyện như thế, vậy thì kinh nghiệm Đàn Nhi tích lũy mấy năm nay xem ra hoàn toàn vô dụng rồi.
Tô Đàn Nhi nhăn mũi, cười lên rõ tươi, hiển nhiên là đã tìm được đáp án. Điểm này nàng nhìn chung vẫn rất tự tin, sự tự tin này kỳ thực cũng có căn cứ. Trên thực tế mà nói Ninh Nghị không hoàn toàn đoán đúng hết, gã chỉ trùng hợp đưa một đoạn thông tin không trọn vẹn gặp đúng vào suy tính của Hạ gia thôi. Dường như Tô Đàn Nhi nghĩ như vậy, đương nhiên Ninh Nghị cũng không cần thiết phải giải thích thêm.
- Tướng công là một quái nhân.
Nàng tổng kết.
- Nương tử cũng vậy mà.
- Hì.
Tô Đàn Nhi hài lòng mỉm cười.
- Đàn Nhi yên tâm rồi.
Tuyết lặng lẽ rơi phủ khắp tòa thành Giang Ninh, trong cuộc sống tất bật trăm bề, tiếng cười cười nói nói từ một góc phòng vọng qua khung cửa sổ, vơ vẩn tan dần trong trời đất.
Vũ triều, mùa đông năm cảnh hàn thứ bảy. Thời gian phảng phất như một bức tranh sâu sắc trong màn tuyết trắng xóa cả khung trời.
o0o
Trong tiểu viện Tống Mậu.
Ngọn đèn dầu trong phòng lay động khiến hình ảnh in trên khung cửa đung đưa theo, một nam tử trẻ tuổi tiến vào. Bên trong căn phòng là một trung niên nam tử, thoạt nhìn có vẻ đôn hậu cương trực ngồi bên bàn, vừa viết chữ vừa nói chuyện cùng đối phương, thế nhưng nội dung câu chuyện đang nói sợ là không có chữ nào lọt vào trong tai y.
Hiển nhiên Tô Văn Hưng không dám chất vấn cậu hắn, lúc này chỉ dám nói vài câu với hy vọng đó y có thể cho hắn một lời giải đáp.
Không biết đã trải qua bao lâu, tiếng chuông ngân vang từ xa truyền lại. Tống Mậu buông bút lông xuống rồi ngẩng đầu lên xếp tờ giấy.
- Thiếp mời này vẫn chưa viết xong, sau khi trở về viết tiếp vậy.
Y cười nói, xoay người về đứa cháu trai không làm mình yên lòng, sau đó đi tới bên cạnh hắn, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Văn Hưng, cháu cảm thấy muốn đánh bại muội muội Đàn Nhi, nắm giữ Tô gia có bao nhiêu khó khăn.
Trong lòng Tô Văn Hưng vốn đang suy nghĩ chuyện tình Ninh Nghị, nhưng khi nghe đến vấn đề này liền nghiêm túc suy nghĩ rồi nói:
- Không dám dối cậu, muội muội Đàn Nhi nàng ấy… thực sự có năng lực xuất chúng, nếu nàng ấy chấp chưởng đại phòng, cháu … một chút lòng tin cũng cũng không có.
Lời này nói ra có chút khó khăn, nhưng ở trước mặt cậu rõ ràng nên thật thà là tốt nhất. Tô Văn Hưng vừa nói xong, Tống Mậu lắc lắc đầu, vỗ vai hắn:
- Cháu suy nghĩ nhiều quá, nhưng có một việc vĩnh viễn không được quên, muội muội Đàn Nhi của cháu...chỉ là thân phận nữ nhi.
- Cháu…Cháu hiểu, nhưng những chuyện nàng làm, thực sự…
- Cháu à, vậy sao bọn cháu đều muốn đánh bại nàng?
Tống Mậu cười cười.
- Hôm nay Tô gia đều là dưới quyền lão thái công, mà dù lão thái công qua đời thì vẫn còn có những huynh đệ của người, tuy là chi phụ nhưng lời nói cũng rất có trọng lượng. Cháu thử nghĩ xem, nếu Tô Đàn Nhi nắm giữ Tô gia, vào thời điểm nàng một mình chân chính lên nắm quyền, với thân phận nữ nhi phải chịu bao nhiêu áp lực to lớn là từ bên ngoài. Tuy lão thái công cho nàng cơ hội hiện tại là làm công việc quản lý, nhưng dù sao cũng chỉ là một cánh tay mặt của đại bá cháu. Cháu cảm thấy áp lực phải chịu từ Tô gia so với áp lực đến từ bên ngoài nếu tương lai nàng nắm giữ Tô gia, cái nào lớn, cái nào nhỏ.
Tô Văn Hưng mê mang một lúc.
- Ý cậu là...
Cháu ấy, năng lực không cần vượt qua nàng, cũng không cần đánh bại nàng trên thương trường. Chỉ cần không để nàng yên ổn tiếp nhận lấy Tô gia, sát nhập nhị phòng, tam phòng hoặc vượt lên trên nhị phòng, tam phòng là được, đây chính là cách phá cục. Dù gì thì nàng cũng là thân nữ nhi, năng lực của phải cao hơn bọn cháu mấy chục lần mới có thể làm đươc chuyện mấy đứa làm, vậy nên cháu chỉ cần duy trì nguyên trạng như hiện tại là được. Văn Hưng à, cháu nghĩ nhị phòng tam phòng sẽ an phận để cho nàng sát nhập sao?
Tất nhiên Tô Văn Hưng hiểu được, lúc này có chút hưng phấn:
- Đúng, sao mà thế được, chúng ta há lại ngồi yên chờ chết ư!
Chuyện này là một trận chiến mà chỉ cần ngồi yên tất thắng.
- Đạo lý này phụ thân cháu rất rõ, tam thúc của cháu cũng biết nhưng bọn họ sẽ không nói rõ ra đâu, vì sợ mấy đứa nhỏ các ngươi mất đi ý chí. Hôm nay cháu hiểu được đạo lý ẩn trong đó cũng nhớ không được nói lung tung, tốt nhất là luôn toàn lực ứng phó với mọi việc xảy ra, hiểu chưa?
Tống Mậu vỗ vỗ vai hắn:
- Đi thôi, cùng cậu đến ôn chuyện cũ với cha mẹ cháu.
- Vâng!
Tô Văn Hưng gật đầu, đang muốn đi theo nhưng sực nhớ đến chuyện kia liền nói:
- Nhưng cậu ơi, tên Ninh Nghị kia chính là hôn phu của muội muội Đàn Nhi, muốn phá rối nàng thì đây không phải là cơ hội không thể tốt hơn sao?
- Chuyện này…
Tống mậu đi tới bên kia, cầm lấy chén trà nguội uống một hớp cho tỉnh rượu, trong đầu cân nhắc từ ngữ. Người có thể vui vẻ chuyện trò cùng Tần Tự Nguyên, Khang Hiền, mẹ nó chứ, dù không quản y có tài học thật hay không, nhưng một tiểu tử như ngươi há có thể dễ chơi hắn?
Kinh nghiệm nhiều năm quan trường giúp y biết chuyện gì nên bỏ qua. Cũng không muốn nặng lời, y quay lại nhìn bộ dáng đứa cháu trai, nhớ đến chút cảm tình trong mấy nay gần đây, buông tiếng thở dài.
- Chuyện này…Dù cháu ra ngoài gặp chuyện gì, cậu muốn cháu đừng quan tâm đến tên Ninh Nghị kia nữa, bất kể hắn có tài học hay không, cậu muốn cháu biết để...
Y dừng một chút rồi nói ra câu không muốn nói nhất trong buổi tối hôm nay.
- Để đỡ tự rước lấy nhục.
Danh sách chương