Cả người nàng nóng rang, không nói nên lời, nàng chỉ cảm thấy cơ thể của nàng đều bị nam nhân sờ qua, toàn bộ đều là hơi thở nam tính.
Không sai! Nàng nhất định đang nằm mơ, bằng không nàng làm sao có thể nhìn thấy hắn cơ chứ? Nhưng mà người nam nhân này sao lại chân thực đến như vậy?
"Ân....." Nàng mở đôi mắt to, có chút mờ mịt không biết phải làm sao, trước mắt nhìn thấy khuôn mặt của một người, làm cho Sở Nhụy cảm thấy mình vẫn nằm trong mộng.
"Tỉnh lại." Nhiếp Thư Thần ngẫn đầu lên nhìn nàng, thân hình cao lớn vẫn không động đậy nằm ở trên người nàng không đứng dậy, cánh tay chuyển động, con ngươi nhìn khuôn mặt nhỏ nhấn kinh ngạc của nàng, ít khi biểu lộ hứng thú đối với nàng.
"Ngươi......" Sở Nhụy bây giờ mới thực sự tỉnh táo, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về người nam nhân, lắp bắp hỏi:" Ngươi, làm sao ngươi có thể ở trong này."
Nhiếp Thư Thần nhìn khuôn mặt lúc trắng lúc hồng của nàng, đôi mắt to đang trừng, khó có thể tinh được, môi anh đào bởi vì kinh ngạc mà giương lên.
Thật đáng yêu! Đáng yêu đến nổi hận không thể ôm nàng thân mật một phen. Khuôn mặt của nàng như thế này mới chân thực làm sao?
Lần đầu tiên gặp hắn nàng lúc nào cũng gọi hắn là 'Gia', trên khuôn mặt xinh đẹp lúc nào cũng giả giả cười cười, trong mắt không giấu được vẻ mặt kinh thường......Nàng căn bản không biết khi hắn nhìn thấy nàng liền nhớ tới câu nói 'Khẩu phật tâm xà.'
Khi đó, trong lòng hắn như có một ngọn lửa không nhịn được muốn khiêu kích chọc giận nàng, muốn lột chiếc mặt nạ của nàng ra.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, nàng như vậy làm cho hắn mừng không tả được.
"Không vui khi nhìn thấy gia sao? Nhưng gia là đặc biệt đến nơi này để bái tế ái thiếp bất hạnh qua đời nha!" Nhiếp Thư Thần lười biếng nhếch môi, cười như không cười nói:"Không nghĩ đến ái thiếp của gia không chỉ chết đi sống lại, mà sống tốt đẹp như vậy , thật là một câu chuyện cười a."
Chuyện cười này không buồn cười một chút nào! Hơn nữa nàng cũng không cười được.
Kuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Nhụy lặng lẽ quan sát hắn, môi anh đào phun ra ba chữ:"Buông ta ra."
"Buông nàng ra." Nhiếp Thư Thần mở miệng nói, con ngươi đen dưới ánh nến rạng rỡ tỏa sáng " Để cho nàng không coi ta ra gì chuồn mất một lần nữa sao?"
Không chuồn mất, chẳng lẽ để cho chàng mang ta vứt bỏ một lần, lại đến Hình bộ đại lao sao?
Nhớ đến đại lao kia, trong lòng Sở Nhụy ủy khuất, giận dỗi nói:"Vậy ngươi muốn như thế nào?"
"Theo ta hồi kinh."
Sở Nhụy im lặng một lát, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, nhẹ giọng cười cười nói:" Nhiếp đại nhân, Thanh Châu có một câu xưa, mọi người thường dùng để dạy con gái, đoán rằng đại nhân chưa từng nghe qua."
Nghe nàng gọi ba chữ 'Nhiếp đại nhân', Nhiếp Thư Thần ánh mắt hơi hơi chóp mắt, con ngươi chuyển sang lạnh lùng:"Câu xưa gì?"
"Người xưa có câu:'Trượng phu, không ăn cơm riêng ở riêng, nương tử không mặc giá trời y." Nàng giải thích rõ ràng:" Ý của nó nói rằng, tay làm thì hàm nhai, cuộc sống không nên dựa vào bất kỳ người nào a."
"Hay." Nhiếp Thư Thần tán thưởng nói:"Có chí khí."
Đó là đương nhiên! Nàng càng thêm nghiêm túc nói:" Huống hồ ở kinh thành ta đã là người chết, cùng với đại nhân không liên quan, sao có thể tùy tùy tiện tiện theo đại nhân cơ chứ?"
"Không liên quan?" Nhiếp Thư Thần ánh mắt âm trầm nhìn nàng, rồi chậm rải nhìn qua chỗ khác, trong giọng nói tràn ngập không cho ý kiến nói:" Nàng còn trẻ, trí nhớ sao lại kém như vậy."
Sở Nhụy đề phòng trừng mắt hắn, có hơi thở nam tính bao phủ lấy nàng.
"Trước kia không phải gia đã từng nói với nàng, sống là người của gia,chết là ma của gia." Ánh mắt hiện lên một tia không vui từng câu từng chữ nói với nàng:''Đi hay ở lại......Nàng cho rằng tùy vào nàng?"
Sở Nhụy cười lạnh, không phải do nàng! Phải nghe theo hắn sao?
Ở trong kinh thành hắn chẳng phải có thê tử tài sắc song toàn sao? Nàng là người thiếp đã chết, rốt cuộc là coi là gì?
--- --------Tuyến phân cách---- -------
Nhiếp Thư Thần vừa bước vào phủ, nàng liền nghĩ cách đánh lạc hướng hai gã thị vệ , sao đó chuồn khỏi khách điếm.
Nàng nữ tử cải nam trang, chính mình thuê một chiếc xe ngựa hướng về thành Kinh Li.
Không sai! Nàng muốn một mình hồi kinh, không cùng hắn trở về, nàng muốn gặp hoàng hậu nương nương, muốn biết người nào bắt nàng, nàng không muốn chết không minh bạch ít nhất có hoàng hậu nương nương bảo vệ.
Chạy một ngày đường, đến gần tối, mưa to gió lớn rủ nhau mà đến buộc nàng phải dùng chân ở một dịch quán nghỉ tạm một đêm.
Ở dịch quán không đến vài người, ngoài cửa sổ giông gió rất lớn, sét đánh lên nhánh cây, ánh sáng rực lên làm dọa người.
Tiểu nhị bưng chén để trên bàn nàng, nàng ăn được hai muỗng liền bỏ xuống đặt lại trên bàn.
Nàng muốn tắm rửa cho sạch sẽ, rồi ngủ sớm, ngày mai còn phải đi sớm, nghĩ đến có thể cách người nam nhân này càng lúc càng xa trong lòng không khỏi vui mừng.
Vào mùa đông ở phía nam buổi tối lạnh đến bức người, Sở Nhụy có thể chất chịu lạnh không được tốt, nhưng hôm nay thực kỳ quái, nàng đắp trên người một tấm chăn bông thật mỏng, không có cảm giác lạnh, mà ngược lại càng ngủ càng nóng.
Nàng ngồi dậy cởi bỏ quần áo, trên người chỉ còn lại áo quần lót, nhưng thân thể giống như bị hỏa thêu, bụng dưới nóng ran, làm cho nàng toát mồ hôi.
Thực sự không chịu nổi khô nóng này, nàng mang hài vào, nàng xuống giường đi đến chiếc bàn cầm bình trà uống hai ngụm thật lớn.
Uống trà xong nàng cảm thấy dễ chịu hơn buông bình trà xuống, vừa đi, vô tình nhìn qua gương đồng, nhìn thấy nàng trong gương phản chiếu nhất thời kinh ngạc.
Hai gò má đỏ ửng, ánh mắt quyến rũ của nữ tử, vẻ mặt đều là ý xuân.....Là nàng sao?Rốt cuộc nàng làm sao vậy, nàng nói không nên lời trong lòng cảm thấy thật bất an.
Lúc này, cửa yên lặng được mở ra......
Có một nữ nhân uyển chuyển đứng ở nơi đó.
Sở Nhụy cảnh giác quay đầu, nhìn về phía người khi là Thích Thiền Nhi.....
Không sai! Nàng nhất định đang nằm mơ, bằng không nàng làm sao có thể nhìn thấy hắn cơ chứ? Nhưng mà người nam nhân này sao lại chân thực đến như vậy?
"Ân....." Nàng mở đôi mắt to, có chút mờ mịt không biết phải làm sao, trước mắt nhìn thấy khuôn mặt của một người, làm cho Sở Nhụy cảm thấy mình vẫn nằm trong mộng.
"Tỉnh lại." Nhiếp Thư Thần ngẫn đầu lên nhìn nàng, thân hình cao lớn vẫn không động đậy nằm ở trên người nàng không đứng dậy, cánh tay chuyển động, con ngươi nhìn khuôn mặt nhỏ nhấn kinh ngạc của nàng, ít khi biểu lộ hứng thú đối với nàng.
"Ngươi......" Sở Nhụy bây giờ mới thực sự tỉnh táo, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về người nam nhân, lắp bắp hỏi:" Ngươi, làm sao ngươi có thể ở trong này."
Nhiếp Thư Thần nhìn khuôn mặt lúc trắng lúc hồng của nàng, đôi mắt to đang trừng, khó có thể tinh được, môi anh đào bởi vì kinh ngạc mà giương lên.
Thật đáng yêu! Đáng yêu đến nổi hận không thể ôm nàng thân mật một phen. Khuôn mặt của nàng như thế này mới chân thực làm sao?
Lần đầu tiên gặp hắn nàng lúc nào cũng gọi hắn là 'Gia', trên khuôn mặt xinh đẹp lúc nào cũng giả giả cười cười, trong mắt không giấu được vẻ mặt kinh thường......Nàng căn bản không biết khi hắn nhìn thấy nàng liền nhớ tới câu nói 'Khẩu phật tâm xà.'
Khi đó, trong lòng hắn như có một ngọn lửa không nhịn được muốn khiêu kích chọc giận nàng, muốn lột chiếc mặt nạ của nàng ra.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, nàng như vậy làm cho hắn mừng không tả được.
"Không vui khi nhìn thấy gia sao? Nhưng gia là đặc biệt đến nơi này để bái tế ái thiếp bất hạnh qua đời nha!" Nhiếp Thư Thần lười biếng nhếch môi, cười như không cười nói:"Không nghĩ đến ái thiếp của gia không chỉ chết đi sống lại, mà sống tốt đẹp như vậy , thật là một câu chuyện cười a."
Chuyện cười này không buồn cười một chút nào! Hơn nữa nàng cũng không cười được.
Kuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Nhụy lặng lẽ quan sát hắn, môi anh đào phun ra ba chữ:"Buông ta ra."
"Buông nàng ra." Nhiếp Thư Thần mở miệng nói, con ngươi đen dưới ánh nến rạng rỡ tỏa sáng " Để cho nàng không coi ta ra gì chuồn mất một lần nữa sao?"
Không chuồn mất, chẳng lẽ để cho chàng mang ta vứt bỏ một lần, lại đến Hình bộ đại lao sao?
Nhớ đến đại lao kia, trong lòng Sở Nhụy ủy khuất, giận dỗi nói:"Vậy ngươi muốn như thế nào?"
"Theo ta hồi kinh."
Sở Nhụy im lặng một lát, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, nhẹ giọng cười cười nói:" Nhiếp đại nhân, Thanh Châu có một câu xưa, mọi người thường dùng để dạy con gái, đoán rằng đại nhân chưa từng nghe qua."
Nghe nàng gọi ba chữ 'Nhiếp đại nhân', Nhiếp Thư Thần ánh mắt hơi hơi chóp mắt, con ngươi chuyển sang lạnh lùng:"Câu xưa gì?"
"Người xưa có câu:'Trượng phu, không ăn cơm riêng ở riêng, nương tử không mặc giá trời y." Nàng giải thích rõ ràng:" Ý của nó nói rằng, tay làm thì hàm nhai, cuộc sống không nên dựa vào bất kỳ người nào a."
"Hay." Nhiếp Thư Thần tán thưởng nói:"Có chí khí."
Đó là đương nhiên! Nàng càng thêm nghiêm túc nói:" Huống hồ ở kinh thành ta đã là người chết, cùng với đại nhân không liên quan, sao có thể tùy tùy tiện tiện theo đại nhân cơ chứ?"
"Không liên quan?" Nhiếp Thư Thần ánh mắt âm trầm nhìn nàng, rồi chậm rải nhìn qua chỗ khác, trong giọng nói tràn ngập không cho ý kiến nói:" Nàng còn trẻ, trí nhớ sao lại kém như vậy."
Sở Nhụy đề phòng trừng mắt hắn, có hơi thở nam tính bao phủ lấy nàng.
"Trước kia không phải gia đã từng nói với nàng, sống là người của gia,chết là ma của gia." Ánh mắt hiện lên một tia không vui từng câu từng chữ nói với nàng:''Đi hay ở lại......Nàng cho rằng tùy vào nàng?"
Sở Nhụy cười lạnh, không phải do nàng! Phải nghe theo hắn sao?
Ở trong kinh thành hắn chẳng phải có thê tử tài sắc song toàn sao? Nàng là người thiếp đã chết, rốt cuộc là coi là gì?
--- --------Tuyến phân cách---- -------
Nhiếp Thư Thần vừa bước vào phủ, nàng liền nghĩ cách đánh lạc hướng hai gã thị vệ , sao đó chuồn khỏi khách điếm.
Nàng nữ tử cải nam trang, chính mình thuê một chiếc xe ngựa hướng về thành Kinh Li.
Không sai! Nàng muốn một mình hồi kinh, không cùng hắn trở về, nàng muốn gặp hoàng hậu nương nương, muốn biết người nào bắt nàng, nàng không muốn chết không minh bạch ít nhất có hoàng hậu nương nương bảo vệ.
Chạy một ngày đường, đến gần tối, mưa to gió lớn rủ nhau mà đến buộc nàng phải dùng chân ở một dịch quán nghỉ tạm một đêm.
Ở dịch quán không đến vài người, ngoài cửa sổ giông gió rất lớn, sét đánh lên nhánh cây, ánh sáng rực lên làm dọa người.
Tiểu nhị bưng chén để trên bàn nàng, nàng ăn được hai muỗng liền bỏ xuống đặt lại trên bàn.
Nàng muốn tắm rửa cho sạch sẽ, rồi ngủ sớm, ngày mai còn phải đi sớm, nghĩ đến có thể cách người nam nhân này càng lúc càng xa trong lòng không khỏi vui mừng.
Vào mùa đông ở phía nam buổi tối lạnh đến bức người, Sở Nhụy có thể chất chịu lạnh không được tốt, nhưng hôm nay thực kỳ quái, nàng đắp trên người một tấm chăn bông thật mỏng, không có cảm giác lạnh, mà ngược lại càng ngủ càng nóng.
Nàng ngồi dậy cởi bỏ quần áo, trên người chỉ còn lại áo quần lót, nhưng thân thể giống như bị hỏa thêu, bụng dưới nóng ran, làm cho nàng toát mồ hôi.
Thực sự không chịu nổi khô nóng này, nàng mang hài vào, nàng xuống giường đi đến chiếc bàn cầm bình trà uống hai ngụm thật lớn.
Uống trà xong nàng cảm thấy dễ chịu hơn buông bình trà xuống, vừa đi, vô tình nhìn qua gương đồng, nhìn thấy nàng trong gương phản chiếu nhất thời kinh ngạc.
Hai gò má đỏ ửng, ánh mắt quyến rũ của nữ tử, vẻ mặt đều là ý xuân.....Là nàng sao?Rốt cuộc nàng làm sao vậy, nàng nói không nên lời trong lòng cảm thấy thật bất an.
Lúc này, cửa yên lặng được mở ra......
Có một nữ nhân uyển chuyển đứng ở nơi đó.
Sở Nhụy cảnh giác quay đầu, nhìn về phía người khi là Thích Thiền Nhi.....
Danh sách chương