Sáng sớm, ánh nắng chiếu rọi vào phòng, làm căn phòng rực rỡ hẳn lên, người ngồi trên giường tu luyện lúc này liền mở mắt ra, cả người tỏa ra khí tức thanh lãnh, đánh tan không khí ấm áp trong phòng.

"Phụt!" Một ngụm máu từ miệng Phượng Thanh Loan phun ra, mà màu máu đó rõ ràng là màu đen.

Phượng Thanh Loan đưa tay lau đi vết máu trên môi, đôi mày như liễu khẽ nhíu lại, sau đó giản ra, vẻ mặt như không có chuyện gì hướng ra phía ngoài cửa ra lệnh.

"Đem khăn và nước ấm vào đây." 

"Vâng." Bên ngoài nô tì từ sớm đã đứng canh sẵn chờ chủ tử tỉnh lại, lên tiếng hô, sau đó đem khăn lông và nước ấm đã chuẩn bị sẵn đem vào.

"Để trên bàn, ra ngoài." Phượng Thanh Loan lạnh nhạt nói, sau đó xuống giường đi đến trước bàn, đem nước ấm rửa đi máu trên tay.

Nữ nô tì vâng lời nhanh chóng ra ngoài phòng, thuận tiện đóng cửa.

Phụt!

Phượng Thanh Loan lại một lần nữa phun một ngụm máu.

Trúng độc, là độc của nguyên thân trước kia, nàng cứ tưởng là đã biến mất không ngờ, nó là cần chất xúc tác, chính là mùi hương trong ly rượu của Ly Mạt.

Mà... ly rượu Chiến Thiên Kỳ đưa nàng uống chính là thuốc ức chế dược tính, nhưng mà đã muộn, độc đã được kích phát, nó chỉ kiềm chế độc phát tác chậm một chút mà thôi.

Đừng hỏi sao nàng biết, nguyên thân chính là có biết một chút về độc dược, nhưng mà nàng sẽ không, nàng chỉ dựa vào ký ức mà phán đoán.

A...

Nàng không thể không có một chút ý nghĩ a, Chiến Thiên Kỳ hẳn là giả ngốc đi, lúc đầu muốn nàng chết, lúc sau lại cứu nàng.

Thật là đau đầu, có lẽ nên thử hắn một chút đi.

Nếu hắn ngốc thật thì tốt, nếu là giả ngốc còn muốn lợi dùng nàng thì...

Nghĩ đến đây ánh mắt Phượng Thanh Loan ám trầm xuống, cả người tỏa ra hơi thở hắc ám.

Lúc này, âm thanh của Nham Kiều từ bên ngoài truyền vào: "Chủ tử, người của Tân gia đã đưa giấy khế ước đất đến, người có cần kiểm tra không ạ?" 

"Không cần, ngươi đem giấy khế ước chuyển đến Phượng Cửu Thiên là được, bên đó sẽ có người lo liệu, nói cho bọn hắn, sắp tới có cuộc tuyển chọn học viên của Thánh Thiên học viện, tuyển vài người có thiên phú tốt, độ tuổi vừa vặn lại đây, còn có ta muốn hợp tác một chút với Hội Lính Đánh Thuê bên kia, bản kế hoạch ta sẽ đưa sau, trước ngươi cứ theo lời ta dặn mà làm." Phượng Thanh Loan lạnh lùng nói, ánh mắt dần dần bình phục lại sự lạnh lùng vô cảm vốn có.

"Vâng." Nham Kiều cung kính đáp, trong lòng không ngừng cảm thán, Thập Cửu Công Chúa đúng là đa mưu túc trí mà, am hiểu chiến lược, mưu kế, đèn dầu vẫn chưa cạn a, nhưng tại sao tại Phượng Quốc Thập Cửu công chúa lại muốn ẩn dấu tài năng của bản thân chứ? Thật là không hiểu nổi, nhưng mà hắn cũng không dám lại nghĩ nhiều, càng tìm hiểu càng biết chân tướng thì càng phức tạp, hắn là người đơn giản, giản đơn a.

"Gọi Hồng Chi đến đây." Âm thanh của Phượng Thanh Loan một lần nữa truyền đến khiến Nham Kiều hồi thần lại, nhanh chóng đáp ứng rồi rời đi.

Phượng Thanh Loan nói xong liền trở lại giường ngồi xuống, từ không gian pháp khí lấy ra một con dao, nhắm vào cổ tay mà cắt, máu đỏ tươi chảy ra cuồn cuộn, cố gắng nhịn lại sự đau đớn và sự xói mòn của máu, nàng nhanh chóng nhập định vào tu luyện, cố gắng ép động ra ngoài cơ thể.

Máu đỏ từ cổ tay Phượng Thanh Loan chảy ra từ từ chuyển thành máu đen, bốc ra mùi tanh ghê người.

Nếu người có tu vi cao ở đây, chắc chắn sẽ kinh hãi và tiếc hận một trận, lấy tu vi ra để ép độc a, tu vi sẽ xói mòn theo thời gian ép độc. Một chiêu này quá độc a!

Vương giả nhất giai... Thánh Linh Sư Tam giai... Thánh Linh Sư nhị giai... Thánh Linh Sư nhất giai... ngưng!

Máu đen trên cổ tay của Phượng Thanh Loan đã trở nên đỏ tươi hoa lệ, chói mắt.

Phượng Thanh Loan nhanh chóng ăn một viên Hồi Huyết Đan nhị phẩm, cả người trắng bệch ngã xuống giường.

Tụt 4 cấp a... nhưng đổi lại có thể giữ lại mạng, xứng đáng!

"Chủ tử." Hồng Chi ở bên ngoài phòng cung kính hô.

"Vào đi." Phượng  Thanh Loan có chút hư nhược nói.

Hồng Chi nhíu mày lại có chút nghi hoặc đẩy cửa phòng bước vào, ập vào mặt là mùi tanh tưởi và mùi máu nồng nặc, khiến người ta buồn nôn.

"Dọn dẹp một chút." Phượng Thanh Loan nói.

"Vâng." Hồng Chi có chút kinh hãi nói.

Đã xảy ra chuyện gì vậy? Chủ tử hình như đã yếu hơn lúc trước rất nhiều? Người trọng thương? Mang trong lòng hàng vạn nghi hoặc Hồng Chi ra sức dọn dẹp phòng.

"A Kỳ đâu?" Phượng Thanh Loan nâng mí mắt một chút, có chút hư nhược hỏi.

"Bát Hoàng Tử đã đến Thánh Thiên học viện học từ một canh giờ trước, trước khi đi còn muốn đến đây nhưng lại bị Ngũ Hoàng Tử kéo lại đưa đi ăn sáng." Hồng Chi mỉm cười nói.

"Ân. Chuẩn bị kiệu, ta muốn đi Tung Vân." Phượng Thanh Loan nói.

"Nhưng thân thể người..." Hồng Chi nhíu mày lại, có chút không nguyện ý.

Tung Vân là ngọn núi phía sau Hoàng Cung, nơi đó có đầy đủ các loại ma thú thường gặp, cấp bậc tuy không cao, nhưng cũng đủ để cho các con cháu trong Hoàng Tộc vui chơi luyện tập tăng kinh nghiệm chiến đấu.

"Ta không có việc gì." Phượng Thanh Loan ngồi dậy lãnh đạm nói, nàng chỉ là thoát lực trong  chốc lát mà thôi, trừ tụt cấp ra cũng chẳng có gì nghiêm trọng.

"Vâng." Hồng Chi đành phải đáp ứng, mệnh lệnh của chủ tử chính là thánh chỉ a.

___

Phượng Thanh Loan ban đầu chỉ muốn đánh quái thăng cấp thôi, ai ngờ sẽ gặp thú triều cơ chứ???

Phượng Thanh Loan mặt lạnh băng băng nhìn đám thú triều bên dưới, hình như là hai đại Boss ở Tung Vân muốn đánh nhau, mà nàng không biết gặp cái vận gì mà chọn đúng nơi giao chiến của bọn chúng mà đánh quái.

Nếu là lúc trước nàng chưa tụt cấp thì coi như là an toàn, bây giờ nàng đã tụt 4 cấp, có thể nói là nàng đang gặp nguy hiểm.

Nhân lúc thú triều còn loạn xạ, có lẽ nàng nên mở một đường máu rời đi nơi này, nàng cũng biết tự lượng sức mình.

Còn Hồng Chi sao? May mắn một chút, nàng cho nàng ta về trước chuẩn bị thức ăn để nàng về ăn cùng A Kỳ rồi.

Phượng Thanh Loan không hề biết rằng mọi hành động bây giờ của nàng đều được thu vào chiếu tại một chiếc gương lại Dưỡng Hoàn Điện, mà người đang theo dõi chiếc kính không ai khác chính là Chiến Linh và Phất Vũ.

"Ngươi muốn làm gì?" Phất Vũ nghi ngờ hỏi.

"Dò xét xem thực lực của nàng như thế nào." Chiến Linh cười nói, ánh mắt chăm chú nhìn thiếu nữ một thân hỏa y chói mắt trong tấm gương, khuôn mặt của nàng khiến cho hắn không bao giờ có thể quên được, dù hắn chỉ thấy nàng đúng một lần duy nhất.

Năm đó nàng bị Tam giới đuổi giết, chạy đông chạy tây, hắn có duyên gặp nàng một lần, dù một lần cũng khiến hắn nhớ mãi không quên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện