Trình Trạm nói hơi phóng đại, nhưng một nửa cũng coi như là sự thật.
Điệu múa của Hướng Nguyệt Minh thực sự khiến mọi người không thể diễn tả bằng những từ đơn giản.
Không chỉ khán giả trên khán đài và khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, mà ngay cả ban giám khảo cũng hết lời khen ngợi.
Một vị giám khảo nhìn cô với đôi mắt sáng ngời, thẳng thắn khen ngợi: “Đây là điệu nhảy hay nhất mà tôi từng xem từ trước đến nay, bất kể là kỹ năng cơ bản hay cảm xúc mà em dồn vào điệu nhảy này, nó cũng đủ để lay động tất cả mọi người.”
Vị giám khảo lật giở tài liệu thu được từ buổi phỏng vấn sau buổi diễn tập buổi chiều, ngạc nhiên hỏi: “Em học múa ba lê hơn mười năm trước rồi à?”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Em học đứt quãng ạ.”
“Múa ba lê có phải là chuyên ngành của em không?”
Hướng Nguyệt Minh im lặng vài giây, sau đó nhẹ nhàng nói: “Có thể coi là vậy, nhưng không hoàn toàn ạ.”
Tất cả mọi người đều náo động.
Trải qua bao nhiêu giai đoạn khiêu vũ, ai cũng có thể thấy cô có kỹ năng vũ đạo rất vững vàng, chắc hẳn đã học rất lâu rồi. Nhưng xuất hiện vào một thời điểm nhất định, đến bây giờ nghe, vị giám khảo mới nhận ra mình đã đánh giá thấp Hướng Nguyệt Minh.
Vị giám khảo gật đầu, người bên cạnh quét mắt nhìn cô một cái, hỏi: “Thấy em từ nhỏ đã tham gia rất nhiều cuộc thi, tại sao không tiếp tục khiêu vũ, mà lại đi học điện ảnh?”
Nghe lời này, Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Lúc đó em lại thích diễn xuất hơn.”
Ngoài việc khen ngợi cô trên sân khấu, ban giám khảo chỉ thực hiện một vài cuộc đối thoại và phỏng vấn đơn giản để khán giả hiểu biết thêm.
Sau cuộc phỏng vấn, điểm số của Hướng Nguyệt Minh được công bố, cô là người có số điểm cao nhất ở thời điểm hiện tại trong vòng bán kết.
Sau khi cô bước xuống, ánh mắt Trình Trạm theo sát cô.
Triệu Minh Hủy cau mày, huých cánh tay của Trình Trạm và nhìn anh một cách nghi ngờ: “Sắc mặt của Tiểu Nguyệt Nhi có phải có gì đó không ổn đúng không?”
Mặc dù nhìn không rõ, nhưng ánh mắt của cô đã thay đổi rõ ràng khi một vài câu hỏi vừa được đưa ra.
Trình Trạm “Ừm” một tiếng, dừng lại và nói: “Mẹ, con đi xem hậu trường.”
Triệu Minh Hủy ra hiệu: “Đi đi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đương nhiên, Trình Trạm đi vào hậu trường mà không gặp bất kì trở ngại nào. Với khuôn mặt của anh và lời tuyên bố được đưa ra vài ngày trước, không ai dám ngăn anh đến gặp Hướng Nguyệt Minh.
Ngay khi Hướng Nguyệt Minh đến phòng chờ và định xem truyền hình trực tiếp, Trình Trạm liền bước tới.
Trên người cô vẫn là chiếc váy đỏ mà cô đã mặc khi khiêu vũ, bởi vì vừa rồi cô đã khóc, nên có thể nhìn thấy một chút dấu vết trên lông mi của cô.
Hai người nhìn nhau, Tiếu Hi cùng hai nhân viên công tác khác rất hiểu chuyện nói: “Hai người nói chuyện đi, chúng tôi ra ngoài đi dạo.”
“…”
Người đi rồi, Hướng Nguyệt Minh nhìn người đàn ông trước mặt, gượng cười: “Sao anh lại ở đây?”
Trình Trạm cúi đầu nhìn cô, thấp giọng đáp: “Ừ.”
Anh đưa tay lên ấn nhẹ mí mắt cô.
“Khóc sao?”
“Không có.”
Hướng Nguyệt Minh chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Là bởi vì khiêu vũ.”
Trình Trạm duỗi tay sờ đầu cô: “Có mệt không?”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Có một chút.”
Cô cũng cảm thấy mắt cá chân của mình không được thoải mái. Hướng Nguyệt Minh c ắn môi dưới, nhìn anh: “Lát nữa tôi còn lên sân khấu.”
Sau khi mọi người nhảy xong, họ phải lên sân khấu một lần nữa để cảm ơn mọi người.
Trình Trạm gật đầu, nắm tay cô ngồi xuống sô pha bên cạnh: “Tôi biết.”
Anh tiện tay lấy cho cô một chai nước khoáng: “Nghỉ ngơi trước đi đã.”
Hướng Nguyệt Minh không từ chối.
Cô uống nửa chai nước mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Hai người không nói chuyện nhiều, yên tĩnh xem nửa cuộc thi còn lại, lúc sau Hướng Nguyệt Minh lại phải lên sân khấu.
Trình Trạm nhìn cô: “Lát nữa có muốn đi ăn cơm hay không?”
Hướng Nguyệt Minh ngạc nhiên nhìn anh: “Cái gì?”
Theo lý mà nói, chỉ cần hai người đi ăn cơm, Trình Trạm tuyệt đối không hỏi ý kiến cô.
Anh vẫn đang theo đuổi cô, nhưng Trình Trạm rất bá đạo, chưa kể Hướng Nguyệt Minh đồng ý cho anh ở đây, đương nhiên cô cũng đồng ý để anh đưa cô về nhà.
Trình Trạm mỉm cười giải thích, trầm giọng nói: “Đám người Nhan Thu Chỉ ở đây, tôi sợ em để ý.”
“Không sao.” Hướng Nguyệt Minh kịp thời phản ứng: “Tôi có thể đi, anh hỏi mọi người trước là được.”
Trình Trạm: “Em muốn đi là được.”
Anh chỉ tay: “Tôi đợi em ở cửa, xong việc thì ra.”
Ánh mắt anh rơi trên người cô, anh dừng lại nói: “Để tôi bảo trợ lý lấy trang phục cho em.”
“…”
Hướng Nguyệt Minh dở khóc dở cười, sau khi Trình Trạm rời đi, cô bước lên sân khấu.
–
Sau khi kết thúc, Vũ Đạo Nhân Sinh lại một lần nữa lọt top tìm kiếm, điệu nhảy của Hướng Nguyệt Minh thậm chí còn được cư dân mạng điên cuồng vuốt màn hình khen ngợi.
Lần này hoàn toàn là phát sóng trực tiếp, không qua chỉnh sửa, không có thế thân, không có khả năng làm lại từ đầu. Cô liền có thể phát huy hết mình khiến mọi người thích mình chỉ trong một lần.
Hướng Nguyệt Minh lấy điện thoại di động do Tiểu Hi đưa cho, vừa nhìn vừa bước ra ngoài.
Đêm nay, số lượng fans của cô đã tăng lên rất nhiều, trên Weibo tràn ngập những lời khen ngợi dành cho cô, họ còn nói họ muốn cướp người với Trình Trạm và cưới cô về nhà.
Ngôn ngữ đậm chất hài hước và rất thú vị.
Vừa bước ra khỏi sảnh, Hướng Nguyệt Minh đã nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào xe ở bên ngoài.
Đã hơn mười giờ, ánh trăng ngoài cửa sổ trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Hướng Nguyệt Minh chậm rãi đi về phía anh, trước khi cô đến gần, Trình Trạm đã ngước mắt lên.
“Xong chưa?” Anh bình tĩnh đứng bên cạnh cô, không thèm để ý ánh mắt của những người xung quanh.
Hướng Nguyệt Minh gật đầu, nhìn xung quanh: “Mọi người đâu?”
Trình Trạm mỉm cười: “Bọn họ đi trước rồi, chúng ta đi thôi.”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu, yêu cầu tài xế đưa Tiểu Hi trở lại và lên xe cùng Trình Trạm.
Sau khi lên xe, cô không hỏi Trình Trạm đưa cô đi đâu, chỉ cúi đầu xem điện thoại.
Trình Trạm liếc nhìn cô vài lần, nhưng không nhận được sự chú ý của cô.
Anh cố ý hắng giọng một cái, thấp giọng hỏi: “Sao không hỏi gì?”
Hướng Nguyệt Minh “a” một tiếng, ngạc nhiên nhìn anh: “Hỏi gì cơ?”
“…” Trình Trạm liếc cô một cái: “Em không tò mò tôi đang dẫn em đi đâu sao?”
Nghe vậy, Hướng Nguyệt Minh cau mày cười, nhìn anh: “Chẳng lẽ tôi còn lo Trình tổng sẽ bán tôi sao?”
Trình Trạm không nói nên lời.
Anh giơ tay véo má Hướng Nguyệt Minh: “Đang xem cái gì vậy?”
“Weibo.” Hướng Nguyệt Minh quơ quơ điện thoại trước mặt anh, cười nói: “Mọi người đều đang khen tôi, nói tối nay tôi múa rất tốt.”
Cô xuýt xoa khen ngợi, có chút vui sướng khó tả.
Trình Trạm nhìn nụ cười trên mặt cô một lúc, sau đó khẽ cong môi dưới: “Ừm, bọn họ nói đúng thật.”
Hướng Nguyệt Minh dừng lại, quay lại nhìn anh. Trong mắt cố nén ý cười, cô nhướng mày nói: “Anh cũng cảm thấy tôi khiêu vũ tốt?”
Trình Trạm gật đầu, không tiếc lời khen ngợi: “Chà, mặc dù tôi không thể nhận xét chuyên nghiệp, nhưng theo anh, em nhảy rất đẹp.”
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười.
Cô vừa định nói chuyện thì điện thoại của cô reo lên.
Hai người cúi đầu nhìn xuống, nụ cười trên khuôn mặt của Hướng Nguyệt Minh đông cứng lại. Trình Trạm nhìn cô, hơi nhướng mày: “Sao không nghe máy?”
Hướng Nguyệt Minh nhìn anh: “Mẹ tôi.”
Trình Trạm dừng lại một lúc, sau đó “ừm” một tiếng: “Tôi sẽ không phát ra âm thanh.”
“…”
Hướng Nguyệt Minh không nói gì, đây không điều cô lo lắng.
Nhìn chiếc điện thoại vẫn đang đổ chuông, Hướng Nguyệt Minh không còn cách nào khác ngoài việc bắt máy.
“Alo.” Giọng nói của cô rất mềm mại, có chút thận trọng: “Bà Hướng, muộn thế này sao mẹ còn chưa nghỉ ngơi?”
Giọng điệu của Hướng Nguyệt Minh nhẹ nhàng, khóe môi cong lên: “Trăng ở chỗ mẹ hôm nay tròn không?”
Mẹ Hướng nhịn không được hừ lạnh một tiếng: “Ở đây mặt trăng sắp bị chẻ đôi rồi, con đoán xem có tròn không?”
Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại.
Mẹ Hướng hận không thể rèn sắt không thành thép(*), nghiến răng nghiến lợi nói: “Tối nay mẹ và bố con vừa lúc rất rảnh rỗi.”
(*) Hận không thể rèn sắt thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
“… Ồ.” Hướng Nguyệt Minh áy náy sờ sờ mũi: “Sao hai người lại bắt đầu xem những chương trình giải trí nhàm chán như vậy?”
“Biết là nhàm chán mà con còn tham gia sao?” Mẹ Hướng không kìm được, vặn to âm lượng: “Con còn muốn giữ cái chân đó không? Con không lo lại xảy ra tai nạn trên sân khấu sao? Lần trước đi khám, bác sĩ nói con có thể nhảy những điệu nhảy đơn giản không liên quan đến việc vặn cổ chân quá nhiều, và con không thể chạm vào những điệu nhảy như múa ba lê.”
Bà hít sâu một hơi, tức giận nói: “Giờ thì hay rồi, không chỉ có đụng vào, còn nhảy nguyên một bài khó như vậy, con không cần chân nữa đúng không?!”
“…”
Hướng Nguyệt Minh che điện thoại lại, không dám để Trình Trạm nghe thấy.
Cô im lặng một lúc nghe tiếng mẹ mắng: “Mẹ ơi, không có lố như vậy đâu”.
Cô trấn an mẹ mình, nhẹ giọng nói: “Trong lòng con biết rõ mà.”
“Trong lòng con biết cái gì?”
Hướng Nguyệt Minh im bặt.
Mẹ Hướng bất đắc dĩ thở dài, xoa xoa lông mày nói: “Khi nào thì nghỉ?”
Hướng Nguyệt Minh giật mình, sau đó lắp bắp hỏi: “Sao ạ?”
“Về nhà nghỉ ngơi!”
Hướng Nguyệt Minh tính toán thời gian, thấp thỏm nói: “Chắc…khoảng nửa năm nữa ạ.”
Mẹ Hướng cúp máy không chút do dự.
Hướng Nguyệt Minh chớp mắt, khóe môi nhếch lên, gửi cho bà vài biểu tượng cảm xúc để dỗ dành.
Bên tai không có âm thanh, Trình Trạm nghiêng đầu nhìn cô: “Xong chưa?”
“Ừm.”
Hướng Nguyệt Minh không xác định anh có nghe thấy hay không, mím môi dưới hỏi: “Anh đang nhìn cái gì vậy?”
Trình Trạm cho cô xem điện thoại của anh, anh đang kiểm tra Weibo liên quan đến cô.
Hướng Nguyệt Minh liếc mắt nhìn, ngượng ngùng: “Anh xem mấy cái này làm gì?”
“Học tập.”
“…?”
Hướng Nguyệt Minh bối rối nhìn anh, bối rối: “Hả? Học gì cơ?”
Trình Trạm rất bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Học xem bọn họ khen em như thế nào.”
Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại.
Trình Trạm nhướng mày, lướt lên lướt xuống, uể oải bình luận: “Có một số khá thú vị, nhưng quá khoa trương.”
“……Ví dụ như?”
Trình Trạm chỉ vào một cái, nói một cách vô cảm: “Người này nói rằng chân của em không phải là chân, mà là dòng sông Seine. Lưng của em không phải là lưng, mà là một bông hồng từ Bulgaria. Eo của em không phải là eo, mà là thanh đao của Saburo …”
Thấy Trình Trạm vẫn có ý định tiếp tục đọc, dưới tình thế cấp bách Hướng Nguyệt Minh vội che miệng anh lại.
“Được rồi.” Cô đỏ mặt, vô cùng xấu hổ: “Đừng đọc nữa.”
Không biết tại sao, khi Trình Trạm nói mấy câu tâng bốc này, cô có một cảm giác khó tả. Có vẻ như anh không khen ngợi cô, mà là chế giễu.
Trình Trạm: “…”
Anh rũ mắt nhìn cô, chỉ tay cô.
Hướng Nguyệt Minh bĩu môi, vừa định rút tay ra khỏi miệng anh thì lòng bàn tay truyền đến hơi nóng ẩm ướt. Hướng Nguyệt Minh giật mình, trái tim nhảy lên không kiểm soát.
Lông mi cô run run, cô vội rút tay về.
“Trình Trạm!”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của cô, Trình Trạm nhếch khóe môi: “Là do em chủ động.”
Hướng Nguyệt Minh: “… Tôi chỉ không muốn anh nói chuyện, không phải là muốn anh hôn tôi.”
Trình Trạm “Hừ” một tiếng, bình tĩnh nói: “Tôi muốn hôn em.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô trừng mắt nhìn anh, mắng câu: “Đồ lưu manh.”
Trình trạm khẽ cười, sát lại gần cô: “Em nói lưu manh thì chính là lưu manh.” Người da mặt dày này khiến Hướng Nguyệt Minh không còn gì để nói.
Trình Trạm khẽ cười, giọng nói trầm thấp tê dại, cực kỳ khiêu khích.
Tai Hướng Nguyệt Minh hết đỏ lại hồng, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Với bộ mặt dày của Trình Trạm, cô cảm thấy mình không có sức đọ nổi.
“Tới nơi rồi.”
Trình Trạm ngước mắt lên: “Ừm.”
Không chờ tài xế mở cửa, Trình Trạm đã xuống xe, vòng sang bên phía Hướng Nguyệt Minh.
Hướng Nguyệt Minh rất hưởng thụ dịch vụ của anh, không từ chối.
Cô ngẩng đầu nhìn quầy bar trước mặt, nhẹ giọng nói: “Còn rượu mà anh nhắc đến lần trước không?”
Trình Trạm dở khóc dở cười, nhẹ nhàng đáp: “Có, chúng ta vào đi.”
“Ừm.”
Hai người quang minh chính đại bước vào. Trình Trạm đưa cô lên thẳng phòng trên tầng hai.
Khi vào trong, Thẩm Mộ Tình lao ra đầu tiên, niềm nở chào đón: “Mau lên, hai người đến chậm quá.”
Cô cười, chào hỏi Hướng Nguyệt Minh: “Không cần giới thiệu chứ? Chúng ta đều quen biết nhau.”
Hướng Nguyệt Minh cười rạng rỡ: “Không cần ạ.”
Thẩm Mộ Tình chỉ chỉ: “Chỉ cần gọi bằng tên cũng được.”
“Vâng.”
Trong phòng không có nhiều người, chỉ có Nhan Thu Chỉ, Trần Lục Nam, Thẩm Mộ Tình và Giang Thần.
Trình Trạm nhìn một lượt, nhướng mày và nói: “Sao Phó Ngôn Trí không đến?”
Trần Lục Nam “ừm” một tiếng rồi nhẹ nhàng nói: “Bạn gái cậu ta bận quá, hẹn lần sau đến.”
Trình Trạm gật đầu, giải thích vài lời với Hướng Nguyệt Minh.
Hướng Nguyệt Minh gật đầu biểu thị mình đã biết.
Có Thẩm Mộ Tình ở đây, ngay cả khi đây là buổi họp gặp mặt riêng đầu tiên, cũng sẽ không bị gò bó và nhàm chán.
Cô ấy là người có thể khuấy động bầu không khí mà không khiến người khác cảm thấy xấu hổ, vừa nhiệt tình lại hào phóng.
Sau một hồi, Hướng Nguyệt Minh trở nên thân thiết với cô ấy.
Thẩm Mộ Tình kéo cô sang một bên để nếm rượu, ríu rít nói: “Trình Trạm thật vô nhân đạo, hẹn hò với em lâu như vậy mà cậu ta không thèm dẫn theo khoe với bọn chị, còn nói em làm nũng quá giỏi sẽ khiến bọn chị ghen tị.”
Thẩm Mộ Tình hừ lạnh: “Tại sao phải ghen? Chị thèm vào mà ghen. Chắc chị chỉ ghen khi biết cậu ta bị đá.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Nhan Thu Chỉ ở một bên cười: “Cậu nói cái gì vậy?”
Thẩm Mộ Tình nhìn Hướng Nguyệt Minh, giơ tay thề: “Chị tuyệt đối không nói ẩn ý gì với em.”
Cô ấy nhỏ giọng thì thầm: “Chị cảm thấy em làm vậy là quá đúng, với một tên đàn ông chó như Trình Trạm, em nên tàn nhẫn hơn một chút.”
“…”
Hướng Nguyệt Minh ngước mắt lên, nhìn người đàn ông đang ngồi phía bên kia một lúc, ân cần nhắc nhở: “Anh ấy đang ở đây.”
“Ai?”
Thẩm Mộ Tình đang quay lưng về phía bên kia, nhấp một ngụm rượu, nói: “Tiểu Nguyệt Nhi, em có muốn chị kể cho em nghe những điều đáng xấu hổ về Trình Trạm không?”
Hướng Nguyệt Minh chưa kịp mở lời, Trình Trạm đã lạnh lùng hỏi: “Cậu định nói với cô ấy điều xấu hổ gì?”
Thẩm Mộ Tình: “…”
Cô sửng sốt quay lại nhìn Trình Trảm.
Trình Trạm lạnh lùng nhìn cô, hờ hững: “Gần đây có phải cậu rảnh rỗi quá phải không?”
Thẩm Mộ Tình nghẹn lại.
Cô chán ghét nhìn anh: “Cậu keo kiệt quá mất thôi. Sao cậu lại ở đây? Khương Thần, Trần Lục Nam đâu.”
“Chơi bóng ở đằng kia kìa.”
“Vậy tại sao cậu vẫn ở đây?”
Thẩm Mộ Tình xua tay: “Cậu có thể đừng quấy rầy tình cảm chị em chúng tôi được không?”
“Không thể.”
Trình Trạm ngồi xuống bên cạnh Hướng Nguyệt Minh, liếc nhìn chiếc cốc trống rỗng trước mặt cô: “Đừng uống nhiều.”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu.
Thẩm Mộ Tình hét lên: “Không được, Tiểu Nguyệt Nhi uống nhiều cũng không liên quan đến cậu. Đừng nghe cậu ta nói, chúng ta cứ uống đi.”
Cô ấy châm chọc nói: “Trình Trậm, cậu đừng quên, hiện tại cậu chỉ là người theo đuổi Tiểu Nguyệt Nhi của chúng tôi mà thôi! Tại sao cậu lắm chuyện như vậy?”
Trình Trạm: “…”
Hướng Nguyệt Minh ngồi bên cạnh cười không nhịn được. Cô không biết nên diễn tả như thế nào, nhưng nhìn Trình Trạm cạn lời với bạn mình, cô cảm thấy khá thú vị.
Cảm nhận được nụ cười của cô, Trình Trạm vươn tay véo eo cô dưới gầm bàn.
Hướng Nguyệt Minh cứng đờ người, bất bình nhìn anh.
Trình Trạm dừng lại, cảm nhận được chiếc eo thon mềm mại của cô, giọng nói đột nhiên có chút khàn khàn, nghiêng đầu ghé vào tai cô thì thầm: “Thật sự là… một thanh đao.”
Điệu múa của Hướng Nguyệt Minh thực sự khiến mọi người không thể diễn tả bằng những từ đơn giản.
Không chỉ khán giả trên khán đài và khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, mà ngay cả ban giám khảo cũng hết lời khen ngợi.
Một vị giám khảo nhìn cô với đôi mắt sáng ngời, thẳng thắn khen ngợi: “Đây là điệu nhảy hay nhất mà tôi từng xem từ trước đến nay, bất kể là kỹ năng cơ bản hay cảm xúc mà em dồn vào điệu nhảy này, nó cũng đủ để lay động tất cả mọi người.”
Vị giám khảo lật giở tài liệu thu được từ buổi phỏng vấn sau buổi diễn tập buổi chiều, ngạc nhiên hỏi: “Em học múa ba lê hơn mười năm trước rồi à?”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Em học đứt quãng ạ.”
“Múa ba lê có phải là chuyên ngành của em không?”
Hướng Nguyệt Minh im lặng vài giây, sau đó nhẹ nhàng nói: “Có thể coi là vậy, nhưng không hoàn toàn ạ.”
Tất cả mọi người đều náo động.
Trải qua bao nhiêu giai đoạn khiêu vũ, ai cũng có thể thấy cô có kỹ năng vũ đạo rất vững vàng, chắc hẳn đã học rất lâu rồi. Nhưng xuất hiện vào một thời điểm nhất định, đến bây giờ nghe, vị giám khảo mới nhận ra mình đã đánh giá thấp Hướng Nguyệt Minh.
Vị giám khảo gật đầu, người bên cạnh quét mắt nhìn cô một cái, hỏi: “Thấy em từ nhỏ đã tham gia rất nhiều cuộc thi, tại sao không tiếp tục khiêu vũ, mà lại đi học điện ảnh?”
Nghe lời này, Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Lúc đó em lại thích diễn xuất hơn.”
Ngoài việc khen ngợi cô trên sân khấu, ban giám khảo chỉ thực hiện một vài cuộc đối thoại và phỏng vấn đơn giản để khán giả hiểu biết thêm.
Sau cuộc phỏng vấn, điểm số của Hướng Nguyệt Minh được công bố, cô là người có số điểm cao nhất ở thời điểm hiện tại trong vòng bán kết.
Sau khi cô bước xuống, ánh mắt Trình Trạm theo sát cô.
Triệu Minh Hủy cau mày, huých cánh tay của Trình Trạm và nhìn anh một cách nghi ngờ: “Sắc mặt của Tiểu Nguyệt Nhi có phải có gì đó không ổn đúng không?”
Mặc dù nhìn không rõ, nhưng ánh mắt của cô đã thay đổi rõ ràng khi một vài câu hỏi vừa được đưa ra.
Trình Trạm “Ừm” một tiếng, dừng lại và nói: “Mẹ, con đi xem hậu trường.”
Triệu Minh Hủy ra hiệu: “Đi đi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đương nhiên, Trình Trạm đi vào hậu trường mà không gặp bất kì trở ngại nào. Với khuôn mặt của anh và lời tuyên bố được đưa ra vài ngày trước, không ai dám ngăn anh đến gặp Hướng Nguyệt Minh.
Ngay khi Hướng Nguyệt Minh đến phòng chờ và định xem truyền hình trực tiếp, Trình Trạm liền bước tới.
Trên người cô vẫn là chiếc váy đỏ mà cô đã mặc khi khiêu vũ, bởi vì vừa rồi cô đã khóc, nên có thể nhìn thấy một chút dấu vết trên lông mi của cô.
Hai người nhìn nhau, Tiếu Hi cùng hai nhân viên công tác khác rất hiểu chuyện nói: “Hai người nói chuyện đi, chúng tôi ra ngoài đi dạo.”
“…”
Người đi rồi, Hướng Nguyệt Minh nhìn người đàn ông trước mặt, gượng cười: “Sao anh lại ở đây?”
Trình Trạm cúi đầu nhìn cô, thấp giọng đáp: “Ừ.”
Anh đưa tay lên ấn nhẹ mí mắt cô.
“Khóc sao?”
“Không có.”
Hướng Nguyệt Minh chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Là bởi vì khiêu vũ.”
Trình Trạm duỗi tay sờ đầu cô: “Có mệt không?”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Có một chút.”
Cô cũng cảm thấy mắt cá chân của mình không được thoải mái. Hướng Nguyệt Minh c ắn môi dưới, nhìn anh: “Lát nữa tôi còn lên sân khấu.”
Sau khi mọi người nhảy xong, họ phải lên sân khấu một lần nữa để cảm ơn mọi người.
Trình Trạm gật đầu, nắm tay cô ngồi xuống sô pha bên cạnh: “Tôi biết.”
Anh tiện tay lấy cho cô một chai nước khoáng: “Nghỉ ngơi trước đi đã.”
Hướng Nguyệt Minh không từ chối.
Cô uống nửa chai nước mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Hai người không nói chuyện nhiều, yên tĩnh xem nửa cuộc thi còn lại, lúc sau Hướng Nguyệt Minh lại phải lên sân khấu.
Trình Trạm nhìn cô: “Lát nữa có muốn đi ăn cơm hay không?”
Hướng Nguyệt Minh ngạc nhiên nhìn anh: “Cái gì?”
Theo lý mà nói, chỉ cần hai người đi ăn cơm, Trình Trạm tuyệt đối không hỏi ý kiến cô.
Anh vẫn đang theo đuổi cô, nhưng Trình Trạm rất bá đạo, chưa kể Hướng Nguyệt Minh đồng ý cho anh ở đây, đương nhiên cô cũng đồng ý để anh đưa cô về nhà.
Trình Trạm mỉm cười giải thích, trầm giọng nói: “Đám người Nhan Thu Chỉ ở đây, tôi sợ em để ý.”
“Không sao.” Hướng Nguyệt Minh kịp thời phản ứng: “Tôi có thể đi, anh hỏi mọi người trước là được.”
Trình Trạm: “Em muốn đi là được.”
Anh chỉ tay: “Tôi đợi em ở cửa, xong việc thì ra.”
Ánh mắt anh rơi trên người cô, anh dừng lại nói: “Để tôi bảo trợ lý lấy trang phục cho em.”
“…”
Hướng Nguyệt Minh dở khóc dở cười, sau khi Trình Trạm rời đi, cô bước lên sân khấu.
–
Sau khi kết thúc, Vũ Đạo Nhân Sinh lại một lần nữa lọt top tìm kiếm, điệu nhảy của Hướng Nguyệt Minh thậm chí còn được cư dân mạng điên cuồng vuốt màn hình khen ngợi.
Lần này hoàn toàn là phát sóng trực tiếp, không qua chỉnh sửa, không có thế thân, không có khả năng làm lại từ đầu. Cô liền có thể phát huy hết mình khiến mọi người thích mình chỉ trong một lần.
Hướng Nguyệt Minh lấy điện thoại di động do Tiểu Hi đưa cho, vừa nhìn vừa bước ra ngoài.
Đêm nay, số lượng fans của cô đã tăng lên rất nhiều, trên Weibo tràn ngập những lời khen ngợi dành cho cô, họ còn nói họ muốn cướp người với Trình Trạm và cưới cô về nhà.
Ngôn ngữ đậm chất hài hước và rất thú vị.
Vừa bước ra khỏi sảnh, Hướng Nguyệt Minh đã nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào xe ở bên ngoài.
Đã hơn mười giờ, ánh trăng ngoài cửa sổ trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Hướng Nguyệt Minh chậm rãi đi về phía anh, trước khi cô đến gần, Trình Trạm đã ngước mắt lên.
“Xong chưa?” Anh bình tĩnh đứng bên cạnh cô, không thèm để ý ánh mắt của những người xung quanh.
Hướng Nguyệt Minh gật đầu, nhìn xung quanh: “Mọi người đâu?”
Trình Trạm mỉm cười: “Bọn họ đi trước rồi, chúng ta đi thôi.”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu, yêu cầu tài xế đưa Tiểu Hi trở lại và lên xe cùng Trình Trạm.
Sau khi lên xe, cô không hỏi Trình Trạm đưa cô đi đâu, chỉ cúi đầu xem điện thoại.
Trình Trạm liếc nhìn cô vài lần, nhưng không nhận được sự chú ý của cô.
Anh cố ý hắng giọng một cái, thấp giọng hỏi: “Sao không hỏi gì?”
Hướng Nguyệt Minh “a” một tiếng, ngạc nhiên nhìn anh: “Hỏi gì cơ?”
“…” Trình Trạm liếc cô một cái: “Em không tò mò tôi đang dẫn em đi đâu sao?”
Nghe vậy, Hướng Nguyệt Minh cau mày cười, nhìn anh: “Chẳng lẽ tôi còn lo Trình tổng sẽ bán tôi sao?”
Trình Trạm không nói nên lời.
Anh giơ tay véo má Hướng Nguyệt Minh: “Đang xem cái gì vậy?”
“Weibo.” Hướng Nguyệt Minh quơ quơ điện thoại trước mặt anh, cười nói: “Mọi người đều đang khen tôi, nói tối nay tôi múa rất tốt.”
Cô xuýt xoa khen ngợi, có chút vui sướng khó tả.
Trình Trạm nhìn nụ cười trên mặt cô một lúc, sau đó khẽ cong môi dưới: “Ừm, bọn họ nói đúng thật.”
Hướng Nguyệt Minh dừng lại, quay lại nhìn anh. Trong mắt cố nén ý cười, cô nhướng mày nói: “Anh cũng cảm thấy tôi khiêu vũ tốt?”
Trình Trạm gật đầu, không tiếc lời khen ngợi: “Chà, mặc dù tôi không thể nhận xét chuyên nghiệp, nhưng theo anh, em nhảy rất đẹp.”
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười.
Cô vừa định nói chuyện thì điện thoại của cô reo lên.
Hai người cúi đầu nhìn xuống, nụ cười trên khuôn mặt của Hướng Nguyệt Minh đông cứng lại. Trình Trạm nhìn cô, hơi nhướng mày: “Sao không nghe máy?”
Hướng Nguyệt Minh nhìn anh: “Mẹ tôi.”
Trình Trạm dừng lại một lúc, sau đó “ừm” một tiếng: “Tôi sẽ không phát ra âm thanh.”
“…”
Hướng Nguyệt Minh không nói gì, đây không điều cô lo lắng.
Nhìn chiếc điện thoại vẫn đang đổ chuông, Hướng Nguyệt Minh không còn cách nào khác ngoài việc bắt máy.
“Alo.” Giọng nói của cô rất mềm mại, có chút thận trọng: “Bà Hướng, muộn thế này sao mẹ còn chưa nghỉ ngơi?”
Giọng điệu của Hướng Nguyệt Minh nhẹ nhàng, khóe môi cong lên: “Trăng ở chỗ mẹ hôm nay tròn không?”
Mẹ Hướng nhịn không được hừ lạnh một tiếng: “Ở đây mặt trăng sắp bị chẻ đôi rồi, con đoán xem có tròn không?”
Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại.
Mẹ Hướng hận không thể rèn sắt không thành thép(*), nghiến răng nghiến lợi nói: “Tối nay mẹ và bố con vừa lúc rất rảnh rỗi.”
(*) Hận không thể rèn sắt thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
“… Ồ.” Hướng Nguyệt Minh áy náy sờ sờ mũi: “Sao hai người lại bắt đầu xem những chương trình giải trí nhàm chán như vậy?”
“Biết là nhàm chán mà con còn tham gia sao?” Mẹ Hướng không kìm được, vặn to âm lượng: “Con còn muốn giữ cái chân đó không? Con không lo lại xảy ra tai nạn trên sân khấu sao? Lần trước đi khám, bác sĩ nói con có thể nhảy những điệu nhảy đơn giản không liên quan đến việc vặn cổ chân quá nhiều, và con không thể chạm vào những điệu nhảy như múa ba lê.”
Bà hít sâu một hơi, tức giận nói: “Giờ thì hay rồi, không chỉ có đụng vào, còn nhảy nguyên một bài khó như vậy, con không cần chân nữa đúng không?!”
“…”
Hướng Nguyệt Minh che điện thoại lại, không dám để Trình Trạm nghe thấy.
Cô im lặng một lúc nghe tiếng mẹ mắng: “Mẹ ơi, không có lố như vậy đâu”.
Cô trấn an mẹ mình, nhẹ giọng nói: “Trong lòng con biết rõ mà.”
“Trong lòng con biết cái gì?”
Hướng Nguyệt Minh im bặt.
Mẹ Hướng bất đắc dĩ thở dài, xoa xoa lông mày nói: “Khi nào thì nghỉ?”
Hướng Nguyệt Minh giật mình, sau đó lắp bắp hỏi: “Sao ạ?”
“Về nhà nghỉ ngơi!”
Hướng Nguyệt Minh tính toán thời gian, thấp thỏm nói: “Chắc…khoảng nửa năm nữa ạ.”
Mẹ Hướng cúp máy không chút do dự.
Hướng Nguyệt Minh chớp mắt, khóe môi nhếch lên, gửi cho bà vài biểu tượng cảm xúc để dỗ dành.
Bên tai không có âm thanh, Trình Trạm nghiêng đầu nhìn cô: “Xong chưa?”
“Ừm.”
Hướng Nguyệt Minh không xác định anh có nghe thấy hay không, mím môi dưới hỏi: “Anh đang nhìn cái gì vậy?”
Trình Trạm cho cô xem điện thoại của anh, anh đang kiểm tra Weibo liên quan đến cô.
Hướng Nguyệt Minh liếc mắt nhìn, ngượng ngùng: “Anh xem mấy cái này làm gì?”
“Học tập.”
“…?”
Hướng Nguyệt Minh bối rối nhìn anh, bối rối: “Hả? Học gì cơ?”
Trình Trạm rất bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Học xem bọn họ khen em như thế nào.”
Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại.
Trình Trạm nhướng mày, lướt lên lướt xuống, uể oải bình luận: “Có một số khá thú vị, nhưng quá khoa trương.”
“……Ví dụ như?”
Trình Trạm chỉ vào một cái, nói một cách vô cảm: “Người này nói rằng chân của em không phải là chân, mà là dòng sông Seine. Lưng của em không phải là lưng, mà là một bông hồng từ Bulgaria. Eo của em không phải là eo, mà là thanh đao của Saburo …”
Thấy Trình Trạm vẫn có ý định tiếp tục đọc, dưới tình thế cấp bách Hướng Nguyệt Minh vội che miệng anh lại.
“Được rồi.” Cô đỏ mặt, vô cùng xấu hổ: “Đừng đọc nữa.”
Không biết tại sao, khi Trình Trạm nói mấy câu tâng bốc này, cô có một cảm giác khó tả. Có vẻ như anh không khen ngợi cô, mà là chế giễu.
Trình Trạm: “…”
Anh rũ mắt nhìn cô, chỉ tay cô.
Hướng Nguyệt Minh bĩu môi, vừa định rút tay ra khỏi miệng anh thì lòng bàn tay truyền đến hơi nóng ẩm ướt. Hướng Nguyệt Minh giật mình, trái tim nhảy lên không kiểm soát.
Lông mi cô run run, cô vội rút tay về.
“Trình Trạm!”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của cô, Trình Trạm nhếch khóe môi: “Là do em chủ động.”
Hướng Nguyệt Minh: “… Tôi chỉ không muốn anh nói chuyện, không phải là muốn anh hôn tôi.”
Trình Trạm “Hừ” một tiếng, bình tĩnh nói: “Tôi muốn hôn em.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô trừng mắt nhìn anh, mắng câu: “Đồ lưu manh.”
Trình trạm khẽ cười, sát lại gần cô: “Em nói lưu manh thì chính là lưu manh.” Người da mặt dày này khiến Hướng Nguyệt Minh không còn gì để nói.
Trình Trạm khẽ cười, giọng nói trầm thấp tê dại, cực kỳ khiêu khích.
Tai Hướng Nguyệt Minh hết đỏ lại hồng, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Với bộ mặt dày của Trình Trạm, cô cảm thấy mình không có sức đọ nổi.
“Tới nơi rồi.”
Trình Trạm ngước mắt lên: “Ừm.”
Không chờ tài xế mở cửa, Trình Trạm đã xuống xe, vòng sang bên phía Hướng Nguyệt Minh.
Hướng Nguyệt Minh rất hưởng thụ dịch vụ của anh, không từ chối.
Cô ngẩng đầu nhìn quầy bar trước mặt, nhẹ giọng nói: “Còn rượu mà anh nhắc đến lần trước không?”
Trình Trạm dở khóc dở cười, nhẹ nhàng đáp: “Có, chúng ta vào đi.”
“Ừm.”
Hai người quang minh chính đại bước vào. Trình Trạm đưa cô lên thẳng phòng trên tầng hai.
Khi vào trong, Thẩm Mộ Tình lao ra đầu tiên, niềm nở chào đón: “Mau lên, hai người đến chậm quá.”
Cô cười, chào hỏi Hướng Nguyệt Minh: “Không cần giới thiệu chứ? Chúng ta đều quen biết nhau.”
Hướng Nguyệt Minh cười rạng rỡ: “Không cần ạ.”
Thẩm Mộ Tình chỉ chỉ: “Chỉ cần gọi bằng tên cũng được.”
“Vâng.”
Trong phòng không có nhiều người, chỉ có Nhan Thu Chỉ, Trần Lục Nam, Thẩm Mộ Tình và Giang Thần.
Trình Trạm nhìn một lượt, nhướng mày và nói: “Sao Phó Ngôn Trí không đến?”
Trần Lục Nam “ừm” một tiếng rồi nhẹ nhàng nói: “Bạn gái cậu ta bận quá, hẹn lần sau đến.”
Trình Trạm gật đầu, giải thích vài lời với Hướng Nguyệt Minh.
Hướng Nguyệt Minh gật đầu biểu thị mình đã biết.
Có Thẩm Mộ Tình ở đây, ngay cả khi đây là buổi họp gặp mặt riêng đầu tiên, cũng sẽ không bị gò bó và nhàm chán.
Cô ấy là người có thể khuấy động bầu không khí mà không khiến người khác cảm thấy xấu hổ, vừa nhiệt tình lại hào phóng.
Sau một hồi, Hướng Nguyệt Minh trở nên thân thiết với cô ấy.
Thẩm Mộ Tình kéo cô sang một bên để nếm rượu, ríu rít nói: “Trình Trạm thật vô nhân đạo, hẹn hò với em lâu như vậy mà cậu ta không thèm dẫn theo khoe với bọn chị, còn nói em làm nũng quá giỏi sẽ khiến bọn chị ghen tị.”
Thẩm Mộ Tình hừ lạnh: “Tại sao phải ghen? Chị thèm vào mà ghen. Chắc chị chỉ ghen khi biết cậu ta bị đá.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Nhan Thu Chỉ ở một bên cười: “Cậu nói cái gì vậy?”
Thẩm Mộ Tình nhìn Hướng Nguyệt Minh, giơ tay thề: “Chị tuyệt đối không nói ẩn ý gì với em.”
Cô ấy nhỏ giọng thì thầm: “Chị cảm thấy em làm vậy là quá đúng, với một tên đàn ông chó như Trình Trạm, em nên tàn nhẫn hơn một chút.”
“…”
Hướng Nguyệt Minh ngước mắt lên, nhìn người đàn ông đang ngồi phía bên kia một lúc, ân cần nhắc nhở: “Anh ấy đang ở đây.”
“Ai?”
Thẩm Mộ Tình đang quay lưng về phía bên kia, nhấp một ngụm rượu, nói: “Tiểu Nguyệt Nhi, em có muốn chị kể cho em nghe những điều đáng xấu hổ về Trình Trạm không?”
Hướng Nguyệt Minh chưa kịp mở lời, Trình Trạm đã lạnh lùng hỏi: “Cậu định nói với cô ấy điều xấu hổ gì?”
Thẩm Mộ Tình: “…”
Cô sửng sốt quay lại nhìn Trình Trảm.
Trình Trạm lạnh lùng nhìn cô, hờ hững: “Gần đây có phải cậu rảnh rỗi quá phải không?”
Thẩm Mộ Tình nghẹn lại.
Cô chán ghét nhìn anh: “Cậu keo kiệt quá mất thôi. Sao cậu lại ở đây? Khương Thần, Trần Lục Nam đâu.”
“Chơi bóng ở đằng kia kìa.”
“Vậy tại sao cậu vẫn ở đây?”
Thẩm Mộ Tình xua tay: “Cậu có thể đừng quấy rầy tình cảm chị em chúng tôi được không?”
“Không thể.”
Trình Trạm ngồi xuống bên cạnh Hướng Nguyệt Minh, liếc nhìn chiếc cốc trống rỗng trước mặt cô: “Đừng uống nhiều.”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu.
Thẩm Mộ Tình hét lên: “Không được, Tiểu Nguyệt Nhi uống nhiều cũng không liên quan đến cậu. Đừng nghe cậu ta nói, chúng ta cứ uống đi.”
Cô ấy châm chọc nói: “Trình Trậm, cậu đừng quên, hiện tại cậu chỉ là người theo đuổi Tiểu Nguyệt Nhi của chúng tôi mà thôi! Tại sao cậu lắm chuyện như vậy?”
Trình Trạm: “…”
Hướng Nguyệt Minh ngồi bên cạnh cười không nhịn được. Cô không biết nên diễn tả như thế nào, nhưng nhìn Trình Trạm cạn lời với bạn mình, cô cảm thấy khá thú vị.
Cảm nhận được nụ cười của cô, Trình Trạm vươn tay véo eo cô dưới gầm bàn.
Hướng Nguyệt Minh cứng đờ người, bất bình nhìn anh.
Trình Trạm dừng lại, cảm nhận được chiếc eo thon mềm mại của cô, giọng nói đột nhiên có chút khàn khàn, nghiêng đầu ghé vào tai cô thì thầm: “Thật sự là… một thanh đao.”
Danh sách chương