Thiệu Quần nói được cũng làm được. Hắn thật sự nhốt Lý Trình Tú lại.
Hắn ảo tưởng bọn họ sẽ có thể trở về cuộc sống như trước kia.
Mỗi buổi sáng khi thức dậy, hắn sẽ có thể thấy bữa ăn sáng nóng hổi được chuẩn bị trước. Mỗi buổi tối trước khi trở lại thì bàn ăn đã được bày sẵn thức ăn xong. Hơn nữa còn luôn có một người luôn ôn nhu mỉm cười chờ hắn về.
Những ngày Lý Trình Tú không có ở đây, hắn chỉ đành dựa vào trí nhớ của mình mà tự an ủi nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Đáng tiếc cho dù hắn thỏa hiệp và cúi đầu đến mức nào đi nữa thì Lý Trình Tú cũng không muốn làm bất cứ chuyện gì nữa.
Hắn đưa người mang nguyên liệu nấu ăn tới chất vào phòng bếp. Sau đó hắn nhìn Lý Trình Tú đang đưa lưng về phía cửa sổ, cậu đã nhìn rất lâu rồi.
Hắn đi qua lại gần cậu, dùng chất giọng thương lượng và kỳ vọng nói: “Trình Tú, nấu cơm cho tôi đi, hôm nay là mùng một đầu năm…”
Mùng một đầu năm là một ngày tốt đẹp biết bao. Ngày đầu tiên của năm mới hẳn là một ngày luôn tràn đầy kỳ vọng và mừng rỡ mới phải.
Nhưng mà cái nhà này lại cô lập tất cả vui mừng ở ngoài cửa.
Lý Trình Tú hoàn toàn không phản ứng một chút nào, cậu chỉ ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ. Thật ra thì ngoài cửa sổ chẳng có cái gì, không khí ẩm khiến sương mù làm mờ các cửa sổ sát đất.
Thiệu Quần quay mặt cậu lại, buộc cậu phải mặt đối mặt với hắn.
“Trình Tú, đứng lên nấu cơm đi, tôi muốn ăn đồ anh làm. Những ngày anh không ở đây, mỗi ngày tôi đều nghĩ về nó.”
Lý Trình Tú trượt mặt, né tránh cánh tay hắn.
Đôi mắt của Thiệu Quần tối sầm lại, hắn ta dùng ngón tay giữ cái cằm gầy nhọn của cậu.
Râu của Lý Trình Tú từ trước đến giờ chưa hề mọc quá nhiều. Sờ lên cằm cậu so với sờ lên cằm của phần lớn đàn ông khác mềm mại hơn nhiều. Thiệu Quần bóp tay cậu, cảm thấy chỉ cần mình thoáng dùng sức một chút là có thể bóp gãy cằm cậu.
Người đàn ông này sao lại hèn mọn như vậy, sau lại ốm yếu và nhỏ bé đến vậy? Hắn thậm chí còn không cần phí chút sức lực gì cũng có thể nắm chắc yếu điểm của cậu, khiến cho cậu không thể động đậy được.
Dù sao đi nữa thì hắn vẫn rất không cam lòng. Tại sao mình lại phải hạ thấp bản thân như vậy chỉ vì muốn nhận một câu trả lời của người đàn ông này.
Thiệu Quần nhìn ánh mắt cậu, nói một cách nghiêm túc: “Trình Tú, tôi có thể quên tất cả những chuyện giữa cậu và Lê Sóc thì cậu cũng có thể quên những gì tôi đã nói, đã làm… có được không? Cả hai chúng ta đều quên, chúng ta bắt đầu lại.”
Thiệu Quần thấy cậu không có phản ứng gì, vội vã nói tiếp: “Tôi sẽ đối xử với anh rất tốt, tôi sẽ không kết hôn, tôi sẽ không có bất kỳ người nào khác nữa, tôi chỉ muốn đối xử tốt với anh thôi, tôi chỉ muốn ở chung với cậu một chỗ thôi, được không? Chúng ta lại bắt đầu lại lần nữa, Trình Tú…”
Lý Trình Tú dửng dưng mở miệng, câu nói đầu tiên đã đẩy hắn vào vực sâu: “Tôi không thể quên được, tôi cũng không tin cậu.”
Cậu sẽ không bao giờ tin tưởng hắn nữa.
Khi cậu còn bé, coi như là mình còn ngây thơ ngu ngốc đi, lúc trưởng thành lại tiếp tục tin hắn thêm lần nữa, lần này coi như là do quỷ ma dẫn lối đi. Qua hai lần này rồi thì làm sao có thể có thêm lần nữa.
Thiệu Quần đã nói dối cậu bao nhiêu, những gì cậu biết, những gì cậu không biết, nếu đếm kỹ lại, từng lời từng chuyện đều khiến lòng cậu rỉ máu.
Cậu quả thật là quá ngu xuẩn, không nhìn thấu lòng người nên mới dám tin tưởng tất cả mọi thứ. Người ta đùa bỡn chơi với cậu, nuôi cậu như nuôi sủng vật, cậu lại còn coi người ta như người yêu đích thực.
Kết quả của việc không tự lượng sức, cậu đã đủ hiểu tường tận rồi, sao có thể tiếp tục ngu xuẩn thêm lần nữa? Cậu không còn dám tin tưởng bất kỳ lời nào của Thiệu Quần nữa.
Trong lòng Thiệu Quần cảm thấy quặn đau lại một trận, hắn không cam lòng nhìn cậu: “Lý Trình Tú, rốt cuộc anh muốn gì? Đời này tôi con mẹ nó chưa từng nói mềm mỏng với bất kỳ ai đâu, rốt cuộc anh muốn tôi làm gì?”
“Tha cho tôi đi.”
“Không bao giờ!” Thiệu Quần đẩy cậu ngã xuống ghế salon, cặp mắt toát ra đầy lửa giận.
Lý Trình Tú như vậy, cậu càng ngày càng không nhận ra.
Rõ ràng là người vừa mềm yếu vừa nhát gan nhưng cậu lại có thể biểu hiện ra sự quật cường đến tuyệt vọng như vậy. Trái tim Lý Trình Tú dường như đã xây lên một bức tường, hắn nghĩ hết tất cả các biện pháp để rung chuyển bức tường ấy, nhưng hắn vẫn luôn thất bại. Hắn luống cuống tay chân, mắt thấy mình sắp mất đi người này, hắn cảm thấy vô cùng bất lực.
Hốc mắt Lý Trình Tú nổi lấy bọt nước, run rẩy nói: “Cậu lại tiếp tục đối xử như vậy với tôi?”
Thiệu Quần nhất thời ngây người, bỗng nhiên hắn nhớ lại những gì mình đã làm với Lý Trình Tú trong căn gác nhỏ vừa lạnh vừa tối kia.
Lúc ấy hắn giận đến điên máu. Cho dù sau chuyện này hắn vô cùng cảm thấy hối hận, nhưng hắn thể nào khiến thời gian chạy ngược lại được.
Một sự xấu hổ thoáng qua trên mặt hắn, hắn kéo Lý Trình Tú tới, ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, Trình Tú, tôi, tôi là đồ khốn kiếp, ngày đó… Tôi rất xin lỗi cậu, cậu đánh tôi đi.”
Nhưng Lý Trình Tú chỉ kiên quyết đẩy hắn ra: “Tha cho tôi đi, Thiệu Quần.”
Thiệu Quần thật không ngờ tới mình – một tên đàn ông cao to mạnh mẽ lại có thể bị một người ẻo lả khiếp nhược như Lý Trình Tú bức ép thành cái dạng này.
“Lý Trình Tú, anh nói cho tôi biết, anh muốn cái gì, muốn tôi làm gì cho anh? Anh con mẹ nó có thể nói cho tôi biết được không? Tôi nhất định sẽ làm theo, anh có thể không giày vò tôi nữa không.? Chỗ nào tôi làm không tốt tôi sẽ thay đổi, anh con mẹ nó không làm được sao?”
Rốt cuộc hắn nên làm cái gì thì bọn họ mới có thể trở về như trước.
Lý Trình Tú mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Rốt cuộc cậu, muốn thế nào.”
“Tôi chỉ muốn chúng ta giống như trước đây thôi.” Thiệu Quần đứng trước người cậu, ôm eo cậu. “Trước kia chúng ta sống chung như vậy không tốt sao? Anh từng nói anh thích tôi, có phải không? Tôi…” Thiệu Quần sắc mặt ửng đỏ: “Tôi cũng thích anh, bây giờ chúng ta bắt đầu lại, tôi sẽ không bao giờ là thằng khốn kiếp nữa, tôi sẽ coi anh như vợ tôi mà, hai ta sẽ sống với nhau thật tốt, nhé?” Ánh mắt Thiệu Quần sáng ngời, thậm chí còn mang một chút ngượng ngùng và ngây thơ hiếm thấy.
Khi Lý Trình Tú nghe, cậu chẳng có một chút phản ứng gì, chẳng qua là dùng ánh mắt trống rỗng nhìn hắn, lắc đầu. “Cậu không thích tôi, cậu chỉ đang một mực lừa gạt tôi”
Trong lòng Thiệu Quần căng thẳng, hắn vội nói. “Sau này tôi sẽ không lừa gạt anh nữa, tôi sẽ đối xử với anh thật tốt, tôi cũng sẽ không bao giờ có người khác, Trình Tú, anh tin tưởng tôi đi.”
Lý Trình Tú mệt mỏi lắc đầu một cái.
Từ trước tới nay, cậu vẫn luôn cầu xin Thiệu Quần có thể đối xử với cậu tốt hơn, dù chỉ bằng một phần thật lòng cậu dành cho Thiệu Quần cũng được, như vậy đã khiến cậu hài lòng lắm rồi. Sau đó cậu không dám hy vọng xa vời thêm lần nữa, cho dù Thiệu Quần nói thật hay giả thì cậu cũng không tin, bởi vì cậu không muốn.
Mí mắt Lý Trình Tú mệt mỏi trĩu xuống, không tiếng động cự tuyệt ý định của Thiệu Quần.
Thiệu Quần chỉ cảm thấy trái tim mình vô cùng tiều tụy, hắn dùng sức lau mặt, lảo đảo lắc lư đứng dậy, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Một lát sau, có người đưa thức ăn nóng hổi tới. Hắn lấy bộ đồ ăn tinh xảo ra, thận trọng đặt lên bàn.
Thiệu Quần kéo Lý Trình Tú đến bên cạnh bàn, hắn nhét đũa vào tay cậu: “Trình Tú, ăn một chút đi.”
Lý Trình Tú cúi đầu, miễn cưỡng ăn hai hớp, cậu nuốt không trôi.
Cậu không phải không đói, nhưng sau khi ăn bao nhiêu đồ ăn ngon thì trong miệng cũng chỉ như nhai đèn cầy. Cậu nuốt không trôi.
Bầu không khí giữa hai người lạnh như băng, ngột ngạt tới nỗi khiến người ta nghẹt thở.
Lý Trình Tú không chịu chủ động nói một câu, thậm chí còn không chủ động nhìn hắn một cái. Cậu như một cái xác biết đi vậy, chỉ biết ngồi một chỗ ngẩn người.
Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện chỉ trong hai tháng mà bao nhiêu ngọt ngào ôn nhu giữa hai người lại biến thành cảnh tượng ngày hôm nay, trong lòng Thiệu Quần vô cùng khó chịu.
Đến lúc ngủ vào buổi tối, Lý Trình Tú lại tiếp tục không thèm động đậy.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, trong bốn căn phòng ngủ lại chỉ dọn ra một gian.
Lý Trình Tú nhìn cái giường kia, sắc mặt lập tức thay đổi, cho dù như nào đi nữa cũng không chịu đi vào.
Sau khi Thiệu Quần dỗ dành khuyên nhủ hết cỡ mà vẫn không có hiệu quả, lửa giận dâng trào, hắn ném cậu lên giường.
Khi Lý Trình Tú dùng dằng muốn xuống giường, Thiệu Quần liền đè cả người lên, vững vàng đè cậu xuống dưới cơ thể.
Lý Trình Tú luống cuống. Cậu dùng một loại ánh mắt như thể đang nhìn kẻ thù để nhìn Thiệu Quần.
Thiệu Quần không nhịn được cầm tay che mắt cậu lại.
Hắn cắn răng chịu đựng cơn đau trong lòng nói “Đừng con mẹ nó nhìn tôi như vậy, nơi này chỉ có một cái giường, anh không nhìn thấy hả, tôi, chúng ta nằm cùng nhau, tôi sẽ không miễn cưỡng anh.”
Lý Trình Tú cắn môi, bả vai không ngừng run rẩy.
Thiệu Quần cẩn thận ôm lấy cậu từ phía sau lưng. Hắn nhẹ giọng nói bên tai cậu: “Anh đừng động đậy, nếu anh cứ lộn xộn thì đừng trách tôi nói không giữ lời, tôi chỉ muốn ôm anh thôi, không có ý gì khác.”
Lý Trình Tú cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn không nhúc nhích.
Thiệu Quần thở phào nhẹ nhõm, cánh tay thon dài có lực ôm Lý Trình Tú vào ngực thật chặt. Hắn không dám nhìn mặt Lý Trình Tú, chỉ có thể để cậu đưa lưng về phía mình, dùng chóp mũi cọ mép tóc cậu, ngửi mùi hương ấm áp trên người cậu.
Thiệu Quần nói chuyện nhẹ nhàng: “Trình Tú, tôi muốn anh.”
Trong lòng Lý Trình Tú hơi chua xót, yên lặng không nói gì.
Thiệu Quần nhẹ nhàng hôn lên cổ cậu: “Anh cứ an tâm đi theo tôi, đừng rời đi nữa. Tôi sẽ đối xử với anh thật tốt. Tôi có thể cưng chiều anh lên tận trời cao, tôi có thể cho anh tất cả những gì tốt nhất anh có thể nghĩ tới, chỉ cần anh ở lại bên cạnh tôi thôi.”
Thiệu Quần siết chặt vòng tay. Hóa ra ôm người này vào trong ngực lại có thể khiến hắn thỏa mãn như thể mình đã có được toàn thế giới vậy.
“Trình Tú, đừng rời khỏi tôi…”
Những ngày nghỉ năm mới đã, khi hai người hoàn toàn không ý thức được, lặng lẽ trôi qua hết sạch.
Thiệu Quần thậm chí còn không đến công ty, gọi trợ lý Chu gửi những thứ cần được xử lý trực tiếp về nhà.
Hắn biết đây không phải là cách lâu dài, nhưng mà ít nhất trong thời gian ngắn, hắn cũng không muốn khiến Lý Trình Tú rời khỏi tầm mắt mình. Hắn sợ chỉ cần hắn đi ra ngoài một chuyến khi về đã không thấy người.
Hắn phải nhanh chóng chuẩn bị công việc làm ăn cho tốt, sau đó đưa Lý Trình Tú về Bắc Kinh.
Lý Văn Tốn gọi cho hắn mấy cú điện thoại, nói Thiệu tướng quân tức giận vô cùng, bảo hắn mau về nhà.
Thiệu Quần nghe xong cũng chỉ qua loa lấy lệ hừ hừ hai tiếng.
Lão gia tử nhà mình đang bực bội thì sao mà hắn dám về nhà? Ít nhất cũng phải chờ khi nào ổng qua cơn giận rồi nhớ ra mình là con trai duy nhất của ổng đã. Dù sao thì bị bố mình cầm súng dí vào ót, chuyện này hắn không muốn nếm thử lần thứ hai.
Hơn nữa một Lý Trình Tú đã khiến hắn phiền lòng rất nhiều, nào còn tinh lực để đối phó với ba và chị mình.
Xử lý xong chuyện trong tay, Thiệu Quần đứng lên vặn vẹo cột sống rồi đi vào phòng.
Lý Trình Tú đang vùi người ngồi trên ghế sa lon, cầm điều khiển từ xa bấm bấm. Mặc dù người trên tivi vẫn còn chuyển động, nhưng một chút thanh âm cũng không có. Ánh mắt cậu trống rỗng như một tấm ảnh, không biết đang nhìn đi đâu.
Thiệu Quần vừa đi qua, Lý Trình Tú lập tức cảnh giác ngồi ngay ngắn người lại, phòng bị nhìn hắn.
Thiệu Quần cảm thấy mình cũng thật rẻ tiền, bị cậu bỏ rơi mãi cũng thành thói quen, đi lên ôm cậu: “Trình Tú, có phải anh quá buồn chán không? Tôi mang anh đi dạo một chút nhé, có được không?”
Lý Trình Tú không lên tiếng.
Thiệu Quần tựa thân thể tựa vào trên người cậu, buồn bực nói: “Hay là thôi đi, đừng đi ra ngoài, vạn nhất anh lại chạy mất thì tôi phải đi tìm ai đây.”
Lý Trình Tú rủ mi mắt xuống, trầm mặc nhìn nơi nào đó.
Thiệu Quần tự nhủ: “Đúng rồi, lúc trước khi anh buồn chán tôi có mua một con chó cho anh, lần trước vội vàng rời đi không mang theo vật nhỏ, tôi cho anh thêm một con nhé?”
Lý Trình Tú rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng nói: “Đừng làm nhục một con chó.”
Thiệu Quần cau mày nói “Ý anh là gì?”
Lý Trình Tú hờ hững nói “Sớm muộn gì thì tôi cũng phải đi, không cần đồ của cậu.”
Khuôn mặt Thiệu Quần cứng đờ lại, ngón tay hơi có chút run rẩy, hắn nâng hai gò má Lý Trình Tú lên, nghiêm giọng nói “Đừng nói nữa, có đi hay không, tôi đã nói anh đừng hòng rời khỏi tôi.”
Lý Trình Tú phẫn hận trợn mắt nhìn cậu một cái: “Tại sao không thể bỏ qua cho tôi?”
Tôi bỏ qua cho cậu, ai con mẹ nó bỏ qua cho tôi.
Thiệu Quần buồn vô hạn.
Nếu như có thể buông ra thì ai con mẹ nó nguyện ý mặt dày mày dạn cứng rắn giữ người ta ở bên mình, khiến đối phương mệt mỏi, thực ra còn khiến chính bản thân mình mệt mỏi hơn.
Hắn vì cậu mà đắc tội chiến hữu của cha mình, bây giờ ngay cả nhà cũng không dám trở về. Hẳn là trong vòng thiếu gia ở Bắc Kinh đã truyền ra khắp nơi rồi nhỉ, Thiệu Quần hắn cũng có ngày ngu đến mức như thế – bức ép vợ chưa cưới, còn vì một tình nhân nhỏ mà hủy cưới, vỡ lở mọi chuyện với gia đình.
Thiệu Quần hắn cũng con mẹ nó có ngày hôm nay.
Hắn vì Lý Trình Tú mà biến thành cái đức hạnh này, Lý Trình Tú không thể nói không với hắn.
Trong lòng Thiệu Quần đột nhiên xông lên một cơn tức giận vô hình.
Hắn lớn như vậy nhưng ngay cả cha mình còn không thèm cúi đầu, thế mà lại dùng mọi cách để lấy lòng Lý Trình Tú. Kết quả thì người này lại còn không thèm nhìn hắn một cái.
Hắn đã làm như vậy, Lý Trình Tú sao lại có thể đối xử với hắn như vậy.
Thiệu Quần ôm tay cậu, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ không đứng đắn, từ từ trượt tay sang bên hông, ý đồ thò tay vào trong quần áo của cậu.
Lý Trình Tú luôn vô cảm với hắn, lúc này lại như bị điện giật. Cả người lập tức giật bắn mình, cậu dùng sức đẩy hắn một cái, đồng thời hét lên “Đừng đụng vào tôi!”
Thiệu Quần bị đẩy đến lảo đảo, thiếu chút nữa té xuống từ trên ghế sa lon.
Hắn ổn định cơ thể. Đầy mặt đều là vẻ khó chịu, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, ánh mắt thẳng tắp thâm thúy nhìn Lý Trình Tú.
Lý Trình Tú lui đến xó xỉnh sau ghế salon, kinh hoàng nhìn hắn.
Mấy lần Thiệu Quần muốn có hành động nhưng vẫn lần lượt đè xuống.
Rốt cuộc, khuôn mặt của hắn vẫn chỉ phủ một tầng thương tâm.
Hắn xoay người, mò thuốc lá từ bàn uống trà nhỏ ra, đốt một điếu, ngón tay khẽ run, nhét thuốc lá vào trong miệng.
Hai người không lên tiếng.
Lý Trình Tú gục đầu xuống, Thiệu Quần cúi đầu hút thuốc.
Hồi lâu sau, Thiệu Quần mới khàn khàn nói “Trình Tú, tôi cái thằng đàn ông này không phải là người kiên nhẫn, bây giờ tôi mới chỉ hiếm lạ anh thôi, nhưng mà anh đừng để tôi chờ quá lâu. Còn nữa… Lòng tôi cũng là làm từ thịt, anh đừng có đối xử quá tệ với tôi.”
Cả người Lý Trình Tú khẽ run rẩy, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay, rụt người lại.
Thiệu Quần bóp tắt tàn thuốc, đứng lên định trở về phòng.
Lúc này chuông cửa lại vang lên.
Thiệu Quần kêu một tiếng “Ai?” Giọng không tốt lắm.
Ngoài cửa truyền tới một giọng nam uy nghiêm thâm trầm “Tao.”
Mí mắt Thiệu Quần ác liệt nhảy mấy cái, thấp giọng mắng “Đ*t mẹ.”
Hắn đi lên, kéo Lý Trình Tú từ ghế salon lên “Về phòng rồi khóa cửa, tôi muốn anh hứa với tôi rằng anh sẽ không đi ra.”
Lý Trình Tú bị hắn đẩy vào phòng ngủ, Thiệu Quần gãi gãi mái tóc đang loạn, thở dài một cãi, đi mở cửa ra.
Đứng ngoài cửa là bốn người.
Một người là Chu Trợ Lý mặt đầy xấu hổ, một kẻ thù mà hắn vừa thấy liền đỏ con mắt, hận không thể cắn chết, đó chính là Lê Sóc. Người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng ưu nhã bên cạnh là chị cả của hắn. Người còn lại, người đàn ông cao ngất mặc quân trang, khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm chính là cha hắn.
Thiệu Quần còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì đã bị một cái bạt tai nặng nề quật thẳng tới trước mặt.
Hắn ảo tưởng bọn họ sẽ có thể trở về cuộc sống như trước kia.
Mỗi buổi sáng khi thức dậy, hắn sẽ có thể thấy bữa ăn sáng nóng hổi được chuẩn bị trước. Mỗi buổi tối trước khi trở lại thì bàn ăn đã được bày sẵn thức ăn xong. Hơn nữa còn luôn có một người luôn ôn nhu mỉm cười chờ hắn về.
Những ngày Lý Trình Tú không có ở đây, hắn chỉ đành dựa vào trí nhớ của mình mà tự an ủi nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Đáng tiếc cho dù hắn thỏa hiệp và cúi đầu đến mức nào đi nữa thì Lý Trình Tú cũng không muốn làm bất cứ chuyện gì nữa.
Hắn đưa người mang nguyên liệu nấu ăn tới chất vào phòng bếp. Sau đó hắn nhìn Lý Trình Tú đang đưa lưng về phía cửa sổ, cậu đã nhìn rất lâu rồi.
Hắn đi qua lại gần cậu, dùng chất giọng thương lượng và kỳ vọng nói: “Trình Tú, nấu cơm cho tôi đi, hôm nay là mùng một đầu năm…”
Mùng một đầu năm là một ngày tốt đẹp biết bao. Ngày đầu tiên của năm mới hẳn là một ngày luôn tràn đầy kỳ vọng và mừng rỡ mới phải.
Nhưng mà cái nhà này lại cô lập tất cả vui mừng ở ngoài cửa.
Lý Trình Tú hoàn toàn không phản ứng một chút nào, cậu chỉ ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ. Thật ra thì ngoài cửa sổ chẳng có cái gì, không khí ẩm khiến sương mù làm mờ các cửa sổ sát đất.
Thiệu Quần quay mặt cậu lại, buộc cậu phải mặt đối mặt với hắn.
“Trình Tú, đứng lên nấu cơm đi, tôi muốn ăn đồ anh làm. Những ngày anh không ở đây, mỗi ngày tôi đều nghĩ về nó.”
Lý Trình Tú trượt mặt, né tránh cánh tay hắn.
Đôi mắt của Thiệu Quần tối sầm lại, hắn ta dùng ngón tay giữ cái cằm gầy nhọn của cậu.
Râu của Lý Trình Tú từ trước đến giờ chưa hề mọc quá nhiều. Sờ lên cằm cậu so với sờ lên cằm của phần lớn đàn ông khác mềm mại hơn nhiều. Thiệu Quần bóp tay cậu, cảm thấy chỉ cần mình thoáng dùng sức một chút là có thể bóp gãy cằm cậu.
Người đàn ông này sao lại hèn mọn như vậy, sau lại ốm yếu và nhỏ bé đến vậy? Hắn thậm chí còn không cần phí chút sức lực gì cũng có thể nắm chắc yếu điểm của cậu, khiến cho cậu không thể động đậy được.
Dù sao đi nữa thì hắn vẫn rất không cam lòng. Tại sao mình lại phải hạ thấp bản thân như vậy chỉ vì muốn nhận một câu trả lời của người đàn ông này.
Thiệu Quần nhìn ánh mắt cậu, nói một cách nghiêm túc: “Trình Tú, tôi có thể quên tất cả những chuyện giữa cậu và Lê Sóc thì cậu cũng có thể quên những gì tôi đã nói, đã làm… có được không? Cả hai chúng ta đều quên, chúng ta bắt đầu lại.”
Thiệu Quần thấy cậu không có phản ứng gì, vội vã nói tiếp: “Tôi sẽ đối xử với anh rất tốt, tôi sẽ không kết hôn, tôi sẽ không có bất kỳ người nào khác nữa, tôi chỉ muốn đối xử tốt với anh thôi, tôi chỉ muốn ở chung với cậu một chỗ thôi, được không? Chúng ta lại bắt đầu lại lần nữa, Trình Tú…”
Lý Trình Tú dửng dưng mở miệng, câu nói đầu tiên đã đẩy hắn vào vực sâu: “Tôi không thể quên được, tôi cũng không tin cậu.”
Cậu sẽ không bao giờ tin tưởng hắn nữa.
Khi cậu còn bé, coi như là mình còn ngây thơ ngu ngốc đi, lúc trưởng thành lại tiếp tục tin hắn thêm lần nữa, lần này coi như là do quỷ ma dẫn lối đi. Qua hai lần này rồi thì làm sao có thể có thêm lần nữa.
Thiệu Quần đã nói dối cậu bao nhiêu, những gì cậu biết, những gì cậu không biết, nếu đếm kỹ lại, từng lời từng chuyện đều khiến lòng cậu rỉ máu.
Cậu quả thật là quá ngu xuẩn, không nhìn thấu lòng người nên mới dám tin tưởng tất cả mọi thứ. Người ta đùa bỡn chơi với cậu, nuôi cậu như nuôi sủng vật, cậu lại còn coi người ta như người yêu đích thực.
Kết quả của việc không tự lượng sức, cậu đã đủ hiểu tường tận rồi, sao có thể tiếp tục ngu xuẩn thêm lần nữa? Cậu không còn dám tin tưởng bất kỳ lời nào của Thiệu Quần nữa.
Trong lòng Thiệu Quần cảm thấy quặn đau lại một trận, hắn không cam lòng nhìn cậu: “Lý Trình Tú, rốt cuộc anh muốn gì? Đời này tôi con mẹ nó chưa từng nói mềm mỏng với bất kỳ ai đâu, rốt cuộc anh muốn tôi làm gì?”
“Tha cho tôi đi.”
“Không bao giờ!” Thiệu Quần đẩy cậu ngã xuống ghế salon, cặp mắt toát ra đầy lửa giận.
Lý Trình Tú như vậy, cậu càng ngày càng không nhận ra.
Rõ ràng là người vừa mềm yếu vừa nhát gan nhưng cậu lại có thể biểu hiện ra sự quật cường đến tuyệt vọng như vậy. Trái tim Lý Trình Tú dường như đã xây lên một bức tường, hắn nghĩ hết tất cả các biện pháp để rung chuyển bức tường ấy, nhưng hắn vẫn luôn thất bại. Hắn luống cuống tay chân, mắt thấy mình sắp mất đi người này, hắn cảm thấy vô cùng bất lực.
Hốc mắt Lý Trình Tú nổi lấy bọt nước, run rẩy nói: “Cậu lại tiếp tục đối xử như vậy với tôi?”
Thiệu Quần nhất thời ngây người, bỗng nhiên hắn nhớ lại những gì mình đã làm với Lý Trình Tú trong căn gác nhỏ vừa lạnh vừa tối kia.
Lúc ấy hắn giận đến điên máu. Cho dù sau chuyện này hắn vô cùng cảm thấy hối hận, nhưng hắn thể nào khiến thời gian chạy ngược lại được.
Một sự xấu hổ thoáng qua trên mặt hắn, hắn kéo Lý Trình Tú tới, ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, Trình Tú, tôi, tôi là đồ khốn kiếp, ngày đó… Tôi rất xin lỗi cậu, cậu đánh tôi đi.”
Nhưng Lý Trình Tú chỉ kiên quyết đẩy hắn ra: “Tha cho tôi đi, Thiệu Quần.”
Thiệu Quần thật không ngờ tới mình – một tên đàn ông cao to mạnh mẽ lại có thể bị một người ẻo lả khiếp nhược như Lý Trình Tú bức ép thành cái dạng này.
“Lý Trình Tú, anh nói cho tôi biết, anh muốn cái gì, muốn tôi làm gì cho anh? Anh con mẹ nó có thể nói cho tôi biết được không? Tôi nhất định sẽ làm theo, anh có thể không giày vò tôi nữa không.? Chỗ nào tôi làm không tốt tôi sẽ thay đổi, anh con mẹ nó không làm được sao?”
Rốt cuộc hắn nên làm cái gì thì bọn họ mới có thể trở về như trước.
Lý Trình Tú mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Rốt cuộc cậu, muốn thế nào.”
“Tôi chỉ muốn chúng ta giống như trước đây thôi.” Thiệu Quần đứng trước người cậu, ôm eo cậu. “Trước kia chúng ta sống chung như vậy không tốt sao? Anh từng nói anh thích tôi, có phải không? Tôi…” Thiệu Quần sắc mặt ửng đỏ: “Tôi cũng thích anh, bây giờ chúng ta bắt đầu lại, tôi sẽ không bao giờ là thằng khốn kiếp nữa, tôi sẽ coi anh như vợ tôi mà, hai ta sẽ sống với nhau thật tốt, nhé?” Ánh mắt Thiệu Quần sáng ngời, thậm chí còn mang một chút ngượng ngùng và ngây thơ hiếm thấy.
Khi Lý Trình Tú nghe, cậu chẳng có một chút phản ứng gì, chẳng qua là dùng ánh mắt trống rỗng nhìn hắn, lắc đầu. “Cậu không thích tôi, cậu chỉ đang một mực lừa gạt tôi”
Trong lòng Thiệu Quần căng thẳng, hắn vội nói. “Sau này tôi sẽ không lừa gạt anh nữa, tôi sẽ đối xử với anh thật tốt, tôi cũng sẽ không bao giờ có người khác, Trình Tú, anh tin tưởng tôi đi.”
Lý Trình Tú mệt mỏi lắc đầu một cái.
Từ trước tới nay, cậu vẫn luôn cầu xin Thiệu Quần có thể đối xử với cậu tốt hơn, dù chỉ bằng một phần thật lòng cậu dành cho Thiệu Quần cũng được, như vậy đã khiến cậu hài lòng lắm rồi. Sau đó cậu không dám hy vọng xa vời thêm lần nữa, cho dù Thiệu Quần nói thật hay giả thì cậu cũng không tin, bởi vì cậu không muốn.
Mí mắt Lý Trình Tú mệt mỏi trĩu xuống, không tiếng động cự tuyệt ý định của Thiệu Quần.
Thiệu Quần chỉ cảm thấy trái tim mình vô cùng tiều tụy, hắn dùng sức lau mặt, lảo đảo lắc lư đứng dậy, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Một lát sau, có người đưa thức ăn nóng hổi tới. Hắn lấy bộ đồ ăn tinh xảo ra, thận trọng đặt lên bàn.
Thiệu Quần kéo Lý Trình Tú đến bên cạnh bàn, hắn nhét đũa vào tay cậu: “Trình Tú, ăn một chút đi.”
Lý Trình Tú cúi đầu, miễn cưỡng ăn hai hớp, cậu nuốt không trôi.
Cậu không phải không đói, nhưng sau khi ăn bao nhiêu đồ ăn ngon thì trong miệng cũng chỉ như nhai đèn cầy. Cậu nuốt không trôi.
Bầu không khí giữa hai người lạnh như băng, ngột ngạt tới nỗi khiến người ta nghẹt thở.
Lý Trình Tú không chịu chủ động nói một câu, thậm chí còn không chủ động nhìn hắn một cái. Cậu như một cái xác biết đi vậy, chỉ biết ngồi một chỗ ngẩn người.
Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện chỉ trong hai tháng mà bao nhiêu ngọt ngào ôn nhu giữa hai người lại biến thành cảnh tượng ngày hôm nay, trong lòng Thiệu Quần vô cùng khó chịu.
Đến lúc ngủ vào buổi tối, Lý Trình Tú lại tiếp tục không thèm động đậy.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, trong bốn căn phòng ngủ lại chỉ dọn ra một gian.
Lý Trình Tú nhìn cái giường kia, sắc mặt lập tức thay đổi, cho dù như nào đi nữa cũng không chịu đi vào.
Sau khi Thiệu Quần dỗ dành khuyên nhủ hết cỡ mà vẫn không có hiệu quả, lửa giận dâng trào, hắn ném cậu lên giường.
Khi Lý Trình Tú dùng dằng muốn xuống giường, Thiệu Quần liền đè cả người lên, vững vàng đè cậu xuống dưới cơ thể.
Lý Trình Tú luống cuống. Cậu dùng một loại ánh mắt như thể đang nhìn kẻ thù để nhìn Thiệu Quần.
Thiệu Quần không nhịn được cầm tay che mắt cậu lại.
Hắn cắn răng chịu đựng cơn đau trong lòng nói “Đừng con mẹ nó nhìn tôi như vậy, nơi này chỉ có một cái giường, anh không nhìn thấy hả, tôi, chúng ta nằm cùng nhau, tôi sẽ không miễn cưỡng anh.”
Lý Trình Tú cắn môi, bả vai không ngừng run rẩy.
Thiệu Quần cẩn thận ôm lấy cậu từ phía sau lưng. Hắn nhẹ giọng nói bên tai cậu: “Anh đừng động đậy, nếu anh cứ lộn xộn thì đừng trách tôi nói không giữ lời, tôi chỉ muốn ôm anh thôi, không có ý gì khác.”
Lý Trình Tú cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn không nhúc nhích.
Thiệu Quần thở phào nhẹ nhõm, cánh tay thon dài có lực ôm Lý Trình Tú vào ngực thật chặt. Hắn không dám nhìn mặt Lý Trình Tú, chỉ có thể để cậu đưa lưng về phía mình, dùng chóp mũi cọ mép tóc cậu, ngửi mùi hương ấm áp trên người cậu.
Thiệu Quần nói chuyện nhẹ nhàng: “Trình Tú, tôi muốn anh.”
Trong lòng Lý Trình Tú hơi chua xót, yên lặng không nói gì.
Thiệu Quần nhẹ nhàng hôn lên cổ cậu: “Anh cứ an tâm đi theo tôi, đừng rời đi nữa. Tôi sẽ đối xử với anh thật tốt. Tôi có thể cưng chiều anh lên tận trời cao, tôi có thể cho anh tất cả những gì tốt nhất anh có thể nghĩ tới, chỉ cần anh ở lại bên cạnh tôi thôi.”
Thiệu Quần siết chặt vòng tay. Hóa ra ôm người này vào trong ngực lại có thể khiến hắn thỏa mãn như thể mình đã có được toàn thế giới vậy.
“Trình Tú, đừng rời khỏi tôi…”
Những ngày nghỉ năm mới đã, khi hai người hoàn toàn không ý thức được, lặng lẽ trôi qua hết sạch.
Thiệu Quần thậm chí còn không đến công ty, gọi trợ lý Chu gửi những thứ cần được xử lý trực tiếp về nhà.
Hắn biết đây không phải là cách lâu dài, nhưng mà ít nhất trong thời gian ngắn, hắn cũng không muốn khiến Lý Trình Tú rời khỏi tầm mắt mình. Hắn sợ chỉ cần hắn đi ra ngoài một chuyến khi về đã không thấy người.
Hắn phải nhanh chóng chuẩn bị công việc làm ăn cho tốt, sau đó đưa Lý Trình Tú về Bắc Kinh.
Lý Văn Tốn gọi cho hắn mấy cú điện thoại, nói Thiệu tướng quân tức giận vô cùng, bảo hắn mau về nhà.
Thiệu Quần nghe xong cũng chỉ qua loa lấy lệ hừ hừ hai tiếng.
Lão gia tử nhà mình đang bực bội thì sao mà hắn dám về nhà? Ít nhất cũng phải chờ khi nào ổng qua cơn giận rồi nhớ ra mình là con trai duy nhất của ổng đã. Dù sao thì bị bố mình cầm súng dí vào ót, chuyện này hắn không muốn nếm thử lần thứ hai.
Hơn nữa một Lý Trình Tú đã khiến hắn phiền lòng rất nhiều, nào còn tinh lực để đối phó với ba và chị mình.
Xử lý xong chuyện trong tay, Thiệu Quần đứng lên vặn vẹo cột sống rồi đi vào phòng.
Lý Trình Tú đang vùi người ngồi trên ghế sa lon, cầm điều khiển từ xa bấm bấm. Mặc dù người trên tivi vẫn còn chuyển động, nhưng một chút thanh âm cũng không có. Ánh mắt cậu trống rỗng như một tấm ảnh, không biết đang nhìn đi đâu.
Thiệu Quần vừa đi qua, Lý Trình Tú lập tức cảnh giác ngồi ngay ngắn người lại, phòng bị nhìn hắn.
Thiệu Quần cảm thấy mình cũng thật rẻ tiền, bị cậu bỏ rơi mãi cũng thành thói quen, đi lên ôm cậu: “Trình Tú, có phải anh quá buồn chán không? Tôi mang anh đi dạo một chút nhé, có được không?”
Lý Trình Tú không lên tiếng.
Thiệu Quần tựa thân thể tựa vào trên người cậu, buồn bực nói: “Hay là thôi đi, đừng đi ra ngoài, vạn nhất anh lại chạy mất thì tôi phải đi tìm ai đây.”
Lý Trình Tú rủ mi mắt xuống, trầm mặc nhìn nơi nào đó.
Thiệu Quần tự nhủ: “Đúng rồi, lúc trước khi anh buồn chán tôi có mua một con chó cho anh, lần trước vội vàng rời đi không mang theo vật nhỏ, tôi cho anh thêm một con nhé?”
Lý Trình Tú rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng nói: “Đừng làm nhục một con chó.”
Thiệu Quần cau mày nói “Ý anh là gì?”
Lý Trình Tú hờ hững nói “Sớm muộn gì thì tôi cũng phải đi, không cần đồ của cậu.”
Khuôn mặt Thiệu Quần cứng đờ lại, ngón tay hơi có chút run rẩy, hắn nâng hai gò má Lý Trình Tú lên, nghiêm giọng nói “Đừng nói nữa, có đi hay không, tôi đã nói anh đừng hòng rời khỏi tôi.”
Lý Trình Tú phẫn hận trợn mắt nhìn cậu một cái: “Tại sao không thể bỏ qua cho tôi?”
Tôi bỏ qua cho cậu, ai con mẹ nó bỏ qua cho tôi.
Thiệu Quần buồn vô hạn.
Nếu như có thể buông ra thì ai con mẹ nó nguyện ý mặt dày mày dạn cứng rắn giữ người ta ở bên mình, khiến đối phương mệt mỏi, thực ra còn khiến chính bản thân mình mệt mỏi hơn.
Hắn vì cậu mà đắc tội chiến hữu của cha mình, bây giờ ngay cả nhà cũng không dám trở về. Hẳn là trong vòng thiếu gia ở Bắc Kinh đã truyền ra khắp nơi rồi nhỉ, Thiệu Quần hắn cũng có ngày ngu đến mức như thế – bức ép vợ chưa cưới, còn vì một tình nhân nhỏ mà hủy cưới, vỡ lở mọi chuyện với gia đình.
Thiệu Quần hắn cũng con mẹ nó có ngày hôm nay.
Hắn vì Lý Trình Tú mà biến thành cái đức hạnh này, Lý Trình Tú không thể nói không với hắn.
Trong lòng Thiệu Quần đột nhiên xông lên một cơn tức giận vô hình.
Hắn lớn như vậy nhưng ngay cả cha mình còn không thèm cúi đầu, thế mà lại dùng mọi cách để lấy lòng Lý Trình Tú. Kết quả thì người này lại còn không thèm nhìn hắn một cái.
Hắn đã làm như vậy, Lý Trình Tú sao lại có thể đối xử với hắn như vậy.
Thiệu Quần ôm tay cậu, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ không đứng đắn, từ từ trượt tay sang bên hông, ý đồ thò tay vào trong quần áo của cậu.
Lý Trình Tú luôn vô cảm với hắn, lúc này lại như bị điện giật. Cả người lập tức giật bắn mình, cậu dùng sức đẩy hắn một cái, đồng thời hét lên “Đừng đụng vào tôi!”
Thiệu Quần bị đẩy đến lảo đảo, thiếu chút nữa té xuống từ trên ghế sa lon.
Hắn ổn định cơ thể. Đầy mặt đều là vẻ khó chịu, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, ánh mắt thẳng tắp thâm thúy nhìn Lý Trình Tú.
Lý Trình Tú lui đến xó xỉnh sau ghế salon, kinh hoàng nhìn hắn.
Mấy lần Thiệu Quần muốn có hành động nhưng vẫn lần lượt đè xuống.
Rốt cuộc, khuôn mặt của hắn vẫn chỉ phủ một tầng thương tâm.
Hắn xoay người, mò thuốc lá từ bàn uống trà nhỏ ra, đốt một điếu, ngón tay khẽ run, nhét thuốc lá vào trong miệng.
Hai người không lên tiếng.
Lý Trình Tú gục đầu xuống, Thiệu Quần cúi đầu hút thuốc.
Hồi lâu sau, Thiệu Quần mới khàn khàn nói “Trình Tú, tôi cái thằng đàn ông này không phải là người kiên nhẫn, bây giờ tôi mới chỉ hiếm lạ anh thôi, nhưng mà anh đừng để tôi chờ quá lâu. Còn nữa… Lòng tôi cũng là làm từ thịt, anh đừng có đối xử quá tệ với tôi.”
Cả người Lý Trình Tú khẽ run rẩy, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay, rụt người lại.
Thiệu Quần bóp tắt tàn thuốc, đứng lên định trở về phòng.
Lúc này chuông cửa lại vang lên.
Thiệu Quần kêu một tiếng “Ai?” Giọng không tốt lắm.
Ngoài cửa truyền tới một giọng nam uy nghiêm thâm trầm “Tao.”
Mí mắt Thiệu Quần ác liệt nhảy mấy cái, thấp giọng mắng “Đ*t mẹ.”
Hắn đi lên, kéo Lý Trình Tú từ ghế salon lên “Về phòng rồi khóa cửa, tôi muốn anh hứa với tôi rằng anh sẽ không đi ra.”
Lý Trình Tú bị hắn đẩy vào phòng ngủ, Thiệu Quần gãi gãi mái tóc đang loạn, thở dài một cãi, đi mở cửa ra.
Đứng ngoài cửa là bốn người.
Một người là Chu Trợ Lý mặt đầy xấu hổ, một kẻ thù mà hắn vừa thấy liền đỏ con mắt, hận không thể cắn chết, đó chính là Lê Sóc. Người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng ưu nhã bên cạnh là chị cả của hắn. Người còn lại, người đàn ông cao ngất mặc quân trang, khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm chính là cha hắn.
Thiệu Quần còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì đã bị một cái bạt tai nặng nề quật thẳng tới trước mặt.
Danh sách chương