"Là thế đó." Văn Tranh dừng một chút rồi nói tiếp "Tôi không biết nó làm sao nữa."
Các học sinh trong phòng ngồi thành một vòng tròn, cô Phấn Mao ngồi đằng trước nhiệt tình vỗ tay "Nói rất hay! Đây là lần đầu tiên tôi nghe bạn học Văn Tranh kể cuộc sống hằng ngày của mình đấy!"
Một nhóm cô dì ồn ào phụ hoạ: "Đúng vậy đúng vậy, đã nói con nuôi mèo sớm đi mà! Trạng thái tinh thần khác ngay!"
Văn Tranh: "....."
Không, tôi thật sự đang cần sự một ý kiến mang tính xây dựng.
Tổ hai đội hỗ trợ sức khoẻ tâm lý Dung Thành tổ chức hoạt động hai tuần một lần, mới đây thôi mà Đại Hắc đã đến nhà anh lâu vậy rồi.
Tốc độ hồi phục của con mèo này vô cùng nhanh, hôm qua đã tự dùng móng xé hết mớ băng trên người xuống, Văn Tranh đi đến kiểm tra, thấy nó thật sự đã ổn, nên cũng không bắt đó quấn tiếp.
Tuy sau khi kiểm tra xong nó đã quay đít đi thẳng ra ngoài, nhảy lên trên nóc giá sách, có làm thế nào cũng không chịu xuống....!
Làm mình làm mẩy đến tận bây giờ vẫn chưa nguôi.
Đội hỗ trợ sức khỏe tâm lý Dung Thành là nhóm công ích lãnh đạo thành phố bọn họ thành lập.
Theo khảo sát, bọn họ phát hiện áp lực tâm lý của người sống trong thành phố ngày càng cao, tỉ lệ mắc các bệnh tâm lý như trầm cảm cũng ngày tăng dần, vì để mọi người có thể sống vui vẻ, để mọi người có thể xả hết xì trét trong lòng mình ra, đội hỗ trợ tâm lý cứ thế ra đời.
Nhưng trầm cảo nào có thể giải quyết dễ dàng như thế, nếu có bệnh thật thì người ta cũng đi khám bác sĩ, ai rảnh đâu đến mấy nơi này, một khoảng thời gian qua đi, người đến đây chỉ có vài bà cô trung niên thích càu nhàu rảnh quá không có chuyện gì làm...ngoại trừ Văn Tranh.
Bà cô A: "Hôm nay cũng là một ngày thật đẹp! Tuy chồng tôi lại đi kiếm con ả hồ ly tinh kia, nhưng tôi chơi mạt chược thắng được tận ba trăm tệ!"
Cô Phấn Mao: "Tuyệt quá! Sống là phải tích cực vậy chứ! Thế giới màu hường hay màu đen đều là do chính cách chúng ta nhìn nó!"
Bà cô B: "Mấy ngày nay của tôi cũng rất tuyệt, con gái tôi không về, tôi mang mèo nhà mình đến Bắc Cực du lịch, hôm qua mới về đây!"
Cô Phấn Mao: "Thật tốt! Đi đây đi đó nhiều một chút có thể giúp cơ thể và tinh thần thả lỏng, chúng ta phải tận hưởng cuộc sống chứ!"
Bà cô C: "Tôi, tôi không tốt lắm hu hu.....tôi lỡ tay cho hơi nhiều muối lúc nướng đồ ăn, chồng với con gái trực tiếp đập đũa nói muốn ra ngoài ăn, không nể mặt tôi gì hết hu hu hu....."
Tức khắc, tất cả mọi người đều thấy xót xa, ai cũng mắng chồng và con gái bà cô C như tát nước, bà cô C cũng gia nhập mắng chung, mắng một hồi lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cuối cùng cũng mỉm cười nín khóc.
Cô Phấn Ma vui mừng: "Tốt quá! Có chuyện gì thì nói ra, đừng ém nó trong lòng, xả ra hết sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều!"
Văn Tranh: "...."
Nếu không phải sư phụ có quen người thành lập cái đội này, ép anh đến đây, Văn Tranh đã sớm bỏ chạy.
Tan học, nhóm bà cô líu ríu rời đi, Văn Tranh là người đứng lên cuối cùng.
Mới nhét tai nghe vào tai, đã nghe cô Phấn Mao ngọt ngào gọi mình "Tiểu Tranh à ~ lại đây lại đây lại đây."
Văn Tranh đi qua, cúi đầu nhìn cô.
Cô Phấn Mao hôm nay có mái tóc màu xanh lam, cười hì hì như cũ: "Nuôi mèo ngoại trừ đau đầu ra, thì không còn gì vui sao?"
"...." Văn Tranh ngừng một chốc "Hiển nhiên là có."
"Có thể nói với cô chứ?" Cô Phấn Mao cổ vũ, trong mắt ngập tràn tò mò.
"Rất đáng yêu." Văn Tranh nói "Mọi người đều nghĩ thế"
Cô Phấn Mao: "Em không thể nào giống người khác một trăm phần trăm được, tâm trạng của em là duy nhất, chia sẽ vui vẻ của mình với nhiều người, có thể nhân vui vẻ lên gấp hai gấp ba lần đó!"
Dứt lời liền lắc cái đầu xù xù của cô: "Từ từ thôi, cứ thử đi, được không?"
"......Ừm."
Đeo tai nghe, Văn Tranh đi bộ về nhà.
Thu đã đến từ lâu, đi ngang qua nơi bắt trộm lần đấy, trên mặt đất chỉ còn vài chiếc lá rụng.
Anh nghe bài tụng kinh, kéo mũ áo lên, cản luồng gió đã bắt đầu lạnh bên ngoài.
Giữa trưa Bách Sương có gọi bảo hắn đến sàn đấu, Văn Tranh nghĩ một buổi trưa vẫn quyết định từ chối.
Anh đến siêu thị nhỏ mua chút nguyên liệu, vừa về đến nhà đã thấy Đại Hắc ngủ gật trên sofa, hình chiếu trên tường là bộ phim truyền hình mẹ chồng nàng dâu nào đấy.
"Mẹ anh đối xử với em như thế, anh còn nói đỡ cho bà ấy!? Vương Đăng Mộc! Lương tâm anh vứt chó ăn rồi hả!!"
".....Tham Nguyệt.....Em đừng như vậy mà....Mẹ cũng lớn tuổi rồi, bà còn sống được mấy năm nữa đâu, em nhường bà ấy một chút được không?"
"Anh dựa vào đâu mà bảo tôi thọ hơn mẹ anh?"
"....Tham Nguyệt, em có ý gì?"
"Hu hu....em sắp chết rồi! Em mắc chứng hỗn loạn gien...."
"Tham Nguyệt! Tham Nguyệt em làm sao vậy, em tỉnh lại đi mà Tham Nguyệt——-"
Người trong TV hét khản cả giọng, Văn Tranh nghe nhức cả đầu.
Văn Tranh cởi giày chân trần bước vào "Sao lại xem cái này?"
Đại Hắc nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh, Văn Tranh lập tức tê dại như bị điện giật, móc điện thoại ra chụp lại khung cảnh nghiêng thùng đổ chậu của đại Hắc nhà mình theo bản năng.
Tách tách mấy tiếng, Văn Tranh phát hiện mình chụp khá nhiều hình, lại nhớ đến những gì cô Phấn Mao nói, anh vừa đi vào bếp vừa chọn mấy tấm đẹp đẹp đăng Weibo.
"Hôm nay tao kiếm được món mới nè, sushi cho mèo." Văn Tranh nói với ra, làm lỗ tai Đại Hắc trong phòng khách giật giật.
"Không khó lắm, làm chút là xong."
Sushi cho mèo rất dễ làm, đầu tiên là băm nhuyễn thịt gà đã được nấu chín ra, sau đó bỏ thêm trứng sống, vo viên rồi đem hấp chín.
Thịt gà có màu gần như là trắng, lại được nặn thành hình bầu dục đặt trên dĩa, nom rất giống cục cơm.
Tiếp theo cắt lát cá hồi tươi roi rói, lột vỏ tôm, dùng lửa nướng sơ mặt ngoài, đặt lên trên viên gà, nhìn qua cứ như miếng sushi ngoài hàng.
Do có hệ thống điều hoà cho nên nhiệt độ trong phòng không quá lạnh, Văn Tranh nấu cơm có chút mà đã thấy nóng, bèn dứt khoát cởi áo chỉ chừa lại mỗi cái quần thể thao, ống quần còn được xắn lên đến tận đầu gối, lộ ra bắp chân chắc nịch.
Mùi thơm của thức ăn xông thẳng vào mũi, khiến anh cũng hơi đói, sau khi nấu cơm, lại làm thêm mấy cái sushi bình thường, thì mang hết ra chỗ Đại Hắc.
Đại Hắc đang làm mình làm mẩy vẫn rất nhiệt tình với đồ ăn.
Văn Tranh đút gì nó ăn nấy.
Hẳn là do ngửi được mùi thơm, nên lúc này đã ngồi sẵn bên bàn ăn.
"Thương lượng chút, chúng mình đổi kênh khác đi?" Văn Tranh hỏi.
Đại Hắc không quan tâm, tự cúi đầu dùng đầu lưỡi cuốn miếng sushi lên, Văn Tranh cười cười, đổi thành kênh tin tức.
Số lần Văn Tranh xài cái máy chiếu này một năm phải nói hai bàn tay đã có thể đếm hết, càng đừng nói đến chuyện xem phim hay tin tức gì đấy.
Từ sau khi chân Đại Hắc tốt lên, tự học cách mở TV, ngày nào anh tan tầm về nhà cũng được đủ loại lời thoại chào đón.
Cũng không biết tiêu chuẩn chọn kênh của Đại Hắc là gì.
Tắm xong, Đại Hắc di chuyển cơ thể đến sofa.
Văn Tranh vừa dùng khăn lông lau tóc, vừa lướt Weibo, fans của anh rất nhiệt tình với Đại Hắc, mới vài phút mà lượt bình luận đã lên đến hàng ngàn.
Nhưng mà.....mấy câu này Văn Tranh không thích nghe.
–Fan A: Nhìn sợ quá
-Fan B: Mọi người năn nỉ anh đó Z đại! Học cách chụp hình đi, thêm filter vào! Cục sơn đen này sao có đôi mắt dữ vậy! Thật sự rất đáng sợ đó!
-Fan C: Đại Hắc: Ta siêu dữ
-Fan D: Người hầu, đưa cây đao của ông đến đây
Tỉnh lược bớt.
Văn Tranh: "......"
Anh nhìn trăm lần cũng nhìn không ra, cứ hết nhìn ảnh chụp rồi nhìn Đại Hắc, nhíu mày.
.....Sau này cứ đăng nhiều chút, rồi sẽ có lúc bọn họ thấy được vẻ dễ thương của Đại Hắc thôi.
Văn Tranh bất đắc dĩ nghĩ.
Tiến lên hai bước, vốn anh muốn bế mèo lên, nhưng nhớ đến lần gần nhất bị từ chối, cho nên dừng chân, xoay người vào phòng ngủ.
Hôm nay là ngày đầu của cuộc thi streamer, anh đã đồng ý livestream chung với Đặng Phác Ngọc, còn Đại Hắc thì....để nó xem bộ phim vợ chồng nàng dâu kia tiếp đi.
Đến mép giường, Văn Tranh đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó lông xù xù cọ chân mình, Văn Tranh cúi đầu, thấy Đại Hắc vào phòng ngủ theo mình.
Cửa to đùng nó không đi, cứ nhất định phải chui qua giữa hai chân anh.
Xong rồi còn lùi về sau hai bước, lắc lắc cái đuôi to xù lông của mình, mảng da bị cái đuôi nó quét qua của Văn Tranh ngứa không chịu nổi.
Má.
Này là đang rù quến anh hả?
Văn Tranh vội vàng vươn tay, với tốc độ nhanh như chóp, Đại Hắc hình như chưa kịp phản ứng, mông đã bị tay anh bấu chặt.
Chờ đến khi nó xoè vuốt ra, Văn Tranh đã sớm nhảy lên giường.
Đại Hắc: "........Grao!"
Văn Tranh giả vờ bị điếc tạm thời, bỏ lại một câu ngoan, rồi bình tĩnh đeo kính vào game.
Giai đoạn beta năm mới của >, là ngày được toàn thể người chơi game hóng chờ.
Phó bản mới toanh, thử thách mới, nếu biểu hiện tốt, còn có thể lấy được quà.
Quy mô sự kiện hợp tác của > và kênh livestream Ái Miêu lần này không nhỏ, mặc dù không đạt hạt nhất, vẫn có thưởng, sau khi tiến vào đại sảnh, đã thấy ngay một mớ streamer lẩm bẩm với không khí.
Đặng Phác Ngọc đã online, đang mở livestream với Văn Tranh.
"Đồ đôi! Mọi người thấy thế nào!" Hôm nay Đặng Phác Ngọc bận một chiếc áo khoác màu đỏ, hơi phồng, trông khá giống áo bông, không biết là mốt của nước nào.
"Xem áo của em nè, rực rỡ, hôm nay nhất định thuận lợi!"
Văn Tranh liếc nhìn cậu ta: "Đặng....Đèn Lồng?"
Đặng Phác Ngọc: "...."
[Chào mừng đến với phó bản: Lâu Đài Tự Do!]
Tia sáng xanh hiện lên, bốn người dần ngưng tụ trong không gian phó bản.
Văn Tranh là người đến trước, vừa đến đã nghe thấy ai đó đang hát.
"Vittoria!Vittoria!......mio core!......"
Tiếng hát của cô gái, mờ ảo tinh nghịch, anh mở mắt, một đại sảnh hình tròn hoa lệ phong cách Tây Âu xuất hiện.
Không bị tách ra, bốn người êm đẹp đứng chung một chỗ.
Ngoại trừ anh bận đồ đen, Đặng Phác Ngọc rực rỡ, một người ngoại quốc to cao, còn có một người khác đưa lưng về phía anh.
Người nọ có mái tóc dài đen nhánh, nhìn dáng người thì không giống con gái lắm, càng đáng sợ hơn chính là, cái thân hình kia Văn Tranh càng nhìn càng thấy quen.
Áo khoác trắng, quần đen.
Người nọ xoay người, gương mặt đẹp đến mức khiến người khác khó thở xuất hiện trong mắt cả ba.
Văn Tranh buột miệng thốt: "Tiểu Vương!?"
Đặng Phác Ngọc lảo đảo quỳ rạp xuống đất.
Chú thích:
Khúc năn nỉ anh bản gốc là ball ball you, từ bi có nghĩa là "球" trong tiếng Trung, bi là từ đồng âm với "求", vì vậy ball ball được mọi người dùng với nghĩa là "làm ơn"..
Các học sinh trong phòng ngồi thành một vòng tròn, cô Phấn Mao ngồi đằng trước nhiệt tình vỗ tay "Nói rất hay! Đây là lần đầu tiên tôi nghe bạn học Văn Tranh kể cuộc sống hằng ngày của mình đấy!"
Một nhóm cô dì ồn ào phụ hoạ: "Đúng vậy đúng vậy, đã nói con nuôi mèo sớm đi mà! Trạng thái tinh thần khác ngay!"
Văn Tranh: "....."
Không, tôi thật sự đang cần sự một ý kiến mang tính xây dựng.
Tổ hai đội hỗ trợ sức khoẻ tâm lý Dung Thành tổ chức hoạt động hai tuần một lần, mới đây thôi mà Đại Hắc đã đến nhà anh lâu vậy rồi.
Tốc độ hồi phục của con mèo này vô cùng nhanh, hôm qua đã tự dùng móng xé hết mớ băng trên người xuống, Văn Tranh đi đến kiểm tra, thấy nó thật sự đã ổn, nên cũng không bắt đó quấn tiếp.
Tuy sau khi kiểm tra xong nó đã quay đít đi thẳng ra ngoài, nhảy lên trên nóc giá sách, có làm thế nào cũng không chịu xuống....!
Làm mình làm mẩy đến tận bây giờ vẫn chưa nguôi.
Đội hỗ trợ sức khỏe tâm lý Dung Thành là nhóm công ích lãnh đạo thành phố bọn họ thành lập.
Theo khảo sát, bọn họ phát hiện áp lực tâm lý của người sống trong thành phố ngày càng cao, tỉ lệ mắc các bệnh tâm lý như trầm cảm cũng ngày tăng dần, vì để mọi người có thể sống vui vẻ, để mọi người có thể xả hết xì trét trong lòng mình ra, đội hỗ trợ tâm lý cứ thế ra đời.
Nhưng trầm cảo nào có thể giải quyết dễ dàng như thế, nếu có bệnh thật thì người ta cũng đi khám bác sĩ, ai rảnh đâu đến mấy nơi này, một khoảng thời gian qua đi, người đến đây chỉ có vài bà cô trung niên thích càu nhàu rảnh quá không có chuyện gì làm...ngoại trừ Văn Tranh.
Bà cô A: "Hôm nay cũng là một ngày thật đẹp! Tuy chồng tôi lại đi kiếm con ả hồ ly tinh kia, nhưng tôi chơi mạt chược thắng được tận ba trăm tệ!"
Cô Phấn Mao: "Tuyệt quá! Sống là phải tích cực vậy chứ! Thế giới màu hường hay màu đen đều là do chính cách chúng ta nhìn nó!"
Bà cô B: "Mấy ngày nay của tôi cũng rất tuyệt, con gái tôi không về, tôi mang mèo nhà mình đến Bắc Cực du lịch, hôm qua mới về đây!"
Cô Phấn Mao: "Thật tốt! Đi đây đi đó nhiều một chút có thể giúp cơ thể và tinh thần thả lỏng, chúng ta phải tận hưởng cuộc sống chứ!"
Bà cô C: "Tôi, tôi không tốt lắm hu hu.....tôi lỡ tay cho hơi nhiều muối lúc nướng đồ ăn, chồng với con gái trực tiếp đập đũa nói muốn ra ngoài ăn, không nể mặt tôi gì hết hu hu hu....."
Tức khắc, tất cả mọi người đều thấy xót xa, ai cũng mắng chồng và con gái bà cô C như tát nước, bà cô C cũng gia nhập mắng chung, mắng một hồi lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cuối cùng cũng mỉm cười nín khóc.
Cô Phấn Ma vui mừng: "Tốt quá! Có chuyện gì thì nói ra, đừng ém nó trong lòng, xả ra hết sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều!"
Văn Tranh: "...."
Nếu không phải sư phụ có quen người thành lập cái đội này, ép anh đến đây, Văn Tranh đã sớm bỏ chạy.
Tan học, nhóm bà cô líu ríu rời đi, Văn Tranh là người đứng lên cuối cùng.
Mới nhét tai nghe vào tai, đã nghe cô Phấn Mao ngọt ngào gọi mình "Tiểu Tranh à ~ lại đây lại đây lại đây."
Văn Tranh đi qua, cúi đầu nhìn cô.
Cô Phấn Mao hôm nay có mái tóc màu xanh lam, cười hì hì như cũ: "Nuôi mèo ngoại trừ đau đầu ra, thì không còn gì vui sao?"
"...." Văn Tranh ngừng một chốc "Hiển nhiên là có."
"Có thể nói với cô chứ?" Cô Phấn Mao cổ vũ, trong mắt ngập tràn tò mò.
"Rất đáng yêu." Văn Tranh nói "Mọi người đều nghĩ thế"
Cô Phấn Mao: "Em không thể nào giống người khác một trăm phần trăm được, tâm trạng của em là duy nhất, chia sẽ vui vẻ của mình với nhiều người, có thể nhân vui vẻ lên gấp hai gấp ba lần đó!"
Dứt lời liền lắc cái đầu xù xù của cô: "Từ từ thôi, cứ thử đi, được không?"
"......Ừm."
Đeo tai nghe, Văn Tranh đi bộ về nhà.
Thu đã đến từ lâu, đi ngang qua nơi bắt trộm lần đấy, trên mặt đất chỉ còn vài chiếc lá rụng.
Anh nghe bài tụng kinh, kéo mũ áo lên, cản luồng gió đã bắt đầu lạnh bên ngoài.
Giữa trưa Bách Sương có gọi bảo hắn đến sàn đấu, Văn Tranh nghĩ một buổi trưa vẫn quyết định từ chối.
Anh đến siêu thị nhỏ mua chút nguyên liệu, vừa về đến nhà đã thấy Đại Hắc ngủ gật trên sofa, hình chiếu trên tường là bộ phim truyền hình mẹ chồng nàng dâu nào đấy.
"Mẹ anh đối xử với em như thế, anh còn nói đỡ cho bà ấy!? Vương Đăng Mộc! Lương tâm anh vứt chó ăn rồi hả!!"
".....Tham Nguyệt.....Em đừng như vậy mà....Mẹ cũng lớn tuổi rồi, bà còn sống được mấy năm nữa đâu, em nhường bà ấy một chút được không?"
"Anh dựa vào đâu mà bảo tôi thọ hơn mẹ anh?"
"....Tham Nguyệt, em có ý gì?"
"Hu hu....em sắp chết rồi! Em mắc chứng hỗn loạn gien...."
"Tham Nguyệt! Tham Nguyệt em làm sao vậy, em tỉnh lại đi mà Tham Nguyệt——-"
Người trong TV hét khản cả giọng, Văn Tranh nghe nhức cả đầu.
Văn Tranh cởi giày chân trần bước vào "Sao lại xem cái này?"
Đại Hắc nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh, Văn Tranh lập tức tê dại như bị điện giật, móc điện thoại ra chụp lại khung cảnh nghiêng thùng đổ chậu của đại Hắc nhà mình theo bản năng.
Tách tách mấy tiếng, Văn Tranh phát hiện mình chụp khá nhiều hình, lại nhớ đến những gì cô Phấn Mao nói, anh vừa đi vào bếp vừa chọn mấy tấm đẹp đẹp đăng Weibo.
"Hôm nay tao kiếm được món mới nè, sushi cho mèo." Văn Tranh nói với ra, làm lỗ tai Đại Hắc trong phòng khách giật giật.
"Không khó lắm, làm chút là xong."
Sushi cho mèo rất dễ làm, đầu tiên là băm nhuyễn thịt gà đã được nấu chín ra, sau đó bỏ thêm trứng sống, vo viên rồi đem hấp chín.
Thịt gà có màu gần như là trắng, lại được nặn thành hình bầu dục đặt trên dĩa, nom rất giống cục cơm.
Tiếp theo cắt lát cá hồi tươi roi rói, lột vỏ tôm, dùng lửa nướng sơ mặt ngoài, đặt lên trên viên gà, nhìn qua cứ như miếng sushi ngoài hàng.
Do có hệ thống điều hoà cho nên nhiệt độ trong phòng không quá lạnh, Văn Tranh nấu cơm có chút mà đã thấy nóng, bèn dứt khoát cởi áo chỉ chừa lại mỗi cái quần thể thao, ống quần còn được xắn lên đến tận đầu gối, lộ ra bắp chân chắc nịch.
Mùi thơm của thức ăn xông thẳng vào mũi, khiến anh cũng hơi đói, sau khi nấu cơm, lại làm thêm mấy cái sushi bình thường, thì mang hết ra chỗ Đại Hắc.
Đại Hắc đang làm mình làm mẩy vẫn rất nhiệt tình với đồ ăn.
Văn Tranh đút gì nó ăn nấy.
Hẳn là do ngửi được mùi thơm, nên lúc này đã ngồi sẵn bên bàn ăn.
"Thương lượng chút, chúng mình đổi kênh khác đi?" Văn Tranh hỏi.
Đại Hắc không quan tâm, tự cúi đầu dùng đầu lưỡi cuốn miếng sushi lên, Văn Tranh cười cười, đổi thành kênh tin tức.
Số lần Văn Tranh xài cái máy chiếu này một năm phải nói hai bàn tay đã có thể đếm hết, càng đừng nói đến chuyện xem phim hay tin tức gì đấy.
Từ sau khi chân Đại Hắc tốt lên, tự học cách mở TV, ngày nào anh tan tầm về nhà cũng được đủ loại lời thoại chào đón.
Cũng không biết tiêu chuẩn chọn kênh của Đại Hắc là gì.
Tắm xong, Đại Hắc di chuyển cơ thể đến sofa.
Văn Tranh vừa dùng khăn lông lau tóc, vừa lướt Weibo, fans của anh rất nhiệt tình với Đại Hắc, mới vài phút mà lượt bình luận đã lên đến hàng ngàn.
Nhưng mà.....mấy câu này Văn Tranh không thích nghe.
–Fan A: Nhìn sợ quá
-Fan B: Mọi người năn nỉ anh đó Z đại! Học cách chụp hình đi, thêm filter vào! Cục sơn đen này sao có đôi mắt dữ vậy! Thật sự rất đáng sợ đó!
-Fan C: Đại Hắc: Ta siêu dữ
-Fan D: Người hầu, đưa cây đao của ông đến đây
Tỉnh lược bớt.
Văn Tranh: "......"
Anh nhìn trăm lần cũng nhìn không ra, cứ hết nhìn ảnh chụp rồi nhìn Đại Hắc, nhíu mày.
.....Sau này cứ đăng nhiều chút, rồi sẽ có lúc bọn họ thấy được vẻ dễ thương của Đại Hắc thôi.
Văn Tranh bất đắc dĩ nghĩ.
Tiến lên hai bước, vốn anh muốn bế mèo lên, nhưng nhớ đến lần gần nhất bị từ chối, cho nên dừng chân, xoay người vào phòng ngủ.
Hôm nay là ngày đầu của cuộc thi streamer, anh đã đồng ý livestream chung với Đặng Phác Ngọc, còn Đại Hắc thì....để nó xem bộ phim vợ chồng nàng dâu kia tiếp đi.
Đến mép giường, Văn Tranh đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó lông xù xù cọ chân mình, Văn Tranh cúi đầu, thấy Đại Hắc vào phòng ngủ theo mình.
Cửa to đùng nó không đi, cứ nhất định phải chui qua giữa hai chân anh.
Xong rồi còn lùi về sau hai bước, lắc lắc cái đuôi to xù lông của mình, mảng da bị cái đuôi nó quét qua của Văn Tranh ngứa không chịu nổi.
Má.
Này là đang rù quến anh hả?
Văn Tranh vội vàng vươn tay, với tốc độ nhanh như chóp, Đại Hắc hình như chưa kịp phản ứng, mông đã bị tay anh bấu chặt.
Chờ đến khi nó xoè vuốt ra, Văn Tranh đã sớm nhảy lên giường.
Đại Hắc: "........Grao!"
Văn Tranh giả vờ bị điếc tạm thời, bỏ lại một câu ngoan, rồi bình tĩnh đeo kính vào game.
Giai đoạn beta năm mới của >, là ngày được toàn thể người chơi game hóng chờ.
Phó bản mới toanh, thử thách mới, nếu biểu hiện tốt, còn có thể lấy được quà.
Quy mô sự kiện hợp tác của > và kênh livestream Ái Miêu lần này không nhỏ, mặc dù không đạt hạt nhất, vẫn có thưởng, sau khi tiến vào đại sảnh, đã thấy ngay một mớ streamer lẩm bẩm với không khí.
Đặng Phác Ngọc đã online, đang mở livestream với Văn Tranh.
"Đồ đôi! Mọi người thấy thế nào!" Hôm nay Đặng Phác Ngọc bận một chiếc áo khoác màu đỏ, hơi phồng, trông khá giống áo bông, không biết là mốt của nước nào.
"Xem áo của em nè, rực rỡ, hôm nay nhất định thuận lợi!"
Văn Tranh liếc nhìn cậu ta: "Đặng....Đèn Lồng?"
Đặng Phác Ngọc: "...."
[Chào mừng đến với phó bản: Lâu Đài Tự Do!]
Tia sáng xanh hiện lên, bốn người dần ngưng tụ trong không gian phó bản.
Văn Tranh là người đến trước, vừa đến đã nghe thấy ai đó đang hát.
"Vittoria!Vittoria!......mio core!......"
Tiếng hát của cô gái, mờ ảo tinh nghịch, anh mở mắt, một đại sảnh hình tròn hoa lệ phong cách Tây Âu xuất hiện.
Không bị tách ra, bốn người êm đẹp đứng chung một chỗ.
Ngoại trừ anh bận đồ đen, Đặng Phác Ngọc rực rỡ, một người ngoại quốc to cao, còn có một người khác đưa lưng về phía anh.
Người nọ có mái tóc dài đen nhánh, nhìn dáng người thì không giống con gái lắm, càng đáng sợ hơn chính là, cái thân hình kia Văn Tranh càng nhìn càng thấy quen.
Áo khoác trắng, quần đen.
Người nọ xoay người, gương mặt đẹp đến mức khiến người khác khó thở xuất hiện trong mắt cả ba.
Văn Tranh buột miệng thốt: "Tiểu Vương!?"
Đặng Phác Ngọc lảo đảo quỳ rạp xuống đất.
Chú thích:
Khúc năn nỉ anh bản gốc là ball ball you, từ bi có nghĩa là "球" trong tiếng Trung, bi là từ đồng âm với "求", vì vậy ball ball được mọi người dùng với nghĩa là "làm ơn"..
Danh sách chương