Giống như Phượng Thanh Loan nói, thiếu niên ban đầu chỉ giả vờ yếu thế để bên địch thả lỏng cảnh giác, sau đó một chiêu giải quyết, nhanh gọn lẹ nhưng đủ âm hiểm.
Tuy vậy bên địch cũng không phải là dạng yếu thế gì, thiếu niên phải mật một thời gian thật lâu mới giải quyết xong, bản thân cũng bị thương, nhưng có vẻ không nặng lắm, khuôn mặt có chút trắng, có thể là Linh Lực hao gần hết, yêu cầu phải khôi phục.
"Đi." Phượng Thanh Loan lúc này liền lạnh lùng nói.
Chiến Thiên Kỳ ngáp ngắn một cái, vui vẻ đi theo sau Phượng Thanh Loan, hắn nương tử đang muốn làm gì đây? Thật là mong đợi a.
"Ai?" Thiếu niên dường như phát hiện còn có người tồn tại, cảnh giác hô lên.
Phượng Thanh Loan không nhanh không chậm đi tới, bên cạnh là Chiến Thiên Kỳ, theo phía sau là đám người Nham Kiều.
"Các ngươi muốn làm gì? Hừ! Hết đám này lại đến đám khác!" Thiếu niên lạnh giọng nói, ánh mắt u ám cực kỳ.
Phượng Thanh Loan cũng không thèm để ý đến thiếu niên, lạnh lùng vượt qua hắn, đi đến trước mặt đống thi thể của đám người hắc y mà thiếu niên vừa mới giết xong.
"Nham Kiều, lục xoát." Phượng Thanh Loan trực tiếp ra lệnh.
"A?" Nham Kiều có chút mơ hồ, lục xoát cái gì? Hai người Tô Khởi Ninh và Hồng Chi cũng có chút mơ hồ nhìn Phượng Thanh Loan.
"Các ngươi muốn làm gì?" Thiếu niên khó hiểu kỳ quái nói.
"Phiền." Phượng Thanh Loan lạnh giọng nói, không biết là đang nói với thiếu niên hay là đang nói với Tô Khởi Ninh hay Hồng Chi.
Phượng Thanh Loan nói xong liền cất bước đi đến trước thi thể một nam nhân to lớn, nam nhân này đúng là nam nhân đối thoại với thiếu niên lúc nãy. Chết không nhắm mắt!
"Nương tử?" Chiến Thiên Kỳ đi đến cạnh Phượng Thanh Loan nghiên mặt nhìn nàng. Ánh mắt trong suốt ngây thơ chớp chớp mắt.
Phượng Thanh Loan nhìn Chiến Thiên Kỳ, không nói gì cả, sau đó quay đầu nhìn nam nhân hắc y, đưa tay ra chạm vào bên hông hắn, lục lọi một hồi lâu, Phượng Thanh Loan rút tay lại, trên tay có thêm một cái túi không gian.
Phượng Thanh Loan mở túi không gian ra, bắt đầu xổ đồ vật bên trong ra, bên trong cũng không nhiều đồ lắm, chỉ có một tấm thẻ Kim Ngân chứa Ngân Tinh, một số đồ vật khác, cũng có vũ khí. Phượng Thanh Loan liết mắt một cái liền thấy một cây ngọc trâm đỏ như máu, nó không tinh xảo, cũng không có gì đặc biệt, nhìn qua cũng giống như những cây trâm khác, chỉ khác nhau ở chỗ, màu của nó rất chói mắt.
Phượng Thanh Loan đưa tay nhặt lấy, sau đó đưa cho Chiến Thiên Kỳ, xong việc liền quay lưng rời đi.
Chiến Thiên Kỳ cầm được huyết trâm có chút ngốc ra đó.
Đây không phải là Liệt Hỏa Vi Diễm sao?
Nàng đến đây chỉ muốn lấy cho hắn cái này?
Hắn lúc đỏ chỉ nói đại cho có chuyện để nói thôi mà...
Chiến Thiên Kỳ cảm thấy lúc này tim của mình đập dữ dội, đập một cách không kiềm chế được, hắn dường như không thể kiểm xoát được trái tim của mình, tay đang cầm Liệt Hỏa Vi Diễm nắm chặt lại, nhưng lại nhanh chóng buông lỏng, hắn rũ mắt nhìn huyết trâm, cái này là nàng đưa, không thể làm hư.
"Sao vậy?" Âm thanh lạnh lẽo vang lên bên tai, khiến cho Chiến Thiên Kỳ có chút ngứa ngáy, không cần quay đầu hắn cũng biết là ai.
"Nương tử, hảo ngứa." Chiến Thiên Kỳ lùi ra một chút, bĩu môi nói, đôi mắt ngây thơ trong sáng, có chút lên án nhìn Phượng Thanh Loan.
"Sao không đi?" Phượng Thanh Loan nhìn Chiến Thiên Kỳ lạnh giọng hỏi, hại nàng phải lui lại.
"Tê chân, ngồi lâu quá." Chiến Thiên Kỳ nói.
Phượng Thanh Loan trầm mặt một chút, sau đó dường như quyết định cái gì, đưa tay bế Chiến Thiên Kỳ lên.
Chiến Thiên Kỳ vốn là không phòng bị với lại đang giả ngốc, bị ôm lên kiểu công chúa, vẻ mặt có chút ngu ngơ, sau đó mới phản ứng lại, đưa tay ôm lấy cổ Phượng Thanh Loan.
Phượng Thanh Loan thấy Chiến Thiên Kỳ đã bám chắc thì cất bước đi, thoáng một cái liền biến mất ở mảnh rừng.
Thiếu niên bị ăn bơ nãy giờ có chút bức xúc, rốt cục đám người bọn họ có thấy hắn không vậy??? Có khi nào hắn được một tuyệt chiêu tàng ẩn rồi không???
Thiếu niên có chút xuất thần nhìn về phía Phượng Thanh Loan rời đi, sau một hồi liền khập khểnh rời đi, hắn phải mau trở lại thôi.
A! Người ta cũng muốn có người ôm như nam tử kia.
----------Góc hậu trường---------
Chiến Thiên Kỳ: *Vui vẻ*
Tác giả: Có gì mà vui vẻ giữ vậy?
Chiến Thiên Kỳ: Nương tử ôm ta.
Tác giả: Thế mà cũng khoe.
Chiến Thiên Kỳ: Khoe chứ! Phải khoe! Khoe cho ngươi thèm.
Tác giả:... Ta phong hoa tuyết nguyệt, xinh đẹp tuyệt mỹ, khuynh nước khuynh thành, gặp hoa hoa nở gặp chó chó chết à nhầm chó chó cúi đầu, chim sa cá lặn, gặp người người thích thế này, sao có thể thèm chứ? Hừ! Ta mới không thèm!!!
Chiến Thiên Kỳ: Ừ, ngươi không thèm, ngươi chỉ hâm mộ thôi à.
Tác giả: *ném đá* Ngươi chờ đó cho lão nương, lão nương sau này sẽ xử đẹp ngươi!
Chiến Thiên Kỳ: Nương tử! Nương tử! Ta bị ức hiếp! ta đánh không lại, nàng giúp ta đánh đi.
Phượng Thanh Loan: *Ném quả cầu lửa qua* Phiền phức.
Kết quả...
Chiến Thiên Kỳ và Tác giả điều bị chết cháy.
Một kết cục thật bi thảm.
Chiến Thiên Kỳ: Nương tử không thương ta nữa rồi *Ủy khuất*
Tác giả: Bỏ phiếu a! Chỉ cần có tiểu thiên thần nào bỏ phiếu giúp ngươi, ta sẽ giúp ngươi được tiểu Thanh Loan sủng ái.
Chiến Thiên Kỳ: *Nhìn về phía các độc giả* Bỏ phiếu không? Bỏ phiếu đi mà ~
Các độc giả: AAAA---- Đừng có phạm quy, bọn ta không mê sắc đẹp đâu.
Chiến Thiên Kỳ: *Bặm môi* Bỏ phiếu hay không bỏ phiếu? Không bỏ phiếu là người ta giận đó nha, người ta giận là người ta đi mách nương tử, người ta mà đi mách nương tử là nương tử sẽ đến đó nha.
Các độc giả: Bỏ! Bỏ được chưa!!! Nam chính này không đáng yêu! Thích nam chính Tống Lâm Thiên hơn!
Tống Lâm Thiên: Trẫm biết mà, Trẫm biết bản thân có một sự cuốn hút không thể nào chống nổi lại được, Trẫm biết trẫm đẹp rồi, không cần thích trẫm nhiều quá đâu, chỉ thích 99% là được rồi.
Các độc giả: *Cười âm hiểm*
Vong Tinh Hi: Đúng vậy, ngươi xinh đẹp cuốn hút quá mà, ngươi là tiểu thụ sao mà không xinh đẹp được? Ta nhất định phải tìm một chàng công cho ngươi, để cho ngươi bớt cái thói đào hoa lại mới được. Ôi! Lão nương hiền quá mà.
Tuy vậy bên địch cũng không phải là dạng yếu thế gì, thiếu niên phải mật một thời gian thật lâu mới giải quyết xong, bản thân cũng bị thương, nhưng có vẻ không nặng lắm, khuôn mặt có chút trắng, có thể là Linh Lực hao gần hết, yêu cầu phải khôi phục.
"Đi." Phượng Thanh Loan lúc này liền lạnh lùng nói.
Chiến Thiên Kỳ ngáp ngắn một cái, vui vẻ đi theo sau Phượng Thanh Loan, hắn nương tử đang muốn làm gì đây? Thật là mong đợi a.
"Ai?" Thiếu niên dường như phát hiện còn có người tồn tại, cảnh giác hô lên.
Phượng Thanh Loan không nhanh không chậm đi tới, bên cạnh là Chiến Thiên Kỳ, theo phía sau là đám người Nham Kiều.
"Các ngươi muốn làm gì? Hừ! Hết đám này lại đến đám khác!" Thiếu niên lạnh giọng nói, ánh mắt u ám cực kỳ.
Phượng Thanh Loan cũng không thèm để ý đến thiếu niên, lạnh lùng vượt qua hắn, đi đến trước mặt đống thi thể của đám người hắc y mà thiếu niên vừa mới giết xong.
"Nham Kiều, lục xoát." Phượng Thanh Loan trực tiếp ra lệnh.
"A?" Nham Kiều có chút mơ hồ, lục xoát cái gì? Hai người Tô Khởi Ninh và Hồng Chi cũng có chút mơ hồ nhìn Phượng Thanh Loan.
"Các ngươi muốn làm gì?" Thiếu niên khó hiểu kỳ quái nói.
"Phiền." Phượng Thanh Loan lạnh giọng nói, không biết là đang nói với thiếu niên hay là đang nói với Tô Khởi Ninh hay Hồng Chi.
Phượng Thanh Loan nói xong liền cất bước đi đến trước thi thể một nam nhân to lớn, nam nhân này đúng là nam nhân đối thoại với thiếu niên lúc nãy. Chết không nhắm mắt!
"Nương tử?" Chiến Thiên Kỳ đi đến cạnh Phượng Thanh Loan nghiên mặt nhìn nàng. Ánh mắt trong suốt ngây thơ chớp chớp mắt.
Phượng Thanh Loan nhìn Chiến Thiên Kỳ, không nói gì cả, sau đó quay đầu nhìn nam nhân hắc y, đưa tay ra chạm vào bên hông hắn, lục lọi một hồi lâu, Phượng Thanh Loan rút tay lại, trên tay có thêm một cái túi không gian.
Phượng Thanh Loan mở túi không gian ra, bắt đầu xổ đồ vật bên trong ra, bên trong cũng không nhiều đồ lắm, chỉ có một tấm thẻ Kim Ngân chứa Ngân Tinh, một số đồ vật khác, cũng có vũ khí. Phượng Thanh Loan liết mắt một cái liền thấy một cây ngọc trâm đỏ như máu, nó không tinh xảo, cũng không có gì đặc biệt, nhìn qua cũng giống như những cây trâm khác, chỉ khác nhau ở chỗ, màu của nó rất chói mắt.
Phượng Thanh Loan đưa tay nhặt lấy, sau đó đưa cho Chiến Thiên Kỳ, xong việc liền quay lưng rời đi.
Chiến Thiên Kỳ cầm được huyết trâm có chút ngốc ra đó.
Đây không phải là Liệt Hỏa Vi Diễm sao?
Nàng đến đây chỉ muốn lấy cho hắn cái này?
Hắn lúc đỏ chỉ nói đại cho có chuyện để nói thôi mà...
Chiến Thiên Kỳ cảm thấy lúc này tim của mình đập dữ dội, đập một cách không kiềm chế được, hắn dường như không thể kiểm xoát được trái tim của mình, tay đang cầm Liệt Hỏa Vi Diễm nắm chặt lại, nhưng lại nhanh chóng buông lỏng, hắn rũ mắt nhìn huyết trâm, cái này là nàng đưa, không thể làm hư.
"Sao vậy?" Âm thanh lạnh lẽo vang lên bên tai, khiến cho Chiến Thiên Kỳ có chút ngứa ngáy, không cần quay đầu hắn cũng biết là ai.
"Nương tử, hảo ngứa." Chiến Thiên Kỳ lùi ra một chút, bĩu môi nói, đôi mắt ngây thơ trong sáng, có chút lên án nhìn Phượng Thanh Loan.
"Sao không đi?" Phượng Thanh Loan nhìn Chiến Thiên Kỳ lạnh giọng hỏi, hại nàng phải lui lại.
"Tê chân, ngồi lâu quá." Chiến Thiên Kỳ nói.
Phượng Thanh Loan trầm mặt một chút, sau đó dường như quyết định cái gì, đưa tay bế Chiến Thiên Kỳ lên.
Chiến Thiên Kỳ vốn là không phòng bị với lại đang giả ngốc, bị ôm lên kiểu công chúa, vẻ mặt có chút ngu ngơ, sau đó mới phản ứng lại, đưa tay ôm lấy cổ Phượng Thanh Loan.
Phượng Thanh Loan thấy Chiến Thiên Kỳ đã bám chắc thì cất bước đi, thoáng một cái liền biến mất ở mảnh rừng.
Thiếu niên bị ăn bơ nãy giờ có chút bức xúc, rốt cục đám người bọn họ có thấy hắn không vậy??? Có khi nào hắn được một tuyệt chiêu tàng ẩn rồi không???
Thiếu niên có chút xuất thần nhìn về phía Phượng Thanh Loan rời đi, sau một hồi liền khập khểnh rời đi, hắn phải mau trở lại thôi.
A! Người ta cũng muốn có người ôm như nam tử kia.
----------Góc hậu trường---------
Chiến Thiên Kỳ: *Vui vẻ*
Tác giả: Có gì mà vui vẻ giữ vậy?
Chiến Thiên Kỳ: Nương tử ôm ta.
Tác giả: Thế mà cũng khoe.
Chiến Thiên Kỳ: Khoe chứ! Phải khoe! Khoe cho ngươi thèm.
Tác giả:... Ta phong hoa tuyết nguyệt, xinh đẹp tuyệt mỹ, khuynh nước khuynh thành, gặp hoa hoa nở gặp chó chó chết à nhầm chó chó cúi đầu, chim sa cá lặn, gặp người người thích thế này, sao có thể thèm chứ? Hừ! Ta mới không thèm!!!
Chiến Thiên Kỳ: Ừ, ngươi không thèm, ngươi chỉ hâm mộ thôi à.
Tác giả: *ném đá* Ngươi chờ đó cho lão nương, lão nương sau này sẽ xử đẹp ngươi!
Chiến Thiên Kỳ: Nương tử! Nương tử! Ta bị ức hiếp! ta đánh không lại, nàng giúp ta đánh đi.
Phượng Thanh Loan: *Ném quả cầu lửa qua* Phiền phức.
Kết quả...
Chiến Thiên Kỳ và Tác giả điều bị chết cháy.
Một kết cục thật bi thảm.
Chiến Thiên Kỳ: Nương tử không thương ta nữa rồi *Ủy khuất*
Tác giả: Bỏ phiếu a! Chỉ cần có tiểu thiên thần nào bỏ phiếu giúp ngươi, ta sẽ giúp ngươi được tiểu Thanh Loan sủng ái.
Chiến Thiên Kỳ: *Nhìn về phía các độc giả* Bỏ phiếu không? Bỏ phiếu đi mà ~
Các độc giả: AAAA---- Đừng có phạm quy, bọn ta không mê sắc đẹp đâu.
Chiến Thiên Kỳ: *Bặm môi* Bỏ phiếu hay không bỏ phiếu? Không bỏ phiếu là người ta giận đó nha, người ta giận là người ta đi mách nương tử, người ta mà đi mách nương tử là nương tử sẽ đến đó nha.
Các độc giả: Bỏ! Bỏ được chưa!!! Nam chính này không đáng yêu! Thích nam chính Tống Lâm Thiên hơn!
Tống Lâm Thiên: Trẫm biết mà, Trẫm biết bản thân có một sự cuốn hút không thể nào chống nổi lại được, Trẫm biết trẫm đẹp rồi, không cần thích trẫm nhiều quá đâu, chỉ thích 99% là được rồi.
Các độc giả: *Cười âm hiểm*
Vong Tinh Hi: Đúng vậy, ngươi xinh đẹp cuốn hút quá mà, ngươi là tiểu thụ sao mà không xinh đẹp được? Ta nhất định phải tìm một chàng công cho ngươi, để cho ngươi bớt cái thói đào hoa lại mới được. Ôi! Lão nương hiền quá mà.
Danh sách chương