Bữa tối có ba món mặn một canh, có cà tím da giòn nhồi nhân hạt thông, thịt rang, rau cải non xào và canh trứng gà cà chua.Liễu Nhất Nhất thấy nhóc con thèm thuồng như vậy liền cầm đũa đút cho nhóc vài miếng trước rồi mới đưa cho nhóc cái thìa để nhóc tự ăn.Khi mọi người đang mải nói chuyện vui vẻ, cô giáo Vương đã cầm đũa và ăn lần lượt từng món ăn.Về thịt rang thì không cần phải nói, béo mà không ngấy, vào miệng thơm nồng, ngon đến mức khiến cho người ta không thể dừng gắp lại được.

Món rau cải non xào cũng rất ngon, trong giòn thơm mang theo chút ngọt thanh, ăn xong thịt lại gắp một đũa rau cải non, quả thực quá hoàn mỹ.Đương nhiên, điều khiến cô giáo Vương thích nhất vẫn là cà tím da giòn nhồi nhân hạt thông.


Cũng không phải hai món trước đó không ngon bằng nó mà do cô chưa bao giờ từng ăn món cà tím da giòn như thế này.Bên ngoài giòn tan trong mềm mại, còn mang theo hạt thông xôm xốp thơm ngon hơn cả thịt.

Rõ ràng cà tím đã được chiên qua nhưng khi ăn vào lại không thấy ngấy một chút nào, ngược lại càng ăn càng ngon, để lại dư vị lâu vô cùng.“Món cà tím này ngon quá!” Cô giáo Vương liên tục ăn mấy miếng cà tím da giòn, không kìm nén được sự bất ngờ với món ăn này.Bàn bên cạnh không biết đã xới xong cơm từ lúc nào, giáo viên lớp chồi đang vùi đầu ăn nghe vậy, đồng ý gật đầu nói: “Quả thật rất ngon, món cà tím này còn ngon hơn cả thịt! Lớp chúng tôi có mấy nhóc lười ăn, mỗi ngày cho các em ấy ăn cơm giống như muốn đòi mạng của chúng tôi vậy, hy vọng học kỳ này nể mặt cơm ngon, đám nhóc đó có thể ăn cơm nhiều và nhanh hơn chút.”Lớp học nào mà chẳng có vài ba đứa trẻ biếng ăn, đừng nói đến lớp chồi, ngay cả trong lớp lá cũng có những đứa trẻ biếng ăn đến độ khiến thầy cô lo lắng.Sau khi nghe xong lời than thở của các giáo viên bên lớp chồi, cuối cùng các giáo viên khác cũng thoáng phân tâm khỏi bữa ăn ngon miệng, trò chuyện vài lời.“Lớp chúng tôi có mấy đứa nhỏ ăn cơm thật khiến người ta đau đầu, nếu như không ở bên chăm chú quan sát thì một bữa cơm ăn tới tận khi ngủ trưa cũng chưa hết.


Mà cho dù có ở bên cạnh nhìn chằm chằm thì cũng phải thúc giục mãi mới chịu ăn.”“Không nói thì thôi, vừa nhắc tới chuyện này tôi đã nghĩ ngay đến Vương Đạt Đạt bên lớp tôi.

Thằng bé đâu chỉ có ăn chậm mà quả thật không khác gì đang đếm hạt cơm, cho dù ở bên cạnh nhìn chằm chằm thì một miếng cơm cũng phải nhai hết nửa ngày mới có thể nuốt xuống...”“Ôi, bên lớp tôi cũng có vài nhân tài y như vậy, đã không chịu ăn cơm thì thôi còn thích chơi đùa với đồ ăn nữa chứ.

Tôi quát mắng thằng bé vài câu nhưng nó chỉ nhớ thêm được hai hôm rồi mọi chuyện lại đâu vào đấy.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện