Vũ hội hóa trang đã bắt đầu, bên trong sảnh là trai xinh gái đẹp đeo mặt nạ che khuất đi nửa khuôn mặt khiến bầu không khí trong sảnh ngày càng trở nên bí ẩn và mị hoặc hơn.

Sau khi người chủ trì mở màn, bài nhảy đầu tiên là một điệu Blues tương đối nhẹ nhàng và chậm rãi, đây là một điệu nhảy mang tính hữu nghị, vậy nên giai điệu chầm chậm tao nhã, rất dễ làm chủ.

Mọi người sôi nổi dắt bạn nhảy bước vào sàn khiêu vũ, Nguyện Tác chưa từng thấy cảnh này bao giờ, trong tay cậu còn đang cầm dĩa đồ ăn lấy từ khu tiệc đứng, nhét một miếng điểm tâm vào miệng làm má phình lên, nhìn mọi người với vẻ hơi ngạc nhiên.

" Mạc tiên sinh, có thể mời anh cùng nhảy một bài không?" Người đang nói là một cô gái với dáng người cao gầy lồi lõm có đủ, mặc một chiếc váy đuôi cá dài màu bạc, cô gái đeo mặt nạ màu đỏ kết hợp với đôi môi đỏ mọng rực rỡ như ngọn lửa, trong gợi cảm còn mang theo sự lả lướt.

(凹凸 = lồi lõm:v)

Mạc Dịch Trình từ chối lịch sự: "Xin lỗi, tôi có bạn nhảy rồi."

Cô gái với đôi mắt xanh biếc mang theo sự ép buộc không thể khước từ, "Nhưng em đã để ý đến anh lâu rồi, bên cạnh anh ngoại trừ cậu trai này ra thì chẳng còn ai cả." Mục tiêu hút mắt như Mạc Dịch Trình thì dù có đeo mặt nạ cũng khó mà giấu nổi hào quang, hơn nữa hôm nay cô ở đây chính là vì vị ảnh đế trước nay chưa từng bị ai hạ gục này, cô cực kì tự tin với sức hấp dẫn của bản thân mình.

Mạc Dịch Trình không mặn mà lắm, "Thật sự là có rồi."

"Đừng đùa nữa mà, Mạc tiên sinh đang muốn chơi trò... lạt mềm buộc chặt sao?" Cô gái nói rồi hơi hất cằm lên, đôi môi hơi cong lên phóng điện.

Nguyện Tác nhai thức ăn, nhìn cô gái kia với ánh mắt hơi hoang mang.

Ngại vì thân phận người của công chúng của Mạc Dịch Trình, nếu lúc này mà nói thẳng Nguyện Tác chính là bạn nhảy của mình, vậy thì sẽ gây ra chút rắc rối, thế nhưng Mạc Dịch Trình lại không muốn để Nguyện Tác chịu thiệt thòi.

Mạc Dịch Trình nhăn mày, lúc hắn đang định từ chối lần nữa thì tự nhiên Nguyện Tác nuốt điểm tâm xuống rồi nói, "Ừm... Mạc Dịch Trình không khiêu vũ với chị được đâu, bởi vì ảnh có em rồi."

Vẻ mặt cô gái đầy thắc mắc, song lại không biết nên ứng đối tiếp thế nào.

Kinh ngạc qua đi, khóe miệng Mạc Dịch Trình ngoắc lên một cái, hắn ung dung nhìn Nguyện Tác, không chút lo lắng.

Cuối cùng cô gái đành giận dữ bỏ đi, Trần Thăng đứng một bên chứng kiến không sót một cái gì, hắn mang vẻ mặt không thể tin được đến gần, huých vai Mạc Dịch Trình, "Ái chà, ghê nha, nhóc con nhà cậu bảo vệ thức ăn ghê thật chứ!"

Ơ... Chẳng phải chỉ có cún mới dùng từ bảo vệ thức ăn (*) thôi sao?

(护食, Hán Việt là hộ thực, nghĩa chính là bảo vệ thức ăn, như đã nói thì bên Trung dùng từ này để chỉ hành động chó giữ thức ăn, search hình ảnh toàn thấy mấy em chó nhe nanh gầm gừ giữ xương thôi:)))

Nguyện Tác sửa lại: "Bảo vệ... bảo vệ thức ăn chỉ dùng miêu tả Trường Cung thôi."

Trần Thăng: "..."

Mạc Dịch Trình: "..."

Trường Cung ngủ trên lầu nằm không cũng dính đạn: "Hắt xì... Gấu..."

Sau khi phần mở màn làm nóng người kết thúc, Trần Thăng là chủ nhân bữa tiệc lên bục phát biểu một đoạn ngắn, phong độ phiên phiên, ngôn từ ý vị. Tiếp đến, MC tuyên bố bắt đầu phần trò chơi nhỏ thứ nhất của vũ hội.

Thật ra phần trò chơi nhỏ này Trần Thăng chỉ định dùng để táy máy Khương Các mà thôi.

Một chiếc hộp quà khổng lồ được đặt ở giữa đại sảnh, có năm sợi ruy băng, đoạn giữa sợi dây đặt trong hộp, hai đầu còn lại đặt ở bên ngoài, vị trí sẽ bị xáo trộn. Những người độc thân có mặt ở bữa tiệc sẽ tự nguyện tham gia, mỗi người kéo một đầu đoạn dây ra, cuối cùng những người nào kéo được ruy băng cùng màu sẽ trở thành CP của đêm nay, phải thực hiện một hành động của tình nhân trước mặt mọi người, đương nhiên cũng sẽ gặp phải BUG có CP nam nam hoặc nữ nữ, nhưng đây lại chính là chỗ mạo hiểm cũng như thú vị của trò chơi, giống như chơi "đại mạo hiểm" vậy!

Trần Thăng đứng ở chỗ không người thở dài, để tiến hành trò chơi chủ chốt này hắn phải chuẩn bị hết cả ngày trời, giờ tự dưng Khương Các lại có việc, một đêm mộng đẹp CP cứ vậy không cánh mà bay.

MC phổ biến quy tắc trò chơi xong, đã bắt đầu có người tiến lên tranh nhau muốn thử.

Trần Thăng nhìn lướt qua, nhận thấy Đô Đô đang cầm dĩa ăn uống hăng say, không chút bận tâm đến trò chơi bên này, Mạc Dịch Trình đứng một bên thì lại càng khỏi phải nói.

"Dịch Trình, không định qua chơi thử à?" Trương Viễn mới chia tay với bạn gái nên xắn tay áo chuẩn bị tham gia.

Mạc Dịch Trình cười cười, "Không đi đâu."

Trương Viễn nhún vai, không đi càng tốt, Mạc Dịch Trình mà tham gia thì con gái chẳng phải chạy theo cậu ta hết à.

Lúc này Trần Thăng đến gần, hỏi lại: "Dịch Trình, không muốn tham gia thật à?"

Mạc Dịch Trình lắc đầu, ánh mắt vừa cố ý vừa vô tình đảo về phía bé con đang nghiêm túc ăn uống.

Trần Thăng nhạy bén phát hiện ra, sau đó trong bụng tự nhiên muốn thử thử, bèn kéo Mạc Dịch Trình lại gần khu vực đang chơi, "Làm anh em bao lâu, hôm nay từ thiện cho cậu, có muốn không nào?"

Nguyện Tác hoảng hết cả hốt.

Phải đi chơi trò chơi hả?

Nhưng nhỡ đâu lúc kéo dây không kéo được Mạc Dịch Trình thì phải làm sao đây?

"Đô Đô... Đô Đô không muốn chơi đâu." Miếng sushi chưa kịp nuốt xuống trong miệng cũng chẳng còn nếm được vị gì nữa.

"Tự Mạc Dịch Trình cũng có thể qua đó chơi mà!" Nhân lúc Mạc Dịch Trình đi rót nước cho Nguyện Tác, Trần Thăng bắt đầu xúi giục. Hắn vừa "hiến kế" cho Mạc Dịch Trình nhưng lại bị từ chối mất, không cam lòng chút nào, bèn định bụng xúi giục Nguyện Tác thử, hôm nay suốt từ lúc bước xuống xe đến giờ, mỗi một ánh mắt cử chỉ giữa Mạc Dịch Trình và nhóc con đều đầy vẻ khó mà miêu tả, điều này làm cho tâm hồn nhiều chuyện của Trần đại thiếu bừng lên hừng hực.

Nguyện Tác mở to hai mắt: "Mạc... Mạc Dịch Trình muốn chơi ư?"

Trần Thăng gật đầu, "Đúng đấy, ban nãy cậu ta mới nói rót nước cho nhóc xong sẽ đi tham gia lượt thứ hai mà!"

Vừa nãy trong sảnh, lượt chơi thứ nhất đã kết thúc. Một lượt chơi này năm nam năm nữ lại chỉ có một CP nam nữ, hai đôi nữ nữ khác mỗi đôi thoải mái hôn nhẹ một cái, có một đôi nam nam không biết làm gì với nhau chỉ đành làm một động tác kabe-don chênh lệch chiều cao, một đôi khác nữa lại là huynh đệ từ bé đến lớn, cả hai đều cực kì bối rối, cuối cùng đành làm động tác ôm công chúa cho xong chuyện dưới tiếng cười vang của mọi người.

Nguyện Tác mím môi, không muốn... không muốn Mạc Dịch Trình tham gia cái đó. Cứ nghĩ đến chuyện Mạc Dịch Trình sẽ đi làm kabe-don với người khác, hay là ôm người khác, Nguyện Tác đã thấy buồn buồn trong người, dạ dày cũng hơi hơi thấy không thoải mái.

Trần Thăng dẫn dắt từng bước, "Nhưng mà này, nếu nhóc cũng tham gia, bảo đảm là Mạc Dịch Trình sẽ không kéo phải dây của người khác đâu."

"Vậy... vậy thì kéo được ai?" Đôi mắt Nguyện Tác ánh lên đầy sự nghi hoặc.

Trần Thăng: "... Nhóc đó."

Kéo được Đô Đô sao? Bàn tay đang cầm dĩa ăn của Nguyện Tác tự nhiên nắm chặt lại.

Mạc Dịch Trình nhanh chóng bưng một ly nước trái cây quay lại, cảm nhận được hình như bé con không ổn lắm, "Do ăn nên thấy mệt đúng không? Tối hôm nay ăn nhiều lắm rồi, không được ăn nữa, uống một ít đi." Nói xong thì cầm dĩa thức ăn bỏ sang bên cạnh.

Nguyện Tác liếc nhìn Trần Thăng đã lui qua một bên giả bộ mình không liên quan, lại nhìn trong sảnh đã sắp bắt đầu lượt chơi thứ hai, bèn nuốt một ngụm nước bọt, siết góc áo, gian nan mở miệng: " Đô... Đô Đô... muốn đi chơi."

Cái gì? Mạc Dịch Trình cứ tưởng là mình nghe lầm. Đến lúc kịp phản ứng lại, hắn vứt cho Trần Thăng một ánh mắt lạnh lùng như chứa dao trong đó.

Trần Thăng vội vàng nhún vai xòe tay.

Nguyện Tác lại khẩn thiết hỏi thêm lần nữa.

"Muốn tham gia thật à?" Mạc Dịch Trình bất đắc dĩ.

Nguyện Tác gật đầu, ban nãy Trần Thăng đã nói nếu cậu cũng tham gia, vậy thì Mạc Dịch Trình sẽ không rút trúng người khác, còn nếu không tham gia thì sẽ bị người khác ôm, còn có thể hôn nhẹ nữa...

"Vậy được rồi." Mạc Dịch Trình chỉ có thể đồng ý, sau đó lại nhìn qua chỗ Trần Thăng.

Trần Thăng hiểu ý ngay, hắn vỗ ngực phóng khoáng, nói như thể đã nắm hết trong tay: "Lão nhân gia ngài cứ yên tâm nhé!"

Vì vậy Mạc Dịch Trình bèn đưa nhóc con nhà mình vào tham gia.

Nhìn thấy Mạc Dịch Trình báo danh, mấy cô gái... kể cả mấy cậu trai vốn không định tham gia cũng đều nhao nhao tiến lên.

Chứng kiến mọi người sau chen lấn trước như thế, Nguyện Tác âm thầm nghĩ bụng quyết định của mình quả là chính xác. Đương nhiên, Nguyện Tác chậm nửa nhịp chẳng hề nhận thức được trong số đám người tranh nhau báo danh cũng có những ánh mắt đáp trên người cậu, nóng bỏng đến mức sắp đốt thành hai cái lỗ đến nơi, trước cảnh này Mạc Dịch Trình lại tặng thêm cho Trần Thăng một ánh mắt cảnh cáo nữa.

Trần Thăng lập tức hồi đáp bằng một cái thủ thế OK để đấy cho bổn thiếu, sau đó gọi điện cho nhân viên kiểm soát sợi dây trong hộp quà trò chơi để xác nhận. Hắn có thể cảm nhận được, nếu hôm nay sợi dây mà Mạc Dịch Trình kéo trúng không phải của nhóc Đô Đô, vậy thì mình đây chắc chắn sẽ bị lột một... à không, phải hai lớp da.

Trò chơi bắt đầu.

"Mời mọi người chọn dây một cách cẩn thận, sau đó nắm chặt sợi dây trong tay mình, đã chọn rồi thì không được đổi, cũng không hối hận nhé!"

Tuy rằng Trần Thăng đã bảo đảm, thế nhưng Nguyện Tác vẫn thấy hết sức căng thẳng, nhất là phải đứng giữa sân khấu, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người mình, hơn nữa ban nãy có một cô gái và một người đàn ông lúc đi tới đều cố ý tiếp xúc tứ chi với cậu một chút, may mà Mạc Dịch Trình không do dự đứng chắn ở giữa.

Nguyện Tác thực sự không biết chọn thế nào, cuối cùng đành nhắm mắt chọn đại một sợi dây.

Mạc Dịch Trình thấy Nguyện Tác chọn xong cũng nắm lấy một sợi dây ở vị trí gần đó nhất, sau đó cho tay kéo ba lần, lại nhìn như tốt bụng giúp Nguyện Tác chỉnh lại dây, cũng kéo ba cái không mạnh không nhẹ.

Ngọn đèn sân khấu lóe lên.

Tiếng nhạc hòa với tiếng trống nện từng hồi từng hồi vào lòng mọi người.

"5, 4, 3, 2——1!" MC đếm ngược, ngay sau đó nắp đậy hộp quà được mở ra!

Tất cả mọi người vô thức kéo căng dải ruy băng trong tay, sau đó lại cố gắng vội vàng kéo tiếp hòng xác định đối phương rốt cuộc là ai.

Vì đứng cạnh Nguyện Tác, trong lòng Mạc Dịch Trình đã chắc chắn sợi dây của nhóc con ở trên tay mình, vậy nên trong bụng nghĩ thầm thời gian mình cảm nhận được sợi dây bị giật sẽ hơi lâu một chút.

Lại không ngờ, vừa mở hộp ra, hắn đã cảm nhận được đối phương kéo mình ngay lập tức!

Lông mày Mạc Dịch Trình nhíu lại, không ổn!

Lại nhìn Nguyện Tác, sợi dây trong tay cậu cũng đã bị kéo căng, hơn nữa rõ ràng thấy được người kéo đứng ở phía đối diện, lia mắt nhìn sang, đó là một người đàn ông cao lớn, tuy đã đeo mặt nạ, song Mạc Dịch Trình vẫn có thể nhận ra đó là người phụ trách một công ty khoa học kỹ thuật mà mình có biết, trong nháy mắt khi nhìn thấy người đối diện là Nguyện Tác, khóe môi người kia lập tức cong lên.

Sắc mặt Mạc Dịch Trình tái xanh, Nguyện Tác sợ đến nỗi vứt luôn sợi dây trong tay mình xuống.

Mà Trần Thăng đứng bên quan sát lại chỉ hận không thể gắn thêm hai bánh xe dưới chân mình, tốt nhất là gắn hai cái phong hỏa luân vào, rời khỏi cái chốn thị phi này càng nhanh càng tốt!

Hết Chương 48

oOo

Hôm nay vẫn còn 1 chương nữa ~ Đáng lẽ tui định đủ 10 chương sẽ đăng luôn, xong lại nghĩ đằng nào cũng đăng, nên hôm nay sẽ đăng trước 1 ít ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện