Quế Đường nói là một cái ao (đường), nhưng thật ra là một hồ nước, hồ này còn muốn lớn hơn một nửa so với Lang Bạc Hồ mà Lưu Tiểu Lâu đánh xuống giúp Thanh Ngọc Tông, bên hồ tràn đầy cây hoa quế, đến mùa hè thu, hương tỏa khắp bốn phương. Ngũ Phúc Trang nằm ngay bên cạnh Quế Đường, trang kéo dài liên miên dày đặc, bao quanh Quế Đường chiếm một vùng rộng lớn. Toà trang viên này, chính là nơi cư trú của Hoàng gia, là cơ nghiệp của Hoàng gia với tư cách là một thế gia tu hành. Từ một trăm năm mươi năm trước, Hoàng gia Quế Đường chính thức định hình cách cục năm phòng phân năm trang ngày nay, tức đại phòng Phúc Thọ Trang, nhị phòng Phúc Quý Trang, tam phòng Phúc Khang Trang, tứ phòng Phúc Đức Trang, ngũ phòng Phúc Thiện Trang. Nghe nói trong trang có hơn ba trăm tộc nhân Hoàng gia, trên dưới lục đại đồng đường (sáu đời cùng chung sống)! Đến ngày nay, Ngũ Phúc Trang lấy đại phòng, tam phòng làm trọng, bởi vì chỉ có hai phòng này có thể chống lên danh tiếng của Hoàng gia Quế Đường. Hoàng Huy tộc trưởng đại phòng, Hoàng Trọng thái công tam phòng, hai vị cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ này, là căn bản để Ngũ Phúc Trang đưa thân thế gia nhất lưu của Chương Long Phái. Thế gia vọng tộc, ít ai dám khinh nhờn, nguyên nhân chính là như thế, Hoàng gia Quế Đường đã quên mất từ bao lâu rồi chưa từng bị người khác đánh tới cửa, đêm khuya, vậy mà không ai canh gác, buông lỏng đến mức này, ngay cả đại trận thủ trang đều không mở ra. Nhìn hai chiếc đèn lồng trước cửa phát ra ánh sáng lờ mờ, nghe tiếng gõ cửa "Thùng thùng" của Chu Linh Tử, Lưu Tiểu Lâu trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, không khỏi nhớ lại đêm đầu tiên nhận được Anh Hùng Thiếp năm đó. Nếu như. . . Hắn cố gắng lắc đầu, xua tan ý nghĩ này, âm thầm nhắc nhở mình, Tam Huyền Môn đã không còn là Tam Huyền Môn của quá khứ, không có nếu như! Cánh cửa bên cửa hông kẹt kẹt mở ra một khe hở, người gác cổng của Hoàng gia mắt ngái ngủ thò ra nửa cái đầu, quát: "Ăn no rỗi việc, nửa đêm gõ cửa!" Chu Linh Tử quay đầu liếc mắt nhìn Lưu Tiểu Lâu, Lưu Tiểu Lâu nhẹ gật đầu, thế là người gác cổng kia như bị người dùng dây thừng trói chặt, bị kéo ra khỏi cửa, ngã trước bậc thềm. Chu Linh Tử giẫm lên ngực người gác cổng, quát lên: "Gọi người!" Người gác cổng kia lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sau tiếng kêu, quỷ khóc sói gào: "Có ai không, có tặc tử cướp trang rồi —— " Rất nhanh, từ khe cửa lại có năm sáu bóng người lao ra, đều xách côn bổng, sau đó ngã lăn ra đất. Chu Linh Tử lần lượt đi qua giẫm lên bọn họ, thỉnh thoảng chỉ điểm: "Gọi a. . . Lớn tiếng chút. . . Đừng gọi bậy, bảo ngươi gọi người. . ." Nhiều người cùng gào khóc như vậy, rốt cục kinh động trong trang, mấy tên cung phụng lao ra, lại bị Chu Linh Tử điểm ngã, cũng gia nhập hàng ngũ gào khóc. Phải nói, Chu Linh Tử mặc dù đấu pháp rất yếu, nhưng lấy tu vi Luyện Khí tầng tám ức hiếp những gia hỏa Luyện Khí sơ kỳ này, tương đương thuận tay. Mãi đến khi hơn mười người nằm dưới thềm, rốt cuộc mới có Trúc Cơ đi ra, bức lui Chu Linh Tử khỏi bậc thềm, nhưng người này muốn cứu một đám trang khách cung phụng bị điểm ngã dưới thềm, lại không thể, bị một đạo kiếm quang của Phương Bất Ngại làm cho không còn dám tiến lên một bước. Hắn quan sát ba người Lưu Tiểu Lâu, Phương Bất Ngại, Chu Linh Tử, hỏi: "Các ngươi là ai, dám đến Ngũ Phúc Trang gây chuyện?" Chu Linh Tử rụt rè nói: "Chúng ta là Tam Huyền Môn, khuyên. . . Khuyên các ngươi, thức thời chút. . . thả người, thả người ra." Đối phương cả giận nói: "Tam Huyền Môn? Thật sự là buồn cười, chúng ta chưa tìm đến Ô Long Sơn, các ngươi lại dám đến đây! Thả người? Cứ nằm mơ giữa ban ngày đi! Người không có khả năng thả, các ngươi cũng đừng nghĩ rời đi!" Chu Linh Tử bị câu quát cuối cùng của hắn dọa cho run lên, nhưng vẫn kiên trì nói: "Đã thiện ý thương lượng với các ngươi. . . Nếu không nghe khuyên, cũng đừng trách . . Đừng trách chúng ta san bằng Ngũ Phúc Trang. . ." Chu Linh Tử nói xong, lại nhìn một chút Lưu Tiểu Lâu, Lưu Tiểu Lâu hướng nàng gật đầu cổ vũ, ra hiệu nàng nói rất tốt. Người kia kêu lên: "San bằng Ngũ Phúc Trang? Chuyện cười lớn! Chỉ bằng các ngươi? Muốn san bằng Ngũ Phúc Trang, trước qua cửa của Hoàng gia (gia ở đây là lão gia) ta! ngươi biết Hoàng gia ta là ai không?" Chu Linh Tử được Lưu Tiểu Lâu hai lần cổ vũ cùng khẳng định, lá gan dần lớn lên, trả lời: "Chúng ta không muốn biết ngươi là ai, chúng ta. . . Chúng ta chỉ cần san bằng Ngũ Phúc Trang là được, bất kể là ai, đều san bằng. . ." Cửa trang đột nhiên mở rộng, phát ra tiếng kẽo kẹt khó nghe, mấy chục ngọn đuốc cùng đèn lồng xuất hiện, chiếu cửa trang vốn u ám sáng như ban ngày. Rất nhiều tộc nhân Hoàng gia đi ra từ trong cửa, kéo dài sang hai bên, tổng cộng năm mươi, sáu mươi người, mơ hồ bao vây ba người Lưu Tiểu Lâu. "Bất kể là ai cũng san bằng?" Vị trưởng giả dẫn đầu đội mũ viên ngoại, mặc áo lụa vàng, giống như một viên ngoại phúc hậu, bàn tay phải xoay hai viên thiết đảm, phát ra tiếng lạch cạch, hắn nhìn chằm chằm Lưu Tiểu Lâu hừ lạnh: "Lưu chưởng môn, tên tuổi thật lớn, uy phong thật lớn a! Đến, thử bước qua từ trên người Hoàng mỗ xem!" Lưu Tiểu Lâu hỏi: "Ngươi nhận ra ta? Ngươi là ai?" Viên ngoại kia nói: "Mỗ là Hoàng Huy, thẹn làm tộc trưởng Hoàng gia Quế Đường, ý đồ xông vào trang đêm nay của các ngươi, ta cũng biết, vốn còn định nói lý với ngươi, nhưng nếu Lưu chưởng môn đã không muốn nói lý, vậy thì không có gì để nói nữa. Chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi đả thương trang khách cùng cung phụng của ta, đáng tội gì?" Nói xong, phân phó nói: "Người đâu, đỡ người dậy kiểm tra thương tích, bị thương bao nhiêu, liền đòi lại bấy nhiêu trên người Tam Huyền Môn, một vết thương cũng không được tính sai." Một đám trang đinh lao xuống thềm, kéo người bị thương về cứu trị, Lưu Tiểu Lâu cũng không để ý, hỏi: "Họ Hoàng, ngươi sinh hoạt ở Quế Đường của đường, ta kiếm linh thạch trên Ô Long Sơn của ta, luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, vì sao bỗng nhiên bắt đi đệ tử của ta? Cho ngươi một nén hương, trước khi hương tắt, ngoan ngoãn thả hết người ra cho ta, nếu không Ngũ Phúc Trang các ngươi đến hôm nay liền chấm dứt." Quay đầu nhìn về phía Chu Linh Tử: "Đốt hương!" Chu Linh Tử "A" một tiếng, luống cuống tay chân lấy ra một cây hương, sau khi đốt bước đến giữa hai bên, cắm xuống đất. Hành động này vừa là cảnh cáo, vừa là ra đề mục —— Hương của ta cắm ở đây, xem ai trong các ngươi có thể dập tắt. Hoàng Huy tức điên, hỏi: "Ai đi nhổ cho ta?" Bên cạnh lập tức có một người bước ra, đi thẳng đến cây hương đang cháy, chính là Hoàng Nhậm chủ nhân tứ phòng. Hoàng Nhậm là Trúc Cơ sơ kỳ, trong Hoàng gia Quế Đường lấy dũng mãnh nổi danh, pháp khí bản mệnh là một đôi tử kim đại chùy, hắn hai bước lao đến trước hương, giơ chân đá mạnh, định một cước đá bay hương đang cháy. Đã thấy một đạo kiếm quang bay tới từ bên cạnh chém về phía Hoàng Nhậm, đôi tử kim đại chùy của Hoàng Nhậm bay ra, một trên một dưới, bảo vệ toàn thân. Phi kiếm chém lên đại chùy, đánh ra vô số tia lửa, bị bật ngược lại, xoay một vòng trên không rồi lại chém tới, lại chém lên đại chùy, rồi lại bị bật ra. Sau đó là chém thứ ba, thứ tư. . . Mỗi một chém đều nhanh vô cùng, đều lực lớn vô cùng, phi kiếm mảnh mai đụng vào đại chùy nặng nề, lại khiến đại chùy liên tục bị đẩy lùi. Một đá kia của Hoàng Nhậm mới được nửa chừng đã buộc phải rút về, nếu không sẽ không cách nào đứng vững, rút về định đá lần thứ hai, nhưng lại không thể lấy lại sức lực nữa, bị phi kiếm liên tiếp chém năm nhát, thân hình nghiêng một cái, ngã ầm xuống đất, đôi tử kim đại chùy đập xuống đất, đập ra hai hố đá vụn. Cũng không phải tất cả tu sĩ dùng kiếm đều là kiếm tu, kiếm tu chân chính trên thế gian cũng không nhiều, nhưng mấy kiếm liên trảm này của Phương Bất Ngại, bên trong ẩn chứa kiếm ý nặng nề điệp gia tầng tầng lớp lớp, lại làm cho Hoàng Huy rõ ràng ý thức được, người trước mặt này là kiếm tu chân chính. Hoàng Huy nhíu mày, nhìn cháu ruột Hoàng Tùng của mình, Hoàng Tùng là cao tu xếp thứ hai của đại phòng, Trúc Cơ trung kỳ mười lăm năm, chân nguyên hùng hậu, đối mặt với trọng kiếm tật trảm vừa rồi, hẳn là có cách ứng phó. Hoàng Tùng đi thẳng về phía trước, đi rất chậm, một bước để lại một dấu chân, lưu lại năm dấu chân trên thềm đá cứng rắn, đi đến bên cạnh Hoàng Nhậm. Hoàng Nhậm vẫn nằm đó chưa thể đứng dậy, năm đạo kiếm ý của Phương Bất Ngại tích tụ lại, nặng như vạn câu, đến giờ vẫn đè nặng trên người hắn chưa hoàn toàn tản đi, làm sao hắn có thể đứng lên được? Hoàng Tùng nhìn chằm chằm Phương Bất Ngại, thân thể nghiêng xuống, một tay đỡ lấy Hoàng Nhậm, từ từ kéo hắn lên từng chút một, rồi ném về phía sau, rốt cục cứu Hoàng Nhậm trở về. Tiếp đó, hắn giơ một chân, như Hoàng Nhậm vừa rồi, đá về phía hương đang cháy, nhưng lần này đá cực chậm. Một đạo kiếm quang lại đến, vẫn là trọng kiếm mãnh trảm, khác biệt chính là, lần này kiếm quang không còn mỏng manh, bởi vì trong đó có thêm một thân ảnh, thân ảnh của Phương Bất Ngại, hắn nhân kiếm hợp nhất, cùng chém tới. Vẫn là liên trảm năm kiếm, Hoàng Tùng ỷ vào tu vi cao hơn một tầng cùng chân nguyên hùng hậu chọi cứng xuống, nhưng khi hắn định phản kích, trước mắt đột nhiên không còn bóng dáng Phương Bất Ngại, gần như trong nháy mắt, Phương Bất Ngại đã xuất hiện sau lưng hắn. Kiếm tu biết độn pháp, đây là một đối thủ để tất cả tu sĩ đều phải đau đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện